Chương 14: Chỉ xin lỗi thôi vẫn chưa đủ.
An Nhược cao 1m67, con gái như vậy đã xem như rất cao rồi.
Nhưng đứng trước mặt Đường Ngọc Thần, cô thấp hơn anh một khoảng lớn.
Người đàn ông nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm: “Tránh ra, đừng trì hoãn thời gian của tôi”.
“…Xin lỗi, tôi nói xin lỗi với anh được không?”. An Nhược ăn nói khép nép.
Cô cho rằng mình thể hiện sự yếu ớt thì Đường Ngọc Thần sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Cằm bị ngón tay thon dài có lực của người đàn ông nâng lên, An Nhược vội vàng ngẩng đầu nhìn thằng vào anh.
Đường Ngọc Thần mỉm cười, trong mắt đều là sự trào phúng rõ rệt, anh ta đang chê cười cô, chê cười cái vẻ mềm yếu của cô lúc này, chê mười sự thỏa hiệp của cô.
An Nhược rất khó chịu, cô đỏ mặt, ánh mắt không được tự nhiên.
“An Nhược, không phải tính tình của cô rất quật cường sao, không phải cô rất biết đối nghịch với tôi sao? Bây giờ cô tới xin lỗi, lòng tự trọng của cô, sự kiêu ngạo của cô, sự quật cường của cô đâu rồi?”.
Anh ta nói chuyện thật sự rất khó nghe!
An Nhược vừa thẹn vừa giận, cô nhìn chằm chằm anh ta, xấu hổ nói: “Anh nghĩ rằng tôi muốn đến cầu xin anh sao, là anh ép tôi đến cầu xin anh. Anh cố ý dừng hợp đồng, không phải là để nhìn tôi cúi đầu sao? Bây giờ tôi cúi đầu đầu, anh vẫn chưa hài lòng sao?”.
“Không tệ, tính tính vẫn cứng rắn như vậy. Đây chính là thái độ cầu xin người khác của cô à?”.
An Nhược cắn môi, có hơi hối hận.
“Tôi tới nói xin lỗi với anh, xin lỗi, xin anh hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi”.
“Không đủ thành ý”.
An Nhược cung cung kính kính hành lễ một cái với anh: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!”.
Đường Ngọc Thần khoanh hai tay trước ngực, nhướn mày: “An Nhược, chỉ xin lỗi thôi thì chưa đủ”.
An Nhược ngẩng đầu, biết rõ anh ta cố ý làm khó, cô lại không thể làm gì được.
“Anh còn cần tôi thế nào nữa?”.
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người đến gần cô, thân thể cường tráng mang lại cảm giác áp bức khiến người ta vô thức né tránh, nhưng cô gắng gượng nhịn được.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ngọc Thần, ánh mắt không dám di chuyển xuống, không dám nhìn tới lồng ngực trần trụi của anh.
Đường Ngọc Thần cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm nóng rực.
Ánh mắt của anh thể hiện cho điều gì, không phải là An Nhược không biết.
Cô cảm thấy mình giống như con mồi trong nằm nanh vuốt của dã thú, sợ hãi chờ cái chết.
Trong lúc cô đang muốn lùi về sau thì một cánh tay cứng rắn đã vòng lấy hông cô, chặt đứt đường lui của cô.
Cánh tay của Đường Ngọc Thần rất mạnh, cho dù anh ta vừa bước ra từ trong nước thì nhiệt độ trên tay anh ta vẫn rất nóng bỏng, truyền qua người cô thông qua lớp quần áo móng dính, hầu như làm da cô bị thương.
An Nhược bị anh ôm chặt vào trong ngực, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, cảm giác được nhiệt độ của anh, lòng cô rất loạn, bất an giãy dụa.
“Thần thiếu, anh làm cái gì đó?”. Giọng nói của cô hơi run rẩy mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Đường Ngọc Thần cúi đầu hôn nhẹ lên miệng cô, toàn thân An Nhược chấn động, ngây ra như phỗng.
“Người phụ nữ kia, cô vẫn chưa rõ tôi muốn làm gì sao?”. Anh ta sáp tới bên tai cô, phun ra hơi thở nóng rực, khàn giọng mờ ám nói.
“…”.
“Nói thật, cảm giác của cô cũng không tệ lắm. Một đêm, đổi lấy sự hợp tác với AN thị, cô thấy thế nào?”.
Thân thể An Nhược mơ hồ run rẩy.
Đường Ngọc Thần thu cánh tay lại, ôm cô càng chặt hơn, một tay anh ta vẫn ôm lấy hông mô, tay kia êm ái xoa sau gáy cô, dịu dàng nói như tình nhân.
“Đừng sợ, chỉ một đêm thôi. Chúng ta đã là vợ chồng, cô nên thả lỏng ra một chút, hơn nữa làm một lần cũng là làm mà làm hai lần cũng là làm, thật sự không rõ rốt cuộc cô đang tính toán cái gì nữa”.
/1026
|