Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 78 - Chương 76

/103


Đối với việc bỗng nhiên Hạ Trầm xuất hiện, ngoại trừ lúc ban đầu Tiêu Tiêu có vài phần không được tự nhiên ra, những thời điểm khác đều ứng đối khôn khéo. Mấy người cùng nhau dùng qua bữa tối, Ôn Vãn cùng Hạ Trầm nói muốn rời đi, lúc này hai người mới có cơ hội ở chung.

Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Ôn Vãn tự mình cầm chìa khóa xe, Hạ Trầm cũng tự giác ngồi vào ghế phụ.

Trên đường đi không ai chủ động nhắc đến chuyện máy trợ thính kia, nhưng sau khi lên xe thì Ôn Vãn không giả bộ được nữa, cô cầm chìa khóa mà tay đều phát run, qua vài lần cũng không khởi động xe được.

Hạ Trầm vươn tay cầm lấy tay cô, bất đắc dĩ thở dài: “Em đừng nghĩ loạn.”

Làm sao mà cô có thể không nghĩ loạn được? Từ trước đến giờ anh đúng là người đàn ông tốt, địa vị lại cao cao tại thượng như vậy, trước mắt lại biến thành người bị thương tật, hơn nữa này hết thảy những thứ này đều là bởi vì cô......

Ôn Vãn không khống chế được, xoay người lại khó chịu nhìn anh: “Là tạm thời, sẽ tốt lên đúng hay không?”

Hạ Trầm không lập tức trả lời, một lát sau mới kéo cô ôm vào trong lòng: “Anh còn có thể nhìn thấy em, cũng có thể nghe được từng chữ em nói, như thế này là đủ rồi.”

Đạo lý này cô đều biết, nhưng mà như thế này không có bất cứ một chút cảm động nào, chỉ tưởng tượng đến lúc đó thương thế của anh nghiêm trọng đến mức nào thì toàn thân cô cũng đều trở nên đau nhức.

“Lúc ấy, bị thương rất nặng sao?”

Hạ Trầm cảm giác được ngực mình có hơi thở nóng hổi cùng sự ẩm ướt, bàn tay đặt sau gáy cô không khỏi dùng thêm chút sức lực, biết là không nói cho cô thì cô sẽ càng đau lòng hơn, rất lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Bị thương ở đầu, còn có ở chân, nhưng mà đừng lo, đều tốt cả rồi.”

Giọng nói hời hợt bâng quơ như vậy lại càng làm cho nước mắt của Ôn Vãn chảy nhiều hơn, không trách được lúc ấy anh sống chết như thế nào cũng không gặp được, nếu vận khí không tốt, nói không chừng hiện tại thật sự sẽ xa cách vĩnh viễn.

“Lạc Chỉ Linh bỗng nhiên nuốt lời, cô ta muốn đi cứu Chu Hiển Thanh, bằng không tuyệt đối anh sẽ không chịu thương tích nặng như vậy. Nhưng mà hiện tại bởi vì Chu Hiển Thanh dây dưa đến việc kiện tụng nên rất khó để nhập cảnh một lần nữa, Lạc Chỉ Linh cam đoan anh ta không dám tiếp cận em lần nào nữa, anh cũng sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.” Anh an ủi cô, nhưng một chút tác dụng cũng không có, bây giờ làm sao Ôn Vãn còn có tâm tư quan tâm những chuyện đó?

Hạ Trầm nhìn cô khóc không thể bình tĩnh được, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động, chế trụ cằm cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, che phủ lấy đôi môi cô.

Nước mắt chua xót đều bị anh mút lấy, nhẹ nhàng hôn lướt qua lông mi, cuối cùng dừng ở đôi môi ngọt ngào đang thở hổn hển của cô.

Thật sự rất khao khát hương vị của cô, chia xa lâu như vậy không có giây phút nào anh không nghĩ đến cô, mỗi ngày nhìn ảnh chụp của cô, ngón tay có thể chạm được khuôn mặt của cô, nhưng đó cũng không phải là thật. Không cảm nhận được hơi ấm của cô, càng nhìn, nỗi nhớ nhung lại càng thêm lan tràn.

Anh tham lam lại mãnh liệt hấp thu hương vị của cô, nhè nhẹ ngọt ngào thâm nhập vào trong miệng cô, chậm rãi phát động trong thân thể, biến thành một ngọn lửa dục vọng, thiêu đốt tất cả các tế bào trong cơ thể đến mức điên cuồng.

Muốn cô, muốn đến phát điên.

Nhưng mà địa điểm không phù hợp, đầu óc anh vẫn còn sót lại một tia lý trí, rời khỏi đôi môi mềm như cánh hoa của cô, mang theo những sợi chỉ bạc trong suốt, mềm mại, ẩm ướt, ấm áp, phát ra tiếng kêu lưu luyến không rời.

Mặt cô hồng hồng đáng yêu, đôi mắt đen láy cùng những luồng sóng nước đang lưu chuyển trong mắt, bộ dáng này thật sự làm cho người ta muốn hung hăng......

Anh nâng tay thay cô lau nước còn trên môi, cố ý làm bộ dáng hung ác: “Lại khóc, buổi tối sẽ làm em mệt muốn chết.”

Ôn Vãn cắn môi trừng mắt nhìn anh.

Ngay cả bộ dáng không cao hứng này cũng đủ làm cho lòng anh mềm nhũn, không được tự nhiên ho khan một tiếng, đẩy cô ra một chút: “Về nhà.”

Ôn Vãn không nhìn ra anh có chỗ nào thất thường, vẫn bướng bỉnh truy hỏi: “Ngày mai em sẽ đi bệnh viện với anh, em quen biết không ít chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, có lẽ sẽ có biện pháp.”

Hạ Trầm khẽ vuốt trán, cầm tay cô đặt ở giữa chân mình: “Trước hết bác sĩ Ôn hãy giúp anh xem nơi này, được không?”

Ngón tay Ôn Vãn run lên, vật kia thức tỉnh quá nhanh, dữ tợn rít gào, mạch đập còn đột đột nhảy lên, sợ cô không cảm nhận được, còn dùng sức nâng đầu trong bàn tay cô.

Cô vừa thẹn lại vừa giận, nhưng không lập tức bỏ tay ra, mà là học bộ dáng lưu mang của anh một lần, đầu ngón tay kẹp chặt, ngược lại bắt thứ kia làm đồ chơi.

Hạ Trầm nặng nề hừ một tiếng, đáy mắt đen lại sâu hơn vài phần, thoáng khiếp sợ nhìn cô.

Không biết là có phải người phụ nữ này cố ý hay không, chơi đùa từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng còn dùng đầu ngón tay búng một cái. Cô liếc nhìn anh một lần, khóe mắt cũng là phong tình: “Anh xác định...... Chỉ nhìn là được rồi? Hình như nó rất có tinh thần.”

“......”

Chờ xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, bị gió thổi qua, đầu óc Hạ Trầm mới đột nhiên tỉnh táo lại, vừa rồi anh bị người phụ nữ này đùa giỡn?!

Được, có tiền đồ.

-

Quay về nhà trọ của Ôn Vãn, lúc ở siêu thị cô đã lập tức nhìn ra, người này một thân phong trần mệt mỏi, xem ra là vừa gấp gáp trở về. Cô cố tình để cho anh nghỉ ngơi, nhưng vừa vào cửa đã bị người ta đặt trên cánh cửa, phòng ở tối như mực còn chưa kịp bật đèn, chỉ còn hơi thở nặng nề vương vấn bên tai.

“Em đã không muốn là chỉ nhìn, không bằng

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status