Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 223 - 224

/281


Chương 223 – Hắn không tốt

“Phải, tôi điên rồi.” Hắn cắn răng dùng sức ôm nàng, thở ra hơi thở ấm áp tán ở cổ nàng, gầm nhẹ “Tôi cũng biết tôi điên rồi, nếu không như thế nào lại như bị ma ám, chỉ cần bên em, tôi có thể ngủ………….” 

 

Hắn là chỉ giấc ngủ của hắn sao? Mi mắt nàng run run, lần trước nàng quả thật là nghe được Chỉ Dao nhắc tới hắn bị mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.

Nàng nhăn mặt, lạnh lùng nói “Thực xin lỗi, đây không phải bệnh viện, tôi cũng không phải thầy thuốc. Nếu anh muốn ngủ, tôi đề nghị anh đi gặp bác sĩ tâm lý, chứ không phải ở nơi này lãng phí thời gian.”

“Mặc kệ em có đồng ý hay không, tôi đã quyết định rồi.” Hắn khẩu khí bá đạo, bế xốc nàng lên, hướng đến giường ngủ.

“Đáng giận…… Tên ma quỷ này…… Thả tôi xuống dưới…… Anh muốn làm gì……” Nàng liều mạng đánh hắn, hai chân cũng đá lung tung, nhưng chẳng làm gì được hắn.

Hắn đem nàng đặt ở giường lớn, nàng theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng hắn tựa hồ đã biết trước động tác của nàng, thân hình cao lớn lập tức lại đè ép đi lên, làm cho nàng không thể nhúc nhích nửa phân.

Hắn hơi đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ âu phục, tiếp theo là caravat, nàng thở gấp, vô cùng sợ hãi.

“Buông ra, Doãn Lạc Hàn, tên ti bỉ, vô sỉ, anh có nghe hay không.”

Người này hành vi càng ngày càng ác liệt, nàng cùng hắn một chút quan hệ đều không có, hắn hôm nay nếu dám động đến nàng, nàng tuyệt đối sẽ phản kháng.

Hắn thân hình một lần nữa đè ép đi lên, ôm thắt lưng của nàng, lập tức nằm bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn tú dụi dụi vào gáy nàng, ngửi thấy mùi hương tươi mát đã lâu không được cảm nhận, miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Doãn Lạc Hàn, anh bị điếc sao? Buông ra, có nghe hay không……” Nàng mất tự nhiên vặn vẹo cổ, thân thủ ra sức muốn đẩy người bên cạnh ra.

“Đừng lộn xộn! Em đang trong kì sinh lý, em nghĩ rằng tôi có hứng thú động đến em sao?” Hắn khàn khàn tiếng nói ở bên tai nàng, bàn tay nắm chặt lấy hai tay nàng đang lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú ở cổ nàng cọ cọ, như là tìm đúng tư thế thoải mái nhất, miệng phát ra tiếng nói mệt mỏi “Thật nhiều ngày không được ngủ rồi, để tôi ngủ một chút nào………..”

Hắn như là thật sự mệt muốn chết rồi, không cần hai ba phút liền chìm vào mộng đẹp, phát ra hơi thở đều đều.

Thấy hắn chính là chỉ ngủ, không có tiến thêm một bước xâm phạm chính mình, nàng cũng thoáng yên lòng, nhưng là, từng là Doãn Lạc Hàn xấu xa cao ngạo mà bây giờ lại đuổi thế nào cũng không đi.

Trong bóng đêm, nàng không tiếng động trừng lớn ánh mắt, phát hiện chính mình một chút buồn ngủ đều không có.

Ngủ mơ, nàng vẫn ở trong tâm trạng lo lắng hãi hùng, một hồi mơ Chỉ Dao đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, sau đó phát hiện nàng cùng Doãn Lạc Hàn ngủ cùng nhau, sau đó tổn thương mà bỏ đi. Một hồi lại mơ tiểu tử Kim Chính Vũ gọi điện nói là đang ở dưới lầu, nàng cũng không biết như thế nào, bỏ chạy đi mở cửa, kết quả bị hắn phát hiện Doãn Lạc Hàn ngủ cùng nàng trên giường……

Tóm lại, đêm nay nàng ngủ cũng không yên, tâm trạng đầy lo lắng, cũng là nàng lo rằng hai người đó phát hiện ra chuyện này, nàng thực vô cùng có lỗi.

Ban đêm trong ngực hắn ấm áp mà thoải mái, nàng lần đầu phát hiện nằm ở trong lòng hắn thực thoải mái, khẽ xoay người, phát hiện bên cạnh trống không, bản năng mở mắt nhìn.

Hắn thân ảnh đứng lặng trước cửa sổ, trong tay nắm di động, tựa hồ là nói chuyện điện thoại, bất quá nàng nghe không hiểu ngôn ngữ, có điểm quen tai, cẩn thận ngẫm lại hẳn là Hàn ngữ.

Hàn ngữ? Hắn như thế nào lại nói Hàn ngữ, hắn dường như cùng Kim Chính Vũ nói chuyện với nhau vẫn là tiếng Trung, như vậy…… Hắn hiện tại hẳn là nói chuyện với phụ thân của Kim Chính Vũ.

Nàng vểnh tai lắng nghe, bất quá một câu cũng nghe không hiểu, hắn tiếng nói cố ý trầm thấp, lại quay mặt đến nhìn nàng nằm trên giường, nàng cuống quít nhắm mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Một lát sau, điện thoại nói xong , nàng bất động nhắm mắt lại, tiếng bước chân lên, dần dần tới gần mình, đôi môi bị hôn nhẹ một chút, sau đó hắn rời đi.

Nghe tiếng hắn đóng cửa lại, nàng mở mắt, nhẹ nhàng bỏ chăn ra, tay phải không tự giác khẽ xoa lên môi, đôi môi vẫn lưu lại hơi ấm của hắn.

Người này như thế nào có thể tùy tiện hôn nàng? Tên đáng ghét!

Nàng xoay người ngồi dậy, lầm bầm lầu bầu, tối hôm qua là ngoại lệ, chuyện gì cũng không phát sinh, coi như làm việc tốt, tốt bụng giúp đỡ một người đáng thương, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa.

Nàng nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, hôm nay được nghỉ, nàng nhớ rõ buổi chiều đã hẹn cùng cha nuôi uống ngọ trà, nàng nhanh chóng rời giường, đã lâu không gặp ba ba , tính mua mấy thứ ba ba vẫn thích ăn, đi thăm ba ba trước.

Hai giờ sau, nàng thăm tù đi ra, lần này theo thường lệ là cúi đầu, nàng cùng ba ba nhắc tới tên Doãn Lương Kiến, không đợi nàng kể chuyện con gái nuôi, ba ba liền kích động phát hỏa.

“Mân Mân, con như thế nào không nói cho ta biết, con như thế nào lại quen hắn. Hơn nữa, ta không cho phép con gặp lại hắn, có nghe hay không? Ta không đồng ý.”

“Ba ba, vì cái gì? Hắn nói các người trước kia là hảo hữu, hơn nữa hắn……”

“Mân Mân, con không cần hỏi nhiều, con chỉ cần trả lời ba ba, con rốt cuộc có nghe lời ba ba hay không? Từ giờ trở đi, không cho phép con cùng tên họ Doãn đó có gì liên lụy. Con có nghe hay không?”

Ba ba nghiêm khắc gầm nhẹ , bả vai nàng run lên, vội vàng trả lời “Con……. Con đã biết, ba ba không cần kích động, thân thể quan trọng hơn.”

Vừa nghe đến tên lão bá, ba ba liền khác thường như vậy. Tiếp theo nàng lại đưa cái ảnh ố vàng Thiếu Đằng lấy được, đưa cho ba ba xem.

Ba ba nheo mắt, chán ghét nói “Con lấy đâu ra cái ảnh này? Mau vứt nó đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa, có nghe hay không, mau vứt nó đi.”

Nàng vội vàng nghe lời cất ảnh đi, nàng không tưởng dễ dàng vứt đi, trực giác nói cho nàng nhất định có bí mật gì, nếu không ba ba sẽ không kích động như vậy, liên quan đến lão bá sao? Nàng quyết định buổi chiều gặp mặt phải hỏi rõ ràng.

 Chương 224: Uẩn khúc

Nàng vội vàng nghe lời cất ảnh đi, nàng không tưởng dễ dàng vứt đi, trực giác nói cho nàng nhất định có bí mật gì, nếu không ba ba sẽ không kích động như vậy, liên quan đến lão bá sao? Nàng quyết định buổi chiều gặp mặt phải hỏi rõ ràng.

Nàng tới nhà hàng đã hẹn, thời gian vừa vặn là hai giờ. Nàng ngồi đối diện lão bá, hắn ngẩng đầu nhìn nàng trong ánh mắt có chút cô tịch thương cảm.

“Mân Huyên, con đến rồi.”

“Vâng, hôm nay con đến vừa đúng giờ.” Nàng hiện ra khuôn mặt tươi cười, lão bá thoạt nhìn tinh thần không được tốt, chắc là lo lắng cho nữ nhân tên Tần Phương Ngọc, không biết bà ấy bị làm sao.

Doãn Lương Kiến tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trên mặt nàng, cười yếu ớt nói “Mân Huyên, con có chuyện muốn hỏi ta sao?”

Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giờ phút này đầy bụng đều là muốn hỏi chuyện kia, suy nghĩ một hồi, nàng chậm rãi mở miệng “Dì Phương đã đỡ chút nào chưa ạ?”

“Con cũng biết bệnh của bà ấy?” Hắn giật mình nhìn nàng, thở dài thật mạnh “Là ung thư phổi.”

“Ung thư phổi?” Nàng không tin lặp lại một lần nữa, vốn tưởng rằng là bệnh nhẹ, không nghĩ tới dì Phương đó lại bị bệnh nặng như vậy.

“Phải, hơn nữa lại còn là giai đoạn cuối.” Doãn Lương Kiến cúi đầu nói, tiếp theo là một tiếng thở dài “Ta cho dù có bao nhiêu tiền cũng không cứu được bà ấy, bác sĩ nói nhiều nhất là sống thêm được một năm, nhưng dù sao vẫn phải chuẩn bị tâm lý……”

Hắn thanh âm thấp đi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhìn ra được hắn đối với dì Phương đó hoàn toàn là thật lòng, nàng không khỏi có chút thông cảm với lão bá.

“Cha nuôi, không cần như vậy, có lẽ trị bệnh bằng hóa chất sẽ giúp bà ấy sống được lâu hơn.”

Nàng an ủi, tuy nàng chưa từng tiếp xúc với dì Phương đó, nhưng nàng nhìn người luôn rất chuẩn, dì Phương kia nhìn qua không giống kiểu thích phá gia đình nhà người khác, có lẽ trong chuyện này còn có nhiều uẩn khúc.

Doãn Lương Kiến lau nước mắt, ánh mắt chờ mong nhìn nàng “Mân Huyên, hiện tại con là con gái nuôi của ta, con tới chăm sóc giúp ta được không?”

“Con không biết chăm sóc bệnh nhân đâu.” Nàng liên tục xua tay,“Cha nuôi vẫn là nên mời y tá chuyên nghiệp tới chăm sóc thì hơn.”

Doãn Lương Kiến ngây ngẩn cả người, rất nhanh liền hiểu được “Mân Huyên, con hiểu nhầm ý ta rồi. Ý ta là nói, muốn con về nhà cùng ta, chăm sóc ta. Gần đây tâm tình của ta không được tốt, chỉ có một mình lại miên man suy nghĩ, thật không biết bà ấy đi rồi, ta phải làm thế nào?”

Muốn nàng qua chăm sóc, thì ra là ý này. Nhìn lão bá sắc mặt thật tiều tụy, lòng của nàng cũng thương cảm vô cùng.

Đột nhiên, thanh âm nghiêm khắc của ba ba vang lên bên tai, ba ba muốn nàng rời xa Doãn Lương Kiến, không khỏi sinh ra nghi vấn đến tột cùng bọn họ có ân oán gì?

“Cha nuôi, người thử xem ảnh này một chút.” Nàng quyết định thử xem phản ứng của cha nuôi, rút trong túi ra tấm ảnh đưa cho Doãn Lương Kiến.

Doãn Lương Kiến nhận lấy, yên lặng nhìn ảnh chụp, cười khổ “Mân Huyên, ảnh này con lấy ở đâu ra? Nếu theo ta nghĩ, ba ba của con lẽ ra đã sớm đem ảnh này vứt đi.”

“Vứt đi? Vì sao phải như vậy?” Nàng không khỏi hỏi, khuôn mặt lão bá càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, đúng rồi, trong ảnh thứ hai bên phải, ánh mắt có chút giống hắn, nói như vậy hắn cùng ba ba đã quen nhau từ rất lâu, từ hồi còn thanh niên.

Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm ảnh chụp “Việc này nói ra rất dài. Trên thực tế ta nói cho con rồi, ta và cha mẹ con là bằng hữu. Chúng ta quen nhau từ thời tiểu học, sau đó lên học trung học, rồi đại học.”

“Như vậy có phải hay không trong thời gian đó phát sinh chuyện gì? Cho nên ba ba mới đối với cha nuôi có địch ý.” Nàng vội vàng hỏi, lời vừa ra khỏi liền biết chính mình đã lỡ miệng, lại cắn môi.

Lão bá thở dài, thoải mái cười khổ một chút “Mân Mân, con không nói ta cũng biết, ba ba của con rất hận ta, hận ta cướp đi người mà ông ấy yêu.”

“Người mà ông ấy yêu? Ngài là chỉ……” Nàng trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ ba ba thích thê tử của lão bá?

Nàng không dám tin lắc đầu, miệng không ngừng phản bác “Không, không có khả năng, con lúc ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn nhìn ra được cha mẹ con tình cảm rất tốt, cha không có khả năng thích người khác. Ngài nhất định là nghĩ sai rồi, không có khả năng, con không tin.”

“Mân Huyên, đừng kích động, những gì ta nói đều là sự thật.” Lão bá buông ảnh xuống, cầm tay nàng vỗ vỗ,“Sự thật không giống con ở ngoài nhìn vào đơn giản vậy đâu, nếu con muốn nghe, ta sẽ chậm rãi nói cho con biết. Ta phải đi thăm Phương Ngọc rồi. Bây giờ ta chỉ cần rời xa bà ấy một chút, bà ấy đã nghi thần nghi quỷ, cho rằng ta chán ghét bà ấy. Haizz, sinh bệnh rồi thật là yếu ớt……”

Lão bá một trận than thở, tiếp theo phất tay gọi bồi bàn tới tính tiền.

“Không thể…… Hiện tại nói cho con biết sao?” Nàng nhìn lão bá như định rời đi, biết hắn là cố ý lảng tránh, hắn tựa hồ cũng không muốn nói ra.

Lão bá chậm rãi đứng lên, lại thở dài, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng “Mân Huyên, ta một mình ở nhà lớn tĩnh mịch, đôi khi từ bệnh viện trở về, tâm tình không tốt, muốn tìm ai đó trò chuyện đều không có. Nếu con đồng ý ở bên ta một tháng, ta sẽ đem toàn bộ chuyện này nói rõ cho con. Thế nào? Con cứ suy nghĩ đi.”

Nàng ngây ngốc, lão bá đột nhiên đưa ra điều kiện như vậy, nàng có thể chứ? Ba ba luôn cảnh cáo nàng rời xa Doãn Lương Kiến, nàng cũng đồng ý rồi, bất quá ba ba nhìn đến ảnh chụp này ánh mắt chán ghét cùng hận ý nàng nhớ rất rõ ràng, nàng rất muốn biết trong chuyện này còn có uẩn khúc gì.

Nhưng mà lão bá là cha của Doãn Lạc Hàn, chẳng may chạm mặt hắn chẳng phải chuyện con gái nuôi sẽ lộ ra sao? Đến lúc đó không biết sẽ còn có sóng gió gì nữa.

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status