Bước Chân Cho Nụ Cười

Chương 3: ĐIỀU KHÔNG DÀNH CHO EM

/9


“Cuối cùng em đã nhìn thấy anh vui

Dù rằng nụ cười ấy chưa có thể quay trở lại

Nhưng ánh mắt anh đã nói rõ

Con tim anh đã biết yêu, đã biết hạnh phúc

Cám ơn anh đã cho em thấy niềm vui của anh

Cám ơn anh đã cho em biết thế nào là thành công

Bởi khi anh vui, anh luôn thành công mà!

Em cũng hạnh phúc khi thấy anh như thế

Nhưng có một điều anh không dành cho em

Đó chính là…

TÌNH YÊU CỦA ANH”

Story 1:

Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh xung quanh của lớp thể thao, Hoa giật bắn mình khi thấy có tiếng hỏi. Ai hỏi mình vậy? Cô vội quay lại đằng sau.

Một cô gái có mái tóc nâu bồng bềnh dài quá vai, được vén sang một bên làm nổi bật làn da trắng mịn màng. Mặc một chiếc áo lệch vai có phong cách rất “teen – xtyle” và quần legging tôn lên vóc dáng đẹp vô cùng, cô gái này phải cao hơn Hoa ít nhất là 10cm ấy chứ! Đặc biệt là khuôn mặt quá đẹp, đôi mắt to tròn sáng như hai viên ngọc, chiếc mũi cao và đôi môi mọng đỏ, dù chưa bao giờ ghen tỵ nhưng Hoa cũng suýt thốt rằng cô gái này rất xinh đẹp.

Cô gái nở nụ cười:

“Chị đợi ai ạ, để em vào gọi cho?”

“À à không, tôi đợi bạn tôi ra luôn ấy mà!” – Hoa lúng túng.

Đúng lúc đó Hoàng Duy bước ra:

“Đợi lâu không, tao tìm được vài người rồi!” – Và anh nhìn thấy cô gái – “Ơ cô là…”

Cô gái xinh đẹp thấy Hoàng Duy thì cúi đầu chào:

“Chào anh, tôi là lớp trưởng của lớp thể thao này. Tên tôi là Nguyễn Kiều Nga!”

“Vâng chào cô!” – Hoàng Duy cũng chào lại.

“Hình như tôi chưa gặp hai người bao giờ, hai người đến đây có việc gì ạ?”

“À không có gì quan trọng đâu, tôi có quen lớp thể thao này và đến tìm vài người..”

“Tìm ai ạ?”

“Tôi muốn tìm một người biết hát làm ca sĩ cho một fan club!”

Kiều Nga bật cười:

“Ôi thế ạ, vậy vinh dự quá! Thế mời anh chị vào trong lớp!”

Hoàng Duy gật đầu rồi quay lại lớp. Kiều Nga cũng đi theo, nhưng bỗng ngoái lại Hoa:

“Bạn trai của chị sao? Đẹp trai ra phết!” – Cô nở một nụ cười tươi hơn nữa rồi đi vào trong lớp.

Hoa chu mỏ, bạn trai gì chứ? Cô gái này thật là, sao mới gặp mà đã hồn nhiên thế?

Kiều Nga và Hoàng Duy đi vào trong lớp thể thao, những vận động viên đã ngồi ở đó rồi. Kiều Nga cười:

“Không biết trong lớp mình có ai biết hát không nhỉ?”

“Anh Hoàng Duy vừa nhờ rồi!” – Một người nói.

“Ô hóa ra mọi người quen nhau rồi à? Thế mà tôi không biết nhỉ! Vậy có ai không?”

“Không phải ngoài Kiều Nga ra thì chẳng có ai biết hát sao?”

Hoàng Duy quay ngay sang Kiều Nga:

“Hả? Cô biết hát à?”

“Thì tôi cũng biết một chút…” – Kiều Nga vẫn cười.

Một người vọng lên:

“Không phải đâu, cô ấy học thanh nhạc, còn có ước mơ làm ca sĩ đấy!”

Hoa reo lên:

“Vậy thì tốt quá! Cô có thể giúp chúng tôi không?”

“Nhưng mà hát cho fan club nào vậy?”

“Cô yêu thể thao như vậy, chắc cô biết Mạnh Duy chứ?”

“Mạnh Duy? Trời ơi người vô địch các cuộc thi chạy hằng năm đó hả? Anh ấy có fan club sao?”

“Đúng vậy, giờ cô đến gặp anh ấy với tôi nhé!”

“Được thôi!” – Kiều Nga gật đầu.

Hôm nay tập hăng quá, tắm xong đói phát điên! Nhưng mà tự dưng anh lại cho cô ta về mất rồi, mà hình như anh lại quen những món ăn chiều do Hoa chuẩn bị rồi, hix hix. Giờ lại gọi cô ta đến chỉ vì “tôi đói” sao?? Mới có 5h chiều, còn lâu mới đến giờ cơm.

“Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm.

Hãy cứ để anh sống với những mong chờ.

Muốn nói một điều từ sâu trong lòng anh.

Anh yêu em, chỉ vậy thôi…”

(Bài hát “Lời Anh Muốn Nói”)

Vừa nhắc đến Tào Tháo lại gọi rồi, may quá đi! Mạnh Duy nhấc ngay máy:

“Hihi sao hôm nay anh nhấc máy nhanh thế?”

“Ừ cô đang ở đâu thế?”

“Em đang trên đường đến nhà anh đây, ca sĩ của anh sắp đến rồi!”

“Ừm vậy à?”

“Nhưng sao anh lại hỏi em ở đâu? Anh cần gì à?”

“À ừ, tôi thấy hơi nhớ cái bánh của cô làm thôi! Tuy vì nó mà tôi phải chịu trận dạy thể thao cho cô nhưng tôi cũng thấy ngon.”

“Đói rồi chứ gì? Yên tâm, gặp mặt ca sĩ của anh đi đã rồi em sẽ làm cho anh cả một cái bánh to đùng!”

“Thôi đi bội thực chết! Mau đến nhanh đi!”

“Vâng em biết rồi!”

Hoa hạ máy điện thoại xuống, cứ tủm tỉm cười. Kiều Nga đi bên cạnh:

“Chị có vẻ thân với anh Mạnh Duy nhỉ?”

“Ừ tình cờ quen nhau thôi!”

“Chị sướng nhỉ, nghe nói anh Hoàng Duy kia cũng là một vận động viên giỏi, thân với hai người giỏi thể thao thế chắc chị cũng giỏi lắm!”

“Không, tôi không giỏi đâu.”

“Vậy sao?”

“Thế còn cô? Cô làm lớp trưởng lớp thể thao thì chắc cô rất giỏi?”

“Em rất yêu thể thao, nhưng em muốn làm ca sĩ!” – Kiều Nga cười – nụ cười đẹp như tỏa nắng làm Hoa nhớ đến nụ cười xưa của Mạnh Duy.

Hai cô gái đã đến ngôi biệt thự của Mạnh Duy. Mẹ Mạnh Duy ra mở cửa, cười rất tươi:

“Hoa, cháu đến đấy à? Ớ ai đây?”

“Cháu chào cô ạ!” – Kiều Nga lễ phép.

“Dạ thưa cô đây là ca sĩ mà anh Mạnh Duy cần đấy ạ, cháu đưa cô ấy đến gặp anh!” – Hoa cười giới thiệu.

Mẹ Mạnh Duy nghe thấy “cô ấy đến gặp anh” là sa sầm mặt lại, bà hờ hững:

“Ờ vào đi!” – Rồi bà bỏ đi luôn, nhưng bỗng nói lớn – “Hoa này, cháu nhớ lên làm bữa chiều cho Mạnh Duy đấy nhé!”

“Dạ vâng ạ!”

Ôi trời cái bà mẹ này, hehe!!!

CỘC CỘC!

“Vào đi!” – Vẫn giọng nói lãnh đạm đó.

Hoa đẩy cửa vào. Mạnh Duy đang ngồi trên ghế với cái laptop.

“Anh, ca sĩ đã đến ạ!”

“Bảo vào đây đi!”

“Vâng! Này, vào đây.” – Hoa gọi.

Kiều Nga bước vào. Mạnh Duy ngẩng lên.

Trái tim Kiều Nga như lỗi một nhịp khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai hoàn hảo cùng ánh mắt sáng rực đầy khí phách của Mạnh Duy. Nhưng anh chẳng cần quan tâm điều đó, anh lạnh lùng:

“Cô biết hát đúng không?”

“À à dạ vâng ạ!”

“Vậy ngồi đi, tôi có vài điều hỏi.”

Kiều Nga nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi, ngồi xuống đối diện với Hoa. Hoa vội nói:

“Để em xuống pha trà cho hai người nhé?”

“Khỏi, cô cứ đứng đó!” – Mạnh Duy đáp, quay sang – “Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ em là Nguyễn Kiều Nga, 18 tuổi!”

“Có vẻ hơi trẻ. Cô biết gì về hát?”

“Dạ hầu như thanh nhạc, luyện giọng, sáng tác, thu âm, vũ đạo, phát hành album cùng quay clip em đều đã được học.”

“Nghe được đấy, vậy hát vài câu tôi xem nào!”

“Hát bài gì ạ?”

“Bài gì tùy cô!”

“Ừm vậy em hát bài Cho Một Tình Yêu của Mỹ Tâm, được không ạ?”

Mạnh Duy chỉ lườm một cái, ý nói “hát thì hát luôn đi”. Kiều Nga liền lấy hơi dài một cái:

“Nhưng em chỉ biết mỗi đoạn điệp khúc thôi…”

“Đoạn nào cũng được, hát nhanh lên, nói lắm quá!” – Mạnh Duy gắt. Hoa chỉ biết cười thầm.

Kiều Nga hát:

Gần bên anh cho em bao cảm giác yêu thương ngọt ngào.

Nụ cười anh xua tan đi bao nỗi đắng cay ngày nào.

Chỉ mong được gần anh như thế.

Chỉ mong được nhìn anh như thế.

Tình em nơi đây chỉ biết đến anh người ơi.

Một lần thôi con tim em muốn nói yêu anh thật nhiều.

Chỉ một câu yêu thương thôi sao mà vẫn cứ nghẹn lời.

Chỉ mong được gần anh để nói

Chỉ mong được nhìn anh để nói

Rằng em…

“Thôi được rồi!” – Mạnh Duy nói.

Kiều Nga đành dừng lại, Hoa cũng đang đứng trơ ra vì giọng hát của Kiều Nga.

Mạnh Duy vẫn lạnh lùng, nhưng trông anh có vẻ hài lòng:

“Giọng cô được cái rất khỏe, chắc là cô hợp với dòng nhạc RnB nhất đấy!”

“Vâng em cũng thích dòng nhạc đó, anh giỏi thật, cái gì cũng biết!”

“Khỏi phải khen, giờ cô về đi. Rồi chúng tôi sẽ thông báo với cô để đến hát cho fan club sau! Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”

“Dạ vâng, đây ạ: 09xxx…!”

“Rồi! Hoa, tiễn cô ấy về đi!”

“Vâng!” – Hoa vội đi theo Kiều Nga.

Hoa tiễn Nga ra đến cửa. Hoa nói:

“Mạnh Duy hơi nóng tính đúng không nhỉ, cô thông cảm nhé!”

“Không sao đâu, em thích đấy!”

“Hả?”

“Em rất thích cái tính lạnh lùng nhưng thẳng thắn của anh ấy!” – Kiều Nga nở nụ cười rồi bước đi.

Story 2:

Hoa quay lại nhà, thấy Mạnh Duy vẫn ngồi đó dùng laptop một cách bình thường như chẳng có chuyện gì. Hoa cười:

“Này anh, cô gái đó nói là rất thích cái tính của anh đấy!”

“Thì sao?” – Mạnh Duy uống cốc nước, mắt vẫn dán vào laptop.

“Thì hay chứ sao, tính tình anh cũng có người thích.”

“Vậy cô không thích à?” – Mạnh Duy ngẩng lên.

Hoa luống cuống:

“Ơ thì hơi hơi thích…”

“Thôi khỏi, tôi cần gì cô thích tôi!

Còn không mau thực hiện lời hứa của cô đi!”

“Dạ lời hứa gì ạ?”

Mạnh Duy trừng mắt nhìn Hoa khiến Hoa nhớ ngay ra mình đã hứa gì, vội vàng quay gót xuống bếp.

Ở dưới bếp vẫn chưa đến giờ cơm nên chẳng có ai, hề hề một mình cũng tốt. Mình đến đây làm thợ bánh được rồi đấy!

Đang nhào bột thì có tiếng hỏi:

“Hoa ở đây à?”

Hoa quay lại. Đó là mẹ của Mạnh Duy.

“Cô!”

“Cứ gọi cô là cô Vân.” – Người mẹ bước vào.

“Vâng cô Vân ạ!” – Hoa cười một nụ cười nghịch ngợm.

“Cháu đang làm gì thế?”

“Dạ cô bảo làm bữa chiều cho anh Mạnh Duy mà, cháu làm cho cả bà nội luôn.”

“Cháu giỏi quá đi, nhớ làm cái bánh to to cho nó nhé! Tuy là con nhà nghèo nhưng lại vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo nữa. Cô rất thích cháu đấy!”

Hoa cười gượng. Ôi ai cũng cứ nghĩ cô là con nhà nghèo…

“Haizzz cô thích làm con nhà nghèo như cháu lắm ý, nhưng cả đời cô cứ gắn với cái thân phận tiểu thư cô ghét thật đấy. Ngồi đâu cũng có người phục vụ, chẳng thích gì cả. Đi học cũng bị săm xoi.Lớn lên lại lấy ông chồng đại gia nữa chứ!” – Cô Vân tiếc rẻ.

Hoa giật mình nhìn cô. Người phụ nữ nhìn rất trẻ trung, xinh đẹp, sang trọng này mà cũng không thích nhà giàu giống cô sao?

Người mẹ vẫn cười:

“Vì thế nên cô chỉ có một đứa con trai, cô không để nó chúi đầu vào tiền thế nữa đâu. Quan trọng là…” – Cô ghé sát Hoa, cười khúc khích – “…cô phải cho nó lấy một người vợ bình thường nhưng tốt bụng, xinh xắn, cả hai cùng trang trải cuộc sống thật tốt bằng sức lực của mình!”

Rồi cô bước ra ngoài. Hoa nhìn theo. Tuy rằng cô Vân rất thương Mạnh Duy vì anh bị bệnh, nhưng cô vẫn muốn anh sống bằng sức lực của mình chứ không phải vì tiền. Thật đúng là người mẹ tốt!

“Bánh đến rồi đây!!” – Hoa đi vào trong phòng.

Mạnh Duy quay lại:

“Trời đất cô cho tôi là lợn hay sao lại bắt tôi ăn cái bánh khủng bố này???”

“Thì mẹ anh bảo làm cho anh cái bánh to to mà, sức anh ăn cũng đâu phải vừa.”

“Nhưng tôi chẳng thích ăn nhiều đồ ngọt. Mà cái gì? Mẹ tôi bảo á?”

“Vâng! Mẹ anh đúng là rất tốt đấy!”

Mạnh Duy cầm lấy cái bánh:

“Tốt gì chứ? Lúc nào cũng coi tôi như trẻ con ấy, cứ kè kè quanh tôi suốt à!”

“Vì cô lo cho anh thôi. Cô lo cho cả tương lai anh luôn đấy chứ!”

“Lo gì mà lo? Tôi chẳng cần!”

“Anh thật là, mẹ anh tốt thế mà anh lại nói chẳng cần. Này, mẹ anh nói muốn anh lấy một người vợ bình thường nhưng tốt bụng, xinh xắn, cả hai cùng lập nghiệp bằng sức lực của mình cơ đấy.”

Mạnh Duy không đáp lại, nhưng nhìn mắt anh cũng biết anh đang ngạc nhiên đến khó tin. Mãi sau anh mới nói:

“Cô quan tâm làm gì?”

“Thì em thấy hay hay thôi. Mà…tiêu chuẩn “người ấy” của anh là gì thế?” (Má ơi ngây thơ chết đi được!!)

Mạnh Duy uống một hụm nước rồi ngẩng lên:

“Tiêu chuẩn của tôi thì xấu đẹp chẳng quan trọng, miễn sao là không trơ trẽn, không hồn nhiên, không giở những cái trò ác ôn như “làm bánh để dụ người khác làm cái gì đó cho mình”, và còn nhiều thứ lắm!” – Rồi anh lại quay lại cái máy laptop.

Hoa mím môi. Đáng chết! Hắn chẳng phải nói bóng gió đến mình sao? Được lắm, đã thế thì ta cho ngươi biết tay!

Hoa lấy tay quệt một miếng kem của bánh gato rồi hét lên:

“Ối đau quá!!”

Theo phản xạ, Mạnh Duy quay mặt lại nhìn Hoa. Lập tức cô nàng bôi ngay miếng kem to đùng lên mặt anh!

Nhìn mặt anh lấm lem vì kem, Hoa không nhịn được lăn ra cười:

“Trời ơi trông anh kìa, thế kia thì bạn gái nào thèm lấy anh, hahahaha!!!!”

Mạnh Duy đơ người vài giây rồi nhận ra chuyện gì. Anh giận tím mặt, bỏ ngay cái laptop xuống:

“Cô dám làm thế à!!????” – Anh liền “múc” một miếng kem rõ to và bôi khắp mặt Hoa như một cái mặt nạ.

Hoa nhìn thấy mặt mình trong gương thì vừa hét vừa cười:

“AAAA anh thật quá đáng!!!” – Rồi cô tiếp tục dùng kem bôi lên mặt anh.

Nhưng lần này Mạnh Duy đã nhanh nhẹn tránh được, nhưng anh chỉ tránh được mặt chứ cả người anh vẫn bị cô đâm vào. Hoa mất đà ngã xuống đè cả lên Mạnh Duy, mũi cô đụng trúng cái mũi đầy kem của anh.

Cả hai đều cứng đơ cả người khi Hoa ngã vào Mạnh Duy. Ngay lập tức Mạnh Duy đẩy cô ra, đứng lên đi thẳng vào trong phòng tắm rửa mặt. Còn cô cứ ngồi trơ ở đó, mặt đã đỏ bừng.

Đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông.

“Anh ơi, anh có điện thoại!” – Cô gọi.

Nhưng ở trong phòng tắm anh xả nước quá mạnh nên chẳng nghe thấy gì. Thôi đành nhấc máy hộ bảo là anh ấy đang bận vậy.

Thế mà cô vừa nhấc máy thì một giọng con trai bên kia vang lên tới tấp:

“Trời ơi Mạnh Duy à, cái phòng thu của fan club mình bị đòi lại để xây nhà xây chung cư gì đó rồi!! Trời ơi giờ thì làm thế nào đây? Sắp có một buổi biểu diễn mừng sinh nhật mày rồi còn gì, hàng ngàn fan sẽ đến đấy! Đà này phải cho Kiều Nga đến nhà mày thường xuyên thôi, nhà mày có một cái phòng thu âm đúng không???”

Hoa nghe mà không trả lời nổi.

Kiều Nga…sẽ đến đây ư…?

* * *

Tiếng chuông cửa vang lên. Cô Vân – mẹ Mạnh Duy ra mở cửa. Những người bạn thân của Mạnh Duy ở ban văn nghệ fan club thì bà đã quá quen rồi nên mỉm cười:

“Chào các cháu, đến gặp Duy hả, vào đi!”

“Vâng chúng cháu chào cô!” – Ai cũng toét miệng cười.

Tất cả lũ lượt đi vào trong nhà. Cô Vân vẫn cứ cười, cho đến người cuối cùng thì bà tắt ngay nụ cười.

“Dạ cháu chào cô!”

Cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu vén sang một bên có nụ cười duyên dáng cười với cô Vân. Cái gì đây? Cô ta vẫn sang đây với Mạnh Duy sao?

Cô Vân quay ngay đi:

“Cô chợt nhớ cô có việc trong bếp!” – Bà nói với lũ bạn kia nhưng cũng là viện cớ chẳng chào Kiều Nga. Hừ sao bà thấy con bé này thì lại khó chịu đến thế?

“Mạnh Duy, tụi tao đến rồi đây!” – Lũ bạn mở cửa phòng Mạnh Duy.

Anh đang ngồi trên ghế, Vân Hoa đứng bên cạnh. Ai nấy trố mắt:

“Ố ai đây?”

“Này Mạnh Duy mày có bạn gái rồi à?”

Mạnh Duy vẫn lạnh lùng không đáp. Hoa đứng đó run người, chắc anh vẫn còn giận cô vì trò đùa bánh kem ban nãy.

“Cô ra ngoài đi!” – Mạnh Duy hắng giọng.

May quá anh vẫn chịu nói rồi, Hoa liền đi ra:

“Vâng!”

Cô bước ra cửa, không ngẩng mặt lên nhưng biết là Kiều Nga đang nhìn mình.

Lũ bạn xô đến Mạnh Duy:

“Này mày giấu mọi người có “gà bông” đấy à?”

“Trời ơi xinh đẹp thế, mày đúng là có phúc!”

“Hai người gặp nhau khi nào? Bắt đầu khi nào?”

Mạnh Duy cáu:

“Đó là osin nhà tao, gà bông gà beo gì ở đây!!”

“HẢ??? OSIN???” – Tất cả đồng thanh.

Anh đứng lên:

“Lên tầng đi, phòng thu ở trên kia cơ mà!”

Tất cả đành theo anh ra ngoài. Hoa cũng đang ở ngay phòng đối diện. Nhiều người lấm lét nhìn cô, ai cũng tiếc vì cô gái xinh đẹp như thần tiên vậy lại là một cô giúp việc.

Nhà Mạnh Duy công nhận là giàu kinh khủng, tậu được cả một cái phòng thu âm hoành tráng có đầy đủ dàn nhạc, công cụ chỉnh sửa giọng, đàn, micro,…Ai cũng phải thán phục chàng trai trẻ này.

Mạnh Duy sau một hồi bàn bạc rồi phân công:

“Bảo về sáng tác nhạc, Nam chuẩn bị phối khí hòa âm,…còn cô, Kiều Nga, có lẽ trong hôm nay bài hát sẽ được đưa đến, cô chuẩn bị thu âm phát hành ra single (đĩa đơn) cho mỗi người ở fan club, đến buổi biểu diễn thì sẽ mở một minishow.”

“Hihi em như được làm ca sĩ thật ấy! Chỉ thiếu mỗi quay MV (music video), quảng cáo,…Sau single này khéo em làm luôn album vol.1 ấy chứ!”

“Không đơn giản cho cô đâu. Nói chung ngày nào cũng phải đến đây để tập, vì cô sẽ chưa quen với kiểu phối khí của mấy thằng bạn tôi. Cô có phải bận gì với lớp thể thao không?”

“Không sao đâu anh, em xin nghỉ được! Buổi diễn sinh nhật của anh em phải đầu tư chứ, cám ơn anh đã cho em làm ca sĩ của câu lạc bộ. Có lẽ cũng là bước mở đầu cho nghiệp ca sĩ của em.”

“Được rồi! Giờ về đi, mai đến.”

Mọi người giải tán. Mạnh Duy ra tiễn tận cửa.

Hoa vẫn đứng đó, cô đã nghe thấy hết vì phòng thu ở ngay tầng trên.

Vậy là từ nay…Kiều Nga sẽ đến thường xuyên ư…?

Story 3:

“Cái gì??? Kiều Nga!!!!!!!??????”

Hai cô bạn hét lên khi Hoa mặt mày ỉu xìu kể lại về cô gái sẽ tới nhà Mạnh Duy thường xuyên trong thời gian tới.

“Này, con bé đó là người thế nào mà dám trùng tên với tao hả?”

“Gớm mày là Phương Nga, người ta là Kiều Nga, nghe chưa? Cái tên rõ hay, một thiếu nữ có nhan sắc yêu kiều, đi cùng với tên Nga…”

“Hay cái gì? Ngọc kia mày có phải là người không đấy?” – Phương Nga gắt – “Con bé đó sẽ đến cướp mất Mạnh Duy đấy! Chính vì nó xinh đẹp, có nhan sắc yêu kiều như mày nói đó!!! Con bé sẽ còn được hát nữa, nó sẽ nổi tiếng hơn Hoa của bọn mình!”

Ngọc giật bắn mình, quay ngoắt lại Hoa:

“Này Hoa, nói tao nghe mày có thích Mạnh Duy không?”

Hoa luống cuống:

“Tao…tao không thích…Đó là thầy dạy thể thao của tao kia mà…”

“Mày không thích thì cũng không được để con Kiều Nga đó vượt mặt! Nó sẽ hát hay hơn mày, giỏi thể thao hơn mày, Mạnh Duy sẽ đối tốt với nó, Mạnh Duy sẽ không bao giờ nhớ ra mày đâu!!!”

Hoa buồn rầu đứng lên, nhưng trong lòng cô rất khó chịu. Nếu như thế thật thì sao chứ…? Trời ơi cảm giác lẫn lộn chẳng muốn nghĩ gì cả!

“Thôi đến giờ rồi tao phải tới nấu cơm cho bà nội Mạnh Duy đây.”

Hai cô bạn thở dài nhìn Hoa. Hoa đúng là có thông minh hơn, xinh đẹp hơn nhưng vẫn ngu ngơ chẳng biết suy nghĩ gì hết, thế này thì đòi gì Mạnh Duy cười lại với chẳng nhớ lại chứ?

Hoa vừa đi được một đoạn thì trời đổ cơn mưa.

Ôi trời chuyện gì thế này? Sao mưa lại bất chợt thế cơ chứ? Hoa vội đứng nấp vào một mái nhà, mưa to quá, bao giờ mới tạnh đây? Bà nội còn đang đợi.

Cái mái nhà này chẳng đủ che gì cả, mưa nhanh chóng làm ướt vai áo của Hoa. Haizzz xui xẻo quá, mới buổi trưa đã mưa to vậy? Lạnh quá đi mất, Hoa lại rất dễ ốm nếu dính mưa, dù dính nhẹ nhưng cũng đủ thấy lạnh run người rồi. Trời hình như sắp đến mùa đông thì phải, gió về mạnh quá.

Bỗng có một cái gì đó rất ấm áp choàng lên người Hoa.

Cô quay lại. Đó là một chiếc áo khoác. Cô ngẩng lên. Hoàng Duy đang ở ngay đằng sau cô, một tay anh cầm ô, tay kia đang choàng lên người cô chiếc áo khoác rất to và ấm của mình.

“Tao mà không về cùng đường với mày thì chắc chịu chết ở chỗ này rồi nhỉ?” – Anh cười lém lỉnh.

“Lúc nào cũng mang ơn mày rồi!” – Hoa cười đáp lại.

“Khỏi, thôi đi ăn trưa không?”

“Nhưng tao phải đến nhà Mạnh Duy…” – Giọng Hoa nhỏ đi.

Hoàng Duy tắt ngay nụ cười, đôi mắt anh ánh lên một nỗi buồn…

Nhưng anh tìm lại ngay nụ cười gượng:

“Vậy sao? Thế thì đi, tao đưa mày đi!” – Anh giơ ô lên.

Hoa cùng Hoàng Duy đi cùng chiếc ô trong cơn mưa trắng xóa. Anh lặng im chẳng nói gì. Hoa biết anh đang buồn, có lẽ anh không thích cô nói đến Mạnh Duy…

***

“Anh Mạnh Duy phải không ạ?” – Giọng nói vang lên trong điện thoại.

“Ừ tôi đây, ai đấy?”

“Em Kiều Nga ạ! Em xin lỗi vì sáng nay có chút việc bận, giờ em đến luôn được không ạ? Trời mưa quá nhưng em vẫn muốn đến!”

“Ừ cô đến đi!” – Mạnh Duy hạ điện thoại, uống cốc cà phê nóng nhìn ra ngoài cửa sổ cơn mưa trắng xóa đất trời.

Ngoài kia chẳng có ai cả.

Cơn mưa ảm đạm khiến cho anh cảm thấy chán nản mệt mỏi.

Đầu anh lại xuất hiện ký ức nhập nhằng mờ mờ anh không thể nhớ rõ.

Chỉ nhớ ngày đó là ngày mưa…

Anh lao ra đường và có một tiếng KÍT rất mạnh!

Máu chảy thấm vào nước mưa..!!!

Anh chỉ nhớ được thế…Ký ức ngày xưa của anh là gì mà anh có thể khó nhớ đến mức ấy? Anh có thể nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ những người thân trong nhà, nhớ cả việc mình bị mắc căn bệnh kinh khủng này, nhưng hình như còn quá nhiều thứ mà anh không biết.

[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNi8yNC85LzMvInagaMEOTM4ZDmUsICyYTE1NWM2YzFkODZmNmY0ZmUyNWZmNTQ4OWYdUngWeBXAzfE3GsGF8TTRVIGZ0LiBUaMO5eSBDaGl8fDI[/flash]

À còn một thứ mà anh biết!

Đó là…kể cả lúc bị tan nạn…

…anh vẫn cầm trên tay một bức ảnh nhỏ.

Mạnh Duy ra tủ sách, cầm lấy bức ảnh đó lên.

Một cậu bé giống hệt anh, chắc đó chính là anh ngày xưa rồi, và có một cô bé đang thêu vá gì đó ở áo anh. Chiếc áo đồng phục cộc tay mà giờ hình như đã cất ở đâu đó rồi anh không biết nữa, và bức ảnh quá nhỏ nên anh không nhìn rõ cô bé đó thêu vá gì.

Nhưng cô bé này là ai?

Cô bé xấu xí, đen nhẻm nhưng có nụ cười rất dễ thương, rốt cuộc cô ấy là ai chứ?

Mạnh Duy nhấp thêm một ngụm cà phê, nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, cố gắng tìm lại ký ức về cô bé này…

Bỗng anh nhìn thấy…

Đôi mắt sáng rực nhìn qua cửa sổ, xuyên màn mưa trắng xóa để nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi cùng một chiếc ô tiến vào nhà anh. Đó chính là cô osin đáng ghét của bà nội luôn đem lại phiền phức cho anh, và cô ta đang đi cùng…

…chàng trai Hoàng Duy đó…

Mạnh Duy bỗng cảm thấy khó chịu…

Đúng lúc đó có một cô gái đội ô đi tới.

“Ô lại gặp hai người rồi?” – Giọng nói lanh lảnh vang lên.

Trong cơn mưa rào xối xả, Kiều Nga nhìn vẫn đẹp đến kỳ lạ. Hoa cúi đầu chào:

“Chào cô!”

“Không ngờ chị có người bạn trai tốt thế, vừa đẹp trai vừa ga lăng, đưa chị về đến tận đây à?” – Kiều Nga vẫn cười rất hồn nhiên.

Hoa nhìn Hoàng Duy, rồi nói:

“Không phải đâu…”

Bỗng Hoàng Duy choàng tay qua vai Hoa, nói:

“Đúng, là bạn trai đấy, thì sao?”

Kiều Nga thấy Hoàng Duy như vậy bỗng sa sầm mặt, không phải có ý gì nhưng cô chỉ trêu đùa họ thôi, dè gì đúng là như vậy…Cô bỗng cảm thấy ghen tỵ vì một cô osin nhìn ngờ nghệch như Hoa lại có người bạn trai như Hoàng Duy.

“Không sao cả, chúc hai người vui vẻ! Tôi vào đây!” – Cô vẫn cố cười rồi đi vào.

Hoàng Duy vẫn đang ôm vai Hoa.

Hành động đó đã lọt vào mắt chàng trai đứng trên tầng nhìn qua cửa sổ…

“Mày thật là…Sao lại nói thế?” – Hoa vội bỏ tay Hoàng Duy ra.

“Sao? Tao chỉ không thích con bé ấy cứ trêu chọc chúng ta mãi thôi, trông nó còn trẻ con ngây thơ lắm! Tao chỉ bịt miệng nó thôi mà!”

“Bịt miệng nó kiểu gì mà lại nói mày là bạn trai tao chứ?”

“Ơ thế lẽ nào tao là bạn gái mày?”

Hoa nghe vậy bỗng phì cười. Cái đồ Hoàng Duy này, lúc nào cũng chọc người ta được!

“Thôi mày về đi, tao lên đây!” – Hoa bảo.

“Ừ giữ gìn sức khỏe nhé, mưa to lắm đấy.” – Hoàng Duy quay đi.

Anh đi rồi, lại có mình cô. Cô thở dài, rồi đi vào nhà. Bà nội và mẹ Mạnh Duy đã đợi ở đấy:

“Cháu đến rồi à? Mưa to quá, có sao không cháu? Cháu ướt rồi đấy!”

“Cháu không sao đâu bà, ướt xíu thôi ạ! Bà ăn cơm chưa để cháu nấu?”

“Không cần đâu!” – Mẹ Mạnh Duy nói – “Cô đã nấu cho bà rồi, bữa trưa cũng chuẩn bị dọn đây. Cháu lên gọi Mạnh Duy xuống ăn cơm nhé!” – Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ “Mạnh Duy”, ý là chỉ được gọi Mạnh Duy thôi (chứ không được gọi Kiều Nga).

“Dạ vâng ạ!”

Hoa đi lên gác. Cô gõ cửa phòng Mạnh Duy.

Lập tức cửa mở. Ủa sao Mạnh Duy chỉ cần nói là cô sẽ vào mà?

Nhưng người mở không phải Mạnh Duy…

…mà là Kiều Nga!

“Ô chị à? Chị vào đây làm gì?”

Hoa lúng túng, nhìn vào thì thấy Mạnh Duy đang đọc một giấy tờ gì đó, không ngẩng lên. Hoa luống cuống:

“Cô..cô Vân gọi xuống ăn cơm…”

“Vậy sao? Chúng em sẽ xuống ngay!” – Kiều Nga cười, rồi đóng luôn cửa.

Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng. “Chúng em” ư?

“Hôm nay cô đích thân làm thức ăn đây!” – Cô Vân dọn thức ăn ra – “Gia đình gần đủ rồi, còn con trai mẹ đâu nhỉ?”

Bà vừa dứt lời thì Mạnh Duy cũng từ trên gác đi xuống. Cô Vân định cười tươi thì tắt ngay vì thấy người đi sau Mạnh Duy là Kiều Nga.

Kiều Nga vẫn tươi cười:

“Cháu chưa ăn cơm, không biết cháu có thể ăn không ạ? Nếu không được thì thôi, cháu xin lỗi đã làm phiền ạ!”

“Nhưng không biết có đủ suất không nữa, cô không nấu có phần cháu…” – Mẹ Mạnh Duy hờ hững.

“Cứ ăn của cháu đi ạ!”

Tất cả quay lại. Hoa đang đứng đó.

“Hoa, cháu nói gì vậy?”

“Kiều Nga cứ ăn của cháu đi, đằng nào thì em ấy cũng là khách của Mạnh Duy, cháu không cần ăn đâu!”

“Không ăn thì cháu nhịn đói à?”

“Cháu sẽ ăn sau, hoặc đi ăn cùng bạn cũng được!” – Rồi cô chạy lên gác, lướt qua Mạnh Duy.

Cô không muốn ăn mà lại thấy người con gái khác ăn cùng anh…

Chẳng biết vì sao lại thế nữa!

Chắc là cô đang không muốn ăn thôi, kệ, lên gác vậy.

Cô Vân bực bội vô cùng, liền bỏ hết thức ăn ngon trong suất của Hoa ra, chỉ cho vào đó một lưng cơm, vài miếng đậu rán, mấy cọng rau muống, tý thịt rang rồi đưa cho Kiều Nga, cười:

“Cháu ăn ngon nhé!”

Kiều Nga cười méo mó:

“Vâng cháu cám ơn cô.”

Rồi cô nhìn sang suất của Mạnh Duy, nói:

“Anh à, em không ăn được đậu rán, anh có thể đổi cho em lấy món trứng rán được không?”

“Ừ, tôi cũng chẳng ăn nổi trứng!” – Mạnh Duy liền đổi cho Kiều Nga.

Cô Vân thở hắt một cái.

Món trứng đó rõ là công phu, bà đã mất 30 phút để làm được thế mà Mạnh Duy dám đổi cho đứa con gái đó, còn Vân Hoa dám nhường cả suất ăn cho nó mà Mạnh Duy không nói gì!!!

Mạnh Duy và Kiều Nga ăn rất nhanh, sau 10 phút là ăn xong và quay đi lên gác. Cô Vân gọi giật lại:

“Mạnh Duy!!”

“Gì đây mẹ?”

Bà với đĩa hoa quả trong tủ lạnh:

“Mang cái này lên cho Hoa!”

“Hả? Con phải mang á?”

“Đúng, con bé không được ăn cơm thì cũng phải cho nó tẩm bổ chút chứ!”

Kiều Nga vội chạy đến:

“Để cháu mang cho chị ấy!”

“Không, Mạnh Duy mang lên đi!” – Cô Vân nghiêm mặt.

Mạnh Duy thở dài một cái rồi đành cầm lấy đĩa hoa quả đi lên.

Chà khó quá nhỉ? Mấy bài Hóa học này công nhận là rắc rối quá đi! Hoa cắn rụng cả bút ra rồi đây.

Bỗng cửa mở mạnh ra một cái! Hoa giật bắn mình khi thấy Mạnh Duy đứng sừng sững ở cửa. Anh đặt mạnh chiếc đĩa xuống bàn rồi định đóng cửa luôn thì Hoa nói:

“Anh…mang cho em ạ…?”

“Mẹ tôi bảo đấy! Ai bảo cô vẽ ra cái trò không ăn trưa để hại tôi thế này hả?”

“Thì em đang bận học…”

“Viện cớ vừa thôi! Còn không đi ăn trưa đi, định chết đói ở đây à?”

“Thì tý em ăn, giờ biết ăn ở đâu?”

“Bảo bạn trai cô đến đưa cô ăn đi chứ!” – Mạnh Duy hắng giọng.

“Bạn trai? Bạn trai nào?”

“Chẳng phải Hoàng Duy nói cậu ta là bạn trai cô sao, Kiều Nga chứng kiến rõ mồn một còn gì? Mà hai người xứng đôi đấy, đi cùng nhau luôn đi!” – Mạnh Duy quay người định bỏ về phòng.

Hoa cười tinh nghịch:

“Này anh ghen đấy à?”

“CÁI GÌ??” – Mạnh Duy trợn mắt – “Tôi thèm ghen với cái loại người như cô à?”

“Thế sao anh để ý Hoàng Duy làm gì?” – Hoa lè lưỡi.

“Thì…” – Mạnh Duy cứng họng mấy giây – “Thì cô cũng để ý tiêu chuẩn bạn gái của tôi còn gì!” – Rồi anh bỏ ngay về phòng, đóng rầm cửa lại.

Cô gái đứng ở cầu thang đã nhìn và nghe thấy tất cả.

Cô mím chặt môi, cảm thấy vô cùng tức tối…

Story 4:

Dù cho có phải đi khắp Thế giới này

Em vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ trái tim

Yêu anh, đó là một niềm hạnh phúc

Em sẽ đi tìm hạnh phúc đó trong mọi nơi trên Thế gian.

Và xin anh hãy cùng hạnh phúc như em nhé!

“Cái thằng Bảo này, nó đang mê muội con bạn gái quá rồi nên không sáng tác được cái bài nào hợp tý à, sinh nhật người ta mà hát bài tình yêu!” – Mạnh Duy đập bàn khi nghe Kiều Nga hát.

Kiều Nga cười:

“Nhưng được cái bài này rất hay đúng không anh, điệu nhạc RnB thật sôi động! Anh Bảo này sau này làm nhạc sĩ chuyên nghiệp tốt đấy.”

“Chuyên nghiệp cái gì chứ? Nhạc thì hay mà toàn viết tình yêu tình ái, đúng là…”

“Viết về cái đó thì sao? Anh chưa biết yêu bao giờ à?”

“Cô đừng hỏi lung tung ngoài lề nữa được không?” – Mạnh Duy uống một ngụm nước, có vẻ anh đang rất bực mình.

“Anh lạnh lùng và còn nóng tính thật đấy, thế thì ai mà thích được anh nhỉ?”

“Khỏi cần!”

“Nhưng mà hình như ngày xưa anh không như vậy…”

PHỤT!!! Mạnh Duy phun hết cả nước vào mặt người đối diện (là ai thì tự biết, cảnh này có ghê quá không ta).

Kiều Nga kinh người, vội vàng lấy khăn lau mặt, trời ơi tội nghiệp khuôn mặt được trang điểm đầy phấn…

“Cô biết tôi ngày xưa như thế nào sao?”

“Thì em có nghe danh anh mà, anh còn học ở trường THCS XXX cơ đấy. Nhưng mà sao anh lại hỏi câu gì kỳ quái vậy?”

Mạnh Duy đang chồm lên định hỏi tiếp nhưng nghe vậy lại thôi, đó là bí mật của riêng anh, không thể nói được…

Nhưng làm sao anh qua mắt được Kiều Nga chứ?

Kiều Nga hơi sững người, rồi cô giật mình:

“Anh…anh bị mất trí nhớ sao…?”

Mạnh Duy im lặng, thở hắt một cái. Cô gái này thông minh hơn anh tưởng. Chắc cô ta sẽ hét lên mất, và còn thông báo cho mọi người nữa…

Nhưng Kiều Nga không nói gì cả, gương mặt cô tỏ rõ sự bất ngờ.

Đó không hề là giả tạo.

Cô quá bất ngờ…

Mạnh Duy hóa ra lại bị mất trí nhớ – điều vô cùng kinh khủng.

Ngày xưa, đúng là cô đã có gặp anh. Vì danh tiếng của cậu học sinh Báo Đốm cả thành phố đều biết!

Gặp anh rất thoáng qua…

…nhưng cũng đủ biết là anh rất vui vẻ, có nụ cười thật đẹp chứ không phải như thế này!

Trái tim cô như cảm thấy chua xót và bất công cho anh.

Mạnh Duy đứng lên:

“Đi lên phòng thu đi, chúng ta sẽ tập thử bài hát!”

Kiều Nga đi theo anh, còn chưa hết ngỡ ngàng.

Cả hai vừa mở cửa bước ra thì nhìn thấy Vân Hoa đang lau dọn phòng. Vừa lau dọn cô vừa đeo tai nghe và hát một bài hát rất vui vui.

Nhìn cô gái ngây thơ hồn nhiên sao Kiều Nga bỗng cảm thấy ấm ức!

Vì Mạnh Duy mất trí nhớ như vậy mà Hoa có thể hồn nhiên như thế, cô cảm thấy Hoa rất ích kỷ dù Hoa chẳng làm nên tội gì (ê ê tưởng rằng có mình cô là biết Mạnh Duy mất trí sao?).

Cả hai lên trên phòng thu. Mạnh Duy nói:

“Cô ngồi thử hát đi, hát vào mic hay là hát thường cũng được. Đến giờ tập thể dục của tôi rồi, cô cứ hát đi nhé!” – Mạnh Duy ra cái máy tập chạy đã để sẵn tại đó.

“Vâng!” – Kiều Nga cầm bài hát, nhìn Mạnh Duy hơi lo lắng vì anh có vẻ không vui.

Anh đứng vào, bật máy.

Bắt đầu chạy…

Lúc chạy thì anh chẳng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa.

Chỉ thấy có mỗi ký ức nhập nhằng.

Những ký ức đó đã bị Kiều Nga phát hiện ra.

Anh bỗng cảm thấy có gì đó rất đau đớn trong mình, thà anh cứ để nó làm bí mật có phải hơn không?

Rốt cuộc ngày xưa anh là con người như thế nào chứ?

Không biết thế nào…

…cái máy chạy của anh cứ thế tăng tốc vì anh cứ tăng lên không dừng nổi…

“Là lá la” – Vân Hoa vẫn đang hát trong phòng.

“Hoa ơi!” – Tiếng bà gọi.

“Dạ cháu đây!” – Hoa vội chạy sang.

Bà nội đang sắp xếp cái gì đó, đưa cho Vân Hoa cái hộp:

“Đây là quà của bác Mạnh Duy gửi về từ nước ngoài, cháu mang lên cho nó giùm bà nhé, bà đau chân quá!”

“Dạ bà cứ để cháu.” – Hoa đón nhận cái hộp.

Hoa cầm cái hộp đi lên tầng trên. Cô bỗng cảm thấy rất hồi hộp.

Nhưng cô chưa kịp lên đến nơi thì nghe tiếng ngã rất mạnh xuống nền nhà, và tiếng hét của Kiều Nga:

“Mạnh Duy!!”

Hoa giật mình nhìn lên, cửa có hơi mở và cô nhìn thấy Mạnh Duy gục ngất, mặt anh tái lại vì không thở nổi. Cô không biết cái gì nữa, chỉ biết quăng cái hộp đi và chạy đến để cứu anh.

Nhưng vừa định đẩy cửa vào thì…

Kiều Nga cúi xuống hô hấp nhân tạo bằng miệng cho Mạnh Duy (trời đất ơi cả nhà cố gắng hạ hỏa!!!)

Dù đó là hành động cứu người.

Nhưng cũng đủ cho Hoa đứng sững lại.

Kiều Nga hết dùng miệng thổi hơi lại dùng tay ấn ngực như một y tá thực thụ, chắc hẳn cô rất giỏi về y học nữa. Mặt Mạnh Duy hết tái dần, anh thở trở lại, thở gấp, ướt đẫm mồ hôi. Cái máy chạy vẫn kêu rè rè vì tốc độ quá nhanh.

Hoa hiểu ra tất cả…

Anh đã chạy quá sức…

“Mạnh Duy, anh làm sao vậy? Anh đã thở được chưa?” – Kiều Nga lay gọi Mạnh Duy.

Mạnh Duy hơi mở mắt, người anh run bần bật lên. Kiều Nga vội ôm lấy cả người anh vào lòng, dù rằng cô rất nhỏ con nhưng giữ được anh như thế cũng giúp anh hết run rồi.

Cô hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với anh nữa…

Còn người con gái ngoài kia thì hoảng loạn vì những gì xảy ra trước mắt mình.

Kiều Nga đang ôm Mạnh Duy.

Cô ấy đã cứu Mạnh Duy.

Là cô ấy…

…chứ không phải mình…!

***

Mạnh Duy dần tỉnh lại, anh đứng dậy buông tay Kiều Nga ra. Kiều Nga nói:

“Anh, anh có sao không?”

“Cảm ơn cô, tôi không sao! Chạy quá sức thôi.”

Cô hơi mỉm cười. Lời cảm ơn của anh rất chân thành, cô cảm thấy thích điều đó.

Mạnh Duy ra ngoài để lấy khăn rửa mặt, và nhìn thấy Hoa đang đứng đờ ở đó. Anh giật mình:

“Cô ở đây làm gì?”

Tiếng của anh làm bừng tỉnh Hoa, nhưng không bừng tỉnh Hoa khỏi sự bàng hoàng vừa rồi. Cô chỉ run run, mấp máy:

“Bà anh…bảo mang cái đó lên cho anh…” – Cô chỉ vào chiếc hộp bị vứt lăn lóc.

“Cô này lạ thật, sao lại vứt đi thế kia?” – Mạnh Duy đi tới nhặt cái hộp lên.

Anh mở hộp rồi lại đóng hộp, đưa cho Hoa:

“Cầm đi!”

“Hả?”

“Cho cô đó!”

“Sao lại cho em? Quà của bác anh đấy!”

“Nhưng tôi không thích viết lách, cho cô!” – Đưa cái hộp cho Hoa rồi Mạnh Duy quay đi luôn.

Hoa cầm cái hộp lên, mở ra.

Đó là một quyển sổ bìa màu vàng rất đẹp.

Hình như nó dùng để viết nhật kí…

“Mạnh Duy à, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Em thấy anh không khỏe!”

“Cô đừng hỏi nữa có được không?” – Mạnh Duy quay người tránh câu hỏi của Kiều Nga.

“Tại sao lại không? Nếu anh cứ chôn giấu trong lòng như vậy thì anh sẽ không thể chiến thắng được chính bản thân mình đâu, đến chạy quá sức một tý mà còn ngất đi suýt chết như vậy!” – Cô nói to.

Mạnh Duy im lặng, mím chặt môi.

Không thể chiến thắng được chính bản thân mình…

Cô ấy nói đúng…

Cứ chôn giấu một bí mật như thế này thì đến bao giờ đây?

“Kiều Nga, tôi mong cô sẽ không nói cho ai cả. Tôi chỉ nói cho cô để thấy nhẹ lòng thôi!”

“Anh nghĩ em là loại người lắm chuyện à? Em sẽ không nói cho ai hết!”

Mạnh Duy nhắm mắt, rồi cuối cùng cũng bật ra được những lời nói xé tâm can:

“Tôi bị bệnh tim!”

Story 5:

Kiều Nga tưởng rằng đất trời quanh mình đã sụp đổ.

Anh là ai trong cô, mà cô lại cảm thấy đau đớn như thế…

Dường như người bị bệnh tim phải là cô, không phải là từ lời nói xé nát tâm can ấy.

Mạnh Duy cũng cảm thấy vô cùng đắng lòng, anh luôn phải chịu nỗi bất hạnh này một cách âm thầm đã đau đớn lắm rồi, giờ nói ra thì cảm thấy đau hơn thế nữa.

Anh đưa tay lên ngực, khẽ ho lên mấy tiếng. Tim anh lại đau nhói.

Kiều Nga run run bước tới:

“Anh…anh nói thật sao…?”

Mạnh Duy im lặng, gật đầu rất nhẹ…

“KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!” – Kiều Nga lao tới ôm chầm lấy anh từ sau.

Anh hơi nhướn người ra trước, anh bất ngờ vô cùng khi bị ôm như vậy. Nhưng Kiều Nga không buông anh ra, cô vẫn ôm anh chặt hơn, cô không biết vì sao cô lại làm như vậy nữa! Gặp anh đã được lâu đâu mà chỉ cần nghe đến câu nói vừa rồi của anh là cô cảm thấy không muốn rời xa anh.

Kiều Nga òa khóc:

“Anh không được chạy nữa, anh không được chết, không được để bệnh tim đánh gục anh!”

Cổ họng Mạnh Duy như có cái gì đắng ngắt, anh cố nuốt nó đi rồi nói:

“Tôi không thể…”

“Tại sao!!??”

“Chạy là ước mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu!”

“Anh đã thắng bao nhiêu cuộc thi rồi còn gì, anh không được chạy nữa!” – Kiều Nga càng ôm anh chặt nữa.

Mạnh Duy không phản ứng, vẫn để cô ôm như thế, anh có nhiều điều muốn nói nhưng không muốn.

Thắng những cuộc thi đó thì đã là cái gì đâu?

Nếu như thắng thi Olympic thì còn nói được…

Mà có thắng cuộc thi chạy cả vũ trụ đi chăng nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ ước mơ mà anh đã có từ lúc nào rất lâu rồi.

“Buông tôi ra đi, cô hãy tiếp tục học hát đừng có để ý chuyện này nữa!” – Một lúc sau anh nói.

“Không, em…”

Mạnh Duy bỏ tay cô ra, nhìn đồng hồ:

“Cũng đến giờ tôi có việc rồi, giờ cô có thể về không? Cô về học thuộc bài hát nhé!”

“Vâng…” – Kiều Nga cố gạt nước mắt, cầm lấy tờ bài hát.

Cô quay đi. Mạnh Duy nói thêm một câu:

“Và hãy giữ bí mật cho tôi…!”

Đôi mắt Kiều Nga lại đỏ hoe, nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ thu lại những giọt nước mắt. Cô cười:

“Anh yên tâm đi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, vui vẻ lên đấy nhé! Em chào anh, em đi ạ!”

Mạnh Duy nhìn theo cô.

Cô gái này dù rằng rất sốc trước việc anh bị bệnh tim và không muốn anh theo đuổi ước mơ nữa.

Nhưng cô ấy vẫn mạnh mẽ tiếp nhận, vẫn vui vẻ, vẫn muốn tốt cho anh.

Mạnh Duy đi xuống nhà, Vân Hoa đã đứng ở đó.

“Anh à, em chưa cám ơn anh đã tặng em món quà đó!” – Cô cười tinh nghịch, có quà cô lại vui thế đấy.

“Khỏi cần! Đến giờ rồi đấy!”

“Giờ? À tập thể thao ấy ạ? Hôm nay tập gì ạ?”

“Khi nào đúng kỹ thuật thì chuyển bài, giờ cô cứ tiếp tục nhảy dây đi!”

“Vâng!” – Hoa đi theo Mạnh Duy, không dám nói gì nữa vì anh rất im lặng.

Vào đến nơi, cô tiếp tục cầm dây tập tiếp, và nhìn thấy anh lưỡng lự trước cái máy tập chạy. Cô thở dài, biết anh nghĩ gì…

“Anh, anh có sao không ạ?”

“Tôi kể cô nghe một chuyện nhé…” – Bỗng Mạnh Duy nói.

“Dạ? Vâng anh cứ kể đi!”

“Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải chết! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?”

Hoa bặm môi, cô suy nghĩ trong vòng vài giây rồi mỉm cười:

“Anh hãy bảo anh ấy tiếp tục chạy đi ạ!”

“Hả? Cô điên sao? Nó sẽ chết đấy!”

“Nếu như chết vì ước mơ của mình, đó là cái chết rất cao cả. Nếu như anh ấy từ bỏ ước mơ được chạy, thì nhỡ một ngày kia bất hạnh ấy cũng mang anh ấy ra đi, thì anh ấy vừa phải chết, vừa không có ước mơ.”

Mạnh Duy im lặng không nói được gì.

Hoa vẫn cười:

“Anh à chạy cũng kéo dài được sức khỏe chứ bộ, bảo anh ấy thế nhé! Chỉ là không được chạy quá sức, nếu không chết sớm thì thôi đấy, hihi!!”

“Ừ tôi biết rồi, cô nhảy tiếp đi!”

Hoa quay ra, cầm cái dây, đôi mắt cô đã ầng ậc nước từ lúc nào.

Ngày…tháng…năm…

Anh đã tặng em cuốn nhật ký này. Nó thật đẹp, màu vàng như màu ánh nắng mặt trời. Anh biết không, nhìn thấy ánh nắng mặt trời em lại nhớ Báo Đốm ngày xưa, với nụ cười như tỏa nắng mà em suốt đời không quên.

Viết chỉ để cho nhẹ lòng mà thôi, cám ơn anh đã tặng em cuốn nhật ký này, nhưng anh đừng đọc nhé, em viết văn chán chết và cũng không muốn người đọc là anh!

Anh hỏi em rằng “Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải chết! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?”. Anh, “thằng bạn” đó là anh đúng không? Em biết những suy nghĩ của anh, có lẽ cũng đã có người biết bí mật từ trong sâu lòng anh như anh mất trí nhớ, anh bị bệnh tim nhưng sẽ không ai cảm nhận được ước mơ cháy bỏng đến mức không bao giờ muốn từ bỏ trong anh, em tự hào vì em biết điều đó.

Vậy thì anh cứ tiếp tục duy trì ước mơ đó, em sẽ luôn tôn trọng anh thật nhiều!

Nhưng anh không được chết anh hiểu không? Dù chết vì ước mơ anh cũng không được chết, anh phải sống vì cuộc sống này còn nhiều điều anh chưa làm được lắm. Anh sẽ sống, sẽ DUY trì mơ ước của anh thật MẠNH mẽ, thật đầy sức sống giống như cái tên MẠNH DUY của anh, đúng không?

Ái chà đã kết thúc một ngày rồi, 0h00, em phải ngủ đây, em dừng bút nha!

***

“Cái gì? Cô giúp việc đó nói với anh như vậy à??” – Đang tập vũ đạo Kiều Nga tý nữa thì ngã.

“Ừ!” – Mạnh Duy lảng sang chuyện khác luôn – “Tập đi, hôm nay thằng Nam sẽ đến phối khí hòa âm cho cô đấy!”

Nhưng Kiều Nga không chịu, vẫn hỏi tiếp chuyện ban nãy:

“Vậy anh sẽ nghe cô ta, tiếp tục chạy sao?”

Mạnh Duy ngẩng lên:

“Ừ!”

“Anh, anh có điên không vậy? Anh sẽ chết đấy!”

“Đằng nào cũng chết, chết anh hùng một tí đã sao?”

Kiều Nga không tin vào những gì mình nghe nữa.

Cô nghiến chặt răng…

Đồ osin đó là gì mà định đẩy anh vào chỗ chết như vậy?

Story 6:

Trên con đường đầy gió đã bắt đầu lạnh, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác bò đang tiến về phía ngôi biệt thự của Mạnh Duy. Nhưng bỗng có tiếng gọi:

“Anh Tùng!”

Chàng trai quay lại:

“Ô Kiều Nga? Sao em không tới phòng thu đi, hôm nay thu âm luôn đấy!?”

“Anh là phụ trách văn nghệ đúng không?”

“Ừ đúng rồi! Có chuyện gì à?”

“Em có việc muốn nhờ anh đây!”

“Anh, em nhảy được 10 cái bằng 2 chân rồi đấy!” – Hoa sung sướng kêu lên.

“Ôi trời gần hết tuần rồi mới nhảy được 10 cái! Thế này đến khi già rụng răng tôi mới dạy cô chạy mất.” – Mạnh Duy chẳng hề vui gì, ngược lại còn trách.

“Anh thật là, em nhảy thế là tốt rồi còn gì! Còn hơn là không biết, hé hé bao giờ thì chuyển bài vậy? Em nhảy đúng kỹ thuật rồi mà!”

“Tôi đã nói rồi, bao giờ nhảy 100 cái thì tôi cho chuyển!”

“Anh, em không đùa đâu, bao giờ thì chuyển????” – Hoa nhảy đến, trừng mắt – “Nếu anh không chuyển cho em thì anh phải trả lại cái bánh mà anh đã ăn của em đấy, hương vị màu sắc phải y xì đúc không được khác!”

“Cô thích bắt bẻ người khác nhỉ? Giờ tôi đang rất bận, cô đi ra cho tôi nhờ.”

“Anh không nói em không đi đâu! Lại văn nghệ văn gừng cho Kiều Nga chứ gì? Cả bọn bạn của anh cũng đến sao? À há hay là em nói mình là bạn gái Mạnh Duy nhỉ…”

Mạnh Duy gắt:

“Cấm cô ba hoa thế đó! Được rồi, chuyển thì chuyển, sang học cầu lông là được chứ gì? Giờ thì biến đi!”

Hoa cười toe tưởng rằng không có ai cười nổi như thế nữa, và quay người biến đi thật.

Mạnh Duy ra mở cửa. Kiều Nga đã đứng đó, bên cạnh là Tùng, Bảo, Nam và những người khác. Tùng lên tiếng:

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô ca sĩ mới của chúng ta sẽ bắt đầu thu âm, mọi người nhớ hưởng ứng!”

Ai nấy đều hoan hô. Kiều Nga cúi đầu cười cảm ơn, đưa mắt nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh lùng chẳng vỗ tay gì, chỉ nói:

“Ừ cố lên!”

Nghe thế thôi Kiều Nga cũng vui lắm rồi.

Mọi người lục đục đi lên phòng thu. Bảo cười:

“Em thấy anh sáng tác thế nào?”

“Dạ hay lắm ạ! Bài hát đã có tên chưa vậy anh?”

“Ôi giời mải học hát mà không để ý đến tên bài hát sao? Tên là TRÁI TIM KHÔNG TỪ BỎ, xem lại đi cô em!”

“Hihi vâng đúng rồi! Thế giờ đã bắt đầu chưa ạ?”

Nam đang chỉnh chỉnh gì đó, giơ tay:

“Rồi! Đeo cái tai nghe lên, để chỉnh lại nhạc tý, mà mấy người kia nữa, vào phụ ngay, mà có ai hát bè không thì vào luôn. Nói chung nhanh chóng thu âm nhanh, đừng có thu đi thu lại mấy lần mệt lắm!”

Kiều Nga đứng vào chỗ, đeo tai nghe lên cùng các phụ kiện thu âm khác. Cô nhìn ra phía dàn nhạc, Mạnh Duy, Tùng và những người bạn khác cũng đang xem cô hát. Cô khẽ mỉm cười, với một người…

“START!!!!”

Kiều Nga bắt đầu hát, điệu nhạc RnB sôi động của bài hát đã cuốn ngay cô vào…

Thế giới quá rộng lớn có biết bao nhiêu người

Nhưng sao trong dòng người đó vẫn nhìn thấy anh

Từ giây phút gặp đầu tiên em đã tưởng rằng

Nơi con tim này đã không bao giờ thiếu vắng…

Oh my baby, oh my baby i love you!

Em yêu anh mãi mãi

Trái tim em tuy rằng nhỏ bé

Nhưng hình bóng anh thì rộng lớn như cả Thế giới.

My baby

I want, I love, I need smile of you

Xin đừng rời bỏ em, xin hãy về bên em

Xin đừng bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài em!

Em tham vọng, chỉ vì mong muốn được yêu anh!

Dù cho có phải đi khắp Thế giới này

Em vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ trái tim

Yêu anh, đó là một niềm hạnh phúc

Em sẽ đi tìm một nơi hạnh phúc đó trên Thế gian

Và xin anh hãy cùng hạnh phúc như em nhé!

“UI TRỜI QUÁ TUYỆT! TIẾP TIẾP NÀO!!!” – Tất cả reo hò.

Tùng đứng cạnh Mạnh Duy:

“Kiều Nga có giọng khỏe thật, tao phục đấy! Mày đúng là biết chọn quá.”

“Có phải tao chọn đâu chứ, là cô osin của bà tao tìm được đấy.”

“Ai tìm cũng được, nhưng tao công nhận là cô gái này có năng khiếu ca sĩ thực lực. Ồn quá, ra đây tao có chuyện muốn nói với mày.”

Mạnh Duy và Tùng ra ngoài.

“Mày muốn nói gì?”

“Mày thấy Kiều Nga mà làm ca sĩ có được không?”

“Là sao?”

“Cũng không cần công ty đầu quân đâu, hiện giờ làm ca sĩ tự do dễ như chơi ấy mà. Chúng ta có đầy đủ mọi thứ thế này, nên cho cô ấy đi theo con đường ca sĩ chuyên nghiệp rất tốt đấy.”

“Hừm thì sao? Chẳng phải chúng ta đã cho cô ấy thu âm, phát hành single, lại còn sắp có minishow. Thế thì là ca sĩ rồi còn gì?”

“Nhưng vẫn thiếu! Ca sĩ ai cũng làm cái này!”

“Cái gì?”

“Em vi!”

“Hả? Em Vi là em nào? Bạn gái mày tên là Vi à???”

“Cái thằng này, em vi là MV đó mày, gà vừa thôi chứ!”

“À thế phải nói rõ lên chứ! MV (music video) thì rắc rối lắm.”

“Có gì mà rắc rối? Máy quay có đủ còn gì, chọn cảnh, lên kịch bản, diễn viên thế là xong!”

“Ờ máy quay, cảnh, kịch đều có, nhưng diễn viên đào đâu ra? Tụi mày thì biết gì về diễn đâu?”

Tùng nhớ tới những lời mà Kiều Nga nói, đưa mắt nhìn Mạnh Duy, cười:

“Ai bảo không đào được diễn viên?”

Hôm nay Mạnh Duy lo vụ thu âm của Kiều Nga nên rảnh quá đi, Vân Hoa biến luôn, nghỉ ngơi đã chứ. Nhưng vừa ra đến đầu phố thì đã có tiếng gọi:

“Ê Ốc Sên!”

Hoa quay lại. Người gọi cô như vậy chỉ có tên Ngựa Đua ngày nào!

Hoàng Duy chạy tới đi ngay cạnh Vân Hoa:

“Fan club của tao sắp tới ngày kỉ niệm 2 năm thành lập đó nhá!”

“Ui trời kinh quá nhỉ, tưởng 20 năm chứ 2 năm nhằm nhò gì.”

“Ừ thì không nhằm nhò gì nhưng tụi tao sẽ tổ chức to lắm đấy. Nhưng ca sĩ vừa bị viêm họng nặng mới đau chứ, hát như bò rống ấy, thế là thiếu văn nghệ.”

“Ôi trời biểu diễn mà không có văn nghệ chắc fan mày ngủ hết đấy.”

“Thì thế, nên mày giúp tao đi!”

“Giúp gì?”

“Làm ca sĩ cho tao! Nghe nói nhà mày giàu mà, hehe, lo được chứ? Năm nay chúng nó còn đòi ra cả MV cơ đấy!”

“Ôi mẹ ơi, quay MV thì tao không dám đâu, hát hò thì được.”

“Mày có xấu đâu mà lo, thôi giúp tao đi, ngày trọng đại thế mà mày nỡ lòng thế à?”

Hoa suy nghĩ một lát. Quay MV hả? Hình như bọn Kiều Nga kia chỉ thấy có thu âm với phát hành đĩa đơn chứ không đả động gì đến MV, biết đâu mình quay cho Hoàng Duy lại lời hơn ấy nhỉ?

“OK được rồi, tao sẽ giúp mày quay MV!”

“Giúp tao cả sáng tác, thu âm nữa nhá. Mày là ca sĩ kiêm nhạc sĩ siêu đẳng mà.”

“Siêu cái gì chứ? Siêu mà có được gì đâu?”

“Ai nói không được gì? Đang rỗi hả, đi chơi vài vòng đi!”

Không để cô trả lời, Hoàng Duy kéo cô đi.

Vậy là có hai music video sắp được ra mắt rồi…

Story 7:

Sáng sớm. Trời bắt đầu rất lạnh. Vân Hoa phải khoác thêm hai cái áo rồi mới đến nhà Mạnh Duy. Hôm nay là Chủ nhật, sẽ là một ngày dài đây.

Cô vừa đến thì Mạnh Duy đã đứng ở cửa, trên tay anh xách cái gì đó hình như là túi đựng vợt cầu lông thì phải, nhìn cái hình dáng túi là biết ngay. Trời lạnh như vậy mà anh mặc có mỗi cái áo thể thao thuộc loại “giống áo may ô” và quần ngố đúng theo phong cách cũ, đi giày thể thao, phục thật!

Hoa đi tới:

“Anh còn phải ra cửa đợi em ạ?”

Mạnh Duy chẳng nói gì, chỉ lườm cô rồi quay người bước đi. Hoa giật mình, anh ấy không tập mà đi đâu thế này? Cô chẳng biết làm gì ngoài cách đi theo anh.

Mạnh Duy đi đến một nơi hình như rất rộng, nhưng những bức tường xung quanh rất cao nên Hoa không biết đó là nơi nào. Mạnh Duy liền tiến tới mở cánh cửa sắt, Hoa suýt té ngửa.

Đó là một sân vận động không phải lớn nhưng khá rộng và hoành tráng (chi tiết này ta bịa ra, không có thật đâu mà đi tìm nhá). Có sân chạy, sân đánh cầu, đánh bóng thì trong một phòng,…nói chung là rất công phu.

“Anh…Đây là sân vận động…của anh ạ…?”

Mạnh Duy cũng chẳng đáp lại, hôm nay anh rất lạnh lùng. Nhưng cũng đủ cho Hoa hiểu ra rồi. Trời ơi nhà cô đã thuộc loại siêu giàu rồi mà cũng đâu có tậu cả một sân vận động riêng thế này. Trông nó đẹp thật đấy!

“Ngắm đủ chưa?” – Cuối cùng Mạnh Duy cũng lên tiếng.

“À dạ vâng, chúng ta bắt đầu tập ạ?”

“Cầm lấy đi!” – Mạnh Duy đưa Hoa cây vợt.

Hoa cầm vợt rồi hỏi:

“Ơ thế còn cầu ạ?”

“Cô không tập dùng vợt thì tôi đố cô đánh cầu được đấy! Mà cầm cái vợt cũng không cầm nổi nữa.” – Mạnh Duy tự dưng gắt.

“Cầm vợt cũng phải có kỹ thuật ấy ạ?”

“Câu hỏi ngu ngốc nhất mà tôi từng nghe đấy!” – Mạnh Duy đứng lên, gương mặt vẫn bừng bừng tức giận. – “Cầm lại đi, cầm chắc bàn tay vào cái cán vợt, có thể để một ngón trỏ lên đầu cán!”

Hoa lúng túng, không biết phải cầm thế nào. Mạnh Duy bực mình tiến tới cầm lấy tay cô sát vào chiếc vợt thật chắc. Bàn tay to lớn ấm áp của anh cầm lấy bàn tay trắng nõn bé nhỏ của cô khiến cô cảm thấy có cái gì đó rất rạo rực trong lòng…

“Nào thử tập đánh cầu đi! Kiểu đơn giản nhất là tung quả cầu.”

“Thế này ạ?” – Một tay Hoa vờ cầm quả cầu hướng xuống đất, tay kia để vợt ngửa chuẩn bị đập vào cầu.

“Không phải! Tay vợt để cao lên, úp xuống, không được ngửa như thế. Quả cầu để gần vào.”

Nhưng kết quả là cầu cứ để tít xa, chỉ gần lại một tý, còn cái vợt thì thấp lè tè xuống gần dưới đất khiến Mạnh Duy nổi khùng:

“Cô không phải là dốt cái khoản không biết thể thao, mà là dốt cái khoản không hiểu cái gì thì có!! Thật không thể chịu nổi cô nữa, cô để vậy thì đánh bằng niềm tin à?”

Dù rất tức giận muốn chết nhưng anh vẫn đi ra dạy cô cách đánh. Nhưng vì đứng cạnh cô mà dạy thì rất khó, anh liền đứng ra đằng sau cô và cầm tay cô từ sau. Và tất nhiên là cả người cô dựa vào người anh, những cái lạnh được xua tan, cô cảm thấy mình nóng rực cả lên, một phần vì hơi ấm của anh một phần vì hơi ngượng.

Nhưng tất nhiên là Mạnh Duy chẳng để ý đến điều ấy. Anh vẫn cầm tay cô đưa vợt rất bình thường, chỉ cần anh đưa tay như vậy thì chắc chắn kẻ dốt nhất cũng phải làm được. Thế nhưng do quá để ý đến việc anh đang ở đằng sau mình, cầm tay mình mà Hoa chẳng hề quan tâm anh đã dạy mình cái gì.

Một lát sau Mạnh Duy bỏ tay Hoa ra khiến cô giật mình, đã tập xong rồi ư? Anh nghiêm mặt:

“Tập lại tất cả những gì tôi vừa dạy!”

Cái gì cơ? Từ bấy đến giờ cô chẳng chú ý gì cả…Coi như xong đời rồi! Nhưng cứ tập thử xem, mình thấy cũng đơn giản mà.

Kết quả là đánh cầu lông biến thành…múa cầu lông!

Hoa lấm lét nhìn Mạnh Duy, mặt anh đỏ gay đỏ gắt, tức giận như chưa bao giờ được tức. Anh vốn không nhịn được, mà cô còn không chịu chú ý, chắc chắn anh sẽ nổi điên cho coi.

Và đúng thế thật, anh giật lấy cây vợt trên tay Hoa:

“Nghỉ đi, tôi không chịu nổi cô nữa đâu!! Giá cô bằng một phần của Kiều Nga thì tốt, cô ấy còn giỏi thể thao gấp trăm lần cô và đơn giản là cô ấy còn cố gắng hơn cô ấy!”

Hoa sững người.

Anh nói “cô không bằng một phần của Kiều Nga” sao?

Với anh, cô chỉ đáng bỏ đi, không bằng một góc nào của cô gái ấy ư?

Anh chỉ coi cô là một osin, một người không cố gắng, còn Kiều Nga thì anh coi như một ca sĩ giỏi giang, một vận động viên yêu thể thao đầy nghị lực?

Những suy nghĩ ấy khiến cho nước mắt cô rơi ra từ lúc nào mà chính cô cũng không biết…

Mạnh Duy đang dọn vợt với cầu thì nhìn thấy cô với hàng nước mắt lăn dài. Anh cũng giật mình, nhưng không phải là vì cô khóc mà vì không hiểu sao anh lại nhắc đến Kiều Nga…

Nhìn Vân Hoa khóc, anh không muốn nói gì cả. Anh không biết là mình đang tức giận hay là làm sao nữa. Anh quay gót bước đi thật nhanh, mặc cho cô đứng đó nhìn theo không ngừng tuôn rơi nước mắt.

Cô cũng đi theo, trở về phòng của mình.

Căn phòng đối diện đóng cửa im lìm.

Cô quệt nước mắt, đi vào trong phòng. Trong tâm trí cô đang rất trống rỗng vì không biết làm gì cả. Chợt cô nhớ tới Hoàng Duy và lời hứa của mình với anh. Cô ngồi xuống ghế, mở cửa sổ cho thoáng, lấy giấy soạn nhạc ra.

Thực ra, về âm nhạc từ hát, sáng tác, vũ đạo,…cô còn giỏi hơn Kiều Nga.

Ngay chỉ giọng hát thôi, Kiều Nga giọng rất khỏe nhưng nói một cách khách quan thì không thể có giọng hát trong trẻo và cao vút như cô.

Nhưng có quá nhiều thứ cô không bằng cô gái ấy, cho dù là cô hơn Kiều Nga chỉ 1 tuổi.

Trong số những cái “Kiều Nga hơn” đó có một cái gọi là “được Mạnh Duy nhắc đến tên.”

Mạnh Duy thực sự đã có Kiều Nga ở một nơi nào trong trái tim anh rồi…

Ảnh minh họa: Internet

Nước mắt lần nữa lăn dài, Vân Hoa cứ thế viết mà không cần quan tâm viết gì nữa, nghĩ gì cô viết nấy. Những nốt nhạc, và cả lời bài hát nữa cũng đều được viết bằng tất cả giọt nước mắt của cô.

Tay run run cô cầm bài hát của mình lên.

Cô sẽ phải hát bài này như thế nào đây…?

Bỗng một cơn gió thổi đến, và tay cô lại đang quá run không cầm chắc nên bài hát lập tức bị thổi bay ra ngoài cửa sổ. Hoa giật mình, định với lấy tờ giấy thì nó bay mất rồi. Nhưng may là gió nhẹ nên nó chỉ bay xuống đường mà thôi, mà giờ đang không có xe cộ gì, Hoa vội lao xuống cầu thang để ra nhặt lại bài hát.

Nhưng cô chưa kịp nhặt thì một bàn tay đã cầm tờ giấy có bài hát của cô lên.

Cô sững sờ đến bàng hoàng.

Người đó là Kiều Nga!

“Đây là cái gì?” – Kiều Nga hỏi.

“Là của chị đấy, trả chị đi!” – Hoa đưa tay xin lại.

“Của chị? Chị biết sáng tác nhạc sao?”

“Ừ có biết chút…”

“Hay quá nhỉ?” – Kiều Nga cười tươi – “Để em xem thử nhé!”

Kiều Nga chăm chú xem bài hát, vừa xem vừa lẩm nhẩm hát nốt nhạc. Hát được một đoạn thấy cô run hẳn, đôi mắt rưng rưng lệ.

“Bài hát sao buồn quá vậy?”

“Ừ buồn, em không thích đâu, trả chị đi!”

“Không, em thích!”

“Hả?”

“Single mà có mỗi một bài hát cũng chán lắm, hay chị để em hát bài này đi, em rất thích bài hát này, được không chị?”

Hoa như chết điếng với lời đề nghị của Kiều Nga…

Story 8:

“Không được đâu!” – Hoa lập tức từ chối.

“Tại sao?”

“Đây là bài hát cho fan club Hoàng Duy!”

“À vậy à? Chị có bạn trai tuyệt vời nhỉ?” – Kiều Nga có vẻ không bằng lòng.

“Đó không phải bạn trai chị! Mau đưa cho chị đi!” – Hoa với tay định giật lấy bài hát.

Nhưng Kiều Nga không đưa cho Hoa, cô cầm lấy bài hát và quay người đi:

“Em mượn xem một lát thôi rồi em sẽ trả cho chị!”

Cô bước đi rất nhanh, vèo một cái đã mất hút, Hoa không đuổi kịp được. Kiều Nga sẽ làm gì với bài hát của cô đây???

Phòng tập của ba chàng trai Hoàng Duy, Phong, Long.

“Nè anh Duy, fan club của anh sắp tổ chức 2 năm thành lập cơ à?”

“Ừ sao chú biết?”

“Tất nhiên là em biết rồi! Em và anh Phong là phụ trách đội văn nghệ với múa võ đủ thứ mà. Hehe!!!”

Phong bỗng giật mình nhìn ra cửa:

“Ơ kia là…”

Cả ba ngạc nhiên khi thấy một cô gái xinh đẹp ở trước cửa phòng tập. Cô gái nói:

“Anh Hoàng Duy, tôi gặp anh một lát!”

Hoàng Duy lau mồ hôi rồi chạy ra ngoài. Kiều Nga đi một đoạn rồi quay lại, mỉm cười:

“Fan club của anh sắp kỷ niệm 2 năm thành lập sao?”

“Ừ cô cũng quan tâm kia à?” – Hoàng Duy lạnh nhạt (dù là có thân thiện nhưng nếu đã lạnh lùng thì Hoàng Duy cũng sánh được với Mạnh Duy đó)

“Có chứ tôi và anh cũng đều trong giới thể thao mà!”

“Chẳng phải cô muốn làm ca sĩ sao?”

“Thì muốn làm ca sĩ nhưng tôi rất yêu thể thao. À mà nói về vấn đề ca sĩ thì cho hỏi có phải Vân Hoa sáng tác bài hát cho fan club anh?”

“Ừ, cô ấy là nhạc sĩ độc quyền đấy! Cô ấy còn sẽ thu âm bài hát, đóng cả MV nữa.”

“Oa có vẻ hoành tráng nhỉ? Nhưng tôi có thể mua lại bài hát không?” – Kiều Nga tươi cười.

Hoàng Duy như chết đứng. Cô ta đang nói cái gì vậy?

“Không được! Đó là bài hát của Hoa!”

“Tôi biết, nhưng tôi rất thích bài hát này. Tôi muốn trong single ra mắt nó cũng nằm trong đĩa.”

“Cô làm cho fan club Mạnh Duy kia, sang bên này làm gì? Đừng có mơ được hát bài hát của Hoa!”

“Hoàng Duy, các anh cứ đóng MV hay cái gì cũng được, tôi chỉ muốn thu âm bài này thôi. Cứ coi như là giọng tôi nhưng mà tất cả những thứ còn lại đều của các anh cả, Vân Hoa vẫn sẽ đóng MV với anh mà!” – Kiều Nga bắt đầu khẩn khoản, cô thích bài hát này thực sự.

Nhưng Hoàng Duy đâu phải người muốn gì là được. Anh vẫn thờ ơ trước sự khẩn khoản đó:

“Nếu muốn thì cô cứ mời Vân Hoa sáng tác cho cô lúc khác, nhưng Hoa đã sáng tác cho fan club của tôi thì chỉ có cô ấy mới được sử dụng bài hát!”

Sự kiên quyết của Hoàng Duy khiến Kiều Nga không thể tiếp tục cầu xin được. Cô liền đứng dậy, quay ngay đi. Hoàng Duy nhìn theo, nói với Kiều Nga nhưng thực tình chỉ đủ cho anh nghe:

“Cô làm Vân Hoa buồn vì ở bên Mạnh Duy còn chưa đủ sao mà còn khiến cho cô ấy không được hát bài hát của chính mình chứ?”

Và quan trọng hơn…

Bài hát đó sáng tác cho fan club của Hoàng Duy!

Hoàng Duy quay về phòng tập để tiếp tục bài thể thao còn dở, thì không thấy Phong và Long đâu cả. Đi đâu rồi chứ? Có tập một tí cũng chuồn rồi. Thôi thì một mình tập, có sao?

Nhưng Hoàng Duy chưa kịp làm gì thì Phong và Long đã bước vào. Long hùng hổ:

“Anh Hoàng Duy, em và anh Phong – những người phụ trách văn nghệ fan club có một đề nghị!”

Hoàng Duy lùi lại một bước vì rất bất ngờ. Phong liền tiếp tục:

“HÃY ĐỂ KIỀU NGA HÁT BÀI HÁT ĐÓ!”

Vân Hoa vừa đi khỏi nhà Mạnh Duy vì bạn gọi rồi, Kiều Nga thấy cũng đỡ vướng víu vì cô còn cầm bài hát của Hoa. Cô cũng đang rất khó tin vì Vân Hoa có thể sáng tác bài hát hay như vậy!

Cái gì mà cho fan club Hoàng Duy? Thứ gì Kiều Nga đã muốn thì phải có bằng được! Hoàng Duy thì cứng đầu thật, nhưng hai tên Phong và Long kia vẫn là phụ trách văn nghệ, mà hai tên này chỉ cần nói vài câu là ok liền.

Phòng thu chẳng có ai cả.

Thôi thì cô tự thu một mình có sao đâu? Kỹ thuật phòng thu Kiều Nga cũng siêu đẳng lắm, cô chỉnh nhạc với hòa âm thì chẳng khác nhạc sĩ chuyên nghiệp dù có 18 tuổi, còn hát thì hát luôn vào cái mic đã để sẵn ở dàn âm thanh rồi.

Chưa thuộc bài hát nên cô để tờ giấy trước mặt.

Cô bắt đầu đánh nhạc dạo, và chỉnh chỉnh sửa sửa gì đó. Đeo tai nghe lên, cô bắt đầu bài hát thứ 2 trong single của mình.

Bài hát do Vân Hoa viết…

Nhìn vào tờ giấy trước mặt với những nốt nhạc chứa đầy nước mắt, Kiều Nga cảm thấy nghẹn đắng.

Bài hát mang tên: ĐIỀU KHÔNG DÀNH CHO EM

Những cơn gió chiều thổi qua ô cửa sổ

Hương mùa thu tê lạnh bờ vai gầy

Ngước lên nhìn bầu trời với những đám mây

Và cả ánh mặt trời đang chiếu nhẹ nhàng trên từng chiếc lá.

Nhớ một nụ cười của ngày xưa cũng rực rỡ

Như ánh mặt trời đang tỏa sáng huy hoàng

Với tay gọi thời gian, gọi quá khứ, gọi những tháng ngày ngọt ngào dấu yêu.

Tưởng rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau, tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ chia ly dù chỉ là một lần.

Nhưng trái tim anh đã có ai?

Nhưng nụ cười anh đang ở phương xa nào?

Nhưng quãng thời gian ngày xưa đã bị chôn vùi trong một nơi đâu em không tìm thấy?

Tìm trong vô vọng.

Tìm trong sự chờ đợi không lời đáp.

Chỉ ôm một nỗi xót xa

Vì giờ chỉ có riêng một mình em…

Anh đã từng dành cho em biết bao nhiêu điều

Anh đã từng có em trong trái tim anh

Có lẽ trong cuộc đời này

Chỉ có một điều anh không dành cho em

Chỉ có một điều anh không dành cho em!

Đó là tình yêu…

Mạnh Duy đi lên phòng thu định trao đổi gì đó với Kiều Nga thì nghe tiếng hát, tiếng nhạc và cả tiếng khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào mỗi lần một lớn hơn, Mạnh Duy hốt hoảng vội đẩy cửa vào.

Kiều Nga đang gục đầu xuống dàn nhạc, người cô run lên vì khóc.

Mạnh Duy chạy đến, đỡ cô ngồi dậy:

“Kiều Nga, cô làm sao thế?” – Anh vội tắt nhạc đi để khỏi ồn.

Kiều Nga gục đầu vào người anh, khóc mỗi lúc một to hơn. Ngực áo Mạnh Duy một khoảng lớn ướt đẫm. Anh vội nhìn lên thì thấy tờ giấy bài hát để đó. Cô đã khóc ướt cả tờ giấy.

“Kiều Nga, bài hát này là gì mà sao cô khóc như vậy?”

“Bài hát này…khiến em nhớ đến…mẹ em…” – Kiều Nga run run.

“Cái gì? Mẹ cô ư?”

Kiều Nga gật đầu, nhớ lại ký ức đầy màu đen ngày ấy…

——————————————————————-

Đoạn này kể về quá khứ dài dòng, ai kiên trì thì đọc, nếu không có thể bỏ qua, nội dung chỉ đại loại là: Mẹ của Kiều Nga trót yêu một gã đàn ông, nhưng bị hắn bỏ khi sinh ra Kiều Nga.

Nguyễn Kiều Duyên là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng điều mà ai cũng ghen tỵ với cô đó chính là con của một tỷ phú. Cô là con gái duy nhất nên được chiều chuộng, bất cứ việc gì cũng không phải động vào, chỉ cần ho một cái cũng ra tiền, mỗi tháng cô được cho tiền bét nhất cũng là…10 triệu!

Chẳng có ai được chiều chuộng quá mà lại ngoan mãi cả. Kiều Duyên đang từ một cô gái ngoan hiền nhanh chóng bị những thứ ăn chơi quyến rũ. Cô bắt đầu rũ bỏ những bộ quần áo dịu dàng nữ tính để cắt tóc ngắn, mặc áo ba lỗ, quần bò rách, thắt lưng với đủ vòng tay vòng cổ đầy người. Hằng ngày Kiều Duyên trang điểm mất không biết bao phấn son, đi học mặc đồng phục cũng thấy sợ, nói gì là về đêm là đi nhảy nhót, tới các quán bar cùng lũ bạn hư hỏng và nghiện chơi game.

Xinh đẹp và có vẻ ăn chơi nên những tay ăn chơi ở đấy lúc nào cũng để ý đến Kiều Duyên. Vì thế cô ta thay bồ như là thay những bộ quần áo sành điệu của cô ta vậy, nhưng chẳng có ai là cô ta nhớ đến.

Chỉ có duy nhất một người…

Anh ta là một tay đua, cũng đẹp trai, lạnh lùng và ăn chơi như bao người khác, nhưng không biết vì sao Kiều Duyên lại thích anh ta.

Cô yêu anh ta đến chết mê chết mệt, chỉ riêng mỗi anh ta là cô nhớ, là cô kiếm tìm mỗi khi đến quán bar. Và anh ta cũng ở bên cô, đưa cô đi chơi bằng cái xe đua khủng bố của anh ta, cô cứ ngỡ đó là tình yêu.

Cho đến một ngày kia, cô sinh ra một đứa trẻ. Đó là cô con gái rất xinh xắn, bụ bẫm đáng yêu.

Thì lúc đó người duy nhất Kiều Duyên yêu đã “truất ngựa truy phong”, và còn “tặng” lại cô một câu: “Tôi và cô không quen biết, ai bảo cô ngu!”

Kiều Duyên như chết đứng vì bị bỏ rơi.

Không những thế, cô còn ăn trận đòn roi của gia đình đến bầm dập thân thể, dù vẫn được ở lại nhà nhưng tất cả đều kỳ thị cô và coi cô như người dưng nước lã.

Kiều Duyên một mình nuôi con gái mình – Kiều Nga.

Nhưng cô đã càng sa ngã hơn, và quyết trả thù bằng được gã đàn ông đáng nguyền rủa đó.

———————————————————————-

“Mẹ em là một ca sĩ hát trong quán bar nên em mới thừa hưởng khả năng ca hát, nhưng thực sự em không thể chịu được khi mình lại được sinh ra như vậy!” – Kiều Nga khóc to nức nở.

Mạnh Duy cắn chặt răng, thật không ngờ cô gái mạnh mẽ như vậy cũng đã phải cố gắng vượt qua quá khứ đắng lòng.

Trái tim anh bỗng rung lên.

Anh ôm chặt lấy Kiều Nga, cứ để cô khóc trong lòng mình.

Và bên ngoài kia có một cô gái đã nghe thấy tất cả…

***

Mạnh Duy dìu Kiều Nga ngồi xuống ghế, nói:

“Ngồi đây đợi tôi một lát, để tôi đi lấy nước, khóc khàn giọng ra rồi!”

“Anh à không cần đâu…”

“Tôi đã nói thì không được từ chối! Em nghĩ là tôi muốn giúp người khác lắm à, chỉ là em khóc ghê quá thì sợ mất giọng thì ai hát cho Fan Club của tôi?”

Rồi anh bước ngay ra ngoài.

Dù là nói thế nhưng thực tình anh muốn giúp cô thật sự.

Kiều Nga ngồi lại, cô thở dài buồn rầu nhưng cũng thấy vui vì nhận được sự giúp đỡ của anh.

Đúng lúc đó cửa mở.

“Anh đi nhanh thế?” – Cô ngẩng lên – “Ơ…”

Vân Hoa đã đứng ngay bên cửa.

“Chị Hoa…” – Kiều Nga thấy Vân Hoa có vẻ không vui liền cầm lấy bài hát – “Thôi em trả cho chị này!”

Vân Hoa cầm lấy tờ giấy và bỗng…

…để lại vào tay Kiều Nga!

“Chị…”

“Cầm lấy đi! Chị sẽ quay MV với các công đoạn khác, nhưng em hãy thu âm bài hát.”

“Tại sao?”

“Chị nghe thấy hết rồi!”

Kiều Nga nghe vậy liền cúi mặt xuống buồn bã.

“Hãy hát cho nhẹ lòng đi, chị có thể sáng tác bài khác mà, nếu thích chị sẽ tặng em ca khúc đó. Chỉ là Hoàng Duy vẫn muốn chị quay MV nên chị không để em quay được.”

“Không sao đâu, em quay bài “Trái tim không từ bỏ” là được rồi!”

“Hả? Em cũng quay MV à?”

“Vâng!”

“Quay với ai?”

“Với tôi!”

Vân Hoa quay lại. Mạnh Duy đang cầm trên tay cốc nước bước vào cửa. Hoa ngỡ ngàng:

“Anh…Kiều Nga quay MV với anh ư?”

“Thì sao? Đó là MV cho sinh nhật tôi mà!” – Mạnh Duy bước tới Kiều Nga – “Em uống nước đi!”

“Cám ơn anh…”

Mạnh Duy quay lại Hoa:

“Cô cũng đóng MV cho Hoàng Duy ư, vậy thì chắc cô cũng hát rồi!”

“Không, Kiều Nga hát.”

“Hả? Sao lại thế?”

“Bài hát vừa rồi là do em sáng tác!”

Mạnh Duy kinh ngạc:

“Hóa ra cô cũng biết về âm nhạc đấy nhỉ? Nhưng tôi thấy thường thì nhạc sĩ cũng chẳng hát hay bài của mình đâu, và cô để Kiều Nga hát cho MV của cô còn tốt hơn đấy!”

“Vâng em cũng nghĩ vậy…”

Vân Hoa quay đi.

Vậy là anh không hề biết đến giọng hát của cô!

Thôi mặc kệ, rồi anh sẽ được biết.

Giờ phải chuẩn bị cho MV lần này đã.

Story 9

“Trời ơi cái kịch bản phải nghĩ thế nào bây giờ?” – Hoàng Duy ôm đầu.

“Anh Phong và Long đâu, sao lại không ra giúp nhỉ? Mấy anh ấy nghĩ kịch bản siêu lắm mà!”

“Nhưng mà nghe thấy Kiều Nga kể lại về quá khứ của cô ta thì lại đi ủng hộ cho Kiều Nga rồi, rõ là lũ phản bội!”

Hoa im lặng không nói gì cả, mãi sau cô mới lên tiếng:

“Thôi vậy chúng ta sẽ tự làm, không cần hai người đó nữa.”

“Thế là sao chứ? Phải gọi bằng được hai tên này về!”

“Thôi khỏi, họ đang tập trung cho một MV rất hoành tráng. Tốt hơn hết là chúng ta chỉ cần nghĩ ra một MV đơn giản thôi, phù hợp với nội dung bài hát.”

“Vậy thì mày thử nghĩ đi xem nào!”

“Ừm…Được rồi như vậy đi…”

“Được rồi như vậy đi!” – Mạnh Duy đứng lên sau khi bàn bạc.

Phong và Long cũng đứng dậy cùng Kiều Nga. Hai chàng trai nói:

“Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ đi tìm địa điểm quay nhé, kịch bản xong rồi, làm nhanh càng tốt.”

Mạnh Duy lạnh lùng quay đi, Kiều Nga mỉm cười:

“Anh ấy như vậy là đồng ý đấy ạ, cám ơn hai anh nhiều!”

Phong và Long nhìn nhau. Đúng là tên Mạnh Duy này thay đổi quá khác so với Báo Đốm mà hai người đã quen.

“Hoàng Duy à, địa điểm chính của chúng ta vẫn sẽ là công viên Thủ Lệ nhé!”

“Nè mày quay MV cùng thú vật là sao vậy?”

“Thế mới dễ thương chứ! Mượn thêm cái sân vận động nữa, mày có diễn viên quần chúng chứ?”

“Yên tâm tao thiếu gì. Nhưng mày chắc có được không đấy? Tao nghe nói bên Mạnh Duy là MV khủng lắm!”

“Khủng thì sao? Đơn giản mới thấm!”

“Nói lại cái kịch bản tao nghe nào.”

“Mày sẽ đóng vai một vận động viên thi chạy, tao đóng vai con bạn của mày luôn tiếp sức cho mày trên đường đua. Còn quay với động vật là để cho cảnh đẹp và làm mới MV lên thôi, coi như là những giây phút hạnh phúc của hai người bạn. Và tao sẽ yêu mày, “ăn dưa bở” rằng mày cũng vậy, nhưng rồi mày bỏ tao đi theo đứa con gái khác.”

“Lạy Chúa mày biến tao thành kẻ ác thế à?”

“Ơ hay thì nội dung bài hát nó như thế, phải buồn, phải ác thì mới thấm chứ bộ.”

“Mà nội dung bài hát này liên quan gì đến cuộc sống ngoài đời của tác giả không đó?” – Hoàng Duy chọc.

“Hả? Thì…Làm gì có chứ? Mày chỉ hỏi vớ vẩn! Thôi chúng ta đến sân vận động quay cảnh đầu tiên nào.”

“Mạnh Duy nhà ta đúng là đẹp trai nhất Thế giới!” – Phong và Long hô ầm lên khi Mạnh Duy hóa trang xong.

Nhưng nói thực là ta chỉ thấy buồn cười các bạn đọc thân mến ạ! Mạnh Duy để xịt keo tóc bóng bẩy, đeo kính râm rất “ngầu”, mặc bộ quần áo vest hàng hiệu nhìn cũng biết là đang đóng vai cho một ngôi sao thứ thiệt rồi, hahaha!!!

Còn Kiều Nga thì mặc một chiếc váy trắng dịu dàng mà tinh nghịch, đóng vai một cô nàng teen girl điệu đà và cá tính. Long bắt đầu một tràng dài giới thiệu kịch bản:

“Mạnh Duy – một ngôi sao hạng A đẹp trai, lạnh lùng; là chàng diễn viên luôn đứng đầu tỷ lệ rating trong mọi phim (đảm bảo bắt chước phim Hàn, Việt Nam làm gì có rating phim), là ca sĩ được hàng nghìn fan hâm mộ vì giọng hát điên đảo, sân khấu hoành tráng, MV khủng,…Kiều Nga là một teen girl cá tính yêu nghệ thuật nhưng lại không hề thần tượng Mạnh Duy vì cô nàng cứ nghĩ Mạnh Duy rất kiêu ngạo khi làm ngôi sao. Cho đến một ngày kia khi đi thăm vườn thú cô đã gặp Mạnh Duy đời thường, hiểu được cuộc sống bên ngoài giới showbiz của anh, anh và cô cùng yêu động vật, yêu thiên nhiên, hợp nhau rồi “I love you”, hehe tuyệt chứ?”

Ai nấy vỗ tay sau khi đọc kịch bản, chỉ có Mạnh Duy vẫn hờ hững:

“Cái chi tiết gặp nhau ở vườn thú là ai nghĩ ra đấy?”

“Em!” – Kiều Nga lên tiếng – “Em rất thích động vật mà.”

“Vậy địa điểm ở đâu?”

“Em quyết định rồi, chúng ta sẽ quay ở công viên Thủ Lệ. Nhưng mà giờ cứ quay một cảnh giới thiệu hai nhân vật đã. Anh sẽ được làm ngôi sao đấy nhé!”

Mạnh Duy “xì” một tiếng rồi lên xe ô tô cùng mọi người.

“Cố lên cố lên!!!” – Tiếng mọi người reo hò ở sân vận động.

Chàng trai đang chạy dưới sân vận động trông thật đẹp và hăng hái. Dù mồ hôi đã ướt đẫm người nhưng anh vẫn chạy thật nhanh như một chú ngựa đua thuần thục, và đơn giản là nụ cười trên môi anh vẫn không hề dập tắt. Tốc độ của anh đúng là rất đáng nể, bỏ xa bao nhiêu người đang chạy đằng sau.

Bỗng nhiên “Á!!!”. Chàng trai trượt chân ngã giữa đường đua, máu chảy đầy chân anh. Sự đau đớn thực sự đã khiến cho anh không tài nào đứng được dậy.

Và một cô gái bước ra. Cô gái vội vàng đỡ lấy anh, dìu anh đứng dậy bằng mọi cách. Cô gái nói anh không được bỏ cuộc, phải tiếp tục đứng lên.

“CẮT!!!!” – Đạo diễn hô. – “Tốt lắm, rất tuyệt!”

Hoa và Hoàng Duy cũng dừng lại. Hoa dìu Hoàng Duy ngồi xuống ghế:

“Ngã giả vờ cũng được mà, sao mày phải ngã thật chứ?”

“Ngã thật mới diễn có cảm xúc chứ!” – Hoàng Duy mỉm cười.

“Mày ngốc thật đấy, có đau không?”

“Không sao đâu, đừng lo!”

“Không sao cái gì, bầm dập ra rồi này. Quay nốt cái cảnh nữa rồi phải băng bó ngay đấy!” – Hoa lấy cái khăn lau máu cho Hoàng Duy.

Hoàng Duy nhìn cô, mỉm cười tươi:

“Nếu như mày sửa kịch bản rằng tao yêu mày thì có vẻ đúng hơn ấy chứ? Mày tốt thế kia mà!”

“Đừng có đùa nữa, ai yêu tao thì chắc người đó muốn trời sập!” – Cô vẫn cúi xuống.

Hoàng Duy không nói gì nữa, dù anh rất muốn nói:

“Tao đang muốn trời sập đây…”

“Cái gì kia? Bắt tôi lên hát sao?” – Mạnh Duy giãy nảy.

“Anh là ca sĩ nổi tiếng cơ mà, phải lên hát chứ! Cứ lên đi, chỉ là quay MV thôi mà.”

“Không, nếu bắt tôi hát thì còn lâu tôi mới hát!”

“Thế thì hát nhép vậy, có sao đâu, lên đi!”

Và cảnh đầu của MV Trái tim không từ bỏ đã được diễn.

Chàng ca sĩ đứng trên sân khấu cất giọng hát mê hồn – nhưng giọng hát đó là của một ca sĩ khác vì Mạnh Duy không chịu tự hát. Nhưng vẻ đẹp trai của anh cũng đủ điêu đứng tất cả rồi. Những diễn viên quần chúng (fan của Mạnh Duy luôn) đứng dưới hò reo dữ dội vì quá thần tượng.

Chỉ riêng cô nàng teen girl ngồi xem chẳng có phản ứng gì, gương mặt biểu lộ rất tốt một cô nàng khinh thường những ngôi sao có tiếng.

“CẮT!!!” – Đạo diễn nói – “Kiều Nga diễn rất tốt, còn Mạnh Duy sao chẳng chịu hát thế, cứ để cho hát nhép hoài à!”

“Tôi không thích. Giọng hát của tôi chỉ có tôi mới được nghe thôi!”

“Ôi trời sao cậu này ương bướng vậy chứ??” – Vị đạo diễn gắt.

Kiều Nga cũng bước tới:

“Anh không thích hát sao? Anh diễn rất tốt mà, nếu tự hát chắc là tuyệt vời lắm.”

“Tuyệt cái gì chứ, tôi hát chán lắm.”

“Chán thì cũng phải một lần hát chứ. Hay để em làm người đầu tiên nghe anh hát nhé?” (Để ý câu này nhá, xem ai sẽ là người đầu tiên nghe Mạnh Duy hát)

“Thôi khỏi, mau đến Thủ Lệ quay tiếp đi!”

“Mạnh Duy, anh có vẻ thích được quay nhỉ?”

“Là sao?” – Mạnh Duy ngạc nhiên.

“Anh thấy làm diễn viên vui không?”

“Ừ vui…”

“Nếu vui sao anh không làm, mà cứ đi chạy làm gì chứ? Anh làm diễn viên thì đỡ hẳn phải chạy tiếp sức, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Thế mới biết là vì sao Kiều Nga muốn được quay MV với Mạnh Duy! Ra là muốn hướng anh đến với nghề diễn, không thích anh chạy nữa. Xem ra đối đầu với Vân Hoa đấy, Hoa thì muốn Mạnh Duy chạy mà.

Mạnh Duy không nói gì nữa. Anh quay đi, nhưng trong lòng thì đã ghi nhớ những lời Kiều Nga nói.

Story 10:

Công viên Thủ Lệ, Hà Nội.

Vừa có bằng lái xe nên Hoàng Duy có vẻ “oách”, không đi ô tô cùng mọi người mà đi trên chiếc xe máy xịn của mình (tên này được gớm, hồi bé có cái xe đạp, lớn lên có cái xe máy, chắc cũng thi chạy mà ra chứ nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền). Anh còn “ga lăng” chở cô diễn viên đến địa điểm quay kia (ai thì đừng hỏi nữa nhá).

Công viên Thủ Lệ buổi chiều có rất nhiều các em nhỏ đến xem hơn là người lớn (tất nhiên người lớn vẫn phải đi theo các bé). Và cũng may là giờ mới 2h chiều nên còn vắng vẻ, quay MV là hợp nhất.

Đang đợi mọi người gửi xe mà Hoa giật mình khi nghe tiếng gầm của chú hổ trong cái nhà to tướng ở đằng kia (gọi “nhà” cho trang trọng chứ nó vẫn là cái chuồng thôi). Cô háo hức vô cùng, đến đây cô chỉ thích gặp hổ, khỉ, gấu, voi và mấy con thú dễ thương nữa (hổ báo mà cũng dễ thương, yêu động vật ghê).

Hoàng Duy cũng đi ra. Lập tức Hoa kéo luôn anh đi, ra vẻ vội vã quay MV lắm chứ thực ra đi ngắm thú thì đúng hơn. Một bên là hồ nước mát mẻ, cây xanh soi bóng, một bên là các chuồng thú với đủ loại con vật như chim chóc, voọc, chồn, khỉ, hươu, ngựa…rất dễ thương. Những chú tê giác đang ngâm mình dưới bùn, hồ nước nhỏ gần đó thì có mấy con cá sấu nhăn răng ra “cười”. Cái chuồng lớn ở cạnh hồ thì có chú voi đang tắm. Và những chiếc chuồng to bự thì dành cho các bạn thú có hàm răng sắc nhọn như “chúa sơn lâm”, báo (ôi trời Mạnh Duy đâu rồi ta), sư tử, gấu.

Hoa hết ngắm con này rồi nhìn con kia:

“Ôi yêu quá đi! Sao con nào tao cũng thích?”

“Thôi đi trẻ con quá đấy, chúng ta đến đây để quay MV đấy!”

“Quay gần xong rồi!” – Đạo diễn lên tiếng.

Cả hai tròn mắt quay ra. Đạo diễn cười khì khì:

“Haha chẳng cần phải kịch bản làm gì, hai người vừa kéo nhau đi khắp nơi thế kia thì cũng là quay xong cái cảnh hai người bạn vui vẻ bên nhau rồi còn chi?”

“Ôi đạo diễn quay sao lại không thông báo với bọn cháu chứ?” – Hoa vờ trách.

“Thông báo thì mất hứng lắm, quay trộm mới hay!” – Vị đạo diễn cười sảng khoái. – “Cháu lúc không diễn thì thấy tự nhiên hơn, đúng không?”

Hoa cũng phải công nhận thật, khi nhập vào vai thì cô gượng ép lắm, nhưng cứ để tự nhiên thì diễn rất tốt. Cô quay sang Hoàng Duy:

“Mày cũng thấy thế, đúng không?”

Nhưng đáp lại cô là gương mặt thất thần của Hoàng Duy, anh không hề nhìn cô cũng không đáp lại.

“Này, mày không thấy tự nhiên sao? Quay trộm cũng hay đấy chứ bộ!”

“Không phải, nhưng mà…” – Anh chỉ về phía trước.

Hoa nhìn theo, cô cũng cứng đơ cả người lại.

Trước mặt họ là một đoàn người hùng hậu với các máy móc và đồ dùng quay phim rất hiện đại. Một chàng trai ăn mặc dù khá thường với phong cách áo phông quần ngố quen thuộc mà rất đẹp trai đi cạnh cô gái cũng rất xinh, và bao nhiêu người đi sau nữa.

“Mạnh…Mạnh Duy…”

“Họ cũng quay ở đây sao?” – Hoàng Duy không tin nổi nữa.

Mạnh Duy cũng nhìn thấy Hoa và Hoàng Duy. Anh tiến đến:

“Hai người cũng quay ở đây à?”

“Ừ, còn hai người?” – Hoàng Duy đáp luôn. – “Nhìn hùng hậu vậy mà đến vườn thú quay à?”

“Chúng tôi thích vậy đấy, trong kịch bản như thế mà!” – Kiều Nga đáp.

Hoàng Duy nghe đến hai từ “kịch bản” liền ngẩng lên. Hai kẻ phản bội Phong và Long thấy thế vội vàng cúi xuống để trốn, nhưng Hoàng Duy đã nhìn thấy rồi. Anh cười:

“Mấy người nghe theo kịch bản của hai người trong fan club của tôi sao? Vinh dự thật đấy!”

Thấy bị “đá xoáy” Kiều Nga cũng tức lắm, cô liền đáp:

“Vậy còn anh? Tự túc cũng vất vả nhỉ, trong khi bài hát rất cảm xúc như thế!”

“Chả có gì vất vả, tụi này diễn rất tự nhiên, đúng không Vân Hoa?” – Hoàng Duy khoác vai Hoa ra vẻ rất sảng khoái vui vẻ.

Nhưng Hoa thì không hề phản ứng gì, cô chỉ biết nhìn Mạnh Duy đang lạnh lùng nhìn về chỗ khác không hề nhìn cô.

Kiều Nga nói với đạo diễn:

“Bác à, chỗ này đẹp rồi nè, diễn luôn ở đây nhá!”

“Ê chỗ này tụi tôi đang diễn mà?” – Hoàng Duy gắt.

“Thôi mình cũng quay xong rồi mà, chúng ta ra nghỉ chút đi cho họ diễn.” – Hoa vội kéo Hoàng Duy ra.

Đoàn Hoàng Duy ra ngồi ở bãi cỏ cạnh đó và xem đội Mạnh Duy diễn thế nào.

Phong đọc kịch bản:

“Chỗ này là Mạnh Duy trong trang phục đời thường đi dạo ngắm công viên và Kiều Nga thì đang chụp ảnh các con thú và tình cờ hai người đụng nhau.”

Đạo diễn hô:

“BẮT ĐẦU!!!”

Chàng trai cho tay vào túi quần, đeo chiếc kính râm vừa đi vừa ngắm các chuồng thú vật và cây cảnh. Cô gái đang nhảy chân sáo rất vui vẻ, vừa nhảy vừa chụp ảnh các con thú bằng chiếc máy ảnh Canon màu hồng rất xịn.

Và “ỐI!!!”. Cô gái nhảy quá nhiều không để ý nên đụng vào chàng trai. Chiếc máy ảnh bị rơi xuống đất.

“Ôi tôi xin lỗi!” – Chàng trai định cúi xuống nhặt máy ảnh.

Thế nhưng, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi như đạo diễn muốn.

Bởi vì từ đâu có một gã mặc đồ đen, đội mũ và đeo kính đen kín mặt lao tới cướp lấy chiếc máy ảnh dưới đất nhanh như chớp rồi chạy vù đi. Ai nấy bàng hoàng, hét lên:

“TRỜI ƠI CƯỚP!!!!”

Bảo vệ công viên nghe vậy vội vàng chạy tới. Nhưng họ ở xa quá, nếu đợi họ đến thì thằng cướp chạy mất rồi. Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cướp giật ngay giữa đông người thế này!

“Trời ơi máy ảnh của em, đó là cái máy của mẹ em!” – Kiều Nga run sợ nhớ đến người mẹ độc ác, hét ầm lên.

Không nao núng, Mạnh Duy vụt chạy đuổi theo thằng cướp. Tất cả cũng như có phản xạ chạy theo, cả Hoàng Duy và Vân Hoa cũng vậy.

Chạy đuổi theo một thằng cướp…

Sao Mạnh Duy thấy quen quá vậy nhỉ?

Hình như trong một quãng thời gian nào đó anh đã từng đuổi theo một tên cướp (ai nhớ không nào, đó là đoạn mà lần đầu tiên gặp Ốc Sên ấy, Ngựa Đua bị một thằng cướp mất xe đạp và Báo Đốm đã cùng Ngựa Đua đuổi theo bắt tên cướp bằng tốc độ phi thường).

Thôi nghĩ ngợi gì, phải đòi lại máy ảnh cho Kiều Nga đã!

Cái thằng cướp kia sao nó chạy nhanh thế? Dù tốc độ của Mạnh Duy từng lên tới 32km/h nhưng mà thằng kia chắc cũng phải hai mươi mấy ấy chứ!

Anh tăng tốc dần, nhưng càng tăng tốc thì lại…

…đau tim!

Căn bệnh lại tiếp tục hành hạ anh, mồ hôi anh túa ra. Dù mọi người đã theo ngay sau anh nhưng anh vẫn không dừng lại, anh quyết lấy chiếc máy ảnh cho Kiều Nga bằng được.

Sự đau đớn khiến anh không để ý mình đã chạy đến một đoạn đường đang thi công ở công viên.

Đoạn đường đầy sỏi đá, chỉ cần vấp ngã chắc anh sẽ…

Và có một người đã nhìn thấy!

Không hiểu sao tốc độ của cô nhanh như sao xẹt, một phần cũng nhờ Hoàng Duy giúp và một phần là nhìn thấy Mạnh Duy đi vào đoạn đường nguy hiểm…

Mạnh Duy vấp phải cục đá, ngã chúi về phía trước – nơi có đoạn đường đầy sỏi đá.

Nhưng một bóng người đã lao ra phía trước anh, quay lại đỡ lấy anh.

Và anh ngã xuống, nhưng lại ngã đè lên người đó.

Anh kinh ngạc mở mắt ra, và người đó chính là…

…VÂN HOA!

Anh đã ngã xuống người cô, vậy có nghĩa anh không ngã vào đoạn đường sỏi đá nguy hiểm ấy mà là…

Mặt anh bỗng trắng bệch, cơn đau tim đang dần đến đỉnh điểm, anh gục ngất. Kiều Nga cũng vừa chạy đến, vội kéo anh ra. Đạo diễn hốt hoảng:

“Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”

“Không cần!” – Kiều Nga nói to.

Tất cả im bặt. Kiều Nga cúi xuống lấy hết sức hô hấp nhân tạo cho Mạnh Duy.

Lúc này Hoàng Duy cũng đã chạy đến, anh vội đỡ Vân Hoa dậy khỏi chỗ đoạn đường sỏi đá ấy. Nhưng Và anh dường như giận đến bầm gan tím ruột khi nhìn thấy lưng cô…

Mạnh Duy được Kiều Nga cứu đã tỉnh lại, cô vội đỡ anh đứng dậy. Ai cũng khen cô giỏi vì đã cứu được Mạnh Duy. Nhưng Kiều Nga quay lại Vân Hoa đang dựa vào người Hoàng Duy, mặt cô dường như không quá xây xước nhưng đã tái lại.

“Tất cả là tại chị ta! Sao chị dám chạy ra trước Mạnh Duy như vậy để anh ấy ngã chứ?”

Hoàng Duy không chịu được nữa liền hét lên:

“Im cái mồm cô vào! Nếu Mạnh Duy không ngã vào Hoa mà ngã vào cái đống sỏi đá thì cô tự mà trả tiền phẫu thuật mặt cho anh ta nhé! Còn Hoa, vì anh ta mà cô ấy đã đỡ anh ấy ra đến nông nỗi này đây!!!” – Anh xoay người Hoa lại.

Tất cả sững sờ khi thấy lưng của Hoa.

Chiếc áo đã bị rách toạc, lưng cô đầy máu và các vết bầm dập. Đoạn đường sỏi đá ấy công nhận là quá nguy hiểm, tấm lưng mỏng manh của Hoa tưởng rằng đã bị xé toang ra rồi (có ghê quá không mọi người).

Mạnh Duy nhìn thấy, anh không nói gì nhưng đôi mắt bàng hoàng đến cực độ. Anh không ngờ Vân Hoa dám hành động kinh khủng đến vậy!

Đạo diễn bên Hoàng Duy vội nói:

“Hôm nay có sự cố nên chúng ta tạm nghỉ, giờ mau đưa Vân Hoa đến bệnh viện.”

Hoàng Duy liền đỡ Hoa đi trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.

Ánh trăng chiếu sáng vằng vặc trên trời.

Chàng trai đứng một mình bên cửa sổ, gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy sự hoảng hốt. Anh còn chưa hết dư chấn của cơn đau tim, nhưng sự bàng hoàng về hành động của cô gái ấy chiều nay mới khiến anh không tưởng tượng nổi.

Anh nhìn xuống dưới cửa và thấy cô gái đó cùng một chàng trai:

“Mày đúng là điên rồi! Sao lại đỡ một thân hình nặng hơn mày 30kg (Vân Hoa có 45kg nhưng Mạnh Duy 75kg cơ các bồ ạ!) như thế chứ? Nhìn mày đi, thảm hại quá rồi!”

“Không sao đâu, băng bó thế, nghỉ ngơi là được mà. Sẽ chóng khỏi thôi.”

“Nghỉ ngơi thì phải ở nhà chứ sao lại đòi đến đây?”

“Tao đến trả đồ cho bà nội Mạnh Duy thôi, rồi tao sẽ về mà. Mày cứ về trước đi, cám ơn đã đưa tao đến!”

“Nhưng mà…”

“Cứ đi đi, kệ tao!” – Hoa đẩy đẩy Hoàng Duy.

Cuối cùng thì anh vẫn phải đi. Hoa bước vào trong nhà, và cô giật mình khi thấy Mạnh Duy lừ lừ đứng đó, gương mặt lạnh như băng.

Cô thấy hơi căng thẳng liền cúi đầu chào Mạnh Duy rồi đi vào. Nhưng anh đã nắm lấy tay cô giữ lại:

“Tại sao lại cứu tôi?”

Hoa cắn môi. Cô không biết trả lời thế nào nữa.

“Cô dám đỡ lấy tôi dù rằng nguy hiểm đến mức đấy ư?”

Hoa cười gượng:

“Có gì nguy hiểm đâu anh…”

“Tôi không thích những kẻ nói dối!”

“Mạnh Duy, em cứu anh cũng không phải ý gì khác, dẫu sao anh cũng là thầy dạy thể thao cho em, là chủ nhà nơi em làm việc, và là một người quan trọng cho MV của Kiều Nga, em không thể để anh ngã vào cái đống sỏi đó.” – Cô đành nghĩ ra một cái lý do.

Mạnh Duy im lặng không nói được gì. Mãi lúc sau, anh nói:

“Tôi sẽ không chạy nữa!”

Hoa chết đứng người.

“Tại sao?”

“Tại sao ư?” – Anh quay lại – “Tại vì nếu tôi còn chạy thì vẫn còn đau tim đến chết đây! Và tôi không muốn mọi người phải vì tôi mà làm sao nữa. Tôi không muốn dây dưa đến cô, không muốn cứ phải nợ cô một cái gì đó!!!”

Hoa sững sờ thực sự.

Anh…

…lại dễ dàng buông xuôi đến vậy sao?

Story 11:

“Bà ơi, hôm qua có bác gửi cho bà cái vòng ngọc trai, cháu quên mất lại cầm về. Hôm nay cháu đến trả bà ạ!” – Vân Hoa lấy ra chiếc vòng ngọc trai màu xanh rất đẹp.

“Cám ơn cháu nhiều lắm!” – Người bà nhận lấy chiếc vòng – “Nhưng Hoa, cháu có chuyện gì sao?”

Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ Mạnh Duy – cô Vân hỏi luôn:

“Có phải vì cứu Mạnh Duy nhà cô mà cháu bị thương không? Đưa lưng cô xem nào!”

“Không sao đâu cô, cháu băng bó rồi mà, không có chuyện gì nghiêm trọng cả!” – Hoa cố nở một nụ cười.

“Trời ơi Hoa sao cháu lại tốt đến thế? Cô nhất định phải trả ơn cháu.”

“Không cần đâu cô, muộn rồi, cháu phải về đây! Cháu chào bà, cháu chào cô ạ!” – Vân Hoa cúi đầu rồi quay đi.

Cô bước xuống cầu thang. Đã cố gắng lắm cô mới có thể kỉm nén được sự hoảng loạn. Đã cố gắng lắm cô mới có thể nở một nụ cười với bà và cô Vân như vậy.

“Tôi sẽ không chạy nữa…”

Lời nói của anh cứ quanh quẩn trong tâm trí như muốn giày xéo cô.

Đôi chân đang đi bỗng dừng lại…

Cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở hành lang.

Và một bóng người đi vào.

“Anh Mạnh Duy, hôm nay anh có sao không?”

“Không sao, cám ơn em đã cứu tôi lần nữa!”

“Chị Hoa đâu ạ, em muốn xin lỗi chị ấy vì hôm nay nóng quá nên đã đổ lỗi cho chị ấy trong khi chị ấy mới là người cứu anh.”

“Chắc cô ấy ở trên kia thôi, nhưng cũng không sao đâu, có gì tôi sẽ nói cho em. Nhưng em chỉ đến đây xin lỗi thôi sao?”

“Ừm em cũng đến hỏi thăm anh, chúng ta vẫn tiếp tục quay MV chứ? Mai có một cảnh từ sáng sớm, nhưng hình như sáng sớm là anh phải tập chạy?”

Mạnh Duy ngước đôi mắt lạnh lẽo lên bầu trời đêm:

“Tôi không chạy nữa!”

“Hả?” – Kiều Nga tròn mắt.

“Tôi sẽ nghe em, tôi sẽ từ bỏ việc chạy. Cuộc đời tôi còn quá nhiều điều mà tôi chưa làm được chứ không chỉ cái nghề vận động viên điền kinh, tôi nghĩ nếu em nói tôi làm diễn viên, tôi thấy cũng rất tốt.”

Kiều Nga thực tình rất muốn anh như vậy nhưng cô cũng áy náy:

“Ơ nhưng mà…”

“Em không phải lo đâu, tôi làm vậy cũng tốt cho tất cả mọi người xung quanh tôi mà, và em cũng đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi không muốn cứ làm phiền em phải cứu tôi mãi. Giờ em về đi, mai quay tiếp!”

Kiều Nga nghe vậy cũng yên tâm và quay về. Cô vừa đi thì Mạnh Duy cũng đi ra khu vườn tối om của nhà mình. Hoa thấy vậy thì rón rén đi theo anh.

Trong khu vườn rất tối, phải căng mắt ra cô mới nhìn thấy bóng anh đang tựa vào một gốc cây.

Ánh trăng lên cao, chiếu vào anh…

Chàng trai đứng dưới ánh trăng thêm muôn phần đẹp, đẹp cả người lẫn trăng. Cơn gió tĩnh mịch thổi làm cho đêm thêm phần cô đơn. Người con gái cứ đứng đó quan sát người con trai đứng lặng dưới cây, lòng cô thêm phần tê tái bởi vì…

…cô thấy anh khóc…

Những giọt nước mắt đọng trên mắt không thể kìm được rơi xuống trên khuôn mặt anh. Mạnh Duy lạnh lùng, trái tim tưởng rằng đã hóa đá vậy mà cũng biết khóc ư?

Anh đưa tay lên để giấu tiếng nấc nghẹn vì càng lúc anh càng khóc dữ dội hơn, chỉ là không bật lên thành tiếng.

Cô đã chứng kiến tất cả…

Cho dù anh có quên đi tất cả mọi chuyện trên Thế gian này thì ước mơ được chạy không thể nào dập tắt trong anh.

Nó là tất cả, nó là cuộc sống của anh!

Phải từ bỏ nó, đó là một điều anh không thể chịu đựng được.

Anh phải âm thầm mà cắn xé…

Cô không thể nhìn được cảnh ấy!

Cô không muốn anh bị giày vò tâm can.

Nhưng cô có thể làm gì đây…?

Sau một tuần vất vả, MV cùa Mạnh Duy – Kiều Nga và Hoàng Duy – Vân Hoa đã chính thức được hoàn thành và tung lên các trang âm nhạc trực tuyến.

MV của cả hai đội đều được đón nhận rầm rộ, chẳng mấy chốc mà đã được lên bảng xếp hạng của nhiều trang nghe nhạc online. Và trang web mà tất cả để ý chính là trang web music.lovesport.vn (ta bịa ra, không ai truy cập đâu đấy, lovesport là “yêu thể thao”).

Và anh chàng Long đã trịnh trọng tuyên bố:

“Theo thống kê của Bảng xếp hạng, MV của Mạnh Duy – Kiều Nga đã đứng đầu bảng xếp hạng, và giây phút này thì đạt 6.987.907, sắp lên 7 triệu rồi!”

Đội của Kiều Nga hò reo mừng đã thắng. Nhưng Hoàng Duy thì vẫn mỉm cười:

“Cho hỏi là bao nhiêu lượt thích?”

“Ừm, 15.709 lượt thích.”

“Haha, MV của Hoàng Duy – Vân Hoa tuy rằng chỉ đứng thứ 20 trong Bảng xếp hạng với 3.678.568 lượt xem hiện tại nhưng mà chúng ta đã đạt 74.998 lượt thích, và haha được 75.000 tròn rồi! Cái Bảng xếp hạng toàn dựa vào lượt xem ấy mà, chứ dựa vào lượt thích thì cái MV của mấy người chắc là không vào nổi đâu.” – Hoàng Duy nhìn trong laptop của mình rồi kêu to.

Đội của Hoàng Duy hét to hơn cả đội Mạnh Duy. Dù là lượt xem không cao nhưng lượt yêu thích MV của họ vẫn còn gấp biết bao nhiêu lần cái MV 6 triệu lượt coi của Mạnh Duy nhưng chỉ vỏn vẹn 15 ngàn lượt thích. Và còn chưa kể là bình luận, chỉ được cái MV rất đẹp thôi nhưng mà diễn xuất chưa tới bằng MV của Vân Hoa.

Hoàng Duy quay sang Phong:

“Nào tên Phong kia, anh hứa là nếu MV thành công sẽ cho đoàn làm MV đó đi một chuyến du lịch mà! Có định giữ lời không đó?”

“Ơ nhưng mà cả hai đều thành công…”

“Cả hai đều thành công thì cả hai đi, có mau giữ lời không?”

Phong tái mặt, đành gật đầu:

“Thì đi, nhưng mà leo núi đó, ai rét ráng chịu!”

“OK! Núi nào?”

“Năm nay leo đỉnh Phanxipang, được giảm giá rẻ cực, ai dám leo không?”

“OK chơi luôn! Đội Mạnh Duy, dám leo núi không?”

Hoa nghe thấy leo núi thì thất kinh, vì Mạnh Duy đâu có leo được núi. Nhưng không ngờ anh đứng lên:

“Đi thì đi, nhưng chúng tôi đi Sa Pa, mấy người cứ leo núi, xong thì gặp nhau dưới thị trấn luôn.”

“Được thôi! Bao nhiêu ngày?”

“3, 4 ngày gì đó, chuẩn bị đi nhá!” – Phong đáp.

Story 12:

4h sáng. Trời cuối thu rất lạnh, hôm nay lại có gió mùa Đông Bắc về nữa. Hoa co ro trong đống chăn, tự dưng lúc này cô lại thích căn nhà giàu có ấm áp của mình đến thế. Cô không dậy nổi luôn, gió cứ rít ngoài bầu trời còn chưa sáng ngoài kia.

“Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi!

Và thật lòng em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…”

Hoa bực mình thật, với tay ra cầm cái điện thoại. Nhưng cũng phải nhìn xem ai gọi đã, lại gắt ỏm tỏi lên trúng phải ai thì toi mạng.

Hix đen thật! Là cái Ngọc. Biết thế mình cứ gắt lên cho đỡ mệt, lúc gắt thì trúng Mạnh Duy, lúc cẩn thận thì trúng phải con bạn, thế nó mới đau chứ.

“Alo chào lợn nướng, hôm nay thành lợn quay hay lợn rán đây?”

“Cả ba! Tao sẽ sử dụng cho mày luôn!”

“Nhưng tao có phải lợn đâu, tao đã dậy và mặc quần áo chỉnh tề rồi đây. Mày không định đi à? Nhân vật chính đó nhá!”

“Rét khiếp đảm, biết thế tao đừng quay MV cho xong!”

“Gớm được quay với Hoàng Duy là phúc tổ 70 đời đấy mày ạ. Mà nghe nói hôm nay Hoàng Duy còn muốn leo núi với mày cơ đấy.”

“Ôi dào đau chân chết đi được, cái lưng tao còn chưa khỏi đây. Mà sao mày nói thế là ý gì?”

“Ừ, là…”

“?”

“Là…DẬY NGAY!!!!!!!!” – Một tiếng hét tựa sấm vang lên.

“Ôi giời ơi con lạy mụ, mụ đừng có hét nữa con thủng màng nhĩ rồi!” – Hoa bực bội ngồi dậy, trong hai con bạn Phương Nga và Ngọc thì Ngọc là “đệ nhất mỹ nhân hét”.

Mặc bộ quần áo khá dày và ấm, đi giày leo núi, đeo ba lô Hoa đi đến chỗ hẹn. Trông cô rất xinh đẹp nhưng cũng to bự, mặc nhiều áo mà! Trời còn chưa sáng nên rất lạnh.

Mà lạnh thế nhưng mọi người đến trước cô hết rồi. Người đầu tiên cô nhìn thấy là anh. Mạnh Duy lạnh lùng đứng cạnh Kiều Nga cùng rất nhiều người khác. Hoàng Duy cũng chẳng để ý cô đang nhìn ai, cứ thế đi ra:

“Thế nào cô Ốc Sên, bắt cả lũ chờ lâu quá đấy nhé!”

Ốc Sên?

Tại sao lại quen đến vậy nhỉ?

Mạnh Duy cực ghét khi cứ phải nhớ lại một cái gì đó mơ hồ. Anh liền gắt:

“Đã chờ lâu rồi còn chào nhau lâu thế? Mau lên xe đi!”

“Haizzz chung xe với bọn này khổ thật.”

Lên xe là Hoàng Duy kéo Hoa ngồi cạnh mình luôn, hai cô bạn Ngọc và Nga ngồi đằng sau. Còn ở hàng ghế bên cạnh là Kiều Nga và Mạnh Duy ngồi một chỗ.

Mạnh Duy không hề hay biết Vân Hoa cứ quan sát anh. Mạnh Duy vẫn lạnh lùng như băng đá, Kiều Nga ngồi cạnh cũng chẳng quan tâm huống hồ là Vân Hoa.

Nhưng Vân Hoa biết anh đang giấu…

Sức khỏe của anh khác hẳn với bề ngoài mạnh mẽ của anh. Nhìn gương mặt đang tái lại của anh là cô biết anh có thể say xe bất cứ lúc nào.

Nhưng cô chỉ có thể ngồi đó mà nhìn thôi…

Vì Kiều Nga mới là người ngồi cạnh anh.

Mạnh Duy bỗng ho mạnh mấy tiếng, người anh nôn nao, bụng cứ sôi lên. Kiều Nga vội đưa cho anh viên thuốc:

“Anh uống thuốc đi, nếu vẫn còn say thì túi nilong đây!”

Sự chăm sóc tận tình của Kiều Nga khiến Mạnh Duy phải ngẩng lên và dành tặng cho cô một ánh mắt cám ơn. Sự thay đổi chỉ trên mắt thôi cũng đã được Vân Hoa nhìn thấy.

Cuối cùng thì anh cũng biết vui sao?

Phải khi mặt trời đã lên cao thì mọi người mới đến nơi. Hoàng Duy ngồi trên xe đã nhìn thấy Hoa buồn rầu suốt quãng đường, anh cảm thấy bực dọc và không thích nhìn cái mặt buồn xo như thế. Lập tức anh tuyên bố:

“Chúng ta có 2 ngày để leo núi, ai leo thì leo, ai ở lại thì ở lại.”

Dù trong đoàn rất nhiều người khỏe mạnh nhưng hầu như ai cũng không muốn bỏ ra 2 ngày để leo lên “nóc nhà của Đông Dương”, thứ nhất là họ muốn chơi nhiều hơn và thứ hai là không đủ can đảm leo lên đỉnh núi quá cao này. Và người leo núi chỉ có Hoàng Duy và vài người trong đoàn của anh.

“Hoa, còn mày?” – Hoàng Duy quay ra Vân Hoa. Cô chưa hề nói gì cả.

Nếu như chỉ có một mình Mạnh Duy thì nhất định cô sẽ ở lại với anh. Nhưng Kiều Nga đang ở cạnh anh, nếu ở lại thì chẳng khác gì cô sẽ phải nhìn Kiều Nga lo lắng cho Mạnh Duy và coi như cô là người thừa, dù rằng đã có hai người bạn nhưng cô cũng không muốn…

“Tao đi với mày!” – Vân Hoa đáp.

“Được, vậy đi!” – Hoàng Duy quay bước đi luôn.

Vân Hoa nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh băng như một tảng đá, không hề biểu lộ cảm xúc, cứ như người máy vậy nhưng cô đâu biết là anh đang khó chịu vô cùng khi thấy cô chọn đi cùng Hoàng Duy, dù cô ở lại anh cũng chẳng thiết gì.

Cô buồn rầu đi theo Hoàng Duy.

Và đoàn của anh cũng đi đến thị trấn Sa Pa, không nhìn theo nữa.

Leo núi không phải là một việc dễ dàng gì với người chậm chạp gì như Vân Hoa.

Lúc đầu cô có sức nên rất hăng hái, vượt cả Hoàng Duy. Nhưng chỉ leo được vài mét là cô đã bị Hoàng Duy bỏ xa, anh ở tít trên kia mà cô mới lò dò mãi, chưa kể cây cối đá núi khiến cô đi lại càng khó khăn hơn.

Mồ hôi tuốt ra đầm đìa, cô lại còn mặc nhiều áo như con gấu thế này chứ! Lưng đau, chân cũng mỏi. Mặt Trời lên càng cao thì càng nóng, cô hổn hển bám vào một cành cây, nhưng cũng không biết có lên nổi không nữa. Rừng núi thì vắng đâu có nhiều người, Hoàng Duy lại biến đâu rồi?

Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô:

“Nào đi tiếp đi, hiếm khi nào tập thể thao thế này?”

Cô ngẩng lên. Hoàng Duy đã đứng đó từ lúc nào.

“Sao mày không leo tiếp đi?”

“Tao mà leo tiếp coi như mày làm mồi cho thú dữ đấy!”

“Làm gì có thú dữ mà đòi.”

“Ai bảo không có? Rừng núi rộng thế này kia mà. Thôi lên đi, hay là nghỉ một chút?” – Hoàng Duy dìu Vân Hoa đi khỏi đoạn đá núi khá nhấp nhô rồi cùng ngồi xuống nghỉ ở một bậc thang.

“Lên đến trên kia khéo không có thang mà đi ấy chứ, vì thế phải cố gắng lên. Chỉ có ngày mai nữa thôi phải lên đến đấy.” – Hoàng Duy giở nước ra vừa uống vừa nói.

“Ừ biết rồi, cũng được một nửa còn gì?”

“Đúng ra là chưa đến một nửa đâu bà ạ! Nhanh nhẹn lên tý đi, cứ suốt ngày làm con ốc sên thì không được đâu.”

Vân Hoa nhìn Hoàng Duy. Cậu bạn nóng tính, đáng ghét ngày xưa giờ lại nhẹ nhàng đến vậy ư? Dù là nhắc nhở có phần nghiêm nghị nhưng anh vẫn dùng lời nói nhẹ nhàng tử tế nhất nói với cô, chứ không quát tháo như Mạnh Duy.

Trái tim cô đập nhanh hơn, vì mệt hay vì Hoàng Duy đây…

Hoàng Duy quay ra đập mạnh vào vai cô khiến cô bừng tỉnh:

“Làm gì đơ mặt ra thế! Đi thôi, càng nhanh càng tốt, mấy ngày nữa còn phải xuống kia chơi nữa chứ. Sa Pa mùa này khá vui đấy chẳng đùa!” – Anh nhanh chóng chỉnh lại balo rồi đi tiếp.

“Úi da đồ con ngựa kia, đi nhanh thế đợi tao với!”

“Tao mà đợi mày thì lúc đó tao chết nhăn răng ra mất. Nhanh lên!”

“Cảnh ở đây đẹp quá đi đúng không anh?” – Kiều Nga hưng phấn reo lên giữa cảnh núi rừng bạt ngàn.

Mạnh Duy đi bên cạnh, cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu.

“Không những đẹp, còn có không khí trong lành nữa! Rất tốt cho sức khỏe của anh đấy.”

“Cám ơn em!”

“Anh suốt ngày chỉ cám ơn thôi. Có gì mà khách sáo thế chứ? Nào ở đằng kia có con suối, anh dám lội không?”

“Lội suối mùa này chết lạnh à?”

“Thì em đố anh mà! Lội suối để làm quen với cái lạnh, suối trong mát như thế thì cũng tốt mà!” – Kiều Nga mỉm cười tươi.

Nhìn nụ cười tươi của cô mà anh cũng xiêu lòng, liền đi theo cô ra con suối chảy róc rách. Họ xắn quần, cởi dép, đi ra dòng suối. Nước suối lạnh mát với những hòn đá cuội khiến họ hơi rùng mình nhưng cũng thấy hay. Kiều Nga cúi xuống múc nước té vào người Mạnh Duy:

“Á lạnh quá!” – Anh kêu lên, rồi nhận ra cô trêu mình và cũng vẩy nước té vào cô.

“Ô anh trêu em, chết nè!” – Cô lại té lại, cười giòn giã khắp núi rừng.

Mạnh Duy không cười, nhưng anh nhìn rất rõ nụ cười ấy.

Một nụ cười thật tươi của một cô gái đầy nghị lực, mạnh mẽ như chính vẻ bề ngoài.

Đêm tối xuống rất nhanh.

Thật may là Vân Hoa và Hoàng Duy đã leo đến điểm dừng tiếp theo. Nhiều người leo núi bắt đầu dựng lều, bật đèn. Hoa hỏi:

“Mày mang theo bao nhiêu cái lều?”

“Một! Mày thì sao?”

“Vỡ mồm, tao nghe cái Ngọc bảo không phải mang nên có mang đâu.”

“Khỉ thật! Thế đêm nay ngủ kiểu gì? Hay mày ngủ trong lều đi, tao ngủ ngoài vậy.”

“Điên à, đêm xuống lạnh lắm đấy! Mày cứ ngủ trong này đi.”

“Không phải mày định…”

Hoa ngẩn người, hơi đỏ mặt:

“Ừ thì chung cái lều thôi mà, chẳng sao đâu. Thôi có gì ăn không?” – Cô vội đánh trống lảng.

“Mày ăn suốt dọc đường lên đây rồi còn đòi ăn à? Thì tạm cái bánh mỳ đi vậy.” – Hoàng Duy ném cho cô cái bánh mỳ, anh còn lấy mấy cành cây khô, bật lửa lên cho ấm.

Cả hai ngồi bên đống lửa, nhìn ra quang cảnh về đêm từ trên đỉnh núi. Không gian thật rộng lớn, bao la. Trời nhiều gió nhưng bầu trời vẫn có thật nhiều những vì sao, cả ánh trăng đang chiếu sáng vằng vặc nữa.

Vân Hoa vẫn cứ tiếp tục chén miếng bánh mỳ, còn Hoàng Duy thì ngồi cạnh cô, ngẩng nhìn lên bầu trời.

Dù là đang ngồi cạnh cô.

Nhưng sao thật là quá xa vời…

Hoàng Duy thực sự muốn nói một điều với cô…

Anh thích cô, từ lúc nào không rõ.

Từ lúc nhìn thấy cô khóc năm lớp 7, khóc vì Mạnh Duy, anh đã không muốn bắt nạt cô nữa.

Và thời gian cứ thế trôi…

Cho đến khi anh nhận ra rằng anh chỉ có cô trong trái tim mình.

Nhưng anh không nói được ra điều ấy.

[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMS8xNi85LzAvInagaMEOTAyYzE2MTQyM2M2NzJkMzJkNGI4YTmUsIC3ZWJhYzU1ZmQdUngWeBXAzfFLhdUngqV0IEfhdUngqddUngIFLhdUngqV0IFhhfEcUIbaBo4WeBqvInagaMEYyBWaeG7h3R8fDI[/flash]

“Oáp buồn ngủ quá, tao đi ngủ đây!” – Hoa chui vào lều, đắp chăn, nằm xuống định đánh một giấc thì sực nhớ còn Hoàng Duy.

Cô thò đầu ra:

“Mày không định ngủ à?”

“À ừ tao ngủ đây!” – Hoàng Duy giật mình quay ra và đi vào trong lều.

Cái lều cũng khá to, nhưng Hoàng Duy rất cao lớn nên nằm vào cũng chiếm một diện tích kha khá. Vân Hoa thì thật là nhỏ bé nên anh khá ngại:

“Hay là để tao ra ngoài cũng được, có túi ngủ mà…”

“Không sao, cứ nằm đây đi!” – Hoa quả quyết.

Hoàng Duy đành nằm xuống theo lời Vân Hoa. Cô mỉm cười nhẹ rồi nhắm ngay mắt lại. Còn Hoàng Duy thì chẳng dám ngủ, một lúc anh lại quay sang nhìn cô. Gương mặt lúc ngủ của cô trông rất đáng yêu (hình như người đầu tiên thấy cô ngủ không phải anh), đôi má phụng phịu chỉ muốn véo một cái. Cô nằm cũng chẳng yên nữa, một lúc lại quay nghiêng bên này, nghiêng bên kia. Và cuối cùng thì do rất lạnh nên cô cứ rúc vào gần Hoàng Duy, anh cao lớn nên rất ấm. Còn anh, nhúc nhích một tý cũng không dám.

Cô ngủ rất nhanh và còn ngủ mơ nữa. Bỗng Hoàng Duy nghe thấy cô khẽ nói rất nhỏ:

“Anh…Mạnh Duy…”

Hoàng Duy cảm thấy lòng mình tê tái.

Cô gọi Mạnh Duy trong giấc mơ…

Anh chẳng ngủ được, việc ngủ trên vùng núi này dường như cũng chẳng quen lắm với anh.

Cầm cốc cà phê nóng, Mạnh Duy ra ngồi ở hành lang khách sạn ở thị trấn.Cái khung cảnh ban đêm của núi rừng khiến cho anh cảm thấy lạnh lẽo chứ chẳng đẹp gì. Anh biến thành người vô cảm từ lúc nào chính anh còn không hay.

“Anh chưa ngủ sao?”

Mạnh Duy quay lại. Cô gái xinh đẹp trong chiếc váy màu vàng nhạt cũng đứng ở hành lang.

“Ừ!”

“Sao vậy? Anh không quen à?”

“Ừ, còn em?”

“Em có cái thói quen xấu là ngủ muộn lắm, toàn 12h đêm thôi, nhưng chẳng hiểu sao sáng ra cứ phải 5h là bật dậy rồi.” – Kiều Nga cười tươi – “Chắc là do cái con gà bên hàng xóm suốt ngày kêu thôi, gà thành phố mà kêu rõ to!”

Những tưởng lời trêu đùa đó có thể khiến Mạnh Duy nở nụ cười, nhưng thật tiếc cho Kiều Nga rằng Mạnh Duy không hề nhếch mép. Biết vậy Kiều Nga vẫn vui, vì được nói chuyện vui với anh và có lẽ trong lòng anh cũng cảm thấy khá lên.

“Ngày hôm nay công nhận vui thật đúng không anh?”

“Ừ, cũng từ cái trò lội suối của em mà ra đó!”

Kiều Nga bật cười ha hả. Sao cô gái này dễ cười vậy

chứ?

“Anh à, hôm nay lội suối rồi, ngày mai phải có trò vui hơn chứ!”

“Sao chưa chi đã nghĩ đến ngày mai vậy?”

“Ngày mai là sinh nhật anh còn gì?”

“Ừ em nhớ à?”

“Tất nhiên rồi! Tiếc ghê là mình vẫn ở đây, chứ lẽ ra ngày mai là minishow bắt đầu rồi đấy. Ngày mai khi mọi người leo núi về em sẽ có món quà dành cho anh, chúc anh thêm tuổi mới nhiều thành công nhé!” – Kiều Nga vui vẻ nói.

Nhìn cô vui anh cũng thấy vui. Anh gật đầu đáp lại cô, rồi cô đi vào trong. Lần đầu tiên anh cảm thấy hồi hộp và vui đến vậy, dù anh không đủ dũng cảm nở với cô một nụ cười.

Đúng 12h trưa hôm sau Vân Hoa và Hoàng Duy đã chinh phục được đỉnh núi cao nhất Đông Dương.

Đứng trên đỉnh núi cao chót vót với cái biển “Nóc nhà của Đông Dương”, Hoa hưng phấn hét lên:

“Ta là chủ của Đông Dương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Tiếng cô vọng ra rất xa.

Hoàng Duy nghe vậy cười:

“Thôi coi chừng ngã bây giờ, đánh dấu ở đây nhá!” – Anh lấy một cái cờ có hai chữ HD ra và cắm xuống đấy. Chữ HD không phải là Hoàng Duy mà là Hoa – Duy, ý nói tên hai người đã đặt chân lên đến đỉnh núi.

Anh quay lại:

“Xong rồi, giờ thì an tọa ở đây hay xuống đây?”

“Xuống!”

“Sao nhanh vậy?”

“Nhanh đi, giữa chiều phải xuống đến nơi đấy!” – Hoa kéo anh đi luôn.

Vân Hoa mà không biết mệt thế này sao?

Hoàng Duy không để ý cô rất nhớ hôm nay là ngày gì…

Xuống nhanh hơn lên, cả hai chỉ mất có vài tiếng trong khi lên thì mất 1 đêm liền. Ai cũng ra đón, Ngọc và Phương Nga cho đến người khác, nhưng chẳng thấy Mạnh Duy và Kiều Nga đâu.

“Họ đi đâu rồi, tý về ngay ấy mà!” – Phương Nga nói.

“Vậy cũng tốt!” – Vân Hoa vội vàng chạy đi.

Ai cũng thấy lạ vì Vân Hoa chuyên gia mệt mỏi và lười kia mà, sao lại phấn khởi thế? Vừa từ trên núi xuống, đến Hoàng Duy còn mệt nữa là…

Vân Hoa chạy đến bãi cỏ xanh, nơi có những bông hoa dại. Dù là hoa dại nhưng nó cũng rất đẹp, cô muốn sẽ dành tặng những bông hoa này cho Mạnh Duy.

Trời xầm xì, bắt đầu có những giọt mưa nhỏ. Nhưng Vân Hoa vẫn vui vẻ hái hoa, cô nhanh chóng hái được một bó khá to.

Bỗng một giọng nói vang lên sau cô:

“Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!”

Là giọng của Mạnh Duy!


/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status