Lưu Mật Nhi bưng cái khay Vô Trần đưa nhẹ nhàng đi vào cửa, thấy Phượng Cảnh Duệ đang chắp tay đứng ở bên cạnh song cửa sổ trầm tư đọc sách hắn thích.
‘Phịch’ đặt đồ lên trên mặt bàn, Lưu Mật Nhi xoay người rời đi.
"A Đại!"
Phượng Cảnh Duệ gọi nàng lại.
Lưu Mật Nhi quay đầu.
Phượng Cảnh Duệ nhún người ở bên cạnh giường nói "Ta chuẩn bị cho nàng!"
Lưu Mật Nhi nghi ngờ vừa tiến tới vừa nhìn.
Một bộ y phục nữ đơn giản chỉnh tề. Đặt ngay ngắn ở trên giường của hắn.
Chẳng biết tại sao đột nhiên thấy bộ này quần áo, mặt Lưu Mật Nhi đỏ lên, không biết nghĩ tới điều gì.
Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước "A Đại xấu hổ sao?"
Lưu Mật Nhi tát một cái "Cút!"
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười "Thay ra cho ta xem nhé?"
Đưa tay vuốt vải của y phục, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ kỳ quái.
Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mặt "Thế nào?"
Lưu Mật Nhi chỉ vào cửa "Đi ra ngoài!"
Phượng Cảnh Duệ vươn cổ bất mãn nói "Tại sao?"
Lưu Mật Nhi ". . . . . . Ngươi không phải nói ta thay y phục sao?"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . . Được."
Xác định cửa đã đóng lại, lúc này Lưu Mật Nhi mới khom người ôm lấy y phục ở trước người, xoay người đi vào phía sau bình phong.
Lúc cởi áo ra, Lưu Mật Nhi trợn tròn mắt.
Đang mặc y phục của nam nhân rất thoải mái, y phục của nữ nhân này sao lại có tầng trong tầng ngoài phiền toái như vậy, nàng không hiểu nổi!
"Ta có thể giúp ngươi!"
Giọng điệu của Phượng Cảnh Duệ đặc biệt vang dội, còn mang theo hưng phấn.
Lưu Mật Nhi im lặng ". . . . . . Không cần!"
Nói xong cảm thấy không đúng, lập tức xoay người đã thấy Phượng Cảnh Duệ dựa người cạnh bình phong, nghiêng người thản nhiên nhìn nàng.
Vừa muốn há miệng cại chứng kiến thần sắc tròng mắt của Phượng Cảnh Duệ, theo ánh mắt của hắn nhìn.
Lưu Mật Nhi hét lên một tiếng "Phượng Cảnh Duệ!"
Phượng Cảnh Duệ lập tức giơ tay che mắt "Ta không có nhìn!"
Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn hắn, giận dữ nói "Giữa tay ngươi có khe hở lớn kia, ngươi cho rằng ta bị mù à?"
Phượng Cảnh Duệ nhìn tay của mình, cười hắc hắc "Tay không nghe lời tâm!"
"Làm sao ngươi không nói, tiện tay."
Phượng Cảnh Duệ uất ức "A Đại, ngươi mắng ta!"
Lưu Mật Nhi: "Ngươi còn không đi?"
Phượng Cảnh Duệ xoa xoa lỗ mũi, yên lặng xoay người.
Nhìn y phục trong tay, Lưu Mật Nhi tiện tay ném một cái, dù sao mình cũng không mặc, dứt khoát không mặc.
Nghe được âm thanh, Phượng Cảnh Duệ quay đầu, nghi ngờ mở miệng "Tại sao ngươi không mặc?"
Sửa sang lại y phục, Lưu Mật Nhi đi ra khỏi bình phong, thản nhiên mở miệng "Mắt ngươi như hai chụp đèn thế kia, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội ?"
Phượng Cảnh Duệ cười ha hả "A Đại, ta thế nào lại cảm thấy ngươi rất thông minh!"
Lưu Mật Nhi ngượng ngùng cười "Cám ơn đã khen!"
Nhìn lướt qua áo ở một bên, Phượng Cảnh Duệ đưa tay cầm lên đi theo sau lưng Lưu Mật Nhi "A Đại, ta giúp ngươi."
"Cút!" Lưu Mật Nhi đạp một cước tới.
Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng tránh ra, cười nói "Dù sao cũng đã nhìn qua!"
Mặt nhỏ của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đột ngột xoay người, muốn tức giận mắng. Nhưng thấy con mắt to tròn hõm sâu của Phượng Cảnh Duệ, nàng quay đầu lại theo bản năng.
Bỗng nhiên thở hốc vì kinh ngạc.
Phượng Dương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Hắn chậm rãi tiến lên ngăn trước mặt của Lưu Mật Nhi, ánh mắt trầm trầm nhìn phụ thân.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Phượng Dương trầm mặt, nói "Cút! Bây giờ cút ngay khỏi nơi này cho ta!"
Phượng Cảnh Duệ không hiểu "Tại sao?"
"Nói ngươi cút thì cút! Từ nay về sau, không cho phép trở về nữa!" Mặt Phượng Dương đầy sát khí, lạnh lùng mở miệng.
"Tại sao?" Lần này là Lưu Mật Nhi hỏi. Nàng cũng muốn biết.
Phượng Dương lạnh nhạt liếc nàng, ánh mắt lại quay trở về trên người của Phượng Cảnh Duệ "Không muốn đi, thì vĩnh viễn ở lại chỗ này!" Khóe môi khẽ nhếch lên, đôi tay đột nhiên giơ ra một chưởng.
Chân bàn ngay cạnh Lưu Mật Nhi nhanh chóng hóa thành một đống đổ nát. Dọa nàng muốn nhảy dựng lên.
Phượng Cảnh Duệ âm trầm nhìn Phượng Dương. Hắn biết, đây là uy hiếp!
‘Phịch’ đặt đồ lên trên mặt bàn, Lưu Mật Nhi xoay người rời đi.
"A Đại!"
Phượng Cảnh Duệ gọi nàng lại.
Lưu Mật Nhi quay đầu.
Phượng Cảnh Duệ nhún người ở bên cạnh giường nói "Ta chuẩn bị cho nàng!"
Lưu Mật Nhi nghi ngờ vừa tiến tới vừa nhìn.
Một bộ y phục nữ đơn giản chỉnh tề. Đặt ngay ngắn ở trên giường của hắn.
Chẳng biết tại sao đột nhiên thấy bộ này quần áo, mặt Lưu Mật Nhi đỏ lên, không biết nghĩ tới điều gì.
Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước "A Đại xấu hổ sao?"
Lưu Mật Nhi tát một cái "Cút!"
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười "Thay ra cho ta xem nhé?"
Đưa tay vuốt vải của y phục, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ kỳ quái.
Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mặt "Thế nào?"
Lưu Mật Nhi chỉ vào cửa "Đi ra ngoài!"
Phượng Cảnh Duệ vươn cổ bất mãn nói "Tại sao?"
Lưu Mật Nhi ". . . . . . Ngươi không phải nói ta thay y phục sao?"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . . Được."
Xác định cửa đã đóng lại, lúc này Lưu Mật Nhi mới khom người ôm lấy y phục ở trước người, xoay người đi vào phía sau bình phong.
Lúc cởi áo ra, Lưu Mật Nhi trợn tròn mắt.
Đang mặc y phục của nam nhân rất thoải mái, y phục của nữ nhân này sao lại có tầng trong tầng ngoài phiền toái như vậy, nàng không hiểu nổi!
"Ta có thể giúp ngươi!"
Giọng điệu của Phượng Cảnh Duệ đặc biệt vang dội, còn mang theo hưng phấn.
Lưu Mật Nhi im lặng ". . . . . . Không cần!"
Nói xong cảm thấy không đúng, lập tức xoay người đã thấy Phượng Cảnh Duệ dựa người cạnh bình phong, nghiêng người thản nhiên nhìn nàng.
Vừa muốn há miệng cại chứng kiến thần sắc tròng mắt của Phượng Cảnh Duệ, theo ánh mắt của hắn nhìn.
Lưu Mật Nhi hét lên một tiếng "Phượng Cảnh Duệ!"
Phượng Cảnh Duệ lập tức giơ tay che mắt "Ta không có nhìn!"
Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn hắn, giận dữ nói "Giữa tay ngươi có khe hở lớn kia, ngươi cho rằng ta bị mù à?"
Phượng Cảnh Duệ nhìn tay của mình, cười hắc hắc "Tay không nghe lời tâm!"
"Làm sao ngươi không nói, tiện tay."
Phượng Cảnh Duệ uất ức "A Đại, ngươi mắng ta!"
Lưu Mật Nhi: "Ngươi còn không đi?"
Phượng Cảnh Duệ xoa xoa lỗ mũi, yên lặng xoay người.
Nhìn y phục trong tay, Lưu Mật Nhi tiện tay ném một cái, dù sao mình cũng không mặc, dứt khoát không mặc.
Nghe được âm thanh, Phượng Cảnh Duệ quay đầu, nghi ngờ mở miệng "Tại sao ngươi không mặc?"
Sửa sang lại y phục, Lưu Mật Nhi đi ra khỏi bình phong, thản nhiên mở miệng "Mắt ngươi như hai chụp đèn thế kia, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội ?"
Phượng Cảnh Duệ cười ha hả "A Đại, ta thế nào lại cảm thấy ngươi rất thông minh!"
Lưu Mật Nhi ngượng ngùng cười "Cám ơn đã khen!"
Nhìn lướt qua áo ở một bên, Phượng Cảnh Duệ đưa tay cầm lên đi theo sau lưng Lưu Mật Nhi "A Đại, ta giúp ngươi."
"Cút!" Lưu Mật Nhi đạp một cước tới.
Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng tránh ra, cười nói "Dù sao cũng đã nhìn qua!"
Mặt nhỏ của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đột ngột xoay người, muốn tức giận mắng. Nhưng thấy con mắt to tròn hõm sâu của Phượng Cảnh Duệ, nàng quay đầu lại theo bản năng.
Bỗng nhiên thở hốc vì kinh ngạc.
Phượng Dương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Hắn chậm rãi tiến lên ngăn trước mặt của Lưu Mật Nhi, ánh mắt trầm trầm nhìn phụ thân.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Phượng Dương trầm mặt, nói "Cút! Bây giờ cút ngay khỏi nơi này cho ta!"
Phượng Cảnh Duệ không hiểu "Tại sao?"
"Nói ngươi cút thì cút! Từ nay về sau, không cho phép trở về nữa!" Mặt Phượng Dương đầy sát khí, lạnh lùng mở miệng.
"Tại sao?" Lần này là Lưu Mật Nhi hỏi. Nàng cũng muốn biết.
Phượng Dương lạnh nhạt liếc nàng, ánh mắt lại quay trở về trên người của Phượng Cảnh Duệ "Không muốn đi, thì vĩnh viễn ở lại chỗ này!" Khóe môi khẽ nhếch lên, đôi tay đột nhiên giơ ra một chưởng.
Chân bàn ngay cạnh Lưu Mật Nhi nhanh chóng hóa thành một đống đổ nát. Dọa nàng muốn nhảy dựng lên.
Phượng Cảnh Duệ âm trầm nhìn Phượng Dương. Hắn biết, đây là uy hiếp!
/115
|