Vô Thường tranh thủ cơ hội quý hiếm có thể giúp hắn tạo ấn tượng với Minh Pháp, hắn liền mạnh dạng nói.
-Trước khi qua đời thì sư tôn của vãn bối từng nói, con người sinh ra vốn là một sinh vật mang tính ngây thơ, hiền lành, chỉ là sau này khi trải qua nhiều chuyện mất mát đau thương mới trở nên hung tàn, độc ác. Do vậy đối với vãn bối, hành động tiền bối vừa làm không sai, người sai chỉ có thể là do kẻ vừa rồi không đủ tiêu chuẩn, lời nói quan trọng của tiền bối về quy tắc thử thách thứ năm cũng bị hiểu sai lệch mất. Nếu tiền bối không đuổi hắn, dựa vào đầu óc hắn có vấn đề, vãn bối tự tin khẳng định hắn cũng sẽ không đủ tư cách lọt vào mười hạng đầu của kỳ thi tuyển, đến Thái Ất Tông để tiến hành tham gia cuộc sát hạch đệ tử.
“Khốn khiếp”.
“Đúng là chó hùa, trắng trợn lấy lòng tiền bối không biết nhục”.
“Tên này quá đê tiện, quá bỉ ổi”.
Ngay khi Vô Thường vừa dứt lời, đa phần những thiếu niên tựa như Vũ Nhật Phi, Lăng Trí đều mắng thầm hắn trong lòng, chê bai hắn đủ điều nhục nhã. Còn những thiếu nữ thì lại khen hắn “thông minh”, “một nam nhân mưu tài, có trí tuệ”, “một nam nhân đáng để lấy làm chồng”, trong tim lại càng yêu thích hắn hơn hẳn.
-Hà hà, tiểu tử ngươi thật biết lấy lòng.
Hoàn toàn biết rõ Vô Thường âm mưu nhưng cũng không để y, Minh Pháp sau một cái cười lớn với Vô Thường, hắn nói cho toàn thể 28 thí sinh còn lại biết.
-Điều ta vừa làm chẳng có gì gọi là ác, tất cả ta điều chiếu theo quy tắc tuyển nhân tài của Thái Ất Tông mà làm xuống. Quy tắc ta đưa ra rất rõ ràng, 28 người các ngươi đều hiểu rõ, thế tại sao tên kia lại không? Hắn bị loại, không oan. Không chỉ thế, ta còn mượn hắn để muốn dạy cho các ngươi một điều thiết yếu nhất mà các ngươi cần có nếu đến được và trở thành đệ tử của Thái Ất Tông.
-Đó là phải biết lắng nghe, nghe rõ và chỉ nghe. Có lẽ những từ này các ngươi hiện tại vẫn chưa hiểu, nhưng một khi đến Thái Ất Tông, các ngươi sẽ hiểu vì sao phải biết lắng nghe, nghe rõ và chỉ nghe, nó sẽ giúp các ngươi giữ được tính mạng trong vô số trường hợp.
-Được rồi, ta chỉ nói đến đây, vòng thử thách thứ năm cũng nên bắt đầu. Khai Thanh, ngươi làm đi.
Trong lúc 28 thí sinh chẳng thể hiểu nổi điều Minh Pháp nói, chỉ có thể ghi nhớ lại cụm từ “lắng nghe, nghe và chỉ nghe” để giành về sau, Minh Pháp lập tức đi xuống, nhường chỗ cho nam tử trung niên bên cạnh.
-Vâng thưa quản sự.
Đáp lời một tiếng cung kính, trung niên nhìn xuống dưới nói.
-Các ngươi hãy nhìn cho kỹ.
Sau đó, trong lúc tất cả 28 thí sinh đều trực tiếp sử dụng sức mạnh linh lực lên mắt để mọi thứ diễn ra trước mặt được rõ ràng hơn hết, Khai Thanh cũng bắt đầu vận lực.
Hai tay Khai Thanh “pặc” một tiếng dính vào nhau trong 3 giây, sau đó từ từ mở ra để làm xuất hiện ở bên trong một khối tròn linh lực có màu trắng bạc của gió cũng đang dần dần to ra cho đến khi đạt đường kính 5cm, Khai Thanh lập tức dùng lực đẩy mạnh về một góc trống của tầng một.
-Chíu!
Bay được 10m đường, quả cầu gió bỗng biến đổi hình dạng thành một thanh kiếm nhỏ phóng đi với tốc độ gấp 5 lần lúc ban đầu.
-Bùm!
Bay hết đường, đ-ng trúng trận pháp phòng ngự của Liễn Hồng Ngọc Lâu liền phát nổ, oanh kích một vùng bán kính rộng 5m xung quanh nhưng chẳng phá họa được thứ gì ngoài một chiếc bàn gỗ gần cạnh.
-Chiêu thức hoàn thành, các ngươi mau trả lời đi.
Làm linh lực ở các “đường dẫn” lắng xuống để bình ổn cơ thể, đưa thân thể trở lại trạng thái bình thường, Khai Thanh nói một câu liền đi xuống, mất dạng trong hẻm phòng.
-Thời gian làm bài của các ngươi bắt đầu đếm ngược.
Ngồi trên ghế bên dưới, Minh Pháp cũng bắt đầu quát lên tính thời gian.
-Vụt…
-Vụt…
-Vụt…
-…
Lấy giấy, cầm bút, 28 thí sinh nhanh chóng ghi xuống những đáp án trả lời nằm trong đầu của bản thân lên tờ giấy.
-Tọc… tọc… tọc… tọc… tọc…
Kim giây của đồng hồ Vô Thường lại bắt đầu phát ra âm thành càng lúc càng to trong sự im lặng của từng người.
-Tọc… tọc… tọc…
-Tọc… tọc… tọc…
-Tọc…
Chẳng mấy chốc, giờ dần đã điểm xuống.
Minh Pháp từ từ bước lên bục đài kêu lên.
-Hết giờ! Kẻ nào còn đặt tay cầm bút trực tiếp loại!
-Người đâu thu bài!
Lệnh hạ xuống, năm vị nam tử vẫn luôn đứng trực một bên lập tức đi nhanh đến, lướt qua từng bàn thu bài.
Hai phút sau, khi tất cả 33 tờ giấy của hai mươi tám thí sinh được nghiệm thu, Minh Pháp tuyên bố.
-Kỳ thi tuyển nhân tài lần thứ 37 của Thái Ất Tông đến đây là kết thúc. Các ngươi hãy quay về thư giãn, nghỉ ngơi, vào giờ thân (9h) sáng sớm ba ngày sau hãy đi đến Liễn Ngọc Hồng Lâu tập hợp, lúc đó sẽ biết được kết quả mười hạng đầu đến được Thái Ất Tông tham gia sát hạch đệ tử.
Tiếp đó Minh Pháp hướng ba người Vô Thường, Lăng Trí và thiếu niên mày kiếm nói.
-Các ngươi đi theo ta lãnh phần thưởng thuộc về mình.
-Vâng.
Thiếu niên mày kiếm và Lăng Trí cung kính đáp, cả hai người cùng mang theo ngọc châu đi theo sau lưng Minh Pháp trong khi những thí sinh khác đều quay lưng đi về, chuẩn bị cất bước rời khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Còn riêng Vô Thường, hắn sau khi nói một lời “tạm biệt Hòa huynh, ba ngày sau lại gặp” với Khánh Hòa thì…
-Không phải ta đã nói rồi sao, kẻ mà ta muốn giết chỉ được ta cho sống thêm vài phút mà thôi!
Bất ngờ như một cơn gió nhẹ xuất hiện ngay đằng sau lưng của Vũ Nhật Phi, Vô Thường âm hàn một tiếng đầy lạnh lẽo liền…
-Kẻ nào dám?
-Bụm!
Khi Vũ Nhật Phi còn chưa thể xác định kẻ nào to gan, ăn nói hàm hồ, xấc xược với hắn, một tay lớn của Vô Thường đã mạnh mẽ từ trên đánh xuống ngay đầu Vũ Nhật Phi, đánh đến thân thể hắn trở nên dị dạng khi đầu người lại nằm trong ngực người, máu me bắn ra tung tóe nằm chết tươi ngay tại chỗ.
-ÁAAA!
-Trời… trời ơi!!!
-Giết… GIẾT NGƯỜI RỒI!
-…
Tiếng kêu gào, tiếng la hét, tiếng sợ hãi đến từ những thí sinh xung quanh đã chứng kiến tận mắt cận cảnh bắt đầu vang lên, nhất là đến từ những nữ nhân chưa từng nếu trải vị máu tanh của người chết đang bộc phát vang vọng khắp tầng một Liễn Ngọc Hồng Lâu, hấp dẫn tất cả những người có mặt tại bên trong đều phải hướng đến.
-Thường huynh, ngươi… ngươi gây ra họa rồi!
Nhìn Vũ Nhật Phi đã không còn có hình dạng giống con người đang nằm chết ngay tại sàn, Khánh Hòa đúng là có vui vẻ khi một kẻ tranh giành mười hạng đầu chết đi, một thiên tài có thiên phú cao siêu của Vũ gia chết đi, nhưng mà hắn cũng có một phần nào đó lo lắng cho Vô Thường vì dù sao thì hắn cũng đang có ý định gả em gái hắn cho Vô Thường làm thiếp thân.
-Vũ Nhật Phi, hắn vậy là chết rồi ư?
Bên kia, Bạch Mỗ Mỗ dường như còn không tin vào những hình ảnh trước mặt mà kỳ lạ hỏi.
-Ừm, hắn đã chết, khí tức đã hóa hư không.
Cách Bạch Mỗ Mỗ 12m, Phạm Thái có chút cứng người gật gù.
-Ụm.
Trịnh Yến vừa thấy thi thể Vũ Nhật Phi liền không kịp kiềm chế, một bãi nước dịch dạ dày lập tức trào ra khỏi miệng nàng rơi xuống đất.
-Ghê… ghê tởm!
Huỳnh Thị Thủy nén nhịn cơn buồn nôn bật thét lên, sau đó vội tránh mặt qua chỗ khác bình tĩnh lại cơ thể đang nhộn nhạo, khó chịu trong người.
-…!
Tào Nhược Hân và thiếu nữ công chúa nhìn tình cảnh vừa xảy ra chỉ cách bản thân 3m trước mặt, ánh mắt họ liền không khỏi xuất hiện sự sợ hãi đối với Vô Thường. Tuy vậy, cứ mỗi lần hai người nhớ đến hình ảnh khiếp vía đó rồi lại nhìn Vô Thường lạnh nhạt đứng bên cạnh xác chết Vũ Nhật Phi bình tĩnh lau máu trên người như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoặc cũng có thể trong đầu hắn chỉ cho hành động vừa rồi là “đang giết một con kiến”, trái tim cả hai lại kịch liệt rung động, mặt dần dần đỏ hồng lên, đôi mắt thu thủy lại càng thêm trong xanh, mỹ diễm.
“Không ngờ hắn nói giết Vũ Nhật Phi thì giết thật, quá ghê người, ta phải về báo tin gia tộc”.
“Hắn chết chắc rồi, Vũ gia tuyệt đối không tha cho hắn”.
“Thật là một hảo nam nhân, nhưng mà lại quá ngu ngốc, tại sao lại vì một lúc tức giận mà giết người chứ, aizzz…”
“…”
Những thí sinh khác âm thầm bàn tán trong đầu, không ai dám nói to ra vì sợ bị Vô Thường giết, họ lập tức rón rén ra đến cửa chạy đi.
-Bịch…
Trong phòng, duy nhất chỉ có Vũ Điệp Vũ đang chạy lại chỗ ca ca Vũ Nhật Phi trò chuyện liền ngã ngồi trên đất, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vị ca ca luôn yêu thương nàng hết mực nay đã nằm chết ngay trước mắt bản thân, chết ngay bởi chính bàn tay của người nam nhân đã khiến trái tim nàng rung động đầu đời.
-…
Những giọt hoa lệ trên gương mặt mỹ miều của nàng nhẹ nhàng rơi xuống trên đôi gò má trắng hồng thanh tao.
Bên kia, Vô Thường sau khi dùng khăn lau máu trên mặt, trên tay, trên cổ rồi quăng khăn đỏ huyết ngay trên xác chết của Vũ Nhật Phi, hắn nhàn nhạt nói một câu vô cùng khiêu khích.
-Để ta xem thử, Vũ gia của ngươi sẽ mạnh mẽ được như thế nào.
Sau đó hắn bỗng nói với Hà Tâm Như đang đứng lặng người ở một góc cách bản thân 7m bên phải.
-Tâm Như muội, ba ngay sau có đến hãy dẫn theo Hà Trọng huynh, lúc đó ta sẽ sắp xếp cho hai người hai chỗ có thể đến được Thái Ất Tông tham gia sát hạch.
Nói rồi, Vô Thường cũng không đợi nàng trả lời, hắn trực tiếp xoay người đi đến sau lưng Minh Pháp, hội họp cùng thiếu niên mày kiếm, Lăng Trí đang kinh dị với hành động giết người bất hề kiêng kỵ điều gì của Vô Thường.
Đặc biệt là Lăng Trí, hắn cũng là một trong hai người Vô Thường hăm dọa giết chết, do vậy trong lúc Vô Thường đang cười lạnh với hắn mà bước đến ngày càng gần, Lăng Trí vội hướng Minh Pháp lạnh nhạt với sự tình vừa diễn ra cáo trạng.
-Xin tiền bối xử phạt tên xấc láo kia, hắn vậy mà không đặt kỳ tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông vào mắt, ngang nhiên giết chết một thí sinh của cuộc thi tuyển tại đương trường. Đây rõ ràng là một hành động xem thường Thái Ất Tông, xem thường những vị tiền bối như người. Tội hắn ngàn lần đáng muôn chết, kính mong tiền bối tử phạt hắn để làm gương cho công chúng, lấy lại uy nghiêm cho Thái Ất Tông, đồng thời lấy lại công đạo cho thí sinh vừa chết kia.
Những lời này của Lăng Trí nói ra, cho dù là thiếu niên mày kiếm đứng bên cạnh cũng thấy được sự sợ hãi không thể che giấu của hắn.
Thế rồi Lăng Trí lại càng trở nên sợ hãi hơn khi Minh Pháp cười nhạt nói.
-Cùng một tu vi Linh Nhân cảnh tầng ba, trong người mặc thêm linh giáp giành cho Linh Nhân cảnh đại viên mãn nhưng lại bị người dùng một quyền lực nhẹ nhàng đánh chết, chết trong khi còn chưa kịp nhìn thấy được dung mạo người ra tay là ai. Kẻ phế vật như vậy thì Thái Ất Tông chúng ta không nhận, dù có nhận hắn cũng sẽ chết trong cuộc sát hạch sắp tới. Hắn vô dụng như vậy thì chúng ta không dư sức để quan tâm.
Sau đó, Minh Pháp khẽ liếc mắt nhìn Lăng Trí với đầy vẻ tiếc nuối nói.
-Thái Ất Tông chúng ta lại chỉ tuyển chọn loại nhân tài giống như hắn, nên là… ngươi hiểu rồi chứ. Họa từ miệng mà ra, có trách chỉ trách bản thân vì sao cùng tu vi cảnh giới với người nhưng không thể đánh thắng người.
-Phế vật, thật sự phế vật a…
Nói xong, Minh Pháp tiếp tục bước đi, dẫn dắt những ai có khả năng còn sống trong vài giây sắp tới tiến vào trong một hẻm phòng.
-Chưa biết thực lực của hắn như thế nào lại đã ngứa mồm chọc tức hắn. Nếu là ta, ta cũng sẽ giết hai người các ngươi, một đám phế vật tự cho bản thanh cao, thích chen miệng lung tung. Đúng là buồn cười.
Cười khẩy một tiếng đầy sỉ nhục đối với Lăng Trí, thiếu niên mày kiếm rời bước đi, chậm chạp theo sau Minh Pháp.
-Trước khi qua đời thì sư tôn của vãn bối từng nói, con người sinh ra vốn là một sinh vật mang tính ngây thơ, hiền lành, chỉ là sau này khi trải qua nhiều chuyện mất mát đau thương mới trở nên hung tàn, độc ác. Do vậy đối với vãn bối, hành động tiền bối vừa làm không sai, người sai chỉ có thể là do kẻ vừa rồi không đủ tiêu chuẩn, lời nói quan trọng của tiền bối về quy tắc thử thách thứ năm cũng bị hiểu sai lệch mất. Nếu tiền bối không đuổi hắn, dựa vào đầu óc hắn có vấn đề, vãn bối tự tin khẳng định hắn cũng sẽ không đủ tư cách lọt vào mười hạng đầu của kỳ thi tuyển, đến Thái Ất Tông để tiến hành tham gia cuộc sát hạch đệ tử.
“Khốn khiếp”.
“Đúng là chó hùa, trắng trợn lấy lòng tiền bối không biết nhục”.
“Tên này quá đê tiện, quá bỉ ổi”.
Ngay khi Vô Thường vừa dứt lời, đa phần những thiếu niên tựa như Vũ Nhật Phi, Lăng Trí đều mắng thầm hắn trong lòng, chê bai hắn đủ điều nhục nhã. Còn những thiếu nữ thì lại khen hắn “thông minh”, “một nam nhân mưu tài, có trí tuệ”, “một nam nhân đáng để lấy làm chồng”, trong tim lại càng yêu thích hắn hơn hẳn.
-Hà hà, tiểu tử ngươi thật biết lấy lòng.
Hoàn toàn biết rõ Vô Thường âm mưu nhưng cũng không để y, Minh Pháp sau một cái cười lớn với Vô Thường, hắn nói cho toàn thể 28 thí sinh còn lại biết.
-Điều ta vừa làm chẳng có gì gọi là ác, tất cả ta điều chiếu theo quy tắc tuyển nhân tài của Thái Ất Tông mà làm xuống. Quy tắc ta đưa ra rất rõ ràng, 28 người các ngươi đều hiểu rõ, thế tại sao tên kia lại không? Hắn bị loại, không oan. Không chỉ thế, ta còn mượn hắn để muốn dạy cho các ngươi một điều thiết yếu nhất mà các ngươi cần có nếu đến được và trở thành đệ tử của Thái Ất Tông.
-Đó là phải biết lắng nghe, nghe rõ và chỉ nghe. Có lẽ những từ này các ngươi hiện tại vẫn chưa hiểu, nhưng một khi đến Thái Ất Tông, các ngươi sẽ hiểu vì sao phải biết lắng nghe, nghe rõ và chỉ nghe, nó sẽ giúp các ngươi giữ được tính mạng trong vô số trường hợp.
-Được rồi, ta chỉ nói đến đây, vòng thử thách thứ năm cũng nên bắt đầu. Khai Thanh, ngươi làm đi.
Trong lúc 28 thí sinh chẳng thể hiểu nổi điều Minh Pháp nói, chỉ có thể ghi nhớ lại cụm từ “lắng nghe, nghe và chỉ nghe” để giành về sau, Minh Pháp lập tức đi xuống, nhường chỗ cho nam tử trung niên bên cạnh.
-Vâng thưa quản sự.
Đáp lời một tiếng cung kính, trung niên nhìn xuống dưới nói.
-Các ngươi hãy nhìn cho kỹ.
Sau đó, trong lúc tất cả 28 thí sinh đều trực tiếp sử dụng sức mạnh linh lực lên mắt để mọi thứ diễn ra trước mặt được rõ ràng hơn hết, Khai Thanh cũng bắt đầu vận lực.
Hai tay Khai Thanh “pặc” một tiếng dính vào nhau trong 3 giây, sau đó từ từ mở ra để làm xuất hiện ở bên trong một khối tròn linh lực có màu trắng bạc của gió cũng đang dần dần to ra cho đến khi đạt đường kính 5cm, Khai Thanh lập tức dùng lực đẩy mạnh về một góc trống của tầng một.
-Chíu!
Bay được 10m đường, quả cầu gió bỗng biến đổi hình dạng thành một thanh kiếm nhỏ phóng đi với tốc độ gấp 5 lần lúc ban đầu.
-Bùm!
Bay hết đường, đ-ng trúng trận pháp phòng ngự của Liễn Hồng Ngọc Lâu liền phát nổ, oanh kích một vùng bán kính rộng 5m xung quanh nhưng chẳng phá họa được thứ gì ngoài một chiếc bàn gỗ gần cạnh.
-Chiêu thức hoàn thành, các ngươi mau trả lời đi.
Làm linh lực ở các “đường dẫn” lắng xuống để bình ổn cơ thể, đưa thân thể trở lại trạng thái bình thường, Khai Thanh nói một câu liền đi xuống, mất dạng trong hẻm phòng.
-Thời gian làm bài của các ngươi bắt đầu đếm ngược.
Ngồi trên ghế bên dưới, Minh Pháp cũng bắt đầu quát lên tính thời gian.
-Vụt…
-Vụt…
-Vụt…
-…
Lấy giấy, cầm bút, 28 thí sinh nhanh chóng ghi xuống những đáp án trả lời nằm trong đầu của bản thân lên tờ giấy.
-Tọc… tọc… tọc… tọc… tọc…
Kim giây của đồng hồ Vô Thường lại bắt đầu phát ra âm thành càng lúc càng to trong sự im lặng của từng người.
-Tọc… tọc… tọc…
-Tọc… tọc… tọc…
-Tọc…
Chẳng mấy chốc, giờ dần đã điểm xuống.
Minh Pháp từ từ bước lên bục đài kêu lên.
-Hết giờ! Kẻ nào còn đặt tay cầm bút trực tiếp loại!
-Người đâu thu bài!
Lệnh hạ xuống, năm vị nam tử vẫn luôn đứng trực một bên lập tức đi nhanh đến, lướt qua từng bàn thu bài.
Hai phút sau, khi tất cả 33 tờ giấy của hai mươi tám thí sinh được nghiệm thu, Minh Pháp tuyên bố.
-Kỳ thi tuyển nhân tài lần thứ 37 của Thái Ất Tông đến đây là kết thúc. Các ngươi hãy quay về thư giãn, nghỉ ngơi, vào giờ thân (9h) sáng sớm ba ngày sau hãy đi đến Liễn Ngọc Hồng Lâu tập hợp, lúc đó sẽ biết được kết quả mười hạng đầu đến được Thái Ất Tông tham gia sát hạch đệ tử.
Tiếp đó Minh Pháp hướng ba người Vô Thường, Lăng Trí và thiếu niên mày kiếm nói.
-Các ngươi đi theo ta lãnh phần thưởng thuộc về mình.
-Vâng.
Thiếu niên mày kiếm và Lăng Trí cung kính đáp, cả hai người cùng mang theo ngọc châu đi theo sau lưng Minh Pháp trong khi những thí sinh khác đều quay lưng đi về, chuẩn bị cất bước rời khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Còn riêng Vô Thường, hắn sau khi nói một lời “tạm biệt Hòa huynh, ba ngày sau lại gặp” với Khánh Hòa thì…
-Không phải ta đã nói rồi sao, kẻ mà ta muốn giết chỉ được ta cho sống thêm vài phút mà thôi!
Bất ngờ như một cơn gió nhẹ xuất hiện ngay đằng sau lưng của Vũ Nhật Phi, Vô Thường âm hàn một tiếng đầy lạnh lẽo liền…
-Kẻ nào dám?
-Bụm!
Khi Vũ Nhật Phi còn chưa thể xác định kẻ nào to gan, ăn nói hàm hồ, xấc xược với hắn, một tay lớn của Vô Thường đã mạnh mẽ từ trên đánh xuống ngay đầu Vũ Nhật Phi, đánh đến thân thể hắn trở nên dị dạng khi đầu người lại nằm trong ngực người, máu me bắn ra tung tóe nằm chết tươi ngay tại chỗ.
-ÁAAA!
-Trời… trời ơi!!!
-Giết… GIẾT NGƯỜI RỒI!
-…
Tiếng kêu gào, tiếng la hét, tiếng sợ hãi đến từ những thí sinh xung quanh đã chứng kiến tận mắt cận cảnh bắt đầu vang lên, nhất là đến từ những nữ nhân chưa từng nếu trải vị máu tanh của người chết đang bộc phát vang vọng khắp tầng một Liễn Ngọc Hồng Lâu, hấp dẫn tất cả những người có mặt tại bên trong đều phải hướng đến.
-Thường huynh, ngươi… ngươi gây ra họa rồi!
Nhìn Vũ Nhật Phi đã không còn có hình dạng giống con người đang nằm chết ngay tại sàn, Khánh Hòa đúng là có vui vẻ khi một kẻ tranh giành mười hạng đầu chết đi, một thiên tài có thiên phú cao siêu của Vũ gia chết đi, nhưng mà hắn cũng có một phần nào đó lo lắng cho Vô Thường vì dù sao thì hắn cũng đang có ý định gả em gái hắn cho Vô Thường làm thiếp thân.
-Vũ Nhật Phi, hắn vậy là chết rồi ư?
Bên kia, Bạch Mỗ Mỗ dường như còn không tin vào những hình ảnh trước mặt mà kỳ lạ hỏi.
-Ừm, hắn đã chết, khí tức đã hóa hư không.
Cách Bạch Mỗ Mỗ 12m, Phạm Thái có chút cứng người gật gù.
-Ụm.
Trịnh Yến vừa thấy thi thể Vũ Nhật Phi liền không kịp kiềm chế, một bãi nước dịch dạ dày lập tức trào ra khỏi miệng nàng rơi xuống đất.
-Ghê… ghê tởm!
Huỳnh Thị Thủy nén nhịn cơn buồn nôn bật thét lên, sau đó vội tránh mặt qua chỗ khác bình tĩnh lại cơ thể đang nhộn nhạo, khó chịu trong người.
-…!
Tào Nhược Hân và thiếu nữ công chúa nhìn tình cảnh vừa xảy ra chỉ cách bản thân 3m trước mặt, ánh mắt họ liền không khỏi xuất hiện sự sợ hãi đối với Vô Thường. Tuy vậy, cứ mỗi lần hai người nhớ đến hình ảnh khiếp vía đó rồi lại nhìn Vô Thường lạnh nhạt đứng bên cạnh xác chết Vũ Nhật Phi bình tĩnh lau máu trên người như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoặc cũng có thể trong đầu hắn chỉ cho hành động vừa rồi là “đang giết một con kiến”, trái tim cả hai lại kịch liệt rung động, mặt dần dần đỏ hồng lên, đôi mắt thu thủy lại càng thêm trong xanh, mỹ diễm.
“Không ngờ hắn nói giết Vũ Nhật Phi thì giết thật, quá ghê người, ta phải về báo tin gia tộc”.
“Hắn chết chắc rồi, Vũ gia tuyệt đối không tha cho hắn”.
“Thật là một hảo nam nhân, nhưng mà lại quá ngu ngốc, tại sao lại vì một lúc tức giận mà giết người chứ, aizzz…”
“…”
Những thí sinh khác âm thầm bàn tán trong đầu, không ai dám nói to ra vì sợ bị Vô Thường giết, họ lập tức rón rén ra đến cửa chạy đi.
-Bịch…
Trong phòng, duy nhất chỉ có Vũ Điệp Vũ đang chạy lại chỗ ca ca Vũ Nhật Phi trò chuyện liền ngã ngồi trên đất, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vị ca ca luôn yêu thương nàng hết mực nay đã nằm chết ngay trước mắt bản thân, chết ngay bởi chính bàn tay của người nam nhân đã khiến trái tim nàng rung động đầu đời.
-…
Những giọt hoa lệ trên gương mặt mỹ miều của nàng nhẹ nhàng rơi xuống trên đôi gò má trắng hồng thanh tao.
Bên kia, Vô Thường sau khi dùng khăn lau máu trên mặt, trên tay, trên cổ rồi quăng khăn đỏ huyết ngay trên xác chết của Vũ Nhật Phi, hắn nhàn nhạt nói một câu vô cùng khiêu khích.
-Để ta xem thử, Vũ gia của ngươi sẽ mạnh mẽ được như thế nào.
Sau đó hắn bỗng nói với Hà Tâm Như đang đứng lặng người ở một góc cách bản thân 7m bên phải.
-Tâm Như muội, ba ngay sau có đến hãy dẫn theo Hà Trọng huynh, lúc đó ta sẽ sắp xếp cho hai người hai chỗ có thể đến được Thái Ất Tông tham gia sát hạch.
Nói rồi, Vô Thường cũng không đợi nàng trả lời, hắn trực tiếp xoay người đi đến sau lưng Minh Pháp, hội họp cùng thiếu niên mày kiếm, Lăng Trí đang kinh dị với hành động giết người bất hề kiêng kỵ điều gì của Vô Thường.
Đặc biệt là Lăng Trí, hắn cũng là một trong hai người Vô Thường hăm dọa giết chết, do vậy trong lúc Vô Thường đang cười lạnh với hắn mà bước đến ngày càng gần, Lăng Trí vội hướng Minh Pháp lạnh nhạt với sự tình vừa diễn ra cáo trạng.
-Xin tiền bối xử phạt tên xấc láo kia, hắn vậy mà không đặt kỳ tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông vào mắt, ngang nhiên giết chết một thí sinh của cuộc thi tuyển tại đương trường. Đây rõ ràng là một hành động xem thường Thái Ất Tông, xem thường những vị tiền bối như người. Tội hắn ngàn lần đáng muôn chết, kính mong tiền bối tử phạt hắn để làm gương cho công chúng, lấy lại uy nghiêm cho Thái Ất Tông, đồng thời lấy lại công đạo cho thí sinh vừa chết kia.
Những lời này của Lăng Trí nói ra, cho dù là thiếu niên mày kiếm đứng bên cạnh cũng thấy được sự sợ hãi không thể che giấu của hắn.
Thế rồi Lăng Trí lại càng trở nên sợ hãi hơn khi Minh Pháp cười nhạt nói.
-Cùng một tu vi Linh Nhân cảnh tầng ba, trong người mặc thêm linh giáp giành cho Linh Nhân cảnh đại viên mãn nhưng lại bị người dùng một quyền lực nhẹ nhàng đánh chết, chết trong khi còn chưa kịp nhìn thấy được dung mạo người ra tay là ai. Kẻ phế vật như vậy thì Thái Ất Tông chúng ta không nhận, dù có nhận hắn cũng sẽ chết trong cuộc sát hạch sắp tới. Hắn vô dụng như vậy thì chúng ta không dư sức để quan tâm.
Sau đó, Minh Pháp khẽ liếc mắt nhìn Lăng Trí với đầy vẻ tiếc nuối nói.
-Thái Ất Tông chúng ta lại chỉ tuyển chọn loại nhân tài giống như hắn, nên là… ngươi hiểu rồi chứ. Họa từ miệng mà ra, có trách chỉ trách bản thân vì sao cùng tu vi cảnh giới với người nhưng không thể đánh thắng người.
-Phế vật, thật sự phế vật a…
Nói xong, Minh Pháp tiếp tục bước đi, dẫn dắt những ai có khả năng còn sống trong vài giây sắp tới tiến vào trong một hẻm phòng.
-Chưa biết thực lực của hắn như thế nào lại đã ngứa mồm chọc tức hắn. Nếu là ta, ta cũng sẽ giết hai người các ngươi, một đám phế vật tự cho bản thanh cao, thích chen miệng lung tung. Đúng là buồn cười.
Cười khẩy một tiếng đầy sỉ nhục đối với Lăng Trí, thiếu niên mày kiếm rời bước đi, chậm chạp theo sau Minh Pháp.
/269
|