Bành Viễn Chinh tạm thời quyết định gác lại chuyện này, chờ hắn từ tỉnh về rồi nói sau.
Buổi sáng ngày mai, hắn muốn đến tỉnh để mừng thọ mẹ của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, nên nhất định phải chuẩn bị một món quà.
Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, lễ vật không phải ở giá cả như thế nào, mà là phải biểu đạt được thành ý và sự tôn trọng. Hơn nữa còn phải phù hợp với thân phận của mình và Phùng Thiến Như.
Mua cái gì bây giờ? Bành Viễn Chinh suy nghĩ.
Thuốc lá, đường trà, thuốc chăm sóc sức khỏe thì tạm thời không nên tính tới. Đồ trang sức quý giá lại càng không được. Từ Xuân Đình ở tỉnh nổi tiếng là liêm khiết, chắc chắn sẽ từ chối. Chỉ có đặc sản bản địa hoặc hàng thủ công mỹ nghệ là có thể suy xét. Chỉ có điều, hàng đặc sản và thủ công mỹ nghệ ở Tân An chỉ có tượng điêu khắc gỗ và con tò te. Những loại đồ chơi này, lão thái thái của Từ gia sẽ thích sao? Bành Viễn Chinh trong lòng rất hoài nghi.
Suy nghĩ nửa ngày, Bành Viễn Chinh cuối cùng quyết định mua con tò te làm quà. Lễ vật chỉ là hình thức. Từ gia coi trọng là việc hắn và Phùng Thiến Như có mặt hay không. Còn lễ vật chỉ là liên quan đến thể diện. Có cũng được, mà không có cũng không sao.
Bành Viễn Chinh tự mình đi mua lễ vật, chuẩn bị sáng hôm sau sẽ đến tỉnh.
Hắn không biết, ngay khi hắn ở Nhật báo Tân An phát sinh xung đột với Giang Ninh Trình, thì trong hội nghị thường vụ thành ủy Tân An va chạm kịch liệt cũng đang bắt đầu.
Tống Bính Nam trong hội nghị thường vụ làm súng cho Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, trực tiếp chọc giận Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Vừa lúc trong hội nghị thường vụ này cũng thảo luận về công tác kinh tế, xã hội, Chu Quang Lực cũng nương theo báo cáo của Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân về sự kiện hơn một ngàn công nhân bãi công ở quốc lộ, không ngừng nâng cao quan điểm, nhấn mạnh chính quyền Đảng ủy Vân Thủy đã không làm tròn trách nhiệm, đề xuất phải xử lý trách nhiệm lãnh đạo của Bành Viễn Chinh.
Sự kiện công nhân thị trấn Vân Thủy bãi công là công tác nhỏ mà Tiêu Quân đã báo cáo. Vốn chỉ sơ lược nói qua. Nhưng Tiêu Quân cũng không dự đoán được, việc nhỏ này lại bị Chu Quang Lực làm lớn ra.
Chu Quang Lực lời vừa thốt, Tống Bính Nam lập tức hiểu được, Chu Quang Lực đây là muốn trút giận sang mình. Bành Viễn Chinh chỉ là tai bay vạ gió. Nói cách khác, Chu Quang Lực mượn điểm nhỏ ấy chỉnh Bành Viễn Chinh không phải là mục đích, mà mục đích chính là Tống Bính Nam.
Hơn nữa, còn có trình tự suy xét sâu sa trong đó. Bành Viễn Chinh chỉ là bắt đầu, mục tiêu kế tiếp sẽ là Bí thư quận ủy Tần Phượng. Chỉ có đẩy Tần Phượng đi thì Cố Khải Minh mới có khả năng lên chức. Và trong hệ thống quyền lực của thành phố Tân An, lực lượng của ông ta lại càng tăng lên.
Nếu không, lấy thân phận của Chu Quang Lực, tuyệt không có khả năng trong hội nghị thường vụ lại đả kích một cán bộ thị trấn.
Nếu là người khác, Tống Bính Nam lúc này liền nhượng bộ. Cho dù Chu Quang Lực gắng sức thực hiện khiêu khích thì ông cũng không vì một cán bộ thị trấn mà trở mặt với Chu Quang Lực. Nhưng là Bành Viễn Chinh thì Tống Bính Nam không còn đường thối lui.
Ở quan trường thành phố Tân An, ngoại trừ Mạnh Cường thì chỉ có Tống Bính Nam là biết thân phận đích thực của Bành Viễn Chinh. Phùng gia trên thực tế là đem Bành Viễn Chinh phó thác cho Tống Bính Nam. Nếu Bành Viễn Chinh vì chuyện nhỏ này mà bị chèn ép thì Tống Bính Nam căn bản chẳng có cách nào ăn nói với Phùng gia. Bởi vậy, Tống Bính Nam không còn đường thối lui. ông tại chỗ liền xảy ra xung đột kịch liệt với Chu Quang Lực.
Tống Bính Nam không ngờ vì một cán bộ trẻ tuổi cấp phòng mà trở mặt với Chu Quang Lực, một chút đường sống cũng không lưu. Không cần nói đến các Ủy viên thường vụ khác, cho dù là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng có chút không ngờ.
Đối với Bành Viễn Chinh, Đông Phương Nham dĩ nhiên là ấn tượng rất sâu sắc. Thứ nhất, bởi vì Bành Viễn Chinh tài hoa hơn người. Trước đây lại có tiếng là cao thủ về tuyên truyền và là một cây bút giỏi. Thứ hai, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình rất chú ý. Vì chuyện mẹ của Bành Viễn Chinh bị tai nạn xe cộ, Từ Xuân Đình đã đích thân gọi điện cho Đông Phương Nham. Tuy nhiên, cụ thể Bành Viễn Chinh quan hệ như thế nào với Từ Xuân Đình thì ông không thể nào biết được.
Chỉ đơn thuần là học cùng trường đại học? Đông Phương Nham không tin đơn giản như vậy.
Nhưng như vậy thì cũng đủ rồi.
Bí thư Tỉnh ủy có thể tự mình gọi điện thoại chiếu cố một người, đã nói lên vấn đề mấu chốt rất nhiều. Đây cũng đủ cho Đông Phương Nham biết được Bành Viễn Chinh không phải đơn giản. Chính Bành Viễn Chinh cũng không biết, bản thân hắn chỉ là một cọng rơm rạ, nhưng lại trở thành mồi lửa khiến mọi chuyện trở nên gay gắt.
Tống Bính Nam và Chu Quang Lực trong hội nghị thường vụ làm ầm ĩ lên. Các Ủy viên thường vụ khác có chút kinh ngạc và khiếp sợ, ngóng nhìn hai người, cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Đông Phương Nham sắc mặt âm trầm, đột nhiên vỗ bàn:
- Các người làm loạn gì thế? Bộ máy còn muốn đoàn kết nữa hay không? Lão Tống, anh hãy ngồi xuống. Chủ tịch thành phố Chu, anh cũng xin bớt giận đi.
Tống Bính Nam hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, phát ra tiếng động thật lớn.
Chu Quang Lực thì hơi chút thở dốc, sắc mặt phẫn nộ, chậm rãi ngồi xuống.
Đông Phương Nham nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
- Khu Tân An báo cáo tôi đã xem qua. Sự kiện công nhân bãi công ngoài quốc lộ lần này phải phân tích sâu nguồn gốc, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Không biết mọi người có chú ý đến không? Những công nhân tham gia bãi công đều là công nhân nhà máy dệt. Mà hơn nữa năm qua, ngành dệt sản xuất đình trệ, hiệu quả và lợi ích xí nghiệp không ngừng trượt dốc. Rất nhiều nhà xưởng bắt đầu ngừng sản xuất, thậm chí phá sản.
- Cho nên, sự việc tuy rằng xảy ra ở thị trấn Vân Thủy, nhưng vấn đề căn nguyên không phải ở thị trấn Vân Thủy. Mấy hôm trước, những công nhân nhà máy dệt lên quốc hữu bị thất nghiệp, cũng chaỵ lên thành phố kêu oan, nguyên nhân cơ bản cũng như vậy.
- Sau khi sự việc phát sinh, là cơ quan chính phủ, bất kể là phương pháp xử lý hay là tốc độ phản ứng đều rất nhanh. Chỉ trong ba giờ, đã hoàn toàn phá giải được phong ba, tiêu trừ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
- Bởi vậy, xử lý cán bộ thị trấn Vân Thủy tôi cho rằng không ổn lắm. Chúng ta ai cũng từ cơ sở mà đi lên, biết rõ công tác ở cơ sở rất nhiều, lại phức tạp. Nếu chúng ta cứ dễ dàng đưa ra quyết định qua loa, sẽ đả kích đến tinh thần làm việc của cán bộ cơ sở. Ngược lại, đối với cán bộ cơ sở, chúng ta phải cảm thông nhiều hơn. Chỉ có như vậy, thì những cán bộ trẻ tuổi mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Đông Phương Nham thái độ tuy rằng không thể xem như là giải quyết dứt khoát, nhưng rất nhiều Ủy viên thường vụ vừa thấy cục diện này thì liền đều phụ họa ủng hộ theo. Ngay cả người của Chu Quang Lực cũng hiểu được lần này Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực chuyện bé xé ra to.
Chu Quang Lực hít sâu một hơi, không tiếp tục chống đối lại Đông Phương Nham. Bởi vì đây là một điều không khôn ngoan.
Nhưng vì mặt mũi và quyền uy của Chủ tịch thành phố, ông ta nhất định không bỏ qua.
ông ta lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Bảo vệ và bồi dưỡng cán bộ thanh niên đương nhiên là phải làm. Được rồi, nếu Bí thư Đông Phương và các đồng chí đều cho rằng phải khiêm tốn xử lý, thì tôi giữ lại ý kiến cá nhân của mình, phục tùng quyết định của tổ chức.
- Nhưng, tôi vẫn muốn nói, thị trấn Vân Thủy là một thị trấn mạnh về công nghiệp, lại nổi danh là một trong trăm thị trấn mạnh ở tỉnh, nên địa vị rất quan trọng. Một thị trấn lớn, một thị trấn mạnh mà giao cho một cán bộ mới hơn hai mươi tuổi thì vẫn chưa được ổn thỏa. Họ thường nhìn nhận vấn đề một cách ngẫu nhiên.
- Tôi đề nghị, hẳn là mau chóng cấp cho thị trấn Vân Thủy một đồng chí lão thành có kinh nghiệm phong phú, công tác vững vàng, có thể vượt qua thử thách để đảm nhiệm chức Bí thư đảng ủy thị trấn, hướng dẫn lại cho các đồng chí trẻ tuổi. Còn về phần đồng chí Tiểu Bành, vẫn cần rèn luyện thêm hai năm thì lúc ấy mới có khả năng tự mình quản lý.
Chu Quang Lực chọn cách khác để tấn công. Không cần nói đến Đông Phương Nham, ngay cả Tống Bính Nam cũng không còn lời nào để nói.
Tống Bính Nam cười lạnh:
- Thật là buồn cười! Hội nghị thường vụ thành ủy thảo luận về việc phân phối cán bộ thị trấn? Nếu ngay cả cán bộ thị trấn mà cũng cần hội nghị thường vụ lên tiếng thì còn cần đến một bậc đảng ủy ở quận ủy Tân An làm gì?
- Chỉ là luận sự, khi phát hiện vấn đề thì liền đề cập đến vấn đề. Thành ủy chỉ đạo công tác của quận ủy Tân An cũng chẳng có gì là không ổn.
Chu Quang Lực khóe miệng nhếch lên, đập bàn nói:
- Bảo vệ phải được kết hợp với bồi dưỡng và khảo sát, đây chính là nguyên tắc tổ chức cán bộ. Đối với cán bộ trẻ tuôi không thành thục, thì việc bảo vệ chính là dung túng.
Tống Bính Nam hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Đông Phương Nham nhíu mày, nói:
- Được rồi, đây không phải là đề tài chủ yếu trong cuộc họp ngày hôm nay. Việc phân phối cán bộ thị trấn thì cần phải ở quận tổng hợp suy xét. Như vậy đi, không cần cãi nữa, để quận ủy Tân An đưa ý kiến lên.
- Tan họp!
Đông Phương Nham phất tay.
Chu Quang Lực nét mặt bình tĩnh, đứng dậy bỏ đi.
Trở lại văn phòng, Tống Bính Nam lập tức gọi điện thoại bảo Tống Quả đến. ông còn cẩn thận dặn Tống Quả, khiến Tống Quả khẩn trương liên hệ với Bành Viễn Chinh, đem phong ba trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay chuyển đạt cho hắn.
Tống Bính Nam chỉ có thể làm đến như thế. ông ta là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, trách nhiệm và quyền hạn nằm ngoài phạm vi có thể bao quát hết. Cánh tay không thể duỗi quá dài. Nếu không thì Đông Phương Nham sẽ rất mất hứng.
Bước tiếp theo, Quận ủy Tân An có cấp một Bí thư Đảng ủy cho thị trấn Vân Thủy hay không thì còn phải xem quận ủy Tân An có thể chống đỡ được áp lực của Chu Quang Lực hay không. Về phần Đông Phương Nham, Tống Bính Nam phán đoán, trong hội nghị thường vụ, ông ta không xử phạt Bành Viễn Chinh xem như là đã quá lắm rồi. Nếu Chu Quang Lực tiếp tục hướng quận thực hiện áp lực thì Đông Phương Nham khả năng sẽ chọn việc bỏ qua.
Tống Quả gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, khi đó hắn đang mua lễ vật chúc thọ lão thái thái Từ gia. Hai con tò te hình phúc lộc thọ, tổng cộng hơn một trăm đồng.
Đây là quà tặng mang sắc thái bản địa, rất nhiều người mua nên những quầy hàng đều miễn phí bao bên ngoài.
Bành Viễn Chinh vừa muốn mang quà tặng về nhà thì tiếng chuông điện thoại di động liền vang lên. Hắn lấy ra, thấy một dãy số lại thì liền nghe.
- Xin lỗi ai vậy?
- Viễn Chinh, tôi là Tống Quả, tôi hiện tại có việc gấp, nhất định phải gặp anh ngay bây giờ. Anh đang ở đâu vậy?
Tống Quả giọng nói rất vội vàng, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười nói:
- Tôi đang ở siêu thị, mua một số món đồ. Anh tìm tôi có việc?
- Ừ, anh đừng rời khỏi đó, anh đến quán café bên cạnh siêu thị đợi tôi mười phút, tôi lập tức đến ngay. Có việc gấp cần nói.
Nói xong, Tống Quả liền cúp điện thoại.
Buổi sáng ngày mai, hắn muốn đến tỉnh để mừng thọ mẹ của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, nên nhất định phải chuẩn bị một món quà.
Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, lễ vật không phải ở giá cả như thế nào, mà là phải biểu đạt được thành ý và sự tôn trọng. Hơn nữa còn phải phù hợp với thân phận của mình và Phùng Thiến Như.
Mua cái gì bây giờ? Bành Viễn Chinh suy nghĩ.
Thuốc lá, đường trà, thuốc chăm sóc sức khỏe thì tạm thời không nên tính tới. Đồ trang sức quý giá lại càng không được. Từ Xuân Đình ở tỉnh nổi tiếng là liêm khiết, chắc chắn sẽ từ chối. Chỉ có đặc sản bản địa hoặc hàng thủ công mỹ nghệ là có thể suy xét. Chỉ có điều, hàng đặc sản và thủ công mỹ nghệ ở Tân An chỉ có tượng điêu khắc gỗ và con tò te. Những loại đồ chơi này, lão thái thái của Từ gia sẽ thích sao? Bành Viễn Chinh trong lòng rất hoài nghi.
Suy nghĩ nửa ngày, Bành Viễn Chinh cuối cùng quyết định mua con tò te làm quà. Lễ vật chỉ là hình thức. Từ gia coi trọng là việc hắn và Phùng Thiến Như có mặt hay không. Còn lễ vật chỉ là liên quan đến thể diện. Có cũng được, mà không có cũng không sao.
Bành Viễn Chinh tự mình đi mua lễ vật, chuẩn bị sáng hôm sau sẽ đến tỉnh.
Hắn không biết, ngay khi hắn ở Nhật báo Tân An phát sinh xung đột với Giang Ninh Trình, thì trong hội nghị thường vụ thành ủy Tân An va chạm kịch liệt cũng đang bắt đầu.
Tống Bính Nam trong hội nghị thường vụ làm súng cho Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, trực tiếp chọc giận Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Vừa lúc trong hội nghị thường vụ này cũng thảo luận về công tác kinh tế, xã hội, Chu Quang Lực cũng nương theo báo cáo của Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân về sự kiện hơn một ngàn công nhân bãi công ở quốc lộ, không ngừng nâng cao quan điểm, nhấn mạnh chính quyền Đảng ủy Vân Thủy đã không làm tròn trách nhiệm, đề xuất phải xử lý trách nhiệm lãnh đạo của Bành Viễn Chinh.
Sự kiện công nhân thị trấn Vân Thủy bãi công là công tác nhỏ mà Tiêu Quân đã báo cáo. Vốn chỉ sơ lược nói qua. Nhưng Tiêu Quân cũng không dự đoán được, việc nhỏ này lại bị Chu Quang Lực làm lớn ra.
Chu Quang Lực lời vừa thốt, Tống Bính Nam lập tức hiểu được, Chu Quang Lực đây là muốn trút giận sang mình. Bành Viễn Chinh chỉ là tai bay vạ gió. Nói cách khác, Chu Quang Lực mượn điểm nhỏ ấy chỉnh Bành Viễn Chinh không phải là mục đích, mà mục đích chính là Tống Bính Nam.
Hơn nữa, còn có trình tự suy xét sâu sa trong đó. Bành Viễn Chinh chỉ là bắt đầu, mục tiêu kế tiếp sẽ là Bí thư quận ủy Tần Phượng. Chỉ có đẩy Tần Phượng đi thì Cố Khải Minh mới có khả năng lên chức. Và trong hệ thống quyền lực của thành phố Tân An, lực lượng của ông ta lại càng tăng lên.
Nếu không, lấy thân phận của Chu Quang Lực, tuyệt không có khả năng trong hội nghị thường vụ lại đả kích một cán bộ thị trấn.
Nếu là người khác, Tống Bính Nam lúc này liền nhượng bộ. Cho dù Chu Quang Lực gắng sức thực hiện khiêu khích thì ông cũng không vì một cán bộ thị trấn mà trở mặt với Chu Quang Lực. Nhưng là Bành Viễn Chinh thì Tống Bính Nam không còn đường thối lui.
Ở quan trường thành phố Tân An, ngoại trừ Mạnh Cường thì chỉ có Tống Bính Nam là biết thân phận đích thực của Bành Viễn Chinh. Phùng gia trên thực tế là đem Bành Viễn Chinh phó thác cho Tống Bính Nam. Nếu Bành Viễn Chinh vì chuyện nhỏ này mà bị chèn ép thì Tống Bính Nam căn bản chẳng có cách nào ăn nói với Phùng gia. Bởi vậy, Tống Bính Nam không còn đường thối lui. ông tại chỗ liền xảy ra xung đột kịch liệt với Chu Quang Lực.
Tống Bính Nam không ngờ vì một cán bộ trẻ tuổi cấp phòng mà trở mặt với Chu Quang Lực, một chút đường sống cũng không lưu. Không cần nói đến các Ủy viên thường vụ khác, cho dù là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng có chút không ngờ.
Đối với Bành Viễn Chinh, Đông Phương Nham dĩ nhiên là ấn tượng rất sâu sắc. Thứ nhất, bởi vì Bành Viễn Chinh tài hoa hơn người. Trước đây lại có tiếng là cao thủ về tuyên truyền và là một cây bút giỏi. Thứ hai, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình rất chú ý. Vì chuyện mẹ của Bành Viễn Chinh bị tai nạn xe cộ, Từ Xuân Đình đã đích thân gọi điện cho Đông Phương Nham. Tuy nhiên, cụ thể Bành Viễn Chinh quan hệ như thế nào với Từ Xuân Đình thì ông không thể nào biết được.
Chỉ đơn thuần là học cùng trường đại học? Đông Phương Nham không tin đơn giản như vậy.
Nhưng như vậy thì cũng đủ rồi.
Bí thư Tỉnh ủy có thể tự mình gọi điện thoại chiếu cố một người, đã nói lên vấn đề mấu chốt rất nhiều. Đây cũng đủ cho Đông Phương Nham biết được Bành Viễn Chinh không phải đơn giản. Chính Bành Viễn Chinh cũng không biết, bản thân hắn chỉ là một cọng rơm rạ, nhưng lại trở thành mồi lửa khiến mọi chuyện trở nên gay gắt.
Tống Bính Nam và Chu Quang Lực trong hội nghị thường vụ làm ầm ĩ lên. Các Ủy viên thường vụ khác có chút kinh ngạc và khiếp sợ, ngóng nhìn hai người, cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Đông Phương Nham sắc mặt âm trầm, đột nhiên vỗ bàn:
- Các người làm loạn gì thế? Bộ máy còn muốn đoàn kết nữa hay không? Lão Tống, anh hãy ngồi xuống. Chủ tịch thành phố Chu, anh cũng xin bớt giận đi.
Tống Bính Nam hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, phát ra tiếng động thật lớn.
Chu Quang Lực thì hơi chút thở dốc, sắc mặt phẫn nộ, chậm rãi ngồi xuống.
Đông Phương Nham nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
- Khu Tân An báo cáo tôi đã xem qua. Sự kiện công nhân bãi công ngoài quốc lộ lần này phải phân tích sâu nguồn gốc, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Không biết mọi người có chú ý đến không? Những công nhân tham gia bãi công đều là công nhân nhà máy dệt. Mà hơn nữa năm qua, ngành dệt sản xuất đình trệ, hiệu quả và lợi ích xí nghiệp không ngừng trượt dốc. Rất nhiều nhà xưởng bắt đầu ngừng sản xuất, thậm chí phá sản.
- Cho nên, sự việc tuy rằng xảy ra ở thị trấn Vân Thủy, nhưng vấn đề căn nguyên không phải ở thị trấn Vân Thủy. Mấy hôm trước, những công nhân nhà máy dệt lên quốc hữu bị thất nghiệp, cũng chaỵ lên thành phố kêu oan, nguyên nhân cơ bản cũng như vậy.
- Sau khi sự việc phát sinh, là cơ quan chính phủ, bất kể là phương pháp xử lý hay là tốc độ phản ứng đều rất nhanh. Chỉ trong ba giờ, đã hoàn toàn phá giải được phong ba, tiêu trừ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.
- Bởi vậy, xử lý cán bộ thị trấn Vân Thủy tôi cho rằng không ổn lắm. Chúng ta ai cũng từ cơ sở mà đi lên, biết rõ công tác ở cơ sở rất nhiều, lại phức tạp. Nếu chúng ta cứ dễ dàng đưa ra quyết định qua loa, sẽ đả kích đến tinh thần làm việc của cán bộ cơ sở. Ngược lại, đối với cán bộ cơ sở, chúng ta phải cảm thông nhiều hơn. Chỉ có như vậy, thì những cán bộ trẻ tuổi mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Đông Phương Nham thái độ tuy rằng không thể xem như là giải quyết dứt khoát, nhưng rất nhiều Ủy viên thường vụ vừa thấy cục diện này thì liền đều phụ họa ủng hộ theo. Ngay cả người của Chu Quang Lực cũng hiểu được lần này Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực chuyện bé xé ra to.
Chu Quang Lực hít sâu một hơi, không tiếp tục chống đối lại Đông Phương Nham. Bởi vì đây là một điều không khôn ngoan.
Nhưng vì mặt mũi và quyền uy của Chủ tịch thành phố, ông ta nhất định không bỏ qua.
ông ta lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Bảo vệ và bồi dưỡng cán bộ thanh niên đương nhiên là phải làm. Được rồi, nếu Bí thư Đông Phương và các đồng chí đều cho rằng phải khiêm tốn xử lý, thì tôi giữ lại ý kiến cá nhân của mình, phục tùng quyết định của tổ chức.
- Nhưng, tôi vẫn muốn nói, thị trấn Vân Thủy là một thị trấn mạnh về công nghiệp, lại nổi danh là một trong trăm thị trấn mạnh ở tỉnh, nên địa vị rất quan trọng. Một thị trấn lớn, một thị trấn mạnh mà giao cho một cán bộ mới hơn hai mươi tuổi thì vẫn chưa được ổn thỏa. Họ thường nhìn nhận vấn đề một cách ngẫu nhiên.
- Tôi đề nghị, hẳn là mau chóng cấp cho thị trấn Vân Thủy một đồng chí lão thành có kinh nghiệm phong phú, công tác vững vàng, có thể vượt qua thử thách để đảm nhiệm chức Bí thư đảng ủy thị trấn, hướng dẫn lại cho các đồng chí trẻ tuổi. Còn về phần đồng chí Tiểu Bành, vẫn cần rèn luyện thêm hai năm thì lúc ấy mới có khả năng tự mình quản lý.
Chu Quang Lực chọn cách khác để tấn công. Không cần nói đến Đông Phương Nham, ngay cả Tống Bính Nam cũng không còn lời nào để nói.
Tống Bính Nam cười lạnh:
- Thật là buồn cười! Hội nghị thường vụ thành ủy thảo luận về việc phân phối cán bộ thị trấn? Nếu ngay cả cán bộ thị trấn mà cũng cần hội nghị thường vụ lên tiếng thì còn cần đến một bậc đảng ủy ở quận ủy Tân An làm gì?
- Chỉ là luận sự, khi phát hiện vấn đề thì liền đề cập đến vấn đề. Thành ủy chỉ đạo công tác của quận ủy Tân An cũng chẳng có gì là không ổn.
Chu Quang Lực khóe miệng nhếch lên, đập bàn nói:
- Bảo vệ phải được kết hợp với bồi dưỡng và khảo sát, đây chính là nguyên tắc tổ chức cán bộ. Đối với cán bộ trẻ tuôi không thành thục, thì việc bảo vệ chính là dung túng.
Tống Bính Nam hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Đông Phương Nham nhíu mày, nói:
- Được rồi, đây không phải là đề tài chủ yếu trong cuộc họp ngày hôm nay. Việc phân phối cán bộ thị trấn thì cần phải ở quận tổng hợp suy xét. Như vậy đi, không cần cãi nữa, để quận ủy Tân An đưa ý kiến lên.
- Tan họp!
Đông Phương Nham phất tay.
Chu Quang Lực nét mặt bình tĩnh, đứng dậy bỏ đi.
Trở lại văn phòng, Tống Bính Nam lập tức gọi điện thoại bảo Tống Quả đến. ông còn cẩn thận dặn Tống Quả, khiến Tống Quả khẩn trương liên hệ với Bành Viễn Chinh, đem phong ba trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay chuyển đạt cho hắn.
Tống Bính Nam chỉ có thể làm đến như thế. ông ta là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, trách nhiệm và quyền hạn nằm ngoài phạm vi có thể bao quát hết. Cánh tay không thể duỗi quá dài. Nếu không thì Đông Phương Nham sẽ rất mất hứng.
Bước tiếp theo, Quận ủy Tân An có cấp một Bí thư Đảng ủy cho thị trấn Vân Thủy hay không thì còn phải xem quận ủy Tân An có thể chống đỡ được áp lực của Chu Quang Lực hay không. Về phần Đông Phương Nham, Tống Bính Nam phán đoán, trong hội nghị thường vụ, ông ta không xử phạt Bành Viễn Chinh xem như là đã quá lắm rồi. Nếu Chu Quang Lực tiếp tục hướng quận thực hiện áp lực thì Đông Phương Nham khả năng sẽ chọn việc bỏ qua.
Tống Quả gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, khi đó hắn đang mua lễ vật chúc thọ lão thái thái Từ gia. Hai con tò te hình phúc lộc thọ, tổng cộng hơn một trăm đồng.
Đây là quà tặng mang sắc thái bản địa, rất nhiều người mua nên những quầy hàng đều miễn phí bao bên ngoài.
Bành Viễn Chinh vừa muốn mang quà tặng về nhà thì tiếng chuông điện thoại di động liền vang lên. Hắn lấy ra, thấy một dãy số lại thì liền nghe.
- Xin lỗi ai vậy?
- Viễn Chinh, tôi là Tống Quả, tôi hiện tại có việc gấp, nhất định phải gặp anh ngay bây giờ. Anh đang ở đâu vậy?
Tống Quả giọng nói rất vội vàng, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười nói:
- Tôi đang ở siêu thị, mua một số món đồ. Anh tìm tôi có việc?
- Ừ, anh đừng rời khỏi đó, anh đến quán café bên cạnh siêu thị đợi tôi mười phút, tôi lập tức đến ngay. Có việc gấp cần nói.
Nói xong, Tống Quả liền cúp điện thoại.
/660
|