Trương Nhược Dao tuy đã đủ đến tuổi tú nữ, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới mười ba, lại là con gái duy nhất ở nhà rất được cưng chiều, không hề có gì mà tỷ dòng chính muội thứ thiếp lục đục đấu đá với nhau, đương nhiên cũng không thể bồi dưỡng ra được người có tâm cơ, cho nên tính tình hết sức hồn nhiên ngây thơ. Nghỉ ngơi một lát, trông thấy Văn thị cùng mẫu thân mình chỉ ngồi tán gẫu qua lại, cũng không có hứng thú nghe, liền lôi kéo Thiện Thủy ra khỏi đình rồi đi về hướng vườn hoa bên cạnh. Nha đầu cận thân Bạch Quân của Thiện Thủy dẫn đến cùng nha đầu của Trương Nhược Dao cũng cùng nhau kết bạn đi theo tới.
Trương Nhược Dao hào hứng bừng bừng chỉ chỉ chõ chõ, Thiện Thủy cũng bị hoa Mẫu Đơn nở rộ khoe màu đua sắc hấp dẫn nhìn đến không chớp mắt. Hai người cứ thế đã đi thật xa. Khi Thiện Thủy ngẩng đầu lên, mắt đã không còn trông thấy ngôi đình ở phía sau nữa, mặt trời cũng hơi ngã về phía Tây. Sợ Văn thị muốn đi về mà tìm không thấy các nàng, đang muốn gọi Trương Nhược Dao cùng nhau trở về, bất chợt nhìn thấy một quản sự lớn tuổi ở trong vườn đang bước tới gần cười nói với nàng: "Cô nương, ca ca nhà cô cũng tình cờ tới đây. Biết cô ở đây, nói có chuyện muốn nói, bảo tôi đến truyền lời nhắn, hắn đang ở bên kia đợi cô." Nói xong, vươn tay chỉ tới ngay lối rẽ hành lang bên tay phải ở phía sau.
Thiện Thủy theo hướng tay bà ta chỉ nhìn tới, quả nhiên từ xa nhìn thấy Tiết Anh đứng ở nơi đó đang vẫy tay với nàng. Nói vài câu với Trương Nhược Dao, bảo nàng ấy ở tại chỗ này chờ một lát, rồi tự mình vòng qua giữa mấy vườn hoa đi về hướng lối rẽ nơi hành lang.
"Thần sắc muội muội không tệ nha. Có thể thấy được phải thường xuyên ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ở suốt trong nhà cũng không tốt." Tiết Anh nhìn Thiện Thủy đang đi đến gần cười hì hì nói.
Vị ca ca này của nàng tuy lớn hơn nàng hai tuổi, năm nay gần mười tám, dáng người cao lớn mà còn tuấn tú lịch sự. Nhưng Thiện Thủy lại nhận thấy, có cảm giác hắn giống em trai của mình hơn. Nhìn hắn hôm nay một thân trang phục xanh thẫm cởi ngựa, cách ăn mặc rất giống với những nhà giàu sang quyền thế ở trong Kinh, nàng thoáng nhíu mày nói: "Ca ca, có phải hôm nay huynh lại tụ tập cùng với những người đó nữa hay không?"
Tiết Anh nhướng mày nói: "Xem cách nói chuyện của muội này. Cái gì gọi là tụ tập với nhau? Mọi người cũng chỉ là cùng nhau đi Nam Sơn săn bắn mà thôi."
Thiện Thủy biết hắn xưa nay rất thích kết giao. Dĩ nhiên đây là cách nói dễ nghe. Còn nói khó nghe một chút, thì chính là luồn cúi khắp nơi nịnh bợ kết giao. Trước đây cũng đã nói khéo với hắn mấy lần. Nhưng nói cho cùng, thứ nhất hắn là huynh trưởng, thứ hai, cái này cũng giống như việc hiện tại nàng đang rèn luyện ‘thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ’. Tính cách của con người hoặc một ý tưởng nào đó một khi đã định hình, thì rất khó thay đổi được. Lúc này thấy hắn nghe không lọt tai, nên cũng không nhắc đến nữa, chỉ ngỏ lời hỏi: "Sao huynh lại tới đây? Gọi muội đến muốn nói cái gì? Đã đến lúc muội phải về lại bên kia đình rồi. Nếu không thì huynh theo muội và nương cùng nhau về nhà?"
Tiết Anh vội khoát tay, cười hì hì nói: "Muội theo nương trở về là được rồi. Ta là một nam nhân mà đi theo các người thì còn ra thể thống gì? Ta cũng không có việc gì, chỉ là biết được hôm nay muội ở chỗ này, trên đường về đi ngang qua tiện thể vào đây xem một chút."
Thiện Thủy nói: "Vậy muội đi trước đây, tránh cho nương trông đợi bọn muội."
"Đợi chút. . . . . ." Tiết Anh thấy nàng xoay người muốn đi, vội vươn tay ngăn lại, dòm ngó xung quanh thấy không có ai, lúc này mới nhỏ giọng, cười nói, "Muội muội, Chung Di cũng tới đây, đang ở phía sau hành lang, hắn ngược lại có vài lời muốn nói với muội, muội thử đi qua đó một chút?"
Thiện Thủy có chút kinh ngạc, nhìn về phía góc hành lang ở phía sau hắn, quả nhiên trông thấy Chung Di con trai nhỏ nhất của phủ Thái Sư đang ló ra nửa người, hai người bốn mắt nhìn nhau từ xa, hai mắt Chung Di tỏa sáng mới vừa nhìn nàng nở nụ cười, Thiện Thủy đã trầm mặt xuống xoay người bỏ đi.
Tiết Anh không ngờ tới nàng lại trở mặt, haizzz một tiếng, đuổi theo hai bước, nhìn thấy bóng lưng xanh nhạt của muội muội nhà mình đã đi qua vườn hoa, nhìn chắc là sẽ không dừng chân rồi, bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Chung Di, không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ hắn, nói: "Tử Tức, muội muội ta rất nhát gan. Lúc nãy không biết được ngươi cũng ở đây, cho nên mới bị dọa sợ. Ngươi đừng trách."
Chung Di năm nay mười bảy, nhỏ hơn Tiết Anh mấy tháng, là tiểu nhi tử của quyền thần đương triều Chung Thái Sư. Bởi vì phu nhân Thái Sư đã ngoài bốn mươi còn mang thai ngoài ý muốn, cho nên rất thương yêu đứa con này, hận không thể lên trời hái sao cho hắn. Ngày trước cũng không có thường lui tới với Tiết Anh, trong mấy tháng gần đây hai người mới dần dần qua lại thường xuyên, còn có một nguyên do, chính là có liên quan đến Thiện Thủy.
Theo lý mà nói, ngày thường Tiết Thiện Thủy rất ít giao du với bên ngoài, dù có đi ra ngoài bên cạnh cũng có người đi theo, so với Chung Di quả thật là tám sào tre gộp lại cũng không đều nhau. Thế nhưng tại sao hắn lại động lòng với nàng? Nói tới cũng khéo, chính là chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Khi đó là sinh thần mười lăm tuổi Chung Khả Lan muội muội của Chung Di. Trước kia nàng cùng Thiện Thủy có chút giao tình. Tuy Tiết gia không phải là dòng dõi hiển hách gì, dựa vào thân phận Đại Nho của Tiết Lạp, danh tiếng địa vị ở trong Kinh Thành lại khá cao, cho nên Thiện Thủy cũng nhận được thiếp mời. Ngày đó có đến phủ Thái Sư chúc mừng thọ. Chung Di đúng lúc được gặp nàng, nhất thời giật mình ngơ ngẩn, từ đó liền đối với nàng nhớ mãi không quên, lúc này mới chú ý tới Tiết Anh. Tiết Anh không giống như phụ thân hắn chỉ ham mê nghiên cứu học vấn, là một người có lòng luôn nhìn về phía trước, chỉ hận không có được cơ hội nào tốt. Thấy tiểu công tử phủ Thái Sư coi trọng mình, đương nhiên ra sức kết giao. Hai người đều có tâm tư ăn nhịp với nhau, cho nên mới qua lại thường xuyên.
Chung Di đã đợi rất lâu, cuối cùng mới được gặp mặt giai nhân một lần. Tuy chỉ đối diện nhìn nhau ở xa mà nàng lại xoay người bỏ đi, nhưng đối với một thiếu niên đang mơ mộng chuyện tình yêu mà nói, cũng đã rất an ủi nỗi nhớ mong. Nhìn chằm chằm bóng dáng xanh nhạt càng lúc càng nhỏ ở con đường phía trước, bàng hoàng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tiết Anh, muội muội ngươi cũng ở trong đội tuyển tú nữ?"
Tim Tiết Anh chợt nhảy nhót. Hắn đã chờ đợi những lời này của Chung Di từ rất lâu rồi. Nên ngay lập tức liền gật đầu.
Chung Di ừ một tiếng, cũng không còn có tâm tư để đi dạo nữa. Chủ ý trong lòng hắn đã dần dần thành quyết định, nhất định phải thỉnh cầu để Tiết Thiện Thủy phối hôn với mình.
Mặc dù hắn trẻ tuổi, còn được người nhà cưng chiều, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu biết khôn khéo. Sỡ dĩ dám nghĩ như vậy, cũng là có nguyên do. Phụ thân hắn là Thái Sư Nhất Phẩm đứng đầu đương triều, đứng hàng tam công*, trên hắn còn có hai huynh trưởng quanh năm đều ở ngoài Kinh tay nắm binh quyền trấn giữ một phương. Tỷ tỷ ruột thịt của hắn là đương kim hoàng hậu. Quyền thế đương triều của Chung gia dĩ nhiên là không ai có thể sánh nổi, không nói tới cái gì mà nhà gái mong muốn dựa vào quan hệ thông gia với hắn để củng cố oai phong dòng dõi. Hắn hoàn toàn có thể hạ mình cưới. Cho dù phụ mẫu không đáp ứng, hắn vẫn có thể đi cầu xin tỷ tỷ đương kim hoàng hậu. Vị tỷ tỷ này lớn hơn hắn hơn hai mươi tuổi, vô cùng thương yêu hắn, hầu như là xin gì được nấy. Chỉ cần hắn quỳ xuống khẩn thiết thỉnh cầu, nhất định sẽ thuận theo tâm ý của hắn. Huống chi, dựa vào thanh danh của Tiết gia ở trong triều, Tiết Lạp xưa nay lại không hề kết bè kết cánh. Kết thân với một mối hôn sự như thế, có lẽ phụ mẫu cũng không có lý do gì để cự tuyệt không đáp ứng. (*Tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo)
Chung Di càng nghĩ càng hưng phấn, nóng lòng mong muốn được lập tức vào cung đi cầu xin hoàng hậu, nghĩ vậy liền xoay người đi nhanh về hướng cửa vườn, Tiết Anh cũng vội vàng chạy đuổi theo.
. . . . . .
Thiện Thủy bị sự việc xảy ra mới vừa rồi khiến cho trong lòng có chút buồn bực. Cũng không phải là bây giờ nàng trở nên bảo thủ quá mức, mà là người ca ca này của nàng làm toàn chuyện thật sự không đáng tin cậy. Đây rõ ràng chính là muốn làm mai mối. Nơi đây vốn cũng không phải là hiện đại, ca ca mà lại lén giúp muội muội làm mai mối. Nếu bị người khác biết truyền ra ngoài, sau này nàng cũng khỏi cần đi ra ngoài gặp ai nữa, thanh danh nhiều năm của phụ thân nàng cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Trong lòng ngược lại có chút hối hận vừa rồi không nên cùng Trương Nhược Dao rời khỏi đình.
Thiện Thủy cùng Trương Nhược Dao vội vã trở về đình, thấy mẫu thân Văn thị cùng Trương phu nhân quả nhiên đang đứng dậy muốn đi. Trên mặt liền nở rộ tươi cười, đoàn người lúc đến như thế nào thì rời khỏi cửa vườn của hồ Bạch Lộ như thế đó, từng người của hai nhà đều tự đi lên xe ngựa nhà mình, Trương gia ở phía trước, Tiết gia ở phía sau, phu xe mỗi nhà lần lượt chạy về hướng cửa thành phía Nam.
Bạch Quân cùng một Trương mụ mụ khác bên cạnh Văn thị cả hai đều ngồi ở phía sau chiếc xe ngựa nhỏ, tại đây chỉ còn mỗi hai mẹ con.
Tâm tình Văn thị không tệ, có điều hình như có chút mệt mỏi nên không nói lời nào. Thiện Thủy suy nghĩ một chút, cũng không đề cập tới chuyện hôm nay gặp được huynh trưởng ở trong vườn Bạch Lộc, chỉ nói với Văn thị: "Nương, mấy tháng nay ca ca đang bận rộn gì đó, có lẽ người và phụ thân hiểu được?"
Văn thị nói: "Còn non nửa năm nữa sẽ đến Đại Bỉ, ca ca con muốn tham khảo. Đưng nhiên là phải chăm chỉ lo cho việc học."
Thiện Thủy biết Văn thị sủng ái Tiết Anh từ nhỏ, vì thế mới tạo ra cho hắn tính tình hời hợt buông thả. Không nhịn được nói: "Nương, con lại thấy gần đây ca ca chỉ cùng với một số công tử quyền quý trong Kinh tụ tập đi chung với nhau, ngược lại sách vở hầu như là không hề đụng đến. Nếu như phụ thân mà biết được, thế nào cũng sẽ tức giận. Nương, người nên nhắc nhở ca ca sửa đổi lại, bảo huynh ấy bớt phóng túng chút, tránh cho sau này bị phụ thân phát hiện, khiến người tức giận sẽ không tốt."
Văn thị được nhắc nhở, cũng nhận thấy khoảng thời gian này nhi tử đi sớm về trễ không hề thấy được nét mặt, gật đầu nói: "Con nói cũng đúng. Phụ thân con là Thám Hoa Khải Nguyên mười lăm năm, Tiết gia chúng ta mấy đời là dòng dõi Nho Học, kể cả việc học của con cũng thường xuyên được phụ thân con rèn luyện. Còn về ca ca con, tâm tư lại không chịu dùng vào việc học. Cơ thể phụ thân con hiện giờ không ổn định bằng mấy năm trước, nếu như lúc này cộng thêm chuyện thi cử không tốt, e rằng sẽ chọc giận đến ông ấy. Trở về ta phải giáo huấn nó. . . . ." Thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Ca con cũng là người sắp thành thân rồi, còn cả ngày làm cho ta không bớt lo lắng! Nếu nghe lời được giống như Nhu Nhi con vậy, cả đời này của nương đã là công đức viên mãn rồi."
Nhu Nhi là nhủ danh của Tiết Thiện Thủy. Năm đó khi nàng ra đời, Tiết Lạp đặt tên nàng là "Thiện Thủy", là cảm hóa từ "Thượng Thiện Nhược Thủy", rồi từ đó đặt ra nhủ danh "Nhu Nhi". Nhũ danh này, cũng chỉ có phụ mẫu và người trong nhà biết được gọi mà thôi. Về phần hôn sự của Tiết Anh được Văn thị nhắc tới, đó là ngày trước cùng Khâm Thiên Giám - Giám Chính quý phủ có hứa hẹn đính ước. Giám Chính cũng là một vị quan rỗi rãnh đang giữ chức Ngũ Phẩm. Đây chính là nồi nào thì xứng với nắp ấy. Bản thân Tiết Lạp một lòng nghiên cứu học vấn, tìm thông gia hôn sự cho con cái đương nhiên cũng phải tương xứng. Dòng dõi hai nhà cũng ngang nhau. Ước hẹn cuối năm chờ sau khi xong Đại Bỉ, sẽ kết hợp chuyện chung thân.
Thiện Thủy có tình cảm rất sâu với phụ mẫu còn có người ca ca Tiết Anh này. Nhận thấy những lời nói của mình khiến cho Văn thị buồn phiền, nhưng không nói thì không được, buộc lòng phải tiếp tục khuyên vài câu. Trong lúc đang nói chuyện, bất thình lình cảm thấy được dưới thân xe ngựa một trận lắc lư kịch liệt rồi sau đó im bặt ngừng lại, hai mẹ con nhất thời ngã lăn một vòng tới cửa toa xe. Thiện Thủy lo sợ tuổi tác Văn thị đã cao lỡ té bị thương, cuống quít muốn vươn tay ra ôm lấy bà, nhưng không ngờ mình lại lăn ra phía ngoài trước, đang trong lúc choáng váng hoa mắt, cả người đã bị hất đến trên mặt đất, sau đó lăn lông lốc vài vòng, lúc này mới ngừng lại ngửa mặt lên trời.
Mặt đất là con đường lấp đầy bùn đất đá vụn. Lúc này Thiện Thủy bị hất xuống đất lại còn lăn lộn mấy vòng vì thế cảm thấy sau ót từng cơn đau nhức kịch liệt, nhắm mắt lại một hồi lâu vẫn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi đã có chút bớt đau, thì bên tai lại nghe được có tiếng vó ngựa ở phía sau trên đường đang lao vùn vụt đến gần.
Bản thân đang nằm ở giữa đường, thật sự nếu bị tuấn mã giẫm một cước không chết cũng phải ói ra máu. Nàng cũng không muốn cuộc sống tốt đẹp thế này cứ như vậy bị một cước đạp cho bẹp dí. Vội vàng giãy giụa muốn đứng lên.
Bạch Quân cùng Trương mụ mụ trên xe cũng hết sức kinh hoàng từ phía sau chạy tới giúp đỡ, Văn thị vừa mới ổn định cơ thể, hô nhẹ một tiếng, cũng không cần người nâng dậy, gần như là nhảy xuống xe ngựa chạy như bay đến hướng Thiện Thủy.
Những kỵ mã kia đã đến gần trước mặt, có lẽ do thấy đường bị cản trở, ngựa phát ra tiếng chuông kêu leng keng rồi sau đó ngừng hẳn lại.
"Nhu Nhi, con thế nào? Con không sao chứ?"
Văn thị hoảng hốt lo sợ đỡ lấy Thiện Thủy đã ngồi dậy trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch run giọng hỏi.
Thiện Thủy chỉ cảm thấy phía sau đầu đau nhói, đưa tay sờ soạng rồi lấy xuống, lòng bàn tay đã nhuốm vết máu.
Chẳng trách lại đau như thế, có lẽ lúc nãy dập đầu vào hòn đá nhỏ, nên đã đâm vào sau ót. Cũng may, nhìn lượng máu này hẳn không phải là lỗ lớn. . . . . .
Coi như nàng mạng lớn. Lúc này nếu đầu bị dập một lỗ lớn hơn, mắc phải phong đòn gánh gì đó, thì cho dù là có vị hôn phu thầy thuốc Trương Nhược Tùng ở đây, chỉ sợ cũng sẽ đi đời nhà ma thôi.
Thiện Thủy nhíu mày ráng chịu đau, được dìu đỡ chậm rãi bò từ trên đất đứng lên, tránh sang một bên nói: "Con không sao. Chỉ là bị xước chút da. Trước tiên nhường đường cho người ta đi."
Khi nàng nói chuyện, cũng không hề nhìn về phía người trên mấy thớt ngựa kia.
Văn thị nhìn thấy máu trong lòng bàn tay nàng, làm gì còn trông nom đến việc đang cản đường của người ta, thất thanh hét lớn: "Còn nói không có việc gì, bị chảy máu rồi!" Tay run run lấy ra chiếc khăn chặn lại sau ót nàng.
. . . . . .
Một hàng ngựa dừng lại chính là An Dương Vương Hoắc Thế Du. Hắn vội vã vào thành, xa xa trông thấy một thiếu nữ áo xanh bị quăng ngã trên đường, đến khi giục ngựa đến gần, con đường lại bị ngăn cản, đầu tiên hơi có chút không kiên nhẫn. Thị vệ sau lưng thấy thế đang muốn tiến lên xua đuổi mở đường, bỗng nhiên Hoắc Thế Du nhìn thấy trên xà ngang buồng xe chiếc xe ngựa kia có mộc nhãn* của "Thiên Chương các Tiết" —— Thật ra là quan viên lớn nhỏ trong Lạc Kinh quá nhiều, cho nên các gia đình khi đi ra ngoài đều đính nhãn ở trên xe ngựa để được người phân biệt, ước định thành phong tục. Từ đó không dám sơ suất. ( mộc nhãn là biển hiệu = gỗ gắn trên xe)
Tiết Lạp là Thầy dạy ở Thái Học viện* cho hắn khi còn nhỏ. Hôm nay tuy không còn đến Thái Học viện nữa, nhưng hàng năm vào dịp Lễ - Tết vẫn sẽ chuẩn bị lễ vật chuyển tặng bày tỏ ý chúc mừng, thỉnh thoảng có thời gian cũng sẽ đi Thiên Chương các thăm viếng ân sư, mời ông ấy chỉ giáo thêm chế tác thư họa của mình. Hiện tại nhìn thấy nhãn hiệu này, liền đoán đây hẳn là gia quyến Tiết gia. Liền nhảy xuống ngựa đến gần hơn một chút, mở lời hỏi: "Phu nhân có phải là gia quyến của Tiết Đại học sĩ Thiên Chương các?" (*cấp học cao nhất thời phong kiến)
Văn thị đang run giọng hỏi trên người nữ nhi có té bị thương chỗ nào khác nữa không. Nghe thấy có người hỏi, lúc này mới quay đầu nhìn lại. Ngày trước bà đã từng trông thấy Hoắc Thế Du từ xa nên nhận ra được. Nhất thời ngẩn ra, đến khi phản ứng lại, vội vàng gật đầu, rồi cất tiếng gọi "Điện hạ", thiếu chút nữa buông Thiện Thủy xuống trước, chỉ đành nhìn hắn làm lễ ra mắt.
Thiện Thủy trước nay chưa từng thấy qua An Dương Vương, nghe Văn thị lớn tiếng gọi như thế, giương mắt nhìn lên trông thấy thanh niên nọ một thân phối đồ trang sức hình Rồng, chân mang giày cung điện, thì cũng đoán được thân phận người này, không thể làm gì khác hơn đành cố gắng chịu đau theo sau Văn thị cùng nhau muốn hành lễ chào hỏi.
Hoắc Thế Du đã tự mình bước một bước dài tiến lên, khiêm tốn nâng đỡ bảo không cần hành lễ. Ánh mắt rất nhanh lướt qua người Thiện Thủy.
Hắn là môn sinh của Tiết Lạp, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi nối nghiệp của ân sư. Thấy nàng một thân y phục màu xanh ngọc bích, càng làm nổi bật lên làn da như tuyết dung mạo như hoa của nàng, tướng mạo xinh đẹp đến bức người. Có lẽ do mới vừa rồi té ngã bị thương, nên đầu lông mày lúc này hơi nhăn lại, trên mặt ẩn hiện vẻ đau đớn, nhưng mặc khác, nhìn vào khí sắc lại có phần vô cùng động lòng người.
Hoắc Thế Du thân là hoàng tử, đương nhiên gặp qua không ít mỹ nhân. Hắn cũng không phải là người háo sắc. Nhưng người nữ nhi này của Tiết gia, vừa nhìn thấy vẫn không kiềm được muốn nhìn nhiều thêm một lát. Lại trông thấy chiếc khăn tay trên tay Văn thị đã nhuốm vết máu, chợt nhướng mày lên nhìn tới hướng người đánh xe.
Phu xe Tiết Đại nhận thấy mình gây họa, lại còn gặp phải An Dương Vương đang đến trước mặt, đã bị dọa đến mặt không còn chút máu quỳ mọp trên mặt đất. Vừa thấy hắn cau mày nhìn về phía mình, liền dập đầu rung giọng nói: "Điện hạ, tha cho tiểu nhân! Đều do tôi nhất thời bất cẩn, không để ý đoạn đường phía trước có một cái hố, ngựa vừa giẫm vào liền bị trật chân vì thế nên mới khiến cho cô nương bị ngã xuống. Tội đáng chết vạn lần, xin hãy tha thứ cho tiểu nhân đi!" Dứt lời cuống quít dập đầu.
Tiết Đại là người đã lớn tuổi ở Tiết gia, thường ngày cũng tương đối thận trọng, mẹ con Thiện Thủy đi ra ngoài đều là do hắn đánh xe. Thiện Thủy thấy hắn bị dọa đến thành như thế. Nói ra, thân phận An Dương Vương này tuy rằng quý trọng, nhưng bất quá cũng chỉ ngẫu nhiên gặp trên đường mà thôi, vì vậy nói: "Tiết Đại thúc đứng lên đi, ta chỉ có xước chút da đầu, trở về bôi thuốc là được. Chuyện cũng không có gì lớn."
Văn thị thấy nữ nhi nói giúp cho Tiết Đại, thuận tiện cũng bảo hắn đứng dậy. Nhưng Tiết Đại sợ chính là uy thế của vị hoàng tử này, vẫn quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Hoắc Thế Du lại quét mắt nhìn đến Thiện Thủy, bắt gặp một đôi mắt sáng quắc của nàng đang nhìn về phía mình, vui buồn không phân rõ. Trong lòng không hiểu sao bỗng xẹt qua một thứ cảm giác quái dị. Hiểu được nàng đây là đang ý bảo hắn lên tiếng. Liền cau mày nói: "Đứng lên đi."
Tiết Đại như gặp đại xá, lúc này mới run rẩy đôi chân đứng dậy.
Hoắc Thế Du đến trước xe ngựa xem xét, trông thấy hàm thiếc và dây cương ngựa ngã quỳ xuống đất không dậy nổi, đoán được xương đùi của nó đã bị gãy, quay đầu nhìn Phương Tuấn thị vệ của mình nói: "Tạm đổi ngựa của ngươi tới đây."
Phương Tuấn lập tức cung kính cất tiếng đáp ứng, dẫn ngựa đi lên đổi hàm thiếc và dây cương với Tiết Đại.
Văn thị vội nói: "Đa tạ ý tốt của Điện hạ. Mẹ con ta xin ghi nhận. Phía sau còn có một chiếc xe, đi cùng nhau cũng không có gì đáng ngại, không dám làm phiền Điện hạ."
Hoắc Thế Du liếc nhìn chiếc xe nọ của Tiết gia ở phía sau, cũng chỉ là chiếc xe ngựa nhỏ dùng để chở hạ nhân, cười nói: "Sư mẫu nói quá lời rồi. Từ nhỏ ta được Lão Sư dạy dỗ, ân tình sâu nặng. Hôm nay nếu đã ngẫu nhiên gặp được, đây cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Tiết cô nương xem ra có thương tích, sư mẫu nên nhanh chút đưa nàng trở về chẩn bệnh và chữa trị cho thỏa đáng."
Văn thị đối với nữ nhi vàng ngọc này từ nhỏ thương yêu cưng chiều tựa như tâm can máu thịt, bản thân nữ nhi cũng rất thận trọng, kể cả té ngã bị trầy da cũng chưa từng có, làm gì có chuyện dập đầu đến chảy máu thế này? Lòng đã sớm nóng như lửa đốt. Lúc này nghe thấy An Dương Vương cũng đã nói như vậy, không còn câu nệ chuyện gì khác nữa, vội nói đa tạ rồi dìu Thiện Thủy đi về phía xe ngựa.
Hoắc Thế Du đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó, bỗng nhiên nói: "Xin phiền sư mẫu trở về nói với Lão Sư một tiếng, nói là qua mấy ngày nữa ta sẽ đến nhà viếng thăm, để ôn lại ân tình cũ của Lão Sư đối với môn sinh."
Văn thị có chút kinh ngạc, quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhận thấy vẻ mặt hắn trịnh trọng nghiêm túc nên cũng vội vàng đồng ý.
Hoắc Thế Du trông thấy bóng dáng xanh nhạt kia được dìu lên xe ngựa, cửa xe cũng khép lại, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng lại không hề quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái. Vẫn đưa mắt nhìn theo đến lúc xe ngựa rời đi, rồi mới nhìn sang Phương Tuấn đang chờ đợi ở bên cạnh nói: "Ngươi hãy ở lại, thuận tiện lấp hết hố cho con đường này bằng phẳng lại, để tránh cho lại có người đi ngang qua bị ngộ thương nữa."
Phương Tuấn ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh đồng ý. Lúc này Hoắc Thế Du mới xoay người lên ngựa, dẫn theo nhóm thị vệ còn lại cùng nhau chạy như bay về hướng cửa Thành phía Nam, rất nhanh đuổi lên tới chiếc xe ngựa của Tiết gia ở phía trước, vươn người phóng vọt qua.
Văn thị ngồi ở trong xe, Thiện Thủy đang để đầu nằm ở trên đầu gối mẫu thân. Nghe được bên ngoài xe một hồi tiếng vó ngựa như gió vượt qua, Văn thị sờ soạng mái tóc của Thiện Thủy, tự mình lẩm nhẩm nói: "Trước đây chỉ từng thấy vị An Dương Vương này ở từ xa một hai lần, nghe người ta nói hắn cũng không kiêu ngạo thân phận của mình, rất biết chiêu hiền đãi sĩ*. Hôm nay tình cờ gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhận sự giúp đỡ của hắn, còn hơn con ngựa này hiện tại không khéo đành phải tự mình dẫn quay trở về rồi, dù sao cũng phải chuẩn bị phần lễ vật. Có điều, nhân vật cỡ như hắn, bản lĩnh cũng không tầm thường, tặng cái gì ngược lại phải cân nhắc một chút. . . . . ." (*Chiêu hiền đãi sĩ: Hạ mình cầu hiền - thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài)
Thiện Thủy nhắm mắt không lên tiếng, mặc cho Văn thị nói đâu đâu, cũng không đáp lại câu nào, nhưng trong lòng thì như đưa đám.
Hôm nay trước khi xuất môn, thật sự nên coi lại Hoàng Lịch*. Đầu tiên là gặp phải ca ca nhà mình làm một chuyện rộn lòng, bây giờ còn thiếu chút nữa bị té gảy cổ. Không chỉ vậy, sau đầu còn đau như kim châm, khi vừa lên xe còn phát hiện cả lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy rách da đến rướm máu. (*sách nói về thời tiết ngày tháng)
Ôi, thật là máu đỗ tai ương. . . . . . Trong lòng nàng ai oán kêu rên. Nhớ lại từ nhỏ đến lớn, làm bất cứ việc gì nàng lúc nào cũng thận trọng, ngay cả đi đường cũng chưa từng bị té ngã lần nào. Hôm nay bỗng nhiên lại bị ngã lộn nhào một cái khủng bố như vậy. Chẳng lẽ là điềm báo cho tương lai mình có Đại Biến Cố gì? Trở về phải mau tắm rửa bằng nước lá bưởi mới được, xua đuổi hết hơi nấm mốc mới có thể yên lòng.
Trương Nhược Dao hào hứng bừng bừng chỉ chỉ chõ chõ, Thiện Thủy cũng bị hoa Mẫu Đơn nở rộ khoe màu đua sắc hấp dẫn nhìn đến không chớp mắt. Hai người cứ thế đã đi thật xa. Khi Thiện Thủy ngẩng đầu lên, mắt đã không còn trông thấy ngôi đình ở phía sau nữa, mặt trời cũng hơi ngã về phía Tây. Sợ Văn thị muốn đi về mà tìm không thấy các nàng, đang muốn gọi Trương Nhược Dao cùng nhau trở về, bất chợt nhìn thấy một quản sự lớn tuổi ở trong vườn đang bước tới gần cười nói với nàng: "Cô nương, ca ca nhà cô cũng tình cờ tới đây. Biết cô ở đây, nói có chuyện muốn nói, bảo tôi đến truyền lời nhắn, hắn đang ở bên kia đợi cô." Nói xong, vươn tay chỉ tới ngay lối rẽ hành lang bên tay phải ở phía sau.
Thiện Thủy theo hướng tay bà ta chỉ nhìn tới, quả nhiên từ xa nhìn thấy Tiết Anh đứng ở nơi đó đang vẫy tay với nàng. Nói vài câu với Trương Nhược Dao, bảo nàng ấy ở tại chỗ này chờ một lát, rồi tự mình vòng qua giữa mấy vườn hoa đi về hướng lối rẽ nơi hành lang.
"Thần sắc muội muội không tệ nha. Có thể thấy được phải thường xuyên ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ở suốt trong nhà cũng không tốt." Tiết Anh nhìn Thiện Thủy đang đi đến gần cười hì hì nói.
Vị ca ca này của nàng tuy lớn hơn nàng hai tuổi, năm nay gần mười tám, dáng người cao lớn mà còn tuấn tú lịch sự. Nhưng Thiện Thủy lại nhận thấy, có cảm giác hắn giống em trai của mình hơn. Nhìn hắn hôm nay một thân trang phục xanh thẫm cởi ngựa, cách ăn mặc rất giống với những nhà giàu sang quyền thế ở trong Kinh, nàng thoáng nhíu mày nói: "Ca ca, có phải hôm nay huynh lại tụ tập cùng với những người đó nữa hay không?"
Tiết Anh nhướng mày nói: "Xem cách nói chuyện của muội này. Cái gì gọi là tụ tập với nhau? Mọi người cũng chỉ là cùng nhau đi Nam Sơn săn bắn mà thôi."
Thiện Thủy biết hắn xưa nay rất thích kết giao. Dĩ nhiên đây là cách nói dễ nghe. Còn nói khó nghe một chút, thì chính là luồn cúi khắp nơi nịnh bợ kết giao. Trước đây cũng đã nói khéo với hắn mấy lần. Nhưng nói cho cùng, thứ nhất hắn là huynh trưởng, thứ hai, cái này cũng giống như việc hiện tại nàng đang rèn luyện ‘thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ’. Tính cách của con người hoặc một ý tưởng nào đó một khi đã định hình, thì rất khó thay đổi được. Lúc này thấy hắn nghe không lọt tai, nên cũng không nhắc đến nữa, chỉ ngỏ lời hỏi: "Sao huynh lại tới đây? Gọi muội đến muốn nói cái gì? Đã đến lúc muội phải về lại bên kia đình rồi. Nếu không thì huynh theo muội và nương cùng nhau về nhà?"
Tiết Anh vội khoát tay, cười hì hì nói: "Muội theo nương trở về là được rồi. Ta là một nam nhân mà đi theo các người thì còn ra thể thống gì? Ta cũng không có việc gì, chỉ là biết được hôm nay muội ở chỗ này, trên đường về đi ngang qua tiện thể vào đây xem một chút."
Thiện Thủy nói: "Vậy muội đi trước đây, tránh cho nương trông đợi bọn muội."
"Đợi chút. . . . . ." Tiết Anh thấy nàng xoay người muốn đi, vội vươn tay ngăn lại, dòm ngó xung quanh thấy không có ai, lúc này mới nhỏ giọng, cười nói, "Muội muội, Chung Di cũng tới đây, đang ở phía sau hành lang, hắn ngược lại có vài lời muốn nói với muội, muội thử đi qua đó một chút?"
Thiện Thủy có chút kinh ngạc, nhìn về phía góc hành lang ở phía sau hắn, quả nhiên trông thấy Chung Di con trai nhỏ nhất của phủ Thái Sư đang ló ra nửa người, hai người bốn mắt nhìn nhau từ xa, hai mắt Chung Di tỏa sáng mới vừa nhìn nàng nở nụ cười, Thiện Thủy đã trầm mặt xuống xoay người bỏ đi.
Tiết Anh không ngờ tới nàng lại trở mặt, haizzz một tiếng, đuổi theo hai bước, nhìn thấy bóng lưng xanh nhạt của muội muội nhà mình đã đi qua vườn hoa, nhìn chắc là sẽ không dừng chân rồi, bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Chung Di, không thể làm gì khác hơn là đi tới chỗ hắn, nói: "Tử Tức, muội muội ta rất nhát gan. Lúc nãy không biết được ngươi cũng ở đây, cho nên mới bị dọa sợ. Ngươi đừng trách."
Chung Di năm nay mười bảy, nhỏ hơn Tiết Anh mấy tháng, là tiểu nhi tử của quyền thần đương triều Chung Thái Sư. Bởi vì phu nhân Thái Sư đã ngoài bốn mươi còn mang thai ngoài ý muốn, cho nên rất thương yêu đứa con này, hận không thể lên trời hái sao cho hắn. Ngày trước cũng không có thường lui tới với Tiết Anh, trong mấy tháng gần đây hai người mới dần dần qua lại thường xuyên, còn có một nguyên do, chính là có liên quan đến Thiện Thủy.
Theo lý mà nói, ngày thường Tiết Thiện Thủy rất ít giao du với bên ngoài, dù có đi ra ngoài bên cạnh cũng có người đi theo, so với Chung Di quả thật là tám sào tre gộp lại cũng không đều nhau. Thế nhưng tại sao hắn lại động lòng với nàng? Nói tới cũng khéo, chính là chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Khi đó là sinh thần mười lăm tuổi Chung Khả Lan muội muội của Chung Di. Trước kia nàng cùng Thiện Thủy có chút giao tình. Tuy Tiết gia không phải là dòng dõi hiển hách gì, dựa vào thân phận Đại Nho của Tiết Lạp, danh tiếng địa vị ở trong Kinh Thành lại khá cao, cho nên Thiện Thủy cũng nhận được thiếp mời. Ngày đó có đến phủ Thái Sư chúc mừng thọ. Chung Di đúng lúc được gặp nàng, nhất thời giật mình ngơ ngẩn, từ đó liền đối với nàng nhớ mãi không quên, lúc này mới chú ý tới Tiết Anh. Tiết Anh không giống như phụ thân hắn chỉ ham mê nghiên cứu học vấn, là một người có lòng luôn nhìn về phía trước, chỉ hận không có được cơ hội nào tốt. Thấy tiểu công tử phủ Thái Sư coi trọng mình, đương nhiên ra sức kết giao. Hai người đều có tâm tư ăn nhịp với nhau, cho nên mới qua lại thường xuyên.
Chung Di đã đợi rất lâu, cuối cùng mới được gặp mặt giai nhân một lần. Tuy chỉ đối diện nhìn nhau ở xa mà nàng lại xoay người bỏ đi, nhưng đối với một thiếu niên đang mơ mộng chuyện tình yêu mà nói, cũng đã rất an ủi nỗi nhớ mong. Nhìn chằm chằm bóng dáng xanh nhạt càng lúc càng nhỏ ở con đường phía trước, bàng hoàng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tiết Anh, muội muội ngươi cũng ở trong đội tuyển tú nữ?"
Tim Tiết Anh chợt nhảy nhót. Hắn đã chờ đợi những lời này của Chung Di từ rất lâu rồi. Nên ngay lập tức liền gật đầu.
Chung Di ừ một tiếng, cũng không còn có tâm tư để đi dạo nữa. Chủ ý trong lòng hắn đã dần dần thành quyết định, nhất định phải thỉnh cầu để Tiết Thiện Thủy phối hôn với mình.
Mặc dù hắn trẻ tuổi, còn được người nhà cưng chiều, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu biết khôn khéo. Sỡ dĩ dám nghĩ như vậy, cũng là có nguyên do. Phụ thân hắn là Thái Sư Nhất Phẩm đứng đầu đương triều, đứng hàng tam công*, trên hắn còn có hai huynh trưởng quanh năm đều ở ngoài Kinh tay nắm binh quyền trấn giữ một phương. Tỷ tỷ ruột thịt của hắn là đương kim hoàng hậu. Quyền thế đương triều của Chung gia dĩ nhiên là không ai có thể sánh nổi, không nói tới cái gì mà nhà gái mong muốn dựa vào quan hệ thông gia với hắn để củng cố oai phong dòng dõi. Hắn hoàn toàn có thể hạ mình cưới. Cho dù phụ mẫu không đáp ứng, hắn vẫn có thể đi cầu xin tỷ tỷ đương kim hoàng hậu. Vị tỷ tỷ này lớn hơn hắn hơn hai mươi tuổi, vô cùng thương yêu hắn, hầu như là xin gì được nấy. Chỉ cần hắn quỳ xuống khẩn thiết thỉnh cầu, nhất định sẽ thuận theo tâm ý của hắn. Huống chi, dựa vào thanh danh của Tiết gia ở trong triều, Tiết Lạp xưa nay lại không hề kết bè kết cánh. Kết thân với một mối hôn sự như thế, có lẽ phụ mẫu cũng không có lý do gì để cự tuyệt không đáp ứng. (*Tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo)
Chung Di càng nghĩ càng hưng phấn, nóng lòng mong muốn được lập tức vào cung đi cầu xin hoàng hậu, nghĩ vậy liền xoay người đi nhanh về hướng cửa vườn, Tiết Anh cũng vội vàng chạy đuổi theo.
. . . . . .
Thiện Thủy bị sự việc xảy ra mới vừa rồi khiến cho trong lòng có chút buồn bực. Cũng không phải là bây giờ nàng trở nên bảo thủ quá mức, mà là người ca ca này của nàng làm toàn chuyện thật sự không đáng tin cậy. Đây rõ ràng chính là muốn làm mai mối. Nơi đây vốn cũng không phải là hiện đại, ca ca mà lại lén giúp muội muội làm mai mối. Nếu bị người khác biết truyền ra ngoài, sau này nàng cũng khỏi cần đi ra ngoài gặp ai nữa, thanh danh nhiều năm của phụ thân nàng cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Trong lòng ngược lại có chút hối hận vừa rồi không nên cùng Trương Nhược Dao rời khỏi đình.
Thiện Thủy cùng Trương Nhược Dao vội vã trở về đình, thấy mẫu thân Văn thị cùng Trương phu nhân quả nhiên đang đứng dậy muốn đi. Trên mặt liền nở rộ tươi cười, đoàn người lúc đến như thế nào thì rời khỏi cửa vườn của hồ Bạch Lộ như thế đó, từng người của hai nhà đều tự đi lên xe ngựa nhà mình, Trương gia ở phía trước, Tiết gia ở phía sau, phu xe mỗi nhà lần lượt chạy về hướng cửa thành phía Nam.
Bạch Quân cùng một Trương mụ mụ khác bên cạnh Văn thị cả hai đều ngồi ở phía sau chiếc xe ngựa nhỏ, tại đây chỉ còn mỗi hai mẹ con.
Tâm tình Văn thị không tệ, có điều hình như có chút mệt mỏi nên không nói lời nào. Thiện Thủy suy nghĩ một chút, cũng không đề cập tới chuyện hôm nay gặp được huynh trưởng ở trong vườn Bạch Lộc, chỉ nói với Văn thị: "Nương, mấy tháng nay ca ca đang bận rộn gì đó, có lẽ người và phụ thân hiểu được?"
Văn thị nói: "Còn non nửa năm nữa sẽ đến Đại Bỉ, ca ca con muốn tham khảo. Đưng nhiên là phải chăm chỉ lo cho việc học."
Thiện Thủy biết Văn thị sủng ái Tiết Anh từ nhỏ, vì thế mới tạo ra cho hắn tính tình hời hợt buông thả. Không nhịn được nói: "Nương, con lại thấy gần đây ca ca chỉ cùng với một số công tử quyền quý trong Kinh tụ tập đi chung với nhau, ngược lại sách vở hầu như là không hề đụng đến. Nếu như phụ thân mà biết được, thế nào cũng sẽ tức giận. Nương, người nên nhắc nhở ca ca sửa đổi lại, bảo huynh ấy bớt phóng túng chút, tránh cho sau này bị phụ thân phát hiện, khiến người tức giận sẽ không tốt."
Văn thị được nhắc nhở, cũng nhận thấy khoảng thời gian này nhi tử đi sớm về trễ không hề thấy được nét mặt, gật đầu nói: "Con nói cũng đúng. Phụ thân con là Thám Hoa Khải Nguyên mười lăm năm, Tiết gia chúng ta mấy đời là dòng dõi Nho Học, kể cả việc học của con cũng thường xuyên được phụ thân con rèn luyện. Còn về ca ca con, tâm tư lại không chịu dùng vào việc học. Cơ thể phụ thân con hiện giờ không ổn định bằng mấy năm trước, nếu như lúc này cộng thêm chuyện thi cử không tốt, e rằng sẽ chọc giận đến ông ấy. Trở về ta phải giáo huấn nó. . . . ." Thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Ca con cũng là người sắp thành thân rồi, còn cả ngày làm cho ta không bớt lo lắng! Nếu nghe lời được giống như Nhu Nhi con vậy, cả đời này của nương đã là công đức viên mãn rồi."
Nhu Nhi là nhủ danh của Tiết Thiện Thủy. Năm đó khi nàng ra đời, Tiết Lạp đặt tên nàng là "Thiện Thủy", là cảm hóa từ "Thượng Thiện Nhược Thủy", rồi từ đó đặt ra nhủ danh "Nhu Nhi". Nhũ danh này, cũng chỉ có phụ mẫu và người trong nhà biết được gọi mà thôi. Về phần hôn sự của Tiết Anh được Văn thị nhắc tới, đó là ngày trước cùng Khâm Thiên Giám - Giám Chính quý phủ có hứa hẹn đính ước. Giám Chính cũng là một vị quan rỗi rãnh đang giữ chức Ngũ Phẩm. Đây chính là nồi nào thì xứng với nắp ấy. Bản thân Tiết Lạp một lòng nghiên cứu học vấn, tìm thông gia hôn sự cho con cái đương nhiên cũng phải tương xứng. Dòng dõi hai nhà cũng ngang nhau. Ước hẹn cuối năm chờ sau khi xong Đại Bỉ, sẽ kết hợp chuyện chung thân.
Thiện Thủy có tình cảm rất sâu với phụ mẫu còn có người ca ca Tiết Anh này. Nhận thấy những lời nói của mình khiến cho Văn thị buồn phiền, nhưng không nói thì không được, buộc lòng phải tiếp tục khuyên vài câu. Trong lúc đang nói chuyện, bất thình lình cảm thấy được dưới thân xe ngựa một trận lắc lư kịch liệt rồi sau đó im bặt ngừng lại, hai mẹ con nhất thời ngã lăn một vòng tới cửa toa xe. Thiện Thủy lo sợ tuổi tác Văn thị đã cao lỡ té bị thương, cuống quít muốn vươn tay ra ôm lấy bà, nhưng không ngờ mình lại lăn ra phía ngoài trước, đang trong lúc choáng váng hoa mắt, cả người đã bị hất đến trên mặt đất, sau đó lăn lông lốc vài vòng, lúc này mới ngừng lại ngửa mặt lên trời.
Mặt đất là con đường lấp đầy bùn đất đá vụn. Lúc này Thiện Thủy bị hất xuống đất lại còn lăn lộn mấy vòng vì thế cảm thấy sau ót từng cơn đau nhức kịch liệt, nhắm mắt lại một hồi lâu vẫn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi đã có chút bớt đau, thì bên tai lại nghe được có tiếng vó ngựa ở phía sau trên đường đang lao vùn vụt đến gần.
Bản thân đang nằm ở giữa đường, thật sự nếu bị tuấn mã giẫm một cước không chết cũng phải ói ra máu. Nàng cũng không muốn cuộc sống tốt đẹp thế này cứ như vậy bị một cước đạp cho bẹp dí. Vội vàng giãy giụa muốn đứng lên.
Bạch Quân cùng Trương mụ mụ trên xe cũng hết sức kinh hoàng từ phía sau chạy tới giúp đỡ, Văn thị vừa mới ổn định cơ thể, hô nhẹ một tiếng, cũng không cần người nâng dậy, gần như là nhảy xuống xe ngựa chạy như bay đến hướng Thiện Thủy.
Những kỵ mã kia đã đến gần trước mặt, có lẽ do thấy đường bị cản trở, ngựa phát ra tiếng chuông kêu leng keng rồi sau đó ngừng hẳn lại.
"Nhu Nhi, con thế nào? Con không sao chứ?"
Văn thị hoảng hốt lo sợ đỡ lấy Thiện Thủy đã ngồi dậy trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch run giọng hỏi.
Thiện Thủy chỉ cảm thấy phía sau đầu đau nhói, đưa tay sờ soạng rồi lấy xuống, lòng bàn tay đã nhuốm vết máu.
Chẳng trách lại đau như thế, có lẽ lúc nãy dập đầu vào hòn đá nhỏ, nên đã đâm vào sau ót. Cũng may, nhìn lượng máu này hẳn không phải là lỗ lớn. . . . . .
Coi như nàng mạng lớn. Lúc này nếu đầu bị dập một lỗ lớn hơn, mắc phải phong đòn gánh gì đó, thì cho dù là có vị hôn phu thầy thuốc Trương Nhược Tùng ở đây, chỉ sợ cũng sẽ đi đời nhà ma thôi.
Thiện Thủy nhíu mày ráng chịu đau, được dìu đỡ chậm rãi bò từ trên đất đứng lên, tránh sang một bên nói: "Con không sao. Chỉ là bị xước chút da. Trước tiên nhường đường cho người ta đi."
Khi nàng nói chuyện, cũng không hề nhìn về phía người trên mấy thớt ngựa kia.
Văn thị nhìn thấy máu trong lòng bàn tay nàng, làm gì còn trông nom đến việc đang cản đường của người ta, thất thanh hét lớn: "Còn nói không có việc gì, bị chảy máu rồi!" Tay run run lấy ra chiếc khăn chặn lại sau ót nàng.
. . . . . .
Một hàng ngựa dừng lại chính là An Dương Vương Hoắc Thế Du. Hắn vội vã vào thành, xa xa trông thấy một thiếu nữ áo xanh bị quăng ngã trên đường, đến khi giục ngựa đến gần, con đường lại bị ngăn cản, đầu tiên hơi có chút không kiên nhẫn. Thị vệ sau lưng thấy thế đang muốn tiến lên xua đuổi mở đường, bỗng nhiên Hoắc Thế Du nhìn thấy trên xà ngang buồng xe chiếc xe ngựa kia có mộc nhãn* của "Thiên Chương các Tiết" —— Thật ra là quan viên lớn nhỏ trong Lạc Kinh quá nhiều, cho nên các gia đình khi đi ra ngoài đều đính nhãn ở trên xe ngựa để được người phân biệt, ước định thành phong tục. Từ đó không dám sơ suất. ( mộc nhãn là biển hiệu = gỗ gắn trên xe)
Tiết Lạp là Thầy dạy ở Thái Học viện* cho hắn khi còn nhỏ. Hôm nay tuy không còn đến Thái Học viện nữa, nhưng hàng năm vào dịp Lễ - Tết vẫn sẽ chuẩn bị lễ vật chuyển tặng bày tỏ ý chúc mừng, thỉnh thoảng có thời gian cũng sẽ đi Thiên Chương các thăm viếng ân sư, mời ông ấy chỉ giáo thêm chế tác thư họa của mình. Hiện tại nhìn thấy nhãn hiệu này, liền đoán đây hẳn là gia quyến Tiết gia. Liền nhảy xuống ngựa đến gần hơn một chút, mở lời hỏi: "Phu nhân có phải là gia quyến của Tiết Đại học sĩ Thiên Chương các?" (*cấp học cao nhất thời phong kiến)
Văn thị đang run giọng hỏi trên người nữ nhi có té bị thương chỗ nào khác nữa không. Nghe thấy có người hỏi, lúc này mới quay đầu nhìn lại. Ngày trước bà đã từng trông thấy Hoắc Thế Du từ xa nên nhận ra được. Nhất thời ngẩn ra, đến khi phản ứng lại, vội vàng gật đầu, rồi cất tiếng gọi "Điện hạ", thiếu chút nữa buông Thiện Thủy xuống trước, chỉ đành nhìn hắn làm lễ ra mắt.
Thiện Thủy trước nay chưa từng thấy qua An Dương Vương, nghe Văn thị lớn tiếng gọi như thế, giương mắt nhìn lên trông thấy thanh niên nọ một thân phối đồ trang sức hình Rồng, chân mang giày cung điện, thì cũng đoán được thân phận người này, không thể làm gì khác hơn đành cố gắng chịu đau theo sau Văn thị cùng nhau muốn hành lễ chào hỏi.
Hoắc Thế Du đã tự mình bước một bước dài tiến lên, khiêm tốn nâng đỡ bảo không cần hành lễ. Ánh mắt rất nhanh lướt qua người Thiện Thủy.
Hắn là môn sinh của Tiết Lạp, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi nối nghiệp của ân sư. Thấy nàng một thân y phục màu xanh ngọc bích, càng làm nổi bật lên làn da như tuyết dung mạo như hoa của nàng, tướng mạo xinh đẹp đến bức người. Có lẽ do mới vừa rồi té ngã bị thương, nên đầu lông mày lúc này hơi nhăn lại, trên mặt ẩn hiện vẻ đau đớn, nhưng mặc khác, nhìn vào khí sắc lại có phần vô cùng động lòng người.
Hoắc Thế Du thân là hoàng tử, đương nhiên gặp qua không ít mỹ nhân. Hắn cũng không phải là người háo sắc. Nhưng người nữ nhi này của Tiết gia, vừa nhìn thấy vẫn không kiềm được muốn nhìn nhiều thêm một lát. Lại trông thấy chiếc khăn tay trên tay Văn thị đã nhuốm vết máu, chợt nhướng mày lên nhìn tới hướng người đánh xe.
Phu xe Tiết Đại nhận thấy mình gây họa, lại còn gặp phải An Dương Vương đang đến trước mặt, đã bị dọa đến mặt không còn chút máu quỳ mọp trên mặt đất. Vừa thấy hắn cau mày nhìn về phía mình, liền dập đầu rung giọng nói: "Điện hạ, tha cho tiểu nhân! Đều do tôi nhất thời bất cẩn, không để ý đoạn đường phía trước có một cái hố, ngựa vừa giẫm vào liền bị trật chân vì thế nên mới khiến cho cô nương bị ngã xuống. Tội đáng chết vạn lần, xin hãy tha thứ cho tiểu nhân đi!" Dứt lời cuống quít dập đầu.
Tiết Đại là người đã lớn tuổi ở Tiết gia, thường ngày cũng tương đối thận trọng, mẹ con Thiện Thủy đi ra ngoài đều là do hắn đánh xe. Thiện Thủy thấy hắn bị dọa đến thành như thế. Nói ra, thân phận An Dương Vương này tuy rằng quý trọng, nhưng bất quá cũng chỉ ngẫu nhiên gặp trên đường mà thôi, vì vậy nói: "Tiết Đại thúc đứng lên đi, ta chỉ có xước chút da đầu, trở về bôi thuốc là được. Chuyện cũng không có gì lớn."
Văn thị thấy nữ nhi nói giúp cho Tiết Đại, thuận tiện cũng bảo hắn đứng dậy. Nhưng Tiết Đại sợ chính là uy thế của vị hoàng tử này, vẫn quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Hoắc Thế Du lại quét mắt nhìn đến Thiện Thủy, bắt gặp một đôi mắt sáng quắc của nàng đang nhìn về phía mình, vui buồn không phân rõ. Trong lòng không hiểu sao bỗng xẹt qua một thứ cảm giác quái dị. Hiểu được nàng đây là đang ý bảo hắn lên tiếng. Liền cau mày nói: "Đứng lên đi."
Tiết Đại như gặp đại xá, lúc này mới run rẩy đôi chân đứng dậy.
Hoắc Thế Du đến trước xe ngựa xem xét, trông thấy hàm thiếc và dây cương ngựa ngã quỳ xuống đất không dậy nổi, đoán được xương đùi của nó đã bị gãy, quay đầu nhìn Phương Tuấn thị vệ của mình nói: "Tạm đổi ngựa của ngươi tới đây."
Phương Tuấn lập tức cung kính cất tiếng đáp ứng, dẫn ngựa đi lên đổi hàm thiếc và dây cương với Tiết Đại.
Văn thị vội nói: "Đa tạ ý tốt của Điện hạ. Mẹ con ta xin ghi nhận. Phía sau còn có một chiếc xe, đi cùng nhau cũng không có gì đáng ngại, không dám làm phiền Điện hạ."
Hoắc Thế Du liếc nhìn chiếc xe nọ của Tiết gia ở phía sau, cũng chỉ là chiếc xe ngựa nhỏ dùng để chở hạ nhân, cười nói: "Sư mẫu nói quá lời rồi. Từ nhỏ ta được Lão Sư dạy dỗ, ân tình sâu nặng. Hôm nay nếu đã ngẫu nhiên gặp được, đây cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Tiết cô nương xem ra có thương tích, sư mẫu nên nhanh chút đưa nàng trở về chẩn bệnh và chữa trị cho thỏa đáng."
Văn thị đối với nữ nhi vàng ngọc này từ nhỏ thương yêu cưng chiều tựa như tâm can máu thịt, bản thân nữ nhi cũng rất thận trọng, kể cả té ngã bị trầy da cũng chưa từng có, làm gì có chuyện dập đầu đến chảy máu thế này? Lòng đã sớm nóng như lửa đốt. Lúc này nghe thấy An Dương Vương cũng đã nói như vậy, không còn câu nệ chuyện gì khác nữa, vội nói đa tạ rồi dìu Thiện Thủy đi về phía xe ngựa.
Hoắc Thế Du đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó, bỗng nhiên nói: "Xin phiền sư mẫu trở về nói với Lão Sư một tiếng, nói là qua mấy ngày nữa ta sẽ đến nhà viếng thăm, để ôn lại ân tình cũ của Lão Sư đối với môn sinh."
Văn thị có chút kinh ngạc, quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhận thấy vẻ mặt hắn trịnh trọng nghiêm túc nên cũng vội vàng đồng ý.
Hoắc Thế Du trông thấy bóng dáng xanh nhạt kia được dìu lên xe ngựa, cửa xe cũng khép lại, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng lại không hề quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái. Vẫn đưa mắt nhìn theo đến lúc xe ngựa rời đi, rồi mới nhìn sang Phương Tuấn đang chờ đợi ở bên cạnh nói: "Ngươi hãy ở lại, thuận tiện lấp hết hố cho con đường này bằng phẳng lại, để tránh cho lại có người đi ngang qua bị ngộ thương nữa."
Phương Tuấn ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh đồng ý. Lúc này Hoắc Thế Du mới xoay người lên ngựa, dẫn theo nhóm thị vệ còn lại cùng nhau chạy như bay về hướng cửa Thành phía Nam, rất nhanh đuổi lên tới chiếc xe ngựa của Tiết gia ở phía trước, vươn người phóng vọt qua.
Văn thị ngồi ở trong xe, Thiện Thủy đang để đầu nằm ở trên đầu gối mẫu thân. Nghe được bên ngoài xe một hồi tiếng vó ngựa như gió vượt qua, Văn thị sờ soạng mái tóc của Thiện Thủy, tự mình lẩm nhẩm nói: "Trước đây chỉ từng thấy vị An Dương Vương này ở từ xa một hai lần, nghe người ta nói hắn cũng không kiêu ngạo thân phận của mình, rất biết chiêu hiền đãi sĩ*. Hôm nay tình cờ gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhận sự giúp đỡ của hắn, còn hơn con ngựa này hiện tại không khéo đành phải tự mình dẫn quay trở về rồi, dù sao cũng phải chuẩn bị phần lễ vật. Có điều, nhân vật cỡ như hắn, bản lĩnh cũng không tầm thường, tặng cái gì ngược lại phải cân nhắc một chút. . . . . ." (*Chiêu hiền đãi sĩ: Hạ mình cầu hiền - thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài)
Thiện Thủy nhắm mắt không lên tiếng, mặc cho Văn thị nói đâu đâu, cũng không đáp lại câu nào, nhưng trong lòng thì như đưa đám.
Hôm nay trước khi xuất môn, thật sự nên coi lại Hoàng Lịch*. Đầu tiên là gặp phải ca ca nhà mình làm một chuyện rộn lòng, bây giờ còn thiếu chút nữa bị té gảy cổ. Không chỉ vậy, sau đầu còn đau như kim châm, khi vừa lên xe còn phát hiện cả lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy rách da đến rướm máu. (*sách nói về thời tiết ngày tháng)
Ôi, thật là máu đỗ tai ương. . . . . . Trong lòng nàng ai oán kêu rên. Nhớ lại từ nhỏ đến lớn, làm bất cứ việc gì nàng lúc nào cũng thận trọng, ngay cả đi đường cũng chưa từng bị té ngã lần nào. Hôm nay bỗng nhiên lại bị ngã lộn nhào một cái khủng bố như vậy. Chẳng lẽ là điềm báo cho tương lai mình có Đại Biến Cố gì? Trở về phải mau tắm rửa bằng nước lá bưởi mới được, xua đuổi hết hơi nấm mốc mới có thể yên lòng.
/89
|