Bước Qua Yêu Thương

Chương 22: Đã có những lúc anh mong mình trở nên khốn nạn một lần.

/31


Sau cái ngày trung thu hôm ấy, mọi chuyện dường như đã thay đổi hoàn toàn. Tất cả như bước sang một trang mới.

Trúc Diệp và An Lâm chính thức là anh em! Cũng chẳng biết nguyên do chính xác là gì nhưng hình như, hai người, mỗi người một khoảng cách. Cố gắng vui vẻ mỗi khi gặp nhau. Và chỉ dừng lại ở ngưỡng anh em không hơn không kém.

Còn Trúc Diệp và Nam Lâm thì sao?

Sẽ còn rất nhiều chuyện nữa mới có thể biết được quan hệ giữa họ. Là tình cảm giữa trai gái hay là anh em. Là hận hay là yêu. Rồi sẽ có một ngày, số phận sẽ cho họ biết, họ có bước cùng nhau trên một con đường được hay không!

* * *

Nam Lâm đưa mắt nhìn về phía khoảng không vô định. Phía đó là phía nam, phía nam là nơi mà Trúc Diệp đang sống. Nơi ấy, có người khiến anh phải nung nấu nỗi nhớ từng giờ, từng phút một. Từ khi anh sang thành phố C đến bây giờ đã hơn một tháng, vụ án cũng đã kết thúc trước đó hai tuần. Nhưng anh đã xin nghỉ phép để tâm hồn mình có thể phẳng lặng mấy hôm. Anh đang rất mệt mỏi, cảm tưởng như mọi sinh lực đều bị một sức mạnh vô hình nào đó rút cạn kiệt. Chân tay bải hoải chẳng muốn hoạt động, ngay cả ăn cũng không muốn. Thực sự giờ đây, anh cảm thấy mọi thứ đều vô vị và chán ngán.

Có những khi, Nam Lâm rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trúc Diệp. Muốn hỏi xem cô ấy vui hay buồn, có nhớ anh hay không, đang khỏe hay đang ốm...nhưng mỗi khi ấn được cái dãy số mà anh đã thuộc làu ra thì cũng là lúc lí trí anh mách bảo: Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Rồi sẽ có ngày anh quên được.

Nam Lâm không chắc là mình có quên được Trúc Diệp hay không, anh không chắc là mình có thành công trong cái quyết định táo bạo kia không. Nhưng anh giờ đây là kiểu người sống không mục đích. Được ngày nào hay ngày đó, quên được chút nào thì hay chút đó. Anh cũng chỉ thở dài mà tự động viên mình một cách yêu ớt: Cố gắng lên!

Cố gắng lên!

Trúc Diệp cố làm cho tinh thần mình được phấn chấn hơn nhưng hình như nó cũng chẳng thay đổi chút nào. Vẫn ủ rũ và buồn chán như vậy. Cô đã hứa với mẹ rằng: Sẽ chỉ coi Nam Lâm như một người anh. Phải, chỉ có thể là anh em. Giống như cô và An Lâm vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trúc Diệp tự thấy bản thân mình thật là đáng ghét. Lần nào cũng thế, lần nào cô cũng là người thắp hi vọng cho Nam Lâm rồi lại tự tay dập tắt cái hi vọng ấy của anh. Anh nói đúng, cô sẽ hối hận. Nhưng không phải hối hận vì đã yêu anh, mà cô chỉ hối hận vì đã không thể làm tốt hơn những gì mà anh ấy đang hi vọng. Cô không thể cho anh một tình yêu hoàn hảo, không thể mang đến cho anh một cảm giác an toàn khi ở bên cô, không thể ở bên anh mỗi khi anh cảm thấy trống trải và cô đơn... Cô "không thể" rất nhiều điều.

Trúc Diệp lặng người đi mất vài phút vì suy nghĩ kia. Nhưng rồi hồi chuông điện thoại cũng giúp cô thoát khỏi vòng xoáy của nó. Trúc Diệp giật mình và đưa điện thoại lên nghe:

- Alo!

Vì nghe vội cho nên cô không để ý tên người gọi trên màn hình. Đến khi giọng nói của người trong điện thoại vang lên cô mới ngỡ ra:

- Trúc Diệp!

Trúc Diệp cũng không định cúp máy, cô trả lời:

- Anh An Lâm, có chuyện gì không?

An Lâm dường như có điều gì khó nói thì phải. Câu nói của anh cứ ngập ngừng và gãy gọn, không liền mạch:

- Trúc Diệp...em...anh...anh có chuyện này muốn hỏi.

- Vâng!

- Buổi dạ hội vào thứ bảy, em nhớ chứ?

Trúc Diệp suýt chút nữa là đã quên rồi.

- À, vâng. Có chuyện gì ạ?

- Em có muốn đi dự cùng anh không? - Rồi để tránh cho Trúc Diệp hiểu lầm, An Lâm cũng nói luôn - Với tư cách là em gái!

Trúc Diệp chưa vội trả lời, cô còn đang suy nghĩ có nên đi với anh ấy hay không. Nếu đi, rất có thể cô sẽ bị đồng nghiệp của anh hiểu nhầm cô là bạn gái anh ấy. Dù sao thì giờ đây, cái từ tình yêu mĩ miều kia đều khiến hai người - cô và anh cảm thấy ngượng ngùng. Kể cả anh còn yêu cô hay là cô còn yêu anh thì cũng vậy. Rất ngại!

- Chuyện này...

Tiếng An Lâm lại vang lên trong điện thoại:

- Sao thế? Em có điều gì khó nói à?

- Không, nhưng...

- Trúc Diệp! Em yêm tâm đi. Anh đã nói là sẽ mời em gái mình rồi. Dù sao thì bộ váy lần trước đó, anh vẫn muốn nhìn em mặc. Em đi nhé?

Trúc Diệp có cảm tưởng như An Lâm đang van nài mình thì phải. Giọng điệu của anh không khiến cô khó chịu nhưng lại cảm thấy rất áp lực. Nếu cô từ chối thì cũng sẽ gây khó xử cho anh. Theo như anh nói là anh đã nói với đồng nghiệp rồi. Thôi thì đành vậy.

- Vâng, thứ bảy em sẽ đi.

Nghe thấy câu nói này của Trúc Diệp, An Lâm như tìm được niềm vui nhỏ nhoi sau bao nhiêu ngày mệt mỏi. Nụ cười của anh rạng rỡ trên khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn...chỉ như vậy thôi, chỉ cần những điều giản dị như vậy thôi mà anh đã vui mừng như thế rồi.

Thực ra, An Lâm đã nhận thấy tình cảm giữa Nam Lâm và Trúc Diệp. Chỉ là anh cố tình dối lòng mình để bảo vệ trái tim khỏi những thương tổn mạnh mẽ. Làm sao mà anh không nhận ra cơ chứ! Từ ánh mắt mông lung, lơ đãng nhìn Nam Lâm của cô ấy, từ những hành động xa cách anh của cô ấy...tất cả đều khiến anh phải trở thành một con người ích kỉ. Rằng thì: Anh nhận ra tất cả đấy, nhưng anh sẽ không để ý. Sẽ vẫn nắm tay cô ấy chặt như ngày nào. Dù có chết anh cũng không buông.

Ai nói rằng anh là một người đàn ông tốt? Ai nói rằng anh là một thằng tử tế? Ai nói rằng anh không khốn nạn? Nhầm! Dường như tất cả đã quên anh và Nam Lâm là hai anh em sinh đôi. Sinh đôi cùng trứng có những sự tương đồng không thể ngờ. Và anh cũng thấy mình như vậy. Bao nhiêu năm qua, mọi người thương yêu anh, thiên vị anh hơn Nam Lâm. Nhưng họ nào có biết rằng họ đang đặt trên vai anh một gánh nặng. Rằng anh phải hoàn hảo hơn đứa em của mình. Đã có lần, anh mong thời gian quay trở lại, để anh có thể khiến bản thân trở lên trụy lạc như thằng em trai. Để không ai phải san sẻ cho anh những hai lần tình thương yêu so với Nam Lâm. Đã có lần anh mong, mình có thể bất cần đời được như thằng em trai. Để anh không phải nhất nhất là một con người hoàn hảo, luôn nhìn buồn vui của người khác để mà sống. Đã có những lúc anh mong mình có thể thực hiện được tất cả những cái "đã có những lúc" kia.

Và rồi, hình như anh cũng đã thành công.

Nhưng không trọn vẹn.

Anh ích kỉ, chỉ một mình anh biết. Anh tham lam, cũng chỉ có một mình anh biết mà thôi.

Anh đã can đảm để tiếp tục nắm chắc tay Trúc Diệp cho dù cô ấy không yêu anh. Nhưng anh đã quên mất một điều, quên mất rằng giữa anh và cô, ai mới là người nắm tay. Anh không muốn buông tay nhưng cô ấy thì có thể. Anh quên mất rằng yêu là phải tự nguyện từ hai phía. Đã quên mất rằng, chính mình đang làm đau người khác và rắc buồn khổ nên trái tim, tâm hồn của bản thân. Đã quên mất rằng, Trúc Diệp đã dừng lại ở phía sau từ lúc nào. Vậy mà anh vẫn cứ ung dung bước đi và không thèm để ý. Để đến khi nhận ra, anh thấy mình đã quên quá nhiều điều.

Dương Thùy nín thở không dám nhìn mẹ của Mạnh Đức. Cái cô sợ nhất cuối cùng cũng đã đến. Đó là đi gặp gia đình anh.

Người phụ nữ trước mặt Dương Thùy nhìn thật quý phái và có phần hơi nghiêm nghị. Ánh mắt bà lướt nhìn Dương Thùy như muốn dò xét rồi lại nhìn vào phía bàn tay của cô. Bàn tay đó, con trai bà cũng đang nắm chặt. Sau đó bà nói:

- Dương Thùy, cô đã biết chuyện của bố cháu.

Dương Thùy nghe thấy câu này vội vàng dướn cổ lên như muốn nói điều gì đó. Nhưng mẹ của Mạnh Đức đã nhanh chóng đưa tay ngăn lại khiến cô cũng đành thu người về và nghe bà nói tiếp:

- Cô biết là cháu khó xử như thế nào. Có phải cháu đang nghĩ rằng cô sẽ nói với cháu những lời không ra gì. Nói cháu không xứng với Mạnh Đức và nói cháu hãy rời bỏ nó không?

Dương Thùy gần như không tin vào những gì mà mẹ của Mạnh Đức đã nói. Phải, trong tâm trí cô, hình ảnh của bà hoàn toàn khác thế này. Bà có khuôn mặt sắc lạnh, có đôi mắt thích nhìn ngó vào gia cảnh của người khác chứ không phải là một người phụ nữ hiểu đời như thế này.

Dương Thùy có vẻ hơi choáng, cô nhất thời không biết ứng phó với tình huống như thế này. Trước lúc đến gặp bà, cô đã chuẩn bị rất nhiều câu nói mang tính chất cãi vã và đòi quyền lợi. Nhưng dường như giờ đây, tất cả những thứ đó trở nên hơi thái quá và thừa thãi thì phải. Dương Thùy đưa mắt sang nhìn Mạnh Đức cầu cứu. Và cô phát hiện ra là vẻ mặt của anh ấy rất bình thản.

Rồi tiếng mẹ chồng tương lai của cô lại vang lên:

- Dương Thùy. Cháu còn nhớ lần trước cháu đến nhà cô chứ?

Dương Thùy khẽ trả lời:

- Vâng!

- Lúc đó, cháu biết tại sao cô nhìn cháu như vậy không? Có biết tại sao cô lại hỏi về gia đình cháu nhiều như thế không?

- Vì sao ạ?

- Là bởi vì đã có lần cô nhìn thấy cháu vào bar. Cô là một người phụ nữ truyền thống, cô rất coi trọng thể diện và trinh tiết mà các cháu ngày nay cho là "gì gì đó". Lúc đầu, cô tưởng Mạnh Đức với cháu chỉ là thoáng qua, là gió thổi mấy bay, vô tình lướt qua chứ không có gì sâu đậm. Và cháu cũng biết, có người mẹ nào muốn con mình kết hôn với một người mà nó không dành cả trái tim cho không? Về phía gia đình. Cô chỉ cố tình gây xấu hình tượng của mình thôi. Dù sao cũng nên khiến cho cháu sợ cô thì cháu mới không dám bước chân vào cái gia đình này - Nói đến đây bà vội cười - Nhưng có lẽ cô hơi nhầm. Mạnh Đức đã bị cháu luồn dây rồi dắt đi mất cả hồn rồi.

- Mẹ, mẹ càng nói càng quá đáng rồi đấy. Con là trâu là bò hay sao? - Mạnh Đức bất bình lên tiếng.

Dương Thùy càng nghe càng thấy phóng khoáng đầu óc, cô cũng tự nhiên dần dần. Cưới nói sởi lởi hơn:

- Vậy sao cô lại chấp nhận cháu ở trong cái hoàn cảnh này? Giờ cháu là con của một tên tội phạm đó.

- Cô không có tính đánh đồng người khác. Cái gì cũng phải rõ ràng và công bằng. Bố cháu là bố cháu, cháu là cháu. Hãy sống hết mình và tốt đẹp là được.

Dương Thùy mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng thì cũng gỡ được nút thắt giữa bà mẹ chồng tương lai và mình rồi. Cô cảm thấy như cái đám mây u ám tụ trong tình yêu từ trước đến nay giữa cô và Mạnh Đức giờ đã được xua đuổi. Thay vào đó là ánh nắng tràn ngập và dễ chịu lạ kì.

Có lẽ phải tính đến ngày kết hôn thôi!

* * *

Tối thứ bảy.

Trúc Diệp ngồi trước bàn trang điểm với một đôi mắt vô hồn. Qua hình ảnh mình trong gương, cô có thể nhận ra mình đã tiều tụy đi nhường nào trong mấy ngày qua. Ngay cả bộ váy cô đang vận trên người dường như cũng bị rộng ra đến vài phân. Có lẽ, người ta đã nói đúng! "Tình yêu có thể là thiên đường nhưng thoắt cái trong mắt ta, nó sẽ trở thành địa ngục". Khi mà cô lạc vào cái địa ngục ấy rồi, đau khổ sẽ dày vò cô, sẽ đào tạo và khiến cô dần trở thành một bản thể không có tâm hồn.

Trúc Diệp đã nghĩ như vậy đấy.

Thốt nhiên, điện thoại của Trúc Diệp vang lên làm cô giật mình. Chẳng hiểu sao, dạo này cứ nghe thấy tiếng điện thoại là cô lại giật mình. Cô đang chờ đợi một thứ gì đó, một phép màu gì đó và một ai đó từ nó hay sao?

Trúc Diệp đưa sát điện thoại lên và chờ cho An Lâm nói trước. Vì cô biết, anh ấy đang vội vã:

- Trúc Diệp, anh đang trên đường đến chỗ em. Em chuẩn bị xong chưa?

Trúc Diệp nghe vậy thì cũng hơi luống cuống. Nhanh như vậy sao?

- Vâng! Em xong ngay đây.

Cô đặt điện thoại xuống bàn rồi vội vàng đánh phấn. Thực ra cũng không cần phải trang điểm nhiều lắm vì cô có mấy khi trang điểm đâu. Nhưng cô nghĩ, trước đồng nghiệp của An Lâm, cô không nên tự nhiên và thờ ơ quá như vậy. Dù thế nào, cô vẫn muốn giữ thể diện cho anh ấy.

Xong xuôi, Trúc Diệp chạy vội xuống cầu thang. Đôi guốc cao làm cho cô đi lại có vẻ không được thuận lợi cho lắm. Cô phải bám vào lan can thì may ra mới đi vững được.

Xuống đến nơi cũng là lúc xe của An Lâm đi đến. Thấy Trúc Diệp thở dốc như vậy là anh biết cô ấy phải vừa chạy 14 tầng cầu thang bằng đôi guốc kia rồi. Nhìn mô hôi cô lấm tấm trên trán, thực sự anh rất muốn đưa tay ra để lau nó đi. Nhưng cảm thấy hành động ấy có vẻ thân mật quá, sẽ gây khó xử cho cả hai bên nên thôi. Anh chỉ đưa khăn giấy cho cô, mỉm cười rồi nhắc:

- Em lau mồ hôi đi. Để nhòe lớp trang điểm ra là không đẹp đâu.

Trúc Diệp cũng chỉ biết đưa tay ra nhận lấy mảnh khăn giấy từ tay anh rồi cười lấy lệ. Quả thực giờ đây cô rất muốn nói với anh rằng cô không muốn đi, cô đang mệt và cần một không gian yên tĩnh. Công việc bộn bề cả tuần, áp lực và mệt mỏi, lo toan đã khiến cô không còn sức lực trong buổi tối ngày hôm nay nữa. Tiếc là cô không thể làm cho An Lâm thất vọng.

Xe chạy êm êm trên đường. Đèn vàng hắt qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt An Lâm một thứ gì đó ma mị. Hiếm khi Trúc Diệp nhìn thấy vẻ đẹp này của An Lâm. Rất giống của một người. Nhưng trái tim cô không cho phép nhắc tên anh ấy vì nó đang trong thời gian "cố quên".

Không khí trong xe cứ lạnh dần, lạnh dần theo nhiệt độ đã căn chỉnh trước của điều hòa. Giờ mới là cuối tháng chín, trời chưa phải là lạnh lắm, điều hòa cũng chạy vừa mức. Vậy mà tại sao Trúc Diệp lại cảm thấy lạnh như thế? Cô có cảm giác, trái tim cô cũng run lẩy bẩy lên theo từng nhịp thở. Có phải vì không khí quá im lìm và yên lặng không?

- Anh An Lâm! - Trúc Diệp chủ động gọi An Lâm

An Lâm hơi quay đầu như để trả lời Trúc Diệp. Rồi giọng nói của cô lại vang lên:

- Dạ hội hôm nay có đông không? - Đây là vấn đề duy nhất mà cô có thể nặn ra lúc này.

- Cũng không đông lắm. Toàn nhân viên cấp cao và một số vị khách mời thôi mà. Tiệc hôm nay là buffet đó.

- À!

Rồi không ai nói gì thêm nữa. Không khí lại trở lại vẻ trầm mặc vốn có. Chắc có lẽ, dù có cố gắng đến mấy thì mọi thứ cũng chẳng trở về được như xưa nữa rồi.

Trúc Diệp bước xuống xe và đứng đợi An Lâm đưa xe vào bãi gửi. Ở ngoài này dễ chịu hơn nhiều. Đứng đây, cô có thể nghe thấy tiếng nhạc sôi động phát ra từ nhà hàng sang trọng trước mặt. Làn gió lùa nhẹ như vuốt ve từng tế bào trong cô khiến cô phải nhắm mắt để cảm nhận nó.

Rồi, một cơn gió thoảng qua khiến trái tim cô nhói lên một nhịp. Như lạc phách, như rung động. Cảm giác này là?

Giọng nói của người trước mặt khiến cô như không đứng vững:

- An Lâm có lẽ sẽ là người hạnh phúc nhất hôm nay. Váy đẹp lắm, Trúc Diệp!.


/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status