Từ Từ đến Xích Dương Phong làm đầu bếp đã mười mấy năm, trước đây chưa bao giờ nàng nghĩ đến sẽ có ngày nàng ở Tu chân giới bằng tài nghệ nấu ăn mà có được một cuộc sống nhiều người mơ ước.
Đương nhiên làm cuộc sống của nàng tốt như vậy thì phải nhờ vào hai vị chủ tử. Một vị là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông, một vị khác chính là đại danh đỉnh đỉnh – Yến Trì - Yến đại lão- đạo lữ của thiếu tông chủ. À, chính là cái người đang nằm trên trường kỷ ở trong đình kìa.
Giống như mọi ngày, Từ Từ bưng một mâm linh quả đi vào tiểu đình, đặt ở trên bàn. “Chủ tử, đây là linh quả mà trước đó thiếu tông chủ mang về, đã ướp lạnh rồi.”
Nam nhân đang nằm trên trường kỷ đúng là Yến Trì, áo ngoài của y buông ra, miễn cưỡng ở trên người, khoét ngực, lộ ra làn da trắng nõn. Yến Trì nằm nghiêng, nhắm hai mắt, hưởng gió từ mặt hồ thổi tới. Ngón tay cong nhẹ, một sợi linh lực cuốn một viên linh quả đưa vào trong miệng y, hàm răng cắn vỏ trái cây, nước quả tràn ra trên môi, làm đôi môi càng thêm hấp dẫn người khác.
“Thiếu tông chủ đâu?” Yến Trì dùng linh lực bọc linh quả đưa từng viên vào trong miệng, linh quả này trước kia y ăn chỉ đơn thuần mở miệng khen một câu, Giang An Lan liền thường xuyên bảo người đưa đến Xích Dương Phong.
“Vừa mới trở về tông, đang ở bên phòng giao nhiệm vụ.” Từ Từ đã sớm hỏi thăm rồi, cùng Yến Trì nói, “Nghe nói là chém đầu một ác giao ở phía nam.”
“Tu vi của Lan Lan mấy năm nay tiến bộ không ít, một đầu ác giao mà thôi không làm khó được cậu ấy.” Mấy năm nay, tâm trí Giang An Lan dần dần khôi phục, tu luyện cũng càng lúc càng nhanh, khoảng thời gian trước vừa mới lên Kim Đan, chính thức trở thành một kiếm tu Kim Đan kỳ.
Chính mình mấy năm nay ở Xích Dương Phong linh khí sung túc thực lực tăng lên cũng là rất nhanh. Tu vi thu về từ trong cơ thể Giang An Lan không ngừng luyện hóa.
Bất quá bởi vì tu vi nguyên bản của y đã ở Đại Thừa kỳ, đối với cơ thể hiện giờ của y thì lực lượng này quá mức khổng lồ. Mỗi lần luyện hóa đều sẽ rất tiêu hao thể lực, dẫn tới việc y suốt ngày có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi.
Đệ tử Xích Dương Tông mỗi một quãng thời gian đều phải hoàn thành nhiệm vụ trong tông, tích góp điểm cống hiến cho tông môn. Yến Trì bởi vì lí do thân thể, cửa của Xích Dương Tông còn không thèm đi ra. Mà điểm cống hiến của y lần nào cũng đứng thứ nhất, hiển nhiên đều là Giang An Lan làm giúp y.
“Thiếu tông chủ lần này lại đem điểm cống hiến do giết ác giao tính trên người ngài. Đệ tử trong tông đều lên tiếng bất bình vì thiếu tông chủ, nói ngài dựa vào bề ngoài mê hoặc thiếu tông chủ.” Từ Từ báo ra tất cả mọi chuyện mà nàng nghe được, một bên nói một bên nhìn sắc mặt Yến Trì. Nàng ở Xích Dương Phong nhiều năm như vậy, tính cách có thù phải báo của vị chủ tủ xinh đẹp này nàng đã quá rõ.
Trước kia có một số đệ tử không quen nhìn Yến Trì rõ ràng không làm gì lại nhận được tài nguyên tốt nhất, liền đi khắp nơi nói xấu y, tập hợp một đống người muốn đi đòi công bằng.
Chấp pháp trưởng lão Vệ trưởng lão đang chuẩn bị đi dò hỏi cách xử lý, kết quả mấy đệ tử dẫn đầu đã bị treo ngược lên cây, khi được người ta phát hiện một đám đều hoảng sợ rơi lệ đầy mặt, trong miệng không ngừng kể những việc sai mà mình làm từ nhỏ đến lớn. Việc này vừa ra không còn có ai dám nói xấu Yến Trì nữa.
Vệ trưởng lão vốn dĩ cũng hoài nghi là Yến Trì hoặc là Giang An Lan làm để Yến Trì hết giận. Nhưng mà ngày xảy ra chuyện, đệ tử Ngọc Tự bối cùng Giang An Lan, Giang Vân Lê, Giang Hiển Chiêm ở bên nhau. Việc này cũng liền không giải quyết được gì.
Từ Từ biết là việc này nhất định do vị chủ tử xinh đẹp làm, đừng nhìn y lớn lên xinh đẹp, nhìn như nhu nhược, trên thực tế lại rất tàn nhẫn.
“Vậy Lan Lan chắc là sẽ nhanh trở về.” Yến Trì vừa dứt lời, một người bận bạch y ngự kiếm tiến vào Xích Dương Phong. Dáng người cậu đĩnh đạc, trên người có kiếm khí nhàn nhạt. Nhìn từ xa giống như một thanh thần binh lợi khí, khó nén sát ý.
Giang An Lan nhảy từ trên kiếm xuống, lúc ánh mắt cậu nhìn thấy Yến Trì đang nằm trong tiểu đình, kiếm khí đầy người trong nháy mắt tiêu tán. Mặt mày vốn nghiêm túc cũng giãn ra, không còn khí thế như vừa rồi.
Yến Trì xem rõ ràng, nhịn không được nở nụ cười. Y xoay người, mặt hướng về phía Tiểu Kiếm Tu, nhìn cậu vẫy vẫy tay, “Lan Lan đã trở về rồi.”
“Ta đã trở về.” Giang An Lan gật đầu, vừa định đi qua, bỗng nhớ đến cái gì, cậu từ trong không gian lấy ra xác của một con thú to rồi vứt lên mặt đất.
Con thú kia rất lớn, trên cổ có vết kiếm rất sâu, chắc chắc là bị Giang An Lan một kiếm giết chết.
“Trên đường về ta gặp phải nuốt khiếu li. Nghe người ta nói chất thịt tươi ngon, liền mang về cho A Trì nếm thử.” Giang An Lan giải thích xong, cậu nhìn thoáng qua Từ Từ đang đứng bên người Yến Trì, nàng lập tức liền hiểu ý đi qua.
“Nuốt khiếu li chất thịt tươi mới, thiếu tông chủ mới vừa giết xong đúng là mới mẻ. Để Từ Từ đem thịt xử lý xong, đem nướng ở trên đá là ngon nhất.” Từ từ nhìn nuốt khiếu li cảm khái trong lòng.
Thực lực của nuốt khiếu li tuy rằng chẳng ra gì, nhưng tốc độ cực nhanh, rất khó đuổi kịp. Hơn nữa một thân từ da lông đến xương cốt đều là tài liệu luyện khí rất tốt, bên ngoài biết bao nhiêu người mong có được chút da lông của nó mà không được. Thiếu tông chủ nhà mình thế mà lại đánh trở về chỉ vì làm thức ăn cho vị đang nằm kia, phí phạm của trời nha!
Bất quá các chủ tử ăn xong, những cái xương cốt kia chắc chắn sẽ đưa cho nàng xử lý, nàng sẽ đem bán để kiếm lời mộ chút. Ô ô ô, nàng vừa nhìn trúng một bộ đồ làm bếp mới nhất được làm từ viêm dương thạch, dùng linh lực liền có thể điều chỉnh ngọn lửa. Rốt cuộc có thể mua, có cái này nàng lại có thể đổi mới thực đơn.
“Vậy đặt ở trong viện đi, lát nữa ta và Lan Lan sẽ cùng nhau thưởng thức.” Yến Trì chỉ ra sân phân phó.
Chờ đến khi Từ Từ khiêng nuốt khiếu li đến phòng bếp, Giang An Lan mới đi vào tiểu đình.
“Tới đây.” Yến Trì vỗ vỗ vị trí cạnh mình, nhìn Tiểu Kiếm Tu nhà mình, ý bảo cậu nằm cùng.
Giang An Lan nhìn vị trí kia, không biết sao lại đỏ mặt. “A Trì, ta mới trở về, trên người dơ.” Giang An Lan cúi đầu, ấp úng nói.
Nhiều năm qua đi, tuy rằng tâm trí Giang An Lan khôi phục thành người bình thường, nhưng lúc đối mặt với Yến Trì vẫn y hệt trước đây.
“Vậy Lan Lan đi đổi quần áo rồi lại qua đây.” Yến Trì cũng không làm khó cậu.
Giang An Lan nhìn ra được quyết tâm của Yến Trì, chỉ có thể lập tức về phòng thay quần áo rồi trở lại. Cậu nhìn vị trí bên cạnh Yến Trì, cắn chặt răng, nằm lên.
Lúc Giang An Lan nằm lên, trong nháy mắt Yến Trì liền dựa vào người cậu, trước sau như một, Tiểu Kiếm Tu dang hai cánh tay tiếp được y. Cho dù là khi vừa đụng vào thân thể y liền có chút cứng người lại, nhưng lại lập tức thả lỏng ra, thậm chí lặng lẽ điều chỉnh tư thế làm y dựa càng thêm thoải mái.
Mấy năm nay Giang An Lan ngày càng giống phụ thân và cha cậu. Bề ngoài ngày càng giống phụ thân, lạnh lùng ít khi nói cười, ngày thường liền trưng ra một cái mặt than nhưng thật ra cùng đời trước không khác nhau lắm. Kiếm pháp thì lại giống cha cậu, bộc lộ mũi nhọn, nhìn liền cảm nhận được thực lực không tầm thường.
Yến Trì nằm lên ngực Giang An Lan, kéo cánh tay đang không biết đặt đâu của cậu lên eo mình. Vừa lòng nhìn màu đỏ từ trên mặt của đối phương tràn xuống cổ. Nếu không phải bị quần áo che mất, phỏng chừng cả người đều đỏ lên.
“Trong khoảng thời gian Lan Lan ra ngoài, cha có tới tìm ta nói về lễ hợp tịch của hai chúng ta.” Yến Trì nắm tay Giang An Lan, đầu ngón tay xoa lên cái kén do luyện kiếm trên tay. Nhìn lại bàn tay trơn bóng, mịn màng của mình, Yến đại lão đột nhiên ý thức được chính mình mấy năm nay thật quá lười nhác.
“Tất cả dựa theo ý thích của A Trì.” Giang An Lan để cho đối phương bắt lấy tay mình lật tới lật lui, trong tầm mắt cậu, vừa vặn nhìn đến lồng ngực rộng mở của Yến Trì, nhìn làn da trắng như sứ, chỗ quan trọng lại giấu ở dưới lớp quần áo, làm cậu không nhịn được có chút mơ màng, giật giật hầu kết.
“Ta biết Lan Lan sẽ nói như vậy.” Yến Trì đã sớm nghĩ đến Giang An Lan sẽ trả lời như vậy, y xoay người, nhìn vào mắt Giang An Lan, “Ta đã nói với cha tất cả nghe theo sự sắp xếp của họ, ta và Lan Lan không có ý kiến gì. Ở Tu chân giới này, trừ Lan Lan ra ta không có người thân nào, cũng không cần mời ai cả.”
Nói một lúc, Yến Trì bỗng nhiên cảm thấy Giang An Lan muốn nói gì đó, có chút do dự, “Làm sao vậy Lan Lan, có chuyện gì sao?”
“Lần này ta đi giết ác giao có gặp một người” Nói tới đây Giang An Lan tạm dừng một chút, như là cố lấy dũng khí sau đó dưới ánh nhìn của Yến Trì lại lần nữa mở miệng: “Lúc đang giết ác giao ta cứu được một người của Cố gia”
Nghe được Giang An Lan nói đến Cố gia, ánh mắt Yến Trì lóe một chút, không đánh gãy lời nói của Giang An Lan, để cậu tiếp tục nói: “Quan hệ giữa Xích Dương Tông và Cố gia cũng được. Bọn họ vẫn luôn mua Linh Khí cùng đan dược do Mạnh trưởng lão và tôn trưởng lão luyện chế ra. Trên đường trở về hắn cùng ta nói một việc.
Giang An Lan hít sâu một hơi, “Trước đó vài ngày, Cố gia bắt đầu bí mật tìm một người ở toàn bộ Tu chân giới.” Giang An Lan nhìn Yến Trì nói, “Người của Cố gia kia vì ta là an nhân cứu mạng của hắn nên có nói với ta, Cố gia cần tìm một đứa trẻ đang thất lạc bên ngoài, đứa trẻ đó gọi là Yến Trì.”
“Trị hết tâm trí cho Lan Lan, hiện tại càng ngày càng thông minh.” Yến Trì nghe Giang An Lan nói cố gia liền biết Tiểu Kiếm Tu nhất định đoán được thân phận của y, cũng không gạt cậu, từ chiếc nhẫn trên tay lấy ra một khối lệnh bài có khắc chữ “ Cố”, “Mẹ ta là người của Cố gia. Nàng chết ở Phàm Nhân Giới, xương cốt cũng đã không còn. Trước đó vài ngày ta có đi nghĩa trang của Cố gia, đem mẹ an táng ở đó, xem như lá rụng về cội đi.”
Yến Trì thu lệnh bài lại, giơ tay xoa mặt Giang An Lan, “Để ta đoán xem, Lan Lan sợ ta trở lại Cố gia không trở về nữa đúng không?”
“Ta……” Giang An Lan nói không nên lời. Sau khi cậu nghe chuyện này phản ứng đầu tiên chính là người trùng tên trùng họ có rất nhiều, nhưng người mà Cố gia muốn tìm thật sự là đạo lữ của cậu. Trên đường trở về cậu vẫn luôn do dự không biết có nên nói với Yến Trì không, rõ ràng để A Trì tìm được người nhà, nhận tổ quy tông mới đúng. Nhưng mà trong tiềm thức cậu vẫn không muốn nói cho y, không muốn y trở về Cố gia.
“ Lan Lan ngốc.” Yến Trì nhìn Giang An Lan đang tự mình ghét bỏ, liền biết cậu suy nghĩ cái gì, y trực tiếp đem người kéo vào trong lòng ngực, ghé vào bên tai cậu nói, “ Khi Lan Lan mang ta về Xích Dương Phong ta chính là người của Lan Lan, sẽ luôn ở cạnh Lan Lan.”
Tay Yến Trì phất qua tóc của Giang An Lan, tiếp tục nói: “Trước khi ta tới Tu chân giới ta đã biết quan hệ của mình và Cố gia. Vốn dĩ muốn lợi dụng Lan Lan cùng cha để trở lại Tu chân giới đi tìm Cố gia. Nhưng mà Lan Lan rất tốt với ta, đem toàn bộ tài sản của mình đều đưa cho ta, lúc đó ta liền lựa chọn sẽ ở bên Lan Lan.”
“Trên đời này còn có ai tốt với ta hơn Lan Lan sao? Sẽ để ta ở trong tông hưởng thanh nhàn, chính mình ở bên ngoài vất vả làm nhiệm vụ, còn đem điểm cống hiến điểm đều cho ta sao? Sẽ có ai cố gắng giết một con nuốt khiếu li cho ta làm thịt nướng sao?” Yến Trì khó lắm mới nói được lời trong lòng, mấy năm nay y ăn cơm mềm đến cực kì an nhàn, còn không phải là ỷ vào Tiểu Kiếm Tu một lòng chỉ có y, một lòng chỉ sủng y sao.
“A Trì đáng giá tốt nhất.” Giang An Lan đem mặt vùi vào ngực Yến Trì, phát ra rầu rĩ thanh âm, nghe được lời nói của Yến Trì, làm cậu nhịn không được ôm chặt lấy Yến Trì.
Trước kia cậu mơ màng hồ đồ, tâm trí không được đầy đủ, cái gì cũng nghĩ không rõ. Hiện giờ Giang An Lan biết rõ ràng rằng, cậu muốn Yến Trì, ai cũng không thể cướp đi.
“Chủ tử, thiếu tông chủ, đồ vật đều chuẩn bị xong.” Tiếng nói của Từ Từ đánh gãy không khí hiện giờ của hai người.
Yến Trì buông Giang An Lan ra, lau đuôi mắt vừa đỏ lên của cậu, “Đi thôi, thịt nướng phải ăn liền mới ngon.”
“Ừm.” Giang An Lan đứng lên, duỗi tay kéo Yến Trì đứng dậy, mấy năm nay, thân thể Yến Trì nhìn qua vẫn rất gầy, nhưng mà lại cao lên rất nhiều, hiện giờ hai người đứng chung một chỗ, đã sắp cao bằng Giang An Lan.
Giang An Lan nhìn dây cột tóc trên đầu Yến Trì vì y vẫn luôn nằm xoay người nên đã bị lỏng ra, tóc đen khoác ở trên vai y, rõ ràng có chút hỗn độn, có thể là bởi vì gương mặt quá xinh đẹp của Yến Trì, ngược lại sinh ra vẻ đẹp lười biếng.
Giang An Lan vươn tay thay Yến Trì sửa sang lại một đầu tóc đen. Động tác của cậu thực nhẹ, đầu ngón tay cọ qua da đầu cũng không có làm Yến Trì cảm thấy không thoải mái.
Sau khi sửa lại tóc xong, Giang An Lan lấy ra một cây trâm màu tím nhạt, dùng nó cố định trụ tóc, lúc này mới buông tay.
Yến Trì sờ sờ trâm cài trên đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang An Lan: “Cây trâm từ đâu ra đây?”
“Giết được ác giao nên cư dân chỗ đó cảm tạ ta, tặng rất nhiều đồ vật.” Giang An Lan nhìn cây trâm trên đầu đạo lữ, nghĩ thầm quả nhiên đẹp, “Ta liền cầm cái trâm cài này, bởi vì cảm thấy có lẽ sẽ rất hợp với A Trì.”
“Lan Lan không nghĩ đến mình muốn cái gì sao?” Yến Trì duỗi tay nhéo mũi Giang An Lan, không dùng sức, đối phương cũng không né tránh.
“Ta chỉ muốn A Trì vui vẻ.” Giang An Lan sờ sờ chỗ bị nhéo, đỏ lỗ tai.
“Cảm ơn Lan Lan, ta thực vui vẻ.” Yến Trì cầm tay Giang An Lan nhéo nhéo, lôi kéo cậu đi đến chỗ Từ Từ đã chuẩn bị xong.
Đương nhiên làm cuộc sống của nàng tốt như vậy thì phải nhờ vào hai vị chủ tử. Một vị là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông, một vị khác chính là đại danh đỉnh đỉnh – Yến Trì - Yến đại lão- đạo lữ của thiếu tông chủ. À, chính là cái người đang nằm trên trường kỷ ở trong đình kìa.
Giống như mọi ngày, Từ Từ bưng một mâm linh quả đi vào tiểu đình, đặt ở trên bàn. “Chủ tử, đây là linh quả mà trước đó thiếu tông chủ mang về, đã ướp lạnh rồi.”
Nam nhân đang nằm trên trường kỷ đúng là Yến Trì, áo ngoài của y buông ra, miễn cưỡng ở trên người, khoét ngực, lộ ra làn da trắng nõn. Yến Trì nằm nghiêng, nhắm hai mắt, hưởng gió từ mặt hồ thổi tới. Ngón tay cong nhẹ, một sợi linh lực cuốn một viên linh quả đưa vào trong miệng y, hàm răng cắn vỏ trái cây, nước quả tràn ra trên môi, làm đôi môi càng thêm hấp dẫn người khác.
“Thiếu tông chủ đâu?” Yến Trì dùng linh lực bọc linh quả đưa từng viên vào trong miệng, linh quả này trước kia y ăn chỉ đơn thuần mở miệng khen một câu, Giang An Lan liền thường xuyên bảo người đưa đến Xích Dương Phong.
“Vừa mới trở về tông, đang ở bên phòng giao nhiệm vụ.” Từ Từ đã sớm hỏi thăm rồi, cùng Yến Trì nói, “Nghe nói là chém đầu một ác giao ở phía nam.”
“Tu vi của Lan Lan mấy năm nay tiến bộ không ít, một đầu ác giao mà thôi không làm khó được cậu ấy.” Mấy năm nay, tâm trí Giang An Lan dần dần khôi phục, tu luyện cũng càng lúc càng nhanh, khoảng thời gian trước vừa mới lên Kim Đan, chính thức trở thành một kiếm tu Kim Đan kỳ.
Chính mình mấy năm nay ở Xích Dương Phong linh khí sung túc thực lực tăng lên cũng là rất nhanh. Tu vi thu về từ trong cơ thể Giang An Lan không ngừng luyện hóa.
Bất quá bởi vì tu vi nguyên bản của y đã ở Đại Thừa kỳ, đối với cơ thể hiện giờ của y thì lực lượng này quá mức khổng lồ. Mỗi lần luyện hóa đều sẽ rất tiêu hao thể lực, dẫn tới việc y suốt ngày có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi.
Đệ tử Xích Dương Tông mỗi một quãng thời gian đều phải hoàn thành nhiệm vụ trong tông, tích góp điểm cống hiến cho tông môn. Yến Trì bởi vì lí do thân thể, cửa của Xích Dương Tông còn không thèm đi ra. Mà điểm cống hiến của y lần nào cũng đứng thứ nhất, hiển nhiên đều là Giang An Lan làm giúp y.
“Thiếu tông chủ lần này lại đem điểm cống hiến do giết ác giao tính trên người ngài. Đệ tử trong tông đều lên tiếng bất bình vì thiếu tông chủ, nói ngài dựa vào bề ngoài mê hoặc thiếu tông chủ.” Từ Từ báo ra tất cả mọi chuyện mà nàng nghe được, một bên nói một bên nhìn sắc mặt Yến Trì. Nàng ở Xích Dương Phong nhiều năm như vậy, tính cách có thù phải báo của vị chủ tủ xinh đẹp này nàng đã quá rõ.
Trước kia có một số đệ tử không quen nhìn Yến Trì rõ ràng không làm gì lại nhận được tài nguyên tốt nhất, liền đi khắp nơi nói xấu y, tập hợp một đống người muốn đi đòi công bằng.
Chấp pháp trưởng lão Vệ trưởng lão đang chuẩn bị đi dò hỏi cách xử lý, kết quả mấy đệ tử dẫn đầu đã bị treo ngược lên cây, khi được người ta phát hiện một đám đều hoảng sợ rơi lệ đầy mặt, trong miệng không ngừng kể những việc sai mà mình làm từ nhỏ đến lớn. Việc này vừa ra không còn có ai dám nói xấu Yến Trì nữa.
Vệ trưởng lão vốn dĩ cũng hoài nghi là Yến Trì hoặc là Giang An Lan làm để Yến Trì hết giận. Nhưng mà ngày xảy ra chuyện, đệ tử Ngọc Tự bối cùng Giang An Lan, Giang Vân Lê, Giang Hiển Chiêm ở bên nhau. Việc này cũng liền không giải quyết được gì.
Từ Từ biết là việc này nhất định do vị chủ tử xinh đẹp làm, đừng nhìn y lớn lên xinh đẹp, nhìn như nhu nhược, trên thực tế lại rất tàn nhẫn.
“Vậy Lan Lan chắc là sẽ nhanh trở về.” Yến Trì vừa dứt lời, một người bận bạch y ngự kiếm tiến vào Xích Dương Phong. Dáng người cậu đĩnh đạc, trên người có kiếm khí nhàn nhạt. Nhìn từ xa giống như một thanh thần binh lợi khí, khó nén sát ý.
Giang An Lan nhảy từ trên kiếm xuống, lúc ánh mắt cậu nhìn thấy Yến Trì đang nằm trong tiểu đình, kiếm khí đầy người trong nháy mắt tiêu tán. Mặt mày vốn nghiêm túc cũng giãn ra, không còn khí thế như vừa rồi.
Yến Trì xem rõ ràng, nhịn không được nở nụ cười. Y xoay người, mặt hướng về phía Tiểu Kiếm Tu, nhìn cậu vẫy vẫy tay, “Lan Lan đã trở về rồi.”
“Ta đã trở về.” Giang An Lan gật đầu, vừa định đi qua, bỗng nhớ đến cái gì, cậu từ trong không gian lấy ra xác của một con thú to rồi vứt lên mặt đất.
Con thú kia rất lớn, trên cổ có vết kiếm rất sâu, chắc chắc là bị Giang An Lan một kiếm giết chết.
“Trên đường về ta gặp phải nuốt khiếu li. Nghe người ta nói chất thịt tươi ngon, liền mang về cho A Trì nếm thử.” Giang An Lan giải thích xong, cậu nhìn thoáng qua Từ Từ đang đứng bên người Yến Trì, nàng lập tức liền hiểu ý đi qua.
“Nuốt khiếu li chất thịt tươi mới, thiếu tông chủ mới vừa giết xong đúng là mới mẻ. Để Từ Từ đem thịt xử lý xong, đem nướng ở trên đá là ngon nhất.” Từ từ nhìn nuốt khiếu li cảm khái trong lòng.
Thực lực của nuốt khiếu li tuy rằng chẳng ra gì, nhưng tốc độ cực nhanh, rất khó đuổi kịp. Hơn nữa một thân từ da lông đến xương cốt đều là tài liệu luyện khí rất tốt, bên ngoài biết bao nhiêu người mong có được chút da lông của nó mà không được. Thiếu tông chủ nhà mình thế mà lại đánh trở về chỉ vì làm thức ăn cho vị đang nằm kia, phí phạm của trời nha!
Bất quá các chủ tử ăn xong, những cái xương cốt kia chắc chắn sẽ đưa cho nàng xử lý, nàng sẽ đem bán để kiếm lời mộ chút. Ô ô ô, nàng vừa nhìn trúng một bộ đồ làm bếp mới nhất được làm từ viêm dương thạch, dùng linh lực liền có thể điều chỉnh ngọn lửa. Rốt cuộc có thể mua, có cái này nàng lại có thể đổi mới thực đơn.
“Vậy đặt ở trong viện đi, lát nữa ta và Lan Lan sẽ cùng nhau thưởng thức.” Yến Trì chỉ ra sân phân phó.
Chờ đến khi Từ Từ khiêng nuốt khiếu li đến phòng bếp, Giang An Lan mới đi vào tiểu đình.
“Tới đây.” Yến Trì vỗ vỗ vị trí cạnh mình, nhìn Tiểu Kiếm Tu nhà mình, ý bảo cậu nằm cùng.
Giang An Lan nhìn vị trí kia, không biết sao lại đỏ mặt. “A Trì, ta mới trở về, trên người dơ.” Giang An Lan cúi đầu, ấp úng nói.
Nhiều năm qua đi, tuy rằng tâm trí Giang An Lan khôi phục thành người bình thường, nhưng lúc đối mặt với Yến Trì vẫn y hệt trước đây.
“Vậy Lan Lan đi đổi quần áo rồi lại qua đây.” Yến Trì cũng không làm khó cậu.
Giang An Lan nhìn ra được quyết tâm của Yến Trì, chỉ có thể lập tức về phòng thay quần áo rồi trở lại. Cậu nhìn vị trí bên cạnh Yến Trì, cắn chặt răng, nằm lên.
Lúc Giang An Lan nằm lên, trong nháy mắt Yến Trì liền dựa vào người cậu, trước sau như một, Tiểu Kiếm Tu dang hai cánh tay tiếp được y. Cho dù là khi vừa đụng vào thân thể y liền có chút cứng người lại, nhưng lại lập tức thả lỏng ra, thậm chí lặng lẽ điều chỉnh tư thế làm y dựa càng thêm thoải mái.
Mấy năm nay Giang An Lan ngày càng giống phụ thân và cha cậu. Bề ngoài ngày càng giống phụ thân, lạnh lùng ít khi nói cười, ngày thường liền trưng ra một cái mặt than nhưng thật ra cùng đời trước không khác nhau lắm. Kiếm pháp thì lại giống cha cậu, bộc lộ mũi nhọn, nhìn liền cảm nhận được thực lực không tầm thường.
Yến Trì nằm lên ngực Giang An Lan, kéo cánh tay đang không biết đặt đâu của cậu lên eo mình. Vừa lòng nhìn màu đỏ từ trên mặt của đối phương tràn xuống cổ. Nếu không phải bị quần áo che mất, phỏng chừng cả người đều đỏ lên.
“Trong khoảng thời gian Lan Lan ra ngoài, cha có tới tìm ta nói về lễ hợp tịch của hai chúng ta.” Yến Trì nắm tay Giang An Lan, đầu ngón tay xoa lên cái kén do luyện kiếm trên tay. Nhìn lại bàn tay trơn bóng, mịn màng của mình, Yến đại lão đột nhiên ý thức được chính mình mấy năm nay thật quá lười nhác.
“Tất cả dựa theo ý thích của A Trì.” Giang An Lan để cho đối phương bắt lấy tay mình lật tới lật lui, trong tầm mắt cậu, vừa vặn nhìn đến lồng ngực rộng mở của Yến Trì, nhìn làn da trắng như sứ, chỗ quan trọng lại giấu ở dưới lớp quần áo, làm cậu không nhịn được có chút mơ màng, giật giật hầu kết.
“Ta biết Lan Lan sẽ nói như vậy.” Yến Trì đã sớm nghĩ đến Giang An Lan sẽ trả lời như vậy, y xoay người, nhìn vào mắt Giang An Lan, “Ta đã nói với cha tất cả nghe theo sự sắp xếp của họ, ta và Lan Lan không có ý kiến gì. Ở Tu chân giới này, trừ Lan Lan ra ta không có người thân nào, cũng không cần mời ai cả.”
Nói một lúc, Yến Trì bỗng nhiên cảm thấy Giang An Lan muốn nói gì đó, có chút do dự, “Làm sao vậy Lan Lan, có chuyện gì sao?”
“Lần này ta đi giết ác giao có gặp một người” Nói tới đây Giang An Lan tạm dừng một chút, như là cố lấy dũng khí sau đó dưới ánh nhìn của Yến Trì lại lần nữa mở miệng: “Lúc đang giết ác giao ta cứu được một người của Cố gia”
Nghe được Giang An Lan nói đến Cố gia, ánh mắt Yến Trì lóe một chút, không đánh gãy lời nói của Giang An Lan, để cậu tiếp tục nói: “Quan hệ giữa Xích Dương Tông và Cố gia cũng được. Bọn họ vẫn luôn mua Linh Khí cùng đan dược do Mạnh trưởng lão và tôn trưởng lão luyện chế ra. Trên đường trở về hắn cùng ta nói một việc.
Giang An Lan hít sâu một hơi, “Trước đó vài ngày, Cố gia bắt đầu bí mật tìm một người ở toàn bộ Tu chân giới.” Giang An Lan nhìn Yến Trì nói, “Người của Cố gia kia vì ta là an nhân cứu mạng của hắn nên có nói với ta, Cố gia cần tìm một đứa trẻ đang thất lạc bên ngoài, đứa trẻ đó gọi là Yến Trì.”
“Trị hết tâm trí cho Lan Lan, hiện tại càng ngày càng thông minh.” Yến Trì nghe Giang An Lan nói cố gia liền biết Tiểu Kiếm Tu nhất định đoán được thân phận của y, cũng không gạt cậu, từ chiếc nhẫn trên tay lấy ra một khối lệnh bài có khắc chữ “ Cố”, “Mẹ ta là người của Cố gia. Nàng chết ở Phàm Nhân Giới, xương cốt cũng đã không còn. Trước đó vài ngày ta có đi nghĩa trang của Cố gia, đem mẹ an táng ở đó, xem như lá rụng về cội đi.”
Yến Trì thu lệnh bài lại, giơ tay xoa mặt Giang An Lan, “Để ta đoán xem, Lan Lan sợ ta trở lại Cố gia không trở về nữa đúng không?”
“Ta……” Giang An Lan nói không nên lời. Sau khi cậu nghe chuyện này phản ứng đầu tiên chính là người trùng tên trùng họ có rất nhiều, nhưng người mà Cố gia muốn tìm thật sự là đạo lữ của cậu. Trên đường trở về cậu vẫn luôn do dự không biết có nên nói với Yến Trì không, rõ ràng để A Trì tìm được người nhà, nhận tổ quy tông mới đúng. Nhưng mà trong tiềm thức cậu vẫn không muốn nói cho y, không muốn y trở về Cố gia.
“ Lan Lan ngốc.” Yến Trì nhìn Giang An Lan đang tự mình ghét bỏ, liền biết cậu suy nghĩ cái gì, y trực tiếp đem người kéo vào trong lòng ngực, ghé vào bên tai cậu nói, “ Khi Lan Lan mang ta về Xích Dương Phong ta chính là người của Lan Lan, sẽ luôn ở cạnh Lan Lan.”
Tay Yến Trì phất qua tóc của Giang An Lan, tiếp tục nói: “Trước khi ta tới Tu chân giới ta đã biết quan hệ của mình và Cố gia. Vốn dĩ muốn lợi dụng Lan Lan cùng cha để trở lại Tu chân giới đi tìm Cố gia. Nhưng mà Lan Lan rất tốt với ta, đem toàn bộ tài sản của mình đều đưa cho ta, lúc đó ta liền lựa chọn sẽ ở bên Lan Lan.”
“Trên đời này còn có ai tốt với ta hơn Lan Lan sao? Sẽ để ta ở trong tông hưởng thanh nhàn, chính mình ở bên ngoài vất vả làm nhiệm vụ, còn đem điểm cống hiến điểm đều cho ta sao? Sẽ có ai cố gắng giết một con nuốt khiếu li cho ta làm thịt nướng sao?” Yến Trì khó lắm mới nói được lời trong lòng, mấy năm nay y ăn cơm mềm đến cực kì an nhàn, còn không phải là ỷ vào Tiểu Kiếm Tu một lòng chỉ có y, một lòng chỉ sủng y sao.
“A Trì đáng giá tốt nhất.” Giang An Lan đem mặt vùi vào ngực Yến Trì, phát ra rầu rĩ thanh âm, nghe được lời nói của Yến Trì, làm cậu nhịn không được ôm chặt lấy Yến Trì.
Trước kia cậu mơ màng hồ đồ, tâm trí không được đầy đủ, cái gì cũng nghĩ không rõ. Hiện giờ Giang An Lan biết rõ ràng rằng, cậu muốn Yến Trì, ai cũng không thể cướp đi.
“Chủ tử, thiếu tông chủ, đồ vật đều chuẩn bị xong.” Tiếng nói của Từ Từ đánh gãy không khí hiện giờ của hai người.
Yến Trì buông Giang An Lan ra, lau đuôi mắt vừa đỏ lên của cậu, “Đi thôi, thịt nướng phải ăn liền mới ngon.”
“Ừm.” Giang An Lan đứng lên, duỗi tay kéo Yến Trì đứng dậy, mấy năm nay, thân thể Yến Trì nhìn qua vẫn rất gầy, nhưng mà lại cao lên rất nhiều, hiện giờ hai người đứng chung một chỗ, đã sắp cao bằng Giang An Lan.
Giang An Lan nhìn dây cột tóc trên đầu Yến Trì vì y vẫn luôn nằm xoay người nên đã bị lỏng ra, tóc đen khoác ở trên vai y, rõ ràng có chút hỗn độn, có thể là bởi vì gương mặt quá xinh đẹp của Yến Trì, ngược lại sinh ra vẻ đẹp lười biếng.
Giang An Lan vươn tay thay Yến Trì sửa sang lại một đầu tóc đen. Động tác của cậu thực nhẹ, đầu ngón tay cọ qua da đầu cũng không có làm Yến Trì cảm thấy không thoải mái.
Sau khi sửa lại tóc xong, Giang An Lan lấy ra một cây trâm màu tím nhạt, dùng nó cố định trụ tóc, lúc này mới buông tay.
Yến Trì sờ sờ trâm cài trên đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang An Lan: “Cây trâm từ đâu ra đây?”
“Giết được ác giao nên cư dân chỗ đó cảm tạ ta, tặng rất nhiều đồ vật.” Giang An Lan nhìn cây trâm trên đầu đạo lữ, nghĩ thầm quả nhiên đẹp, “Ta liền cầm cái trâm cài này, bởi vì cảm thấy có lẽ sẽ rất hợp với A Trì.”
“Lan Lan không nghĩ đến mình muốn cái gì sao?” Yến Trì duỗi tay nhéo mũi Giang An Lan, không dùng sức, đối phương cũng không né tránh.
“Ta chỉ muốn A Trì vui vẻ.” Giang An Lan sờ sờ chỗ bị nhéo, đỏ lỗ tai.
“Cảm ơn Lan Lan, ta thực vui vẻ.” Yến Trì cầm tay Giang An Lan nhéo nhéo, lôi kéo cậu đi đến chỗ Từ Từ đã chuẩn bị xong.
/64
|