Chương 10: Xem như là bị chó cắn.
Mới kết hôn được một ngày mà người đàn ông này đã ác liệt như vậy, cuộc sống sau này của cô như thế nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà cô không sợ, cô mãi mãi sẽ không để cho người ức hiếp cô đắc ý được.
Anh ta nói chuyện khốn nạn, câu trả lời của cô cũng không kém.
Tuy Đường Ngọc Thần ăn nói khéo léo thì cũng tức giận đến mức không nói nên lời, đúng là “tú tài ngộ đáo binh, hữu lý thuyết bất thanh”*.
(*) Tú tài ngộ đáo binh, hữu lý thuyết bất thanh: nghĩa là người học văn và người học võ có nền tảng văn hóa khác nhau, và họ có quan điểm và cách giải quyết vấn đề khác nhau, do đó khó có thể trao đổi với nhau về một vấn đề nào đó.
Anh là “binh” không sợ chết, càng không thể nói rõ được với nhau.
An Nhược không muốn tiếp tục cãi nhau với anh nữa, thản nhiên nói: “Không có việc gì thì tôi đi nghỉ ngơi đây”.
Ngày hôm nay đi ngoài đường suốt, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
Trở về phòng ngủ, An Nhược cởi quần áo ra, mặc váy ngủ vào định đến phòng tắm.
“Ầm” một cái, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.
Đường Ngọc Thần mặt không đổi sắc đứng ở cửa, An Nhược nhíu mày: “Anh có biết lễ phép không hả, trước khi vào phòng sao không gõ cửa?”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm dáng vẻ mặc váy ngủ của cô, ánh m ắt không khỏi sâu thêm vài phần.
Da An Nhược rất trắng, trắng nõn như bánh kém vậy, còn có mùi thơm nữa.
Cộng thêm cơ thể tinh tế mảnh mai của cô, nó tạo cho người nhìn một cảm giác tuyệt đẹp.
Cổ váy hơi thấp, lộ ra nơi mềm mại như ẩn như hiện của cô.
An Nhược tràn ngập cám dỗ như vậy, người đàn ông nào thấy cô thì đều sẽ có ý nghĩ xấu xa.
Đường Ngọc Thần nhớ lại An Nhược ngây ngô đêm đó, nhớ lại vẻ đẹp của cô, anh ta cảm giác bụng dưới căng lên, thân thể xộc lên một luồng nhiệt nóng hừng hực.
Kìm lòng không đậu, anh đến gần An Nhược hai bước, An Nhược nhìn vào đôi mắt xanh biếc của anh, đề phòng lui ra sau bốn bước.
“Anh muốn làm gì? Thần thiếu, anh đừng quên hợp đồng của chúng ta!”. Cô vội vàng nhắc nhở anh, rất sợ anh sẽ làm ra chuyện đêm đó.
Đêm đó đối với cô mà nói là một cơn ác mộng, cũng là một loại tổn thương.
Đời này, cô cũng không muốn trải qua lần nữa.
Đường Ngọc Thần hơi nhếch môi, cười xấu xa nói: “Cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì cô?”.
“Thế anh vào làm gì? Tôi mệt mỏi, buồn ngủ”.
“An Nhược, không phải cô đã quên, cô là vợ của tôi rồi chứ! Cho dù buồn ngủ, cô cũng nên ngủ cùng phòng với tôi”.
An Nhược vội vàng nói: “Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu tôi không đồng ý, anh không thể ép buộc tôi”.
“Cô ngủ cùng với tôi, tôi không nhất định sẽ động vào cô”. Đường Ngọc Thần cười xấu xa, giọng nói cũng không có ý tốt.
Không nhất định sẽ động, nhưng mà không đảm bảo nhất định sẽ không thúc.
An Nhược sao lại không nghe ra ý trong lời nói của anh ta được chứ.
Dù sao nam nữ ngủ chung một giường, không ai có thể đảo bảo không xảy ra chuyện gì.
An Nhược không ngu, chắc chắn sẽ không ngủ chung một phòng với anh ta: “Không cần, tôi ngủ ở đây khá tốt, anh bảo Lisa ngủ chung với anh đi”.
“Cô ghen?”. Đường Ngọc Thần hỏi ngược lại.
An Nhược bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không ghen, người phụ nữ của anh là Lisa, anh nên để cô ta ngủ chung với anh”.
Đường Ngọc Thần đột nhiên xám mặt lại, lời của cô khiến người ta nghe rất thoải mái.
“Còn cô thì không phải người phụ nữ của tôi sao?! An Nhược, cô đừng quên người đàn ông đầu tiên của cô là tôi, bây giờ cô chính là vợ tôi, cô mãi mãi là người phụ nữ của tôi!”.
Không nhắc đến chuyện đó thì còn may, vừa nhắc tới là An Nhược lập tức phẫn nộ.
Cô vô vị nhìn thẳng vào Đường Ngọc Thần, cười châm chọc: “Thật ngại quá, đối với chuyện đêm hôm đó tôi chỉ xem như là bị chó cắn mà thôi! Nếu anh nghĩ rằng tôi trao thân cho anh là sẽ thành người phụ nữ của anh, thế thì anh sai hoàn toàn rồi!”.
“Cô!”. Đường Ngọc Thần đè nén tức giận, con mắt hẹp dài híp lại, toát lên sự nguy hiểm.
/1026
|