Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 148 - 149

/281


Chương 148 Chiếm cứ đầu óc

 Hắn lái xe thẳng ra khỏi khách sạn, rồi dừng lại trước một quán bar mờ tối, bước chân quen thuộc xuyên qua tiếng nhạc ầm ĩ chói tai, ngoắc bartender một ly rượu thường uống, lười biếng ngồi xuống ghế, đầu ngón tay vừa chạm vào ly rượu liền có một bàn tay mềm mại không xương chạm nhẹ xuống vai.

“Muốn tôi mời em một chén không?” Hắn nhếch môi mỏng lộ ra một nụ cười tà, dáng người tinh tráng không chê vào đâu được khoác lên một bộ quần áo thể thao màu đen, tăng thêm vài phần cuồng dã không kiềm chế được cùng cao quý lại thần bí.

“Vậy người ta muốn một ly hệt như ly rượu trên tay anh.” Đối phương nũng nịu đáp lại, trong mắt tỏa ra tham lam cùng ngạc nhiên, vui sướng, không ngờ nam nhân có dáng vẻ lạnh như băng này, vốn nghĩ sẽ không dễ dàng tiếp cận, cô ta chỉ định tới gần thử một chút, không ngờ người đàn ông này một thân hàng hiệu, cách nói năng lại không tầm thường, vừa thấy đã biết là dạng lắm tiền nhiều của, thế là đêm nay cô ta đào được mỏ vàng rồi.

Doãn Lạc Hàn búng tay tách một cái, người phục vụ cần mẫn đi tới rót một ly rượu, hai ly rượu chạm vào nhau, ánh mắt tràn ngập dục vọng nóng cháy bắt gặp nhau trong không trung, hé miệng uống cạn một ly, cô gái kia đã mềm như rắn nước tiến sát vào lòng hắn. Hắn một tay ôm chầm thắt lưng cô gái, nói nhỏ vài câu bên tai đối phương, làm cho cô ta khanh khách bật cười.

Cô nàng uống rượu mạnh ánh mắt bắt đầu trở nên mê loạn, hình như cô ta đã không chờ nổi bắt đầu sờ soạng trên ngực hắn, “Anh xấu quá…. Đừng tới…. Người ta… Muốn đi nhà anh cơ….”

“Đương nhiên được.” Hắn tà mị mà bật hơi bên tai cô nàng, làm cho đối phương bật cười run rẩy hết cả người. Hai thân ảnh ôm ấp dính sát vào nhau ra khỏi quán bar mờ mờ ảo ảo, nhanh chóng đi đến xe thể thao.

Vào trong xe, thân mình cô nàng nhiệt tình dán lên, áo ngực nhỏ bé làm nổi bật bộ ngực cực lớn, hắn không chút khách khí lấy một tay phủ lên, tay kia thì dò xét vào trong chiếc váy ngắn cũn cỡn.

“Ưm…” Đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của cô nàng chu lên, hắn nhất thời ngửi thấy một mùi nước hoa gay cả mũi. Trước mắt lại một lần nữa hiện lên một thân thể mềm mại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của cơ thể, ban đêm ôm vào ngực có thể làm cho hắn bình yên đi vào giấc ngủ.

Shit! Hắn hơi nhíu mi, dừng mọi động tác trong tay, tình dục tràn ngập trong con ngươi nhanh chóng rút đi, hắn lập tức mất đi mọi hưng trí, “Cút–”

“Cái gì?” Cô nàng kia hiển nhiên còn chưa hiểu được tại sao lại thế này, ngẩn người cùng đôi môi đỏ chót.

“Lăn xuống xe.” Hắn cắn răng lạnh lẽo phun ra một câu, liền đẩy cô nàng ra.

Gã đàn ông này là mỏ vàng hiếm có khó gặp, ánh mắt cô nàng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay của hắn, còn có chiếc xe thể thao quý hiếm, lần này nói cái gì cũng không thể buông tha một cơ hội tuyệt hảo như vậy được.

“Đừng như vậy mà…. Người ta còn có thiệt nhiều phương pháp… Sẽ làm cho anh thích em mà…” Cô nàng có ý vãn hồi, thân mình gợi cãm mềm mại lại bổ nhào lên người hắn, lần này cô nàng còn cởi bỏ đai áo, toàn bộ bộ ngực đầy đặn nhất thời hiện ra trước mắt, có thể làm cho người ta phụt cả máu mũi.

“Tôi không muốn nói lại lần nữa, cút đi—”  hắn cũng không thèm nhìn tới cô nàng thêm một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh trước tay lái, đôi môi phun ra lời cảnh cáo nguy hiểm.

“Đừng tuyệt tình như vậy thôi, lần đầu tiên người ta nhìn thấy anh liền thích anh rồi, người ta thật lòng với anh mà…”

Cô nàng còn không ngừng nói ra mấy câu giả giả dối dối, Doãn Lạc Hàn làm việc chưa bao giờ thích ướt át bẩn thỉu, vốn hắn định cứng rắn ném bay ả đàn bà này xuống xe, nhưng bây giờ hắn cũng lười phải chạm vào cô ả này, vậy nên liền lấy ví da ra, rút ra một nắm tiền bộp một phát nhét vào miệng cô nàng.

“Hiện tại… lập tức…. lập tức biến…” Khuôn mặt tuấn mĩ nhưng phủ đầy âm hàn lạnh lẽo, cô ả bắt lấy tập tiền trong miệng, nhất thời vui vẻ ra mặt, vẫn không cam lòng gửi cho hắn một nụ hôn gió.

Cô ả vừa mới bước ra khỏi xe, hắn liền dẫm chân ga bên dưới, xe thể thao lao đi như gió.

Kế hoạch bị quấy rầy, bình thường theo thói quen của hắn, sẽ lái xe tới một quán bar khác tìm kiếm bạn trên giường tối nay, sau đó trải qua một đêm mĩ loạn, đợi cho chính mình thiếp đi khi đã kiệt sức.

Nhưng không biết vì sao, đêm nay hắn mất đi hứng thú “đi săn”, cảm giác buồn tẻ mà chán nản, hoặc cũng có thể nói hiện tại toàn bộ đầu óc của hắn đều là bóng dáng của người phụ nữ tên là Lăng Mân Huyên kia, tức giận đập mạnh xuống tay lái, hắn không ngừng lẩm bẩm, bắt buộc chính mình phải nghĩ sang chuyện khác, sau đó vào lúc không thể không thấy, bóng dáng của người kia lại chui vào, chiếm cứ tất cả đầu óc hắn.

Hiện tại đã là nửa đêm rồi, sao Từ Bang còn chưa gọi điện thoại đến báo cáo người kia thế nào, hay là cô ấy còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu?

Có lẽ hắn đang đồng tình với người phụ nữ kia, đúng thế, đúng là như vậy. Bây giờ chỉ cần đi liếc mắt nhìn cô ấy một chút, sau đó làm cho cõi lòng tràn ngập tâm trạng đồng tình này bị lấp đầy đến thỏa mãn, như vậy hắn sẽ không nghĩ mãi về cô ấy nữa.

Khi nào thì hắn cũng trở nên lề mề thế này đây, hắn cười nhạo chính mình, xoay tay lái, làm xe rẽ về hướng bệnh viện có khoa chỉnh hình nổi tiếng nhất nước.

Xe thể thao đi vào bãi đỗ xe, khi hắn xuống xe liền lấy di động ra nhìn, thấy vài cuộc gọi chưa bắt máy, thì ra Từ Bang đã gọi điện từ sớm, gọi đến từ lúc mình mới đi vào quán bar, đại khái lúc đó âm nhạc bên trong quá lớn, chính mình không nghe thấy.

Hắn vừa bước đến cửa bệnh viện vừa tùy ý kiểm tra di động, lại phát hiện Từ Bang nhắn đến mấy tin, đều cùng một nội dung, về tình hình của người kia. Thì ra hai giờ trước cô ấy đã được chuyển vào phòng bệnh, xương cốt đã được nối lại một lần nữa, bó bằng thạch cao, ba tuần nữa mới có thể tháo bỏ.

Hắn cẩn thận xem đến cuối cùng, mặt trên viết hiện tại phòng bệnh cô ấy nằm là 605. Tầng sáu đặt các phòng bệnh chuyên dụng dành cho khách quý, đây là hắn cố ý bảo Từ Bang đi sắp xếp.

Hắn bước nhanh đến thang máy đi lên tầng sáu, đẩy cửa phòng ra, bên trong bố trí như một căn phòng nhỏ hạng sang, nếu không phải trong không khí vẫn có mùi cồn tiêu độc gay mũi, thì người ta khó có thể tin được nơi này là bệnh viện.

Hắn tùy tay ấn chốt mở, đệm trải giường trắng tinh làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, ngực bất ngờ bị đánh mạnh vài cái, hắn nhíu mày, không khỏi nhìn xuống cánh tay của nàng, mặt trên quả nhiên được bó thạch cao như lời Từ Bang nói.

Tiếng hít thở mỏng manh vang lên đều đều trong căn phòng tĩnh lặng, nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn hai giờ rồi, hắn cũng muốn nhắm mắt ngủ, nhưng mà hắn lại sợ hãi ác mộng sẽ lại đây tập kích.

Chương 149  Hắn có thể cười

  

Đột nhiên hắn có chút ghen tỵ với nàng, dựa vào cái gì nàng có thể ngủ ngọt ngào như vậy, dựa vào cái gì mà hắn ngày ngày đêm đêm đều bị ác mộng quấy nhiễu.

Hắn định dùng tay hung hắng nhéo khuôn mặt non mịn của nàng, nhưng tay phải hình như cũng có suy nghĩ riêng, liền chuyển biến thành vuốt ve nhẹ nhàng, tâm tình phiền muộn lập tức dễ chịu hơn.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn như bị điện giật mà thu tay lại, kinh ngạc nhìn tay phải của mình, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ, đầu óc hắn bị làm sao thế nhỉ, hoặc vừa rồi là ảo giác cũng nên.

“Khát… Khát…” Trong lúc ngủ mơ màng, nàng bỗng nhiên lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, hắn không để ý tới, đứng dậy tính rời đi, cánh tay cắm ống truyền của nàng bắt đầu vung loạn trong không khí, chợt bắt lấy tay hắn, cầm lấy thật chặt.

Chết tiệt, nơi này không phải phòng bệnh chuyên dụng dành cho khách VIP sao? Sao ngay cả một y tá trực đêm cũng không, nếu nửa đêm cô gái này gặp phải chuyện gì, bệnh viện này đừng có mơ tưởng hắn sẽ chi trả khoản tiền thuốc thang.

Hắn xoay người đang chuẩn bị cạy tay nàng ra, bàn tay to vừa chạm đến cánh tay nhỏ bé yếu ớt cắm ống truyền dịch lập tức không thể dùng sức, hắn theo bản năng một lần nữa ngồi xuống, tìm kiếm bông tròn ở tủ đầu giường, bình thường bệnh nhân khi sinh bệnh một thời gian dài kông có ý thức,  y tá đều dùng bông tròn thấm nước rồi đặt lên đôi môi khô khốc của bệnh nhân.

Nhưng, chết tiệt, hắn tìm không thấy một cái bông tròn nào, cuối cùng hắn nghĩ tới tình cảnh lần trước bón nàng uống thuốc.

Mặc tay nàng còn nắm lấy tay phải mình, tay trái rót một ly nước sôi ở bình nước trên tủ đầu giường, kiên nhẫn thổi nguội, sau đó ngậm vào miệng, cúi người dán lên môi nàng.

Đôi môi khô nứt vừa cảm thấy có nước, lập tức tham lam hút lấy nước từ miệng hắn truyền đến, khi miệng hắn không còn nước, nàng vẫn còn vô thức liều mạng hút lấy môi hắn.

“ưm… Khát…. Khát quá… Còn muốn…..”

Động tác vô thức kia dễ dàng khơi mào hứng thú của hắn, lập tức không khách khí liếm lại môi nàng, cạy khớp hàm của nàng ra, bừa bãi quyến luyến lấy đầu lưỡi non mềm của nàng. Bất ngờ nàng lại bắt đầu kìm lòng không đậu đáp lại nụ hôn của hắn.

Hành động nhỏ này, lại làm hắn nổi lên dục vọng, không khỏi nâng khuôn mặt của nàng lên, tiện đà tùy ý làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi cảm giác được nàng không thở nổi, hắn mới buông nàng ra.

Phát hiện chính mình vừa mới ý loạn tình mê, hắn nhếch môi nhìn chằm chằm cánh môi dị thường sưng đỏ của nàng, hắn không thể phân biệt rõ ràng, cùng lắm chỉ là một động tác đút nước, rốt cuộc tại sao chính mình lại không thể khống chế được đến tình trạng này.

Trong đầu có một giọng nói nói cho hắn, thì ra khi nàng hôn lại hắn, cảm giác hai người hôn lẫn nhau đúng là quá mức ngọt ngào.

“Khát…. Khát.. Nước…” Nàng lại liếm liếm đôi môi khô nứt, còn khàn khàn nói nhỏ.

Hắn nhìn cốc thủy tinh, cầm lấy cái cốc lại ngậm lấy một ngụm to, lần này hắn vừa đút nước xong, nhanh chóng rời khỏi đôi môi nàng, nhưng nàng vẫn còn kêu khát.

Vì thế, hắn một lần lại một lần lặp lại động tác vừa rồi, mãi đến khi cốc nước tràn miệng chỉ còn thấy đáy mới thôi.

Đút cho nàng ngụm nước cuối cùng, hắn đang chuẩn bị rời đi, thình lình nàng vươn đầu lưỡi ra liếm lấy môi hắn, như có như không, nháy mắt cảm giác như bị điện giật, hắn lập tức đứng bật dậy.

Chết tiệt, cô gái này biết rõ hắn hiện tại không thể đụng vào mình, còn cố ý làm ra động tác dụ hoặc hắn như vậy, chờ nàng khỏi bệnh, hắn tuyệt đối sẽ làm cho nàng biết đến hậu quả vì khơi mào dục vọng của hắn.

Nhắc tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ hơn rồi, bị cô gái này ép buộc một trận, hắn thấy có chút buồn ngủ, mà tay nàng cứ nắm chặt lấy tay hắn không buông lỏng.

Nhìn cánh tay gầy yếu của nàng, nội tâm dâng lên một chút thương hại không nỡ, hắn gục đầu xuống, mí mắt nặng như đeo chì, dần dần thiếp đi.

Thân ảnh cao lớn ghé vào đầu giường, sợi tóc màu nâu che khuất khuôn mặt, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, biểu hiện chủ nhân đang gặp mộng đẹp.

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cánh môi sưng đỏ của nàng mang theo một nụ cười ngọt ngào. Hai thân ảnh say giấc nồng hợp thành một hình ảnh, lặng im làm cho người ta liếc mắt nhìn giống như một bức tranh có nội hàm sâu sắc.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, Quý Dương đẩy cửa đi vào, không khỏi bị hấp dẫn bởi tình cảnh trước mắt, sau đó bật ra một nụ cười, xú tiểu tử Lạc này, ngoài miệng nói không cần cô ấy, cuối cùng vẫn là lo lắng rồi nửa đêm chạy tới nơi này.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, bác sỹ Lý cũng lại đây, Quý Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói chuyện với bác sỹ Lý.

Nói đi nói lại, kết quả cuối cùng là, mặc kệ thân thể hôm nay của nàng khá hơn bao nhiêu, tốt nhất là ở lại bệnh viện lẳng lặng dưỡng thương, không được giống như lần trước, không có thầy thuốc cùng y ta chăm sóc và quản lý toàn diện.

Quý Dương gật đầu, bác sỹ Lý nhẹ giọng nói với y tá bên cạnh chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại, liền lập tức gọi cho ông.

Cứ việc ngủ rất sâu, nhưng phải duy trì một tư thế một thời gian dài,  cảm giác không thoải mái vẫn làm Doãn Lạc Hàn chậm rãi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào, hắn nheo mắt lại, một lát sau mới thích ứng được.

Quay đầu nhìn bàn tay của mình vẫn còn bị cô gái này nắm lấy, lần này hắn không phí bao nhiêu sức lực đã đẩy tay nàng ra được, đứng lên, vừa lắc lắc cánh tay nhức mỏi, vừa đem bức màn kéo ra hết.

Ánh nắng hơi nóng bức chiếu vào gương mặt non mềm, nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, mở to mắt, đập vào mắt là bài trí xa lạ, nơi này là chỗ nào vậy? Hơn nữa, nàng còn nhìn thấy bóng dáng Doãn Lạc Hàn đứng lặng trước cửa sổ.

Nàng kinh ngạc muốn ngồi dậy, ý nghĩ đầu tiên lúc này là, không lẽ nàng đã bị hắn mang đến nơi nào xa lạ rồi?

“Lạc, cậu tỉnh rồi.” Lúc này, có một thân ảnh đẩy cửa mà vào, một người đàn ông có thân ảnh cao lớn như Doãn Lạc Hàn đi đến.

Xem ra bọn họ rất quen thuộc, hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản.

Bởi vì nàng nhìn thấy Doãn Lạc Hàn nghe được thanh âm quay đầu, gương mặt lạnh lùng nhiễm thêm vài phần dịu dàng thản nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười như có như không hướng về đối phương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mỉm cười trước mặt người khác, thì ra hắn cũng có thể cười.

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status