Trang viên Hoa hồng là một tập đoàn giải trí đồng thời cũng là một nơi có thể ngắm cảnh. Bên trong có hồ bơi, Ôn Tuyền,nơi cưởi ngựa,hội quán câu cá , KTV, quầy rượu. . . . . . nó đúng là một nơi sang trọng , chỉ là giá vào cửa của nó rất đắt không phải ai cũng vào được .
Nơi này,địa phương cô thích nhất chính là chuồng ngựa. Bởi vì cô vẫn kỳ vọng có thể thấy những con ngựa như trong chuyện đồng thoại cô hay đọc , hơn nữa vừa nghĩ tới có thể cởi ngựa cảm giác được mùi hoa nhẹ nhàng,rồi hương cỏ, theo gió mà xông vào mũi, không cần phải nói là sảng khoái đến cỡ nào .
Hiển nhiên, nguyện vọng đẹp đẻ của cô đã được thực hiện ở trang viên Hoa Hồng.
Chị Hồng , cũng chính là Dương Chi Hồng, ở dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, cô chỉ phải làm nủng gọi chị Hồng cùng chị tiểu Hồng . Chị ấy liển tự mình chọn một chú ngựa nhỏ ôn thuận cho cô cưởi .
Trong trại ngựa .
Chị Hồng ? Tự em có thể cưỡi , chị không phải giúp. . . . . . cô nhìn Dương Chi Hồng sau lưng ôm cái eo không tính là thon gọn của cô mà không ngừng vuốt ve ,cô có chút xấu hổ liền khẽ nhích về phía trước .
Mặc dù, cô không phản đối đụng chạm của con gái với nhau, nhưng là cái loại vuốt ve như vậy, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút vướng mắc .
Cảm xúc tê dại như vậy , làm cho trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác như phản bội anh hai vậy .
Dương Chi Hồng được voi đòi tiên nhích lại gần lưng cô , khóe miệng mềm mại đáng yêu hơi hướng tới bên tai cô mà thổi khí nóng, Không sao, chị là chủ nhân của trang viên, nên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của khách !
Nhưng là. . . . . .
Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta cùng nhau cởi ngựa ngao du giang hồ đi !
Cô than thở, chị ta cho là đang đóng phim hoàn châu cách cách sao?
Chỉ là, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn của trại ngựa cùng hồ nước bình lặng xanh như ngọc bích cách đó không xa, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới trước kia ở trong sách từng thấy qua, là trang viên của Châu Âu thế kỉ thứ 19 , nơi đó có sân cỏ xanh mơn mởn cùng hoa tươi khắp nơi , còn có cây cầu cầu nhỏ bắt qua . Thường thường vào lúc này, cô đều có thể nhìn xuyên thấu qua Thư Hương sạu kín kia , thấy một người con trai cởi ngựa mà đến, mang theo cô chạy về phía kia tòa thành hạnh phúc .
Cưỡi ngựa nhỏ ôn thuần một lát lập tức, cô cảm thấy tâm mình một mảnh an bình, trong không khí lan tràn một cỗ hương thơm tự nhiên .
Cảnh đẹp như thế , làm cho cô không kìm hãm được mà nâng lên khóe miệng, cảm giác vui vẻ không thể diển tả hết bằng lời . Chỉ là, nếu như sau lưng không có một người luôn động tay đông chân , sẽ tốt hơn.
Cởi ước chừng nửa giờ, cô mơ hồ có chút mệt mỏi, cái mông nhỏ bị đau.
Mệt mỏi sao? Xuống nghỉ ngơi một chút đi! Dương Chi Hồng tiêu sái nhảy một cái xuống ngựa, hướng cô đưa ra tay trắng noãn.
Cô gật đầu một cái, tiếp lấy tay Dương Chi Hồng mà nhảy xuống ngựa.
Dương Chi Hồng dẫn cô tới đến bên hồ thụ ấm hạ ,ngồi xuống cái ghế dài , nhìn nước hồ màu xanh ngọc bích, cô than nhẹ một tiếng, Rất đẹp !
Cô thuận thế nhìn sang, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn , trời chiều êm ái phủ lên một màu vàng óng ánh đến mê người , thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ nhẹ thổi qua, mang theo những phiến lá rụng , giống như từng cánh bướm bay là đà ở trên mặt hồ nhẹ nhàng nhảy múa.
Cô trợn to mắt, bị cảnh tượng xinh đẹp làm cho ngây người.
Dương Chi Hồng nhìn đến vẽ mặt ngây ngô của cô , không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng, Miên Miên, em thật là đáng yêu! Nói xong, nghiêng người khẽ hôn mặt cô.
Cô nán lại hai giây, ngay sau đó liền có phản ứng, mặt cô trở nên đỏ bừng, câm lặng một chút rồi mở miệng: em. . . . . . chị. . . . . . Duy trì. . . . . . Làm gì?
Dương Chi Hồng giản mặt ra cười to, ôm cô một hồi mõm sói mở ra nói, Thân ái , em thật sự là đáng yêu, oa, thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Các người đang làm gì? thanh âm lạnh lùng của anh hai ở phía sau vang lên.
Dương Chi Hồng cả kinh, buông cô ra , đứng dậy, cười nói: Diệp đại tổng tài, cũng tới cởi ngựa sao?
Anh hai gật đầu một cái, coi như là trả lời. Liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô , tiến lên vài bước, ôm cô tới trước ngực.
Dương *****, chúng tôi xin lỗi không tiếp được rồi ! Nói xong, ôm vai của cô, xoay người rời đi, không để ý chút nào đến Dương Chi Hồng đột nhiên nụ cười biến thành u ám .
Anh hai, anh mang em đi nơi nào đó? Anh hai. . . . . . cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đông lạnh của anh hai, Như vậy bỏ em lại chổ chị Hồng được chứ?
Anh hai dừng lại, dừng bước, nắm cằm của cô, âm trầm nói: chị Hồng ? Nhanh như vậy liền xưng em gọi chị rồi sao?
Không có chờ cô trả lời, anh hai trực tiếp buông cô ra, bước tiến lên dắt một con ngựa lớn màu vàng , nhảy lên.
Cô đứng tại chỗ nhìn thân thể kiện tráng của anh hai ,liền không có tiền đồ vừa cười vừa đỏ cả mặt .
Anh hai, hôm nay mới nhìn anh hai thật kỹ.Anh hai một thân áo sơ mi trắng đơn giản ,cùng với một đôi ủng da quân dụng , làm bộc phát dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, diện mạo bất phàm.
Ngẩn người cái gì? Anh hai nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó cúi thấp thân thể, ôm cô lên lưng ngựa. Nụ cười cô phiếm hồng , cuống quít lắc đầu một cái, Không có. . . . . . Không có gì. . . . . . làm sao có thể nói là mình nhìn thấy anh hai người đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn đến thất thần đây, đây cũng quá mất thể diện đi, đánh chết cũng sẽ không nói, không nói!
Anh hai để cho cô giạng chân , thân thể thoải mái tựa vào trên người anh , sau đó kéo cương ngựa, con ngựa gào thét một tiếng xông về trước.
Cô hét lên một tiếng, không khỏi ôm cổ anh hai, Chậm một chút, em sẽ sợ. . . . . . Gió đang bên tai cô ù ù thổi qua, cảm giác cả người giống như bị ném ra tầng mây , treo thân thể.
Con ngựa chạy một lát, từ từ chậm lại bước chân , nhàn nhã tùy ý tản bộ.
Lúc này, tiếng cười chế nhạo của anh hai vang lên trên đầu , Tiểu quỷ nhát gan, đều dừng lại rồi, còn không mở mắt!
Em mới không phải tiểu quỷ nhát gan! Mở mắt ra, nhìn thấy chính là con ngươi đen sâu thâm thẩm nhìn chằm chằm bộ dạng ngẩn người của cô .
Lòng cô cả kinh, hơi lui về phía sau. Cùng anh hai ở chung một chỗ cũng được một đoạn thời gian, làm sao có thể không hiểu đây là điềm báo tình dục của anh hai mà sống yên bình đến bây giờ à.
Cô run cổ họng, sợ hãi nói: Anh hai. . . . . . anh đừng. . . . . . Đây là trại ngựa, hoàn. . . . . . Còn là lập tức. . . . . . Hội. . . . . .
Lời còn chưa dứt, anh hai liền nghiêng thân qua . Chận lại miệng của cô, cùng cô môi lưỡi giao xoa. Cái hôn Lửa nóng kia mang đến một tia tê dại lan tràn toàn thân, cô không tự chủ bật thốt lên tiếng ưm.
Đừng. . . . . . anh hai . . . . . . cô bắt được một tia lý trí cuối cùng, giùng giằng đẩy hai tay chạy loạn trên người cô ra , Hội. . . . . . Có người. . . . . .
Anh hai ngừng động tác, đầu gục lên trên vai cô,thanh âm có chút ủy khuất truyền đến, Anh chán ghét y phục hôm nay của em !
Y phục? cô hôm nay mặc vô cùng bình thường a, một cái cái áo con nít màu trắng khoát thêm một cái áo có hình con thỏ đáng yêu , phía dưới mặc một cái váy kẻ ô màu hồng , rất khó coi sao?
Lại nghe anh hai tiếp tục tại bên tai cô nói thầm, Hừ, mặt nhiều lớp như vậy, nói rõ một chút lợi ích đều không để lại cho anh!
Nói xong, bàn tay còn đột phá tầng tầng phòng tuyến mà chui vào dưới quần của cô, vừa áo não thở dài: dưới váy cư nhiên mặc quần, rõ là. . . . . .
Cô có chút uất ức, Không phải quần á..., là quần lót, khí trời lạnh như thế, cô cũng không phải là nữ sinh người Nhật, gió mặc gió đều mặc váy ngắn !
Anh hai nhẹ nhàng cười cười, bàn tay thật chặt ôm thân thể của cô, lẳng lặng ôm cô một lúc lâu.
Cô cô cô cô. . . . . . Bụng của cô lại không đúng lúc phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này .
Cô đỏ mặt, âm thầm ảo não, mỗi lần đều là cái bụng đói này dễ dàng phá hư không khí, thật là đối với nó hết ý kiến mà.
Đói bụng sao? Anh hai sờ sờ cái bụng thóp nhỏ của cô.
Cô xin lỗi gật đầu một cái, mặc dù chỉ là cưỡi ngựa một lát, nhưng đối với cô mà nói vẫn là tiêu hao năng lượng quá lớn .
Anh hai không nói gì, theo trên ngựa nhảy xuống, buông lỏng đem cô từ trên ngựa ôm xuống, dắt tay của cô đi về phía phòng ăn.
Cô nghiêng đầu nhìn một chút long bàn tay bị nắm chặt , trong lòng ngòn ngọt, không khỏi nhớ lại ở trong sách có một câu nói —— nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Tốt đẹp đến không nói được thành lời , YES không phải chỉ tình cảnh này của cô cùng anh hai sao .Trong lòng ngọt ngào nhanh chóng lan tràn, cô nhất định định thần lại, không tự chủ được nắm chặt tay anh hai , từng bước từng bước đi trở về phòng. Khi đó cô nghĩ, nếu con đường này vĩnh viễn không có đoạn cuối, thật là tốt biết bao .
Nơi này,địa phương cô thích nhất chính là chuồng ngựa. Bởi vì cô vẫn kỳ vọng có thể thấy những con ngựa như trong chuyện đồng thoại cô hay đọc , hơn nữa vừa nghĩ tới có thể cởi ngựa cảm giác được mùi hoa nhẹ nhàng,rồi hương cỏ, theo gió mà xông vào mũi, không cần phải nói là sảng khoái đến cỡ nào .
Hiển nhiên, nguyện vọng đẹp đẻ của cô đã được thực hiện ở trang viên Hoa Hồng.
Chị Hồng , cũng chính là Dương Chi Hồng, ở dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, cô chỉ phải làm nủng gọi chị Hồng cùng chị tiểu Hồng . Chị ấy liển tự mình chọn một chú ngựa nhỏ ôn thuận cho cô cưởi .
Trong trại ngựa .
Chị Hồng ? Tự em có thể cưỡi , chị không phải giúp. . . . . . cô nhìn Dương Chi Hồng sau lưng ôm cái eo không tính là thon gọn của cô mà không ngừng vuốt ve ,cô có chút xấu hổ liền khẽ nhích về phía trước .
Mặc dù, cô không phản đối đụng chạm của con gái với nhau, nhưng là cái loại vuốt ve như vậy, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút vướng mắc .
Cảm xúc tê dại như vậy , làm cho trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác như phản bội anh hai vậy .
Dương Chi Hồng được voi đòi tiên nhích lại gần lưng cô , khóe miệng mềm mại đáng yêu hơi hướng tới bên tai cô mà thổi khí nóng, Không sao, chị là chủ nhân của trang viên, nên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của khách !
Nhưng là. . . . . .
Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta cùng nhau cởi ngựa ngao du giang hồ đi !
Cô than thở, chị ta cho là đang đóng phim hoàn châu cách cách sao?
Chỉ là, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn của trại ngựa cùng hồ nước bình lặng xanh như ngọc bích cách đó không xa, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới trước kia ở trong sách từng thấy qua, là trang viên của Châu Âu thế kỉ thứ 19 , nơi đó có sân cỏ xanh mơn mởn cùng hoa tươi khắp nơi , còn có cây cầu cầu nhỏ bắt qua . Thường thường vào lúc này, cô đều có thể nhìn xuyên thấu qua Thư Hương sạu kín kia , thấy một người con trai cởi ngựa mà đến, mang theo cô chạy về phía kia tòa thành hạnh phúc .
Cưỡi ngựa nhỏ ôn thuần một lát lập tức, cô cảm thấy tâm mình một mảnh an bình, trong không khí lan tràn một cỗ hương thơm tự nhiên .
Cảnh đẹp như thế , làm cho cô không kìm hãm được mà nâng lên khóe miệng, cảm giác vui vẻ không thể diển tả hết bằng lời . Chỉ là, nếu như sau lưng không có một người luôn động tay đông chân , sẽ tốt hơn.
Cởi ước chừng nửa giờ, cô mơ hồ có chút mệt mỏi, cái mông nhỏ bị đau.
Mệt mỏi sao? Xuống nghỉ ngơi một chút đi! Dương Chi Hồng tiêu sái nhảy một cái xuống ngựa, hướng cô đưa ra tay trắng noãn.
Cô gật đầu một cái, tiếp lấy tay Dương Chi Hồng mà nhảy xuống ngựa.
Dương Chi Hồng dẫn cô tới đến bên hồ thụ ấm hạ ,ngồi xuống cái ghế dài , nhìn nước hồ màu xanh ngọc bích, cô than nhẹ một tiếng, Rất đẹp !
Cô thuận thế nhìn sang, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn , trời chiều êm ái phủ lên một màu vàng óng ánh đến mê người , thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ nhẹ thổi qua, mang theo những phiến lá rụng , giống như từng cánh bướm bay là đà ở trên mặt hồ nhẹ nhàng nhảy múa.
Cô trợn to mắt, bị cảnh tượng xinh đẹp làm cho ngây người.
Dương Chi Hồng nhìn đến vẽ mặt ngây ngô của cô , không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng, Miên Miên, em thật là đáng yêu! Nói xong, nghiêng người khẽ hôn mặt cô.
Cô nán lại hai giây, ngay sau đó liền có phản ứng, mặt cô trở nên đỏ bừng, câm lặng một chút rồi mở miệng: em. . . . . . chị. . . . . . Duy trì. . . . . . Làm gì?
Dương Chi Hồng giản mặt ra cười to, ôm cô một hồi mõm sói mở ra nói, Thân ái , em thật sự là đáng yêu, oa, thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Các người đang làm gì? thanh âm lạnh lùng của anh hai ở phía sau vang lên.
Dương Chi Hồng cả kinh, buông cô ra , đứng dậy, cười nói: Diệp đại tổng tài, cũng tới cởi ngựa sao?
Anh hai gật đầu một cái, coi như là trả lời. Liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô , tiến lên vài bước, ôm cô tới trước ngực.
Dương *****, chúng tôi xin lỗi không tiếp được rồi ! Nói xong, ôm vai của cô, xoay người rời đi, không để ý chút nào đến Dương Chi Hồng đột nhiên nụ cười biến thành u ám .
Anh hai, anh mang em đi nơi nào đó? Anh hai. . . . . . cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đông lạnh của anh hai, Như vậy bỏ em lại chổ chị Hồng được chứ?
Anh hai dừng lại, dừng bước, nắm cằm của cô, âm trầm nói: chị Hồng ? Nhanh như vậy liền xưng em gọi chị rồi sao?
Không có chờ cô trả lời, anh hai trực tiếp buông cô ra, bước tiến lên dắt một con ngựa lớn màu vàng , nhảy lên.
Cô đứng tại chỗ nhìn thân thể kiện tráng của anh hai ,liền không có tiền đồ vừa cười vừa đỏ cả mặt .
Anh hai, hôm nay mới nhìn anh hai thật kỹ.Anh hai một thân áo sơ mi trắng đơn giản ,cùng với một đôi ủng da quân dụng , làm bộc phát dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, diện mạo bất phàm.
Ngẩn người cái gì? Anh hai nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó cúi thấp thân thể, ôm cô lên lưng ngựa. Nụ cười cô phiếm hồng , cuống quít lắc đầu một cái, Không có. . . . . . Không có gì. . . . . . làm sao có thể nói là mình nhìn thấy anh hai người đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn đến thất thần đây, đây cũng quá mất thể diện đi, đánh chết cũng sẽ không nói, không nói!
Anh hai để cho cô giạng chân , thân thể thoải mái tựa vào trên người anh , sau đó kéo cương ngựa, con ngựa gào thét một tiếng xông về trước.
Cô hét lên một tiếng, không khỏi ôm cổ anh hai, Chậm một chút, em sẽ sợ. . . . . . Gió đang bên tai cô ù ù thổi qua, cảm giác cả người giống như bị ném ra tầng mây , treo thân thể.
Con ngựa chạy một lát, từ từ chậm lại bước chân , nhàn nhã tùy ý tản bộ.
Lúc này, tiếng cười chế nhạo của anh hai vang lên trên đầu , Tiểu quỷ nhát gan, đều dừng lại rồi, còn không mở mắt!
Em mới không phải tiểu quỷ nhát gan! Mở mắt ra, nhìn thấy chính là con ngươi đen sâu thâm thẩm nhìn chằm chằm bộ dạng ngẩn người của cô .
Lòng cô cả kinh, hơi lui về phía sau. Cùng anh hai ở chung một chỗ cũng được một đoạn thời gian, làm sao có thể không hiểu đây là điềm báo tình dục của anh hai mà sống yên bình đến bây giờ à.
Cô run cổ họng, sợ hãi nói: Anh hai. . . . . . anh đừng. . . . . . Đây là trại ngựa, hoàn. . . . . . Còn là lập tức. . . . . . Hội. . . . . .
Lời còn chưa dứt, anh hai liền nghiêng thân qua . Chận lại miệng của cô, cùng cô môi lưỡi giao xoa. Cái hôn Lửa nóng kia mang đến một tia tê dại lan tràn toàn thân, cô không tự chủ bật thốt lên tiếng ưm.
Đừng. . . . . . anh hai . . . . . . cô bắt được một tia lý trí cuối cùng, giùng giằng đẩy hai tay chạy loạn trên người cô ra , Hội. . . . . . Có người. . . . . .
Anh hai ngừng động tác, đầu gục lên trên vai cô,thanh âm có chút ủy khuất truyền đến, Anh chán ghét y phục hôm nay của em !
Y phục? cô hôm nay mặc vô cùng bình thường a, một cái cái áo con nít màu trắng khoát thêm một cái áo có hình con thỏ đáng yêu , phía dưới mặc một cái váy kẻ ô màu hồng , rất khó coi sao?
Lại nghe anh hai tiếp tục tại bên tai cô nói thầm, Hừ, mặt nhiều lớp như vậy, nói rõ một chút lợi ích đều không để lại cho anh!
Nói xong, bàn tay còn đột phá tầng tầng phòng tuyến mà chui vào dưới quần của cô, vừa áo não thở dài: dưới váy cư nhiên mặc quần, rõ là. . . . . .
Cô có chút uất ức, Không phải quần á..., là quần lót, khí trời lạnh như thế, cô cũng không phải là nữ sinh người Nhật, gió mặc gió đều mặc váy ngắn !
Anh hai nhẹ nhàng cười cười, bàn tay thật chặt ôm thân thể của cô, lẳng lặng ôm cô một lúc lâu.
Cô cô cô cô. . . . . . Bụng của cô lại không đúng lúc phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này .
Cô đỏ mặt, âm thầm ảo não, mỗi lần đều là cái bụng đói này dễ dàng phá hư không khí, thật là đối với nó hết ý kiến mà.
Đói bụng sao? Anh hai sờ sờ cái bụng thóp nhỏ của cô.
Cô xin lỗi gật đầu một cái, mặc dù chỉ là cưỡi ngựa một lát, nhưng đối với cô mà nói vẫn là tiêu hao năng lượng quá lớn .
Anh hai không nói gì, theo trên ngựa nhảy xuống, buông lỏng đem cô từ trên ngựa ôm xuống, dắt tay của cô đi về phía phòng ăn.
Cô nghiêng đầu nhìn một chút long bàn tay bị nắm chặt , trong lòng ngòn ngọt, không khỏi nhớ lại ở trong sách có một câu nói —— nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Tốt đẹp đến không nói được thành lời , YES không phải chỉ tình cảnh này của cô cùng anh hai sao .Trong lòng ngọt ngào nhanh chóng lan tràn, cô nhất định định thần lại, không tự chủ được nắm chặt tay anh hai , từng bước từng bước đi trở về phòng. Khi đó cô nghĩ, nếu con đường này vĩnh viễn không có đoạn cuối, thật là tốt biết bao .
/124
|