Lên xe, từ đầu Đông Phương Nham chỉ mỉm cười, không nói gì. ông ta không nói, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cũng không tiện mở miệng, không khí trong xe rất nặng nề.
Khi xe ra khỏi vùng núi, Đông Phương Nham mới chủ động bắt chuyện:
- Tôi nghe cô Thiến Như nói toàn giọng Bắc Kinh, hẳn là người Thủ đô?
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương.
Phùng Thiến Như hơi nhướng mày, mỉm cười trả lời. Bằng đuôi mắt, cô nhận thấy khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi cong lên, biết vị Bí thư Thành ủy này, rốt cuộc vẫn không kìm chế được tò mò, bắt đầu mở miệng thăm dò bối cảnh thật sự của hai người.
- Ồ, cha mẹ cô công tác ở đâu vậy?
Đông Phương Nham làm bộ như thuận miệng hỏi.
- Ba tôi là nhà nghiên cứu, mẹ tôi công tác ở cơ quan.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng cười trả lời. Bành Viễn Chinh hơi ngẩn ra, thầm lắc đầu, thầm nghĩ: bác Phùng Bá Đào rõ ràng là cán bộ cấp bộ, quyền thế hiển hách, Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, có thực quyền cỡ nào, là Ủy ban Trung ương nắm giữ mạch máu kinh tế quốc gia, tương đương với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển sau này, vô cùng hoành tráng. Nhưng tới miệng Phùng Thiến Như, lại thành “nhà nghiên cứu”
Phùng Thiến Như ngoài mặt mỉm cười, trong lòng hơi hơi có một chút đắc ý.
Cô nói như thế, cũng không tính là nói dối, Phùng Bá Đào còn có một thân phận khác, đó là giáo sư thỉnh giảng đại học kinh tế và thương mại, nói là nhà nghiên cứu, cũng tạm coi là đúng.
- Ồ.
Đông Phương Nham biết Phùng Thiến Như chắc chắn là né tránh câu hỏi của ông ta, nhưng không có cách nào. ông không ngờ một cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, lại nói chuyện rất thận trọng.
- Cô Thiến Như và Từ Tiểu hình như quen rất thân?
Thấy dường như Đông Phương Nham chưa từ bỏ ý định, Phùng Thiến Như liền mỉm cười:
- Bí thư Đông Phương, tôi và Từ Tiểu là bạn học thời trung học. Lần này tôi đến Giang Bắc, nhân tiện đến chơi với Từ Tiểu vài ngày, đúng lúc dự lễ mừng thọ của bà Từ.
Đông Phương Nham mỉm cười, trong lòng không tin quan hệ giữa Phùng Thiến Như và Từ gia chỉ là “bạn học”. Có “bạn học” nào mà khiến cả nhà Bí thư Từ phải tiếp đón một cách trịnh trọng?
Đông Phương Nham liếc nhìn Bành Viễn Chinh ngồi bên cạnh im lặng mỉm cười, hỏi vui:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu và cô Thiến Như quen nhau như thế nào? Một người ở Thủ đô, một người ở Tan An…
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm nhủ: cáo già! Nhưng lại ung dung cười nói:
- Bí thư Đông Phương, chúng tôi là đồng học, Thiến Như và tôi đều là sinh viên Đại học Kinh Hoa. Tôi hơn cô ấy một lớp.
- Hóa ra là vậy…
Đông Phương Nham dò xét không có kết quả, liền cười cười, không hỏi thêm nữa. Với địa vị của ông ta, nếu cứ dò xét quanh co lòng vòng, có phần mất mặt.
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, màn đêm dần dần bao phủ.
Khi xe bắt đầu vào nội thành thành phố Tân An, Đông Phương Nham đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra. Giơ tay chỉ vào cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa xe, ông nói bằng giọng hơi cảm khái:
- Đồng chí Viễn Chinh, năm năm trước, tôi có tới Tân An một chuyến. Lúc đó, thành phố Tân An rách nát, đường sá gập ghềnh, nhà lầu cũng không có mấy tòa, vậy mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tân An đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương, thành phố Tân An có ngày hôm nay, là nhờ từ ngày cải cách và mở cửa đến nay, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã toàn tâm toàn ý lèo lái, mưu cầu phát triển cho thành phố.
Nghe Bành Viễn Chinh trả lời, Phùng Thiến Như ngồi ở phía trước không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: anh Viễn Chinh ở lâu trong quan trường, lời lẽ có vẻ tâng bốc quá.
Thật ra lời nói của Bành Viễn Chinh không có gì nịnh bợ, đó chẳng qua là giọng quan cách và khách sáo trong quan trường, thuận theo lời nói của Đông Phương Nham.
- Đồng chí Viễn Chinh, cái gọi là “làm quan tạo phúc một phương”, tôi ở thành phố, cậu ở thị trấn, cấp bậc, chức vị chúng ta không giống nhâu, nhưng mục đích hẳn là đều nhất trí, đều là vì nhân dân phục vụ, mạnh mẽ mang lại ích lợi thực tế cho dân.
Cậu xem bên kia, nhà máy hóa chất, nhà máy cơ khí tập trung, ô nhiễm môi trường khá nghiêm trọng. Tôi có một ý tưởng chưa được hoàn thiện, muốn dời toàn bộ các xí nghiệp này ra khỏi nội thành, xây dựng một khu công nghiệp ở phía đông ngoại thành, phối hợp với dự án cải tạo khu vực nộ thành cũ. Khu vực này, có thể tiến hành khai thác, phát triển nhà thương phẩm.
Đông Phương Nham nói, không rõ vô tình hay cố ý, Bành Viễn Chinh lắng nghe, liên tục gật đầu phụ họa, không phát biểu quan điểm cá nhân.
- Công tác của cậu ở thị trấn Vân Thủy, về cơ bản, tôi cũng biết một chút.
Đông Phương Nham chuyển đề tài:
- Hai ngày trước, Chủ tịch thành phố Chu có nói với tôi về cậu. ông ấy bảo, cậu có năng lực rất mạnh, rất nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, nhưng không đủ vững vàng, kinh nghiệm cũng không đủ, bảo cần phải điều xuống một cán bộ lão luyện và chín chắn làm Bí thư Đảng ủy, như vậy một già một trẻ phối hợp lẫn nhau, sẽ rất tốt cho một thị trấn mạnh về công nghiệp như thị trấn Vân Thủy.
Nghe Đông Phương Nham nói vậy, Bành Viễn Chinh trong lòng bất ngờ, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Đông Phương Nham muốn nói cái gì? ông ta nói như vậy, tuyệt đối không phải là để gièm pha Chu Quang Lực trước mặt mình. Bành Viễn Chinh tin rằng, với thân phận của Đông Phương Nham, ông ta không đến nỗi thấp hèn như vậy.
- ý của tôi lại khác. Tôi nói với Chủ tịch thành phố Chu, cải cách và mở cửa của chúng ta, chính là ném đá vượt sông, cần phải có những cán bộ trẻ tuổi có nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, có tinh thần cải cách và sáng tạo! Đối với một cán bộ trẻ tuổi và có sở trường về đổi mới như đồng chí Viễn Chinh, thành phố và quận nên hỗ trợ nhiều hơn, phải cho phép cậu bộc lộ thiếu sót, thậm chí cho phép cậu phạm sai lầm.
Kinh nghiệm từ đâu tới? Từ công việc thực tế. Nhân vô thập toàn, nếu thập toàn thập mỹ, thì không phải là người. Đối với đồng chí trẻ tuổi, chỉ có không ngừng rút ra bài học từ thực tiễn, tích lũy kinh nghiệm, mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
- Cảm ơn Bí thư Đông Phương khích lệ, tôi nhất định tiếp tục cố gắng.
Bành Viễn Chinh thuận miệng tỏ thái độ.
- Công tác ở thị trấn khá gian khổ.
Đông Phương Nham cười híp mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đề tài của ông ta có phần thay đổi không chừng, không cũng không có tính logic cho lắm, làm Bành Viễn Chinh không rõ là rốt cuộc ông ta muốn nói tới chủ đề gì.
- Thế nào, cậu có muốn về cơ quan Thành ủy không? Nói thật, bên cạnh tôi đúng là thiếu một người có tài viết lách như cậu.
Đông Phương Nham cười ha hả nói.
Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay nên cười, thầm nghĩ: ông khen ngợi tôi cả buổi, lại tán thành công tác ở cơ sở của tôi, rốt cuộc bây giờ lại muốn triệu hồi tôi lên Thành ủy?
- Cảm ơn lãnh đạo ưu ái, nhưng tôi còn muốn ở cơ sở rèn luyện một vài năm. Hơn nữa, Bí thư Đông Phương, tôi mới đến thị trấn Vân Thủy chưa được một năm, mấy cái dự án vừa mới bắt đầu, xin lãnh đạo cho tôi được vẹn toàn được không?
Bành Viễn Chinh nửa đùa nửa thật trả lời.
- Cũng tốt. Nếu cậu muốn ở lại cơ sở, tôi cũng không phản đối. Cứ làm cho tốt đi, đồng chí Viễn Chinh, lúc này những người trẻ tuổi như các đồng chí chính là mặt trời buổi sớm, cải cách mở ra con đường lớn, một võ đài lớn hơn đang chờ đợi các đồng chí.
Đông Phương Nham gật gật đầu:
- Được rồi, tới nhà của tôi rồi, tôi ở đây, nếu có thời gian, tới nhà tôi chơi. Lão Chu, lát nữa đưa đồng chí Viễn Chinh và cô Thiến Như về!
- Dạ, Bí thư Đông Phương.
Lái xe trả lời.
…
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh đến Ủy ban nhân dân thị trấn làm việc, Phùng Thiến Như tiếp tục đến trường trung học Vân Thủy làm giáo viên. Còn một thời gian nữa mới đến kỳ nghỉ đông, việc dạy học của cô sẽ vẫn tiếp tục cô đến khi học sinh thi cuối kỳ.
Bành Viễn Chinh vào văn phòng, xử lý một số công vụ hằng ngày, ký vài văn kiện, tận dụng thời gian để nói về chuyện công ty xây dựng đô thị tiếp nhận công trình phố buôn bán, lại nói chuyện với Ngô Minh Quánh và Thi Bình về dự án khu công nghiệp, còn thảo luận một chút về tình hình các xí nghiệp dệt ở thị trấn với Chử Lượng và Quý Kiến Quốc.
Thoáng chốc, đã tới giờ ăn trưa.
Bành Viễn Chinh mệt mỏi duỗi thắt lưng, gần đây, cường độ công tác quả thật quá lớn, rất phức tạp, làm hắn có cảm giác lao lực quá độ.
Lý Tân Hoa lại mang cơm lên cho hắn. Hai món rau một món canh, nấm mèo xào trứng gà, hồi oa nhục (thịt sườn heo luộc rồi chiên, xào với đậu Hòa Lan), canh rong biển tím và một miếng bánh rán.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Đồng chí Tân Hoa, lại cho tôi ăn theo tiêu chuẩn tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn được ưu tiên!
- Lãnh đạo, không phải chỉ một mình lãnh đạo ăn theo tiêu chuẩn tiểu táo, là từ hôm nay trở đi, thiết lập tiêu chuẩn tiểu táo chỉ nhỉnh hơn đại táo một chút thôi. Ai trong Ủy ban muốn ăn đều có thể gọi tiểu táo, hai món ăn là tôi chọn giúp lãnh đạo, lãnh đạo xem có hợp khẩu vị không.
Lý Tân Hoa cười hì hì.
- Ồ, vậy à. Tôi phải đưa tiền cho cô. Gần đây tôi cũng chưa trả tiền cơm.
Bành Viễn Chinh nói xong, lấy ra một tờ 100 tệ đưa cho Lý Tân Hoa.
- Lãnh đạo, Bí thư Lý nói, lãnh đạo thị trấn ăn cơm, ghi vào sổ, cuối tháng kết toán, trừ vào tiền lương.
- Vậy thì tốt rồi, như vậy cũng đúng.
Bành Viễn Chinh gật đầu.
- à, lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với lãnh đạo chuyện này.
Lý Tân Hoa ngồi xuống, trịnh trọng nói.
- Cô nói, tôi nghe.
Bành Viễn Chinh cúi xuống ăn cơm, phất tay.
- Lãnh đạo, cán bộ thị trấn chúng ta đều có trợ cấp cơm trưa, do phòng tài chính quận cấp. Tôi nghĩ, phòng tài chính thị trấn cũng xuất một phần tiền, gộp lại và chuyển cho căn – tin, sau này căn – tin chúng ta phục vụ ba bữa cơm, đồng thời nâng tiêu chuẩn bữa ăn lên một chút.
Công việc ở thị trấn khá vất vả, nhà của đa số đồng chí đều ở thành phố, đôi khi trực ban, còn phải dỡ cơm nhà theo, rất bất tiện. Mùa hè còn đỡ, mùa đông giống như bây giờ, ăn cơm nguội lạnh, không tốt cho sức khỏe.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, trầm ngâm một chút. Căn – tin chỉ nấu cơm trưa, buổi sáng và buổi tối, cán bộ phải tự lo, điều Lý Tân Hoa nói là sự thật.
- Được, cô báo cáo với Bí thư Lý về chuyện này, xem nên thực hiện cụ thể như thế nào. Cá nhân tôi ủng hộ ý tưởng này, nhưng nhất định phải trưng cầu ý kiến tất cả mọi người. Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, Phòng Đảng chính các cô sẽ phải làm cho đến nơi đến chốn.
Chưa đến một phút, Bành Viễn Chinh đã đưa ra quyết định. Công tác ở thị trấn có tính đặc thù, chính quyền thị trấn có tiền, trợ cấp cho căn – tin một ít, là có thể. Trên thực tế, sau này rất nhiều xã, thị trấn đều làm như thế này.
Lý Tân Hoa vui mừng đứng dậy nói:
- Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ công tác của chúng tôi. Tôi đi tìm Bí thư Lý báo cáo chuyện này.
Khi xe ra khỏi vùng núi, Đông Phương Nham mới chủ động bắt chuyện:
- Tôi nghe cô Thiến Như nói toàn giọng Bắc Kinh, hẳn là người Thủ đô?
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương.
Phùng Thiến Như hơi nhướng mày, mỉm cười trả lời. Bằng đuôi mắt, cô nhận thấy khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi cong lên, biết vị Bí thư Thành ủy này, rốt cuộc vẫn không kìm chế được tò mò, bắt đầu mở miệng thăm dò bối cảnh thật sự của hai người.
- Ồ, cha mẹ cô công tác ở đâu vậy?
Đông Phương Nham làm bộ như thuận miệng hỏi.
- Ba tôi là nhà nghiên cứu, mẹ tôi công tác ở cơ quan.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng cười trả lời. Bành Viễn Chinh hơi ngẩn ra, thầm lắc đầu, thầm nghĩ: bác Phùng Bá Đào rõ ràng là cán bộ cấp bộ, quyền thế hiển hách, Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, có thực quyền cỡ nào, là Ủy ban Trung ương nắm giữ mạch máu kinh tế quốc gia, tương đương với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển sau này, vô cùng hoành tráng. Nhưng tới miệng Phùng Thiến Như, lại thành “nhà nghiên cứu”
Phùng Thiến Như ngoài mặt mỉm cười, trong lòng hơi hơi có một chút đắc ý.
Cô nói như thế, cũng không tính là nói dối, Phùng Bá Đào còn có một thân phận khác, đó là giáo sư thỉnh giảng đại học kinh tế và thương mại, nói là nhà nghiên cứu, cũng tạm coi là đúng.
- Ồ.
Đông Phương Nham biết Phùng Thiến Như chắc chắn là né tránh câu hỏi của ông ta, nhưng không có cách nào. ông không ngờ một cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, lại nói chuyện rất thận trọng.
- Cô Thiến Như và Từ Tiểu hình như quen rất thân?
Thấy dường như Đông Phương Nham chưa từ bỏ ý định, Phùng Thiến Như liền mỉm cười:
- Bí thư Đông Phương, tôi và Từ Tiểu là bạn học thời trung học. Lần này tôi đến Giang Bắc, nhân tiện đến chơi với Từ Tiểu vài ngày, đúng lúc dự lễ mừng thọ của bà Từ.
Đông Phương Nham mỉm cười, trong lòng không tin quan hệ giữa Phùng Thiến Như và Từ gia chỉ là “bạn học”. Có “bạn học” nào mà khiến cả nhà Bí thư Từ phải tiếp đón một cách trịnh trọng?
Đông Phương Nham liếc nhìn Bành Viễn Chinh ngồi bên cạnh im lặng mỉm cười, hỏi vui:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu và cô Thiến Như quen nhau như thế nào? Một người ở Thủ đô, một người ở Tan An…
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm nhủ: cáo già! Nhưng lại ung dung cười nói:
- Bí thư Đông Phương, chúng tôi là đồng học, Thiến Như và tôi đều là sinh viên Đại học Kinh Hoa. Tôi hơn cô ấy một lớp.
- Hóa ra là vậy…
Đông Phương Nham dò xét không có kết quả, liền cười cười, không hỏi thêm nữa. Với địa vị của ông ta, nếu cứ dò xét quanh co lòng vòng, có phần mất mặt.
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, màn đêm dần dần bao phủ.
Khi xe bắt đầu vào nội thành thành phố Tân An, Đông Phương Nham đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra. Giơ tay chỉ vào cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa xe, ông nói bằng giọng hơi cảm khái:
- Đồng chí Viễn Chinh, năm năm trước, tôi có tới Tân An một chuyến. Lúc đó, thành phố Tân An rách nát, đường sá gập ghềnh, nhà lầu cũng không có mấy tòa, vậy mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tân An đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Đúng vậy, Bí thư Đông Phương, thành phố Tân An có ngày hôm nay, là nhờ từ ngày cải cách và mở cửa đến nay, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã toàn tâm toàn ý lèo lái, mưu cầu phát triển cho thành phố.
Nghe Bành Viễn Chinh trả lời, Phùng Thiến Như ngồi ở phía trước không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: anh Viễn Chinh ở lâu trong quan trường, lời lẽ có vẻ tâng bốc quá.
Thật ra lời nói của Bành Viễn Chinh không có gì nịnh bợ, đó chẳng qua là giọng quan cách và khách sáo trong quan trường, thuận theo lời nói của Đông Phương Nham.
- Đồng chí Viễn Chinh, cái gọi là “làm quan tạo phúc một phương”, tôi ở thành phố, cậu ở thị trấn, cấp bậc, chức vị chúng ta không giống nhâu, nhưng mục đích hẳn là đều nhất trí, đều là vì nhân dân phục vụ, mạnh mẽ mang lại ích lợi thực tế cho dân.
Cậu xem bên kia, nhà máy hóa chất, nhà máy cơ khí tập trung, ô nhiễm môi trường khá nghiêm trọng. Tôi có một ý tưởng chưa được hoàn thiện, muốn dời toàn bộ các xí nghiệp này ra khỏi nội thành, xây dựng một khu công nghiệp ở phía đông ngoại thành, phối hợp với dự án cải tạo khu vực nộ thành cũ. Khu vực này, có thể tiến hành khai thác, phát triển nhà thương phẩm.
Đông Phương Nham nói, không rõ vô tình hay cố ý, Bành Viễn Chinh lắng nghe, liên tục gật đầu phụ họa, không phát biểu quan điểm cá nhân.
- Công tác của cậu ở thị trấn Vân Thủy, về cơ bản, tôi cũng biết một chút.
Đông Phương Nham chuyển đề tài:
- Hai ngày trước, Chủ tịch thành phố Chu có nói với tôi về cậu. ông ấy bảo, cậu có năng lực rất mạnh, rất nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, nhưng không đủ vững vàng, kinh nghiệm cũng không đủ, bảo cần phải điều xuống một cán bộ lão luyện và chín chắn làm Bí thư Đảng ủy, như vậy một già một trẻ phối hợp lẫn nhau, sẽ rất tốt cho một thị trấn mạnh về công nghiệp như thị trấn Vân Thủy.
Nghe Đông Phương Nham nói vậy, Bành Viễn Chinh trong lòng bất ngờ, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Đông Phương Nham muốn nói cái gì? ông ta nói như vậy, tuyệt đối không phải là để gièm pha Chu Quang Lực trước mặt mình. Bành Viễn Chinh tin rằng, với thân phận của Đông Phương Nham, ông ta không đến nỗi thấp hèn như vậy.
- ý của tôi lại khác. Tôi nói với Chủ tịch thành phố Chu, cải cách và mở cửa của chúng ta, chính là ném đá vượt sông, cần phải có những cán bộ trẻ tuổi có nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, có tinh thần cải cách và sáng tạo! Đối với một cán bộ trẻ tuổi và có sở trường về đổi mới như đồng chí Viễn Chinh, thành phố và quận nên hỗ trợ nhiều hơn, phải cho phép cậu bộc lộ thiếu sót, thậm chí cho phép cậu phạm sai lầm.
Kinh nghiệm từ đâu tới? Từ công việc thực tế. Nhân vô thập toàn, nếu thập toàn thập mỹ, thì không phải là người. Đối với đồng chí trẻ tuổi, chỉ có không ngừng rút ra bài học từ thực tiễn, tích lũy kinh nghiệm, mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
- Cảm ơn Bí thư Đông Phương khích lệ, tôi nhất định tiếp tục cố gắng.
Bành Viễn Chinh thuận miệng tỏ thái độ.
- Công tác ở thị trấn khá gian khổ.
Đông Phương Nham cười híp mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đề tài của ông ta có phần thay đổi không chừng, không cũng không có tính logic cho lắm, làm Bành Viễn Chinh không rõ là rốt cuộc ông ta muốn nói tới chủ đề gì.
- Thế nào, cậu có muốn về cơ quan Thành ủy không? Nói thật, bên cạnh tôi đúng là thiếu một người có tài viết lách như cậu.
Đông Phương Nham cười ha hả nói.
Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay nên cười, thầm nghĩ: ông khen ngợi tôi cả buổi, lại tán thành công tác ở cơ sở của tôi, rốt cuộc bây giờ lại muốn triệu hồi tôi lên Thành ủy?
- Cảm ơn lãnh đạo ưu ái, nhưng tôi còn muốn ở cơ sở rèn luyện một vài năm. Hơn nữa, Bí thư Đông Phương, tôi mới đến thị trấn Vân Thủy chưa được một năm, mấy cái dự án vừa mới bắt đầu, xin lãnh đạo cho tôi được vẹn toàn được không?
Bành Viễn Chinh nửa đùa nửa thật trả lời.
- Cũng tốt. Nếu cậu muốn ở lại cơ sở, tôi cũng không phản đối. Cứ làm cho tốt đi, đồng chí Viễn Chinh, lúc này những người trẻ tuổi như các đồng chí chính là mặt trời buổi sớm, cải cách mở ra con đường lớn, một võ đài lớn hơn đang chờ đợi các đồng chí.
Đông Phương Nham gật gật đầu:
- Được rồi, tới nhà của tôi rồi, tôi ở đây, nếu có thời gian, tới nhà tôi chơi. Lão Chu, lát nữa đưa đồng chí Viễn Chinh và cô Thiến Như về!
- Dạ, Bí thư Đông Phương.
Lái xe trả lời.
…
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh đến Ủy ban nhân dân thị trấn làm việc, Phùng Thiến Như tiếp tục đến trường trung học Vân Thủy làm giáo viên. Còn một thời gian nữa mới đến kỳ nghỉ đông, việc dạy học của cô sẽ vẫn tiếp tục cô đến khi học sinh thi cuối kỳ.
Bành Viễn Chinh vào văn phòng, xử lý một số công vụ hằng ngày, ký vài văn kiện, tận dụng thời gian để nói về chuyện công ty xây dựng đô thị tiếp nhận công trình phố buôn bán, lại nói chuyện với Ngô Minh Quánh và Thi Bình về dự án khu công nghiệp, còn thảo luận một chút về tình hình các xí nghiệp dệt ở thị trấn với Chử Lượng và Quý Kiến Quốc.
Thoáng chốc, đã tới giờ ăn trưa.
Bành Viễn Chinh mệt mỏi duỗi thắt lưng, gần đây, cường độ công tác quả thật quá lớn, rất phức tạp, làm hắn có cảm giác lao lực quá độ.
Lý Tân Hoa lại mang cơm lên cho hắn. Hai món rau một món canh, nấm mèo xào trứng gà, hồi oa nhục (thịt sườn heo luộc rồi chiên, xào với đậu Hòa Lan), canh rong biển tím và một miếng bánh rán.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Đồng chí Tân Hoa, lại cho tôi ăn theo tiêu chuẩn tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn được ưu tiên!
- Lãnh đạo, không phải chỉ một mình lãnh đạo ăn theo tiêu chuẩn tiểu táo, là từ hôm nay trở đi, thiết lập tiêu chuẩn tiểu táo chỉ nhỉnh hơn đại táo một chút thôi. Ai trong Ủy ban muốn ăn đều có thể gọi tiểu táo, hai món ăn là tôi chọn giúp lãnh đạo, lãnh đạo xem có hợp khẩu vị không.
Lý Tân Hoa cười hì hì.
- Ồ, vậy à. Tôi phải đưa tiền cho cô. Gần đây tôi cũng chưa trả tiền cơm.
Bành Viễn Chinh nói xong, lấy ra một tờ 100 tệ đưa cho Lý Tân Hoa.
- Lãnh đạo, Bí thư Lý nói, lãnh đạo thị trấn ăn cơm, ghi vào sổ, cuối tháng kết toán, trừ vào tiền lương.
- Vậy thì tốt rồi, như vậy cũng đúng.
Bành Viễn Chinh gật đầu.
- à, lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với lãnh đạo chuyện này.
Lý Tân Hoa ngồi xuống, trịnh trọng nói.
- Cô nói, tôi nghe.
Bành Viễn Chinh cúi xuống ăn cơm, phất tay.
- Lãnh đạo, cán bộ thị trấn chúng ta đều có trợ cấp cơm trưa, do phòng tài chính quận cấp. Tôi nghĩ, phòng tài chính thị trấn cũng xuất một phần tiền, gộp lại và chuyển cho căn – tin, sau này căn – tin chúng ta phục vụ ba bữa cơm, đồng thời nâng tiêu chuẩn bữa ăn lên một chút.
Công việc ở thị trấn khá vất vả, nhà của đa số đồng chí đều ở thành phố, đôi khi trực ban, còn phải dỡ cơm nhà theo, rất bất tiện. Mùa hè còn đỡ, mùa đông giống như bây giờ, ăn cơm nguội lạnh, không tốt cho sức khỏe.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, trầm ngâm một chút. Căn – tin chỉ nấu cơm trưa, buổi sáng và buổi tối, cán bộ phải tự lo, điều Lý Tân Hoa nói là sự thật.
- Được, cô báo cáo với Bí thư Lý về chuyện này, xem nên thực hiện cụ thể như thế nào. Cá nhân tôi ủng hộ ý tưởng này, nhưng nhất định phải trưng cầu ý kiến tất cả mọi người. Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, Phòng Đảng chính các cô sẽ phải làm cho đến nơi đến chốn.
Chưa đến một phút, Bành Viễn Chinh đã đưa ra quyết định. Công tác ở thị trấn có tính đặc thù, chính quyền thị trấn có tiền, trợ cấp cho căn – tin một ít, là có thể. Trên thực tế, sau này rất nhiều xã, thị trấn đều làm như thế này.
Lý Tân Hoa vui mừng đứng dậy nói:
- Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ công tác của chúng tôi. Tôi đi tìm Bí thư Lý báo cáo chuyện này.
/660
|