Ở Xích Dương Tông, Vệ Lâu, Ngọc Cảnh, Ngọc Phong và Ngọc Dao đang cùng nhau canh giữ trước ngọn núi của tông chủ. Mạnh Dĩnh đi ra nhìn mấy người họ: “Nguyên Thanh và thiếu tông chủ còn chưa trở về sao?”
“Vừa mới nhận được tin của Nguyên Thanh, nghe nói họ sắp về đến rồi.” Vệ Lâu nhìn xa xăm rồi lại quay đầu lại nhìn về phía cửa điện, trên mặt có chút lo lắng nói, “Tông chủ và Hiển Chiêm sao rồi?”
“Tông chủ thì vẫn ổn, nhờ có lão Tôn liên tục đưa đan dược thêm việc trong điện có Tụ Linh Trận nên vẫn còn chịu đựng được. Nhưng còn Hiển Chiêm thì sắp không xong rồi.” Mạnh Dĩnh nghĩ lại sắc mặt tái nhợt của Giang Hiển Chiêm lúc nãy. Hai ngày trước, hắn vẫn còn tỉnh táo được một chút nhưng hôm nay thì hắn đã hoàn toàn hôn mê, hơi thở cũng ngày càng nhẹ hơn, có lẽ đã sắp không chịu được nữa rồi. Trong hoàn cảnh này thì Tôn trưởng lão cũng không giúp được gì, bây giờ chỉ biết trông chờ vào linh lực của Giang Vân Lê thôi.
Mạnh Dĩnh thở dài một cái, bọn họ đã vào Xích Dương Tông từ khi còn trẻ, đến tận bây giờ cũng được xem như lớn lên cùng nhau. Tuy rằng Giang Hiển Chiêm luôn chọc nàng tức đến xì khói nhưng nàng vẫn hy vọng hắn sống vui vẻ, khỏe mạnh để cãi lộn với nàng, nàng vẫn muốn ăn cơm chó do hắn phát dài dài.
Nếu như Xích Dương Tông thiếu Xích Dương Kiếm Tôn thì chắc có lẽ người đau khổ nhất chính là tông chủ Xích Dương Tông.
“Trở về rồi! Trở về rồi!” Ngọc Phong vẫn luôn nhìn ra ngoài từ nãy giờ nên hắn là người đầu tiên phát hiện ra có một chiếc linh thuyền đang bay về phía Xích Dương Tông. Hắn chỉ tay về phía đó rồi hô lớn, “Đó là linh thuyền của thiếu tông chủ và Thù trưởng lão, bọn họ đã trở về rồi.”
Mọi người nghe Ngọc Phong nói vậy nên vội nhìn qua đó, đúng là có một chiếc linh thuyền đang bay về phía này. Bỗng nhiên có hai người nhảy từ trên linh thuyền xuống rồi ngự kiếm bay qua đây sau đó dừng lại trước mặt mấy người bọn họ. Người đang bay tới chính là Giang An Lan đang ôm Yến Trì.
“Trở về rồi sao. Có tìm được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan không?” Mạnh Dĩnh nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau khi thấy họ không bị thương mới yên lòng rồi vội vàng hỏi.
“Tìm được rồi, cha và phụ thân vẫn ổn chứ?” Giang An Lan gật đầu. Cậu thấy mọi người đều đang tập trung ở cửa nên đã vội hỏi tình trạng của Giang Hiển Chiêm.
“Đúng rồi, đúng rồi, mau đi cứu Hiển Chiêm đi, đừng kéo dài nữa, đi thôi. Lão Tôn đang canh chừng tông chủ và Hiển Chiêm ở bên trong!” Mạnh Dĩnh biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện nên vội vàng giục hai người đi vào trong.
Giang An Lan lại ôm lấy eo Yến Trì một lần nữa sau đó cùng y đi vào trong điện.
“Phụ thân, chúng con đã về rồi đây.” Giang An Lan đẩy cửa đi vào trong điện. Tụ Linh Trận trong điện vẫn còn hoạt động, linh khí tràn ngập khắp mọi nơi.
Yến Trì và Giang An Lan đi đến cạnh giường nhìn thấy Giang Hiển Chiêm đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. Yến Trì dùng thần thức lướt sơ qua thì thấy người này sắp không xong rồi.
Y nhìn về phía Giang Vân Lê đang ở bên cạnh, hai mắt hắn có chút ửng đỏ, hơi thở cũng rất rối loạn. Đây là tác dụng phụ của việc liên tục sử dụng linh lực, chắc chắn là cơ thể của hắn cũng sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn nắm chặt lấy tay của người trên giường và nhìn người nọ một cách vô cùng chăm chú giống như không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào của người nọ.
“Thiếu tông chủ, cuối cùng thì các ngươi cũng trở về rồi.” Khi Tôn trưởng lão nhìn thấy Giang An Lan và Yến Trì đi vào đã thở phào nhẹ nhõm một cái. Xung quanh hắn có rất nhiều bình rỗng, nhìn qua thì có lẽ nó dùng để đựng đan dược bổ sung linh lực, chắc hẳn là nó được chuẩn bị cho Giang Vân Lê.
Giang An Lan lấy bình dược mà Yến Trì đã cho cậu ra rồi đưa tới trước mặt Giang Vân Lê, “Phụ thân, đây là Thiên Nguyên Đan mà A Trì tìm được trong ảo cảnh Cực Hải.”
“Thiên Nguyên Đan?” Tôn trưởng lão kinh ngạc hỏi lại, hắn thò qua nhìn bình dược, trên mặt hắn lộ vẻ khó tin, “Tương truyền rằng Thiên Nguyên Đan chính là đan dược được luyện ra từ ngàn năm trước vì phương pháp luyện ra nó đã bị thất truyền từ lâu. Đây là loại đan dược vô cùng cao cấp. Nếu như nó thật sự là Thiên Nguyên Đan thì chắc chắn Hiển Chiêm sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
“Lan nhi vất vả rồi.” Từ trước đến giờ gương mặt của Giang Vân Lê lúc nào cũng lạnh lùng nhưng giờ cũng đã có vẻ thả lỏng hơn nhiều, “Làm phiền Tôn trưởng lão.”
“Vâng, tông chủ.” Tôn trưởng lão nhận bình dược mà Giang An Lan đưa qua rồi bảo cậu lui xa ra một chút. Hắn mở bình rồi lấy ra một viên trơn bóng như ngọc thạch. Xung quanh nó có linh khí lượn lờ nhưng sắp tích tụ lại với nhau.
Tôn trưởng lão đút đan dược vào miệng Giang Hiển Chiêm để hắn nuốt xuống. Sau đó hắn dùng linh lực đưa viên đan dược đó vào trong bụng Giang Hiển Chiêm rồi từ từ phá nát nó ở chỗ đan điền đang khô cạn để nó thấm vào từng nơi trong cơ thể Giang Hiển Chiêm.
“Ưm……” Vốn dĩ đang hôn mê nhưng giờ Giang Hiển Chiêm lại rên nhẹ một cái giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.
“Bây giờ tông chủ có thể ngừng truyền linh lực được rồi. Thiên Nguyên Đan đã bắt đầu phát huy tác dụng.” Tôn trưởng lão nói với Giang Vân Lê. Thiên Nguyên Đan có tác dụng mạnh mẽ hơn so với những gì hắn nghĩ. Nếu Giang Vân Lê còn tiếp tục truyền linh lực thì sẽ làm linh lực trong có thể Giang Hiển Chiêm bị thừa ra và sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Giang Vân Lê rút tay về, rốt cuộc hắn cũng có thể ngừng lại sau nhiều ngày liên tục truyền linh lực. Hắn lảo đảo một cái nên Giang An Lan đã đỡ lấy. Phụ tử hai người cùng nhau nhìn về phía Giang Hiển Chiêm.
Yến Trì dùng thần thức để theo dõi hiệu quả của đan dược, y thấy nó nhanh chóng chữa trị cho cơ thể đã suy tàn của Giang Hiển Chiêm. Kinh mạch yếu ớt đã được mở rộng, đan điền cũng dang dần tốt hơn. Đơn linh căn cũng được đan dược chữa trị nên có thêm sức sống.
Thân thể Giang Hiển Chiêm sau khi nghịch thiên sinh con đã gần như sụp đổ nay đã được đan dược chữa trị cho khôi phục như xưa giống như có được một cuộc đời mới, tựa như phượng hoàng niết bàn trùng sinh phải đi từ lúc thoi thóp mới đến được khi có một sinh mệnh mới, một cuộc sống mới.
Sau khi Thiên Nguyên Đan chữa trị cho cơ thể của Giang Hiển Chiêm xong thì những dược hiệu còn lại đều hóa thành linh lực chảy vào đan điền.
Gương mặt hắn cũng không còn tái nhợt mà dần trở nên hồng hào, hắn đã không còn dáng vẻ bệnh tật lúc trước. Linh kiếm của hắn cũng giống như cảm nhận được điều gì đó nên liên tục phát ra tiếng.
Một lát sau, Giang Hiển Chiêm từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ của hắn nhìn về phía hai người có vẻ hồi hộp nhất ở đây,“Vân Lê, Lan nhi.”
“Cha!” Giang An Lan vội vàng tiến lên để đỡ Giang Hiển Chiêm đang muốn đứng dậy, “Người có chỗ nào không khỏe hay không?”
“Ta?” Giang Hiển Chiêm còn nhớ rõ tình trạng của mình lúc trước. Không ngờ hắn còn có cơ hội nhìn thấy đạo lữ và con trai một lần nữa, trong lòng hắn cũng bắt đầu kích động lên. Nghe Giang An Lan nói vậy, hắn đã nhìn kỹ lại cơ thể của mình. Lúc này hắn mới chú ý tới thân thể rách nát kia của hắn đã được khôi phục lại hoàn toàn.
Giang Hiển Chiêm ngồi thẳng lên rồi xếp bằng đả tọa một lát. Linh lực được lưu động rất dễ dàng, thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, giống như được trở lại những ngày còn trẻ.
Giang Hiển Chiêm mở mắt ra nhìn vào tay mình, không khó để nhận ra sức mạnh lúc này của hắn. Hắn là thật sự khỏe lại. “Vân Lê, ta không sao rồi! Thậm chí ta còn đạt tới đỉnh của Hóa Thần Kỳ!”
Giang Vân Lê giơ tay qua ấn lên vai Giang Hiển Chiêm, một tia linh lực đi vào trong cơ thể Giang Hiển Chiêm, nó chạy hết một vòng mới thì Giang Vân Lê mới dám tin những gì Giang Hiển Chiêm nói. Cuối cùng Giang Vân Lê cũng có thể thả lỏng rồi, hắn cười nhẹ một cái, niềm vui ở lúc này lất át cả sự khổ cực của mấy ngày qua.
“Vậy là tốt rồi……” Vừa dứt lời thì Giang Vân Lê đã bủn rủn ngã xuống người Giang Hiển Chiêm làm Giang Hiển Chiêm sợ tới mức vội vàng luống cuống tay chân ôm lấy đạo lữ nhà mình.
“Vân Lê Vân Lê! Lão Tôn, Vân Lê bị sao vậy?” Giang Hiển Chiêm cẩn thận kiểm tra Giang Vân Lê, hắn phát hiện hình như Vân Lê chỉ là quá mệt mỏi nên mới ngất đi, đến lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt người kia xuống cái giường mà hắn vừa nằm.
“Mấy ngày nay tông chủ đã liên tục dùng linh lực để duy trì sự sống cho ngươi nên linh lực luôn trong tình trạng bị tiêu hao quá mức phải dùng đan dược chống đỡ mới chịu được đến giờ. Bây giờ ngươi đã không sao nên tông chủ mới dám thả lỏng.” Tôn trưởng lão biết rõ tình trạng lúc này của Giang Vân Lê. Nói thật Giang Vân Lê có thể kiên trì được lâu như vậy quả thật rất đáng khâm phục.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi Vân Lê” Giang Hiển Chiêm cúi đầu xuống hôn lên trán Giang Vân Lê sau đó kéo chăn lên đắp cho hắn.
“Mấy ngày nay các vị trưởng lão cũng đã vất vả nhiều vì ta rồi.” Giang Hiển Chiêm nhìn về phía Tôn trưởng lão. Tuy rằng không gặp những người khác nhưng hắn cũng biết mấy ngày nay họ đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Đều là sư huynh đệ trong cùng một tông môn cả, nói mấy lời khách sáo này làm gì.” Tôn trưởng lão vẫy vẫy tay. “Ngươi có thể được cứu cũng là nhờ thiếu tông chủ mang Thiên Nguyên Đan về kịp lúc.”
“Không phải ta, đây là A Trì tìm được.” Giang An Lan thành thật nói. Thiên Nguyên Đan là do Yến Trì tìm được cho cậu nên đây công ơn này là của Yến Trì.
Giang Hiển Chiêm nhìn sang Yến Trì đang dựa vào người con trai của hắn. Chỉ mới không gặp một khoảng thời gian mà hắn phát hiện cảm giác mà Yến Trì mang lại cho người khác càng thêm thâm sâu khó lường, hắn lại nhìn về phía con trai của mình, tu vi của con trai hắn cũng được tăng lên một cách rõ ràng. “Ta biết ngươi không cần lời cảm ơn của người khác, ta cũng biết rằng ngươi cứu ta cũng vì nể tình Lan Nhi mà thôi. Nhưng mà bất luận như thế nào thì ngươi cũng đã cứu mạng ta, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì, ta cũng đã gặp được cơ duyên của mình, xem như cả hai cùng được lợi thôi.” Đây là lần đầu tiên Yến Trì nhận được lời cảm ơn trịnh trọng đến vậy nên có chút không quen. Y vừa định nói gì đó bỗng nhiên cảm được tín vật của mình bị bóp nát.
Là Giải Tế ở Phàm Nhân Giới! Yến Trì ngồi dậy, “Lan Lan, ta đi đến Phàm Nhân giới một chuyến, chuyện ở đây giao cho Lan Lan nha. Ta sẽ trở về sớm thôi.”
“Được, A Trì nhớ cẩn thận.” Giang An Lan biết Yến Trì có việc gấp nên cũng không ngăn cản y. Sau khi cậu nhắc y chú ý an toàn xong thì Yến Trì đã biến mất trong nháy mắt.
Yến Trì vừa tới Phàm Nhân giới đã dựa vào tín vật để tìm thấy gia đình Giải Tế. Bọn họ đang trốn trong một hang núi mà ngoài cửa hang lại có một con yêu thú rất lớn đang điên cuồng thò móng vuốt vào trong để bắt người.
Yến Trì xuất hiện đột ngột làm yêu thú quay đầu lại. Nó nghe thấy hơi thở của con người nên vội lao về phía Yến Trì. Yến Trì nhướng mày, y lấy thanh đao quen thuộc ra, đao vừa chém xuống thì con yêu thú kia đã bay đầu.
Y dùng thanh đao chọc vào đầu yêu thú, không có yêu đan vậy không phải là yêu thú bình thường mà là yêu ma. Từ lúc bị phong ấn thì cả ngàn năm nay yêu ma đã không còn xuất hiện nữa. Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở Phàm Nhân giới?
“Đội ơn công tử đã cứu giúp!” Giải Tế thấy bên ngoài không còn tiếng động nên đã đánh liều ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra. Khi hắn nhìn thấy được vị công tử kia và thi thể bên chân y thì hắn biết mình đã được cứu.
“Thứ này từ đâu ra?” Yến Trì liếc mắt nhìn Giải Tế rồi dùng mũi đao chỉ chỉ thi thể trên mặt đất hỏi.
“Tại hạ cũng không biết. Chỉ biết rằng vài ngày trước có mấy con quái vật giống vậy xuất hiện ở trong thành. Lúc đầu chúng chỉ ăn gia súc nhưng càng ngày càng lớn lên thì chúng lại bắt đầu ăn cả con người.” Giải Tế quay đầu lại nhìn vợ hắn cũng đang đi ra vì lo lắng cho hắn, “Tại hạ dẫn Tứ Nương chạy ra khỏi thành muốn đi tị nạn nhưng không ngờ giữa đường lại gặp con quái vật này. Trong lúc cùng đường mới bóp nát tín vật mà công tử đã cho.”
“Đây là yêu ma, chúng nó vốn không nên xuất hiện ở Phàm Nhân giới.” Yến Trì quăng một mồi lửa để thiêu hủy thi thể kia. Yêu ma đã bị phong ấn tại Yêu Ma giới bên cạnh Tu Chân giới cách Phàm Nhân Giới khá xa, nếu như yêu ma thoát khỏi phong ấn thì nơi đầu tiên chúng tấn công phải là Tu Chân giới mới đúng.
Tu sĩ bình thường nếu như gặp phải yêu ma cũng phải khổ chiến một trận chứ nói chi đến người phàm. Yến Trì thả thần thức ra xem xét khắp nơi, những nơi mà thần thức của y đi qua đều hiện cảnh yêu ma đang mặc sức tàn sát người thường.
“Phàm Nhân giới đã không còn an toàn nữa, nếu như ngươi còn muốn sống thì không nên ở lại đây.” Yến Trì thu thần thức về rồi nhìn Giải Tế nói, “Cây kim xăm mình kia đã giúp ta gặp được người trong tộc của ngươi, ta sẽ đưa ngươi qua chỗ tộc của mình, ngươi có đồng ý không?”
Giải Tế họ Giải, đoán chừng là con cháu của những người đã rời khỏi Minh Hải Tộc khi xưa. Có lẽ sau khi bị diệt tông họ đã chạy đến Phàm Nhân giới chứ nếu không thì Giải Tế không thể nào có được chìa khóa đi vào đảo Cực Hải.
Tứ Nương vừa ra tới nghe vậy đã vội nói: “Tướng công à, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nên đi cùng với công tử đi. Ta còn muốn nhìn thấy con của chúng ta chào đời.”
Giải Tế nhìn vợ mình vác bụng bầu cầu xin. Trong thành đã bị những con quái vật kia xâm chiếm, chỉ cần gia đình hắn bình an thì đi đâu cũng được, “Cầu xin công tử dẫn chúng ta rời đi.”
Yến Trì dẫn Giải Tế và Tứ Nương bay về phía đảo Cực Hải ở Tu Chân giới.
“Vừa mới nhận được tin của Nguyên Thanh, nghe nói họ sắp về đến rồi.” Vệ Lâu nhìn xa xăm rồi lại quay đầu lại nhìn về phía cửa điện, trên mặt có chút lo lắng nói, “Tông chủ và Hiển Chiêm sao rồi?”
“Tông chủ thì vẫn ổn, nhờ có lão Tôn liên tục đưa đan dược thêm việc trong điện có Tụ Linh Trận nên vẫn còn chịu đựng được. Nhưng còn Hiển Chiêm thì sắp không xong rồi.” Mạnh Dĩnh nghĩ lại sắc mặt tái nhợt của Giang Hiển Chiêm lúc nãy. Hai ngày trước, hắn vẫn còn tỉnh táo được một chút nhưng hôm nay thì hắn đã hoàn toàn hôn mê, hơi thở cũng ngày càng nhẹ hơn, có lẽ đã sắp không chịu được nữa rồi. Trong hoàn cảnh này thì Tôn trưởng lão cũng không giúp được gì, bây giờ chỉ biết trông chờ vào linh lực của Giang Vân Lê thôi.
Mạnh Dĩnh thở dài một cái, bọn họ đã vào Xích Dương Tông từ khi còn trẻ, đến tận bây giờ cũng được xem như lớn lên cùng nhau. Tuy rằng Giang Hiển Chiêm luôn chọc nàng tức đến xì khói nhưng nàng vẫn hy vọng hắn sống vui vẻ, khỏe mạnh để cãi lộn với nàng, nàng vẫn muốn ăn cơm chó do hắn phát dài dài.
Nếu như Xích Dương Tông thiếu Xích Dương Kiếm Tôn thì chắc có lẽ người đau khổ nhất chính là tông chủ Xích Dương Tông.
“Trở về rồi! Trở về rồi!” Ngọc Phong vẫn luôn nhìn ra ngoài từ nãy giờ nên hắn là người đầu tiên phát hiện ra có một chiếc linh thuyền đang bay về phía Xích Dương Tông. Hắn chỉ tay về phía đó rồi hô lớn, “Đó là linh thuyền của thiếu tông chủ và Thù trưởng lão, bọn họ đã trở về rồi.”
Mọi người nghe Ngọc Phong nói vậy nên vội nhìn qua đó, đúng là có một chiếc linh thuyền đang bay về phía này. Bỗng nhiên có hai người nhảy từ trên linh thuyền xuống rồi ngự kiếm bay qua đây sau đó dừng lại trước mặt mấy người bọn họ. Người đang bay tới chính là Giang An Lan đang ôm Yến Trì.
“Trở về rồi sao. Có tìm được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan không?” Mạnh Dĩnh nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau khi thấy họ không bị thương mới yên lòng rồi vội vàng hỏi.
“Tìm được rồi, cha và phụ thân vẫn ổn chứ?” Giang An Lan gật đầu. Cậu thấy mọi người đều đang tập trung ở cửa nên đã vội hỏi tình trạng của Giang Hiển Chiêm.
“Đúng rồi, đúng rồi, mau đi cứu Hiển Chiêm đi, đừng kéo dài nữa, đi thôi. Lão Tôn đang canh chừng tông chủ và Hiển Chiêm ở bên trong!” Mạnh Dĩnh biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện nên vội vàng giục hai người đi vào trong.
Giang An Lan lại ôm lấy eo Yến Trì một lần nữa sau đó cùng y đi vào trong điện.
“Phụ thân, chúng con đã về rồi đây.” Giang An Lan đẩy cửa đi vào trong điện. Tụ Linh Trận trong điện vẫn còn hoạt động, linh khí tràn ngập khắp mọi nơi.
Yến Trì và Giang An Lan đi đến cạnh giường nhìn thấy Giang Hiển Chiêm đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. Yến Trì dùng thần thức lướt sơ qua thì thấy người này sắp không xong rồi.
Y nhìn về phía Giang Vân Lê đang ở bên cạnh, hai mắt hắn có chút ửng đỏ, hơi thở cũng rất rối loạn. Đây là tác dụng phụ của việc liên tục sử dụng linh lực, chắc chắn là cơ thể của hắn cũng sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn nắm chặt lấy tay của người trên giường và nhìn người nọ một cách vô cùng chăm chú giống như không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào của người nọ.
“Thiếu tông chủ, cuối cùng thì các ngươi cũng trở về rồi.” Khi Tôn trưởng lão nhìn thấy Giang An Lan và Yến Trì đi vào đã thở phào nhẹ nhõm một cái. Xung quanh hắn có rất nhiều bình rỗng, nhìn qua thì có lẽ nó dùng để đựng đan dược bổ sung linh lực, chắc hẳn là nó được chuẩn bị cho Giang Vân Lê.
Giang An Lan lấy bình dược mà Yến Trì đã cho cậu ra rồi đưa tới trước mặt Giang Vân Lê, “Phụ thân, đây là Thiên Nguyên Đan mà A Trì tìm được trong ảo cảnh Cực Hải.”
“Thiên Nguyên Đan?” Tôn trưởng lão kinh ngạc hỏi lại, hắn thò qua nhìn bình dược, trên mặt hắn lộ vẻ khó tin, “Tương truyền rằng Thiên Nguyên Đan chính là đan dược được luyện ra từ ngàn năm trước vì phương pháp luyện ra nó đã bị thất truyền từ lâu. Đây là loại đan dược vô cùng cao cấp. Nếu như nó thật sự là Thiên Nguyên Đan thì chắc chắn Hiển Chiêm sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
“Lan nhi vất vả rồi.” Từ trước đến giờ gương mặt của Giang Vân Lê lúc nào cũng lạnh lùng nhưng giờ cũng đã có vẻ thả lỏng hơn nhiều, “Làm phiền Tôn trưởng lão.”
“Vâng, tông chủ.” Tôn trưởng lão nhận bình dược mà Giang An Lan đưa qua rồi bảo cậu lui xa ra một chút. Hắn mở bình rồi lấy ra một viên trơn bóng như ngọc thạch. Xung quanh nó có linh khí lượn lờ nhưng sắp tích tụ lại với nhau.
Tôn trưởng lão đút đan dược vào miệng Giang Hiển Chiêm để hắn nuốt xuống. Sau đó hắn dùng linh lực đưa viên đan dược đó vào trong bụng Giang Hiển Chiêm rồi từ từ phá nát nó ở chỗ đan điền đang khô cạn để nó thấm vào từng nơi trong cơ thể Giang Hiển Chiêm.
“Ưm……” Vốn dĩ đang hôn mê nhưng giờ Giang Hiển Chiêm lại rên nhẹ một cái giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.
“Bây giờ tông chủ có thể ngừng truyền linh lực được rồi. Thiên Nguyên Đan đã bắt đầu phát huy tác dụng.” Tôn trưởng lão nói với Giang Vân Lê. Thiên Nguyên Đan có tác dụng mạnh mẽ hơn so với những gì hắn nghĩ. Nếu Giang Vân Lê còn tiếp tục truyền linh lực thì sẽ làm linh lực trong có thể Giang Hiển Chiêm bị thừa ra và sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Giang Vân Lê rút tay về, rốt cuộc hắn cũng có thể ngừng lại sau nhiều ngày liên tục truyền linh lực. Hắn lảo đảo một cái nên Giang An Lan đã đỡ lấy. Phụ tử hai người cùng nhau nhìn về phía Giang Hiển Chiêm.
Yến Trì dùng thần thức để theo dõi hiệu quả của đan dược, y thấy nó nhanh chóng chữa trị cho cơ thể đã suy tàn của Giang Hiển Chiêm. Kinh mạch yếu ớt đã được mở rộng, đan điền cũng dang dần tốt hơn. Đơn linh căn cũng được đan dược chữa trị nên có thêm sức sống.
Thân thể Giang Hiển Chiêm sau khi nghịch thiên sinh con đã gần như sụp đổ nay đã được đan dược chữa trị cho khôi phục như xưa giống như có được một cuộc đời mới, tựa như phượng hoàng niết bàn trùng sinh phải đi từ lúc thoi thóp mới đến được khi có một sinh mệnh mới, một cuộc sống mới.
Sau khi Thiên Nguyên Đan chữa trị cho cơ thể của Giang Hiển Chiêm xong thì những dược hiệu còn lại đều hóa thành linh lực chảy vào đan điền.
Gương mặt hắn cũng không còn tái nhợt mà dần trở nên hồng hào, hắn đã không còn dáng vẻ bệnh tật lúc trước. Linh kiếm của hắn cũng giống như cảm nhận được điều gì đó nên liên tục phát ra tiếng.
Một lát sau, Giang Hiển Chiêm từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ của hắn nhìn về phía hai người có vẻ hồi hộp nhất ở đây,“Vân Lê, Lan nhi.”
“Cha!” Giang An Lan vội vàng tiến lên để đỡ Giang Hiển Chiêm đang muốn đứng dậy, “Người có chỗ nào không khỏe hay không?”
“Ta?” Giang Hiển Chiêm còn nhớ rõ tình trạng của mình lúc trước. Không ngờ hắn còn có cơ hội nhìn thấy đạo lữ và con trai một lần nữa, trong lòng hắn cũng bắt đầu kích động lên. Nghe Giang An Lan nói vậy, hắn đã nhìn kỹ lại cơ thể của mình. Lúc này hắn mới chú ý tới thân thể rách nát kia của hắn đã được khôi phục lại hoàn toàn.
Giang Hiển Chiêm ngồi thẳng lên rồi xếp bằng đả tọa một lát. Linh lực được lưu động rất dễ dàng, thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, giống như được trở lại những ngày còn trẻ.
Giang Hiển Chiêm mở mắt ra nhìn vào tay mình, không khó để nhận ra sức mạnh lúc này của hắn. Hắn là thật sự khỏe lại. “Vân Lê, ta không sao rồi! Thậm chí ta còn đạt tới đỉnh của Hóa Thần Kỳ!”
Giang Vân Lê giơ tay qua ấn lên vai Giang Hiển Chiêm, một tia linh lực đi vào trong cơ thể Giang Hiển Chiêm, nó chạy hết một vòng mới thì Giang Vân Lê mới dám tin những gì Giang Hiển Chiêm nói. Cuối cùng Giang Vân Lê cũng có thể thả lỏng rồi, hắn cười nhẹ một cái, niềm vui ở lúc này lất át cả sự khổ cực của mấy ngày qua.
“Vậy là tốt rồi……” Vừa dứt lời thì Giang Vân Lê đã bủn rủn ngã xuống người Giang Hiển Chiêm làm Giang Hiển Chiêm sợ tới mức vội vàng luống cuống tay chân ôm lấy đạo lữ nhà mình.
“Vân Lê Vân Lê! Lão Tôn, Vân Lê bị sao vậy?” Giang Hiển Chiêm cẩn thận kiểm tra Giang Vân Lê, hắn phát hiện hình như Vân Lê chỉ là quá mệt mỏi nên mới ngất đi, đến lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt người kia xuống cái giường mà hắn vừa nằm.
“Mấy ngày nay tông chủ đã liên tục dùng linh lực để duy trì sự sống cho ngươi nên linh lực luôn trong tình trạng bị tiêu hao quá mức phải dùng đan dược chống đỡ mới chịu được đến giờ. Bây giờ ngươi đã không sao nên tông chủ mới dám thả lỏng.” Tôn trưởng lão biết rõ tình trạng lúc này của Giang Vân Lê. Nói thật Giang Vân Lê có thể kiên trì được lâu như vậy quả thật rất đáng khâm phục.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi Vân Lê” Giang Hiển Chiêm cúi đầu xuống hôn lên trán Giang Vân Lê sau đó kéo chăn lên đắp cho hắn.
“Mấy ngày nay các vị trưởng lão cũng đã vất vả nhiều vì ta rồi.” Giang Hiển Chiêm nhìn về phía Tôn trưởng lão. Tuy rằng không gặp những người khác nhưng hắn cũng biết mấy ngày nay họ đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Đều là sư huynh đệ trong cùng một tông môn cả, nói mấy lời khách sáo này làm gì.” Tôn trưởng lão vẫy vẫy tay. “Ngươi có thể được cứu cũng là nhờ thiếu tông chủ mang Thiên Nguyên Đan về kịp lúc.”
“Không phải ta, đây là A Trì tìm được.” Giang An Lan thành thật nói. Thiên Nguyên Đan là do Yến Trì tìm được cho cậu nên đây công ơn này là của Yến Trì.
Giang Hiển Chiêm nhìn sang Yến Trì đang dựa vào người con trai của hắn. Chỉ mới không gặp một khoảng thời gian mà hắn phát hiện cảm giác mà Yến Trì mang lại cho người khác càng thêm thâm sâu khó lường, hắn lại nhìn về phía con trai của mình, tu vi của con trai hắn cũng được tăng lên một cách rõ ràng. “Ta biết ngươi không cần lời cảm ơn của người khác, ta cũng biết rằng ngươi cứu ta cũng vì nể tình Lan Nhi mà thôi. Nhưng mà bất luận như thế nào thì ngươi cũng đã cứu mạng ta, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì, ta cũng đã gặp được cơ duyên của mình, xem như cả hai cùng được lợi thôi.” Đây là lần đầu tiên Yến Trì nhận được lời cảm ơn trịnh trọng đến vậy nên có chút không quen. Y vừa định nói gì đó bỗng nhiên cảm được tín vật của mình bị bóp nát.
Là Giải Tế ở Phàm Nhân Giới! Yến Trì ngồi dậy, “Lan Lan, ta đi đến Phàm Nhân giới một chuyến, chuyện ở đây giao cho Lan Lan nha. Ta sẽ trở về sớm thôi.”
“Được, A Trì nhớ cẩn thận.” Giang An Lan biết Yến Trì có việc gấp nên cũng không ngăn cản y. Sau khi cậu nhắc y chú ý an toàn xong thì Yến Trì đã biến mất trong nháy mắt.
Yến Trì vừa tới Phàm Nhân giới đã dựa vào tín vật để tìm thấy gia đình Giải Tế. Bọn họ đang trốn trong một hang núi mà ngoài cửa hang lại có một con yêu thú rất lớn đang điên cuồng thò móng vuốt vào trong để bắt người.
Yến Trì xuất hiện đột ngột làm yêu thú quay đầu lại. Nó nghe thấy hơi thở của con người nên vội lao về phía Yến Trì. Yến Trì nhướng mày, y lấy thanh đao quen thuộc ra, đao vừa chém xuống thì con yêu thú kia đã bay đầu.
Y dùng thanh đao chọc vào đầu yêu thú, không có yêu đan vậy không phải là yêu thú bình thường mà là yêu ma. Từ lúc bị phong ấn thì cả ngàn năm nay yêu ma đã không còn xuất hiện nữa. Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở Phàm Nhân giới?
“Đội ơn công tử đã cứu giúp!” Giải Tế thấy bên ngoài không còn tiếng động nên đã đánh liều ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra. Khi hắn nhìn thấy được vị công tử kia và thi thể bên chân y thì hắn biết mình đã được cứu.
“Thứ này từ đâu ra?” Yến Trì liếc mắt nhìn Giải Tế rồi dùng mũi đao chỉ chỉ thi thể trên mặt đất hỏi.
“Tại hạ cũng không biết. Chỉ biết rằng vài ngày trước có mấy con quái vật giống vậy xuất hiện ở trong thành. Lúc đầu chúng chỉ ăn gia súc nhưng càng ngày càng lớn lên thì chúng lại bắt đầu ăn cả con người.” Giải Tế quay đầu lại nhìn vợ hắn cũng đang đi ra vì lo lắng cho hắn, “Tại hạ dẫn Tứ Nương chạy ra khỏi thành muốn đi tị nạn nhưng không ngờ giữa đường lại gặp con quái vật này. Trong lúc cùng đường mới bóp nát tín vật mà công tử đã cho.”
“Đây là yêu ma, chúng nó vốn không nên xuất hiện ở Phàm Nhân giới.” Yến Trì quăng một mồi lửa để thiêu hủy thi thể kia. Yêu ma đã bị phong ấn tại Yêu Ma giới bên cạnh Tu Chân giới cách Phàm Nhân Giới khá xa, nếu như yêu ma thoát khỏi phong ấn thì nơi đầu tiên chúng tấn công phải là Tu Chân giới mới đúng.
Tu sĩ bình thường nếu như gặp phải yêu ma cũng phải khổ chiến một trận chứ nói chi đến người phàm. Yến Trì thả thần thức ra xem xét khắp nơi, những nơi mà thần thức của y đi qua đều hiện cảnh yêu ma đang mặc sức tàn sát người thường.
“Phàm Nhân giới đã không còn an toàn nữa, nếu như ngươi còn muốn sống thì không nên ở lại đây.” Yến Trì thu thần thức về rồi nhìn Giải Tế nói, “Cây kim xăm mình kia đã giúp ta gặp được người trong tộc của ngươi, ta sẽ đưa ngươi qua chỗ tộc của mình, ngươi có đồng ý không?”
Giải Tế họ Giải, đoán chừng là con cháu của những người đã rời khỏi Minh Hải Tộc khi xưa. Có lẽ sau khi bị diệt tông họ đã chạy đến Phàm Nhân giới chứ nếu không thì Giải Tế không thể nào có được chìa khóa đi vào đảo Cực Hải.
Tứ Nương vừa ra tới nghe vậy đã vội nói: “Tướng công à, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nên đi cùng với công tử đi. Ta còn muốn nhìn thấy con của chúng ta chào đời.”
Giải Tế nhìn vợ mình vác bụng bầu cầu xin. Trong thành đã bị những con quái vật kia xâm chiếm, chỉ cần gia đình hắn bình an thì đi đâu cũng được, “Cầu xin công tử dẫn chúng ta rời đi.”
Yến Trì dẫn Giải Tế và Tứ Nương bay về phía đảo Cực Hải ở Tu Chân giới.
/64
|