An Ôn nghe cô nói, hung hăng khi dễ trở lại.
“Nếu không phải là do cô quấn lấy nó, nếu không phải là do cô dùng thủ đoạn dụ dỗ gì đó, con ta sẽ quấn lấy cô à? Thật là một chuyện cười, đường đường là tổng giám đốc Dung Khoa quốc tế, sẽ quấn lấy không buông một người phụ nữ bình thường như cô à? Thật không biết cô lấy đâu ra can đảm nói ra những lời này.” Bà giễu cợt, hận không thể hoàn toàn vùi dập cô vào trong bể nhục nhã.
“Con trai của bà kiêu ngạo, con trai của bà có tiền, con trai của bà đẹp trai… Tôi thừa nhận, hắn rất ưu tú, rất có mị lực, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho bà biết, tôi đối với đứa con yêu quí của bà không có hứng thú, bây giờ bà ở đây ăn thua đủ với tôi cũng không giải quyết được gì. Chuyện nên làm là tới phòng làm việc của con trai bà, sau đó nói bà muốn đuổi Tô Tiểu Mễ, cùng hắn than thở khóc lóc, chỉ cần hắn đồng ý, tôi lập tức xách giỏ rời đi!”Tô Tiểu Mễ cũng không khách khí trả lời.
“Hừ! Cô ở đây nghĩ cái gì chẳng lẽ ta không biết, kêu ta đi tìm con ta đuổi việc cô, cô lại đang muốn giở thủ đoạn gì đây? Kế ly gián? Muốn cho mẹ con chúng ta tình cảm bất hòa? Tâm tư của cô thật đủ xấu!”
Tô Tiểu Mễ tự nói với mình phải bình tĩnh, tiếp tục nhẫn, giữ vững mỉm cười, hỏi bà “Vậy bà nghĩ tôi nên làm gì bây giờ a?”
“Cô chủ động đi từ chức, cô có thể có cả ngàn vạn lý do, dù sao cô chính là phải rời đi.”An Ôn buộc Tô Tiểu Mễ chủ động từ chức.
“Ha ha… Ha ha…” Tô Tiểu Mễ cười lạnh liên tục ba tiếng, rất nghiêm túc nói cho bà biết: “An tổng, ngài cho rằng tôi không từng nghĩ qua muốn từ chức sao? Ngài cho rằng tôi chưa từng nộp qua đơn từ chức với Lâm tổng sao? Ngài thật cho là tôi ham mê gia sản nhà các người sao? TMD tôi cho bà biết, một cái cũng không có! Là con của bà không để cho tôi đi, bởi vì tôi nợ ân tình của con bà rất lớn, cho nên tôi chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn từ từ hoàn trả, nhưng đó cũng không phải là điều tôi muốn!”
Tô Tiểu Mễ nhớ lại quá khứ, nhắc tới những thứ này, trong lòng cô liền ức chế không được mà cảm thấy khó chịu tức tối.
“Được, vậy cô nói cho ta biết, cô nợ con ta cái gì? Chỉ cần cô có thể cút khỏi nơi này, ta sẽ thay cô trả!”An Ôn đứng lên, lớn tiếng nói.
Tô Tiểu Mễ ngừng một hồi, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, TMD cô thiếu Lâm Khải một tỷ a… Một tỷ a… Lâm Khải chỉ cần cô ở bên cạnh một năm là mọi chuyện chấm dứt. Nếu để cho An Ôn biết, sẽ không hung ác đến mức muốn cô hoàn trả toàn bộ chứ? Thậm chí nếu bà biết nguyên do sâu xa, có thể hay không đem cô bán lại cho Lý Hiếu Thiên?
Trời ạ, nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mễ không khỏi lui về phía sau hai bước, chuyện này rốt cuộc có thể nói hay không? Nói ra sẽ dẫn tới hậu quả gì? Nếu quả thật đem cô giao cho Lý Hiếu Thiên, vậy thì quá đáng sợ… Nghĩ tới những thứ này, toàn thân Tô Tiểu Mễ bất giác trở nên lạnh đi.
“Nói a… Rốt cuộc là nợ cái
gì?”Thấy cô không nói, An Ôn ép hỏi cô lần nữa.
Tô Tiểu Mễ cắn chặt môi, không nói lời nào.
An Ôn thấy cô như vậy, không nhịn được “Thế nào? Muốn đùa giỡn ta, muốn nói dối à, có phải hay không không thể nói được nữa rồi? Có phải cô sợ nói rồi ta sẽ đi hỏi con ta, sau đó cô không thế lấy được đồng nào?”
Tô Tiểu Mễ bị bà làm cho như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không thể nói.
“Tô Tiểu Mễ, ta thật sự cảm thấy bi ai thay cho cô. Mặc dù cô không phải là quốc sắc thiên hương gì, nhưng ít nhất cô cũng có thể an toàn gả cho một người đàn ông bình thường, bình thản trải qua cuộc sống. Vậy mà cô lại cứ muốn câu dẫn vị hôn phu của người khác, ngay cả trẻ nít còn trong bụng cô cũng muốn hạ thủ, thật là một người phụ nữ xấu xa, một người xấu xa đến vậy, ta đây thật đúng là hiếm thấy.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có hại tôn tử của bà, không phải là do tôi làm hại.”
“Không phải cô thì là ai? Cô cho rằng cô giải thích ta liền tin sao?”
“Có tin hay không là chuyện của bà, không phải chuyện của tôi.”
“Cô vẫn luôn tự kiêu như vậy, không bao giờ đưa ra một giải thích hợp lý, nói cho cô biết, Tô Tiểu Mễ, cô hết đường rồi.”An Ôn lại một lần nữa thả ra lời độc địa.
Tô Tiểu Mễ tỉnh táo tự nói với mình, không nên sợ… không nên sợ.
Cô nhìn An Ôn, nói: “Cho tôi một tỷ, tôi lập tức rời đi Dung Khoa, vĩnh viễn không gặp gỡ con của bà nữa!”
“Một tỷ? Ha ha…”An Ôn cười lạnh “Cô cho rằng cô là cái gì, hoàng hậu? Ta nói cho cô biết, cô chỉ là một công cụ cho người khác vui đùa, ban đầu cho cô năm ngàn vạn cô không muốn, hiện tại lại dám làm càn mở miệng đòi một tỷ, bản tính tham lam cuối cùng cũng chịu lộ ra rồi! Hiện tại ta nguyện ý cho cô mười vạn đồng tiền đuổi cô đi đã là nhân từ lắm rồi, ta sẽ tự thay con ta tìm người đến phục vụ nó.” Bà lại một lần nữa làm nhục Tô Tiểu Mễ.
“Bà…” Tô Tiểu Mễ thật muốn giận điên lên, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô không phục, đúng không? Cảm thấy khó chịu? Ta cho cô biết, Tô Tiểu Mễ! Cô chỉ cần không cút ngay Dung Khoa, ta dám cam đoan, cái Tứ hợp viện đó không thể mở cửa, còn mẹ cô cả đời này cũng đừng nghĩ tới tiền hưu trí, đúng rồi, còn có người cha sống đời sống thực vật đó nữa, thật không hảo ý nói cho cô biết, ta mới vừa gọi điện thoại cho bệnh viện, cho các người thêm hai ngày, bởi vì ta cần thời gian xử lý với các bệnh viện khác. Ba cô sau khi bị đuổi ra bệnh viện, ta dám cam đoan, sẽ không có bất kỳ một nơi nào dám nhận!”
Cùng đấu với An Ôn bà, chọc giận bà, bà tuyệt đối sẽ không tâm từ thủ nhuyễn, người bà yêu thương nhất cũng đã bị bà làm cho hắn già nua bên ngoài cô độc suốt quảng đời cuối cùng, huống chi là một người phụ nữ bà chán ghét. Bà đã cho cô cơ hội mấy lần, là Tô Tiểu Mễ cô không quý trọng, việc này không thể trách bà được!
Đây chính là phương thức xử sự của An Ôn, bà vĩnh viễn đều là sẽ bình tĩnh kiên trì đến khi mình không cách nào nhịn được, hung hăng dốc toàn lực đánh ra.
Tô Tiểu Mễ hoàn toàn thua. Đúng vậy, An Ôn bức cô đến chết rồi, lấy hết của cô thực lực cùng tài lực, làm liên lụy đến người nhà cùng bằng hữu thân yêu của cô.
“Không, không thể như vậy… Tôi cầu xin bà!” Cô chỉ phải lại một lần nữa kính xin bà, cầu xin An Ôn bà bỏ qua cho cô.
“Cầu xin không có ích lợi gì đâu, lối thoát duy nhất dành cho cô chính là cút ngay khỏi Dung Khoa, vĩnh viễn đừng gặp con ta nữa, nếu không người thân bên cạnh cô cũng đừng nghĩ được sống an ổn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, hết thảy cuộc sống về sau của cô ta dám cam đoan, ta tuyệt sẽ không đi quấy rầy!”
“Có phải nếu tôi không làm theo lời bà nói, hết thảy mọi việc sẽ trở thành sự thật?”Cô lại một lần nữa hỏi, càng giống như là tự mình hỏi mình.
“Dĩ nhiên, An Ôn ta nói được sẽ làm được! Không tin, cô có thể thử một chút, bất quá ta đề nghị cô tốt nhất nên thận trọng, thân thể ba cô cũng không thể qua được một lần thử của cô đâu.” Bà không quên nhắc nhở Tô Tiểu Mễ, đừng quên điểm quan trọng nhất.
Tô Tiểu Mễ như cõi lòng tan nát, nước mắt lại một lần nữa bị hung hăng nuốt trở về, cô có thể khóc, nhưng không thể ở chỗ này khóc, mất mặt lại tràn đầy xấu hổ.
“Được, ba ngày… ba ngày sau tôi sẽ cho bà đáp án chính xác.” Tô Tiểu Mễ bình tĩnh mà mỉm cười nói ra, sau đó xoay người rời đi.
Cửa đóng lại, nước mắt ào ào chảy ra, tay cô vung lên, lau khô nước mắt tiếp tục đi về phía trước!
“Nếu không phải là do cô quấn lấy nó, nếu không phải là do cô dùng thủ đoạn dụ dỗ gì đó, con ta sẽ quấn lấy cô à? Thật là một chuyện cười, đường đường là tổng giám đốc Dung Khoa quốc tế, sẽ quấn lấy không buông một người phụ nữ bình thường như cô à? Thật không biết cô lấy đâu ra can đảm nói ra những lời này.” Bà giễu cợt, hận không thể hoàn toàn vùi dập cô vào trong bể nhục nhã.
“Con trai của bà kiêu ngạo, con trai của bà có tiền, con trai của bà đẹp trai… Tôi thừa nhận, hắn rất ưu tú, rất có mị lực, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho bà biết, tôi đối với đứa con yêu quí của bà không có hứng thú, bây giờ bà ở đây ăn thua đủ với tôi cũng không giải quyết được gì. Chuyện nên làm là tới phòng làm việc của con trai bà, sau đó nói bà muốn đuổi Tô Tiểu Mễ, cùng hắn than thở khóc lóc, chỉ cần hắn đồng ý, tôi lập tức xách giỏ rời đi!”Tô Tiểu Mễ cũng không khách khí trả lời.
“Hừ! Cô ở đây nghĩ cái gì chẳng lẽ ta không biết, kêu ta đi tìm con ta đuổi việc cô, cô lại đang muốn giở thủ đoạn gì đây? Kế ly gián? Muốn cho mẹ con chúng ta tình cảm bất hòa? Tâm tư của cô thật đủ xấu!”
Tô Tiểu Mễ tự nói với mình phải bình tĩnh, tiếp tục nhẫn, giữ vững mỉm cười, hỏi bà “Vậy bà nghĩ tôi nên làm gì bây giờ a?”
“Cô chủ động đi từ chức, cô có thể có cả ngàn vạn lý do, dù sao cô chính là phải rời đi.”An Ôn buộc Tô Tiểu Mễ chủ động từ chức.
“Ha ha… Ha ha…” Tô Tiểu Mễ cười lạnh liên tục ba tiếng, rất nghiêm túc nói cho bà biết: “An tổng, ngài cho rằng tôi không từng nghĩ qua muốn từ chức sao? Ngài cho rằng tôi chưa từng nộp qua đơn từ chức với Lâm tổng sao? Ngài thật cho là tôi ham mê gia sản nhà các người sao? TMD tôi cho bà biết, một cái cũng không có! Là con của bà không để cho tôi đi, bởi vì tôi nợ ân tình của con bà rất lớn, cho nên tôi chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn từ từ hoàn trả, nhưng đó cũng không phải là điều tôi muốn!”
Tô Tiểu Mễ nhớ lại quá khứ, nhắc tới những thứ này, trong lòng cô liền ức chế không được mà cảm thấy khó chịu tức tối.
“Được, vậy cô nói cho ta biết, cô nợ con ta cái gì? Chỉ cần cô có thể cút khỏi nơi này, ta sẽ thay cô trả!”An Ôn đứng lên, lớn tiếng nói.
Tô Tiểu Mễ ngừng một hồi, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, TMD cô thiếu Lâm Khải một tỷ a… Một tỷ a… Lâm Khải chỉ cần cô ở bên cạnh một năm là mọi chuyện chấm dứt. Nếu để cho An Ôn biết, sẽ không hung ác đến mức muốn cô hoàn trả toàn bộ chứ? Thậm chí nếu bà biết nguyên do sâu xa, có thể hay không đem cô bán lại cho Lý Hiếu Thiên?
Trời ạ, nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mễ không khỏi lui về phía sau hai bước, chuyện này rốt cuộc có thể nói hay không? Nói ra sẽ dẫn tới hậu quả gì? Nếu quả thật đem cô giao cho Lý Hiếu Thiên, vậy thì quá đáng sợ… Nghĩ tới những thứ này, toàn thân Tô Tiểu Mễ bất giác trở nên lạnh đi.
“Nói a… Rốt cuộc là nợ cái
gì?”Thấy cô không nói, An Ôn ép hỏi cô lần nữa.
Tô Tiểu Mễ cắn chặt môi, không nói lời nào.
An Ôn thấy cô như vậy, không nhịn được “Thế nào? Muốn đùa giỡn ta, muốn nói dối à, có phải hay không không thể nói được nữa rồi? Có phải cô sợ nói rồi ta sẽ đi hỏi con ta, sau đó cô không thế lấy được đồng nào?”
Tô Tiểu Mễ bị bà làm cho như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không thể nói.
“Tô Tiểu Mễ, ta thật sự cảm thấy bi ai thay cho cô. Mặc dù cô không phải là quốc sắc thiên hương gì, nhưng ít nhất cô cũng có thể an toàn gả cho một người đàn ông bình thường, bình thản trải qua cuộc sống. Vậy mà cô lại cứ muốn câu dẫn vị hôn phu của người khác, ngay cả trẻ nít còn trong bụng cô cũng muốn hạ thủ, thật là một người phụ nữ xấu xa, một người xấu xa đến vậy, ta đây thật đúng là hiếm thấy.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có hại tôn tử của bà, không phải là do tôi làm hại.”
“Không phải cô thì là ai? Cô cho rằng cô giải thích ta liền tin sao?”
“Có tin hay không là chuyện của bà, không phải chuyện của tôi.”
“Cô vẫn luôn tự kiêu như vậy, không bao giờ đưa ra một giải thích hợp lý, nói cho cô biết, Tô Tiểu Mễ, cô hết đường rồi.”An Ôn lại một lần nữa thả ra lời độc địa.
Tô Tiểu Mễ tỉnh táo tự nói với mình, không nên sợ… không nên sợ.
Cô nhìn An Ôn, nói: “Cho tôi một tỷ, tôi lập tức rời đi Dung Khoa, vĩnh viễn không gặp gỡ con của bà nữa!”
“Một tỷ? Ha ha…”An Ôn cười lạnh “Cô cho rằng cô là cái gì, hoàng hậu? Ta nói cho cô biết, cô chỉ là một công cụ cho người khác vui đùa, ban đầu cho cô năm ngàn vạn cô không muốn, hiện tại lại dám làm càn mở miệng đòi một tỷ, bản tính tham lam cuối cùng cũng chịu lộ ra rồi! Hiện tại ta nguyện ý cho cô mười vạn đồng tiền đuổi cô đi đã là nhân từ lắm rồi, ta sẽ tự thay con ta tìm người đến phục vụ nó.” Bà lại một lần nữa làm nhục Tô Tiểu Mễ.
“Bà…” Tô Tiểu Mễ thật muốn giận điên lên, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô không phục, đúng không? Cảm thấy khó chịu? Ta cho cô biết, Tô Tiểu Mễ! Cô chỉ cần không cút ngay Dung Khoa, ta dám cam đoan, cái Tứ hợp viện đó không thể mở cửa, còn mẹ cô cả đời này cũng đừng nghĩ tới tiền hưu trí, đúng rồi, còn có người cha sống đời sống thực vật đó nữa, thật không hảo ý nói cho cô biết, ta mới vừa gọi điện thoại cho bệnh viện, cho các người thêm hai ngày, bởi vì ta cần thời gian xử lý với các bệnh viện khác. Ba cô sau khi bị đuổi ra bệnh viện, ta dám cam đoan, sẽ không có bất kỳ một nơi nào dám nhận!”
Cùng đấu với An Ôn bà, chọc giận bà, bà tuyệt đối sẽ không tâm từ thủ nhuyễn, người bà yêu thương nhất cũng đã bị bà làm cho hắn già nua bên ngoài cô độc suốt quảng đời cuối cùng, huống chi là một người phụ nữ bà chán ghét. Bà đã cho cô cơ hội mấy lần, là Tô Tiểu Mễ cô không quý trọng, việc này không thể trách bà được!
Đây chính là phương thức xử sự của An Ôn, bà vĩnh viễn đều là sẽ bình tĩnh kiên trì đến khi mình không cách nào nhịn được, hung hăng dốc toàn lực đánh ra.
Tô Tiểu Mễ hoàn toàn thua. Đúng vậy, An Ôn bức cô đến chết rồi, lấy hết của cô thực lực cùng tài lực, làm liên lụy đến người nhà cùng bằng hữu thân yêu của cô.
“Không, không thể như vậy… Tôi cầu xin bà!” Cô chỉ phải lại một lần nữa kính xin bà, cầu xin An Ôn bà bỏ qua cho cô.
“Cầu xin không có ích lợi gì đâu, lối thoát duy nhất dành cho cô chính là cút ngay khỏi Dung Khoa, vĩnh viễn đừng gặp con ta nữa, nếu không người thân bên cạnh cô cũng đừng nghĩ được sống an ổn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, hết thảy cuộc sống về sau của cô ta dám cam đoan, ta tuyệt sẽ không đi quấy rầy!”
“Có phải nếu tôi không làm theo lời bà nói, hết thảy mọi việc sẽ trở thành sự thật?”Cô lại một lần nữa hỏi, càng giống như là tự mình hỏi mình.
“Dĩ nhiên, An Ôn ta nói được sẽ làm được! Không tin, cô có thể thử một chút, bất quá ta đề nghị cô tốt nhất nên thận trọng, thân thể ba cô cũng không thể qua được một lần thử của cô đâu.” Bà không quên nhắc nhở Tô Tiểu Mễ, đừng quên điểm quan trọng nhất.
Tô Tiểu Mễ như cõi lòng tan nát, nước mắt lại một lần nữa bị hung hăng nuốt trở về, cô có thể khóc, nhưng không thể ở chỗ này khóc, mất mặt lại tràn đầy xấu hổ.
“Được, ba ngày… ba ngày sau tôi sẽ cho bà đáp án chính xác.” Tô Tiểu Mễ bình tĩnh mà mỉm cười nói ra, sau đó xoay người rời đi.
Cửa đóng lại, nước mắt ào ào chảy ra, tay cô vung lên, lau khô nước mắt tiếp tục đi về phía trước!
/201
|