Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
/100
|
An Nguyệt Lê rất nhanh liền đến Diêm Thị, nhìn cao ốc đứng vững trước mắt, người ra ra vào vào, bàn tay to bên người đột nhiên nắm chặt, trên mặt tràn đầy giận dữ, dưới mắt toàn màu đỏ tươi.
Mặc dù biết Diêm Thị, nhưng hắn không ngờ tổng giám đốc ở đây là Diêm Thương Tuyệt, là người đàn ông tựa như đến từ địa ngục kia.
Sải bước đi đến tiến vào đại sảnh, đường vét gương mặt rõ ràng, trên trán lộ vẻ ẩn nhẫn, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người tiếp đón ăn mặc chỉnh tề ở đại sảnh: “Tôi tìm Diêm Thương Tuyệt!”
Gằn từng tiếng mạnh mẽ như thế, giọng điệu trầm thấp không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
“Xin chào! Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Cô gái ở đại sảnh lịch sự hỏi.
Nhưng lúc nghe hắn gọi thẳng tên tổng giám đốc, vẫn không nhịn được cau lại đôi mi thanh tú tựa như trăng lưỡi liềm.
“Không có! Cô nói với anh ta có người tên An Nguyệt Lê tìm anh ta.” Nghe thấy mấy câu hỏi chính thức này, An Nguyệt Lê chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, ngữ điệu cũng có phần không kiên nhẫn rồi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là bóng dáng của Tưởng Niệm, rất sợ bản thân không có ở đây thì cô sẽ chịu uất ức. (đi theo hắn thì ko ức chắc >< ức)
Không để ý đến cô ta nữa, An Nguyệt Lê lập tức đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở bên trái, hắn nhất định phải mang cô đi, cánh xa người đàn ông nguy hiểm đó!
Dường như nhìn thấu ý đồ của An Nguyệt Lê, cô gái ở đại sảnh sắc mặt cả kinh, hướng về phía bảo vệ ở cửa kêu lên: “Bảo vệ chặn anh ta lại!”
Nghe thấy cô ta kêu la, cả người An Nguyệt Lê phút chốc đờ đẫn, lập tức liền chạy đến cửa an toàn.
“Nhanh, bắt anh ta!”
“Anh ta chạy đến cửa an toàn kìa, bắt lấy anh ta!”
Những tiếng nói khác nhau truyền đến từ đại sảnh, dù cho bảo vệ cầm gậy điện trong tay đuổi theo An Nguyệt Lê, đại sảnh nhất thời sa vào một mảnh khủng hoảng:
“Sao lại thế này chứ?”
“Aizz, aizz vừa rồi lại ai vậy?”
“Không biết nữa, hình như là đến tìm tổng giám đốc hay sao?”
Một tia ý thức không biết đã chạy bao nhiêu tầng lầu rồi, An Nguyệt Lê chỉ cảm thấy cả người không có nữa điểm sức lực, miệng thở phi phò, hai tay vô lực chống đỡ thắt lưng.
Nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai đi theo, mới thật cẩn thận đi về phía trước: “Nơi này lớn như vậy, rốt cuộc đâu mới đúng là văn phòng của Diêm Thương Tuyệt?”
“Chậm..chậm một chút…A!...Ân…Cảnh…sâu quá.”
Lúc hắn đang phiền não chống đỡ thắt lưng đi về phía trước vài bước, chợt nghe thấy thanh âm phóng đãng đứt quảng từ bên trong một văn phòng truyền ra.
Mặc dù chưa thử qua việc ân ái, nhưng hắn trướng thành sớm đã không hề xa lạ với thanh âm này.
Không khỏi ghê tởm một lúc, hung hăng nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, đôi tay đang định che lỗ tai định rời đi thì nghe được người đàn ông bên trong phòng nói chuyện:
“Yêu tinh mê người, em nhỏ tiếng chút, mặc dù bản lĩnh của anh thật sự rất tuyệt! Lỡ như bị tổng giám đốc biết, em, sẽ chết cực kì thảm.”
Một người đàn ông yêu mị đứng bên cạnh bàn làm việc, áo sơ-mi trắng như tuyết khẽ mở rộng, quần trượt xuống đến mắt cá chân, một đôi mắt hạnh đào mị hoặc khiếp người, kiêu ngạo nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân bị tình yêu cắn nuốt, không ngừng co rút, chọc cho người phụ nữ dưới thân không ngừng rên rỉ.
Mái tóc màu cây đay uốn hình, độ cong đẹp đẽ cùng màu nhuộm thởi thượng (mốt), khiến đường nét hoàn mĩ của gương mặt người đàn ông lộ ra, vẻ mặt cười xấu xa mang theo tia ngang ngạnh.
“Ân…nhẹ chút…em…chịu không nổi rồi…Cảnh…không phải anh và…tổng giám đốc…ân…có quan hệ rất tốt sao?” người phụ nữ kia nằm sấp trên bàn làm việc cái mông trắng như tuyết kia nhô cao, người đàn ông phía sau va chạm cũng ngày càng mạnh mẽ khiến cô ta như lên thiên đưởng như xuống địa ngục, đôi môi đỏ tươi để thoát những từ ngữ đứt quãng này.
“Ha ha~~em cứ tự tin tôi có thể bảo vệ em như vậy?” Người đàn ông cúi người, vô cùng ái muội thở nhẹ khí bên tai người phụ nữ, giọng nói rất êm tai.
Nhưng đáy mất cũng là một mảnh ‘cuồng phong bão vũ’, hắn, Tô Xích Cảnh trước giờ ghét nhất loại phụ nữ không biết trời cao đất rộng này, cho rằng hắn là chỗ dựa vững chắc liền có ý sống không lo.
Sau khi hung hăng phát tiết thật lâu, theo một hồi gầm nhẹ, người đàn ông ung dung lui ra ngoài, chán ghét nhìn người phụ nữ tê liệt ở dưới thân, mặt khác lại nhìn ngoài cửa với ý nghĩ xâu xa, cười châm biếm:
“Ngoài cửa xem diễn trò không mệt sao? Nếu mệt thì bước vào ngồi lại đi.” Nói xong tao nhã lấy khăn giấy trên bàn qua lau vật to lớn của mình.
An Nguyệt Lê nghe lén ngoài cửa lập tức ngẩn ra, nhìn hành lang trống trãi một chút, mới biết bản thân mình bị phát hiện rồi.
Thực ra là hắn nghe được ba chữ ‘tổng giám đốc’ sau đó mới dừng lại đi đến, bởi vì hắn không biết Diêm Thương Tuyệt rốt cuộc ở đâu? Cho nên mới nghe lén bọn họ nói chuyện, coi có thể có chút manh mối nào không, không ngờ, bị phát hiện rồi.
Lúc này trên mặt đã bắt đầu đỏ lên, lúng túng lấy tay che cánh môi ho nhẹ một tiếng, bước một bước dài lên trước, đẩy cửa ra.
Nhìn mặt đất bừa bãi, càng thêm lung túng không thôi.
Mà người phụ nữ trong phòng nhìn thấy có người vào cũng không hốt hoảng, chỉ rất bỉnh tĩnh nhặt quần áo trên đất lên đi đến bên trong phòng tắm, tựa như chuyện thế này đã thành thói quen của ta.
Sau khi thu dọn ổn thỏa, Tô Xích Cảnh mới cầm bộ âu phục trên ghế mặc lên người, đôi mắt hạnh đào đẹp đẽ cẩn thận đánh giá An Nguyệt Lê trước mắt: “Anh là…?”
“Tôi tên An Nguyệt Lê, đến tìm Diêm Thương Tuyệt!” lại rất mất tự nhiên ‘khụ’ môt tiếng, lại không chút nào tỏ ra yếu kém mà nhìn chằm chằm Tô Xích Cảnh, mái tóc ngắn xuất sắc càng tôn lên vẻ mê người của ngũ quan anh tuấn.
Diêm Thương Tuyệt?! Tên nhóc này dám không kiên kị, mở miệng nói ra như vậy, phải biết, trên đời này có mấy ai dám gọi thẳng tên của tên kia a!
Khóe môi khóe môi gơn lên một nụ cười yếu ớt, Tô Xích Cảnh đánh giá người đàn ông bảy thước trước mắt, không khỏi cảm thấy Diêm Thương Tuyệt có lẻ gặp phải khắc tinh rồi.
Nhưng hắn tìm Diêm Thương Tuyệt làm gì? Cô gái kia đâu?
“Tìm cậu ta có việc?” Liếc người phụ nữ từ phòng tắm đi ra một cái, không nghiêm túc nhày mắt phải với cô ta một cái, lập tức tỏ ý bảo cô ta ra ngoài.
Đỡi người phụ nữ kia đi rồi, Tô Xích Cảnh đứng dậy, từ trong tủ rượu bên cạnh lấy ra một chai Remymartin Louie XIII, lại lấy ra hai chiếc ly đế cao nhập khẩu có khí chất quý tộc của Pháp từ dưới tủ rượu ra.
Rót từ từ Louie XIII thuần túy vào trong hai chiếc ly, chỉ thấy ánh sáng xuyên thấu qua chai thủy tinh để lộ màu hổ phách trong suốt, mùi thơm chợt kéo đến, mùi hoa nồng đậm xông vào mũi, lẫn chứa hơi thở sâu cay.
Hương thơm ngào ngạt của hoa tươi hòa hợp cùng hương trái cây lan tràn ra, hương thơm của cây hoa nhài cùng cây nghê tây chiếm cứ các giác quan.
Nhẹ nhàng lắc ly rượu, một lát sau mới đưa cho An Nguyệt Lê: “Nếm thử---“
An Nguyệt Lê mơ hồ nhìn một loạt động động tác của hắn, hắn là ai vậy? có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt?
Mặc dù biết Diêm Thị, nhưng hắn không ngờ tổng giám đốc ở đây là Diêm Thương Tuyệt, là người đàn ông tựa như đến từ địa ngục kia.
Sải bước đi đến tiến vào đại sảnh, đường vét gương mặt rõ ràng, trên trán lộ vẻ ẩn nhẫn, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người tiếp đón ăn mặc chỉnh tề ở đại sảnh: “Tôi tìm Diêm Thương Tuyệt!”
Gằn từng tiếng mạnh mẽ như thế, giọng điệu trầm thấp không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
“Xin chào! Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Cô gái ở đại sảnh lịch sự hỏi.
Nhưng lúc nghe hắn gọi thẳng tên tổng giám đốc, vẫn không nhịn được cau lại đôi mi thanh tú tựa như trăng lưỡi liềm.
“Không có! Cô nói với anh ta có người tên An Nguyệt Lê tìm anh ta.” Nghe thấy mấy câu hỏi chính thức này, An Nguyệt Lê chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, ngữ điệu cũng có phần không kiên nhẫn rồi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là bóng dáng của Tưởng Niệm, rất sợ bản thân không có ở đây thì cô sẽ chịu uất ức. (đi theo hắn thì ko ức chắc >< ức)
Không để ý đến cô ta nữa, An Nguyệt Lê lập tức đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở bên trái, hắn nhất định phải mang cô đi, cánh xa người đàn ông nguy hiểm đó!
Dường như nhìn thấu ý đồ của An Nguyệt Lê, cô gái ở đại sảnh sắc mặt cả kinh, hướng về phía bảo vệ ở cửa kêu lên: “Bảo vệ chặn anh ta lại!”
Nghe thấy cô ta kêu la, cả người An Nguyệt Lê phút chốc đờ đẫn, lập tức liền chạy đến cửa an toàn.
“Nhanh, bắt anh ta!”
“Anh ta chạy đến cửa an toàn kìa, bắt lấy anh ta!”
Những tiếng nói khác nhau truyền đến từ đại sảnh, dù cho bảo vệ cầm gậy điện trong tay đuổi theo An Nguyệt Lê, đại sảnh nhất thời sa vào một mảnh khủng hoảng:
“Sao lại thế này chứ?”
“Aizz, aizz vừa rồi lại ai vậy?”
“Không biết nữa, hình như là đến tìm tổng giám đốc hay sao?”
Một tia ý thức không biết đã chạy bao nhiêu tầng lầu rồi, An Nguyệt Lê chỉ cảm thấy cả người không có nữa điểm sức lực, miệng thở phi phò, hai tay vô lực chống đỡ thắt lưng.
Nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai đi theo, mới thật cẩn thận đi về phía trước: “Nơi này lớn như vậy, rốt cuộc đâu mới đúng là văn phòng của Diêm Thương Tuyệt?”
“Chậm..chậm một chút…A!...Ân…Cảnh…sâu quá.”
Lúc hắn đang phiền não chống đỡ thắt lưng đi về phía trước vài bước, chợt nghe thấy thanh âm phóng đãng đứt quảng từ bên trong một văn phòng truyền ra.
Mặc dù chưa thử qua việc ân ái, nhưng hắn trướng thành sớm đã không hề xa lạ với thanh âm này.
Không khỏi ghê tởm một lúc, hung hăng nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái, đôi tay đang định che lỗ tai định rời đi thì nghe được người đàn ông bên trong phòng nói chuyện:
“Yêu tinh mê người, em nhỏ tiếng chút, mặc dù bản lĩnh của anh thật sự rất tuyệt! Lỡ như bị tổng giám đốc biết, em, sẽ chết cực kì thảm.”
Một người đàn ông yêu mị đứng bên cạnh bàn làm việc, áo sơ-mi trắng như tuyết khẽ mở rộng, quần trượt xuống đến mắt cá chân, một đôi mắt hạnh đào mị hoặc khiếp người, kiêu ngạo nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân bị tình yêu cắn nuốt, không ngừng co rút, chọc cho người phụ nữ dưới thân không ngừng rên rỉ.
Mái tóc màu cây đay uốn hình, độ cong đẹp đẽ cùng màu nhuộm thởi thượng (mốt), khiến đường nét hoàn mĩ của gương mặt người đàn ông lộ ra, vẻ mặt cười xấu xa mang theo tia ngang ngạnh.
“Ân…nhẹ chút…em…chịu không nổi rồi…Cảnh…không phải anh và…tổng giám đốc…ân…có quan hệ rất tốt sao?” người phụ nữ kia nằm sấp trên bàn làm việc cái mông trắng như tuyết kia nhô cao, người đàn ông phía sau va chạm cũng ngày càng mạnh mẽ khiến cô ta như lên thiên đưởng như xuống địa ngục, đôi môi đỏ tươi để thoát những từ ngữ đứt quãng này.
“Ha ha~~em cứ tự tin tôi có thể bảo vệ em như vậy?” Người đàn ông cúi người, vô cùng ái muội thở nhẹ khí bên tai người phụ nữ, giọng nói rất êm tai.
Nhưng đáy mất cũng là một mảnh ‘cuồng phong bão vũ’, hắn, Tô Xích Cảnh trước giờ ghét nhất loại phụ nữ không biết trời cao đất rộng này, cho rằng hắn là chỗ dựa vững chắc liền có ý sống không lo.
Sau khi hung hăng phát tiết thật lâu, theo một hồi gầm nhẹ, người đàn ông ung dung lui ra ngoài, chán ghét nhìn người phụ nữ tê liệt ở dưới thân, mặt khác lại nhìn ngoài cửa với ý nghĩ xâu xa, cười châm biếm:
“Ngoài cửa xem diễn trò không mệt sao? Nếu mệt thì bước vào ngồi lại đi.” Nói xong tao nhã lấy khăn giấy trên bàn qua lau vật to lớn của mình.
An Nguyệt Lê nghe lén ngoài cửa lập tức ngẩn ra, nhìn hành lang trống trãi một chút, mới biết bản thân mình bị phát hiện rồi.
Thực ra là hắn nghe được ba chữ ‘tổng giám đốc’ sau đó mới dừng lại đi đến, bởi vì hắn không biết Diêm Thương Tuyệt rốt cuộc ở đâu? Cho nên mới nghe lén bọn họ nói chuyện, coi có thể có chút manh mối nào không, không ngờ, bị phát hiện rồi.
Lúc này trên mặt đã bắt đầu đỏ lên, lúng túng lấy tay che cánh môi ho nhẹ một tiếng, bước một bước dài lên trước, đẩy cửa ra.
Nhìn mặt đất bừa bãi, càng thêm lung túng không thôi.
Mà người phụ nữ trong phòng nhìn thấy có người vào cũng không hốt hoảng, chỉ rất bỉnh tĩnh nhặt quần áo trên đất lên đi đến bên trong phòng tắm, tựa như chuyện thế này đã thành thói quen của ta.
Sau khi thu dọn ổn thỏa, Tô Xích Cảnh mới cầm bộ âu phục trên ghế mặc lên người, đôi mắt hạnh đào đẹp đẽ cẩn thận đánh giá An Nguyệt Lê trước mắt: “Anh là…?”
“Tôi tên An Nguyệt Lê, đến tìm Diêm Thương Tuyệt!” lại rất mất tự nhiên ‘khụ’ môt tiếng, lại không chút nào tỏ ra yếu kém mà nhìn chằm chằm Tô Xích Cảnh, mái tóc ngắn xuất sắc càng tôn lên vẻ mê người của ngũ quan anh tuấn.
Diêm Thương Tuyệt?! Tên nhóc này dám không kiên kị, mở miệng nói ra như vậy, phải biết, trên đời này có mấy ai dám gọi thẳng tên của tên kia a!
Khóe môi khóe môi gơn lên một nụ cười yếu ớt, Tô Xích Cảnh đánh giá người đàn ông bảy thước trước mắt, không khỏi cảm thấy Diêm Thương Tuyệt có lẻ gặp phải khắc tinh rồi.
Nhưng hắn tìm Diêm Thương Tuyệt làm gì? Cô gái kia đâu?
“Tìm cậu ta có việc?” Liếc người phụ nữ từ phòng tắm đi ra một cái, không nghiêm túc nhày mắt phải với cô ta một cái, lập tức tỏ ý bảo cô ta ra ngoài.
Đỡi người phụ nữ kia đi rồi, Tô Xích Cảnh đứng dậy, từ trong tủ rượu bên cạnh lấy ra một chai Remymartin Louie XIII, lại lấy ra hai chiếc ly đế cao nhập khẩu có khí chất quý tộc của Pháp từ dưới tủ rượu ra.
Rót từ từ Louie XIII thuần túy vào trong hai chiếc ly, chỉ thấy ánh sáng xuyên thấu qua chai thủy tinh để lộ màu hổ phách trong suốt, mùi thơm chợt kéo đến, mùi hoa nồng đậm xông vào mũi, lẫn chứa hơi thở sâu cay.
Hương thơm ngào ngạt của hoa tươi hòa hợp cùng hương trái cây lan tràn ra, hương thơm của cây hoa nhài cùng cây nghê tây chiếm cứ các giác quan.
Nhẹ nhàng lắc ly rượu, một lát sau mới đưa cho An Nguyệt Lê: “Nếm thử---“
An Nguyệt Lê mơ hồ nhìn một loạt động động tác của hắn, hắn là ai vậy? có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt?
/100
|