Cầm Đế

Chương 311: Diệp Âm Trúc đích trắc thí

/336


Phân tích của Duệ Cầm đối với chuyện này còn sáng tỏ hơn cả hắn kể lại, nhưng lại tìm ra chỗ sơ hở duy nhất trong chuyện này ở Lam Địch Á Tư.,
Hắn còn chưa đến bốn tuổi, một Hài tử như vậy, nếu trưởng thành sẽ như thế nào?
Giờ phút này, Diệp Âm Trúc rốt cuộc hiểu được vì sao Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế lại phế bỏ thân phận Thái tử của Phí Tư Thiết Lạp, để cho hắn trở thành Thái tử mới của Mễ Lan đế quốc.
"Bảo sao hắn lại nói dùng một nửa tâm lực học Cầm. Với sự thông minh và tài trí của hắn, có lẽ hắn quả thật có năng lực này" Diệp Âm Trúc cảm thán nói.
Phất Cách Sâm ở bên cạnh nói: "Nói ra cũng kỳ quái. Duệ Cầm Thái tử thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại không có thiên phú gì về mặt Vũ Kỹ và Ma pháp. Hắn thậm chí còn không cảm ứng được sự tồn tại của Ma pháp Nguyên tố một chút nào. Cũng chẳng có hứng thú gì với Vũ kỹ. Chỉ thích mỗi Âm luật, ta từng kiểm tra hắn một lần, tình huống của hắn rất đặc thù, ít nhất là trong trăm năm qua ta chưa gặp qua ai như vậy. hắn quả thật không cảm nhận được Ma pháp Nguyên tố tồn tại, nhưng Tinh thần lực của hắn lại khác hẳn so với người bình thường. Tuổi nhỏ như vậy mà Tinh thần lực đã có thể so sánh với Ma pháp sư hoàng cấp. Hơn nữa, Tinh thần lực cả hắn thậm chí không cần tu luyện mà vẫn vô hình tăng lên. Lúc trước ta còn sợ tình huống này sẽ gây bất lợi với thân thể hắn. Nhưng bây giờ xem ra cũng không có ảnh hưởng gì. Có lẽ, nguyên nhân vì hắn quá thông minh"
Nghe Phất Cách Sâm nói, Diệp Âm Trúc không khỏi thầm than trong lòng. Không ngờ rằng, Mễ Lan đế quốc lại xuất hiện một người có tình huống đặc biệt như vậy.
Xem ra, cục diện của Đại lục trong tương lai thật sự không dễ nói. Mã Tây Mạc Đại Đế đã có kế của mình, để cho Tư Cầm trở thành người kế thừa của Lam Địch Á Tư, Tư Cầm cũng rất thông mình.
Nhưng so sánh với vị Thái tử Duệ Cầm trước mặt này, vẫn còn kém xa.
Làm một Đế Vương, thực lực của bản thân cũng không quan trọng, quan trọng là phải khống chế cả Quốc gia. Cho nên trí tuệ mới là quan trọng nhất.
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: "Âm Trúc, đang lo lắng tương lai của Đại lục hả? mặc dù ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, nhưng tương lai của Đại lục ta không muốn nghĩ đến. Từ nay về sau, sẽ do đám Hài tử tự phát triển. Tuy nhiên, có một việc, ta có thể cam đoan với ngươi. Nếu con trai ngươi thật sự trở thành Đế Vương của Lam Địch Á Tư đế quốc, vậy Mễ Lan đế quốc sẽ tuyệt đối không phát động chiến tranh với Lam Địch Á Tư. Dù cho lúc đó Mễ Lan đế quốc do Duệ Cầm làm chủ, ta cũng có thể cam đoan với ngươi"
Diệp Âm Trúc có chút không hiểu vì sao Tây Nhĩ Duy Áo lại nói ra những lời như vậy. Nhưng cảm ứng về Linh hồn, hắn thấy những lời này của Tây Nhĩ Duy Áo rất chân thành, không có chút gì là giả và có ý lấy lòng mình cả.
"Chuyện này sợ rằng hơn mười năm nữa mới xảy ra. Tình huống khi đó thế nào không ai có thể nói trước được? Cũng không phải là ta lo lắng. Điều ta muốn làm nhất bây giờ, chính là có thể hoàn thành cuộc Thánh Chiến lần này, hoàn toàn diệt trừ lo lắng của Đại lục. Đến lúc đó, cũng là lúc ta rời khỏi vũ đài" Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
Tâm trạng hắn lúc này đã bình tĩnh lại.
Khắp Đại lục này, sinh sống hàng triệu vạn con người, thế cục cả Đại lục sao có thể do một mình hắn thay đổi được chứ? Tây Nhĩ Duy Áo nói rất nhiều, tương lai như thế nào, vậy để người trong tương lai quyết định đi.
Tây Nhĩ Duy Áo nói: "Về cuộc Thánh Chiến lần này, Mễ Lan đế quốc đã chuẩn bị rất tốt. Cầm Thành như thế nào, Mễ Lan đế quốc sẽ như vậy. Tây Đa Phu Nguyên soái và Áo Lợi Duy Lạp Nguyên soái sẽ toàn lực phối hợp với ngươi. Mễ Lan đế quốc tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Liên quân"
"Cám ơn ngài, Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc" Diệp Âm Trúc thật lòng nói.
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: "Tuy nhiên, có một suy nghĩ mà ta giống như Mã Tây Mạc. Bất kể là Liên quân lúc nào phát động cuộc chiến tranh này, Thống soái cuối cùng phải là ngươi. Chỉ có thể như vậy, ta mới có thể an tâm phái Mễ Lan Đại quân ra ngoài. Ta nghĩ, ngươi cũng hiểu được nỗi khổ của ta. Trải qua cuộc chiến tranh lần trước, có thể để Mễ Lan hoàn toàn tin tưởng chỉ có Cầm Thành"
Việc Pháp Lam âm thầm ủng hộ Lam Địch Á Tư Đế quốc phát động cuộc chiến tranh lần trước, mặc dù Tây Nhĩ Duy Áo bề ngoài không tỏ thái độ gì, nhưng nỗi hận Pháp Lam vẫn giấu ở sâu trong lòng hắn. Nếu không phải có Cầm Thành, thì cục diện của Đại lục lúc này không biết sẽ như thế nào.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói: "Trách nhiệm này ta sẽ không từ chối. Ngài yên tâm, trong Thánh Chiến ta không thể cam đoan Mễ Lan không bị thương vong. Nhưng ta có thể cam đoan với ngài, thương vong của Mễ Lan là đáng giá"
Tây Nhĩ Duy Áo hít một hơi thật sâu, đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc, vỗ vỗ vai hắn: "Âm Trúc, ngươi là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà ta từng thấy. bất kể là thực lực hay là trí tuệ, ngươi đều có thể dùng hai chữ Thiên Tài để hình dung. Nhưng, thiên tài cũng là người, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình. Ngươi phải nhớ kỹ, trên Thế giới này còn có rất nhiều người quan tâm đến ngươi. Về phía Mễ Lan, chỉ cần còn do ta làm chủ, thì tình hữu nghị với Cầm Thành tuyệt đối sẽ không thay đổi,mà đến khi do Duệ Cầm làm chủ, nói không chừng, sự thân mật càng thêm thắm thiết"
Tâm trạng cảm kích hiếm khi xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc. Tây Nhĩ Duy Áo quả thật đã thay đổi, hắn đã không giống một vị Đế Vương của Quốc gia, mà càng giống như một vị Trưởng bối của mình.
Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho Diệp Âm Trúc cảm thấy rất ấm áp.
Mục đích của chuyến đi này chẳng những đã đạt được, thậm chí còn có thể nói là hoàn thành ngoài mong muốn, củng cố quan hệ giữa Cầm Thành và Mễ Lan đế quốc.
Tây Đa Phu nói: "Âm Trúc, nếu chuyện đã được định đoạt. Ta và Áo Lợi Duy Lạp cũng nên bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng. Nghe nói, sau khi ngươi từ Vị diện kia trở về đã có phát hiện gì phải không? Chúng ta còn phải có công tác chuẩn bị như thế nào?"
Nghe Tây Đa Phu hỏi, Diệp Âm Trúc vội vàng thu liễm tâm thần. Thánh Chiến đối với hắn mà nói là chuyện quan trọng nhất. Nói đến chính sự, tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Ta mới từ Thâm Uyên vị diện trở về chưa lâu. Chuyến đi này quả thật có phát hiện không nhỏ. Tình huống của Thâm Uyên vị diện là như thế này…"
Mấy vấn đề này chỉ cần chúng ta có thể giải quyết, thì cuộc Thánh Chiến này ít nhất có bảy thành nắm chắc. Ta đã mang theo sinh vật từ Thâm Uyên vị diện trở về Pháp Lam. Mời các Đại sư Pháp Lam nghiên cứu ra phương pháp khắc chế các loại độc tốt ở Thâm Uyên vị diện. Bây giờ càng thêm quan trọng, không phải là hoàn cảnh ảnh hưởng đến chiến sĩ của chúng ta, mà là đến từ việc bổ xung"
Diệp Âm Trúc kể lại những điều mình biết về Thâm Uyên vị diện một lần. Đương nhiên, trước khi Thánh Chiến bắt đầu,Pháp Lam cũng sẽ chính thức nói tình huống của Thâm Uyên vị diện với các Quốc gia. Nhưng với quan hệ của hắn và Mễ Lan đế quốc, thì nói ra trước cũng không có vấn đề gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"
Bổ sung vật tư không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta chiếm được thông đạo thì không có vấn đề gì. Quan trọng là bổ sung năng lượng, điều này chủ yếu xuất hiện trên người Ma pháp sư. Nhất là với Ma pháp sư không phải bốn hệ Ám, Hỏa, Tinh thần, không gian. Ở Thế giới đó, không có Ma pháp Nguyên tố khác tồn tại, giải quyết vấn đề này là chuyện cấp bách. Trước khi rời khỏi Pháp Lam, ta đã cẩn thận thảo luận với Áo Bố Lai Ân đại sư. Sau khi rời khỏi Mễ Lan, ta sẽ trở về Cầm Thành. Đối với biến hóa hoàn cảnh và Nguyên tố, thì Tinh linh tộc có quyền lên tiếng lớn nhất. Xem bọn họ có biện pháp gì không. Nếu được, thì ta nghĩ, chậm thì hai năm, lâu thì ba năm, Thánh Chiến sẽ được phát động"
Tây Nhĩ Duy Áo và Tây Đa Phu hỏi rất nhiều vấn đề của Thâm Uyên vị diện, Diệp Âm Trúc căn cứ những điều mình biết, giải thích cẩn thận từ chỉnh thể để cho bọn họ có một hiểu biết toàn diện về Thâm Uyên vị diện. Điều này có tác dụng rất quan trọng với công tác chuẩn bị của Mễ Lan đế quốc.
"
Tốt lắm, chính sự đã xong hết rồi. Thẳng thắn mà nói, có lẽ bởi vì tuổi đã cao, bây giờ ta thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, thật sự là đã già rồi" Tây Nhĩ Duy Áo nói đùa.
Là một Đế Vương, hắn chỉ cần nắm giữ tình huống, còn công tác chuẩn bị là do Tây Đa Phu Nguyên soái đi chuẩn bị.
Diệp Âm Trúc nói: "
Đợi công tác chuẩn bị tiến vào giai đoạn cuối cùng. Pháp Lam hẳn lẽ sẽ chỉnh thể tập trung các tình huống, kể cả điều binh, ra lệnh, hậu cần… khi đó ta có thể không có thời gian gặp Thúc thúc nữa. Cuộc Thánh Chiến này rất quan trọng, Mễ Lan bên này có Thúc thúc trấn giữ, ta cũng có thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng vài đồng minh của Mễ Lan, thì phải phiền Thúc thúc thúc đẩy nhiều hơn"
Tây Nhĩ Duy Áo gật đầu nói: "
ngươi yên tâm, trải qua cuộc chiến tranh lần trước. Ngoại trừ Phật La ra, hai đồng minh còn lại của Mễ Lan bây giờ gần như là một thể với Đế quốc. Quyết định của Mễ Lan có thể nói là quyết định của bọn họ. Ta sẽ giúp ngươi nhìn xem, tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề"
Có lời cam đoan của Tây Nhĩ Duy Áo, nhiệm vụ chuyến đi này của Diệp Âm Trúc coi như đã hoàn toàn hoàn thành. Trụ cột là Lam Địch Á Tư, Mễ Lan hai đại Đế quốc ủng hộ phát động cuộc Thánh Chiến. Còn về phần thế lực cường đại là Thú Nhân tộc, Diệp Âm Trúc thậm chí không cần phải suy nghĩ, có Tử ở đó, hắn còn có gì phải lo lắng nữa chứ?
Tây Nhĩ Duy Áo mỉm cười nói: "
Âm Trúc, vừa rồi không phải ngươi nói sẽ kiểm tra Duệ Cầm sao? Ta thấy, không bằng làm ngay ở đây đi. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi tiến hành kiểm tra như thế nào. Tốt nhất là có thể cho tiểu tử này bị thiệt chút. Hắn thật sự quá thông minh, ta chẳng có biện pháp gì làm gì hắn. mặc dù ta biết ngươi cũng không phải lúc nào cũng có thời gian dạy hắn, nhưng Hài tử này quả thật rất thích Cổ Cầm"
Diệp Âm Trúc mỉm cười vuốt cằm nói: "
Học tập Âm nhạc chú trọng vào thiên phú, tiếp theo mới là cố gắng. không có Thiên phú, cố gắng đến đâu cũng uổng phí. Chỉ cần Duệ Cầm Thái tử quả thật có khiếu về mặt Cổ Cầm, ta đây nhất định thu hắn làm đồ đệ"
Tây Nhĩ Duy Áo nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, trong đáy mắt toát ra rất nhiều quang mang, cao giọng nói: "
Hương Loan, mang Duệ Cầm đến đây đi"
Hương Loan ôm Duệ Cầm cùng với Hải Dương và Tô Lạp cùng đến.
Diệp Âm Trúc hơi kinh ngạc phát hiện, ánh mắt hai Thê Tử mình nhìn Duệ Cầm có đôi chút yêu thích, hiển nhiên rất thích Hài tử này. Phải biết rằng, ba Hài tử của hắn với Hải Dương và Tô Lạp có thể nói là tiểu thiên tài. Có thể để cho hai vị Thê Tử coi trọng như vậy, thì vị Duệ Cầm Thái tử này tất nhiên có chỗ hơn người.
Hương Loan đặt Duệ Cầm xuống mặt đất, Duệ Cầm Thái tử đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc, rất là cung kính gọi: "Sư phụ"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "
Bây giờ gọi ta là Sư phụ còn hơi sớm. Ta còn chưa bắt đầu kiểm tra"
Duệ Cầm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Âm Trúc cao hơn mình rất nhiều, trong mắt tràn ngập vẻ tự tin.
"
Sư phụ, ta nhất định sẽ thông qua kiểm tra của Ngài"
Mặc dù còn một thời gian rất dài mới đến lúc bắt đầu Thánh Chiến. Nhưng Diệp Âm Trúc không có thời gian rảnh, hắn cũng không chậm trễ thời gian, nói: "
bây giờ chúng ta bắt đầu thôi"
Vừa nói, Diệp Âm Trúc đi đến ngồi xuống ghế, quang mang lóe lên, một cây Cổ Cầm đã trống rỗng xuất hiện trước bàn.
Đây là một chiếc tràng kỷ thấp, Diệp Âm Trúc khoanh chân ngồi ở phía sau, vừa lúc tương đương với Duệ Cầm đang đứng. Cũng có thể để cho Duệ Cầm nhìn thấy rõ Cổ Cầm trên tràng kỷ.
Đúng lúc khi hai tay Diệp Âm Trúc đặt trên cầm huyền của Cổ Cầm, cả người hắn lập tức trở nên chăm chú. Mặc dù cầm nghệ của hắn bây giờ trên cả Thế giới này có thể nói là không ai có thể sánh bằng, nhưng sự chăm chú với Cổ Cầm vĩnh viễn không thay đổi.
Ưu nhã, cao quý, khí chất của Diệp Âm Trúc không có vẻ ôn hòa như trước. Nhưng lại cho những người xung quanh ngoại trừ Duệ Cầm Thái tử cảm giác quen thuộc.
Diệp Âm Trúc nhìn kỹ Cổ Cầm dưới tay, trong mắt hiện ra quang mang đặc thù, nói: "Duệ Cầm Thái tử, cây Cầm này tên là Đại Thánh Di Âm. Dài ba mươi tám tấc bảy phân, rộng thân sáu tấc hai phân, đầu rộng nhất bốn tấc, dưới cùng một tấc sáu phân, đáy dày ba phân ba.Mặt Cầm được chế tác từ Đồng Mộc…" Âm Trúc bắt đầu miêu tả lại hình dạng và đặc tính của cây Cổ Cầm
Duệ Cầm nhìn Diệp Âm Trúc, quang mang trong mắt từ trí tuệ chuyển thành chấp nhất. Khi mắt hắn nhìn xuống Đại Thánh Di Âm Cầm, nghe Diệp Âm Trúc giải thích, cả người như đều trầm vào trong đó.
Diệp Âm Trúc đang nói thì Duệ Cầm đã nhịn không được nói: "
Hảo Cầm"
Diệp Âm Trúc cười cười: "
ngươi biết nó là Hảo cầm sao?"
Duệ Cầm Thái tử gật đầu nói: "
Bởi vì thích Cầm. Ta xem qua một ít điển tịch về Cầm. Đại Thánh Di Âm Cầm dịch dương chi đồng, không tang chi tài, phong minh thu nguyện, Hạc Vũ dao thai. Trong Cổ Cầm, Đại Thánh Di Âm Cầm thích hợp với Cầm Khúc nhu hòa nhẹ nhàng, Sư phụ, ta nói có đúng không?"
Diệp Âm Trúc hơi kinh ngạc ngước lên nhìn Duệ Cầm Thái tử, từ từ gật đầu, nói: "
ngươi nói không sai. Nhưng, Đại Thánh Di Âm Cầm cũng có khuyết điểm của nó, đó chính là Cầm vô hồn. Bởi vì con số chẵn, nên cho dù muốn rót Cầm hồn vào trong đó cũng không thể nào làm được. Cho nên, nó nhất định không thể nào trở thành một cây Thiên cổ danh cầm. Nếu ngươi xem qua một ít điển tịch về Cổ Cầm. Ta cũng không cần kiểm tra về hiểu biết Cổ Cầm của ngươi. Tiếp theo ta sẽ đàn tấu một Cầm Khúc, ngươi phải nhìn kỹ, cẩn thận nghe, cảm thụ nó"
"
Vâng" Duệ Cầm cung kính gật đầu, đáp ứng.
Hai tay Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng đặt lên cầm huyền. Linh hồn và trâm trạng của hắn trong nháy mắt dung nhập vào trong Cổ Cầm. Mặc dù còn chưa bắt đầu đàn tấu, nhưng cây Đại Thánh Di Âm Cầm như phảng phát tản mát ra quang mang chói mắt. Cùng là Cổ Cầm, đặt trong tay những người khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả tuyệt đối khác nhau.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, âm thanh rất rõ ràng. Diệp Âm Trúc tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú vào Cổ Cầm, cây Cổ Cầm này cũng sinh ra cộng hưởng.
Khẽ gảy cầm huyền, hai tay Diệp Âm Trúc cuộn lên, như nước chảy mây trôi nhảy lên trên bảy sợi Cầm huyền. Nhưng kỳ dị là, mỗi một sợi Cầm huyền rõ ràng đều run lên trong đàn tấu của hắn, nhưng không có một tiếng đàn nào được phát ra.
Diệp Âm Trúc đàn tấu rất chăm chú, cũng rất chuyên chú, như tất cả tâm lực đều đã đặt vào trong diễn tấu vậy.
Cầm Khúc không có âm thanh gì sao có thể xưng là Cầm Khúc chứ? Tất cả mọi người ở đây đều có nhãn lực cao minh. Nhưng không có một ai nhìn ra được lúc này Diệp Âm Trúc đang làm gì. Hoặc là nói, hắn muốn làm gì. Biến hóa duy nhất có thể thấy chính là cây Đại Thánh Di Âm Cầm dưới tám ngón tay của hắn đàn tấu càng lúc càng sáng, mỗi một sợi Cầm huyền đều như đang nhảy lên.
Duệ Cầm rất chăm chú nhìn từng động tác của Diệp Âm Trúc, thân thể nho nhỏ không hề ba động, cũng không cảm thấy kỳ lạ vì không có âm thanh xuất hiện, chỉ là cẩn thận quan sát, như sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Hai tay Diệp Âm Trúc chuyển động càng lúc càng nhanh. Ngón tay dường như bị quang mang của Cầm huyền lây sang, nhìn như ngọc.
Thật lâu sau, hai tay Diệp Âm Trúc từ từ nâng lên, một khắc này, bảy sợi cầm huyền của Đại Thánh Di Âm Cầm đồng thời run lên. Nếu cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, tần suất dao động của mỗi một sợi Cầm huyền đều giống hệt nhau.
Hai tay từ từ buông ra, Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này mọi người mới chú ý thấy, hai mắt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu bạc.
Phất Cách Sâm là Đại ma đạo sư Tinh thần hệ rõ ràng tình huống này nhất. Đây là trạng thái Tinh thần lực sử dụng đển mức tận cùng. Khi hắn sử dụng Tinh thần Ma pháp cường đại cũng có thể mắt bắn ra ngân quang. Nhưng tuyệt đối không thể nào giống được như Diệp Âm Trúc bây giờ, hai mắt hoàn toàn biến thành màu bạc.
Điều này nhìn qua thì đơn giản, Cầm Khúc thậm chí không phát ra chút Ma pháp ba động và âm thanh gì, mà Diệp Âm Trúc phải sử dụng toàn bộ Tinh thần lực của hắn sao?
Ngân quang trong mắt Diệp Âm Trúc dần dần tan đi, nhìn kĩ Duệ Cầm Thái tử trước mặt, khẽ nói: "ngươi nghe rõ rồi chứ? Thấy rõ rồi chứ? Hiểu được không?"
Ba câu hỏi liên tiếp đồng thời xuất hiện. Mà Duệ Cầm như không nghe thấy Diệp Âm Trúc nói, ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào Đại Thánh Di Âm Cầm đang run rẩy, nhưng đã từ từ giảm đi. Ánh mắt chăm chú, nhìn không nháy mắt.
Hương Loan ở bên cạnh nhịn không được nói: "
Âm Trúc, ngươi đang làm gì vậy? Ngay cả âm thanh đều không có, ngươi để cho Duệ Cầm nghe cái gì? Sao nói là nghe rõ được chứ? Nếu ngươi không muốn thu nó làm đồ đệ, cũng không cần làm khó một Hài tử như vậy chứ"
Nàng vốn xuất thân từ Thần Âm hệ. Trước khi Diệp Âm Trúc đến, nàng và Hải Dương được công nhận là Thần Âm Sư xuất sắc nhất của Thần Âm Hệ. Nhưng lúc này ngay cả bọn họ cũng không hiểu được Diệp Âm Trúc có ý gì. Nhìn thấy Diệp Âm Trúc như vậy không nhìn được mà bộc phát.
Hải Dương khẽ cười, nhẹ nhàng ôm vai Hương Loan: "
Hương Loan tỷ, Tỷ gấp cái gì. Âm Trúc biết mà, bộ dạng của Tỷ bây giờ sao giống như gà mẹ che chở cho gà con vậy. Âm Trúc là người như thế nào, chẳng lẽ Tỷ không biết sao?"
Hương Loan sững sờ một lát.
Tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nghe thấy Hải Dương nói gà mẹ gà con, mặt nàng không khỏi đỏ lên. Cúi đầu, tức giận nói: "
ngươi mới là gà mẹ"
Diệp Âm Trúc cũng không để ý đến Hương Loan, hắn chỉ đang nhìn Duệ Cầm, lẳng lặng chờ đợi.
Duệ Cầm ngơ ngẩn chăm chú nhìn bảy sợi Cầm huyền rung động ngừng lại mới kết thúc, thở dài một hơi. Liên tục chớp chớp mắt, để hai mắt mình được nghỉ ngơi, nhìn Diệp Âm Trúc nói: "
Sư phụ, ta nghe rõ rồi, cũng thấy rõ rồi, nhưng ta không hiểu"
"
Ồ? Nói xem nào" Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói.
Duệ Cầm nói: "
phương pháp đàn tấu vừa rồi của ngài hẳn là một năng lực đặc biệt. Với năng lực này có thể mạnh mẽ hấp thu âm thanh mà Cầm huyền phát ra. Cho nên, mới không phát ra tiếng vang gì. Nhưng, nếu nhìn kỹ ngón tay của Ngài, cùng với tần suất chấn động của Cầm Huyền, lại có thể cảm giác được tâm trạng của nó. Đây là vì sao ta nói mình nghe rõ và thấy rõ. Ta không rõ chính là, ngài làm sao làm được. Chẳng lẽ là Ma pháp sao?"
Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể che giấu: "
ngươi có thể cảm giác tâm trạng khi ta đàn Cầm?"
Duệ Cầm gật đầu nói: "
Có thể. Đầu ngón tay của ngài tiếp xúc với Cầm huyền, đàn tấu, đã toát ra một loại tâm trạng rất trực tiếp. Lúc mới bắt đầu ta cũng không phát hiện được. Nhưng đến cuối cùng khi chấm dứt, tần suất rung động của bảy sợi Cầm huyền, để ta hiểu được. Mặc dù không có âm thanh gì, nhưng Cổ Cầm cũng có thể sinh ra tâm trạng. không phải là tâm trạng của Cầm Khúc, mà là tâm trạng của người đàn tấu. Sư phụ, bảo sao Tỷ Tỷ nói Ngài là Thần Âm Sư xuất sắc nhất trên Thế giới này. Ta mặc dù hiểu được ngài đang làm gì. Nhưng ta cũng biết, điều này tuyệt đối không phải một năm, hai năm là có thể hoàn thành. Ta thu hồi lại lời nói lúc trước. Nếu dùng một nửa tâm lực học Cầm, sợ là cả đời ta cũng không thể làm được như Ngài. Dùng không tiếng động diễn tả tâm trạng của mình"
Lúc trước, Diệp Âm Trúc đều là nghe người khác khen ngợi Hài tử này. Trong lòng hắn mặc dù có chút ấn tượng, nhưng cũng không quá chân thật. Dù sao, Hài tử này mới khoảng bốn tuổi, thậm chí còn chưa đến bốn tuổi. Nhưng lúc này khi hắn tự mình tiếp xúc với nó thì lại phát hiện. Tất cả những từ khen ngợi Hài tử này đều không hề quá đáng.
Hắn sở dĩ lựa chon phương pháp như vậy để đàn cầm, cũng không phải muốn kiểm tra xem Duệ Cầm có thể nhìn ra tâm trạng khi hắn đàn tấu hay không. Mà là vì nguyên nhân khác, hắn không thể nào tưởng tượng được. Duệ Cầm lại có thể nhìn ra tâm trạng mà ngón tay của hắn và Cầm huyền thể hiện. Điều này đã không thể dùng hai chữ Thiên phú để hình dung. Diệp Âm Trúc tự tin nhất chính là Cầm. Nhưng bây giờ hắn phát hiện. Hài tử trước mặt này có thiên phú với Cổ Cầm rất có thể còn hơn cả mình. Đáng tiếc là, hắn cũng không giống như mình. Từ khi mới sinh đã được tiếp nhận Cổ Cầm dạy dỗ. Nếu không, không quá hai mươi năm, Hài tử này nếu có thể toàn tâm toàn ý học Cổ Cầm thì, tài nghệ về Cổ Cầm còn hơn xa mình.
Phải biết rằng, muốn nhìn ra tâm trạng của Diệp Âm Trúc trên Cổ Cầm không hề đơn giản. Trong mọi người ở đây, cũng chỉ có mình Hải Dương có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút mà thôi.
Cố nén kinh hãi trong lòng, Diệp Âm Trúc nói: "Vậy ngươi từ trong quá trình đàn tấu của ta thấy được tâm trạng như thế nào?"
Duệ Cầm cười hì hì, nói: "
HÌnh như tâm trạng này có tên là yêu thì phải. Dường như là tình yêu đối với hai vị Sư mẫu. Sư phụ, đây chính là điều ta bội phục nhất ở ngài. Mặc dù không thể nghe được tiếng đàn chính thức. Nhưng dùng Đại Thánh Di Âm Cầm đàn tấu Cầm Khúc như vậy còn có thể sinh ra tâm trạng như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng"
Diệp Âm Trúc mỉm cười, hắn thật sự không nhịn được mà cười: "
Tốt, tốt, tốt. Xem ra, kiểm tra của ta đã không cần tiếp tục nữa, đáng tiếc, thật là đáng tiếc…"
Người khác đang kinh ngạc không biết vì sao hắn lại nói hai từ Đáng tiếc, thì Duệ Cầm đã mở miệng nói: "
Sư phụ, ngài đang tiếc là ta là Thái tử nên không thể toàn tâm toàn ý học Cầm phải không?"
Diệp Âm Trúc từ từ gật đầu nói: "
Nếu ngươi vẫn có thể đi theo ta học Cầm. Tương lai ngươi sẽ thành tựu không thể nào đoán trước với Cổ Cầm. Mặc dù ngươi không thể nào cảm nhận được Ma pháp Nguyên tố, nhưng như vậy sẽ càng thêm chuyên tâm vào Cổ Cầm. Thậm chí có thể trong tương lai sẽ đạt đến Chí chân chi cảnh mà ta không thể nào đạt được. Mặc dù cũng không có lực công kích trực tiếp, nhưng đây mới là đỉnh cao chính thức của Cầm nghệ. Cũng là điều nuối tiếc mà ta vĩnh viễn không thể nào đạt được,cảnh giới như vậy, đã có thể dùng tiếng đàn ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh"
Lời nói như vậy chính là lần đầu tiên mà Diệp Âm Trúc nói ra. Theo thực lực tăng lên và lý giải về Cổ Cầm. hắn dần dần phát hiện khuyết điểm trong tu luyện của mình, cũng vĩnh viễn không thể thay đổi được khuyết điểm này. Ma Vũ song tu mặc dù có thể cho hắn đạt đến Thứ Thần Cấp hoàn mỹ nhất, có thực lực cường đại. Nhưng sợ là chỉ tu luyện Đấu Khí, cũng sẽ khiến cho sự chuyên chú của hắn đối với Cổ Cầm có một khuyết điểm. Chính là khuyết điểm này, làm cho hắn vĩnh viễn không thể nào đạt được Chí chân chi cảnh, dù tiến vào Thần Cấp cũng không có khả năng.
Duệ Cầm hơi tò mò nói: "Sư phụ, ngài có thể nói cho ta biết, cái gì là Chí chân chi cảnh đỉnh cao của Cầm nghệ không?"
Diệp Âm Trúc từ từ nói:
"
Chí chân chi cảnh chính là…"
Trong mắt Duệ Cầm hiện lên vẻ suy tư, rất nhanh, hắn nói: "
Sư phụ, ta nghĩ Chí Chân chi cảnh không tốt"
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói: "
Vì sao?"
Duệ Cầm nói: "
mặc dù ta không biết Chí Chân chi cảnh này có tồn tại hay không. Nhưng ta có thể khẳng định, đây chỉ là một cảnh giới lý tưởng. Đúng là bởi vì không thể nào đạt đến nó, cho nên mới trở thành đỉnh cao. Nếu có người có thể đạt đến đỉnh, cũng sẽ không phải là đỉnh. Năng lực gì đều như vậy, bất kể cường đại đến mức nào đều sẽ có khuyết điểm. Trên Thế giới này, vốn không có gì là hoàn mỹ cả, không phải vậy sao?"
Nghe xong Duệ Cầm nói, Diệp Âm Trúc không khỏi cả người run lên, hai mắt hắn trong nháy mắt lại hiện lên màu bạc.
Mấy ngày nay, từ sau khi Nguyền rủa bị Sinh mệnh lực diệt trừ. Hắn cẩn thận suy nghĩ trận chiến giữa mình với Tiểu Long Nữ đã quyết định đặt năng lực của mình ở trên Cổ Cầm. Sau này chỉ tu luyện Cầm Ma pháp. Nhưng cũng bởi vì như vậy, để cho hắn phát hiện Cầm nghệ của mình có khuyết điểm. Diệp Âm Trúc từ nhỏ đã tu luyện Cổ Cầm, truy cầu Cầm nghệ có thể nói là khôn nguôi. Khi hắn phát hiện không thể nào thay đổi khuyết điểm đó, thì đả kích đối với hắn có thể tưởng tượng được. Chỉ là có quá nhiều việc, nên hắn còn không có cơ hội thống khổ.
Lời Duệ Cầm nói khiến cho Linh giác trong lòng hắn như được mở ra. Đúng vậy, trên Thế giới này, có gì là không có khuyết điểm chứ? Trong Cầm Khúc có khuyết điểm thì sẽ như thế nào? Chỉ cần tâm tới, Cầm nghệ tự nhiên cũng sẽ đến. Nếu chính mình cho rằng nó không hoàn mỹ, vậy nó sẽ càng lúc càng hoàn mỹ.
Minh ngộ trong nháy mắt, khiến cho Cầm nghệ đã đạt đến đỉnh của Diệp Âm Trúc rốt cuộc đã có đột phát. Hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Cầm nghệ, thăng hoa đến một tầng mới, như lúc trước lĩnh ngộ Thiên Nhân hợp nhất. Cầm nghệ của hắn cũng ở Giờ phút này rốt cuộc trở nên Viên dung như ý. Đạt đến cảnh giới trước đó chưa từng có. Mặc dù thực lực của hắn vẫn là Thứ Thần Cấp ngũ giai, nhưng Cầm nghệ của hắn không còn là Thái Huyền Cầm Tâm. Mà là Tứ tâm hợp nhất, đã dung hợp một cách hoàn mỹ.
"Sư phụ, ngài sao vậy?" Duệ Cầm mặc dù thông minh, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một Hài tử. Nhìn thấy ngân quang lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, Tinh thần lực cường đại ba động mạnh, không nhịn được sinh ra sự sợ hãi, vô ý thức lui lại vài bước, bị Hương Loan đi nhanh tới ôm vào trong ngực.
"
Âm Trúc" Hải Dương đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, cầm lấy tay hắn, nhưng không hề dùng Tinh thần lực dò xét. Nàng cũng là Thần Âm Sư, đối với tình huống bây giờ của Diệp Âm Trúc nàng hiểu rất rõ. Nàng biết, hắn nhất định có phát hiện gì đó. Lúc trước, khi nàng nghe được Diệp Âm Trúc nói về tâm trạng dung nhập giai điệu, cũng có cảm giác như vậy.
Sau nửa ngày, thần sắc của Diệp Âm Trúc đã từ từ trở lại bình thường, vẻ mặt cũng trở nên trầm tĩnh. Thở dài một hơi, nụ cười xuất hiện trên mặt, nhìn kỹ Duệ Cầm đang được Hương Loan ôm trong lòng, mỉm cười nói: "Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, khuyết điểm của ngươi là ở đâu không?"
Duệ Cầm thấy Diệp Âm Trúc đã khôi phục bình thường, nở nụ cười nhìn hắn, giảo hoạt nói: "
Có lẽ, khuyết điểm của ta là quá thông minh. Không phải có câu, hồ đồ khó được, quá thông minh, biết quá nhiều, nhiều lúc không phải là chuyện tốt"
Diệp Âm Trúc gật đầu nói: "
Đúng vậy. ngươi quả thật là người thông minh nhất trong số những người ta từng gặp. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Đệ tử của ta"
Duệ Cầm vô cùng thông minh. Vội vàng từ trong ngực Hương Loan nhảy ra, quỳ xuống trước tràng kỷ đặt Đại Thánh Di Âm Cầm, làm đại lễ ba bái chín vái. Đây là lễ Bái sư, bất kể hắn có thân phận gì, đều phải làm như vậy.
Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn nhận quỳ lạy của Duệ Cầm. Lúc này mới khẽ phất tay áo, dùng một cỗ Nguyên lực nhu hòa cuộn thân thể Duệ Cầm lên, đưa đến trước mặt mình rồi ôm lấy hắn.
"Thu ngươi làm đồ đệ không biết là vinh hạnh của ngươi hay là vinh hạnh của ta. Nếu ngươi không phải Hài tử của Tây Nhĩ Duy Áo Thúc thúc. Ta nghĩ có lẽ ta sẽ trực tiếp mang ngươi đi. Tìm danh sư đúng là khó khăn, nhưng tìm được một đồ đệ có thiên phú cũng không phải chuyện dễ dàng"
Duệ Cầm không mở miệng, không biết vì sao, nam hài thông minh này phát hiện, cảm giác được Diệp Âm Trúc ôm rất là an toàn, giống như Tỷ Tỷ ôm mình vậy. Ngay cả cha mình Tây Nhĩ Duy Áo khi ôm mình cũng không xuất hiện cảm giác này.
Diệp Âm Trúc đặt Duệ Cầm ở trước mặt mình, cũng chính là trước mình Đại Thánh Di Âm Cầm: "
ngươi vừa rồi nói vẫn nhớ kỹ Cầm Khúc mà ta đàn. Vậy bây giờ ngươi đàn cho ta nghe một lần"
Duệ Cầm gật đầu nói: "
Tốt quá, nhưng, Sư phụ, tay ta quá nhỏ, có thể đàn chậm một chút"
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "
không sao cả, ngươi đàn là được"
Diệp Âm Trúc ngồi ở phía sau tràng kỷ, nhưng Duệ Cầm muốn đàn thì phải đứng. Thần sắc của hắn trở nên trịnh trọng, không hề giống một Hài tử, khiến người ta có cảm giác rất quái lạ.
Một khắc khi hai tay Duệ Cầm từ trong tay áo vươn ra đặt trên Cầm huyền, tiếng kêu gần như đồng thời truyền ra từ miệng Diệp Âm Trúc, Hải Dương và Tô Lạp. Bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn thấy. Đôi tay nhỏ bé trắng muốt kia, cũng đều chỉ có bốn ngón, đều không có ngón út, giống hệt tay của Diệp Âm Trúc.
"Thiên Sinh bát chỉ"
Giây phút đó, hào khí trong tẩm cung Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế chợt biến đổi. Tô Lạp và Hải Dương đồng thời nhìn Hương Loan, giật mình nhìn nàng.
Diệp Âm Trúc quái dị nói: "
Chẳng lẽ, ngươi thật sự là đồ đệ mà ông trời ban cho ta sao. Tay của ngươi, giống hệt của ta" Vừa nói, hắn cũng đưa hai tay của mình ra, để cho đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm đặt lên trên tay mình.
Đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm vô cùng ấm áp, cầm lấy có cảm giác rất thoải máu. Giờ phút này, trong lòng Diệp Âm Trúc đột nhiên có sự mẫn cảm, nhìn Hài tử trước mặt, cảm giác trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tô Lạp kêu lên: "
Trời ạ, nếu hắn không phải con trai của Bệ Hạ. Ta thật sự hoài nghi hắn là Hài tử của Âm Trúc. Tay bọn họ giống nhau như đúc"
Hải Dương gật đầu, nhìn Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế một cái. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng nàng hiểu được, Duệ Cầm nhìn giống Diệp Âm Trúc nhiều hơn so với Tây Nhĩ Duy Áo nhiều.
Duệ Cầm quay đầu nhìn Diệp Âm Trúc: "
Sư phụ, ta còn muốn đàn nữa không?"
Diệp Âm Trúc lúc này mới hồi tỉnh lại, buông bàn tay mềm mại nhỏ bé của Duệ Cầm ra, gật đầu với hắn.
Lúc này, Cầm Đế Đại nhân của chúng ta có thể nói là vô cùng hưng phấn. Thiên sinh bát chỉ, thiên phú nhạy cảm, quan sát và tự hỏi rất giỏi. Nhìn từ góc độ nào, Hài tử trước mặt đều là người kế thừa y bát thích hợp nhất. Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu hắn không phải Mễ Lan Thái tử thì càng tốt hơn.

/336

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status