Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
/100
|
Nhìn người trước mặt, tảng đá đang treo trong lòng của Tưởng Niệm rốt cuộc cũng được hạ xuống, cũng may, coi như tính mạng của hai người này không có gì đáng ngại, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Cảm tạ ông trời vẫn luôn quan tâm người tốt!
“Chú An! Chú làm con sợ muốn chết, chú có biết không? Về sau không được để chúng con lo lắng như vậy nữa được không?” Đi đến đỡ một tay bị bó thạch cao của An Chí Viễn, lại không nhìn được làm nũng với ông, đôi môi đỏ tươi hơi chu, lại vì lo lắng mà trên trán có chút mồ hôi.
“Ha ha ha ……được! Về sau không thể để con dâu tương lai lo lắng cho ta, nếu không………” dừng một chút, ông nhìn về phía An Nguyệt Lê ở bên cạnh còn đang tức giận nháy mắt, có chút vui vẻ lấy lòng xin tha thứ.
“Vơ của con trai ta sẽ đau lòng chết.” thấy mình, vẻ mặt từ nóng liền chuyển sang lạnh, nhưng An Chí Viễn không cam lòng mà mếu môi.
Ông biết vì bản thân mình nóng nảy mà xém chút nữa gây ra chuyện lớn, vừa mới cùng cảnh sát cho lời khai, bây giờ tên tiểu tử thối này lại không nhìn mặt ông.
Ông biết hắn đang giận! thậm chí rất tức giận!.
Nhưng Tưởng Niệm là điểm yếu của hắn, cho nên nói xong câu kia tên tiểu tử này nhất định sẽ mừng thầm, sau đó sẽ từ từ tha thứ cho ông.
Một lời nói của An Chí Viễn khiến 3 người đứng trên hành lang như bị sét đánh, Tưởng Niệm nghe xong thì mặt đỏ như quả táo chín, không hiểu vì sao chú An lại nói như vậy, là ý của An Nguyệt Lê sao?
An Nguyệt Lê nghe xong trong lòng cũng có chút thoải mái, xem ra tâm tư của hắn vẫn không lừa được cha! Coi bộ sau này phải để ông hổ trợ! Tiểu Miểu nghe xong cả trái tim như bị tổn thương vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, gì vậy chứ? Biết rõ là cô cũng thích An Nguyệt Lê, chú An còn cố ý ở trước mặt cô tác hợp cho Tưởng Niệm và An Nguyệt Lê, thật làm cô tức chết.
“Vâng, mọi người mới chính là người một nhà, còn tôi là người ngoài, được chưa?” Tiểu Miểu tức giận ngồi xuống ghế, đôi khi lại trừng mắt nhìn về phía bọn họ, cắn răng bĩu môi, vẻ mặt tức giận.
Ngay lúc Tưởng Niệm đang muốn giải thích, thì đèn phòng phẩu thuật đột nhiên tắt, bên trong có một nhóm y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.
“Sao rồi? Bác sĩ! Anh ta không có gì chứ?”An Nguyệt Lê cẩn thận hỏi, nhìn người nằm trên giường bệnh đang trong tình trạng hôn mê, hiển nhiên không dám xem thường.
“Trước mắt bệnh nhân không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần ở lại để theo dõi trong 1 tuần, quan sát xem vết thương ở đầu có còn di chứng gì chưa loại bỏ không?” Bác sĩ điều trị giải thích nói, vẻ mặt ngoại trừ nghiêm túc thì vẫn là nghiêm túc, nói xong lập tức bảo y tá đẩy giường bệnh vào phòng bệnh.
Nghe bác sĩ nói như vậy, mọi người ở đây thở phào một hơi, dù sao đây cũng là một mạng người a! hơn nữa không tránh khỏi có liên quan đến bọn họ.
“Anh Nguyệt Lê, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Thấy bác sĩ cùng y tá đã đi rồi, Tưởng Niệm đi đến bên cạnh hắn ngước đầu, mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Nghe câu hỏi của Tưởng Niệm, ánh mắt của An Chí Viễn ở một bên như có như không nhìn chăm chú khắp nơi một lúc, sau đó chột dạ nhìn về phía chỗ quẹo mà chuồn mất (trốn), ông mà không trốn, nói không chừng thằng con trai cùa ông sẽ lột da mà ăn sống ông.
“Còn không phải vì chủ đầu tư bên kia nói hàng chúng ta có vấn đề! Chú An nhịn không được liền cùng bọn họ tranh chấp?” Tiểu Miểu ở một bên vốn còn đang tức giận mở miệng nói.
Mất 20 phút, Tưởng Niệm mới nắm rõ tình huống cùng chân tướng sự việc.
Thì ra là sang nay lúc cô và An Nguyệt Lê vừa đi không lâu thì chủ đầu tư bên công trường gọi điện thoại đến nói cửa ra ngoài có vấn đề, sau đó chú An và Tiểu Miểu cả hai vô cùng lo lắng chạy đến hiện trường, vừa đến hiện trường đã thấy người của bọn họ cùng người của chủ đầu tư đánh nhau, nhìn thấy tình cảnh như thế này, chú An đời nào chịu ngồi yên, nhặt lên một khúc cây nắm trên mặt đất mà ném về phía đồi phương, rất may là đối phương phát hiện ra nên mới không bị đánh trúng.
Mà chú An lại mù quáng không nhìn thấy máu nhất định không bỏ qua, nhóm công nhân thấy tính tình quái dị của ông chủ mình lại phát tác, lập tức ngừng tay ngăn cản ông, không ngờ trong lúc giằng co, có lẻ chú An bị thương, lúc An Nguyệt Lê chạy đến thì tình cảnh không thể kìm chế lại tái diễn lần nữa, có người đàn ông cao lớn bên đói phương chỉ mũi nhọn vào con trai của ông chủ, cho nên An Nguyệt Lê bị thương, còn có một tên công nhân ngồi trên ghế báo cảnh sát, trong lúc vô ý lại trượt chân, từ chỗ cao té xuống, không ngừng chảy máu, thấy có người xảy ra chuyện nên chiến tranh mới dừng lại, sau đó cảnh sát liền đuổi tới mang toàn bộ công nhân về sở cánh sát lấy lời khai, người bị thương liền được đưa vào bệnh viện.
“Tiểu thư.” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói của đàn ông làm xáo trộn suy nghĩ của ba người có mặt.
Ba người liếc mắt một cái nhìn xa thấy một người đàn ông tay cầm điện thoại đang đi về hướng này.
Chính là người đàn ông vừa rồi!!! Toàn thân mặc bộ âu phục đắc tiền được ủi thẳng tắp, đeo chiếc mắt kính thật lớn, mái tóc có phần lộn xộn, một vài sợi tóc còn rơi trước trán, trên người tản ra khí chất cao quý khiến kẻ khác không dám xem thường, một tay cầm chiếc điện thoại di động màu trắng, tay còn lại tao nhã mà bỏ vào túi quần.
Dáng vẻ anh tuấn chắc chắn làm cho đám y tá trực ca trong long phấn khởi, lén lút nhìn về phía hắn mà đưa tình, nhưng người đàn ông không chút nào đề ý, nhìn cũng chưa nhìn bọn họ một cái, phía trong đôi mắt đen đều là khinh thường cùng đùa cợt.
“Ah------ sao lại là anh? Anh vẫn chưa đi sao?” Nhìn thấy người đến chính là người đàn ông vừa rồi đưa cô đến nơi này, vẻ mặt Tưởng Niệm nghi hoặc, nhưng nhìn đến điện thoại hắn cầm trong tay, lập tức hiểu ra là bản thân mình bỏ quên điện thoại trên xe của hắn.
Không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đưa điện thoại cho cô: “Không dung nữa thì bỏ.” giọng điều giàu từ tính lại dịu dàng làm người ta có chút say mê.
“Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?” An Nguyệt Lê nhìn người đi đến, mặc dù không rõ lắm vì sao điện thoại của Tưởng Niệm lại ở chỗ hắn, nhưng An Nguyệt Lê có một loại cảm giác, người này----------hắn biết.
Cảm tạ ông trời vẫn luôn quan tâm người tốt!
“Chú An! Chú làm con sợ muốn chết, chú có biết không? Về sau không được để chúng con lo lắng như vậy nữa được không?” Đi đến đỡ một tay bị bó thạch cao của An Chí Viễn, lại không nhìn được làm nũng với ông, đôi môi đỏ tươi hơi chu, lại vì lo lắng mà trên trán có chút mồ hôi.
“Ha ha ha ……được! Về sau không thể để con dâu tương lai lo lắng cho ta, nếu không………” dừng một chút, ông nhìn về phía An Nguyệt Lê ở bên cạnh còn đang tức giận nháy mắt, có chút vui vẻ lấy lòng xin tha thứ.
“Vơ của con trai ta sẽ đau lòng chết.” thấy mình, vẻ mặt từ nóng liền chuyển sang lạnh, nhưng An Chí Viễn không cam lòng mà mếu môi.
Ông biết vì bản thân mình nóng nảy mà xém chút nữa gây ra chuyện lớn, vừa mới cùng cảnh sát cho lời khai, bây giờ tên tiểu tử thối này lại không nhìn mặt ông.
Ông biết hắn đang giận! thậm chí rất tức giận!.
Nhưng Tưởng Niệm là điểm yếu của hắn, cho nên nói xong câu kia tên tiểu tử này nhất định sẽ mừng thầm, sau đó sẽ từ từ tha thứ cho ông.
Một lời nói của An Chí Viễn khiến 3 người đứng trên hành lang như bị sét đánh, Tưởng Niệm nghe xong thì mặt đỏ như quả táo chín, không hiểu vì sao chú An lại nói như vậy, là ý của An Nguyệt Lê sao?
An Nguyệt Lê nghe xong trong lòng cũng có chút thoải mái, xem ra tâm tư của hắn vẫn không lừa được cha! Coi bộ sau này phải để ông hổ trợ! Tiểu Miểu nghe xong cả trái tim như bị tổn thương vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, gì vậy chứ? Biết rõ là cô cũng thích An Nguyệt Lê, chú An còn cố ý ở trước mặt cô tác hợp cho Tưởng Niệm và An Nguyệt Lê, thật làm cô tức chết.
“Vâng, mọi người mới chính là người một nhà, còn tôi là người ngoài, được chưa?” Tiểu Miểu tức giận ngồi xuống ghế, đôi khi lại trừng mắt nhìn về phía bọn họ, cắn răng bĩu môi, vẻ mặt tức giận.
Ngay lúc Tưởng Niệm đang muốn giải thích, thì đèn phòng phẩu thuật đột nhiên tắt, bên trong có một nhóm y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.
“Sao rồi? Bác sĩ! Anh ta không có gì chứ?”An Nguyệt Lê cẩn thận hỏi, nhìn người nằm trên giường bệnh đang trong tình trạng hôn mê, hiển nhiên không dám xem thường.
“Trước mắt bệnh nhân không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần ở lại để theo dõi trong 1 tuần, quan sát xem vết thương ở đầu có còn di chứng gì chưa loại bỏ không?” Bác sĩ điều trị giải thích nói, vẻ mặt ngoại trừ nghiêm túc thì vẫn là nghiêm túc, nói xong lập tức bảo y tá đẩy giường bệnh vào phòng bệnh.
Nghe bác sĩ nói như vậy, mọi người ở đây thở phào một hơi, dù sao đây cũng là một mạng người a! hơn nữa không tránh khỏi có liên quan đến bọn họ.
“Anh Nguyệt Lê, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Thấy bác sĩ cùng y tá đã đi rồi, Tưởng Niệm đi đến bên cạnh hắn ngước đầu, mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Nghe câu hỏi của Tưởng Niệm, ánh mắt của An Chí Viễn ở một bên như có như không nhìn chăm chú khắp nơi một lúc, sau đó chột dạ nhìn về phía chỗ quẹo mà chuồn mất (trốn), ông mà không trốn, nói không chừng thằng con trai cùa ông sẽ lột da mà ăn sống ông.
“Còn không phải vì chủ đầu tư bên kia nói hàng chúng ta có vấn đề! Chú An nhịn không được liền cùng bọn họ tranh chấp?” Tiểu Miểu ở một bên vốn còn đang tức giận mở miệng nói.
Mất 20 phút, Tưởng Niệm mới nắm rõ tình huống cùng chân tướng sự việc.
Thì ra là sang nay lúc cô và An Nguyệt Lê vừa đi không lâu thì chủ đầu tư bên công trường gọi điện thoại đến nói cửa ra ngoài có vấn đề, sau đó chú An và Tiểu Miểu cả hai vô cùng lo lắng chạy đến hiện trường, vừa đến hiện trường đã thấy người của bọn họ cùng người của chủ đầu tư đánh nhau, nhìn thấy tình cảnh như thế này, chú An đời nào chịu ngồi yên, nhặt lên một khúc cây nắm trên mặt đất mà ném về phía đồi phương, rất may là đối phương phát hiện ra nên mới không bị đánh trúng.
Mà chú An lại mù quáng không nhìn thấy máu nhất định không bỏ qua, nhóm công nhân thấy tính tình quái dị của ông chủ mình lại phát tác, lập tức ngừng tay ngăn cản ông, không ngờ trong lúc giằng co, có lẻ chú An bị thương, lúc An Nguyệt Lê chạy đến thì tình cảnh không thể kìm chế lại tái diễn lần nữa, có người đàn ông cao lớn bên đói phương chỉ mũi nhọn vào con trai của ông chủ, cho nên An Nguyệt Lê bị thương, còn có một tên công nhân ngồi trên ghế báo cảnh sát, trong lúc vô ý lại trượt chân, từ chỗ cao té xuống, không ngừng chảy máu, thấy có người xảy ra chuyện nên chiến tranh mới dừng lại, sau đó cảnh sát liền đuổi tới mang toàn bộ công nhân về sở cánh sát lấy lời khai, người bị thương liền được đưa vào bệnh viện.
“Tiểu thư.” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói của đàn ông làm xáo trộn suy nghĩ của ba người có mặt.
Ba người liếc mắt một cái nhìn xa thấy một người đàn ông tay cầm điện thoại đang đi về hướng này.
Chính là người đàn ông vừa rồi!!! Toàn thân mặc bộ âu phục đắc tiền được ủi thẳng tắp, đeo chiếc mắt kính thật lớn, mái tóc có phần lộn xộn, một vài sợi tóc còn rơi trước trán, trên người tản ra khí chất cao quý khiến kẻ khác không dám xem thường, một tay cầm chiếc điện thoại di động màu trắng, tay còn lại tao nhã mà bỏ vào túi quần.
Dáng vẻ anh tuấn chắc chắn làm cho đám y tá trực ca trong long phấn khởi, lén lút nhìn về phía hắn mà đưa tình, nhưng người đàn ông không chút nào đề ý, nhìn cũng chưa nhìn bọn họ một cái, phía trong đôi mắt đen đều là khinh thường cùng đùa cợt.
“Ah------ sao lại là anh? Anh vẫn chưa đi sao?” Nhìn thấy người đến chính là người đàn ông vừa rồi đưa cô đến nơi này, vẻ mặt Tưởng Niệm nghi hoặc, nhưng nhìn đến điện thoại hắn cầm trong tay, lập tức hiểu ra là bản thân mình bỏ quên điện thoại trên xe của hắn.
Không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đưa điện thoại cho cô: “Không dung nữa thì bỏ.” giọng điều giàu từ tính lại dịu dàng làm người ta có chút say mê.
“Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?” An Nguyệt Lê nhìn người đi đến, mặc dù không rõ lắm vì sao điện thoại của Tưởng Niệm lại ở chỗ hắn, nhưng An Nguyệt Lê có một loại cảm giác, người này----------hắn biết.
/100
|