Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 49: Di chúc 2

/62


Đêm hôm đó, cô nghĩ cả đời này cô cũng sẽ không quên được . Ở trên vách tường âm lãnh đó anh hai đã cho cô một đêm hoàn mỹ nhất nóng bỏng nhất

Anh hai ôm cô cùng ngã xuống trên đất, đồng thời cởi xuống quần áo trên người trải một cái áo khoác dưới người của cô để chặn lại cái giá rét âm lãnh của mặt đất .

"Anh hai. . . . . ." Trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, cô đã quá quen thuộc khi nhìn thấy hai tròng mắt đen nóng bỏng ấy là đại biểu cho điều gì, nhưng mà. . . . . . Cô nhìn chung quanh đều là núi rừng yên tĩnh , tuy nói đây vẩn là ở trong sân nhà nhưng cô vẫn có cảm giác vô cùng trần trụi hoang dã.

Anh hai không nói gì chỉ cúi người , dịu dàng ngậm đôi môi nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng liếm láp, mút vào, đầu lưỡi linh hoạt kia dọc theo khoang miệng từ từ thăm dò vào, xuyên qua hàm răng trắng noãn thẳng tắp , tiến vào lối đi thơm ngọt , cuối cùng lại cường thế thẳng tiến vào sâu trong cổ họng, bắt chước động tác thẳng tiến của tráng kiện phía dưới .

"Qủa bóng nhỏ. . . . . ." Anh hai cởi quần áo của cô xuống, bàn tay nắm lấy con thỏ nhỏ trắng noãn toát kia , dùng thanh âm dịu dàng mà cô chưa bao giờ nghe qua nhẹ nhàng kêu cô, "Qủa bóng nhỏ. . . . . . Qủa bóng nhỏ . . . . ."

Mắt sáng của cô khẽ nhếch nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen trước mặt bị tóc đen che dấu chợt lóe sáng lóng lánh, cô giơ tay lên, leo lên cái vai rộng của anh hai, cười ngọt ngào: "Anh hai . . . . . Anh hai, Miên Miên ở đây. . . . . ."

Động tác của anh hai hơi chậm lại, ngay sau đó ôm lấy để cô giạng chân ngồi ở trên hai đầu gối của anh , bàn tay yêu thích không buông vuốt ve da thịt trơn nhẵn trắng như sứ , thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng hôn lên mặt cô vài cái như chuồn chuồn lướt nước, đem đế, từng trận tê dại.

Toàn thân cô như nhũn ra một hồi, thân thể nhất thời không còn hơi sức, chỉ có thể nhào vào trước ngực anh hai thở hổn hển, "Anh hai. . . . . . Khó chịu. . . . . . Khó chịu. . . . . . Động động. . . . . . Cầu xin anh động động. . . . . ."

Tráng kiện của anh hai vẫn chiếm cứ ở nơi ngọt ngào của cô nhưng lại không nhúc nhích. Cái loại cảm giác tràn đầy làm cho cô không kìm hãm được mà thở gấp liên tiếp, nhưng lại đồng thời cảm thấy càng ngày càng không đủ lửa nóng như từ từ muốn xông ra mật địa.

"Anh hai. . . . . ." Cô cắn cái vai rộng của anh hai rồi nhẹ giọng rên rỉ, "Động động. . . . . . Miên Miên khó chịu. . . . . ."

Nghe vậy, anh hai mới tà mị cười một tiếng, dán vào dái tai của cô từ từ nói: "Không khổ cực thì không có thu hoạch , bảo bối, tự mình động đi . . . . . ."

Cô khó nhịn lúc lắc mông, nhưng hiệu quả thì quá nhỏ ngược lại lại làm cho anh hai hung ác hít vào một hơi, rên rỉ nói: "Qủa bóng nhỏ, em muốn xoắn đứt anh luôn sao?"

Ha ha, cô có chút đắc ý, ai bảo anh khi dễ em, ai bảo anh nói em không làm mà hưởng! Đắc ý cực kỳ, cô không nhịn được co rút hạ thể, dĩ nhiên lại thành công nghe được tiếng hút khí bên tai .

"Qủa bóng nhỏ, em muốn trở mình làm chủ nhân sao?" Anh hai đột nhiên nâng cằm của cô lên dịu dàng nói.

Cả người cô lo sợ một hồi, không khỏi rụt cổ một cái, "Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Trước kia mỗi lần anh hai làm cái vẻ mặt này, thì đêm đó cô đều sẽ bị giày vò đến chết đi sống lại, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm nằm lỳ ở trên giường lớn tiếng khẩn cầu anh bỏ qua cho cô.

Không ngờ, anh hai còn nói: "Không sao, đêm dài đằng đẵng, anh sẽ cho em cơ hội trở mình làm chủ !" Nói xong, bàn tay to của anh hai liền nắm lấy cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô mà từ từ nâng lên rồi để xuống, động tác liên tiếp mỗi lần đều có thể đâm vào chổ sâu nhất trong đám ngó sen.

Lúc bắt đầu là cô vô lực bị động hướng lên nhưng về sau lại từ từ biến thành chủ động nghênh hợp,tự nâng cái mông nhỏ lên, không ngừng phun ra nuốt vào bộ vị phái nam nóng rực khổng lồ kia ,cứ nâng lên lại hạ xuống , mà cái tay anh hai cũng không biết lúc nào đã dời địa phương, từ từ trượt đến đẫy đà của cô mà mạnh mẽ vuốt ve, "Thoải mái không ? Qủa bóng nhỏ ?"

Cô sung sướng lâm ly, không còn lý trí, chỉ biết lớn tiếng ngâm kêu không ngừng: "Thoải mái. . . . . . Anh hai thật thoải mái. . . . . ."

Anh hai tất nhiên hài lòng cực kỳ, thu hồi hai tay lại gối vào dưới đầu, xem cô không ngừng cưỡi trên người hắn mà thét chói tai liên tiếp, cả người thật thanh thản giống như đang ngồi ở phòng tổng tài làm việc mà nghe người khác báo cáo vậy.

"A. . . . . ." Cuối cùng, cô hét lên một tiếng, đạt tới cao triều đẹp đẽ, sau đó vô lực nằm ở trên khuôn ngực rộng lớn của anh hai.

"Chậc chậc. . . . . ." Anh hai làm bộ chu mỏ, nhưng lại không thể che dấu được nụ cười trên mặt , "Nhanh như vậy đã không được rồi, anh còn chưa thỏa mãn đây này ?" Nói xong, lại tà khí ngắt cái bụng nhỏ một chút .

Cô liên tục co quắp, thở hổn hển, "Không được. . . . . . Anh hai. . . . . . Miên Miên. . . . . . Không được. . . . . ."

Anh hai cười ha ha, xoay người một cái ôm cô đặt dưới thân, cứng rắn vẫn còn vô tội hướng về phía trước tìm tòi, "Kế tiếp, anh nên làm việc tay chân rồi. . . . . ." Đẩy hai chân mềm mại vô lực của cô ra,đột nhiên anh hai rút dục vọng đang dừng lại ở trong cơ thể cô ra , cô không thuận theo kháng nghị một tiếng, anh hai tà khí cười to, ngay sau đó nóng bỏng kia bắt đầu đụng vào liên tiếp nhưng lại không cho vào hết cả gốc. . . . . .

"Ngô. . . . . . A. . . . . . Dạ. . . . . ." Động tác dã man cường thế như vậy, cô không chịu nổi, không cần, cô không cần.

Động tác của anh hai vẫn không ngừng, trái lại càng thêm mãnh liệt dùng sức, cho đến khi cô lại bị sóng nhiệt ném lên trên đỉnh sóng thì mới từ từ trượt ra ngoài, nhưng lại không bỏ qua theo ý của cô mà chỉ là quay thân thể của cô rồi lại hung ác đâm vào từ sau lưng.

"A. . . . . ." Cô thét chói tai liên tiếp, bị anh hai đẩy vào trên tường, tay nhỏ bé chỉ có thể vịn lấy cái tường bằng đá xanh kia để chống đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực của mình

"Đủ rồi. . . . . . Đủ rồi. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô khóc cầu xin tha thứ.

"Không, còn chưa đủ, tuyệt đối không đủ. . . . . ." Anh hai quả quyết cự tuyệt .

"A. . . . . . Nhanh, nhanh. . . . . ."

"Chớ đi. . . . . . Chờ anh một chút!" Anh hai vịn eo của cô, mạnh mẽ bừa bãi động về phía trước.

"Bảo bối. . . . . . Bảo bối của anh . . . . ." Bên tai cô là âm thanh hấp dẫn trầm thấp không ngừng gọi cô của anh hai, còn phía dưới là tráng kiện nóng bỏng một khắc cũng không rời đi tiếp xúc chặt chẽ với cô , từng phát từng phát dùng sức đảo vào trong mật huyệt ngọt ngào của cô.

Cô vịn vách tường trước mặt , rên rỉ không ngừng.

Trong lòng cô suy nghĩ: rõ ràng vách tường lạnh như băng như thế, tại sao cô lại có cảm giác giống như mùa xuân ấm áp trăm hoa đua như vậy , từng cánh hoa rơi ra rồi bị gió cuốn bay lên , cô như rơi vào một thảo nguyên xanh xanh tươi đẹp tràn đầy hương vị ngọt ngào lại , cô thấy mình như được gối đầu lên cỏ xanh có hương thơm mê người kia rồi dần dần chìm vào mộng cảnh xinh đẹp .

Đêm hôm đó, cô không biết mình bị anh hai ôm vào nhà lúc nào, chỉ là khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh hai vẫn ở trên người của cô, sau đó vẫn như cũ mà bãi động cái mông, không ngừng, không ngừng. . . . . .

Đêm hôm đó, cô không biết cô hôn mê mấy lần rồi lại bị động tác mãnh liệt của anh hai làm tỉnh lại mấy lần nữa, cô chỉ biết thân thể mình giống như đang chìm nổi trôi giạt trong không trung không ngừng lay động , vui vẻ rên rỉ. . . . . .

Đêm hôm đó, đến cuối cùng cô cũng có một ý niệm là:cô không cần phải lo đến những thứ đáng chết như di chúc bức hôn kia nữa, cô chỉ cần được ôm lấy anh hai là tốt rồi. Nếu như phải xuống Địa ngục, vậy thì cứ để cho cô và anh hai cùng nhau xuống đi!

Lên trời xuống đất, Bích Lạc Hoàng Tuyền, vĩnh tùy tướng!

Biểu thúc

"Miên Miên tiểu thư, có điện thoại tìm cháu ? Là một người gọi là Tần thao, ông ta nói ông ta là luật sư của Tần thị ." Má Lâm đi tới, đem điện thoại đưa cho cô.

Tần !@#$%$@, không phải là người công bố di chúc của ông ngoại sao., lòng cô không khỏi khẽ run lên đồng thờ cũng mơ hồ dâng lên một loại dự cảm xấu.

"Tần Luật sư, tôi là Nguyễn Miên Miên, ông tìm tôi có chuyện gì không? Dạ. . . . . . Di chúc a, không thể từ bỏ à. . . . . . Cái này a, chúng ta gặp mặt rồi nói đi!"

Cô lấy túi, đi vào phòng bếp nói với má Lâm một tiếng, sau đó đi ra cửa.

Đến nơi hẹn ,Tần thao đưa cho cô một ly trà nóng, "Nguyễn tiểu thư, mời ngồi!"

Cô nhận lấy trà, nhấp một miếng, mở miệng nói rõ ý muốn, "Tần Luật sư,di sản của ông ngoại tôi thật không thể chuyển nhượng cho cậu nhỏ sao?"

Tần thao lắc đầu một cái, "Nguyễn tiểu thư, cô biết đó, luật sư chúng tôi chỉ là người chịu sự ủy thác ý nguyện của người đã khuất còn đối với di chúc đã được định ra là phụ thuộc vào luật pháp bảo lãnh, không thể làm trái ý nguyện đã ủy thác cũng như tự tiện sửa đổi nội dung di chúc vậy !"

"Nhưng mà. . . . . ." Cô đặt ly trà xuống, "Tôi cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, Tần thị vào tay tôi cũng chỉ có thể tự diệt vong, chi bằng. . . . . ."

"Nguyễn tiểu thư, đây cũng là chổ cao minh của Tần lão tiên sinh , cô có thể gả cho con nuôi của ông ấy là Tần Nhật Sơ tiên sinh, tất cả vấn đề không phải đã được giải quyết ngay sao!" Tần thao trừng mắt lên sau cái kính, thiện ý mà đề nghị.

"Nhưng mà. . . . . ." Cô nhìn người đàn ông trước mặt , hơi có chút đỏ mặt, "Tôi đã có người trong lòng,nên không thể gả cho cậu nhỏ được !"

Cô đã quyết định cùng anh hai ở chung một chỗ, bất luận là tình yêu đó là cấm kỵ hay là phải chịu lời nguyền rủa ác độc đi nữa, cô đều sẽ cùng anh hai có phước cùng hưởng có họa cùng chia.

Tần thao bất đắc dĩ buông tay ra, "Vậy thì không có biện pháp rồi. Nếu như, Nguyễn tiểu thư vừa không muốn gả cho người mình không thích, nhưng lại vừa không thể không tiếp nhận Tần thị, biện pháp duy nhất chỉ có thể là tự mình gánh vác sự sống của hàng ngàn hàng vạn nhân viên của Tần thị thôi!

"Tôi. . . . . . Tôi không làm được. . . . . ." Cô cuống quít lắc đầu, lui về phía sau. Cô cái gì cũng sẽ không làm, đối với việc quản lý xí nghiệp một chữ cũng không biết, đem Tần thị giao trên tay cô, không phải tự đưa vào chổ chết sao.

Tần thao giống như cũng nhìn thấu vấn đề khó khan của cô nên đề nghị: "Thật ra thì, Nguyễn tiểu thư không cần lo lắng, tuy ý tứ của Tần lão tiên sinh là không cho phép Tần Nhật Sơ tiên sinh cùng Diệp Hiên Viên tiên sinh nhúng tay vào chuyện của Tần thị, nhưng cũng không nói là không cho phép người khác nhúng tay vào , Nguyễn tiểu thư có thể đi tuyển mộ một số người giỏi tính toán làm ăn giúp ngươi xử lý Tần thị, còn cô chỉ cần ngồi ở sau lưng lấy lợi nhuận là được rồi. Nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì. . . . . . ?" Thành thật mà nói thì đây quả thật là một đề nghị tốt, nên khi nghe hai chữ nhưng mà , cô không nhịn được gấp gáp hỏi.

"Nhưng mà, người này phải có mười phần trăm cổ phiếu mới có thể, vả lại người này mấu chốt là phải hết sức trung thành với cô với Tần thị mới được , nếu không, Tần thị rất có thể cũng sẽ bị người đó nắm lấy thực quyền sau đó sẽ hoàn toàn rơi vào tay người khác .

Cô chu mỏ, lơ đễnh, "Ai có thể giúp tôi xử lý là tốt rồi , còn việc thực quyền nằm trong tay ai tôi không quan tâm !"

"Ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, một khi một Đại Công Ty thay đổi người cầm quyền sẽ liên lụy rất nhiều đến viên chức nhỏ vô tội bên dưới." Tần thao cuống quít ngăn cản cô gần như là tự giận mình vì cho ra cái ý tưởng này vậy, "Một khi công ty đổi chủ nhân, chủ nhân mới lên đài này sẽ tuyệt đối làm một chuyện đó là giảm biên chế, củng cố thế lực của mình, khi đó bất luận là viên chức nhỏ hay người trung thành với cố lão tổng Tần thị , đều sẽ gặp phải nạn thất nghiệp ."

Thanh Thanh cổ họng, Tần thao nói tiếp: "Lại nói, Nguyễn tiểu thư. Cô cũng không muốn cơ nghiệp nhiều năm của Tần thị bị hủy trên tay của cô mà đúng không!"

Cô trầm con ngươi xuống, âm thầm suy nghĩ : không sai, cô không thể để cho Tần thị bị hủy trên tay của cô. Nếu không sự hy sinh năm đó của mẹ và dì nhỏ vì củng cố thế lực cho Tần thị đều sẽ trở nên vô ích hết, cô sao có thể tổn hại tâm huyết cùng sự hy sinh của nhiều người như vậy, làm một người ích kỷ đem Tần thị đẩy đi xa.

Cám ơn luật sư Tần thao tốt bụng nhắc nhở xong, cô quyết định về nhà học bù lại một chút về việc quản lý kinh tế thông thường, nghiêm túc tiếp nhận Tần thị, làm tròn nghĩa vụ của mình.

"Ục ục. . . . . ." Trước mặt đột ngột truyền đến âm thanh còi xe FAW .

Thì ra là không biết từ lúc nào, cô đã vượt qua làn đường an toàn, một chiếc xe màu đen tuyền đang chạy tới nhấn còi xe cảnh cáo . Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, liên tiếp nói xin lỗi, ngay sau đó lui về phía làn đường dành cho người đi đường.

"Đợi chút. . . . . . Miên Miên. . . . . . Cháu chờ một chút. . . . . ." Phía sau truyền đến tiếng kêu gấp gáp của người nào đó.

Cô quay đầu lại, có chút khó tin chỉ vào mình, hỏi: "Ngài gọi tôi sao?"

Đang nói chuyện, trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi , mặt thon gầy , đôi mắt vừa nhìn thấy cô nhất thời sáng lên như đèn pha bắn ra bốn phía nhất mạt vui sướng âm thầm hiện cả ra bên ngoài.

"Là Miên Miên sao?" Người đàn ông đó đi tới trước mặt cô, có chút nghi ngờ hỏi.

Cô không rõ là đang xảy ra chuyện gì , nhưng vẫn hơi gật đầu, "Là tôi , ông là ai ạ?"

Người đàn ông đột nhiên nghiêng người tiến lên kéo tay của cô, vui mừng hô: "Miên Miên, cậu là cậu họ của con, đã qua nhiều năm như vậy rồi , cũng phải 13,14 năm không gặp rồi , bây giờ con đã lớn đến như vậy rồi sao."(mấy chục năm o gặp vậy mà lướt qua một cái đã nhận ra nghi ngờ quá nha )

Cô có chút mất tự nhiên né tránh sự nhiệt tình kia, hướng sang đứng bên cạnh , trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, cậu hả, lúc nào cô lại có thêm một người cậu nữa vậy .

Người đàn ông này giống như cũng nhìn thấu điều khó hiểu trong lòng cô, giải thích: "Cậu là anh họ của mẹ con ,con nhóc này lúc con còn nhỏ cậu có ôm qua con rồi. Khi đó con mềm mại tròn tròn , ôm lấy thật thư thái, giống như ôm gối bông vậy ." Người đàn ông này vừa nói xong lại đứng bên cạnh cẩn thận dò xét phản ứng của cô, "Con bây giờ gầy đi nhiều, chỉ là dáng dấp của con bây giờ rất giống Yên Nhiên , cho nên từ đằng xa cậu đã cảm thấy là con rồi !"

Nếu như nói mới vừa rồi cô còn đang hoài nghi thân phận của người đàn ông này là ai , hoặc là ông ta có mưu đồ bất chính gì mà tiếp cận cô , nhưng khi nghe thấy tên tuổi của mẹ cô đã hoàn toàn bỏ đi mọi nghi ngờ, người đàn ông này thật đúng là cậu họ của cô rồi .

Cô có chút áy náy cười cười, mở miệng, "Cậu họ cậu vẫn khỏe chứ, thật tình. . . . . . Con có một đoạn trí nhớ bị mất đi , ha ha. . . . . . Nên con có chút không nhớ nổi ."

Người đàn ông kia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cười lên , "Con bé ngốc, đã nhiều năm như vậy, con lúc đó mới ba bốn tuổi, nhớ không rõ cũng là bình thường. Hay là, chúng ta tìm một chỗ thật tốt để hàn huyên một chút đi, nhiều năm như vậy không gặp con, ngược lại cậu thật nhớ con đấy !"

Cơ nhìn trời đã không còn sớm nữa nên có chút do dự.

Người đàn ông này hiển nhiên cũng biết ý nghĩ trong lòng của cô , chà chà tay cười nói: "Nếu hôm nay đã trễ rồi, vậy chúng ta tìm thời gian khác đi! Đây là phương thức liên lạc với cậu, có thời gian con hãy gọi cho cậu." Người đàn ông móc ra danh thiếp thiếp vàng , cô nhận lấy, liếc nhìn một chút : cố vấn quản lý công ty đầu tư tài vụ Mĩ quốc Áo Thác—— Lý Hoa Quân. Phía dưới là số điện thoại

Cô gật đầu một cái, hai người lại hàn huyên một chút,sau đó rời đi.

Ngay lúc đó cô căn bản không có đem người đàn ông nhìn có vẻ thân thiên tốt bụng trước mắt này để ở trong lòng, rõ ràng cô cảm giác có một chút bất an toát ra từ cái nụ cười thật tươi ấy .

Khi đó, cô cũng không mảy may nghĩ đến, hắn sẽ là một cái mồi dẫn lửa về sau của cô.


/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status