Trên công đường, Bách Lý Uyên thu hồi vẻ lười nhác thường ngày trước mặt nàng, bộ dáng ngược lại có chút giống một vị thanh thiên đại nhân, gương mặt hết sức nghiêm túc. Dù sau hình tương hắn biểu hiện bên ngoài là một vị khâm sai lạnh lùng nhưng công chính liêm minh, chứ không phải vị Tam hoàng tử cao cao tại thương, nhận được thánh sủng mênh mông trong hoàng cung nơi Yến Kinh xa xôi kia. Trong tiếng hô uy vũ, Đoàn Dung Uyển và Mộ Dung Thành dẫn theo Phượng Đan Nhi che mặt bước vào, quỳ xuống giữa công đường.
“Người quỳ dưới công đường là ai.”
Thanh âm Bách Lý Uyên lành lạnh vang lên, hắn cầm kim đường mộc, hờ hững chơi đùa trong tay.
Nàng yên tĩnh đứng một bên, nhìn ba người dưới công đường lần lượt báo lên tên họ.
“Bẩm khâm sai đại nhân, tiểu nữ, Đoàn Dung Uyển, là nạn nhân duy nhất còn sống sót trong thảm án Đoàn gia.”
“Tiểu dân là Mộ Dung Thành, là nhân chứng có mặt trong ngày hôm đó.”
Sơ Nghiên hơi chớp mắt, cũng theo sau lên tiếng:
“Tiểu dân Phục Lam, cũng là nhân chứng sống trong đêm diệt môn đó.”
Ánh mắt Bách Lý Uyên lãnh đạm quét qua, nhàn nhạt mở miệng:
“Mộ Dung Thành, Phục Lam, có người tố cáo các ngươi làm khác Đoàn gia, lại đối với gia sản Đoàn gia nổi lòng tham, hợp tác với đám thổ phỉ ngoài thành giết người cướp của, hai người các ngươi có nhận tội không?”
“Đại nhân, tiểu dân và Đoàn gia chỉ là bèo nước gặp nhau, dù thật sự nảy lòng tham, bọn ta có thể cướp của, cớ sao phải diệt môn Đoàn gia? Tiểu dân và A Lam oan uổng.”
Sơ Nghiên cũng theo sau lên tiếng:
“Ta và Mộ Dung đều là người giang hồ, kiếm pháp bọn ta sử dụng đều có đặc trưng riêng, có thể nhìn vào vết thương trên xác chết của nạn nhân Đoàn gia, chiêu chiêu dứt khoát, một đao đoạt mạng, tuyệt đối là sát thủ làm ra. Hai người bọn ta mặc dù hành tẩu giang hồ, nhưng cũng không có đủ tiền để thuê sát thủ.”
Ánh mắt Bách Lý Uyên giật giật, nhìn hai người Sơ Nghiên và mộ Dung Thành, quả thật toàn bộ từ trên xuống dưới đều hận không thể treo ba chữ không có tiền trên mặt. Bách Lý Uyên cũng chỉ làm cho đúng trình tự, Mộ Dung Thành lúc này tiếp tục nói:
“Khâm sai đại nhân, bọn ta có tìm được một nghi phạm, chính miệng nàng cũng đã thừa nhận Đoàn gia là nàng ra tay.”
Bách Lý Uyên thuận theo gõ mộc bàn, sắc mặt nghiem nghị:
“Gỉai nghi phạm lên công đường.”
Một tiếng hô uy vũ lại vang lên, nữ tử che mặt trước đó theo Mộ Dung Thành trở về bị áp giải vào công đường, nàng thẳng tắp quỳ xuống. Dung mạo lúc này cũng đã lộ ra rõ ràng.
“Ngươi là ai?”
“Tội dân Phượng Đan Nhi, tham kiến khâm sai đại nhân.”
“Phượng, Phượng Đan Nhi! Không thể nào, ngươi sao có thể còn sống!?”
Phượng Đan Nhi vừa xuất hiện trên công đường, Đoàn Dung Uyển cả kinh mà ngã xuống, hoảng sợ nhìn người trước mắt. Mọi người không khỏi chú ý đến sự thất thố của nàng. Đoàn Dung Uyển hơi thu hồi thần sắc, lập tức vẻ mặt chỉ còn sự yếu đuối nhu nhược buồn bã.
Bất quá phản ứng vừa rồi đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của nàng ta. Sơ Nghiên mỉm cười, vụ án này thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, chẳng qua là lợi dụng sự trả thù mù quán của một cô nhi mà thôi. Với lại Phượng Đan Nhi chủ động nhận tội, vụ án này chẳng mấy chóc kết thúc. Bất quá từ đây lại mở ra một án oan khác, người nào đó lại không nhàn hạ.
Bằng chứng được đưa lên, từ lúc Phượng Đan Nhi tiếp cận Đoàn Dung Uyển, đến thời gian gây án và thời gian nàng biết mất ở Mỹ Nhân Lâu. Hơn nữa, Mộ Dung Thành còn mang theo chứng cứ Phượng Đan Nhi chính là Đệ nhất sát thủ trên giang hồ- Xích Luyện.
Phượng Đan Nhi quỳ giữa công đường, nhìn vật chứng từng cái được đưa ra, thanh âm nàng lạnh lùng vang lên:
“Đoàn gia đúng là ta diệt.”
Thâm chí còn không một lời giảo biện hay phủ nhận nào.
Đoàn Dung Uyển kích động muốn xông lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phượng Đan Nhi:
“Tại sao! Đoàn gia ta và cô không thù không oán, cô vì sao muốn diệt Đoàn gia ta?”
“Không thù không oán?”
Ánh mắt Phượng Đan Nhi đảo qua, ánh mắt lạnh lẽo:
“Đoàn Dung Uyển, ngươi dám nói Phượng gia ta năm đó bị tru di tam tộc, không phải do Đoàn gia các ngươi, không phải do ngươi gây ra sao! Trời không diệt Đoàn gia các ngươi, ta liền thay trời hành đạo!”
Đoàn Dung Uyển sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu:
“Không, không phải, không phải ta, ta lúc đó mới bao tuổi…”
Phượng Đan Nhi cười lạnh:
“Đúng vậy, chỉ vì ngươi còn nhỏ, phụ mẫu mới tin tưởng không đề phòng, chỉ vì ngươi còn nhỏ, mới có thể đẩy Phượng gia ta vào thế vạn kiếp bất phục!”
Phượng Đan Nhi gằn từng chữ một, hận ý trong mắt không chút che dấu.
Bách Lý Uyên cười lạnh, lạnh lùng mở miệng:
“Hay cho câu thay trời hành đạo, ngươi có biết Đoàn gia là đại tộc có công với triều đình, trong nhà cũng có vài vị quan phụ mẫu, ngươi một lần nhân diệt bọn họ họp gia tộc liền diệt toàn tộc, đã nghĩ đến cái giá phải trả chưa?”
Phượng Đan Nhi nghe lời của Bách Lý Uyên, cũng không hề sợ hãi, nàng quay đầu hướng Bách Lý Uyên dập đầu, mạnh đến mức đầu chảy máu tươi, thanh âm nàng như cũ rõ ràng kiên định:
“Khâm sai đại nhân, tội nữ tự biết bản thân mang theo trọng tội, nhưng trước khi bị định tội, tội nữ muốn cáo ngự trạng.”
Phượng Đan Nhi lấy trong người ra một lệnh bài màu vàng, bên trên có khắc long văn và một chữ Ngự to lớn. Ánh mắt Bách Lý Uyên hơi đổi, vẫy tay một cái. Người bên cạnh hiểu ý, lập tức hô một tiếng “Bãi đường.”
Bọn họ được đưa đi, Sơ Nghiên biết, tính chất của sự việc đã thay đổi. Hiện tại nam nữ chủ cũng coi như đã bảo toàn mà rút lui, tránh được một kiếp nạn cho bọn họ.
Phượng Đan Nhi lấy ra Ngự bài, Bách Lý Uyên lập tức trì hoãn vụ án. Vụ án Đoàn gia đã rõ hung thủ, nhưng lại mở ra một vụ án mới. Ngự bài của Phượng Đan Nhi chính là kim bài miễn tử, cũng không biết cô ấy từ đâu lấy được, nhưng Phượng Đan Nhi chắc chắn không sao, nhưng Đoàn Dung Uyển thì chưa biết được.
Bất quá đám người trong giang hồ bị kéo và như nàng và nam nữ chính, đã không có liên quan gì nữa. Ba ngày sau, Bách Lý Uyên đưa Phượng Đan Nhi và Đoàn Dung Uyển quay về kinh thành, mà nàng và nam nữ chủ tiếp tục hành trình hành tẩu giang hồ của mình.
Nếu nói đối tượng nhiệm vụ rời đi, nàng vì sao không gấp gáp? Bởi vì ánh mắt chằm chằm của tên kia lúc rời đi. Nàng biết, đợi nhóm nam nữ chủ gặp vụ án tiếp theo, vị phản diện đại nhân này sẽ lại xuất hiện.
“Người quỳ dưới công đường là ai.”
Thanh âm Bách Lý Uyên lành lạnh vang lên, hắn cầm kim đường mộc, hờ hững chơi đùa trong tay.
Nàng yên tĩnh đứng một bên, nhìn ba người dưới công đường lần lượt báo lên tên họ.
“Bẩm khâm sai đại nhân, tiểu nữ, Đoàn Dung Uyển, là nạn nhân duy nhất còn sống sót trong thảm án Đoàn gia.”
“Tiểu dân là Mộ Dung Thành, là nhân chứng có mặt trong ngày hôm đó.”
Sơ Nghiên hơi chớp mắt, cũng theo sau lên tiếng:
“Tiểu dân Phục Lam, cũng là nhân chứng sống trong đêm diệt môn đó.”
Ánh mắt Bách Lý Uyên lãnh đạm quét qua, nhàn nhạt mở miệng:
“Mộ Dung Thành, Phục Lam, có người tố cáo các ngươi làm khác Đoàn gia, lại đối với gia sản Đoàn gia nổi lòng tham, hợp tác với đám thổ phỉ ngoài thành giết người cướp của, hai người các ngươi có nhận tội không?”
“Đại nhân, tiểu dân và Đoàn gia chỉ là bèo nước gặp nhau, dù thật sự nảy lòng tham, bọn ta có thể cướp của, cớ sao phải diệt môn Đoàn gia? Tiểu dân và A Lam oan uổng.”
Sơ Nghiên cũng theo sau lên tiếng:
“Ta và Mộ Dung đều là người giang hồ, kiếm pháp bọn ta sử dụng đều có đặc trưng riêng, có thể nhìn vào vết thương trên xác chết của nạn nhân Đoàn gia, chiêu chiêu dứt khoát, một đao đoạt mạng, tuyệt đối là sát thủ làm ra. Hai người bọn ta mặc dù hành tẩu giang hồ, nhưng cũng không có đủ tiền để thuê sát thủ.”
Ánh mắt Bách Lý Uyên giật giật, nhìn hai người Sơ Nghiên và mộ Dung Thành, quả thật toàn bộ từ trên xuống dưới đều hận không thể treo ba chữ không có tiền trên mặt. Bách Lý Uyên cũng chỉ làm cho đúng trình tự, Mộ Dung Thành lúc này tiếp tục nói:
“Khâm sai đại nhân, bọn ta có tìm được một nghi phạm, chính miệng nàng cũng đã thừa nhận Đoàn gia là nàng ra tay.”
Bách Lý Uyên thuận theo gõ mộc bàn, sắc mặt nghiem nghị:
“Gỉai nghi phạm lên công đường.”
Một tiếng hô uy vũ lại vang lên, nữ tử che mặt trước đó theo Mộ Dung Thành trở về bị áp giải vào công đường, nàng thẳng tắp quỳ xuống. Dung mạo lúc này cũng đã lộ ra rõ ràng.
“Ngươi là ai?”
“Tội dân Phượng Đan Nhi, tham kiến khâm sai đại nhân.”
“Phượng, Phượng Đan Nhi! Không thể nào, ngươi sao có thể còn sống!?”
Phượng Đan Nhi vừa xuất hiện trên công đường, Đoàn Dung Uyển cả kinh mà ngã xuống, hoảng sợ nhìn người trước mắt. Mọi người không khỏi chú ý đến sự thất thố của nàng. Đoàn Dung Uyển hơi thu hồi thần sắc, lập tức vẻ mặt chỉ còn sự yếu đuối nhu nhược buồn bã.
Bất quá phản ứng vừa rồi đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của nàng ta. Sơ Nghiên mỉm cười, vụ án này thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, chẳng qua là lợi dụng sự trả thù mù quán của một cô nhi mà thôi. Với lại Phượng Đan Nhi chủ động nhận tội, vụ án này chẳng mấy chóc kết thúc. Bất quá từ đây lại mở ra một án oan khác, người nào đó lại không nhàn hạ.
Bằng chứng được đưa lên, từ lúc Phượng Đan Nhi tiếp cận Đoàn Dung Uyển, đến thời gian gây án và thời gian nàng biết mất ở Mỹ Nhân Lâu. Hơn nữa, Mộ Dung Thành còn mang theo chứng cứ Phượng Đan Nhi chính là Đệ nhất sát thủ trên giang hồ- Xích Luyện.
Phượng Đan Nhi quỳ giữa công đường, nhìn vật chứng từng cái được đưa ra, thanh âm nàng lạnh lùng vang lên:
“Đoàn gia đúng là ta diệt.”
Thâm chí còn không một lời giảo biện hay phủ nhận nào.
Đoàn Dung Uyển kích động muốn xông lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phượng Đan Nhi:
“Tại sao! Đoàn gia ta và cô không thù không oán, cô vì sao muốn diệt Đoàn gia ta?”
“Không thù không oán?”
Ánh mắt Phượng Đan Nhi đảo qua, ánh mắt lạnh lẽo:
“Đoàn Dung Uyển, ngươi dám nói Phượng gia ta năm đó bị tru di tam tộc, không phải do Đoàn gia các ngươi, không phải do ngươi gây ra sao! Trời không diệt Đoàn gia các ngươi, ta liền thay trời hành đạo!”
Đoàn Dung Uyển sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu:
“Không, không phải, không phải ta, ta lúc đó mới bao tuổi…”
Phượng Đan Nhi cười lạnh:
“Đúng vậy, chỉ vì ngươi còn nhỏ, phụ mẫu mới tin tưởng không đề phòng, chỉ vì ngươi còn nhỏ, mới có thể đẩy Phượng gia ta vào thế vạn kiếp bất phục!”
Phượng Đan Nhi gằn từng chữ một, hận ý trong mắt không chút che dấu.
Bách Lý Uyên cười lạnh, lạnh lùng mở miệng:
“Hay cho câu thay trời hành đạo, ngươi có biết Đoàn gia là đại tộc có công với triều đình, trong nhà cũng có vài vị quan phụ mẫu, ngươi một lần nhân diệt bọn họ họp gia tộc liền diệt toàn tộc, đã nghĩ đến cái giá phải trả chưa?”
Phượng Đan Nhi nghe lời của Bách Lý Uyên, cũng không hề sợ hãi, nàng quay đầu hướng Bách Lý Uyên dập đầu, mạnh đến mức đầu chảy máu tươi, thanh âm nàng như cũ rõ ràng kiên định:
“Khâm sai đại nhân, tội nữ tự biết bản thân mang theo trọng tội, nhưng trước khi bị định tội, tội nữ muốn cáo ngự trạng.”
Phượng Đan Nhi lấy trong người ra một lệnh bài màu vàng, bên trên có khắc long văn và một chữ Ngự to lớn. Ánh mắt Bách Lý Uyên hơi đổi, vẫy tay một cái. Người bên cạnh hiểu ý, lập tức hô một tiếng “Bãi đường.”
Bọn họ được đưa đi, Sơ Nghiên biết, tính chất của sự việc đã thay đổi. Hiện tại nam nữ chủ cũng coi như đã bảo toàn mà rút lui, tránh được một kiếp nạn cho bọn họ.
Phượng Đan Nhi lấy ra Ngự bài, Bách Lý Uyên lập tức trì hoãn vụ án. Vụ án Đoàn gia đã rõ hung thủ, nhưng lại mở ra một vụ án mới. Ngự bài của Phượng Đan Nhi chính là kim bài miễn tử, cũng không biết cô ấy từ đâu lấy được, nhưng Phượng Đan Nhi chắc chắn không sao, nhưng Đoàn Dung Uyển thì chưa biết được.
Bất quá đám người trong giang hồ bị kéo và như nàng và nam nữ chính, đã không có liên quan gì nữa. Ba ngày sau, Bách Lý Uyên đưa Phượng Đan Nhi và Đoàn Dung Uyển quay về kinh thành, mà nàng và nam nữ chủ tiếp tục hành trình hành tẩu giang hồ của mình.
Nếu nói đối tượng nhiệm vụ rời đi, nàng vì sao không gấp gáp? Bởi vì ánh mắt chằm chằm của tên kia lúc rời đi. Nàng biết, đợi nhóm nam nữ chủ gặp vụ án tiếp theo, vị phản diện đại nhân này sẽ lại xuất hiện.
/154
|