Một tiếng động rất mạnh làm cho sảnh khách yên lặng.
Nhiều ngày nay Uất Trì Thụy chỉ là gượng cười, nhưng ban đêm không biết đã trằn trọc bao nhiêu lần. Nghĩ đến Uất Trì phủ ngày xưa biết bao nhiêu là huy hoàng? Năm đó Lương đế muốn để cho con gái nhà Uất Trì vào làm phi, cũng bị Uất Trì gia từ chối : “ Nếu dựa vào công lao với triều đình, nếu chỉ vì giết địch tan xương nát thịt, anh dũng trên chiến trường; nếu biên giới thái bình, không bao giờ quên công ơn như sóng biển của hoàng đế, thân là nam nhân cũng có chút xấu hổ với vợ con, qua nửa đời người mà không thể làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha mẫu mực. Chỉ hứa với con gái sẽ gả cho một nhà bình thường, vợ chồng chung sống hạnh phúc, chứ không để làm trắc phi hay phi tần của bậc đế vương”.
Cái này là kháng lệnh vua, xưa này đều chưa từng có, duy chỉ có ở nhà Uất Trì. Tổ tiên Uất Trì đời đời lập chiến công, cống hiến cho đất nước, nhưng lần này làm cho tiên đế phát giận, sau đó cũng không thể làm được gì hơn.
Sau đó cả gia tộc bị hoàng đế nhòm ngó bắt lỗi, nhưng gia tộc Uất Trì chưa bao giờ làm chuyện có thẹn với đời, đó cũng là lý do mà họ luôn ngẩng cao đầu--- Con gái gia tộc Uất Trì gả cho người bình thường, không bao giờ làm thiếp thất của đế vương!
Nhưng đó chỉ là một giai thoại, Uất Trì Thụy toàn thấy thiên hạ chê cười, nhìn thấy cháu gái mình phải chịu nhục vào Kiêu vương phủ. Nhưng đó là chuyện của Kiêu vương! Mấy ngày trước còn sai người đưa Phi Yến vào cung gặp mặt. Nhưng buổi tối cũng chẳng thèm mang Phi Yến về.
Phải đến tận hôm sau, Phi Yến mới bị người ta đuổi về, vẻ mặt ỉu xìu, trên người có mùi hoa cỏ như vừa tắm qua, quần áo cũng thay đổi, có vẻ một đêm nghỉ ngơi không tốt…. Nhị hoàng tử kia khinh người quá đáng!
Tưởng tượng đến đoạn cháu gái mình bị làm nhục, lại phải tỏ vẻ vui vẻ cười đùa, trong lòng đau như cắt. Hôm nay là ngày làm cơm để thăng quan tiến chức, nhưng Mạnh đại nhân cố ý muốn gây sự.
Lúc ông đang gặp nạn thì không thấy tung tích của ông ta đâu , chẳng qua lúc đó Mạnh đại nhân cũng chỉ bảo vệ con đường làm quan của mình, có thể thông cảm cho. Nhưng đến ngày hôm nay gặp lại nhau, tay không đến cũng không nói, đối với mình với bạn bè, với khách khứa thì làm mặt lạnh.
Hiện tại đang ăn uống, trước mặt mọi người, kêu mình vác mặt đến bái kiến con gái bị bỏ rơi của nhà quốc cữu sao? Sao phải làm cái chuyện đó?
Lúc nào mà con gái của Uất Trì gia muốn làm thiếp của nhị hoàng tử kia, chẳng qua là bọn quyền quý tự mình sắp đặt, chẳng qua việc thăng chức làm hợp lòng dân, quả nhiên là khinh người quá đáng!
Uất Trì Thụy đã nhiều ngày làm bạn với rượu nhưng không chịu được nữa rồi! Cầm chén rượu ném mạnh ra ngoài.
Mạnh đại nhân kia vừa thấy, sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm hối hận, nhất thời nóng vội, chỉ nghĩ đến nói ra, ở chỗ nảy lại có một số người là dân thường, cũng không tưởng được Uất Trì Thụy luôn hiền lành lại ở trước mặt mọi người, vất phăng chén rượu đi!
Thật là con Hầu gia ( quyền quý) mà ông dù sao cũng chỉ là Mạnh Quang Lương bé tí!
Vì thế cũng trợn mắt nói : “ Nhiều năm không gặp, Uất Trì hầu gia đổi tính khá nhiều nhỉ, tự nhiên bộc phát tính tình, đúng là khó phân biệt được! Lúc trước vì con gái Uất Trì gia các người, nhị hoàng tử cùng Thẩm Khang công tử tranh chấp đến Đại Lý Tự, nay chỉ có việc nhỏ như vậy, làm cho nhị hoàng tử cùng Thẩm gia có khoảng cách, các người không thể cứ như vậy mà cho là người ngoài cuộc được, bọn họ nổi lên sóng gió, lúc đó nhị điện hạ cũng không sống yên được đâu, phải biết Uất Trì tiểu thư chỉ là một trắc phi, nàng ta cũng chẳng bằng một góc của thiên kim tiểu thư nhà quốc cữu, người ta sau này sẽ là chính phi tương lai của vương phủ, chủ động đến cũng chẳng phải mất mặt mà người khác sẽ hiểu là các người có lễ giáo đầy đủ, đến lúc đó các nàng vào phủ, sống với nhau hòa hợp êm ấm có phải hơn không!”
Lời này vừa nói ra, mọi người gật đầu đồng ý, nói về giảng hòa, Mạnh đại nhân là người hiểu lý hiểu tình nhất.
Uất Trì Thụy giận đến run người, vốn không am hiểu được tranh đoạt, làm sao mà phòng bị được những lời nói này của Mạnh đại nhân.
Uất Trì Phi Yến vốn đang cùng muội muội ngồi cùng đám con gái, cũng không biết đang có cãi nhau, đến lúc bá thúc quăng chén rượu xuống, nàng mới thấy không khí ở đại sảnh không đúng, mới bảo Bảo Châu đỡ mình dậy đến cửa sạnh, vừa vặn nghe “ lời hay ý đẹp” của Mạnh đại nhân.
Nhìn bá thúc đang giận đến đỏ mặt, chỉ có thể giơ tay chỉ chỉ : “ Ông…… ông……”
Nàng liền vội vàng nói : “ Bảo châu, lão gia uống rượu nên nóng nảy, em giúp ông ấy vào trong đi, chớ để say quá”.
Bảo Châu vội vàng đi qua, liền quỳ xuống đỡ, lúc này nàng mới quay đầu nhìn Mạnh đại nhân “ cao cả”, lễ phép nói : “ Đã lâu không gặp Mạnh đại nhân, đại nhân vẫn cứ có sẵn 10 lượng bạc trong người đó chứ, cũng không mang theo hộp quà nữ nhỉ, khác hẳn bộ dáng vào Uất Trì phủ năm xưa để cầu xin quá”.
Mạnh đại nhân vốn biết nữ tử này, thong dong đến hướng mình thi lễ, thầm nghĩ Uất Trì phủ sao lại có người có lí lẽ như vậy, không phải chuyện tốt rồi. Cứ nghĩ một cô nương tao nhã ăn nói lịch sự nhưng thực chất lại rất âm độc, liền nói đúng chỗ đau của hắn.
Uất Trì Phi Yến cười lạnh : Nhiều năm về trước, ông ta chỉ là một gã chưởng quản nhỏ nhoi của Uất Trì Đức, phải mua quà đến tận 10 lượng bạc đến Uất Trì gia, khóc lóc nói mẹ già bệnh nặng, rất nguy kịch lại không ai quan tâm, chỉ muốn trở về kinh thành, làm tròn bổn phận. Uất Trì phủ xưa nay không bao giờ nhận quà cáp, nhưng cha nàng sau khi nghe việc của Mạnh Quang Lương liền ngoại lệ nhận lễ vật, cũng đồng ý thỉnh cầu của ông ta, nhưng lúc ông ta ra khỏi phủ, cha nàng còn bảo gia đinh đưa cho ông ta ngân phiếu 15 lượng đi đường.
Cha nàng còn thương ông ta vì có mẹ già bệnh tật, mới nhận quà nhưng trả lại ngân phiếu cho ông ta.
Cha nàng không biết tâm địa của ông ta, không có nghĩ đến, Lương tiểu mang vẻ mặt cảm kích năm đó thực ra là một người cầu toàn.
“ Lời này có Uất Trì tiểu thư là sao? Mạnh mỗ đúng là cảm động và nhớ tới ân tình của Uất Trì phủ, mới khuyên bảo như vậy, sao lại không biết lễ độ vậy?” Nói xong, sắc mặt Mạnh Quang Lương có chút lúng túng, cảm thấy xấu hổ, chuẩn bị ra về.
Nhưng Uất Trì Phi Yến cũng không vội nói : “ Cha ta không may qua đời, làm sao mà tiền đồ rộng mở như Mạnh đại nhân, nhưng cả đời Phi Yến cũng chẳng làm gì khiến cho phụ thân phải xấu hổ nơi chín suối. Phi Yến gặp may được hoàng thượng yêu quý, được chỉ hôn với nhị điện hạ, đây là ý trời, Phi Yến chỉ là dân nữ bình thường, tuy rằng hôn nhân bất ngờ, cũng chẳng dám cãi lời thánh nhân, chỉ có thể làm theo.
Theo luật pháp, Phi Yến có quyền mở tiệm cháo nuôi gia đình, cũng chưa từng đến nhà quốc cữu hít thở lần nào, sao tự nhiên lại thấp kém hơn Thẩm phủ? Nếu nhị công tử của Thẩm phủ không làm điều xấu, tự tiện đến tiệm cháo bắt người, nha hoàn Uyên Ương của ta bị đánh đến trọng thương, đến nay còn nằm trên giường, ý của Mạnh đại nhân là muốn ta cùng bá thúc vác mặt đến Thẩm phủ đòi tiền sao?”
Lời này vừa nói, những người phụ họa cho Mạnh đại nhân liền im bặt.
Mạnh Quang Lương bị đối chấp, sắc mặt đỏ ửng, nội tâm oán hận : Nữ nhân này thế mà miệng lưỡi lợi hại, không thể sống chung được, nhất định phải nói với phu nhân Thẩm phủ, phải phòng bị nàng sớm.
Phi Yến nhìn khách nhân không nói, chậm rãi nói : “ Mạnh đại nhân nay đã thăng chức, làm quan quyền quý, Phi Yến cũng chẳng yêu cầu xa vời để đại nhân nhớ ân tình xưa với cha ta, nhưng đại nhân nên đặt tay lên ngực mà tự hỏi, xem ngài có thẹn với đời không, Uất Trì phủ ta ngày xưa có làm chuyện gì sai trái, hay trái với lương tâm hay không thì Mạnh đại nhân cũng từ biệt chẳng nói, về sau cũng đừng phí công vào đây, cứ từ biệt như vậy đi, không tiễn!”
Bị đuổi trước mặt mọi người, Mạnh Quang Lương chỉ thấy mất hết mặt mũi : “ Lão già ta chỉ vì ân tình với tướng quân mới khuyên nhủ như vậy, đó là chân thành, Uất Trì phủ lại đối xử như vậy đúng là lòng la dạ thú, các người cứ đợi đấy! Hừ!” Nói xong, Mạnh đại nhân phẩy tay áo rời đi.
“ Mạnh đại nhân thật sự là người trung thành với đại Tề, chẳng lẽ bộ dáng thanh nhàn như thế, đúng là do triều đình làm nên sao, quả nhiên là làm phiền người khác rồi……….” Lúc nói chuyện, có một nam tử thân áo trắng đến trước cửa, gia đinh đang dẫn đường đi tới. Phi Yến ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Tôn Đình đang đi đến đại sảnh.
Mạnh Quang Lương thấy Kiêu vương, nghĩ mình vừa nói đến vị nhị điện hạ này, không biết hắn có ngh thấy không, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Mọi người hướng Kiêu vương thi lễ, Kiêu vương nói với Mạnh đại nhân : “ Mạnh đại nhân cũng là một trưởng bối, đúng là hiểu rộng biết lớn, nếu có người quan tâm đến thê thiếp của bổn vương, không ngại có thể giúp bổn vương mọi chuyện không nhỉ, Mạnh đại nhân có thể an bài mọi chuyện tốt không nhỉ?”
Mạnh đại nhân nghe trong lời Kiêu vương có phần không tốt, vội vàng quỳ xuống : “ Không dám, không dám, là hạ quan nhất thời rượu vào nên nói nhiều, phát ngôn bừa bãi, xin điện hạ thứ tội”.
Kiêu vương nói đùa : “ Nếu là say rượu, xin Mạnh đại nhân về phủ mà nghỉ ngơi, không ra đường lại làm chuyện ngoài ý muốn……..”
Mạnh đại nhân nghe xong đổ mồ hôi lạnh. Tuy nhị điện hạ không như hoàng đế, nhưng nếu chọc giận vị này, cái câu “ ngoài ý muốn” đủ hiểu ý chỉ gì rồi. Vì thế vội vàng đứng dậy ra khỏi phủ.
Nhìn thấy Kiêu vương ở Uất Trì phủ, quan khách cũng cáo từ ra về.
Uất Trì Thụy thấy Kiêu vương, vốn muốn Nhất Cổ Tác Khí, thừa dịp rượu say thay cháu gái mình đòi công bằng, nhưng thân hình Kiêu vương cao lớn, lại có đôi mắt sát khí, lập tức không có khí lực, chỉ yếu ớt nói : “ Ngươi…… Điện hạ…….. Điện hạ dùng cơm chưa, có muốn ăn một chút không?”
Kiêu vương nhìn Uất Trì Thụy nói : “ Thứ nhất bổn vương đến đấy để chúc lão gia thăng quan tiến chức, thứ hai là muốn cùng lão gia cùng Phi Yến bàn chuyện hôn lễ, chẳng qua nhìn lão gia mới uống rượu, nên về phòng nghỉ ngơi đi, bổn vương lại làm phiền Uất Trì tiểu thư rồi.”
Nói xong liền xoay người đến hậu hoa viên. Kiêu vương nhìn qua khu vườn, thấy bố trí thanh tịnh hợp ý, nhưng cửa sổ cũ kia nhìn biết là chưa thay. Lại nhìn bàn ghế, cũng đoán giá chỉ bình thường.
Dừng lại một chế, hắn quay đầu thâm ý nhìn phía sau Phi Yến. Phi Yến biết ý tứ của hắn nhưng chỉ cúi đầu làm như không thấy, thầm nghĩ : Đúng là đồ rảnh rỗi, còn có bộ dạng làm như thanh nhàn lắm mà đến xem phủ người khác! Đồ thần kinh!
Nhìn một vòng, Kiêu vương cảm thấy mệt, liền hỏi Bảo Châu : “ Phòng tiểu thư ở đâu?”
Bảo Châu vội vàng dẫn đường, xuyên qua hoa viên. Kiêu vương nhìn sân phòng là khuê phòng của nữ nhân, một bên là rừng trúc, quả nhiên là đơn giản.
Phi Yến thấy Kiêu vương muốn đi vào, vội vàng nói : “ Bên trong là khuê phòng của tiểu nữ, tiểu nữ cùng điện hạ chưa thành thân, điện hạ không thể tùy tiện như thế, không ổn đâu……..”
Hoắc Tôn Đình cúi đầu xuống : “ Lời của tiểu thư là ban ngày không nên đến mà để bổn vương đến vào buổi tối sao, tiểu thư nhớ đừng có đóng cửa sổ nhé………” Trong lòng Uất Trì Phi Yến biết tên này làm áp bức nàng, sau đó thở sâu nói : “ Kiêu vương, mời!”
Lúc này Kiêu vương mới mỉm cười vào phòng, trong phòng bố trí cũng như Phi Yến, nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất tao nhã, không có son phấn của nữ nhân.
Giường có một dải lụa mỏng, có vài cuốn sách, trong đó có quyển “ Nội quy quân đội”, sách đang đọc được gần một nửa, đặt vội vàng bên gối.
Kiêu vương đến giường, cầm quyển sách lên, sách này là sách cổ nhưng bị nhàu, chắc là thường xuyên đọc.
Hắn phất tay ý bảo Bảo Châu ra ngoài. Liền ngồi dựa vào gối của Phi Yến, duỗi chân dài ra, quơ quơ dải lụa, hướng về phía Phi Yến đang cúi đầu nói : “ Cởi giày cho bổn vương”.
Nhiều ngày nay Uất Trì Thụy chỉ là gượng cười, nhưng ban đêm không biết đã trằn trọc bao nhiêu lần. Nghĩ đến Uất Trì phủ ngày xưa biết bao nhiêu là huy hoàng? Năm đó Lương đế muốn để cho con gái nhà Uất Trì vào làm phi, cũng bị Uất Trì gia từ chối : “ Nếu dựa vào công lao với triều đình, nếu chỉ vì giết địch tan xương nát thịt, anh dũng trên chiến trường; nếu biên giới thái bình, không bao giờ quên công ơn như sóng biển của hoàng đế, thân là nam nhân cũng có chút xấu hổ với vợ con, qua nửa đời người mà không thể làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha mẫu mực. Chỉ hứa với con gái sẽ gả cho một nhà bình thường, vợ chồng chung sống hạnh phúc, chứ không để làm trắc phi hay phi tần của bậc đế vương”.
Cái này là kháng lệnh vua, xưa này đều chưa từng có, duy chỉ có ở nhà Uất Trì. Tổ tiên Uất Trì đời đời lập chiến công, cống hiến cho đất nước, nhưng lần này làm cho tiên đế phát giận, sau đó cũng không thể làm được gì hơn.
Sau đó cả gia tộc bị hoàng đế nhòm ngó bắt lỗi, nhưng gia tộc Uất Trì chưa bao giờ làm chuyện có thẹn với đời, đó cũng là lý do mà họ luôn ngẩng cao đầu--- Con gái gia tộc Uất Trì gả cho người bình thường, không bao giờ làm thiếp thất của đế vương!
Nhưng đó chỉ là một giai thoại, Uất Trì Thụy toàn thấy thiên hạ chê cười, nhìn thấy cháu gái mình phải chịu nhục vào Kiêu vương phủ. Nhưng đó là chuyện của Kiêu vương! Mấy ngày trước còn sai người đưa Phi Yến vào cung gặp mặt. Nhưng buổi tối cũng chẳng thèm mang Phi Yến về.
Phải đến tận hôm sau, Phi Yến mới bị người ta đuổi về, vẻ mặt ỉu xìu, trên người có mùi hoa cỏ như vừa tắm qua, quần áo cũng thay đổi, có vẻ một đêm nghỉ ngơi không tốt…. Nhị hoàng tử kia khinh người quá đáng!
Tưởng tượng đến đoạn cháu gái mình bị làm nhục, lại phải tỏ vẻ vui vẻ cười đùa, trong lòng đau như cắt. Hôm nay là ngày làm cơm để thăng quan tiến chức, nhưng Mạnh đại nhân cố ý muốn gây sự.
Lúc ông đang gặp nạn thì không thấy tung tích của ông ta đâu , chẳng qua lúc đó Mạnh đại nhân cũng chỉ bảo vệ con đường làm quan của mình, có thể thông cảm cho. Nhưng đến ngày hôm nay gặp lại nhau, tay không đến cũng không nói, đối với mình với bạn bè, với khách khứa thì làm mặt lạnh.
Hiện tại đang ăn uống, trước mặt mọi người, kêu mình vác mặt đến bái kiến con gái bị bỏ rơi của nhà quốc cữu sao? Sao phải làm cái chuyện đó?
Lúc nào mà con gái của Uất Trì gia muốn làm thiếp của nhị hoàng tử kia, chẳng qua là bọn quyền quý tự mình sắp đặt, chẳng qua việc thăng chức làm hợp lòng dân, quả nhiên là khinh người quá đáng!
Uất Trì Thụy đã nhiều ngày làm bạn với rượu nhưng không chịu được nữa rồi! Cầm chén rượu ném mạnh ra ngoài.
Mạnh đại nhân kia vừa thấy, sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm hối hận, nhất thời nóng vội, chỉ nghĩ đến nói ra, ở chỗ nảy lại có một số người là dân thường, cũng không tưởng được Uất Trì Thụy luôn hiền lành lại ở trước mặt mọi người, vất phăng chén rượu đi!
Thật là con Hầu gia ( quyền quý) mà ông dù sao cũng chỉ là Mạnh Quang Lương bé tí!
Vì thế cũng trợn mắt nói : “ Nhiều năm không gặp, Uất Trì hầu gia đổi tính khá nhiều nhỉ, tự nhiên bộc phát tính tình, đúng là khó phân biệt được! Lúc trước vì con gái Uất Trì gia các người, nhị hoàng tử cùng Thẩm Khang công tử tranh chấp đến Đại Lý Tự, nay chỉ có việc nhỏ như vậy, làm cho nhị hoàng tử cùng Thẩm gia có khoảng cách, các người không thể cứ như vậy mà cho là người ngoài cuộc được, bọn họ nổi lên sóng gió, lúc đó nhị điện hạ cũng không sống yên được đâu, phải biết Uất Trì tiểu thư chỉ là một trắc phi, nàng ta cũng chẳng bằng một góc của thiên kim tiểu thư nhà quốc cữu, người ta sau này sẽ là chính phi tương lai của vương phủ, chủ động đến cũng chẳng phải mất mặt mà người khác sẽ hiểu là các người có lễ giáo đầy đủ, đến lúc đó các nàng vào phủ, sống với nhau hòa hợp êm ấm có phải hơn không!”
Lời này vừa nói ra, mọi người gật đầu đồng ý, nói về giảng hòa, Mạnh đại nhân là người hiểu lý hiểu tình nhất.
Uất Trì Thụy giận đến run người, vốn không am hiểu được tranh đoạt, làm sao mà phòng bị được những lời nói này của Mạnh đại nhân.
Uất Trì Phi Yến vốn đang cùng muội muội ngồi cùng đám con gái, cũng không biết đang có cãi nhau, đến lúc bá thúc quăng chén rượu xuống, nàng mới thấy không khí ở đại sảnh không đúng, mới bảo Bảo Châu đỡ mình dậy đến cửa sạnh, vừa vặn nghe “ lời hay ý đẹp” của Mạnh đại nhân.
Nhìn bá thúc đang giận đến đỏ mặt, chỉ có thể giơ tay chỉ chỉ : “ Ông…… ông……”
Nàng liền vội vàng nói : “ Bảo châu, lão gia uống rượu nên nóng nảy, em giúp ông ấy vào trong đi, chớ để say quá”.
Bảo Châu vội vàng đi qua, liền quỳ xuống đỡ, lúc này nàng mới quay đầu nhìn Mạnh đại nhân “ cao cả”, lễ phép nói : “ Đã lâu không gặp Mạnh đại nhân, đại nhân vẫn cứ có sẵn 10 lượng bạc trong người đó chứ, cũng không mang theo hộp quà nữ nhỉ, khác hẳn bộ dáng vào Uất Trì phủ năm xưa để cầu xin quá”.
Mạnh đại nhân vốn biết nữ tử này, thong dong đến hướng mình thi lễ, thầm nghĩ Uất Trì phủ sao lại có người có lí lẽ như vậy, không phải chuyện tốt rồi. Cứ nghĩ một cô nương tao nhã ăn nói lịch sự nhưng thực chất lại rất âm độc, liền nói đúng chỗ đau của hắn.
Uất Trì Phi Yến cười lạnh : Nhiều năm về trước, ông ta chỉ là một gã chưởng quản nhỏ nhoi của Uất Trì Đức, phải mua quà đến tận 10 lượng bạc đến Uất Trì gia, khóc lóc nói mẹ già bệnh nặng, rất nguy kịch lại không ai quan tâm, chỉ muốn trở về kinh thành, làm tròn bổn phận. Uất Trì phủ xưa nay không bao giờ nhận quà cáp, nhưng cha nàng sau khi nghe việc của Mạnh Quang Lương liền ngoại lệ nhận lễ vật, cũng đồng ý thỉnh cầu của ông ta, nhưng lúc ông ta ra khỏi phủ, cha nàng còn bảo gia đinh đưa cho ông ta ngân phiếu 15 lượng đi đường.
Cha nàng còn thương ông ta vì có mẹ già bệnh tật, mới nhận quà nhưng trả lại ngân phiếu cho ông ta.
Cha nàng không biết tâm địa của ông ta, không có nghĩ đến, Lương tiểu mang vẻ mặt cảm kích năm đó thực ra là một người cầu toàn.
“ Lời này có Uất Trì tiểu thư là sao? Mạnh mỗ đúng là cảm động và nhớ tới ân tình của Uất Trì phủ, mới khuyên bảo như vậy, sao lại không biết lễ độ vậy?” Nói xong, sắc mặt Mạnh Quang Lương có chút lúng túng, cảm thấy xấu hổ, chuẩn bị ra về.
Nhưng Uất Trì Phi Yến cũng không vội nói : “ Cha ta không may qua đời, làm sao mà tiền đồ rộng mở như Mạnh đại nhân, nhưng cả đời Phi Yến cũng chẳng làm gì khiến cho phụ thân phải xấu hổ nơi chín suối. Phi Yến gặp may được hoàng thượng yêu quý, được chỉ hôn với nhị điện hạ, đây là ý trời, Phi Yến chỉ là dân nữ bình thường, tuy rằng hôn nhân bất ngờ, cũng chẳng dám cãi lời thánh nhân, chỉ có thể làm theo.
Theo luật pháp, Phi Yến có quyền mở tiệm cháo nuôi gia đình, cũng chưa từng đến nhà quốc cữu hít thở lần nào, sao tự nhiên lại thấp kém hơn Thẩm phủ? Nếu nhị công tử của Thẩm phủ không làm điều xấu, tự tiện đến tiệm cháo bắt người, nha hoàn Uyên Ương của ta bị đánh đến trọng thương, đến nay còn nằm trên giường, ý của Mạnh đại nhân là muốn ta cùng bá thúc vác mặt đến Thẩm phủ đòi tiền sao?”
Lời này vừa nói, những người phụ họa cho Mạnh đại nhân liền im bặt.
Mạnh Quang Lương bị đối chấp, sắc mặt đỏ ửng, nội tâm oán hận : Nữ nhân này thế mà miệng lưỡi lợi hại, không thể sống chung được, nhất định phải nói với phu nhân Thẩm phủ, phải phòng bị nàng sớm.
Phi Yến nhìn khách nhân không nói, chậm rãi nói : “ Mạnh đại nhân nay đã thăng chức, làm quan quyền quý, Phi Yến cũng chẳng yêu cầu xa vời để đại nhân nhớ ân tình xưa với cha ta, nhưng đại nhân nên đặt tay lên ngực mà tự hỏi, xem ngài có thẹn với đời không, Uất Trì phủ ta ngày xưa có làm chuyện gì sai trái, hay trái với lương tâm hay không thì Mạnh đại nhân cũng từ biệt chẳng nói, về sau cũng đừng phí công vào đây, cứ từ biệt như vậy đi, không tiễn!”
Bị đuổi trước mặt mọi người, Mạnh Quang Lương chỉ thấy mất hết mặt mũi : “ Lão già ta chỉ vì ân tình với tướng quân mới khuyên nhủ như vậy, đó là chân thành, Uất Trì phủ lại đối xử như vậy đúng là lòng la dạ thú, các người cứ đợi đấy! Hừ!” Nói xong, Mạnh đại nhân phẩy tay áo rời đi.
“ Mạnh đại nhân thật sự là người trung thành với đại Tề, chẳng lẽ bộ dáng thanh nhàn như thế, đúng là do triều đình làm nên sao, quả nhiên là làm phiền người khác rồi……….” Lúc nói chuyện, có một nam tử thân áo trắng đến trước cửa, gia đinh đang dẫn đường đi tới. Phi Yến ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Tôn Đình đang đi đến đại sảnh.
Mạnh Quang Lương thấy Kiêu vương, nghĩ mình vừa nói đến vị nhị điện hạ này, không biết hắn có ngh thấy không, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Mọi người hướng Kiêu vương thi lễ, Kiêu vương nói với Mạnh đại nhân : “ Mạnh đại nhân cũng là một trưởng bối, đúng là hiểu rộng biết lớn, nếu có người quan tâm đến thê thiếp của bổn vương, không ngại có thể giúp bổn vương mọi chuyện không nhỉ, Mạnh đại nhân có thể an bài mọi chuyện tốt không nhỉ?”
Mạnh đại nhân nghe trong lời Kiêu vương có phần không tốt, vội vàng quỳ xuống : “ Không dám, không dám, là hạ quan nhất thời rượu vào nên nói nhiều, phát ngôn bừa bãi, xin điện hạ thứ tội”.
Kiêu vương nói đùa : “ Nếu là say rượu, xin Mạnh đại nhân về phủ mà nghỉ ngơi, không ra đường lại làm chuyện ngoài ý muốn……..”
Mạnh đại nhân nghe xong đổ mồ hôi lạnh. Tuy nhị điện hạ không như hoàng đế, nhưng nếu chọc giận vị này, cái câu “ ngoài ý muốn” đủ hiểu ý chỉ gì rồi. Vì thế vội vàng đứng dậy ra khỏi phủ.
Nhìn thấy Kiêu vương ở Uất Trì phủ, quan khách cũng cáo từ ra về.
Uất Trì Thụy thấy Kiêu vương, vốn muốn Nhất Cổ Tác Khí, thừa dịp rượu say thay cháu gái mình đòi công bằng, nhưng thân hình Kiêu vương cao lớn, lại có đôi mắt sát khí, lập tức không có khí lực, chỉ yếu ớt nói : “ Ngươi…… Điện hạ…….. Điện hạ dùng cơm chưa, có muốn ăn một chút không?”
Kiêu vương nhìn Uất Trì Thụy nói : “ Thứ nhất bổn vương đến đấy để chúc lão gia thăng quan tiến chức, thứ hai là muốn cùng lão gia cùng Phi Yến bàn chuyện hôn lễ, chẳng qua nhìn lão gia mới uống rượu, nên về phòng nghỉ ngơi đi, bổn vương lại làm phiền Uất Trì tiểu thư rồi.”
Nói xong liền xoay người đến hậu hoa viên. Kiêu vương nhìn qua khu vườn, thấy bố trí thanh tịnh hợp ý, nhưng cửa sổ cũ kia nhìn biết là chưa thay. Lại nhìn bàn ghế, cũng đoán giá chỉ bình thường.
Dừng lại một chế, hắn quay đầu thâm ý nhìn phía sau Phi Yến. Phi Yến biết ý tứ của hắn nhưng chỉ cúi đầu làm như không thấy, thầm nghĩ : Đúng là đồ rảnh rỗi, còn có bộ dạng làm như thanh nhàn lắm mà đến xem phủ người khác! Đồ thần kinh!
Nhìn một vòng, Kiêu vương cảm thấy mệt, liền hỏi Bảo Châu : “ Phòng tiểu thư ở đâu?”
Bảo Châu vội vàng dẫn đường, xuyên qua hoa viên. Kiêu vương nhìn sân phòng là khuê phòng của nữ nhân, một bên là rừng trúc, quả nhiên là đơn giản.
Phi Yến thấy Kiêu vương muốn đi vào, vội vàng nói : “ Bên trong là khuê phòng của tiểu nữ, tiểu nữ cùng điện hạ chưa thành thân, điện hạ không thể tùy tiện như thế, không ổn đâu……..”
Hoắc Tôn Đình cúi đầu xuống : “ Lời của tiểu thư là ban ngày không nên đến mà để bổn vương đến vào buổi tối sao, tiểu thư nhớ đừng có đóng cửa sổ nhé………” Trong lòng Uất Trì Phi Yến biết tên này làm áp bức nàng, sau đó thở sâu nói : “ Kiêu vương, mời!”
Lúc này Kiêu vương mới mỉm cười vào phòng, trong phòng bố trí cũng như Phi Yến, nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất tao nhã, không có son phấn của nữ nhân.
Giường có một dải lụa mỏng, có vài cuốn sách, trong đó có quyển “ Nội quy quân đội”, sách đang đọc được gần một nửa, đặt vội vàng bên gối.
Kiêu vương đến giường, cầm quyển sách lên, sách này là sách cổ nhưng bị nhàu, chắc là thường xuyên đọc.
Hắn phất tay ý bảo Bảo Châu ra ngoài. Liền ngồi dựa vào gối của Phi Yến, duỗi chân dài ra, quơ quơ dải lụa, hướng về phía Phi Yến đang cúi đầu nói : “ Cởi giày cho bổn vương”.
/184
|