BOSS NỮ HOÀN MỸ - Full

Chương 285: Hết xăng rồi

/515


Chương 285: Hết xăng rồi

 

Lúc này chuông điện thoại reo, tôi vội vàng nghe máy, họ bảo bên cảnh sát tôi vừa gọi đã xuất phát, bảo tôi phải cẩn thận.

      Tôi hơi bực mình, cứ bảo chúng tôi cẩn thận thì có ích gì, nếu xảy ra chuyện thật thì đã không kịp nữa rồi.

      Cảnh sát trực tổng đài kia hỏi chúng tôi đang ở đâu, tôi bảo là không biết, chỉ đành hỏi tài xế taxi, may là ông ta cũng khá am hiểu, nói một địa chỉ cho tôi.

      Cảnh sát đó bảo chúng tôi hãy cố gắng lái xe dẫn hai cái xe kia đi lòng vòng, tiện cho cảnh sát nhanh chóng khống chế hiện trường, nói xong liền cúp máy.

      Tôi bất lực, chỉ đành nói với tài xế: “Bác tài, đừng mong chờ gì nữa, gần đây có con đường nào có thể đi vòng không? Nếu có thể thì dẫn chúng đi mấy vòng. Chỉ cần chúng ta không dừng xe thì sẽ an toàn”.

      Tài xế rất sầu não: “Được, chúng ta thử xem. Sớm biết thế thì tôi đã không cho cậu lên xe rồi, giờ đang yên đang lành lại rước họa vào thân”.

      Tôi không thèm để ý đến suy nghĩ linh tinh của tài xế nữa, dù sao thì tôi đã phân tích cái lợi và cái hại cho ông ta rồi. Bảo ông ta dừng xe ông ta cũng không dám, chỉ có thể làm theo lời tôi nói, dẫn hai cái xe kia đi lòng vòng để kéo dài thời gian. Cảnh sát đến thì chúng tôi sẽ có hy vọng.

      Mà điều bất ngờ là khi tài xế bắt đầu đi lòng vòng, hai cái xe minibus kia không hề phát hiện, cứ đuổi sát theo sau chúng tôi. Vì hạn chế về động cơ nên xe của chúng không đuổi kịp chúng tôi.

      Tôi suy nghĩ, có thể là vì giờ đã gần mười giờ, nơi này lại là ngoại thành Yến Kinh, đèn đường khá ít, xe phía sau không hề phát hiện.

     Ngay lúc tôi đang thở phào thì sắc mặt của tài xế phía trước chợt thay đổi, tôi vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Mặt tài xế đau khổ nhìn tôi: “Xe hết xăng rồi”.

      Tôi há miệng, nhưng nhận ra mình không nói được gì cả, tài xế tiếp tục nói: “Tôi vốn định hôm nay chở cậu xong sẽ đi đổ xăng, ai ngờ đi một phát cả mấy chục km, giờ xăng đang đến vạch đỏ rồi này”.

     Tôi nhắm mắt hít sâu một nơi, hỏi: “Bác tài, vậy với tốc độ này thì xe còn có thể đi được bao lâu?”

      Tài xế suy nghĩ rồi nói: “Chắc là khoảng 5 phút”.

      Fuck, đã nát rồi lại còn nát hơn.

      Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thì điện thoại đã reo lên, Cung Chính Văn gọi đến. Tôi do dự chốc lát rồi nghe máy, sau đó là giọng nói cố tỏ vẻ ra kinh ngạc của Cung Chính Văn.

       “Úi chà, Phương Dương, mày vẫn chưa chết à?”

      Tôi cười lạnh, nói: “Cho dù mày chết rồi thì tao cũng sẽ không chết. Chúc Mi đâu? Cô ấy sao rồi?”

      Cung Chính Văn cười hì hì: “Mày nói con bé tươi ngon mọng nước đấy hả, con bé vẫn tốt lắm. Nào…nói chuyện đi”.

      Đầu dây bên kia vang lên giọng của Chúc Mi : “Phương Dương, cứu tôi… cút, đồ cầm thú các người!”

      Cung Chính Văn cười dâm đãng, mà lúc này tôi chỉ muốn xông tới xé rách khuôn mặt của hắn ta. Tôi nói: “Mày quên tao đã nói gì rồi à?”

      Cung Chính Văn cười ha ha: “Đương nhiên là không, mày còn chưa đến cơ mà. Tao phải đích thân giết chết mày, nếu không làm sao mà giải được nỗi hận trong lòng tao. Mày yên tâm, tao lấy danh dự của nhà họ Cung bảo đảm, trước mười hai giờ Chúc Mi sẽ không có chuyện gì cả”.

      Tôi thầm mắng hắn ta, cút con mẹ nó nhà họ Cung đi, chúng mày thì có danh dự cái gì!

      Tôi đè nén sự tức giận: “Được, vậy mày cứ chờ đó cho tao”.

     Nói xong tôi cúp máy, nói với tài xế: “Bác tài, gần đây có chỗ nào có thể trốn được không?”

     Tài xế rùng mình, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

     “Liều mạng với chúng!”

     Tôi lạnh nhạt nói.

     Tôi xác nhận lại lần nữa, bỏ con dao gọt hoa quả ở nơi tôi có thể lấy ra dễ dàng.

      Thấy khuôn mặt tài xế có vẻ sầu não, tôi đoán chắc ông ta không muốn xuống xe, dù sao bản tính con người là như vậy. Ở trong một không gian quen thuộc và khép kín sẽ có cảm giác an toàn hơn.

      Tôi nói: “Bác tài, nếu gần đây có chỗ nào có thể trốn thì ông đưa tôi qua đó, sau đó ông tìm chỗ khác trốn đi. Mục tiêu của họ là tôi, nếu không tìm thấy tôi thì sẽ không quan tâm đến ông đâu”.

      Tài xế vẫn im lặng không nói gì, tôi hơi bực mình, mắng: “Vậy ông muốn bị bọn họ chém chết sao?”

      Tài xế giật mình, vội vàng nói được, sẽ dẫn tôi đi.

      Nói xong tài xế lái xe đưa tôi chạy về một hướng khác. Tôi thầm tính, xe còn chạy được khoảng hai phút, nếu không đến nơi thì khả năng cao là không còn cơ hội nữa.

      Lúc này điện thoại reo lên, tài xế không nhịn nổi nữa, nói: “Cậu trai à, cậu đã làm gì vậy? Sao vừa bị đuổi vừa bị giết, lại còn liên tục có điện thoại nữa”.

      Tôi không quan tâm ông ta. Thấy là Tề Vũ Manh, tôi liền nghe máy.

     Sau khi kết nối, giọng nói khẩn trương của Tề Vũ Manh vang lên: “Phương Dương, anh đang ở đâu? Không phải tôi bảo anh đợi ở nhà sao?”

     Tôi nhìn xung quanh, nói địa chỉ cho cô ta, nói: “Giờ đã mười giờ rồi, nếu là đến bây giờ mới xuất phát thì cho dù Cung Chính Văn có bị ngu thì cũng biết tôi đã báo cảnh sát”.

      Tề Vũ Manh im lặng một lúc rồi giải thích: “Được, chuyện này là do tôi suy nghĩ chưa ổn thỏa, nhưng giờ anh tuyệt đối đừng manh động. Người của chúng tôi giờ đang tới nhà kho mai phục ở đó, còn có một số đồng nghiệp đang tới gần chỗ xx( địa chỉ), các anh nhất định phải kiên trì.

      Tôi cười khổ, nói: “Cảnh sát Tề, cô xem trọng chúng tôi quá. Vừa nãy tài xế bảo tôi xe đã hết xăng. Chắc giờ chỉ còn lái được khoảng một phút nữa”.

       Tề Vũ Manh im lặng một lúc rồi trả lời: “Được, vậy chúc anh may mắn. Tối nay nếu anh không tới được thì chúng tôi sẽ cưỡng chế bắt người”.

        Nói xong tôi cúp máy. Tài xế cũng nói đúng lúc đó, chúng ta tới rồi.

      Vì xe đi khá nhanh nên liên tục qua vài ngã rẽ, hai cái xe đằng sau không đuổi kịp, nhưng nhìn được hướng rẽ nên vẫn có thể nhìn thấy đốm đèn xe.

      Nơi dừng của chúng tôi là một cánh rừng nhỏ, rất nhiều người biết Yến Kinh vó gió cát lớn, những cây này được trồng để chống gió cát. Giá trị của chúng tuy không cao, nhưng giờ phút này, dường như tôi đã nhìn thấy sự cứu rỗi.

      Tôi và tài xế xuống xe, tắt động cơ. Tài xế vội vàng chạy vào sâu trong rừng, còn tôi thì bò lên một cái cây lá mọc um tùm, trốn trong đống cành lá.

      Trong trường hợp thông thường, khi có đèn xe, tôi lại trốn trong cành lá rậm rạp, nếu người trên xe minibus kia không quan sát kỹ thì sẽ không phát hiện ra tôi.

      Tôi tắt điện thoại đi nhân lúc hai cái xe kia chưa tới, lẳng lặng trốn trên cây, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng thở của tôi.

      Rất nhanh sau đó, có tia sáng lóe lên. Hai cái xe đó chạy tới, người trong xe không ngừng kêu: “Ở đây!”

      Cửa xe mở ra. Tôi nhẩm đếm, có gần hai mươi người cả hai chiếc.

      Nhờ khả năng nhìn trong bóng tối, tôi thấy họ không hề có những thứ vũ khí nguy hiểm như súng đạn, phần lớn là dao bầu, ống sắt, cũng có mấy người nhìn có vẻ rất trâu bò, họ toàn cầm côn điện.

      Tôi nghĩ, Cung Chính Văn giàu như thế mà không cho họ mỗi người một cái côn điện, thế này thì có lỗi với cái danh xưng ông chủ lớn quá.

——————–


/515

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status