edit: socfsk
Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức reo, Hàn Lăng Sa nằm trong chăn thêm mười phút, chống đỡ cơ thể mệt mỏi, rời giường đến trường. Tối hôm qua hai người dường như là điên cuồng suốt đêm. Cuối cùng Hàn Lăng Sa rất không có tiền đồ hôn mê bất tỉnh, Cố Trạch Vũ lúc này mới dừng lại, ôm cô, mang theo dục vọng còn chưa biến mất đi ngủ.
Cố Trạch Vũ hôm qua uống nhiều rượu, tối hôm qua cũng mệt như thế, lại còn mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, cơ thể cũng khá mệt mỏi, hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay hắn có một ngày nghỉ. Cho nên dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện rời giường. Chỉ là trong ngực cảm thấy trống trơn mới dần tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Lăng Sa đã bắt đầu mặc quần áo, hắn cũng chống người ôm lấy hông cô, ôm cô vào trong lòng.
“Anh ngủ thêm một chút đi, em đang vội đến trường.” Hàn Lăng Sa chụp tay hắn, muốn hắn buông ra.
Cố Trạch Vũ giờ phút này dính lấy cô, chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa: “Xin nghỉ đi, thật vất vả anh mới có một ngày nghỉ, em phải đền cho anh…”
“Thời gian trước em đã không đi, giờ còn xin nghỉ, anh rốt cuộc có muốn em được học không?” Hàn Lăng Sa tức giận hất cánh tay đang khoác trên người cô, mặc áo vào hỏi: “Tối qua rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu hả? say thành như thế…Về sau uống rượu ít một chút, đừng như ba em, ôm bình rượu rồi sẽ không chịu thả ra.”
“Anh cũng đâu có thường xuyên uống như vậy, không phải là hôm qua vội đi tìm em thì đám tiểu tử kia làm gì dễ dàng bỏ qua cho anh?” Cố Trạch Vũ cầm đồng hồ đeo tay nhìn giờ, “Anh đưa em trở về, đi ăn chút gì trước đã.”
Hàn Lăng Sa nhìn hắn mệt mỏi, đáy mắt xanh nhạt, phỏng chừng thời gian diễn ra quân diễn cũng không được nghỉ ngơi nhiều, liền muốn cự tuyệt để hắn được nghỉ ngơi. Cố Trạch Vũ cũng không để ý đến việc cô từ chối, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đưa cô đến trường.
Trên đường, Cố Trạch Vũ hỏi Hàn Lăng Sa lúc nào thì nghỉ, nói muốn đưa cô về Bắc Kinh xem. Hàn Lăng Sa nhớ tới lời cố phu nhân hôm đó, cắm đầu cắm cổ đỏ mặt. Cố Trạch Vũ cho là cô không vui, giải thích cẩn thận từng li từng tí: “Lần trước ba mẹ anh tới thành phố G, đặc biệt thích em, cho nên mới để cho anh dẫn em về Bắc Kinh chơi.”
Hàn Lăng Sa giận hắn: “Chơi gì chứ? Anh làm sao có thời gian?”
“Không phải anh đang hỏi em thời gian để sắp xếp sao? Lúc nào thì em được nghỉ, thời gian của anh thì tùy em. Tuần này căn bản đều là nghỉ phép, anh giờ cứ về trực, để dành những ngày nghỉ lại dùng sau. Đến lúc đó dẫn em về Bắc Kinh, em xem có được không?”
“Lần sau em nghỉ hoặc là vào tết Nguyên Đán, hoặc là nghỉ đông. Nguyên Đán cũng chỉ được nghỉ ba ngày, ba em chắc chắn sẽ không cho em đi. Hơn nữa, ba ngày nghỉ em cũng không muốn đi xa như vậy. Lúc nghỉ đông cũng là qua năm mới, em lại càng không thể rời ba em.” Hàn Lăng Sa nói lí do cho hắn nghe, cuối cùng đưa ra quyết định, “Về sau tính.”
Cố Trạch Vũ mất hứng. Cô còn trẻ, nhưng hắn cũng không còn trẻ nữa, hắn cũng muốn quyết định sớm. Mình ở bộ đội, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có từng đấy ngày nghỉ. Một nửa thời gian cô sống trong trường học. Lúc quân diễn, hắn có nghe người khác nói qua, số người trong trường theo đuổi cô không ít. Để như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm? Còn không bằng sớm làm cái lồng nhốt vào!
Ngay cả khi trong lòng không thoải mái, Cố Trạch Vũ cũng không ngốc đến mức tranh cãi với nha đầu này. Rốt cuộc cũng vì nhiều tuổi hơn, Cố Trạch Vũ chịu đựng không nói bản thân mình không vui.
Mà lúc này Hàn Lăng Sa thấy Cố Trạch Vũ mất hứng, vốn muốn làm hòa một chút cũng không biết phải làm thế nào. Nhớ tới lời Lâm Tiếu nói, cô tốt nhất nên nói rõ ràng chuyện của Tần Mặc cho Cố Trạch Vũ biết trước. Vì vậy, cô mở miệng nói trước, “À mà, em nói cho anh biết, Tần Mặc, người mà hôm trước ở sân bay anh đã gặp đấy, đang làm giáo sư tạm thời ở trường em…”
Cố Trạch Vũ nghe thấy thiếu chút nữa là phun ra mồm máu, mặt trời u ám, mắt nhìn chăm chú vào đường, cứng rắn nói: “Chuyện khi nào vậy?”
“Ngày chúng ta trở về từ thành phố C, sau khi em đến trường thì gặp.”
Cố Trạch Vũ nghe xong lập tức xù lông, giọng nói không tốt: “Hừ, không yên tâm được. Anh đã sớm nói, hắn không có ý định đứng đắn gì, nay cũng đuổi theo đến trường học rồi!”
Hàn Lăng Sa vốn nghĩ, không lẽ người ta phải xin phép anh sao? Người ta nghĩ thế nào làm sao chúng ta can thiệp được, anh cũng không cần thiết phải tỏ vẻ thái độ như vậy trước mặt em chứ: “Người ta nghĩ gì, chúng ta không xen vào được…”
“Hắn nghĩ cái gì anh không xen vào. Hắn nghĩ đến em thì anh phải quản rồi. Đừng để đến lúc đó bị hắn dụ dỗ rồi chạy mất, anh phải làm sao đây? Nói không chừng đến lúc đó ba em còn vui mừng không được. Ông ấy vốn không chào đón anh, lúc đó em đi với người khác, ông ấy còn không chèn ép chết anh?” Cố Trạch Vũ cũng là tức giận quá mới nói như thế. Chờ hắn bình tĩnh lại mới ý thức mình nói sai. Nghiêng đầu thấy Hàn Lăng Sa đang cúi đầu không nói, hắn đưa tay xoa xoa đầu cô, nói xin lỗi.
Phổi Hàn Lăng Sa dường như sắp nổ tung, thấy hắn đưa tay tới thì đẩy ra, giọng không được tốt cho lắm: “Cố Trạch Vũ, em cho anh biết. Ba em không thích anh là có nguyên nhân của ông. Em cũng không tin ba em là người bịa đặt hoàn toàn về anh. Nếu như anh làm chuyện gì chọc giận đến hứng thú của ông, ông có thể còn muốn gặp anh sao? Còn nữa, nghe anh nói những lời này, về sau em sẽ chạy theo Tần Mặc sao? Vậy được! Em thỏa mãn nguyện vọng của anh! Anh dừng xe, hai ta từ đây chia tay! Về sau nếu như em mang thai cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Từ nay về sau hai ta không có quan hệ gì nữa!”
Cố Trạch Vũ vừa nghe cô muốn chia tay, bị dọa không nhẹ, giữ cánh tay cô đang muốn tháo đai an toàn: “Xe còn chưa dừng, không nên lộn xộn! Anh sai rồi…được chưa? Anh sai rồi…. anh thấy mấy lần đều là kỳ an toàn của me, cũng chưa có thai. Uống thuốc lại có hại cho cơ thể nên cũng không cho em uống. Nếu như em có, anh lập tức kết hôn!”
Thấy thái độ mềm mỏng của hắn, Hàn Lăng Sa càng cảm thấy uất ức, nước mắt liền rơi xuống. Thấy cô khóc, Cố Trạch Vũ càng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, tấp xe vào bên đường, ôm cô vào lồng ngực, mềm giọng dỗ dành thật lâu Hàn Lăng Sa mới giục hắn lái xe, nói nhanh kẻo trễ giờ.
“Vậy không được tức giận nữa. Anh lúc nãy quá gấp gáp, nhất thời đầu óc không tỉnh táo, thuận miệng chỉ nói hươu nói vượn mấy câu.”
“Thế còn đi Bắc Kinh nữa không?” Hàn Lăng Sa thút tha thút thít, cũng cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, vì vậy, hai người đều nhường nhau một bước.
Cố Trạch Vũ sững sờ, hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ đồng ý. Mặc dù trong lòng rất mừng rỡ như hoa nở, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em muốn đi thì đi. Nếu không hiện tại em có muốn anh cho em thêm thời gian suy nghĩ….”
“Vậy lúc tết nguyên đán em về nói với ba em một chút, nghỉ đông muốn đến nhà anh mừng năm mới. Ông nhất định sẽ đồng ý.”
“Được, về nói chuyện ngoan ngoãn một chút.”
Lâm Tiếu thấy mắt Hàn Lăng Sa hơi hơi sưng đỏ, gương mặt tỏ vẻ không thể tượng tượng nổi lẫn sùng bái: “Oa, Cố đoàn trưởng lợi hại vậy sao? Một đêm có thể khiển cho cậu khóc đến mức như vậy. Một đêm mấy lần vậy?”
Nhìn gương mặt chế nhạo của Lâm Tiếu, Hàn Lăng Sa nhớ lại tối hôm qua, bị hắn trưng bày ra nhiều tư thế xinh đẹp như vậy, sau đó…
“Ai ôi, xem phản ứng của cậu cũng biết lợi hại thế nào rồi. Tiểu biệt thắng tân hôn chứ?”
“Cả ngày cậu suy nghĩ linh tinh cái gì kia chứ?” Hàn Lăng Sa đẩy cô, “Đi học.”
Tần Mặc đầu tiên nhìn Hàn Lăng Sa là chú ý tới ánh mắt cô. Vừa nhìn cũng biết là vừa mới khóc, trong lòng có cảm giác như bị cái gì hung hăng đánh cho một cái. Giảng bài xong, hắn cũng có chút không yên, cố ý dạy quá giờ thêm vài phút mới tan lớp. Vừa nghe thấy hắn nói tan học, cả đoàn người như bầy ong vỡ tổ, đều chạy ra ngoài. Hàn Lăng Sa vốn ngồi ở ghế sau, cửa sau không mở, trước mặt lại bị người khác chắn nên tất nhiên là bị tụt lại sau.
Tần Mặc đi tới hỏi: “Sao lại khóc?”
Hàn Lăng Sa làm sao dám trả lời hắn, chỉ tùy tiện viện cớ rời đi, “Hôm qua đi xem phim, cảm thấy khá cảm động. Giáo sư Tần, em đi trước…”
Giáo sư Tần? Tần Mặc lẩm bẩm ba chữ này, trong mắt không ngăn được nỗi lo lắng, trong lòng càng thêm thê lương, nhanh phủi bỏ quan hệ như vậy sao? Hàn Lăng Sa, viện cớ của em cũng thật ngốc! Cố Trạch Vũ ở Bắc Kinh là hạng người gì? Ở Bắc Kinh đi một vòng sẽ biết, cũng chỉ có em xem trọng hắn như vậy. Chẳng qua một ngày không xa hắn cũng sẽ được ôm người đẹp vào lòng.
Hàn Lăng Sa kéo Lâm Tiếu vào phòng ăn thì bị một cô gái ngăn lại. Hàn Lăng Sa cảm thấy khá quen quen. Sau khi cô ta nói mới đột nhiên nhớ ra, cô ta chính là nữ sinh lần trước Tề Thạch đưa đến phòng ăn. Thấy đối phương có vẻ đang rất giận dỗi, Hàn Lăng Sa có chút lo lắng, nhưng cũng may là đối phương nói chuyện khá lịch sự.”
“Em gái, em có thể giúp chị nói với Tề Thạch một chút, tối nay đợi chị ngoài Tây Môn… Chị có chuyện cần nói với hắn.”
Lâm Tiếu đứng bên không hiểu, chen miệng nói: “Chị không phải là bạn gái của hắn sao? Sao còn muốn thông qua người khác chuyển lời cho hắn?”
Hàn Lăng Sa nhớ tới hôm chủ nhật lúc ở trường học thấy một cảnh kia nên cũng hiểu. Nhưng đây là chuyện của người khác, sao cô có thể dính dáng đến cơ chứ? Lại nói cô cũng chỉ là bạn. “Chị à, em cũng lâu rồi không thấy Tề Thạch, chị có thể gọi điện thoại tìm hắn.”
“Em à, hiện tại chị có việc nên cần anh ấy gấp! Thực sự thì tôi cũng đã dùng hết cách rồi! Em có thể giúp chị một chuyện được không?”
Những người xung quanh ngờ tới mê hoặc, Hàn Lăng Sa không muốn nói, trực tiếp từ chối: “Thì ra Tề Thạch cũng là một tâm điểm chú ý.”
Đối với chuyện đi Bắc Kinh, Hàn Hành Viễn tuy không nói quá miễn cưỡng, nhưng ở bên kia Bắc Kinh, ba mẹ Cố Trạch Vũ tự mình gọi điện muốn mời. Hàn Hành Viễn cũng chỉ có thể đồng ý.
Nghỉ Tết nguyên đán ba ngày, Cố Trạch Vũ xin nghỉ, mang theo Hàn Lăng Sa trở về Bắc Kinh. Đám người kia nghe nói hắn sẽ về, mười mấy người đều ra sân bay chấn giữ, chờ điện thoại.
Lúc Cố Trạch Vũ dắt Hàn Lăng Sa đi ra, một người trong đó tiến lên nhận hành lý, cười đùa cợt nhã: “Ơ Cố thiếu còn mang về một tiểu mỹ nữ à? Đúng là diễm phúc của thành phố G cũng không ít nha?”
“Lần trước các cậu cũng đã gặp, là người ở thành phố G.”
“A, đúng rồi, lúc ấy cô ấy rất ác đúng không…” người nọ không có mắt, cũng không để ý sắc mặt Hàn Lăng Sa không tốt, nói không ngừng: “Anh mang cô ấy về, phụ nữ khắp kinh chúng ta không phải sẽ khóc lớn sao? Mấy ngày trước, có người trước kia, họ Lý gì gì đó, còn không ngừng lôi kéo tôi hỏi về anh. Con gái nhà người ta cũng đã lên giường với anh, anh lại một cước đá người ta xuống, thật độc ác!”
Cố Trạch Vũ nghe đến nhức đầu, Hàn Lăng Sa lạnh lùng nhìn rồi xoay người đi vào phòng vé. Cố Trạch Vũ nhìn thấy, đạp người nọ một cước, chạy đuổi theo…
Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức reo, Hàn Lăng Sa nằm trong chăn thêm mười phút, chống đỡ cơ thể mệt mỏi, rời giường đến trường. Tối hôm qua hai người dường như là điên cuồng suốt đêm. Cuối cùng Hàn Lăng Sa rất không có tiền đồ hôn mê bất tỉnh, Cố Trạch Vũ lúc này mới dừng lại, ôm cô, mang theo dục vọng còn chưa biến mất đi ngủ.
Cố Trạch Vũ hôm qua uống nhiều rượu, tối hôm qua cũng mệt như thế, lại còn mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, cơ thể cũng khá mệt mỏi, hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay hắn có một ngày nghỉ. Cho nên dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện rời giường. Chỉ là trong ngực cảm thấy trống trơn mới dần tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Lăng Sa đã bắt đầu mặc quần áo, hắn cũng chống người ôm lấy hông cô, ôm cô vào trong lòng.
“Anh ngủ thêm một chút đi, em đang vội đến trường.” Hàn Lăng Sa chụp tay hắn, muốn hắn buông ra.
Cố Trạch Vũ giờ phút này dính lấy cô, chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa: “Xin nghỉ đi, thật vất vả anh mới có một ngày nghỉ, em phải đền cho anh…”
“Thời gian trước em đã không đi, giờ còn xin nghỉ, anh rốt cuộc có muốn em được học không?” Hàn Lăng Sa tức giận hất cánh tay đang khoác trên người cô, mặc áo vào hỏi: “Tối qua rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu hả? say thành như thế…Về sau uống rượu ít một chút, đừng như ba em, ôm bình rượu rồi sẽ không chịu thả ra.”
“Anh cũng đâu có thường xuyên uống như vậy, không phải là hôm qua vội đi tìm em thì đám tiểu tử kia làm gì dễ dàng bỏ qua cho anh?” Cố Trạch Vũ cầm đồng hồ đeo tay nhìn giờ, “Anh đưa em trở về, đi ăn chút gì trước đã.”
Hàn Lăng Sa nhìn hắn mệt mỏi, đáy mắt xanh nhạt, phỏng chừng thời gian diễn ra quân diễn cũng không được nghỉ ngơi nhiều, liền muốn cự tuyệt để hắn được nghỉ ngơi. Cố Trạch Vũ cũng không để ý đến việc cô từ chối, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đưa cô đến trường.
Trên đường, Cố Trạch Vũ hỏi Hàn Lăng Sa lúc nào thì nghỉ, nói muốn đưa cô về Bắc Kinh xem. Hàn Lăng Sa nhớ tới lời cố phu nhân hôm đó, cắm đầu cắm cổ đỏ mặt. Cố Trạch Vũ cho là cô không vui, giải thích cẩn thận từng li từng tí: “Lần trước ba mẹ anh tới thành phố G, đặc biệt thích em, cho nên mới để cho anh dẫn em về Bắc Kinh chơi.”
Hàn Lăng Sa giận hắn: “Chơi gì chứ? Anh làm sao có thời gian?”
“Không phải anh đang hỏi em thời gian để sắp xếp sao? Lúc nào thì em được nghỉ, thời gian của anh thì tùy em. Tuần này căn bản đều là nghỉ phép, anh giờ cứ về trực, để dành những ngày nghỉ lại dùng sau. Đến lúc đó dẫn em về Bắc Kinh, em xem có được không?”
“Lần sau em nghỉ hoặc là vào tết Nguyên Đán, hoặc là nghỉ đông. Nguyên Đán cũng chỉ được nghỉ ba ngày, ba em chắc chắn sẽ không cho em đi. Hơn nữa, ba ngày nghỉ em cũng không muốn đi xa như vậy. Lúc nghỉ đông cũng là qua năm mới, em lại càng không thể rời ba em.” Hàn Lăng Sa nói lí do cho hắn nghe, cuối cùng đưa ra quyết định, “Về sau tính.”
Cố Trạch Vũ mất hứng. Cô còn trẻ, nhưng hắn cũng không còn trẻ nữa, hắn cũng muốn quyết định sớm. Mình ở bộ đội, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có từng đấy ngày nghỉ. Một nửa thời gian cô sống trong trường học. Lúc quân diễn, hắn có nghe người khác nói qua, số người trong trường theo đuổi cô không ít. Để như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm? Còn không bằng sớm làm cái lồng nhốt vào!
Ngay cả khi trong lòng không thoải mái, Cố Trạch Vũ cũng không ngốc đến mức tranh cãi với nha đầu này. Rốt cuộc cũng vì nhiều tuổi hơn, Cố Trạch Vũ chịu đựng không nói bản thân mình không vui.
Mà lúc này Hàn Lăng Sa thấy Cố Trạch Vũ mất hứng, vốn muốn làm hòa một chút cũng không biết phải làm thế nào. Nhớ tới lời Lâm Tiếu nói, cô tốt nhất nên nói rõ ràng chuyện của Tần Mặc cho Cố Trạch Vũ biết trước. Vì vậy, cô mở miệng nói trước, “À mà, em nói cho anh biết, Tần Mặc, người mà hôm trước ở sân bay anh đã gặp đấy, đang làm giáo sư tạm thời ở trường em…”
Cố Trạch Vũ nghe thấy thiếu chút nữa là phun ra mồm máu, mặt trời u ám, mắt nhìn chăm chú vào đường, cứng rắn nói: “Chuyện khi nào vậy?”
“Ngày chúng ta trở về từ thành phố C, sau khi em đến trường thì gặp.”
Cố Trạch Vũ nghe xong lập tức xù lông, giọng nói không tốt: “Hừ, không yên tâm được. Anh đã sớm nói, hắn không có ý định đứng đắn gì, nay cũng đuổi theo đến trường học rồi!”
Hàn Lăng Sa vốn nghĩ, không lẽ người ta phải xin phép anh sao? Người ta nghĩ thế nào làm sao chúng ta can thiệp được, anh cũng không cần thiết phải tỏ vẻ thái độ như vậy trước mặt em chứ: “Người ta nghĩ gì, chúng ta không xen vào được…”
“Hắn nghĩ cái gì anh không xen vào. Hắn nghĩ đến em thì anh phải quản rồi. Đừng để đến lúc đó bị hắn dụ dỗ rồi chạy mất, anh phải làm sao đây? Nói không chừng đến lúc đó ba em còn vui mừng không được. Ông ấy vốn không chào đón anh, lúc đó em đi với người khác, ông ấy còn không chèn ép chết anh?” Cố Trạch Vũ cũng là tức giận quá mới nói như thế. Chờ hắn bình tĩnh lại mới ý thức mình nói sai. Nghiêng đầu thấy Hàn Lăng Sa đang cúi đầu không nói, hắn đưa tay xoa xoa đầu cô, nói xin lỗi.
Phổi Hàn Lăng Sa dường như sắp nổ tung, thấy hắn đưa tay tới thì đẩy ra, giọng không được tốt cho lắm: “Cố Trạch Vũ, em cho anh biết. Ba em không thích anh là có nguyên nhân của ông. Em cũng không tin ba em là người bịa đặt hoàn toàn về anh. Nếu như anh làm chuyện gì chọc giận đến hứng thú của ông, ông có thể còn muốn gặp anh sao? Còn nữa, nghe anh nói những lời này, về sau em sẽ chạy theo Tần Mặc sao? Vậy được! Em thỏa mãn nguyện vọng của anh! Anh dừng xe, hai ta từ đây chia tay! Về sau nếu như em mang thai cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Từ nay về sau hai ta không có quan hệ gì nữa!”
Cố Trạch Vũ vừa nghe cô muốn chia tay, bị dọa không nhẹ, giữ cánh tay cô đang muốn tháo đai an toàn: “Xe còn chưa dừng, không nên lộn xộn! Anh sai rồi…được chưa? Anh sai rồi…. anh thấy mấy lần đều là kỳ an toàn của me, cũng chưa có thai. Uống thuốc lại có hại cho cơ thể nên cũng không cho em uống. Nếu như em có, anh lập tức kết hôn!”
Thấy thái độ mềm mỏng của hắn, Hàn Lăng Sa càng cảm thấy uất ức, nước mắt liền rơi xuống. Thấy cô khóc, Cố Trạch Vũ càng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, tấp xe vào bên đường, ôm cô vào lồng ngực, mềm giọng dỗ dành thật lâu Hàn Lăng Sa mới giục hắn lái xe, nói nhanh kẻo trễ giờ.
“Vậy không được tức giận nữa. Anh lúc nãy quá gấp gáp, nhất thời đầu óc không tỉnh táo, thuận miệng chỉ nói hươu nói vượn mấy câu.”
“Thế còn đi Bắc Kinh nữa không?” Hàn Lăng Sa thút tha thút thít, cũng cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, vì vậy, hai người đều nhường nhau một bước.
Cố Trạch Vũ sững sờ, hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ đồng ý. Mặc dù trong lòng rất mừng rỡ như hoa nở, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em muốn đi thì đi. Nếu không hiện tại em có muốn anh cho em thêm thời gian suy nghĩ….”
“Vậy lúc tết nguyên đán em về nói với ba em một chút, nghỉ đông muốn đến nhà anh mừng năm mới. Ông nhất định sẽ đồng ý.”
“Được, về nói chuyện ngoan ngoãn một chút.”
Lâm Tiếu thấy mắt Hàn Lăng Sa hơi hơi sưng đỏ, gương mặt tỏ vẻ không thể tượng tượng nổi lẫn sùng bái: “Oa, Cố đoàn trưởng lợi hại vậy sao? Một đêm có thể khiển cho cậu khóc đến mức như vậy. Một đêm mấy lần vậy?”
Nhìn gương mặt chế nhạo của Lâm Tiếu, Hàn Lăng Sa nhớ lại tối hôm qua, bị hắn trưng bày ra nhiều tư thế xinh đẹp như vậy, sau đó…
“Ai ôi, xem phản ứng của cậu cũng biết lợi hại thế nào rồi. Tiểu biệt thắng tân hôn chứ?”
“Cả ngày cậu suy nghĩ linh tinh cái gì kia chứ?” Hàn Lăng Sa đẩy cô, “Đi học.”
Tần Mặc đầu tiên nhìn Hàn Lăng Sa là chú ý tới ánh mắt cô. Vừa nhìn cũng biết là vừa mới khóc, trong lòng có cảm giác như bị cái gì hung hăng đánh cho một cái. Giảng bài xong, hắn cũng có chút không yên, cố ý dạy quá giờ thêm vài phút mới tan lớp. Vừa nghe thấy hắn nói tan học, cả đoàn người như bầy ong vỡ tổ, đều chạy ra ngoài. Hàn Lăng Sa vốn ngồi ở ghế sau, cửa sau không mở, trước mặt lại bị người khác chắn nên tất nhiên là bị tụt lại sau.
Tần Mặc đi tới hỏi: “Sao lại khóc?”
Hàn Lăng Sa làm sao dám trả lời hắn, chỉ tùy tiện viện cớ rời đi, “Hôm qua đi xem phim, cảm thấy khá cảm động. Giáo sư Tần, em đi trước…”
Giáo sư Tần? Tần Mặc lẩm bẩm ba chữ này, trong mắt không ngăn được nỗi lo lắng, trong lòng càng thêm thê lương, nhanh phủi bỏ quan hệ như vậy sao? Hàn Lăng Sa, viện cớ của em cũng thật ngốc! Cố Trạch Vũ ở Bắc Kinh là hạng người gì? Ở Bắc Kinh đi một vòng sẽ biết, cũng chỉ có em xem trọng hắn như vậy. Chẳng qua một ngày không xa hắn cũng sẽ được ôm người đẹp vào lòng.
Hàn Lăng Sa kéo Lâm Tiếu vào phòng ăn thì bị một cô gái ngăn lại. Hàn Lăng Sa cảm thấy khá quen quen. Sau khi cô ta nói mới đột nhiên nhớ ra, cô ta chính là nữ sinh lần trước Tề Thạch đưa đến phòng ăn. Thấy đối phương có vẻ đang rất giận dỗi, Hàn Lăng Sa có chút lo lắng, nhưng cũng may là đối phương nói chuyện khá lịch sự.”
“Em gái, em có thể giúp chị nói với Tề Thạch một chút, tối nay đợi chị ngoài Tây Môn… Chị có chuyện cần nói với hắn.”
Lâm Tiếu đứng bên không hiểu, chen miệng nói: “Chị không phải là bạn gái của hắn sao? Sao còn muốn thông qua người khác chuyển lời cho hắn?”
Hàn Lăng Sa nhớ tới hôm chủ nhật lúc ở trường học thấy một cảnh kia nên cũng hiểu. Nhưng đây là chuyện của người khác, sao cô có thể dính dáng đến cơ chứ? Lại nói cô cũng chỉ là bạn. “Chị à, em cũng lâu rồi không thấy Tề Thạch, chị có thể gọi điện thoại tìm hắn.”
“Em à, hiện tại chị có việc nên cần anh ấy gấp! Thực sự thì tôi cũng đã dùng hết cách rồi! Em có thể giúp chị một chuyện được không?”
Những người xung quanh ngờ tới mê hoặc, Hàn Lăng Sa không muốn nói, trực tiếp từ chối: “Thì ra Tề Thạch cũng là một tâm điểm chú ý.”
Đối với chuyện đi Bắc Kinh, Hàn Hành Viễn tuy không nói quá miễn cưỡng, nhưng ở bên kia Bắc Kinh, ba mẹ Cố Trạch Vũ tự mình gọi điện muốn mời. Hàn Hành Viễn cũng chỉ có thể đồng ý.
Nghỉ Tết nguyên đán ba ngày, Cố Trạch Vũ xin nghỉ, mang theo Hàn Lăng Sa trở về Bắc Kinh. Đám người kia nghe nói hắn sẽ về, mười mấy người đều ra sân bay chấn giữ, chờ điện thoại.
Lúc Cố Trạch Vũ dắt Hàn Lăng Sa đi ra, một người trong đó tiến lên nhận hành lý, cười đùa cợt nhã: “Ơ Cố thiếu còn mang về một tiểu mỹ nữ à? Đúng là diễm phúc của thành phố G cũng không ít nha?”
“Lần trước các cậu cũng đã gặp, là người ở thành phố G.”
“A, đúng rồi, lúc ấy cô ấy rất ác đúng không…” người nọ không có mắt, cũng không để ý sắc mặt Hàn Lăng Sa không tốt, nói không ngừng: “Anh mang cô ấy về, phụ nữ khắp kinh chúng ta không phải sẽ khóc lớn sao? Mấy ngày trước, có người trước kia, họ Lý gì gì đó, còn không ngừng lôi kéo tôi hỏi về anh. Con gái nhà người ta cũng đã lên giường với anh, anh lại một cước đá người ta xuống, thật độc ác!”
Cố Trạch Vũ nghe đến nhức đầu, Hàn Lăng Sa lạnh lùng nhìn rồi xoay người đi vào phòng vé. Cố Trạch Vũ nhìn thấy, đạp người nọ một cước, chạy đuổi theo…
/54
|