Thế giới này tồn tại một thứ gọi là yêu, một khi đã bắt đầu sẽ dây dưa cả đời, đến chết cũng không vứt bỏ được….
Thuốc bắt đầu tác dụng làm cho bên trong thân thể như có trăm ngàn con kiến chích, một trận đau đớn toàn tâm cùng khoái cảm lan tràn trong cơ thể tôi. Toi thống khổ chớp chớp thân mình, kỳ lạ ở chỗ chịu đau đớn cũng không muốn rời xa ác ma này, móng tay bén nhọn của tôi cắm sâu vào da thịt hắn, muốn giúp cho đầu óc mình có chút ít tỉnh táo, nhưng lại không có tác dụng chút nào.
Đầu óc tôi là một mảng đục ngầu, trước mắt tôi xuất hiện những điểm nhiều màu, sáng lạn rơi trong không trung. Những điểm sáng vờn quanh bốn phía làm cho tôi không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của ác ma kia ở trên da thịt, còn ở bên tai tôi than nhẹ, tôi muốn tách thân mình ra, lại bị một bàn tay nhanh chóng ôm lấy, không thể nào động đậy.
"Thoải mái sao? Thích không?" Hắn gằn từng tiếng một cách nặng nề vào tai tôi, tôi cảm giác được chính cơ thể đang đong đưa của mình đang liên tục chớp lên, rốt cuộc, tôi mở to hai mắt, trước mắt tôi là đôi con ngươi đen, giống như một đầm nước sâu, yên lặng xuất hiện, không có ấm áp, không có ôn nhu, chỉ thực yên lặng nhìn tôi. Lại giống như một cỗ lốc xoáy, làm cho người ta bị hãm sâu vào đó. Thật sâu, làm cho người ta vạn kiếp bất phục......
Khuôn mặt hắn ngày càng mơ hồ, thân thể hắn không ngừng chớp lên, ý thức của tôi đã bắt đầu muốn tách ra, linh hồn tôi giống như bị rút ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, lại nặng về bị hút trở về, Có người ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói, nói xong, đem tất cả mà đi vào bên dưới cơ thể tôi. Hô hấp của tôi bắt đầu ổn định trở lại, trong đầu tôi, màn đục ngầu kia đã xuất hiện một tia sáng, cảnh tưởng mơ hồ kia dần dần rõ ràng, dần dần sáng lạn......
Rốt cục, tôi đã thấy rõ, trong tầng sương trắng lượn lờ xung quanh, hé ra khuôn mặt tươi cười…..
Nếu như đây là một giấc mộng!
Thì ở nơi đó, tôi đã mất đi tuổi thanh xuân, còn có một thứ mãi mãi rời xa tôi… Hạnh phúc.
Tôi không phải sinh ra trong thế giới truỵ lạc này, tôi có cha mẹ hạnh phúc cùng với anh trai của tôi, anh trai song sinh, tôi và Lộ Tịch Duy là cặp song sinh khác trứng, hai chúng tôi bộ dạng không hề có điểm giống nhau. Không những như vậy, ông trời bất công đem tướng mạo xuất sắc của mẹ tôi phú lên người Lộ Tịch Duy, ngược lại nữ nhân là tôi, từ nhỏ đã bị họ hàng thân thích và bạn bè tưởng nhầm là con trai. Mà tôi cùng phụ thân lại giống nhau đến mười phần, không phải người ta nói con gái sẽ xinh đẹp giống mẹ sao? Tai sao gia đình chúng tôi lại ngược đời như vậy?
Thời thơ ấu, vẻ bề ngoài xinh đẹp của Lộ Tịch Duy cơ hồ đã cướp đi hết sự chú ý, tôi cuối cùng bị xem nhẹ ở một bên, trơ mắt nhìn cô bác chú dì vuốt vuốt khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của hắn, bộ dạng tôi lúc đó cơ hồ sắp chảy nước miếng, tên của tôi vĩnh viễn đều theo sau cái tên Lộ Tịch Duy, vĩnh viễn đều là nói về hắn, rồi mới thuận tiện nhắc đến tôi.
Cũng không ngoại lệ, người ta nói không hề sai, làm nha đầu chính là thường không được nhắc đến.
Mẫu thân trong lúc nhắc đến ta cũng sẽ không giống lúc nhắc đến Lộ Tịch Duy khi nước miếng tung bay, trên mặt cũng sẽ không có tia chói mắt làm người ta không thể mở miệng cười được kia.
Mà ông trời thì không chỉ bất công như vậy, Lộ Tịch Duy ngoài việc được thừa hưởng diện mạo xinh đẹp của mẫu thân, liền ngay cả gen cũng đều là tốt nhất, hắn từ nhỏ thông minh không nói, còn ngay cả khi lên các cấp học cao, rõ ràng là cùng học với tôi, hắn đã muốn phá vỡ mọi quy luật, trực tiếp dẫn đầu các cấp học.
Tôi thậm chí bắt đầu tưởng tượng, liệu có phải thời điểm còn trong bụng mẫu thân, Lộ Tịch Duy đã dùng thủ đoạn nào đó đoạt hết những thứ tốt nhất hay không? Thế nên sau này lớn lên, tôi thường nói: “Lộ Tịch Duy, anh thật sự rất là giảo hoạt, ở trong bụng mẫu thân liền đoạt hết ưu tú của em!”
Tôi cho đến bây giờ vẫn không phải loại người an phận chịu ngồi chờ chết. Trong lòng tôi sớm đã không nguyện ý bị xem nhẹ vĩnh viễn, cùng thời điểm đó, tôi hạ quyết tâm quyết chí tự cường, đến cuối kỳ, vui sướng tột cùng cầm bài thì đạt hạng nhất về nhà. Còn không kịp đi tới khoe cha mẹ, đã thấy trong nhà đại thiết yến tiệc. Mẫu thân nói ca ca sơ khảo qua Đại học Q, trong mắt mẫu thân vui mừng như điên loạn làm tôi chói mắt.
Đại học Q, là đại học cao cấp, yêu cầu không hề thấp, mà năm ấy, Lộ Tịch Duy mới học năm hai cao trung.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, tôi quyết định ngừng đố kỵ, cứ như vậy sống một các bình thường. (Hihi, Tịch Duy siêu phàm quá mà, tỷ làm sao mà đấu nổi anh ấy. *Cười đểu*)
Thế gian không có người nào tất cả mọi mặt đều xuất sắc, ai kêu tôi ở trong bụng mẫu thân để hắn gắt gao đoạt hết uư tú. (Haiz, khổ thân Tịch Ngôn tỷ tỷ a! *Sụt sùi*)
Mọi việc tuy là như vậy, nhưng không thể phủ nhận từ nhỏ tình cảm của tôi và Lộ Tịch Duy cực kỳ tốt. Cha mẹ mỗi lần thưởng cho hắn tất cả đều rơi vào túi tiền của tôi, tuy rằng tôi chưa từng gọi hắn một tiếng ca ca, đều là lôi cả họ tên hắn ra gọi hắn cũng không để ý, thậm chí để cùng hắn quan hệ, tôi đã thu không ít hối lộ của nhiều nữ sinh. Trong lòng tôi, đôi mắt đẹp của Lộ Tịch Duy vĩnh viễn đều là ý cười, đều là ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy.
Nói đến ánh mắt, chỉ sợ tôi là người duy nhất có may mắn này, có thể Thượng Đế vì bồi thường cho tôi, cũng có thể là để chứng thực rằng tôi đích thực là con gái của mẫu thân, tôi toàn thân không giống, duy chỉ có anh mắt là khiến tất cả tin rằng tôi là đứa con gái mẫu thân sinh ra. Cũng có thể nói, đó là điểm duy nhất tương đồng giữa chúng tôi.
Đó là vào năm nhất cao trung, bạn ngồi cùng bàn của tôi, cũng là một điển hình hâm mộ “Lộ Tịch Duy” cuồng nhiệt. Không biết đó là sự thật, hay do yêu ai yêu cả đường đi lối về, lúc ấy nàng đang ngồi bên người tôi, bỗng nhiên nói: “Lộ Tịch Ngôn, kỳ thật nhìn từ vị trí này, mình phát hiện ánh mắt cậu cùng Tịch Duy giống nhau như đúc a!” Cô ấy nói xong, ánh mắt hâm mộ cuồng nhiệt của cô ấy cơ hồ làm tôi chết chìm.
Nhưng lời nói vô tâm của cô ấy, lại khiến cho tôi ghi lòng tạc dạ, đến nỗi mỗi khi thấy Lộ Tịch duy về nhà tôi liền cố ý quan sát, ngay cả mẫu thân tôi cũng không có buông tha. Cuối cùng tôi cũng chấm dứt nghi ngờ, nguyên lai, Thượng Đế vẫn là có nhân từ. Phát hiện trọng đại của cô bạn kia không ngờ làm tôi cao hứng một trận.Tóm lại, Lộ Tịch Duy không có làm cho cha mẹ tôi quá một lần hao tâm tốn sức, ngay cả như tôi ngay từ đầu bị hắn đoạt hết sự ưu tú cũng vô phương hận hắn dù chỉ một phần nhỏ. Lộ Tịch Duy hoàn mĩ làm cho gia đình tự hào, tất nhiên bao gồm cả tôi, em gái của hắn.
Nói đến một lần duy nhất hắn làm cho cha mẹ tôi hao tâm tổn sức, chính là khi tôi đang học cao trung năm thứ hai, Lộ Tịch Duy đang học ở Đại học Q bỗng nhiên bị mẹ gọi về. Tôi vẫn là chưa lần nào thấy mẹ có bộ dáng tức giận đối với hắn như lần ấy, bà cầm tờ giấy báo đưa ra trước mặt chất vẫn Lộ Tịch Duy, còn cha ngồi một bên trầm mặc. Sau đó tôi mới biết, bộ công an khi ấy tổ chức một lượt các trường đào tạo công an trong phạm vi triệu tập dự thi, cho phép trong các gia đình có người trong ngành cho phép con cái tham gia, chỉ cần kiểm tra sức khoẻ, vượt qua được vòng thi viết, liền có thể đến trường đào tạo tối cao của bộ công an tiếp tục học tập, sau khi tốt nghiệp còn có thể trực tiếp được phân phối làm việc trong ngành công an.
Mà Lộ Tịch Duy cũng không buông tay lý tưởng của mình. Dấu mẹ ghi danh, nay lại để cho mẹ cầm trong tay tờ giấy báo đủ tư cách dự thi của hắn.
Mà chuyện này, người cánh sát là cha tôi kia chắc chắn là đã biết đến rồi.
Thử hỏi như vậy mẹ tôi có cách nào không tức giận? Không chỉ tức giận vì Lộ Tich Duy cùng cha thông đồng cố ý giấu bà, quan trọng hơn là, bà mỗi ngày chịu đủ lo lắng hãi hùng cho chồng mình, nếu như ngay cả đứa con bảo bối của chính mình cũng như vậy thì… Bà thật không thể tưởng tượng được, từ trong suy nghĩ của bà, Lộ Tịch Duy có tài như vậy, tương lai nên ngồi ở nơi cao nhất trong xã hôi, làm những việc trọng đại chứ không phải giống như cha, bôn ba mệt nhọc, ra sống vào chết.
Con mình cố tình đường lớn sáng lạn thì không đi, lại đi lựa chọn con đường gian nan kia. Thử hỏi bà làm sao có thể không phẫn nộ?
Nhưng mẹ có vô cùng quyết liệt cũng không làm Lộ Tịch Duy hồi tâm chuyển ý, tôi lần đầu tiên thấy được trong mắt Lộ Tịch Duy những tia sáng bất đồng như vậy, ánh sáng kia mang theo kiên định, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xúc cảm mênh mông. Nhưng mẹ tôi vẫn là không có cách nào lý giải được lý tưởng của hắn, sau đó chính là mở ra một màn tranh cãi ầm ĩ cùng bức bách. Khiến cho người luôn luôn trầm mặc như cha rốt cuộc cũng phải nhịn không được mà mở miệng.
“Bà trước kia không phải nhìn trúng tôi ở điểm này hay sao? Bà nói bà nguyện ý ở nhà thành tâm chờ tôi trở về, cho dù là tôi một thân người toàn vết thương hay sao?” Thử nghĩ, năm đó, một chúng tinh xuất sắc như mẹ tôi lựa chọn một người giản dị trầm ổn như cha tôi, không để ý người nhà phản đối gả bà cho một gã cảnh sát phấn đấu trong cảnh cực hình.(huấn luyện cực hình đó). Đó là cần bao nhiêu dũng khí, cần bao nhiêu bao dung?
Mẹ tôi nhất thời á khẩu không trả lời được, nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc khó khăn gật đầu, Lộ Tịch Duy cùng cha nhìn nhau cười.
Mẹ tôi lặng lẽ xoay người, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt, khiến cho lòng tôi cũng xót xa. Cho đến nhiều năm sau đó, khi nhìn Lộ Tịch Duy một thân cảnh phục oai phong, càng phát ra vẻ tuấn dật bất phàm, trong lòng tôi cơ hồ mới giảm bớt một chút khó chịu, ngay cả mẹ cũng dần dần tươi cười, không còn ủ rũ nữa, kỳ thật, chỉ là do tôi cùng mẹ nghĩ đến mặt tiêu cực, tuy rằng loại cảnh sát này có sự phân công công việc đặc thù, lại có nhiều sự nguy hiểm, nhưng không phải cha tôi vẫn có thể có được một gia đình hạnh phúc hay sao?
Chúng tôi không phải là một gia đình vui vẻ nên có cùng ý tưởng hay sao?
Nhưng chúng tôi đều quên rằng, có một số việc nhất định đã được sắp đặt từ sớm, ngay từ lúc đầu, vận mệnh nghiệt ngã kia đã ở sau lưng chúng tôi giơ cao hai tay, chậm rãi tới gần, ở thời khắc đã định, hung hăng bóp chặt cổ họng của chúng, khiến cho chúng từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Những phiền muộn của kỳ thi tốt nghiệp cao trung đến cùng cái nóng nực của mùa hè, đó là thời điểm tôi cần cố gắng cuối cùng của tôi, tâm trạng của tôi lại cảm thấy một sự bất an, tuy rằng mẹ mỗi ngày đều đổi phương pháp nấu bếp cho tôi cải thiện thức ăn. Còn kiên nhẫn cùng tôi đi nghe những buổi tuyên truyền nhàm chán. Nhưng là một chút cũng không có giảm được sự bất an mạnh mẽ của tôi.
Cuối cùng mẹ hết cách, gọi điện thoại kêu Lộ Tịch Duy trở về, khi đó hắn đã bắt đầu thực tập trong Độc khoa trực thuộc bộ công an. Tất cả đều biết, học tập trong nghành Độc khoa là rất nguy hiểm, Lộ Tịch Duy căn bản không hề bị phân công tới đó, nhưng chính hắn lại đi lựa chọn, tôi nghĩ, có lẽ học Độc khoa cùng với tính cách thích khiêu chiến của Lộ Tịch Duy có liên quan đi.
Sau khi hắn trở về, trước mắt tôi là người cùng sinh trong một ngày, nhưng cũng là một người con trai, tôi bỗng nhiên có cảm giác xúc động của một nha đầu (Tịch Ngôn tỷ thích anh ca ca hả? Muội biết rồi nhé! :-P). Cuối cùng nhịn không được oán giận hỏi hắn: "Lộ Tịch Duy, anh tại sao lại xuất sắc như vậy!" Nếu như Lộ Tịch Duy không xuất sắc như vậy, tôi cũng sẽ không khổ sở như bây giờ!
Bởi vì cho dù tôi không tự mình so với hắn, cũng sẽ có người mang hắn với tôi ra cùng một lúc so sánh, mà càng so sánh, tôi vẫn sẽ là người thua cuộc!
Thua hoàn toàn!
Lộ Tịch Duy nghe xong câu nói ngây ngốc của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi, nở một nụ cười như trong trí nhớ trước đây của tôi. Hoàn mỹ và khoan dung!
Lòng tôi lập tức chùng xuống, gắt gao ôm hắn, sự ủy khuất và bất an trong lòng được trút xuống hoàn toàn.
Buổi tối hôm đó, mẹ nhìn được lần đầu tiên từ lúc hắn đi đến nay tôi vui vẻ ăn một bữa cơm như vậy, phải biết rằng tôi vốn đã trước đó đã ăn không được, cho dù là miễn cưỡng bắt tôi ăn, cũng sẽ nôn long trời lở đất.
Mà một ái ôm của Lộ Tịch Duy lại có thể làm cho tất cả trở lại như trước đây.
Giống như Lộ Tịch Duy vĩnh viễn xuất sắc như thường, tôi vẫn là dễ dàng bị hắn dẫn dắt, không theo ý mình bị quay tròn xung quanh hắn. Xoay tròn, xoay tròn.
Phảng phất trong thế giới vẫn có một người con trai thuộc về tôi.
Anh trai của tôi! Anh trai song sinh của tôi!
Lộ Tịch Duy của tôi!!!!!
Thuốc bắt đầu tác dụng làm cho bên trong thân thể như có trăm ngàn con kiến chích, một trận đau đớn toàn tâm cùng khoái cảm lan tràn trong cơ thể tôi. Toi thống khổ chớp chớp thân mình, kỳ lạ ở chỗ chịu đau đớn cũng không muốn rời xa ác ma này, móng tay bén nhọn của tôi cắm sâu vào da thịt hắn, muốn giúp cho đầu óc mình có chút ít tỉnh táo, nhưng lại không có tác dụng chút nào.
Đầu óc tôi là một mảng đục ngầu, trước mắt tôi xuất hiện những điểm nhiều màu, sáng lạn rơi trong không trung. Những điểm sáng vờn quanh bốn phía làm cho tôi không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của ác ma kia ở trên da thịt, còn ở bên tai tôi than nhẹ, tôi muốn tách thân mình ra, lại bị một bàn tay nhanh chóng ôm lấy, không thể nào động đậy.
"Thoải mái sao? Thích không?" Hắn gằn từng tiếng một cách nặng nề vào tai tôi, tôi cảm giác được chính cơ thể đang đong đưa của mình đang liên tục chớp lên, rốt cuộc, tôi mở to hai mắt, trước mắt tôi là đôi con ngươi đen, giống như một đầm nước sâu, yên lặng xuất hiện, không có ấm áp, không có ôn nhu, chỉ thực yên lặng nhìn tôi. Lại giống như một cỗ lốc xoáy, làm cho người ta bị hãm sâu vào đó. Thật sâu, làm cho người ta vạn kiếp bất phục......
Khuôn mặt hắn ngày càng mơ hồ, thân thể hắn không ngừng chớp lên, ý thức của tôi đã bắt đầu muốn tách ra, linh hồn tôi giống như bị rút ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, lại nặng về bị hút trở về, Có người ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói, nói xong, đem tất cả mà đi vào bên dưới cơ thể tôi. Hô hấp của tôi bắt đầu ổn định trở lại, trong đầu tôi, màn đục ngầu kia đã xuất hiện một tia sáng, cảnh tưởng mơ hồ kia dần dần rõ ràng, dần dần sáng lạn......
Rốt cục, tôi đã thấy rõ, trong tầng sương trắng lượn lờ xung quanh, hé ra khuôn mặt tươi cười…..
Nếu như đây là một giấc mộng!
Thì ở nơi đó, tôi đã mất đi tuổi thanh xuân, còn có một thứ mãi mãi rời xa tôi… Hạnh phúc.
Tôi không phải sinh ra trong thế giới truỵ lạc này, tôi có cha mẹ hạnh phúc cùng với anh trai của tôi, anh trai song sinh, tôi và Lộ Tịch Duy là cặp song sinh khác trứng, hai chúng tôi bộ dạng không hề có điểm giống nhau. Không những như vậy, ông trời bất công đem tướng mạo xuất sắc của mẹ tôi phú lên người Lộ Tịch Duy, ngược lại nữ nhân là tôi, từ nhỏ đã bị họ hàng thân thích và bạn bè tưởng nhầm là con trai. Mà tôi cùng phụ thân lại giống nhau đến mười phần, không phải người ta nói con gái sẽ xinh đẹp giống mẹ sao? Tai sao gia đình chúng tôi lại ngược đời như vậy?
Thời thơ ấu, vẻ bề ngoài xinh đẹp của Lộ Tịch Duy cơ hồ đã cướp đi hết sự chú ý, tôi cuối cùng bị xem nhẹ ở một bên, trơ mắt nhìn cô bác chú dì vuốt vuốt khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của hắn, bộ dạng tôi lúc đó cơ hồ sắp chảy nước miếng, tên của tôi vĩnh viễn đều theo sau cái tên Lộ Tịch Duy, vĩnh viễn đều là nói về hắn, rồi mới thuận tiện nhắc đến tôi.
Cũng không ngoại lệ, người ta nói không hề sai, làm nha đầu chính là thường không được nhắc đến.
Mẫu thân trong lúc nhắc đến ta cũng sẽ không giống lúc nhắc đến Lộ Tịch Duy khi nước miếng tung bay, trên mặt cũng sẽ không có tia chói mắt làm người ta không thể mở miệng cười được kia.
Mà ông trời thì không chỉ bất công như vậy, Lộ Tịch Duy ngoài việc được thừa hưởng diện mạo xinh đẹp của mẫu thân, liền ngay cả gen cũng đều là tốt nhất, hắn từ nhỏ thông minh không nói, còn ngay cả khi lên các cấp học cao, rõ ràng là cùng học với tôi, hắn đã muốn phá vỡ mọi quy luật, trực tiếp dẫn đầu các cấp học.
Tôi thậm chí bắt đầu tưởng tượng, liệu có phải thời điểm còn trong bụng mẫu thân, Lộ Tịch Duy đã dùng thủ đoạn nào đó đoạt hết những thứ tốt nhất hay không? Thế nên sau này lớn lên, tôi thường nói: “Lộ Tịch Duy, anh thật sự rất là giảo hoạt, ở trong bụng mẫu thân liền đoạt hết ưu tú của em!”
Tôi cho đến bây giờ vẫn không phải loại người an phận chịu ngồi chờ chết. Trong lòng tôi sớm đã không nguyện ý bị xem nhẹ vĩnh viễn, cùng thời điểm đó, tôi hạ quyết tâm quyết chí tự cường, đến cuối kỳ, vui sướng tột cùng cầm bài thì đạt hạng nhất về nhà. Còn không kịp đi tới khoe cha mẹ, đã thấy trong nhà đại thiết yến tiệc. Mẫu thân nói ca ca sơ khảo qua Đại học Q, trong mắt mẫu thân vui mừng như điên loạn làm tôi chói mắt.
Đại học Q, là đại học cao cấp, yêu cầu không hề thấp, mà năm ấy, Lộ Tịch Duy mới học năm hai cao trung.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, tôi quyết định ngừng đố kỵ, cứ như vậy sống một các bình thường. (Hihi, Tịch Duy siêu phàm quá mà, tỷ làm sao mà đấu nổi anh ấy. *Cười đểu*)
Thế gian không có người nào tất cả mọi mặt đều xuất sắc, ai kêu tôi ở trong bụng mẫu thân để hắn gắt gao đoạt hết uư tú. (Haiz, khổ thân Tịch Ngôn tỷ tỷ a! *Sụt sùi*)
Mọi việc tuy là như vậy, nhưng không thể phủ nhận từ nhỏ tình cảm của tôi và Lộ Tịch Duy cực kỳ tốt. Cha mẹ mỗi lần thưởng cho hắn tất cả đều rơi vào túi tiền của tôi, tuy rằng tôi chưa từng gọi hắn một tiếng ca ca, đều là lôi cả họ tên hắn ra gọi hắn cũng không để ý, thậm chí để cùng hắn quan hệ, tôi đã thu không ít hối lộ của nhiều nữ sinh. Trong lòng tôi, đôi mắt đẹp của Lộ Tịch Duy vĩnh viễn đều là ý cười, đều là ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy.
Nói đến ánh mắt, chỉ sợ tôi là người duy nhất có may mắn này, có thể Thượng Đế vì bồi thường cho tôi, cũng có thể là để chứng thực rằng tôi đích thực là con gái của mẫu thân, tôi toàn thân không giống, duy chỉ có anh mắt là khiến tất cả tin rằng tôi là đứa con gái mẫu thân sinh ra. Cũng có thể nói, đó là điểm duy nhất tương đồng giữa chúng tôi.
Đó là vào năm nhất cao trung, bạn ngồi cùng bàn của tôi, cũng là một điển hình hâm mộ “Lộ Tịch Duy” cuồng nhiệt. Không biết đó là sự thật, hay do yêu ai yêu cả đường đi lối về, lúc ấy nàng đang ngồi bên người tôi, bỗng nhiên nói: “Lộ Tịch Ngôn, kỳ thật nhìn từ vị trí này, mình phát hiện ánh mắt cậu cùng Tịch Duy giống nhau như đúc a!” Cô ấy nói xong, ánh mắt hâm mộ cuồng nhiệt của cô ấy cơ hồ làm tôi chết chìm.
Nhưng lời nói vô tâm của cô ấy, lại khiến cho tôi ghi lòng tạc dạ, đến nỗi mỗi khi thấy Lộ Tịch duy về nhà tôi liền cố ý quan sát, ngay cả mẫu thân tôi cũng không có buông tha. Cuối cùng tôi cũng chấm dứt nghi ngờ, nguyên lai, Thượng Đế vẫn là có nhân từ. Phát hiện trọng đại của cô bạn kia không ngờ làm tôi cao hứng một trận.Tóm lại, Lộ Tịch Duy không có làm cho cha mẹ tôi quá một lần hao tâm tốn sức, ngay cả như tôi ngay từ đầu bị hắn đoạt hết sự ưu tú cũng vô phương hận hắn dù chỉ một phần nhỏ. Lộ Tịch Duy hoàn mĩ làm cho gia đình tự hào, tất nhiên bao gồm cả tôi, em gái của hắn.
Nói đến một lần duy nhất hắn làm cho cha mẹ tôi hao tâm tổn sức, chính là khi tôi đang học cao trung năm thứ hai, Lộ Tịch Duy đang học ở Đại học Q bỗng nhiên bị mẹ gọi về. Tôi vẫn là chưa lần nào thấy mẹ có bộ dáng tức giận đối với hắn như lần ấy, bà cầm tờ giấy báo đưa ra trước mặt chất vẫn Lộ Tịch Duy, còn cha ngồi một bên trầm mặc. Sau đó tôi mới biết, bộ công an khi ấy tổ chức một lượt các trường đào tạo công an trong phạm vi triệu tập dự thi, cho phép trong các gia đình có người trong ngành cho phép con cái tham gia, chỉ cần kiểm tra sức khoẻ, vượt qua được vòng thi viết, liền có thể đến trường đào tạo tối cao của bộ công an tiếp tục học tập, sau khi tốt nghiệp còn có thể trực tiếp được phân phối làm việc trong ngành công an.
Mà Lộ Tịch Duy cũng không buông tay lý tưởng của mình. Dấu mẹ ghi danh, nay lại để cho mẹ cầm trong tay tờ giấy báo đủ tư cách dự thi của hắn.
Mà chuyện này, người cánh sát là cha tôi kia chắc chắn là đã biết đến rồi.
Thử hỏi như vậy mẹ tôi có cách nào không tức giận? Không chỉ tức giận vì Lộ Tich Duy cùng cha thông đồng cố ý giấu bà, quan trọng hơn là, bà mỗi ngày chịu đủ lo lắng hãi hùng cho chồng mình, nếu như ngay cả đứa con bảo bối của chính mình cũng như vậy thì… Bà thật không thể tưởng tượng được, từ trong suy nghĩ của bà, Lộ Tịch Duy có tài như vậy, tương lai nên ngồi ở nơi cao nhất trong xã hôi, làm những việc trọng đại chứ không phải giống như cha, bôn ba mệt nhọc, ra sống vào chết.
Con mình cố tình đường lớn sáng lạn thì không đi, lại đi lựa chọn con đường gian nan kia. Thử hỏi bà làm sao có thể không phẫn nộ?
Nhưng mẹ có vô cùng quyết liệt cũng không làm Lộ Tịch Duy hồi tâm chuyển ý, tôi lần đầu tiên thấy được trong mắt Lộ Tịch Duy những tia sáng bất đồng như vậy, ánh sáng kia mang theo kiên định, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xúc cảm mênh mông. Nhưng mẹ tôi vẫn là không có cách nào lý giải được lý tưởng của hắn, sau đó chính là mở ra một màn tranh cãi ầm ĩ cùng bức bách. Khiến cho người luôn luôn trầm mặc như cha rốt cuộc cũng phải nhịn không được mà mở miệng.
“Bà trước kia không phải nhìn trúng tôi ở điểm này hay sao? Bà nói bà nguyện ý ở nhà thành tâm chờ tôi trở về, cho dù là tôi một thân người toàn vết thương hay sao?” Thử nghĩ, năm đó, một chúng tinh xuất sắc như mẹ tôi lựa chọn một người giản dị trầm ổn như cha tôi, không để ý người nhà phản đối gả bà cho một gã cảnh sát phấn đấu trong cảnh cực hình.(huấn luyện cực hình đó). Đó là cần bao nhiêu dũng khí, cần bao nhiêu bao dung?
Mẹ tôi nhất thời á khẩu không trả lời được, nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc khó khăn gật đầu, Lộ Tịch Duy cùng cha nhìn nhau cười.
Mẹ tôi lặng lẽ xoay người, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt, khiến cho lòng tôi cũng xót xa. Cho đến nhiều năm sau đó, khi nhìn Lộ Tịch Duy một thân cảnh phục oai phong, càng phát ra vẻ tuấn dật bất phàm, trong lòng tôi cơ hồ mới giảm bớt một chút khó chịu, ngay cả mẹ cũng dần dần tươi cười, không còn ủ rũ nữa, kỳ thật, chỉ là do tôi cùng mẹ nghĩ đến mặt tiêu cực, tuy rằng loại cảnh sát này có sự phân công công việc đặc thù, lại có nhiều sự nguy hiểm, nhưng không phải cha tôi vẫn có thể có được một gia đình hạnh phúc hay sao?
Chúng tôi không phải là một gia đình vui vẻ nên có cùng ý tưởng hay sao?
Nhưng chúng tôi đều quên rằng, có một số việc nhất định đã được sắp đặt từ sớm, ngay từ lúc đầu, vận mệnh nghiệt ngã kia đã ở sau lưng chúng tôi giơ cao hai tay, chậm rãi tới gần, ở thời khắc đã định, hung hăng bóp chặt cổ họng của chúng, khiến cho chúng từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Những phiền muộn của kỳ thi tốt nghiệp cao trung đến cùng cái nóng nực của mùa hè, đó là thời điểm tôi cần cố gắng cuối cùng của tôi, tâm trạng của tôi lại cảm thấy một sự bất an, tuy rằng mẹ mỗi ngày đều đổi phương pháp nấu bếp cho tôi cải thiện thức ăn. Còn kiên nhẫn cùng tôi đi nghe những buổi tuyên truyền nhàm chán. Nhưng là một chút cũng không có giảm được sự bất an mạnh mẽ của tôi.
Cuối cùng mẹ hết cách, gọi điện thoại kêu Lộ Tịch Duy trở về, khi đó hắn đã bắt đầu thực tập trong Độc khoa trực thuộc bộ công an. Tất cả đều biết, học tập trong nghành Độc khoa là rất nguy hiểm, Lộ Tịch Duy căn bản không hề bị phân công tới đó, nhưng chính hắn lại đi lựa chọn, tôi nghĩ, có lẽ học Độc khoa cùng với tính cách thích khiêu chiến của Lộ Tịch Duy có liên quan đi.
Sau khi hắn trở về, trước mắt tôi là người cùng sinh trong một ngày, nhưng cũng là một người con trai, tôi bỗng nhiên có cảm giác xúc động của một nha đầu (Tịch Ngôn tỷ thích anh ca ca hả? Muội biết rồi nhé! :-P). Cuối cùng nhịn không được oán giận hỏi hắn: "Lộ Tịch Duy, anh tại sao lại xuất sắc như vậy!" Nếu như Lộ Tịch Duy không xuất sắc như vậy, tôi cũng sẽ không khổ sở như bây giờ!
Bởi vì cho dù tôi không tự mình so với hắn, cũng sẽ có người mang hắn với tôi ra cùng một lúc so sánh, mà càng so sánh, tôi vẫn sẽ là người thua cuộc!
Thua hoàn toàn!
Lộ Tịch Duy nghe xong câu nói ngây ngốc của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi, nở một nụ cười như trong trí nhớ trước đây của tôi. Hoàn mỹ và khoan dung!
Lòng tôi lập tức chùng xuống, gắt gao ôm hắn, sự ủy khuất và bất an trong lòng được trút xuống hoàn toàn.
Buổi tối hôm đó, mẹ nhìn được lần đầu tiên từ lúc hắn đi đến nay tôi vui vẻ ăn một bữa cơm như vậy, phải biết rằng tôi vốn đã trước đó đã ăn không được, cho dù là miễn cưỡng bắt tôi ăn, cũng sẽ nôn long trời lở đất.
Mà một ái ôm của Lộ Tịch Duy lại có thể làm cho tất cả trở lại như trước đây.
Giống như Lộ Tịch Duy vĩnh viễn xuất sắc như thường, tôi vẫn là dễ dàng bị hắn dẫn dắt, không theo ý mình bị quay tròn xung quanh hắn. Xoay tròn, xoay tròn.
Phảng phất trong thế giới vẫn có một người con trai thuộc về tôi.
Anh trai của tôi! Anh trai song sinh của tôi!
Lộ Tịch Duy của tôi!!!!!
/47
|