Vào một ngày, cha cô vẫn như mọi ngày đã đến công ty từ sớm, còn chưa có trở về, dì nhỏ đi họp lớp nên không có ở nhà, còn Lâm mẹ cũng xin phép vắng nhà đi thăm con ốm. Cuối cùng, trong căn biệt tự rộng lớn cũng chỉ còn lại mỗi mình cô và anh hai.
Nguyên cả buổi chiều, cô thực buồn chán, không có ai chơi cùng cô đành ngồi xếp những khối gỗ đủ màu sắc, xếp rồi lại đổ, đổ rồi lại xếp lại.
Đột nhiên, Miên Miên nghe có tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, a. anh hai đã về.
Cô nhanh nhảu đứng lên, lao thẳng ra cửa, quả nhiên thấy anh hai tay cầm một cái túi đứng ở trước cửa.
Anh hai - cô nhảy lên hôn nhẹ lên má anh.
Anh hiển nhiên cảm thấy hơi sửng sốt, giống như không ngờ tới Miên Miên lại xuất hiện và thân thiết với anh như vậy. Nhưng ngay sau đó anh liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm thản nhiên như không có việc gì, bước vào trong phòng.
Miên Miên đứng ở ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn anh bỏ túi xuống, cởi áo khoác, không dám bước vào trong. Bởi vì anh hai là một người rất ưa sạch sẽ, bình thường đều không thích ai tiến vào phòng của mình.
Anh làm xong hết thảy, cũng không có đóng cửa, chỉ đứng lặng yên nhìn ra khung cửa sổ, một lát sau. lúc quay đầu lại nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó, thân thể anh có hơi chút khựng lại, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô dẫn theo tiểu Thất (con cún cỡ lớn đấy ạ) làm ngựa cưỡi, đi theo anh.
Kì quái, cô có cảm giác lần này anh đi rất chậm. giống như là đang đợi cô. Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy hưng phấn, chân thúc vào tiểu Thất càng mạnh, đi sát ngay sau anh.
Hiên Viên đi xuyên qua phòng khách, lướt qua hoa viên, mở khóa cửa sắt, lập tức hướng phía rừng cây đi đến.
Cô thấy anh chuẩn bị cước bộ đến chỗ lối vào rừng cây, tâm đột nhiên hoảng hốt, cũng bất chấp việc anh chán ghét người khác chạm vào mình, gấp gáp chạy nhanh đến níu lấy áo anh: Anh hai, đừng vào trong đó, bên trong có sói dữ ăn thịt người a~
Anh hai thấy bàn tay cô lôi kéo góc áo anh, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét, bàn tay to của anh ngay lập tức gạt tay cô ra, bước nhanh vào sâu trong rừng cây.
Anh hai...
Cô quay đầu lại nhìn căn biệt thự cách đó không xa, rồi lại nhìn đến bóng dáng sắp mất hút của anh, cắn cắn môi làm liều chạy vào trong rừng.
Bây giờ đang là ban ngày, hẳn là sói dữ không có xuất hiện đâu.
Anh hai...đợi...đợi Miên Miên với
Rừng cây rất lớn, có rất nhiều loại cây cô không biết tên vươn thân cao lớn, cành lá chi chít che mất ánh sáng ban ngày, chỉ có một vài tia nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống mặt đất tạo thành những bóng sáng lốm đốm rất đẹp.
Trong rừng cây thật yên tĩnh, thật giống như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia, không khí tràn ngập hơi thở thần bí.(chắc là hơi thở của thần rừng *cười*). Đi trong rừng cây, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của anh vang lên êm nhẹ hoặc tiếng gãy của những cành cây khô.
Tiếng bước chân của anh tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại lọt vào trong tai cô rất rõ ràng. Cái loại cảm giác này giống như là cô đang đi lạc vào một tầng sương mù, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, mang cô ra khỏi khốn cảnh. Cũng giống như một loại thuốc an thần cho tâm trạng của cô lúc này.
Cô vừa đi vừa miên man suy nghĩ như thế, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.
Đi khoảng được độ mười phút, rừng cây càng ngày càng tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời chiếu qua tầng lá cây cũng càng ngày càng nhạt đi.
Hiệp Hiên Viên không biết từ đâu bỗng nhiên dừng lại ngay phía sau cô.
Nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh, Miên Miên dâng lên nỗi sợ hãi, cánh tay cũng nổi cả da gà, cô hướng về phía anh chậm rãi nép vào: Anh hai, Miên Miên sợ quá...chúng ta về nhà có được không?
Giống như bị những lời của cô kích thích, anh cúi đầu hung hăng trừng mắt với cô: Đó là nhà của nhóc, không phải của ta
Cô bị bộ dáng giống như hung thần đang muốn giết người đến nơi của anh dọa cho sợ tới mức thân thể nhanh chóng rụt về, trong lòng dâng lên cảm giác ủy khuất, mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh chực trào.
Anh dường như cũng cảm giác được ủy khuất cùng sợ hãi của cô, thanh âm trở nên ôn nhu hơn: Nhóc không phải vẫn thích đi theo ta sao? Hảo, ta sẽ cho nhóc đi cùng. Có điều bây giờ nhóc phải ở đây chờ ta, không được chạy loạn lung tung, sau này ta đi đâu liền sẽ cho nhóc theo cùng
Thật sự? Cô mở to đôi mắt tròn Anh hai về sau đều sẽ chú ý đến Miên Miên?
Ân
Cô vươn ngón tay út ra. giống như ngày thường vẫn hay hứa hẹn với dì nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay: Ngoéo tay, hứa một trăm năm sau cũng không được thay đổi
Anh có chút không kiên nhẫn vươn tay ngoéo một cái: Nhớ kĩ, khi ta còn chưa đến tìm nhóc, nhất định không được chạy loạn
Ngay tại thời điểm đó, vì mải chìm sâu trong lời nói ôn nhu của anh, cô đã hoàn toàn quên mất mình đang đứng ở đâu.
Đến một hồi lâu sau, khi anh đã sớm rời khỏi đó, thần trí của cô mới bị một âm thanh kì quái làm cho thức tỉnh.
Lúc đó, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã dần tối. Nhìn về phía trước không thấy bóng dáng anh đâu.
Vuốt đôi tay đã rét run, cô bắt đầu sợ hãi, khóc to thành tiếng, lớn tiếng gọi anh hai không ngừng.
Anh hai...Miên Miên sợ...
Anh hai...
...
...
Không nghe được tiếng đáp trả của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vang vọng lại.
Trời đã tối đen như mực. cô lại nhớ đến chuyện sói dữ ăn thịt mà Lâm mẹ nói.
Cô che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, dì nhỏ nói, sói dữ chính là nghe được tiếng khóc của con nít mới mò đến ăn thịt trẻ con.
Cứ như vậy, cô không dám khóc to nữa, cũng không dám chạy loạn, đành phải cắn môi khóc thầm dò dẫm đi về hướng lúc nãy anh đi.
Anh hai. Miên Miên sợ hãi, chừng nào anh mới quay về.
Ban đêm, rừng cây nhiệt độ rất thấp, cô vừa lạnh lại vừa đói,bên tai không ngừng truyền đến những âm thanh quái dị. Là sói hoang sao? Sói dữ đã tới ăn thịt Miên Miên sao?
Cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, thân thể trở nên rất nặng nề, sau đó mí mắt dần dần sụp xuống, bên tai nghe thấy âm thanh mơ hồ vang lên của anh: Viên cầu nhỏ...Viên cầu nhỏ...nhóc ở đâu?
Chính là thanh âm của anh hai. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã rơi vào hôn mê sâu.
Nguyên cả buổi chiều, cô thực buồn chán, không có ai chơi cùng cô đành ngồi xếp những khối gỗ đủ màu sắc, xếp rồi lại đổ, đổ rồi lại xếp lại.
Đột nhiên, Miên Miên nghe có tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, a. anh hai đã về.
Cô nhanh nhảu đứng lên, lao thẳng ra cửa, quả nhiên thấy anh hai tay cầm một cái túi đứng ở trước cửa.
Anh hai - cô nhảy lên hôn nhẹ lên má anh.
Anh hiển nhiên cảm thấy hơi sửng sốt, giống như không ngờ tới Miên Miên lại xuất hiện và thân thiết với anh như vậy. Nhưng ngay sau đó anh liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm thản nhiên như không có việc gì, bước vào trong phòng.
Miên Miên đứng ở ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn anh bỏ túi xuống, cởi áo khoác, không dám bước vào trong. Bởi vì anh hai là một người rất ưa sạch sẽ, bình thường đều không thích ai tiến vào phòng của mình.
Anh làm xong hết thảy, cũng không có đóng cửa, chỉ đứng lặng yên nhìn ra khung cửa sổ, một lát sau. lúc quay đầu lại nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó, thân thể anh có hơi chút khựng lại, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô dẫn theo tiểu Thất (con cún cỡ lớn đấy ạ) làm ngựa cưỡi, đi theo anh.
Kì quái, cô có cảm giác lần này anh đi rất chậm. giống như là đang đợi cô. Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy hưng phấn, chân thúc vào tiểu Thất càng mạnh, đi sát ngay sau anh.
Hiên Viên đi xuyên qua phòng khách, lướt qua hoa viên, mở khóa cửa sắt, lập tức hướng phía rừng cây đi đến.
Cô thấy anh chuẩn bị cước bộ đến chỗ lối vào rừng cây, tâm đột nhiên hoảng hốt, cũng bất chấp việc anh chán ghét người khác chạm vào mình, gấp gáp chạy nhanh đến níu lấy áo anh: Anh hai, đừng vào trong đó, bên trong có sói dữ ăn thịt người a~
Anh hai thấy bàn tay cô lôi kéo góc áo anh, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét, bàn tay to của anh ngay lập tức gạt tay cô ra, bước nhanh vào sâu trong rừng cây.
Anh hai...
Cô quay đầu lại nhìn căn biệt thự cách đó không xa, rồi lại nhìn đến bóng dáng sắp mất hút của anh, cắn cắn môi làm liều chạy vào trong rừng.
Bây giờ đang là ban ngày, hẳn là sói dữ không có xuất hiện đâu.
Anh hai...đợi...đợi Miên Miên với
Rừng cây rất lớn, có rất nhiều loại cây cô không biết tên vươn thân cao lớn, cành lá chi chít che mất ánh sáng ban ngày, chỉ có một vài tia nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống mặt đất tạo thành những bóng sáng lốm đốm rất đẹp.
Trong rừng cây thật yên tĩnh, thật giống như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia, không khí tràn ngập hơi thở thần bí.(chắc là hơi thở của thần rừng *cười*). Đi trong rừng cây, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của anh vang lên êm nhẹ hoặc tiếng gãy của những cành cây khô.
Tiếng bước chân của anh tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại lọt vào trong tai cô rất rõ ràng. Cái loại cảm giác này giống như là cô đang đi lạc vào một tầng sương mù, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, mang cô ra khỏi khốn cảnh. Cũng giống như một loại thuốc an thần cho tâm trạng của cô lúc này.
Cô vừa đi vừa miên man suy nghĩ như thế, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.
Đi khoảng được độ mười phút, rừng cây càng ngày càng tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời chiếu qua tầng lá cây cũng càng ngày càng nhạt đi.
Hiệp Hiên Viên không biết từ đâu bỗng nhiên dừng lại ngay phía sau cô.
Nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh, Miên Miên dâng lên nỗi sợ hãi, cánh tay cũng nổi cả da gà, cô hướng về phía anh chậm rãi nép vào: Anh hai, Miên Miên sợ quá...chúng ta về nhà có được không?
Giống như bị những lời của cô kích thích, anh cúi đầu hung hăng trừng mắt với cô: Đó là nhà của nhóc, không phải của ta
Cô bị bộ dáng giống như hung thần đang muốn giết người đến nơi của anh dọa cho sợ tới mức thân thể nhanh chóng rụt về, trong lòng dâng lên cảm giác ủy khuất, mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh chực trào.
Anh dường như cũng cảm giác được ủy khuất cùng sợ hãi của cô, thanh âm trở nên ôn nhu hơn: Nhóc không phải vẫn thích đi theo ta sao? Hảo, ta sẽ cho nhóc đi cùng. Có điều bây giờ nhóc phải ở đây chờ ta, không được chạy loạn lung tung, sau này ta đi đâu liền sẽ cho nhóc theo cùng
Thật sự? Cô mở to đôi mắt tròn Anh hai về sau đều sẽ chú ý đến Miên Miên?
Ân
Cô vươn ngón tay út ra. giống như ngày thường vẫn hay hứa hẹn với dì nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay: Ngoéo tay, hứa một trăm năm sau cũng không được thay đổi
Anh có chút không kiên nhẫn vươn tay ngoéo một cái: Nhớ kĩ, khi ta còn chưa đến tìm nhóc, nhất định không được chạy loạn
Ngay tại thời điểm đó, vì mải chìm sâu trong lời nói ôn nhu của anh, cô đã hoàn toàn quên mất mình đang đứng ở đâu.
Đến một hồi lâu sau, khi anh đã sớm rời khỏi đó, thần trí của cô mới bị một âm thanh kì quái làm cho thức tỉnh.
Lúc đó, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã dần tối. Nhìn về phía trước không thấy bóng dáng anh đâu.
Vuốt đôi tay đã rét run, cô bắt đầu sợ hãi, khóc to thành tiếng, lớn tiếng gọi anh hai không ngừng.
Anh hai...Miên Miên sợ...
Anh hai...
...
...
Không nghe được tiếng đáp trả của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vang vọng lại.
Trời đã tối đen như mực. cô lại nhớ đến chuyện sói dữ ăn thịt mà Lâm mẹ nói.
Cô che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, dì nhỏ nói, sói dữ chính là nghe được tiếng khóc của con nít mới mò đến ăn thịt trẻ con.
Cứ như vậy, cô không dám khóc to nữa, cũng không dám chạy loạn, đành phải cắn môi khóc thầm dò dẫm đi về hướng lúc nãy anh đi.
Anh hai. Miên Miên sợ hãi, chừng nào anh mới quay về.
Ban đêm, rừng cây nhiệt độ rất thấp, cô vừa lạnh lại vừa đói,bên tai không ngừng truyền đến những âm thanh quái dị. Là sói hoang sao? Sói dữ đã tới ăn thịt Miên Miên sao?
Cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, thân thể trở nên rất nặng nề, sau đó mí mắt dần dần sụp xuống, bên tai nghe thấy âm thanh mơ hồ vang lên của anh: Viên cầu nhỏ...Viên cầu nhỏ...nhóc ở đâu?
Chính là thanh âm của anh hai. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã rơi vào hôn mê sâu.
/124
|