Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 248: Chân tướng rõ ràng (2).

/750


Lời không dọa người không nói ra!

Ngồi trong phòng những người vốn còn đang bàn luận không coi Trầm Mặc Nùng ra gì, cũng dám ngồi ghế chủ tọa, không ngờ lời nói của nàng dọa người như vậy, trực tiếp đòi làm người lãnh đạo của công ty Trầm thị.

Mọi người đầu tiên là nhỏ giọng bàn luận, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, Trầm Nhi Hiền có chút lo lắng nhìn con gái, cũng không biết lần này nàng trở về sao lại xúc động như vậy. Tào Tuyết Cầm đang tìm cách giải thích cho chồng vấn đề đứa trẻ trong bụng, thế nhưng thấy Trầm Mặc Nùng thành đối tượng chỉ trích của mọi người lòng thầm sảng khoái.

Nhị gia vỗ bàn, đợi mọi người im lặng, chậm rãi nói: "Mặc Nùng, công ty của Trầm gia liên quan đến hưng suy của toàn bộ gia tộc, chủ tịch cũng gánh vác trách nhiệm trọng đại. Điều không phải ai muốn là có thể được, phải qua bàn bạc của mọi người."

"Không cần bàn bạc." Trầm Mặc Nùng lạnh băng nói: "Tôi vừa nói, các người một rút lui, hai là tiếp tục nhận hoa hồng, không có lựa chọn thứ ba."

Mấy ngày thu thập tài liệu khiến Trầm Mặc Nùng không thể nào duy trì nửa điểm tình thân vơi những kẻ mặt người dạ thú này. Bọn họ đã khốn kiếp khó trị, nếu nói hết chuyện của bọn họ ra, ngươi mới phát hiện bao ngày nay những kẻ này căn bản là không phải người.

"Trầm Mặc Nùng, cô là ai? Dựa vào cái mà hô hoán? Chúng ta dựa vào cái gì phải ủng hộ cô?"

"Hay, vậy cậu ủng hộ ai?"

"Tôi kiên quyết không ủng hộ cô làm chủ tịch, cho dù cho chó mèo làm, tôi cũng không cho cô làm. Cái thứ gì vậy, tôi không chịu nổi cái loại cao cao tại thượng luôn tự cho mình là đúng như cô."

Trầm Mặc Nùng thờ ơ lạnh nhạt, Diệp Thu vẻ mặt cười cười đứng sau Trầm Mặc Nùng, đúng là kẻ ngốc, có bao nhiêu ngời lớn tuổi như vậy, ai đến lượt ngươi nói chứ?

Vẫn là Nhị gia vỗ bàn, ý bảo mọi người im lặng, nói: "Vậy đi mọi ngời bỏ phiếu, công ty của gia tộc là của mọi người, ai cũng có quyền bỏ phiếu."

"Tôi tán thành Trầm Thiên Nhân đảm nhiệm chức chủ tịch." Có người nói lớn.

"Tôi cũng tán thành Trầm Thiên Nhân đảm nhiệm chức chủ tịch."

"Tôi cho Trầm Minh một phiếu."

"Tôi tán thành tán thành Trầm Thiên Nhân."

Tràng diện nghe về một bên, địa bộ phận đều tán thành cha của Trầm Ngọc đảm nhiệm chức chủ tịch. Trầm Thiên Nhân chắp tay cảm tạ mọi người, Trầm Ngọc ở bên cạnh cười tươi như hoa.

Nhưng mà ban đầu lên tiếng đều là kẻ trong tay ít cổ phần, mà chân chính có tiếng nói là Trầm Nhi Hiền, Trầm Nhi Lập, bọn họ nắm trong tay không ít cổ phần công ty.

Trầm Nhi Lập liếc mắt nhìn anh trai, do dự một chút nói: "Tôi tán thành Trầm Thiên Ngọc làm chủ tịch."

Ồ!

Có người hoan hô, có ngời vỗ tay, mọi người đông long kháng địch, như thắng lợi nằm ngay trước mắt.

"Ha ha, cử hiền không tính ruột thịt, có thể được nhiều người tán thành như vậy, Thiên Nhân nếu như bị trì hoãn thì thật không còn thiên lý, tôi cũng bỏ một phiếu." Trầm Thiên Nhân vẻ mặt đỏ hồng, dựa theo số cổ phần mình có hiện tại, hắn đã là chủ tịch, mà nắm trong tay công ty Trầm thị, cũng tương đương với gia chủ Trầm gia."

"
Tôi bỏ cho chính mình một phiếu."

"
Ha ha ha, đường tỷ, cô đúng là khả ái, cô có bao nhiêu cổ phần công ty? Về điểm này đã không bằng người, đương tỷ, chấp nhận sự thực đi. gả cho nam nhân nhiều tiền, dung mạo của cô cũng không tồi, không biết tại sao lại thích một tên vệ sĩ chứ..." Trầm Ngọc rơi vào vinh quang gia chủ, càng thêm cuồng vọng, nghe thấy Trầm Mặc Nùng nói, vẻ mặt cười cợt nói.

Thấy con trai thuận lợi được vị trí gia chủ, Nghi gia tâm tình cũng bình ổn trở lại, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "
Mặc Nùng, sự tình đã định rồi, cũng đừng tự lừa dối bản thân nữa, tuy rằng gia gia cháu mất, chúng ta nên nhìn về tương lai mới phải, hiện tại mọi người ở bên ngoài chê cười Trầm gia, chúng ta không nên cứ như vậy, nếu còn tranh đấu nội bộ, Trầm gia như vậy cũng xong."

"
Các ngời dựa vào cái gì nói sự tình đã định?" Trầm Mặc Nùng cười nhạt.

"
Đường tỷ, Nhị thúc trong tay có 15% cổ phần, cha tôi có 12%, hơn nữa những người khác bỏ phiếu, chúng ta gần như đạt 50% cổ phần, cô không biết tính sao?" Trầm Ngọc cười lạnh nói, trong lòng không thèm chấp Trầm Mặc Nùng.

"
Ai nói trong tay nhị thúc có 15% cổ phần?" Trầm Mặc Nùng nhìn Trầm Ngọc nói.

"
Dựa theo luật thừa kế.... ông ấy tự nhiên được kế thừa 15% cổ phần, thế nào? Lẽ nào cô muốn một mình độc chiếm?"

"
Vậy thế này đi."

Trầm Mặc Nùng mở chiếc túi màu hồng trước mặt ra, móc ra một thứ sáng chói, nói: "
Tôi biết vật này khi lấy ra sẽ khiến vài người khủng hoảng, vài người tiếc nuối, một vài người không cam tâm, nhưng...... tôi mong thấy vẻ mặt này của các người."

"
Rất xin lỗi nói cho các vị, gia gia trước khi ra đi đã để lại một phần di chúc, để bảo đảm an toàn, tôi chỉ có thể đưa bản photo cho các ngời nhìn trước."

Trầm Mặc Nùng nói, lấy từ trong túi ra hơn mười tập giấy photo bản di chúc đưa qua, nói: "
Mọi người không nên ngại cứ cẩn thận xem nội dung bên trong, nhưng là phải nói trước, cha tôi có 30% cổ phần, về phần nhị thúc..... hình như trên đây không có tên ông ta. Ồ, có nói qua, trên đó đề cập không cho phép ông ta vào làm việc trong Trầm thị, hàng năm có thể nhận hoa hồng của công ty."

Quả nhiên, đại bộ phận người ở đây trên mặt đều hoảng hốt, có người tiếc nuối có người âm trầm. Mà Trầm Nhi Hiền sắc mặt như hoa, căn bản không biết cha mình lập một phần di chúc như vậy, chuyện này hắn bây giờ mới nghe nói, không biết con gái kiếm đâu ra phần di chúc này.

Trầm Nhi Lập sắc mặt trái ngược với Trầm Nhi Hiền, mặt tái nhợt, cơ thịt trên mặt không ngừng co quắp, một lần nữa nhìn bản di chúc trong tay, nhận rõ chứ viết, đều đúng pháp luật, không ngờ cha ruột lại tuyệt tình với hắn như vậy.

Bởi vỉ bản photo copy không đủ, chỉ phân cho nam nhân Trầm gia, trong tay Tào Tuyết Cầm không có di chúc, nhưng cướp luôn bản trong tay Trầm Nhi Lập, hai tay run run, trong miệng thì thào.

Không có khả năng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Điều đó là không thể.

Sao có thể?

Trầm Mặc Nùng khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm trước những con mắt đầy cừu hận nhìn mình, nữ nhân độc ác kia cũng có ngày hôm nay?

"Không có vấn đề gì phải không? Nội dung giống như cả chứ?"

Nhị gia lấy ra kính viễn thị trong ngực, một lần nữa nhìn chữ kí trên bản di chúc, sau đó thở dài một hơi, nói: "
Đại ca, anh thật cao tay, đấu nhau cả đời, trước khi chết vẫn có thể cho tôi một đao."

Trầm Thiên Nhân như thiên đường rớt xuống địa ngục, con mắt đỏ bừng nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "
Bản di chúc này sao chúng ta không biết? Ai lập? Ai biết không?"

"
Các người không biết có thể hiểu được, chúng ta còn không biết mà." Trầm Mặc Nùng ánh mắt chăm chú nhìn Tào Tuyết Cầm nói: "Có kẻ sợ bản hợp đồng này được công bố ra, không tiếc giết người diệt khẩu, còn muốn tìm để hủy đi."

"
Có người làm chứng không? Ai có thể chứng mình?" Trầm Ngọc hổn hển quát, vừa rồi còn đang nghĩ buổi tối đi tiệc tùng cùng đám cẩu bằng hữu, không ngờ không thành vương tử.

Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn qua Diệp Thu, Diệp Thu lấy điện thoại gọi, lát sau Lữ hải từ ngoài đi vào.

'' Lữ luật sư? Bản di chúc này là ông ấy lập?"
Có ngời hỏi.

"Trước hai ngày lão gia tử qua đời ông ta có đến."

"
Vì sao lúc này mới lấy ra? Sao không công bố luôn?"

Lữ Hải vẻ mặt xấu hổ nhìn Diệp Thu, cũng không biết trả lời ra sao, danh tiếng đã triệt để bị hủy, danh tiếng chỉ sợ là việc nhỏ, sợ rằng còn phải vào tù.

'' Bởi vì hắn bị người ta mua chuộc." Diệp Thu vỗ vai Lữ Hải, tán thưởng hắn làm không sai.

Tào Tuyết Cầm con mắt nhìn chằm chằm Lữ Hải, hay tay lục lọi trong bóp, rút cuộc tìm được gì đó.

Ngồi ở phía sau Trầm Nhi Lập, Tào Tuyết Cầm đột nhiên nhảy ra, cầm con dao lao tới Lữ Hải, nghiến răng nghiến lợi hét: ''Lữ Hải, tôi phải giết tên cầm thú anh."

Tào Tuyết cầm đột nhiên tập kích khiến mọi người trở tay không kịp. sự tình đã định, dựa theo di chúc mà làm, Trầm Mặc Nùng hoàn toàn xứng đáng trở thành gia chủ mới. Tuy rằng trên di chúc viết tên Trầm Nhi Hiền, lẽ nào Trầm Nhi Hiền lại phản đối con gái? Thế nhưng Tào Tuyết Cầm vì sao lại muốn đâm Lữ Hải? Lẽ nào người mua chuộc hắn là nàng?

Diệp Thu vẫn đứng bên người Lữ Hải, hắn tự nhiên phát hiện hành động của Tào Tuyết Cầm, chỉ là cô ả này thực sự ngu ngốc, sự tình đã như vậy, còn tìm cách xé to thêm? Hắn cũng không biết nhiều nội tình, cũng không có cách nào nghĩ ra những chuyện đã qua.

Chỉ là Tào Tuyết Cầm vừa tới, hắn đã ra một cước, Tào Tuyết Cầm như quả bóng cao su, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Cảm ơn trời đất rút cuộc cũng thở ra được ngụm tức khí trong người, Diệp Thu thực sự bực bội Tào Tuyết Cầm đã lâu, có thể quang mình chính đại đánh người, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội.

/750

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status