Liễu Yên Nhi có thể khẳng định bàn tay kéo áo mình tuyệt đối không phải tiểu Lục Vân.
Bởi vì nếu tên lưu manh tiểu Lục Vân thật sự ra tay thì nhất định không chỉ kéo áo, mà là di chuyển bàn tay xuống phía dưới thêm một chút, dừng lại ở vị trí cong vểnh kia.
Khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị đá thẳng một chân ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, đồng thời mang theo vài phần nôn nóng: “Chị ơi, cứu em!”
Hả?
Liễu Yên Nhi nhăn mày lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn lại thì chỉ thấy người kéo áo cô là một cô bé, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong.
Lục Vân cũng nhìn thấy cô bé.
Tầm mắt hắn trực tiếp nhìn xuống đầu vai trắng nõn bên trái của cô bé, trên đó có một vệt đỏ tươi.
Đó không phải là máu, chắc là dạng tương tự như cái bớt.
“Em gái, em gặp phải khó khăn gì sao……”
Liễu Yên Nhi khom người, vừa chuẩn bị dò hỏi tình hình của cô bé như thế nào, nhưng lúc này lại thấy cô bé hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chưa kịp nói cái gì đã vội vàng chạy đi.
Cô bé chạy đi không lâu thì một người đàn ông mặc áo đen đã đuổi theo.
Khi chạy ngang qua hai người Lục Vân, người đó hung hăng trừng Liễu Yên Nhi một cái, hình như đang cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày càng sâu.
Lục Vân nhìn bóng dáng người áo đen, trầm ngâm nói: “Từ trên người người kia, em cảm giác được hơi thở của tu luyện giả, hẳn là một tu luyện giả.”
“Tiểu Lục Vân, chị cũng có một cảm giác kỳ quái ……”
“Cảm giác kỳ quái?” Lục Vân sửng sốt nói: “Ý chị là người đàn ông vừa rồi là tộc U Hồn?”
Liễu Yên Nhi có được khả năng cảm giác rất mạnh của tộc Linh Hồ, một khi xuất hiện cảm giác kỳ quái thì chứng minh đối phương không đơn giản.
“Không phải.” Nhưng Liễu Yên Nhi lại lắc đầu, nói: “Cảm giác vừa rồi không giống với hơi thở trước kia chị cảm nhận được từ trên người tộc U Hồn, hơn nữa……”
Cô càng cau mày chặt hơn.
“Không chỉ là người đàn ông kia, hơi thở trên người cô bé lúc nãy càng nồng đậm.”
Hơi thở trên người cô bé càng nồng đậm?
Lục Vân cũng đột nhiên nhíu mày.
Liễu Yên Nhi nói: “Tiểu Lục Vân, hay chúng ta cùng đi qua xem đi, cô bé vừa rồi nhất định đã gặp nguy hiểm gì, nếu không sẽ không cầu cứu chúng ta.”
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Người đàn ông áo đen chưa đi được quá xa.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp và lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Sau khi theo dõi một thời gian, họ phát hiện người đàn ông áo đen tiến vào một vùng cỏ dại lan tràn.
Bước chân gã chậm lại, ánh mắt như chim ưng tuần tra khắp nơi, hẳn là đang tìm kiếm cô bé vừa rồi.
Dạo qua một vòng mà gã vẫn không có thu hoạch gì, người đàn ông áo đen đột nhiên nghỉ chân, nhắm mắt lại tập trung một lát, giữa mày mơ hồ có chút ánh đỏ tràn ra.
“Tiểu súc sinh, còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đột nhiên, ánh đỏ giữa mày người đàn ông áo đen biến mất, gã mở to đôi mắt rồi nhảy dựng lên, thân hình hóa thành dáng vẻ một con chim ưng khổng lồ mà vồ xuống.
Phía sau một con dốc nhỏ trong góc núi, cô bé cuộn tròn thân mình, cảm giác được hơi thở của người đàn ông tới gần thì lập tức hét lên một tiếng.
“Đừng……” Cô bé vội vàng bò lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng dưới chân lại bị một cái hố đất vướng ngã rồi té xuống đất.
“Hừ, còn không ngoan ngoãn trở về với tao!” Gã cười lạnh một tiếng rồi vồ xuống, năm ngón tay mở ra như vuốt diều hâu, chuẩn bị bắt lấy cô bé.
Cô bé bị dọa run bần bật, không dám mở đôi mắt ra.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng hình xinh đẹp bỗng xẹt qua, bế cô bé lên bay nhanh rời đi, đúng lúc tránh thoát cái vồ của người đàn ông.
“Em gái đừng sợ, có tụi chị ở đây thì không ai có thể tổn thương em.” Người ra tay chính là Liễu Yên Nhi.
Sau khi cô bế cô bé lên thì nhanh chóng về tới bên người Lục Vân, tri kỷ an ủi cô bé.
Nhưng cô bé vẫn lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Chị…… Người kia rất lợi hại, em sợ……”
Khi cô bé đang chạy trốn thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi ra tay dạy dỗ đám người gã đầu đinh, vì thế liền chạy tới cầu cứu.
Nhưng cô bé cũng biết có lẽ Liễu Yên Nhi không phải đối thủ của người đàn ông áo đen, cho nên sau khi nói một câu thì lập tức vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì người đàn ông áo đen kia đã phát hiện cô bé.
Lúc này người đàn ông áo đen tung một chiêu thất bại lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Liễu Yên Nhi, nói: “Cô em, vừa rồi hình như tao đã cảnh cáo đừng xen vào việc của người khác?”
“Phi, hôm nay bà đây nhất định phải xen vào chuyện này, mày có thể làm gì được tao?” Liễu Yên Nhi không chút nào yếu thế mà nói.
“Vậy thì mày đang tự tìm đường chết!”
Người đàn ông áo đen đột nhiên đi nhanh tới bên này, hơi thở tu luyện giả trên người hoàn toàn phóng thích ra, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong nháy mắt gã phóng ra hơi thở, cô bé lập tức run rẩy càng kịch liệt, vẻ mặt cũng càng hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen vừa bước tới vừa cười lạnh nói: “Cô em, tao thấy hình như mày cũng là tu luyện giả, nhưng cảnh giới của mày quá thấp, thật sự muốn xen vào chuyện này à?”
Vừa rồi Liễu Yên Nhi tiến lên cứu cô bé đã vận dụng chân khí, cho nên người đàn ông áo đen lập tức phát hiện cô là tu vi Luyện Khí tầng năm.
Luyện Khí tầng năm đối đầu với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ là gã thì hoàn toàn không đủ xem.
Cho nên người đàn ông áo đen cảm thấy Liễu Yên Nhi căn bản đang tự tìm đường chết.
Nhưng làm người đàn ông áo đen không ngờ đến là sau khi Liễu Yên Nhi cảm nhận được hơi thở của gã thì không những không sợ, còn trừng lớn mắt phản kích: “Còn không phải là Trúc Cơ kỳ sao, mày hung hăng cái gì, có tin bà đây thả chó cắn mày không?”
Lục Vân: “……”
Chị mới là chó, cả nhà chị đều là chó, không đúng, chị là hồ ly tinh, đồ hồ ly tinh lẳng lơ!
Bởi vì nếu tên lưu manh tiểu Lục Vân thật sự ra tay thì nhất định không chỉ kéo áo, mà là di chuyển bàn tay xuống phía dưới thêm một chút, dừng lại ở vị trí cong vểnh kia.
Khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị đá thẳng một chân ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, đồng thời mang theo vài phần nôn nóng: “Chị ơi, cứu em!”
Hả?
Liễu Yên Nhi nhăn mày lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn lại thì chỉ thấy người kéo áo cô là một cô bé, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong.
Lục Vân cũng nhìn thấy cô bé.
Tầm mắt hắn trực tiếp nhìn xuống đầu vai trắng nõn bên trái của cô bé, trên đó có một vệt đỏ tươi.
Đó không phải là máu, chắc là dạng tương tự như cái bớt.
“Em gái, em gặp phải khó khăn gì sao……”
Liễu Yên Nhi khom người, vừa chuẩn bị dò hỏi tình hình của cô bé như thế nào, nhưng lúc này lại thấy cô bé hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chưa kịp nói cái gì đã vội vàng chạy đi.
Cô bé chạy đi không lâu thì một người đàn ông mặc áo đen đã đuổi theo.
Khi chạy ngang qua hai người Lục Vân, người đó hung hăng trừng Liễu Yên Nhi một cái, hình như đang cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày càng sâu.
Lục Vân nhìn bóng dáng người áo đen, trầm ngâm nói: “Từ trên người người kia, em cảm giác được hơi thở của tu luyện giả, hẳn là một tu luyện giả.”
“Tiểu Lục Vân, chị cũng có một cảm giác kỳ quái ……”
“Cảm giác kỳ quái?” Lục Vân sửng sốt nói: “Ý chị là người đàn ông vừa rồi là tộc U Hồn?”
Liễu Yên Nhi có được khả năng cảm giác rất mạnh của tộc Linh Hồ, một khi xuất hiện cảm giác kỳ quái thì chứng minh đối phương không đơn giản.
“Không phải.” Nhưng Liễu Yên Nhi lại lắc đầu, nói: “Cảm giác vừa rồi không giống với hơi thở trước kia chị cảm nhận được từ trên người tộc U Hồn, hơn nữa……”
Cô càng cau mày chặt hơn.
“Không chỉ là người đàn ông kia, hơi thở trên người cô bé lúc nãy càng nồng đậm.”
Hơi thở trên người cô bé càng nồng đậm?
Lục Vân cũng đột nhiên nhíu mày.
Liễu Yên Nhi nói: “Tiểu Lục Vân, hay chúng ta cùng đi qua xem đi, cô bé vừa rồi nhất định đã gặp nguy hiểm gì, nếu không sẽ không cầu cứu chúng ta.”
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Người đàn ông áo đen chưa đi được quá xa.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp và lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Sau khi theo dõi một thời gian, họ phát hiện người đàn ông áo đen tiến vào một vùng cỏ dại lan tràn.
Bước chân gã chậm lại, ánh mắt như chim ưng tuần tra khắp nơi, hẳn là đang tìm kiếm cô bé vừa rồi.
Dạo qua một vòng mà gã vẫn không có thu hoạch gì, người đàn ông áo đen đột nhiên nghỉ chân, nhắm mắt lại tập trung một lát, giữa mày mơ hồ có chút ánh đỏ tràn ra.
“Tiểu súc sinh, còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đột nhiên, ánh đỏ giữa mày người đàn ông áo đen biến mất, gã mở to đôi mắt rồi nhảy dựng lên, thân hình hóa thành dáng vẻ một con chim ưng khổng lồ mà vồ xuống.
Phía sau một con dốc nhỏ trong góc núi, cô bé cuộn tròn thân mình, cảm giác được hơi thở của người đàn ông tới gần thì lập tức hét lên một tiếng.
“Đừng……” Cô bé vội vàng bò lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng dưới chân lại bị một cái hố đất vướng ngã rồi té xuống đất.
“Hừ, còn không ngoan ngoãn trở về với tao!” Gã cười lạnh một tiếng rồi vồ xuống, năm ngón tay mở ra như vuốt diều hâu, chuẩn bị bắt lấy cô bé.
Cô bé bị dọa run bần bật, không dám mở đôi mắt ra.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng hình xinh đẹp bỗng xẹt qua, bế cô bé lên bay nhanh rời đi, đúng lúc tránh thoát cái vồ của người đàn ông.
“Em gái đừng sợ, có tụi chị ở đây thì không ai có thể tổn thương em.” Người ra tay chính là Liễu Yên Nhi.
Sau khi cô bế cô bé lên thì nhanh chóng về tới bên người Lục Vân, tri kỷ an ủi cô bé.
Nhưng cô bé vẫn lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Chị…… Người kia rất lợi hại, em sợ……”
Khi cô bé đang chạy trốn thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi ra tay dạy dỗ đám người gã đầu đinh, vì thế liền chạy tới cầu cứu.
Nhưng cô bé cũng biết có lẽ Liễu Yên Nhi không phải đối thủ của người đàn ông áo đen, cho nên sau khi nói một câu thì lập tức vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì người đàn ông áo đen kia đã phát hiện cô bé.
Lúc này người đàn ông áo đen tung một chiêu thất bại lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Liễu Yên Nhi, nói: “Cô em, vừa rồi hình như tao đã cảnh cáo đừng xen vào việc của người khác?”
“Phi, hôm nay bà đây nhất định phải xen vào chuyện này, mày có thể làm gì được tao?” Liễu Yên Nhi không chút nào yếu thế mà nói.
“Vậy thì mày đang tự tìm đường chết!”
Người đàn ông áo đen đột nhiên đi nhanh tới bên này, hơi thở tu luyện giả trên người hoàn toàn phóng thích ra, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong nháy mắt gã phóng ra hơi thở, cô bé lập tức run rẩy càng kịch liệt, vẻ mặt cũng càng hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen vừa bước tới vừa cười lạnh nói: “Cô em, tao thấy hình như mày cũng là tu luyện giả, nhưng cảnh giới của mày quá thấp, thật sự muốn xen vào chuyện này à?”
Vừa rồi Liễu Yên Nhi tiến lên cứu cô bé đã vận dụng chân khí, cho nên người đàn ông áo đen lập tức phát hiện cô là tu vi Luyện Khí tầng năm.
Luyện Khí tầng năm đối đầu với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ là gã thì hoàn toàn không đủ xem.
Cho nên người đàn ông áo đen cảm thấy Liễu Yên Nhi căn bản đang tự tìm đường chết.
Nhưng làm người đàn ông áo đen không ngờ đến là sau khi Liễu Yên Nhi cảm nhận được hơi thở của gã thì không những không sợ, còn trừng lớn mắt phản kích: “Còn không phải là Trúc Cơ kỳ sao, mày hung hăng cái gì, có tin bà đây thả chó cắn mày không?”
Lục Vân: “……”
Chị mới là chó, cả nhà chị đều là chó, không đúng, chị là hồ ly tinh, đồ hồ ly tinh lẳng lơ!
/508
|