BOSS NỮ HOÀN MỸ - Full

Chương 152: Chốn hoan lạc

/515


Chương 152: Chốn hoan lạc

 

Đồng An Chi chăm chú nhìn tôi, một lát sau mới lắc đầu: “A Dương, cậu đối xử với bạn bè như thế thì được, có tình có nghĩa, không tham lam. Nhưng trong kinh doanh, phải biết kiếm được lợi ích có nhất cho mình. Người không thích tiền không phải người làm kinh doanh đủ tiêu chuẩn, người không biết tranh giành lợi ích lớn nhất cho bản thân rất khó thành công.”

Tôi cười cười: “Anh Đồng, bản thân tôi hiểu rằng, bất kể làm kinh doanh hay kết giao bạn bè đều phải có nguyên tắc và phải kiên trì với chính mình. Bất kể thành công hay không, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.”

Đồng An Chi lại chăm chú nhìn tôi trong chốc lát rồi gật gật đầu, như có điều gì đó cần suy ngẫm: “A Dương, đối với tôi mà nói, giành được lợi ích lớn nhất là cách thức thành công. Nhưng những điều cậu vừa nói, có lẽ mới là cách thức thành công của cậu. Tôi không muốn thay đổi cậu, nếu cậu không còn là cậu nữa, có lẽ không thể thành công, chỉ có thể gặt được thành quả khác hoàn toàn với mong muốn.”

“Anh Đồng có thể hiểu được thì tốt rồi.”

“Hiểu chứ, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không vì những lời đó của cậu, tôi sẽ không hiểu rằng mỗi người có đạo lý thành công khác nhau. Tôi sống đến chừng này tuổi đúng là uổng phí mà.”

“Anh Đồng khiêm tốn quá! À phải rồi, đám bạn tôi đang uống rượu trong quán bar, hình như đang xem người chuyển giới biểu diễn, anh Đồng muốn qua đó ngồi một lát, uống vài ly?” Tôi không muốn tiếp tục chủ đề tâng bốc lẫn nhau nên chủ động đổi sang đề tài khác.

Đồng An Chi mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi già thế này rồi, không đi góp vui được đâu. Người chuyển giới biểu diễn chói mắt lắm, tôi sợ tim gan mình không chịu nổi. Cậu cứ chơi vui vẻ với bạn bè thôi.”

“Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ hẹn anh Đồng ăn cơm.”

“Được, ăn cơm không thành vấn đề. Tôi vẫn chưa quen thuộc đường sá nơi này lắm. Đến lúc đó cậu dẫn tôi đi ăn mấy món ăn nhé, nhân lúc răng lợi còn khỏe, phải nếm nhiều mỹ vị khắp nơi.”

Cứ thế, tôi dẫn dắt chủ đề tới ẩm thực của Xiêng La.

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa một quán bar nằm ở vị trí khá khuất.

Sau khi tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngẩng đầu nhìn quán bar này, cảm thấy khó hiểu không biết tại sao đám Từ Triết với Ôn Hân lại chạy tới đây, vì nơi này không phải phố thị nhộn nhịp, thậm chí còn hơi hẻo lánh.

Đám Từ Triết đang ở trên tầng hai, vừa vào quán bar, tôi đã đi thẳng lên cầu thang.

Ánh đèn mờ ảo lẫn chút hồng hồng tím tím của tầng hai tạo cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không khí tràn ngập mùi nước hoa nữ và mùi rượu. Mấy người không rõ nam hay nữ nhưng thân hình rất mềm mại uyển chuyển trên sân khấu đang múa cột, họ mặc đồng phục nhân viên phục vụ rất mát mẻ. Một bộ phận tiếp viên nữ ăn mặc còn thoáng mát hơn đang lượn đi lượn lại. Lẫn cùng thứ âm nhạc rất có tiết tấu là tiếng hoan hô của đàn ông và tiếng cười khúc khích của phụ nữ, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng ly cốc va chạm.

Đây là chốn hoan lạc, thiên đường mua vui của đàn ông, thế giới phóng túng của đàn bà.

Khi đến gần góc khuất, tôi tìm thấy đám bạn cùng lớp, bao gồm chín người, năm nam bốn nữ, đang ngồi quanh một hàng ghế lô, vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ.

“Hi, Phương Dương, bên này nè.”

Ôn Hân tinh mắt, vừa liếc đã thấy tôi nên vẫy vẫy tay với tôi, đồng thời chủ động nhích sang một bên, chừa chỗ trống bên cạnh cô ấy.

Tôi mỉm cười bước qua đó, chào hỏi Từ Triết, Ôn Hân và từng người trong số họ, bao gồm cả Hoàng Lễ Thành và một người bạn khác – chập tối ngày hôm nay hai người này mới tới, tôi không thể đi đón họ được.

“Yo, ông chủ Phương cuối cùng cũng chịu tới, bàn chuyện làm ăn sao rồi hả?” Hoàng Lễ Thành nở nụ cười bằng mặt không bằng lòng rồi hất hất cằm với tôi.

“Xin lỗi vì đến muộn, cuộc hẹn này đã định sẵn từ trước rồi nên không bỏ được, xin lỗi nha.”

Tôi mỉm cười nói vậy rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hân.

Ghế ngồi ở hàng ghế lô là sofa, ở giữa không có vách ngăn, mười người ngồi cũng khá chen chúc, sau khi ngồi xuống tôi gần như dính sát vào Ôn Hân.

Bên cạnh không còn chỗ để nhích thêm nữa, bất đắc dĩ, tôi đành cố gắng ngồi thẳng người, không để bản thân quá gần Ôn Hân.

Dường như cô ấy không hề để tâm, chủ động đưa cho tôi một cái cốc, rót sẵn bia rồi đưa qua.

Cô ấy mặc một chiếc váy liền hở vai màu đen, chất liệu hình như rất mỏng, lúc rót bia và đưa tới, không khỏi va chạm với tôi vài lần, tôi có thể cảm nhận được bờ vai bóng loáng và nhiệt độ cơ thể qua lớp vải mỏng.

“Ông chủ Phương đến muộn, hãy tự phạt ba cốc đi.” Hoàng Lễ Thành ở bên cạnh lại hô lên.

“Đúng vậy, đến muộn phải tự phạt ba cốc, đừng làm mọi người mất hứng nhé.”

“Ba cốc ba cốc.”

Lưu San San và một người bạn khác cũng reo hò theo.

Tôi cười cười: “Ừ, tôi tự phạt ba ly.”

Nói xong, tôi uống cạn cốc bia Chang được rót đầy ắp.

Chỉ là rượu thôi mà, với tửu lượng mà tôi từng luyện tập để bàn bạc với đối tác trước khi ngồi tù thì đừng nói là ba cốc, ba chai cũng không đáng kể gì.

Uống xong một cốc, Ôn Hân chủ động rót đầy cho tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhanh chóng uống xong ba cốc, được Ôn Hân rót đầy thêm cốc nữa, bèn giơ cốc bia lên và nói: “Các vị, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tụ tập cùng mọi người. Cốc này xin kính mọi người, chúc mọi người thăng quan phát tài.”

Nói xong, tôi lại dốc cạn một cốc nữa.

“Trước kia chúng tôi thường xuyên tụ tập đấy chứ, do cậu bận ngồi tù nên không tham gia được thôi.” Hoàng Lễ Thành nói với vẻ quái gở.

“Hoàng Lễ Thành, nói cái gì đấy?” Ôn Hân nhíu mày với vẻ bất mãn.

“Nói sự thật thôi mà.”

“Cậu còn dám nói à?” Giọng điệu của Ôn Hân lạnh đi.

Hoàng Lễ Thành dẩu môi, nhưng không nói tiếp nữa.

Tôi không muốn làm họ mất hứng nên chỉ cười cười như không hề để tâm: “Quả thật là tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tụ tập cùng mọi người, lần này phải bù đắp lại tới nơi tới chốn, sau này cũng phải thường xuyên tụ tập mới được, nào, mọi người cạn ly nhé.”

Tôi cầm một chai bia khác, tự rót đầy cốc của mình rồi lại giơ lên lần nữa.

Đúng lúc này, có một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đột nhiên ghé tới, dùng tiếng Anh xì xà xì xồ nói gì đó với Ôn Hân.

Tiếng Anh của tôi dở tệ, chỉ nghe được trong đó hình như có mấy câu gì mà “cô gái ơi, em rất xinh đẹp” “mời em uống một ly”.

Nhưng chỉ với mấy câu đó thôi, tôi cũng cảm thấy không quá ổn rồi.

Trước kia thường xuyên nghe được một từ không quá hay ho, cũng thường xuyên nghe nói rằng đám người tóc vàng mắt xanh đến châu Á tán gái rất dễ, nhất là ở Hoa Hạ, chỉ cần tán đểu vài câu ở quán bar là có thể đưa được phụ nữ đi.

Tôi còn từng nghe nói, ở bên ngoài một quán bar nào đó ở xứ Cảng Thành nào đó, một người đàn ông tán gái ngay trước mặt bạn trai của người ta, sau đó hôn cô gái kia ngay trước mặt bạn trai của người ta, mặc cho người bạn trai lôi thế nào cũng không thể tách được cô gái ra.

Hiển nhiên, chúng tôi đụng trúng loại người này rồi.

Bao gồm cả tôi thì ở đây rõ ràng có tới sáu thằng đàn ông, gã Tây tóc vàng mắt xanh kia vẫn dám tán tỉnh Ôn Hân.

Cái thằng này lá gan bự thế nhỉ!

Tưởng tôi không tồn tại thật à?

Sau khi gã Tây tóc vàng mắt xanh kia ghé tới tán tỉnh Ôn Hân, bàn của chúng tôi đột nhiên im phăng phắc, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Ôn Hân và gã Tây rác rưởi kia.

Tôi không lên tiếng ngăn cản, vì phải xem xem Ôn Hân có từ chối đối phương không.

Lỡ như Ôn Hân muốn đi theo gã tóc vàng mắt xanh ngũ quan sắc lẻm này, há chẳng phải tôi lo chuyện bao đồng ư?

——————–


/515

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status