Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 53: Tôi tớ 2

/62


Diệp Hiên Viên ước lượng nâng ly rượu lên, cười khổ, "Đúng vậy, tớ là một người tàn nhẫn máu lạnh như vậy nhưng lại có thể ngã quỵ trên người một đứa bé mềm mại yếu đuối, thật là báo ứng mà, Thiên Lý báo ứng a. . . . . ."

Lăng Thịnh đồng tình gật đầu, làm một biểu tình như nói "Cậu biết là tốt rồi".

"Đúng rồi, cậu định làm như thế nào? Cậu cùng kẹo bông bây giờ nhất định là một cục diện bế tắc rồi, cậu không phải cứ muốn mập mờ như vậy mà qua cả đời chứ?"

Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói nhỏ: "Nếu cứ như vậy mà qua cả đời cũng tốt, chỉ cần cô ấy có thể ở lại bên cạnh tớ, thì dù đau lòng sống bằng cách nào tớ đều không quan tâm. . . . . ."

"Cậu điên rồi!" Lăng Thịnh mạnh mẽ đánh một quyền lên vai Diệp Hiên Viên, "Uổng cho cậu trong chuyện buôn bán luôn khôn khéo như vậy, nhưng làm thế nào mà vừa gặp phải chuyện tình cảm thì chỉ số thông minh liền trở về một con số vậy! Tớ đã nói với cậu rồi, hiện tại kẹo bông chẳng qua là còn mơ hồ, cũng giống như lần trước khi cô ấy biết quan hệ của hai người các cậu vậy, cô ấy chỉ là có chút không thể tiếp nhận thôi, nếu như cậu đối với cô ấy dùng biện pháp mạnh để chiếm đoạt, một ngày nào đó cậu cũng sẽ ép cô ấy bỏ đi thôi! Lại nói cậu cũng phải nghĩ lại một chút chứ, kẹo bông đối với cái chết của cha cũng không lên tiếng hỏi trước mà lại trực tiếp chất vấn quan hệ của cậu cùng Tần Thù Bối không phải là đã nói lên một sự thật sáng tỏ rồi sao?"

"Chuyện gì?"

Lăng Thịnh liếc mắt, "Quả nhiên là khi yêu thì thông minh liền mất hết. Cậu suy nghĩ một chút xem, kẹo bông yêu thương cha của cô ấy như thế nào, nhưng mà cô ấy lại không hỏi nguyên nhân bên trong cái chết của cha trước tiên, mà trái lại đi chất vấn tình yêu giữa cậu và Tần Thù Bối trước, không phải đã nói rõ hết rồi sao . . . . . ."

"Nói rõ cái gì?" Diệp Hiên Viên ánh mắt chợt sáng lên, "Ghen hả?"

"Bingo!" Lăng Thịnh tán thưởng vỗ tay phát ra tiếng, "Chính là ghen, khi một người phụ nữ rất thích một người đàn ông, cô ấy sẽ không thể dễ dàng tha thứ những người phụ nữ khác ở trong cuộc đời của người đàn ông ấy đoạt lấy dù chỉ là một góc nhỏ! Huống chi, cậu cùng người phụ nữ đó cũng không chỉ có một chân, hai người còn có chung một khối cốt nhục với nhau nữa, cậu suy nghĩ một chút xem, bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe thấy người đàn ông mà cô ấy yêu đã từng cùng những người phụ nữ khác có con với nhau thì có tức giận hay không, sẽ thẹn quá thành giận không? Đúng rồi, cô ấy không phải cũng nói cậu đem cô ấy thành thế thân của Tần Thù Bối sao?"

Diệp Hiên Viên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái.

Lăng Thịnh lại tán thưởng cười một tiếng, "Cái này là đúng rồi! Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ kẹo bông chẳng qua là ghen tức nhất thời nên đánh mất lý trí thôi! Cậu nên về nhà đừng có hò hét nữa là được rồi, đừng học theo ba cái ngôn tình tiểu thuyết gì đó, nhất là nhân vật anh hai trong truyện bây giờ của tên tác giả Phó Tráng Tráng viết trong《 Cấm kỵ chi yêu 》gì đó, động một chút là cưỡng dâm người khác! Phải biết, làm đàn ông cường thế là có thể làm cho phụ nữ nhìn một cái liền yêu cậu, nhưng làm đàn ông dịu dàng lại có thể làm cho phụ nữ cả đời không thể rời bỏ cậu!"

Diệp Hiên Viên gật đầu một cái nữa, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

"Lại nói, cậu cũng không muốn bởi vì một đám người đã chết kia mà đi hành hạ người sống mà phải không!" Lăng Thịnh cười bổ sung thêm câu này.

Tức giận

Cô cảm thấy có chút mờ mịt luống cuống, chỉ trong một thời gian ngắn trước đây cô vẫn tin chắc sự thực mà cô được nghe nhưng cư nhiên những chuyện đó chỉ là do cô đơn phương tình nguyện. Anh hai mà cô tin tưởng và yêu say đắm chẳng qua chỉ là coi cô là thế thân của một người con gái khác, đến gần cô mến yêu cô chỉ là vì tài sản của Nguyễn thị cùng Tần thị, tất cả tất cả chỉ là một cái bẫy rập, chỉ là một âm mưu hoàn mỹ, chỉ là vì báo thù mà đem một người khờ dại như cô ra để đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ha ha, cô liên tục cười khổ, qua nhiều năm như vậy rồi, cô rốt cuộc còn muốn cố chấp cái gì nữa đây. . . . . .

Ảm đạm trong mắt, lòng cô bỗng nhiên thấy khổ sở không chịu nổi. Trên thế giới luôn có rất nhiều rất nhiều những chuyện không như ý muốn của bản thân dù có nỗ lực trong cuộc sống thế nào, muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra nhưng đến cuối cùng cũng đành chán nản mà buông tay.

Quả nhiên cuộc sống tựa như một cuộc cưỡng dâm vô lực giãy giụa a, cô chỉ có thể chán nản tiếp nhận phân phó. (so sánh của MM đúng là …haha)

"Miên Miên tiểu thư. . . . . ." Má Lâm bưng một ly sữa tươi đi lên, "Khí trời tốt như vậy, cháu có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Cô nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, chán nản lắc đầu một cái, "Không, ánh mặt trời ngoài kia dù cho có sáng hơn nữa cũng không thể chiếu tới bầu không khí u ám này."

Má Lâm than nhẹ một tiếng, bưng sữa tươi đặt ở trên bàn bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh cô.

"Miên Miên tiểu thư, cháu có phải là vì những chuyện trước kia . . . . . . Những ký ức kia mà phiền não?"

Cô gật đầu một cái, chuyển hướng nhìn thu thiên đang đón gió bên ngoài cửa sổ, tâm thần có chút hoảng hốt trong chốc lát. Loáng thoáng cô nhìn thấy giống như có một bé trai tuấn tú đang đứng ở phía sau thu thiên nhìn cô gái nhỏ mập mạp trên xích đu kia, khuôn mặt tràn đầy cưng chìu cùng dịu dàng. (Thu thiên là cái gì vậy cả nhà T__T)

Tiếng lòng bỗng như run lên, giống như có thứ từ sâu thẳm trong nội tâm cô đã lãng quên nay lại như phá kén mà chui ra, quay đầu, cô nhìn đôi mắt ân cần của má Lâm, hỏi ra điều khó nghĩ ở trong lòng: "Má Lâm, người có cảm thấy anh hai . . . . . Anh hai anh ấy đối với con có chút tình cảm chân thành nào không?"

Má Lâm hơi kinh hãi, nói: "Miên Miên tiểu thư cô làm sao lại có thể hỏi như thế? Thiếu gia ngài ấy có tình cảm chân thành hay không, tiểu thư không phải là người biết rõ ràng nhất sao?"

"Ha ha. . . . . ." Cô cúi đầu, giễu cợt cười một tiếng, "Cho tới nay, con đều nhìn không thấu được anh hai. Có lúc con cảm thấy anh ấy lạnh lùng ngạo mạn tựa như thiên thần ở trên cao, bễ nghễ hơn người, căn bản anh ấy không thấy được bất luận là sự vật gì ở chốn phàm trần, tại sao anh ấy lại có thể để ý con. Có lúc, con lại cảm thấy dưới vẻ ngoài lãnh khốc của anh ấy có cất giấu một sự dịu dàng thiện lương có thể đem mình xé nát ác ma, con không phải ngu ngốc, lấy thủ đoạn của anh ấy thì trả thù cha và lấy được quyền thừa kế của Nguyễn thị đều là chuyện dễ dàng, mà nếu muốn làm cho con khóc làm cho con đau càng không cần tốn nhiều sức lực, nhưng mà tại sao anh ấy còn phải quấn lấy con như vậy? Dùng ngôn ngữ để nói "Tình yêu" cùng "Duy nhất" mà nhè nhẹ trói buộc con, quấn lấy con? Rõ ràng có thể làm cho con. . . . . . Ha ha. . . . . . Con thật sự là suy nghĩ không thông, anh hai, anh hai đối với con có một tia tình cảm chân chính nào ở bên trong sao?"

Cầm bàn tay má Lâm, cô thở dài một tiếng, "Thật ra thì, có lúc con cũng cảm thấy anh hai lợi dụng con, nhưng con cũng vẫn có thể không quan tâm, dù sao chuyện ấy cũng chứng minh con còn có giá trị lợi dụng, còn giá trị để anh ấy phải phí hết tâm tư. Nhưng mà. . . . . . Con có thể an ủi mình như vậy, nhưng tại sao khi nghe thấy anh hai coi con như những người phụ nữ khác đem con làm thế thân thì lòng con lúc ấy đặc biệt đau đớn đến như vậy, rõ ràng anh hai đã từng tàn nhẫn bạo ngược đối đãi với con, nhưng chỉ cần anh ấy vừa lộ ra vẻ mặt bi thương tuyệt vọng chán nản thì phòng bị được dựng lên trong lòng con từ lâu cũng chỉ có thể sụp đổ toàn bộ. . . . . . Má Lâm, người nói xem có phải con thật không có tiền đồ không. . . . . . Không có tiền đồ. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Má Lâm chợt cắt đứt lời của cô, "Ai nói con là thế thân của người phụ nữ khác vậy? Thiếu gia từ đầu đến cuối không phải chỉ có một mình con thôi sao?"

"Ha ha ha. . . . . ." Cô vỗ trán cười to, cười đến nước mắt cũng chảy ra nhưng vẫn không dừng lại, "Má Lâm, người bây giờ còn muốn gạt con sao? Chuyện tình của anh hai cùng dì nhỏ, người cũng đừng nói với con là người không biết chút nào đi?"

Nghe vậy, má Lâm sửng sốt, nhìn cô như nhìn thấy quái vật vậy, thật lâu mới chột dạ khép hờ ánh mắt, lẩm bẩm nói: "Miên Miên tiểu thư. . . . . Con. . . . . . Con làm sao mà biết vậy?"

Nhìn thấy biểu tình của má Lâm, lòng của cô như chìm xuống đáy cốc, cũng phải nói là trước khi nói những chuyện này thật sự cô còn có điều hoài nghi không chắc chắn mà nói đại, hiện tại thì cô đã tin chắc không nghi ngờ gì nữa. Bộ dạng cô cam chịu, giễu cợt cười một tiếng, "Quả nhiên là thật, ngay cả má Lâm cũng cho là con không nên biết chuyện này sao? Các người cho là có thể giấu giếm con cả đời sao?"

"Không. . . . . ." Má Lâm cuống quít khoát tay, "Không phải như thế, Miên Miên tiểu thư. . . . . ."

"Không phải như vậy thì là như thế nào ?" Cô nhìn chằm chằm má Lâm không chớp mắt.

Má Lâm thấy ánh mắt cô nghiêm nghị, chán nản khép hờ mắt, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Miên Miên tiểu thư, cháu cần gì. . . . . . Cháu cần gì phải chấp nhất vì một người đã qua đời như vậy!" Vỗ vỗ tay của cô, ánh mắt má Lâm như phiêu lạc vào một mộng cảnh hư vô, "Chuyện tình của Thiếu gia cùng nhị tiểu thư. . . . . . Ta chỉ có thể nói tuyệt đối không phải như những gì Miên Miên tiểu thư đã nghĩ đâu. Thiếu gia luôn luôn coi phụ nữ là đồ chơi bất kể là vì sự bốc đồng của thời thiếu niên tuổi trẻ hay là từ mục đích làm ăn cũng thế, từ đầu đến cuối trong lòng thiếu gia thủy chung chỉ có một mình tiểu thư. Về phần. . . . . ."

Nhìn cô một cái, má Lâm hơi do dự một chút rồi mới nói tiếp: "Về phần nhị tiểu thư, đây chẳng qua là một cuộc tình vô vọng. Thiếu gia khi đó một lòng muốn trả thù lão gia, nhưng lúc ấy hắn mới mười lăm tuổi thế lực chưa có, cho nên không ngoài dự tính là sẽ lựa chọn lợi dụng nhị tiểu thư để tìm đường báo thù. Sau đó. . . . . . Sau đó lại xảy ra chuyện gì, Miên Miên tiểu thư, cháu cũng biết rồi đó. Nhưng mà, cháu phải tin tưởng thiếu gia, bất kể hắn nói gì làm gì, hắn vẫn là người đàn ông cháu thích nhất, cũng là người đàn ông có thể thủ hộ cháu cả đời này!"

Sau khi nói chuyện với má Lâm trong lòng cô lại nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Đúng vậy a, cô sau khi nghe thấy lời nói của Lý Hoa Quân liền cố chấp tin tưởng anh hai yêu dì nhỏ, nhưng mà cô lại chưa bao giờ nghĩ tới đây chỉ là một khả năng, anh hai chưa từng chính miệng thừa nhận anh ấy yêu dì nhỏ, tất cả vẫn chỉ một mình cô tự cho là đúng, cô cho là người ưu tú như anh hai nhất định sẽ yêu dì nhỏ xinh đẹp phi phàm, nhưng mà cô lại không nghĩ tới, nếu như muốn bàn về xinh đẹp, Kiều Hỷ cũng là một mỹ nhân hiếm có, vậy tại sao ánh mắt của anh hai nhìn cô ta cũng vẫn không có nhiệt độ! Quả nhiên là do tự ti trong lòng cô đang tác quái a, còn như theo lời anh hai nói thì thật ra cô chưa từng chân chính tin cậy qua anh ấy, cũng không chân chính tiếp nhận qua tình cảm của anh ấy. Cô chỉ là ở một người biết lấy đi, tự cho mình là người đáng thương nhất trên đời này cũng là người mất đi nhiều nhất, nhưng lại không biết cô thì ra cũng người tàn nhẫn nhất ích kỷ nhất trên thế giới này.

"Nhưng mà. . . . . ." Cô không thể quên nguyên nhân cái chết không rõ của cha cũng giống như cô không thể quên lúc cô còn nhỏ những thứ người mặt ngoài thì từ ái nhưng sau lưng lại nở nụ cười dữ tợn. Cô nhếch khóe miệng. Có chút giãy giụa mở miệng: "Anh hai. . . . . . Anh hai hại chết cha, ngay cả dì nhỏ cũng phải chết trong nhất thanh nhất sở, con hiện tại. . . . . . Con thật sự là không có cách nào tha thứ, không có cách nào dễ dàng tha thứ. . . . . . Thật không có biện pháp tiếp nhận anh ấy. . . . . ."

"Bùm ——" cửa bị mạnh mẽ đánh sập, anh hai giẫm chân đi vào, nhìn cô ở bên trong nhà một cái, ngay sau đó cáu kỉnh đối với má Lâm bên cạnh đang ngây người quát: "Đi ra ngoài!"

Má Lâm nhìn thần sắc anh hai lạnh lùng âm trầm, hơi có chút bất an, không khỏi mở miệng nói: "Thiếu gia, cậu hãy bình tĩnh một chút, chuyện không phải như cậu nghĩ. . . . . ."

"Tôi nói, đi ra ngoài!" Anh hai quay đầu nhìn về phía má Lâm, khắp người đầy sát khí không thèm để ý đẩy người ra!

Má Lâm bất đắc dĩ, không dám nhìn vào ánh mắt cầu trợ của cô mà lui ra ngoài.

Trong nháy mắt, bên trong phòng lại khôi phục một mãnh tĩnh lặng.

Anh hai đứng ở trước mặt của cô, hồi lâu vẫn không có mở miệng nói chuyện, chỉ dùng con ngươi đen thâm thúy kia mà quan sát cô, mắt không chớp xem xét cô thật kỹ lưỡng, cái loại ánh mắt xuyên thấu bén nhọn đó thật như muốn đem cô đốt cháy toàn thân đốt đến một mảnh cũng không chừa, toàn bộ đều hóa thành tro bụi, trong lúc nhất thời, cô chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, siết lòng bàn tay phải lại mà đổ mồ hôi lạnh.

Không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên anh hai bước tới phía trước một bước, lạnh lùng như người ngồi trên sủng ái lại dịu dàng phân phát một nụ cười, ngón tay dài cầm cái cằm của cô lên, anh hai nhẹ nhàng thở ra, giống như an ủi tình nhân mến yêu vậy: "Nếu không thể dễ dàng tha thứ, nếu không thể tiếp nhận anh, vậy anh sẽ cố tình muốn em cả đời này cũng phải sống ở bên cạnh anh, vậy anh sẽ cố tình muốn em vĩnh viễn đều phải cùng anh quấn lấy nhau !"

Nói xong lại tà mị cười một tiếng, bàn tay nắm chặt cánh tay trắng noãn của cô, lôi kéo cô sải bước về phòng.


/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status