Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 34: Mẹ con đấu ác nam…

/84


Bóng người kia chui vào phòng của Thái hậu, lật tung đồ vật trong phòng, giống như đang muốn tìm một thứ gì đó. Kiến Ninh trốn trong tủ như kiến bò chảo nóng, cảm thấy chính mình như đã bị mắc vào lưới nhện của số phận, chỉ cần một chút không cẩn thận thôi là sẽ mất mạng như chơi!

Ngươi nọ tìm tới tìm lui, mãi không chịu bỏ đi, khiến Kiến Ninh vừa sốt ruột vừa sợ hãi, chỉ muốn nhảy ra hô hoán thị vệ…Hiềm nỗi bản thân nàng là công chúa, nếu như người kia thực sự là Đào Cung Nga, liệu có khi nào nổi lên sát ý lập tức giết nàng không? Cái này thật là, động cũng chết, bất động cũng chết, phải làm sao đây?

Kiến Ninh sầu não không thôi, hai nắm tay xiết chặt lại, mà Tiểu quận chúa lại kéo kéo ống tay áo của Kiến Ninh, nhỏ giọng nói: “Công chúa, vì sao chúng ta phải trốn trong tủ?”

Trong phòng vốn đang lặng như tờ, tuy Tiểu quận chúa nhỏ giọng hết mức, nhưng Đào Cung Nga là người luyện võ lâu năm, làm sao không nghe thấy được. Vì thế, nàng ta lập tức biến sắc, quay người hướng về phía âm thanh.

Kiến Ninh biết bây giờ có muốn trốn cũng không kịp, chỉ có thể không ngừng cổ vũ bản thân: “Thôi, nếu không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp gió đông…Chẳng lẽ ta còn phải sợ sao, chết thì chết đi…” Nàng vừa định nhảy ra, lại nghe bên ngoài có tiếng nói: “Rốt cục là tại sao?” Thanh âm này, chính là giọng nói của Thái hậu.

Sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới. Thái hậu không ngờ lại trở về nhanh như vậy. Kiến Ninh sợ đến suýt ngạt thở, vận số của nàng thực sự tệ thế sao.

Đào Cung Nga hiển nhiên cũng nghe được tiếng quát, liền dừng bước chân lại. Mà ngoài cửa, Thái hậu vừa dứt lời, lại vang lên thanh âm của nam nhân: “Phòng của tiểu thái giám kia sao lại có nhiều thị vệ như vậy? Ngươi xem, Liễu Yến đã chết rồi! Rốt cuộc đã có chuyện gì chứ!” Người kia vừa nói vừa thở dốc, mười phần chính là tên Đặng Bình Nam giả cung nữ kia.

Giờ phút này, Đào Cung Nga vội vàng trốn vào sau bức rèm ở góc phòng.

Giọng nói của Thái hậu và Đặng Bình Nam không to, nhưng Kiến Ninh ở bên trong ngăn tủ vẫn nghe được rõ ràng. Nàng vừa mừng vừa sợ, trong lòng bất an nghĩ: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ lão Tứ không những không chết mà còn giết được Liễu Yến sao? Nghe lời của Đặng Bình Nam thì hình như lão Tứ đã sớm có chuẩn bị? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì chứ? Liệu Liễu Yến kia có khai gì với lão Tứ không? A Di Đà Phật! Ông trời ơi, xin người phù hộ cho con…”

Lại nghĩ tới bản thân còn chưa thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này, Kiến Ninh liền tạm thời vứt chuyện của Tứ gia sang một bên, tập trung tinh thần nghe ngóng.

Thái hậu nói: “Ta làm sao biết được? Ta đã sớm nhắc nhở Liễu Yến không nên hành động thiếu suy nghĩ rồi. Tiểu thái giám kia quỷ kế khó lường, ai biết hắn giở trò gì chứ…”

Đặng Bình Nam nói: “Ngươi không biết? Thị vệ trong cung rốt cục nhận lệnh điều động của ai mà tới đó hả? Còn giết chết Liễu Yến nữa? Ngươi không thấy chuyện này rất kì quặc sao?”

Thái hậu không ngờ đi tới phòng của Tứ gia lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy. Nàng vốn đang hoang mang lo sợ, lại nghe Đặng Bình Nam có ý chất vấn nghi ngờ, nhất thời lửa giận bốc cao, quát to: “Ngươi lại có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nói ta cố ý hại chết Liễu Yến sao? Làm như vậy ta có lợi gì chứ?”

Đặng Bình Nam nói: “Ngươi tất nhiên làm vậy là vì sợ nàng tranh công của mình, hoặc giả nàng đã phát hiện ra bí mật gì đó mà ngươi không muốn người khác biết, vì vậy ngươi mới giết người diệt khẩu, chẳng lẽ không đúng sao?”

Thái hậu cả giận nói: “Ngươi đừng ăn nói lung tung, vu oan giá họa cho ta. Chúng ta đều phụng mệnh làm việc, vốn phải đồng lòng nhất trí, tại sao các ngươi lúc nào cũng chỉ trích ta! Hừ, chẳng lẽ bởi vì ta xưa nay nhún nhường các ngươi nhiều quá, cho nên các ngươi được thể lấn tới à?”

Kiến Ninh ở trong tủ nghe được, âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: “Các ngươi đừng có nói nữa, cẩn thận lộ ra xuất thân của lão nương bây giờ! Đến lúc đó lão nương có muốn bám đùi Hoàng đế ca ca cũng không kịp nữa đâu!” Để đánh động cho bọn họ, Kiến Ninh rất quả quyết đập ngăn tủ một phát.

Tục ngữ có câu: “Hổ dữ không ăn thịt con”. Cho dù Thái hậu phát hiện Kiến Ninh ở trong ngăn tủ thì sao chứ, có lẽ bà sẽ không nỡ xuống tay với nàng đâu. Kiến Ninh quyết định đi nước cờ này, chính là muốn xem tình cảm của Thái hậu giành cho nàng đến đâu.

Quả nhiên, khi nghe được tiếng vang của tủ, Thái hậu và Đặng Bình Nam đồng thời im bặt. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tủ. Thái hậu quát to: “Kẻ nào to gan như vậy, còn không mau bước ra đây cho ta?”

Trong khi bà nói thì Đặng Bình Nam tiến gần về phía tủ. Kiến Ninh ngồi trong nhìn thấy, vừa chuẩn bị chui ra, bỗng Đào Cung Nga từ sau rèm đột ngột nhảy tới, tấn công Đặng Bình Nam!

Thái hậu thấy vậy, liền tưởng rằng khi nãy bà nghe nhầm tủ có tiếng động, lập tức muốn xông lên giúp Đặng Bình Nam giết Đào Cung Nga. Mà Kiến Ninh ở bên trong ngăn tủ trông ra chứng kiến cảnh đó, vội vàng đẩy tủ nhảy ra ngoài.

Thái hậu vạn lần không ngờ lại gặp Kiến Ninh lúc này, vì thế ngạc nhiên kêu lên: “Kiến Ninh?”

Kiến Ninh nhìn lướt qua trận chiến giữa Đặng Bình Nam và Đào Cung Nga, mở miệng gọi: “Mẫu hậu!” Mà Mộc Kiếm Bình lúc này mới chui ra, đứng phía sau Kiến Ninh.

Thái hậu thấy Mộc Kiếm Bình ăn mặc quần áo cung nữ, liền không để ý tới nàng nữa, vội vã hỏi con: “Kiến Ninh, ngươi tại sao lại ở đây?” Giờ phút này, bà vẫn nghĩ Kiến Ninh chẳng qua là quá ham chơi nên mới lén trốn ở Từ Ninh cung thôi.

Kiến Ninh nghe bà hỏi vậy, cắn răng nói: “Mẫu hậu…Trước đừng hỏi gì…Giết hắn!” Nàng nói xong, liền hung tợn nhìn về phía Đặng Bình Nam.

Thái hậu nằm mơ cũng không dự đoán được Kiến Ninh sẽ nói ra lời này, cho nên phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi không thôi. Nhưng sau khi ngẫm ra lí do Kiến Ninh muốn diệt Đặng Bình Nam xong, bên trong kinh hoàng lại pha thêm phần do dự.

Thái hậu, Liễu Yến, Đặng Bình Nam, ba người đều là người của Thần Long giáo, nhận lệnh ẩn núp trong cung tìm kinh thư. Không ngờ Liễu Yến và Đặng Bình Nam lại luôn bắt tay nhau chỉ trích bà, khiến Thái hậu từ lâu đã khó chịu với hai người họ. Huống hồ Liễu Yến lại biết được chuyện Kiến Ninh là kết tinh của bà và Sấu đầu đà, cho nên khi thấy nàng ta chết, Thái hậu tuy rằng khiếp sợ, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng.

Mà Đặng Bình Nam thấy Liễu Yến chết, lập tức liền nghi ngờ Thái hậu cố ý hợp tác với Tứ gia giết người diệt khẩu. Vì chuyện này mà cả đường về, hắn chửi rủa Thái hậu không thôi.

Đối với Kiến Ninh mà nói, so với tên nhân yêu chết tiệt Đặng Bình Nam thì Đào Cung Nga cũng chỉ là râu ria thôi. Bởi mục đích của Đào Cung Nga nàng nắm rất rõ, bà ta chỉ muốn Tứ thập nhị chương kinh, không phải là muốn giết nàng. Còn Đặng Bình Nam lại khác, hắn dường như đã nghi ngờ thân thế của nàng, lại vô lễ với Thái hậu như vậy, chuyện phản bội cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nếu lúc này để hắn sống e chính là hậu họa về sau.

Kiến Ninh trong lúc mấu chốt này lập tức đã có quyết định. Mà nghe nàng nói vậy, bên này Thái hậu còn đang do dự, bên kia Đặng Bình Nam đã quát to: “Mao Đông Châu, thì ra tất cả đều là mưu kế của ngươi! Quả nhiên là ngươi giết…”

Thái hậu quá đỗi sợ hãi, theo bản năng muốn giải thích.

Kiến Ninh bước lên một bước, nắm tay Tiểu quận chúa kéo đến trước mặt Thái hậu, cố ý nói: “Đông Châu, ngươi không cần sợ tên nhân yêu xấu xí này. Ban đêm hắn dám đột nhập Từ Ninh cung, ý đồ gây rối đã lộ rõ ràng. Ngươi mau mau hiệp trợ vị cung nữ nghĩa hiệp này, giết chết hắn cho ta.”

Tiểu quận chúa khờ dại ngây thơ, không hề biết Kiến Ninh đang dùng chiêu “trộm mận đổi đào”, thấy nàng đột nhiên gọi mình là “Đông Châu” thì ngẩn ra, không biết nên trả lời hay không.

Mà Thái hậu thì lại lọc lõi già đời, Mao Đông Châu vốn là tên của bà. Cái tên này Đặng Bình Nam biết, nhưng cung nữ đang đánh nhau với hắn lại không biết. Thấy Kiến Ninh nói vậy, bà liền hiểu ra nàng nhất định đã biết gì đó, cho nên mới để Tiểu quận chúa mạo danh thế thân “Mao Đông Châu”.

Đào Cung Nga lúc thấy Kiến Ninh và Tiểu quận chúa xuất hiện đã e sợ, lại nghe Kiến Ninh xưng là công chúa thì càng dè chừng hơn. Bà định đánh Đặng Bình Nam lui lại một chút rồi tìm đường chạy thoát thân. Ngờ đâu công chúa nói như vậy, rõ ràng đã hiểu nhầm mình chính là cung nữ trong cung, vì vậy trong lòng bà không khỏi vô cùng an tâm, tập trung ác chiến với Đặng Bình Nam.

Đặng Bình Nam thấy Kiến Ninh che dấu cho Thái hậu, càng giận dữ hơn. Trong số ba người Thần Long giáo ở đây, hắn chính là kẻ có võ công cao cường nhất. Vì thế, Đặng Bình Nam lập tức một chưởng đánh lui Đào Cung Nga, sau đó xông thẳng đến chỗ Thái hậu.

Thái hậu nhìn Kiến Ninh, chần chừ do dự không quyết. Kiến Ninh liền nói: “Mẫu hậu, không thể nhân từ, nếu như hắn không chết thì chúng ta sẽ phải chết!” Thái hậu nghe vậy, lập tức quát: “Tới!” sau đó tung người chặn Đặng Bình Nam.

Kiến Ninh lại kêu lên: “Lão lão cung nữ, ngươi vất vả rồi, mau mau bắt tên nhân yêu này lại, bản công chúa sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”

Đào Cung Nga nhất thời hỗn loạn không hiểu gì hết. Ban đầu nàng vốn nghĩ tên nam nhân giả cung nữ này là nhân tình của Thái hậu, mà Thái hậu là người không biết võ công, cho nên mới lập tức tấn công Đặng Bình Nam. Nhưng bây giờ, thấy Thái hậu lại giao đấu kịch liệt với Đặng Bình Nam thì Đào Cung Nga ngạc nhiên không sao tả nổi, bà không rõ lúc này nên lao vào đánh hay nhân cơ hội mà rút lui.

Đặng Bình Nam võ công cao cường, Đào Cung Nga vừa rồi so chiêu với hắn tất nhiên biết rõ, vì vậy liền lập tức quyết định lui bước.

Kiến Ninh thấy Đào Cung Nga như vậy, lại thấy Thái hậu đánh không lại Đặng Bình Nam, trong lòng nghĩ rất nhanh rồi hô to: “Nhân yêu, trong áo ngươi rốt cục có cái gì vậy? Sách sao? Tại sao phải che che giấu giấu!”

Đào Cung Nga vừa nghe thấy “sách”, sắc mặt liền thay đổi, vốn đang lùi lại thì lập tức chuyển thế tiến công.

Thái hậu tập trung toàn lực chống Đặng Bình Nam, hoàn toàn không để ý tới Kiến Ninh nói gì. Ngược lại, Đặng Bình Nam lại nghe rất rõ ràng, tức giận kêu lên: “Con tiểu tiện nhân kia, ngươi dám…”

Đặng Bình Nam còn chưa kịp thốt ra “nói hươu nói vượn” thì Kiến Ninh đã nổi giận bởi ba chữ “tiểu tiện nhân”. Nó gợi nàng nhớ lại tiếng “nghiệt chủng” ban nãy của Liễu Yến. Nàng rút chủy thủ trong giày ra, cắn răng nói: “Cái tên nhân yêu thối tha này, giả đàn bà này, hừ, thiên đường có lối ngươi không tới, địa ngục không cửa ngươi lại tới. Hôm nay bản công chúa sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa.”

Nói xong, Kiến Ninh liền vỗ vai Tiểu quận chúa, nhỏ giọng nói: “Mộc Mộc, chúng ta hôm nay song kiếm hợp bích, giết tên nhân yêu này!”

Tiểu quận chúa thấy Đặng Bình Nam ra chiêu uy mãnh, diện mạo lại dữ tợn, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng thấy Kiến Ninh nói vậy thì nàng cảm thấy vững tâm hơn nhiều, liền đáp: “Vâng, công chúa!” Rồi lập tức vận công.

Lập tức cục diện bây giờ biến thành: Đào Cung Nga và Thái hậu áp sát tấn công Đặng Bình Nam, mà Kiến Ninh và Mộc Kiếm Bình lại đứng bên cạnh “như hổ rình mồi”. Đặng Bình Nam thấy vậy thì lo lắng không thôi, thầm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng. Ngờ đâu nôn nóng dễ hỏng việc, hắn vô tình để lộ ra một sơ hở nhỏ, nhất thời bị Đào Cung Nga một chưởng đánh trúng sống lưng. Đào Cung Nga đánh Đặng Bình Nam bị thương xong liền kêu to: “Đem đồ giấu trên người ngươi giao ra đây!”

Mà Thái hậu thấy Đặng Bình Nam đã rơi xuống thế hạ phong, không chần chừ gì nữa, vung chân lên đạp mạnh vào đầu hắn. Đặng Bình Nam vội vàng lui lại, tới chỗ của Kiến Ninh và Mộc Kiếm Bình. Kiến Ninh chẳng qua chỉ là kẻ mạnh mồm, lúc này thấy kẻ xấu tới gần, sợ hãi hô to: “Mộc Mộc, điểm huyệt hắn đi!”

Mộc Kiếm Bình không kịp nghĩ nhiều, nói: “Được!” rồi đưa tay định điểm huyệt Đặng Bình Nam. Đặng Bình Nam gặp nguy không loạn, nghiêng người túm lấy tay của Mộc Kiếm Bình, ấn một cái, chỉ nghe tiếng xương “răng rắc” kêu lên. Tiểu quận chúa kinh nghiệm giang hồ còn thấp, làm sao có thể là đối thủ của Đặng Bình Nam, bị đau đến nỗi chảy nước mắt.

Đặng Bình Nam trừng mắt, nhìn Kiến Ninh, quát: “Tiểu tiện nhân, lão tử tiễn ngươi một chưởng xuống địa ngục!” Kiến Ninh thấy hắn hung lên, khuôn mặt càng xấu xí hơn, thì sợ hãi đến tận cùng, không ngừng lùi lại mấy bước.

Thái hậu thấy con gái yêu gặp nạn, vội vàng xông tới cứu, mà Đào Cung Nga cũng tung một chưởng đánh tới ngực của Đặng Bình Nam.

Đặng Bình Nam né đi Thái hậu, vung một chưởng cản lại chưởng của Đào Cung Nga, lại thuận thế xông tới chụp lấy bà. Đào Cung Nga thấy cổ họng như bị chọc thủng, liền biết bản thân đã bị nội thương nặng, vì thế nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

Đặng Bình Nam thấy bớt đi một đối thủ, lại hận Kiến Ninh thủ đoạn xấu xa, liền muốn quay lại giết nàng. Mà dự đoán được điều đó, Thái hậu không để tâm đến an nguy của bản thân, vội xông lên tiếp chiêu của Đặng Bình Nam.

Giờ phút này, Kiến Ninh đứng ở sau lưng Đặng Bình Nam, vẫn còn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng, cố hết sức cắn chặt môi, rốt cuộc cầm chủy thủ trong tay đâm thẳng xuống.

Chủy thủ này chính là đồ nàng lấy của “Tiểu Quế Tử”, nguồn gốc sâu xa chính là bảo bối của Ngao Bái, sắc bén không thôi, chém sắt như chém bùn. Vì thế mà tuy Kiến Ninh không phải đâm rất mạnh nhưng chủy thủ vẫn xuyên qua lồng ngực của Đặng Bình Nam.

Thái hậu thấy thế, nhanh như chớp vỗ ba chưởng lên người Đặng Bình Nam. “Hóa cốt miên chưởng” lợi hại vô cùng, Đặng Bình Nam trước sau đều bị thương nặng, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra. Thân mình hắn run rẩy một lát rồi ngã xuống đất.

/84

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status