Đang định copy bản kế hoạch vào USB thì Hạnh từ phòng nhân sự đi đến trước mặt cô.
"Dương Tịch, trưởng phòng An nói muốn gặp em đấy".
"Bây giờ ạ, anh ấy có nói là muốn gặp em làm gì không?"
"Chị không biết". Hạnh lắc lắc đầu.
Dương Tịch nhìn lại đồng hồ vẫn còn đến hai tiếng, chắc cô sẽ không muộn đâu. Thế nên đứng dậy đi đến phòng nhân sự.
Đợi Dương Tịch đi hẳn, Hạnh nhanh chóng chạy đến ngồi vào máy tính, mở file word ra. Cô chỉnh sửa rất nhiều dữ liệu bên trong, cao thì chuyển xuống thấp mà thấp lại để chúng lên cao. Làm xong tất cả cô cười khẫy, nhếch môi nói : "Để xem lần này mày có còn làm việc được trong công ty này nữa hay không?"
Dương Tịch bước vào trong phòng nhân sự, lạ là không có một ai. Trưởng phòng An đã ra ngoài được một lúc vậy anh còn kêu cô đến làm gì kia chứ. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không ổn. Lẽ nào...
Chạy như bay về văn phòng, hấp tấp chạy đến kiểm tra file trong thư mục, cũng may vẫn còn nguyên vẹn. Thì ra cô nghi oan cho chị Hạnh, chị ấy ở trong công ty có tiếng là người tốt cô lại đi nghi ngờ đâu đâu.
Copr dữ liệu, sau đó in ra thành mười lăm bản. Dương Tịch sắp xếp chung ở phòng họp hoàn tất xong tất cả. Cô trở lại văn phòng, bước đến trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ. "Tổng giám đốc đã đến giờ họp rồi ạ".
Cô nghe bên trong có tiếng động nhẹ, cùng câu trả lời của Boss. Vài phút sau cửa dần mở ra, cô nở nụ cười tươi. "Chúc mọi việc tốt đẹp".
Boss mĩm cười nhẹ, sau đó thẳng hướng phòng họp đi đến. Cô cũng theo sau, khi bước vào bên trong thì mọi người đã đến gần đông đủ.
Một vài đang bắt tay xã giao. Boss cũng làm thế cô đứng ở phá sau cách xa một chút, vì cô là thư kí mà chỉ có phận sự ở phía sau làm bình hoa thôi.
Bắt tay xong, mỗi người ngồi vào đúng vị trí của mình, cô bước đến trên bục nói vài câu về việc chuẩn bị họp ngày hôm nay. Sau đó đèn trong phòng tắt đi, máy chiếu dần hoạt động, hiện trên màn hình là bảng sơ đồ tổng kết về doanh thu hằng năm của công ty. Đây là sơ đồ cho thấy hoạt động của công ty đã phát triển như thế nào, vượt bậc ra sao.
Dương Tịch mĩm cười nhìn mọi người một lượt sau đó tự tin quay lại nhìn màn hình để trình bày. Cô nhìn rõ từng chữ, con số để trình bày nội dung.
Chưa nói được gì thì người đã cứng đờ, con số này là sao đây? Nó vốn không phải là những số liệu cô nhận được từ Boss, nó khác hoàn toàn.
Cô đứng hình, không thể nói được một lời.
Nhìn mọi người bên dưới không còn kiêng nhẫn chờ đợi, đang xì xào bàn tán. Boss hơi nhăn mày quan tâm nhìn cô. Dương Tịch run đến độ tay nắm chặt gấu áo.
Hoang mang nhìn xung quanh, cô chưa từng trải qua tình huống như vậy nên cô không biết cách giải quyết chúng ra.
Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì. Dương Tịch quay sang Boss cầu cứu.
Boss nhìn cô trấn an.
Dương Tịch càng nắm chặt tay mình, cô có thể cảm nhận mồ hôi ra đầy lòng bàn tay. Cô tự khuyên mình: "Dương Tịch, bình tĩnh, bình tĩnh, mày nhất định sẽ làm được".
Hít một hơi thật sâu....
"Dương Tịch, trưởng phòng An nói muốn gặp em đấy".
"Bây giờ ạ, anh ấy có nói là muốn gặp em làm gì không?"
"Chị không biết". Hạnh lắc lắc đầu.
Dương Tịch nhìn lại đồng hồ vẫn còn đến hai tiếng, chắc cô sẽ không muộn đâu. Thế nên đứng dậy đi đến phòng nhân sự.
Đợi Dương Tịch đi hẳn, Hạnh nhanh chóng chạy đến ngồi vào máy tính, mở file word ra. Cô chỉnh sửa rất nhiều dữ liệu bên trong, cao thì chuyển xuống thấp mà thấp lại để chúng lên cao. Làm xong tất cả cô cười khẫy, nhếch môi nói : "Để xem lần này mày có còn làm việc được trong công ty này nữa hay không?"
Dương Tịch bước vào trong phòng nhân sự, lạ là không có một ai. Trưởng phòng An đã ra ngoài được một lúc vậy anh còn kêu cô đến làm gì kia chứ. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không ổn. Lẽ nào...
Chạy như bay về văn phòng, hấp tấp chạy đến kiểm tra file trong thư mục, cũng may vẫn còn nguyên vẹn. Thì ra cô nghi oan cho chị Hạnh, chị ấy ở trong công ty có tiếng là người tốt cô lại đi nghi ngờ đâu đâu.
Copr dữ liệu, sau đó in ra thành mười lăm bản. Dương Tịch sắp xếp chung ở phòng họp hoàn tất xong tất cả. Cô trở lại văn phòng, bước đến trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ. "Tổng giám đốc đã đến giờ họp rồi ạ".
Cô nghe bên trong có tiếng động nhẹ, cùng câu trả lời của Boss. Vài phút sau cửa dần mở ra, cô nở nụ cười tươi. "Chúc mọi việc tốt đẹp".
Boss mĩm cười nhẹ, sau đó thẳng hướng phòng họp đi đến. Cô cũng theo sau, khi bước vào bên trong thì mọi người đã đến gần đông đủ.
Một vài đang bắt tay xã giao. Boss cũng làm thế cô đứng ở phá sau cách xa một chút, vì cô là thư kí mà chỉ có phận sự ở phía sau làm bình hoa thôi.
Bắt tay xong, mỗi người ngồi vào đúng vị trí của mình, cô bước đến trên bục nói vài câu về việc chuẩn bị họp ngày hôm nay. Sau đó đèn trong phòng tắt đi, máy chiếu dần hoạt động, hiện trên màn hình là bảng sơ đồ tổng kết về doanh thu hằng năm của công ty. Đây là sơ đồ cho thấy hoạt động của công ty đã phát triển như thế nào, vượt bậc ra sao.
Dương Tịch mĩm cười nhìn mọi người một lượt sau đó tự tin quay lại nhìn màn hình để trình bày. Cô nhìn rõ từng chữ, con số để trình bày nội dung.
Chưa nói được gì thì người đã cứng đờ, con số này là sao đây? Nó vốn không phải là những số liệu cô nhận được từ Boss, nó khác hoàn toàn.
Cô đứng hình, không thể nói được một lời.
Nhìn mọi người bên dưới không còn kiêng nhẫn chờ đợi, đang xì xào bàn tán. Boss hơi nhăn mày quan tâm nhìn cô. Dương Tịch run đến độ tay nắm chặt gấu áo.
Hoang mang nhìn xung quanh, cô chưa từng trải qua tình huống như vậy nên cô không biết cách giải quyết chúng ra.
Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì. Dương Tịch quay sang Boss cầu cứu.
Boss nhìn cô trấn an.
Dương Tịch càng nắm chặt tay mình, cô có thể cảm nhận mồ hôi ra đầy lòng bàn tay. Cô tự khuyên mình: "Dương Tịch, bình tĩnh, bình tĩnh, mày nhất định sẽ làm được".
Hít một hơi thật sâu....
/33
|