Vì uống nước linh tuyền mỗi ngày, Thuận Trị trẻ hơn tuổi thật phải đến mười tuổi, đứng cùng Đông Quý phi như một cặp tình nhân trẻ tuổi mới yêu. Tuy Thuận Trị không nói chuyện linh tuyền cho Đông thị biết, nhưng mỗi ngày đều cho người vụng trộm để Đông thị uống.
Những người khác không có được đãi ngộ đấy, không những thế còn phải để tang ba năm, đối với đàn ông thật không có chuyện gì tuyệt vọng hơn. Thời Hán có Hán Vũ Đế từng nói, có thể ba ngày không ăn, chứ không thể một ngày thiếu nữ nhân. Nếu ai cũng như thế thì đúng là diệt chủng rồi.
May mắn là chuyện cấm dục kín miệng một chút thì không ai biết, chỉ cần không có trẻ con ra đời, sẽ chẳng có ai đi giám sát xem bạn có làm chuyện không trong sáng mỗi đêm không.
Chuyện để tang khiến Huyền Diệp thấy thật buồn phiền, tuy hắn không có ý định chung đụng với ba nữ nhân trong hậu viện, nhưng việc để tang nhất định sẽ khiến kỳ tuyển tú bị lùi lại, vậy là hắn phải chờ thêm một năm mới cưới được tiểu biểu muội.
“Haizzz.” Huyền Diệp thở dài, chuẩn bị đi Cảnh Nhân Cung tìm tiểu biểu muội để trị liệu nỗi đau lòng.
“Gia, ngài muốn ra ngoài sao?” Huyền Diệp còn chưa ra đến cổng đã gặp Nữu Hỗ Lộc thị.
“Có chuyện gì?” Huyền Diệp đanh mặt hỏi, hắn rất ít khi dành cho Nữu Hỗ Lộc thị thái độ hòa nhã.
“Thiếp thân lo lắng cho Gia, nghe nói mấy ngày nay Gia ăn không ngon miệng, thiếp thân đã tự tay nấu bát cháo dễ tiêu này.” Nữu Hỗ Lộc ngoan ngoãn đáp, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng thấy là thể hiện sự chăm lo cô ta dành cho Huyền Diệp, người ngoài biết nhất định khen hai chữ “đức hạnh”.
Nhưng Huyền Diệp không phải “người ngoài”, mục đích trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị, hắn rõ hơn ai hết, hắn nghĩ, trong mộng cô ta chết sớm lại không con, đời này cũng chỉ có kết cục đấy thôi.
“Gia rất khỏe, cô lui ra đi.” Dứt lời Huyền Diệp gạt Nữu Hỗ Lộc thị qua một bên để đi, chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Nữu Hỗ Lộc cảm thấy thật ấm ức, nhưng cô ta biết không thể nhận thua sớm như thế, cô ta tin, chỉ cần sắm tốt vai “đức hạnh” này ngày qua ngày, năm qua năm, cô ta sẽ không thành kẻ chiến bại.
—————— Đường phân cách “rốt cuộc cũng qua ba năm” ————————
“Biểu ca anh chạy nhanh quá! Em không đuổi kịp.” Chỉ Lan mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rực, cưỡi con ngựa Tiểu Hồng, bất mãn đuổi theo Huyền Diệp
Huyền Diệp dừng ngựa, quay đầu bất đắc dĩ nói, “Ai bảo Lan nhi không chịu ngồi chung ngựa với biểu ca?”
Nhìn Huyền Diệp đưa lưng về mặt trời, Chỉ Lan không khỏi có chút hoảng hốt, Huyền Diệp đã thành một thanh niên cao lớn trưởng thành, khí chất trầm ổn và thân phận cao quý tạo thành một sức quyến rũ khó cưỡng.
Nghĩ vậy, Chỉ Lan không khỏi có chút thẹn thùng, hai người bên nhau đã được gần mười năm, đời người cũng chỉ là mấy lần mười năm, không biết tình cảm này có giúp bọn họ đi được đến lúc đầu bạc răng long.
“Suy nghĩ gì đây?” Huyền Diệp cưỡi ngựa tới bên cạnh Chỉ Lan, nhìn khuôn mặt hồng lên vì nắng chỉ muốn vươn tay vuốt ve.
“Không có gì.” Chỉ Lan lắc đầu, “Sắp tuyển tú rồi.”
Bởi vì để tang Thái hậu, kỳ tuyển tú được dời từ năm Thuận Trị thứ 28 sang năm thứ 29, vì việc tuyển tú, Đông Quý phi cũng tăng cường huấn luyện dành cho Chỉ Lan, buổi cưỡi ngựa này là Đông Quý phi thấy nàng học hành vất vả mới bảo Huyền Diệp đưa nàng ra ngoài thư giãn.
“Lan nhi không cần vất vả như vậy.” Huyền Diệp có chút đau lòng, tất nhiên hắn biết vì có thể làm một đích phúc tấn tốt cho hắn Chỉ Lan đã cố gắng bao nhiêu, ngoài cầm kỳ thi họa còn có nữ công, quản gia, tuy nói không phải môn nào cũng tinh thông, nhưng môn nào cũng tính là có thành tựu, vì thế mà thời gian hai người bên nhau trong ba năm qua càng thêm ít ỏi.
Huyền Diệp bận rộn việc quan, Chỉ Lan lại tăng cường học tập, theo lý thuyết tình cảm thiếu niên rất dễ đổi thay, nhưng Huyền Diệp không vì ít có thời gian gặp nhau mà xa cách với Chỉ Lan, ngược lại, hắn thấy Chỉ Lan cố gắng đều là vì hắn, càng cảm thấy bản thân phải đối tốt với Chỉ Lan hơn.
“Em không vất vả.” Lời này là thật, Chỉ Lan cảm thấy đời này có thể nhận những điều kiện giáo dục tốt thế là vô cùng may mắn. Nàng thật sự trân trọng cơ hội này, thầy giáo tốt không phải ai cũng thỉnh được, nàng là nhờ phúc của Đông Quý phi, nhất định phải cố gắng học tập cho tốt.
Chỉ Lan không giống các thiếu nữ xuyên không khác mang theo tri thức đầy mình, thậm trí nàng còn chẳng nhớ được chuyện của kiếp trước, nhưng nàng biết làm người phải tự lập. Tuy rằng có nhiều kiến thức không có tính vận dụng thực tế, nhưng lại có tác dụng giảm bớt sự sợ hãi với tương lai.
“Uh, sắp tuyển tú rồi, Lan nhi muốn về nhà mấy tháng đúng không?” Huyền Diệp đã được nghe Đông Quý phi nói chuyện này, nhưng cụ thể thế nào hắn vẫn chưa biết.
“Vâng, trước kỳ tuyển tú em sẽ về nhà một tháng.” Ý của Đông Quý phi là muốn Chỉ Lan có thể ở cùng người nhà một thời gian trước khi đi lấy chồng, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, Chỉ Lan lại là gả vào nhà đế vương, người xưa vẫn nói “đưa con vô nội”.
“Vậy… Lan nhi về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.” Huyền Diệp có chút luyến tiếc, nhưng năm ngoái hắn đã bắt đầu xuất cung xây phủ, vẫn có thể đến Đông Phủ thăm Chỉ Lan.
“Biểu ca, anh yên tâm, anh đã bao giờ thấy em ốm đau chưa?” Nói đến chuyện sức khỏe, Chỉ Lan cảm thấy nữ nhân trong cung không có mấy người khỏe mạnh được như nàng, người nào cũng là gặp gió muốn bay.
Cả cô xuyên không Hách Xá Lí kia cũng đã ngã bệnh qua đời năm ngoái, làm cho Chỉ Lan thắc mắc trăm điều mà không tìm thấy lời giải, nhưng bầu không khí Hoàng cung lúc đấy rất quỷ dị, Chỉ Lan kiềm chế được không hỏi Đông Quý phi là đã xảy ra chuyện gì.
“Uh.” Huyền Diệp nghe đến đó lại bắt đầu nghĩ lạc đề, ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh nhất định là liên quan tới việc hắn vẫn đốc thúc thái y kê những phương thuốc tẩm bổ cho nàng. Hoặc ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh, con cái của hai người nhất định cũng khỏe mạnh.
“Biểu ca anh đang ngẩn người sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như Columbus tìm ra châu Mỹ, ở trước mặt nàng, Huyền Diệp luôn rất già dặn, khiến nàng cảm thấy người trước mắt là một đại thúc trá hình shota.
Huyền Diệp mà cũng có lúc ngẩn người trước mặt nàng?! Lag hệ thống sao?
“Không có gì, chúng ta về đi.” Huyền Diệp ho khan một tiếng, vì không muốn đánh mất hình tượng anh minh thần vũ, hắn phớt lờ câu hỏi của Chỉ Lan.
Chỉ Lan gật đầu, biết Huyền Diệp nhất định là đang cảm thấy bị đả kích, có ai bị người khác bắt gặp ngẩn người mà không lúng túng. Chỉ Lan không muốn phá hủy hình tượng am hiểu lòng người của nàng, vì thế cũng bỏ qua thái độ không bình thường của Huyền Diệp.
Thuận Trị Đế ngồi trong Càn Thanh Cung, uống tách trà pha từ nước linh tuyền khó tránh chuyện nghĩ tới Hách Xá Lí thị, thật ra ông ấy không hề muốn xử tử Hách Xá Lí, nói theo một cách nào đấy là ông chịu ân huệ của cô ta.
Trong ba năm, Thuận Trị cảm nhận rất rõ sự kỳ diệu của nước linh tuyền, vì thế ông ấy chấp nhận để Hách Xá Lí ở trong cung an hưởng đến già. Kỳ thật Hách Xá Lí không tính là người xấu, ít nhất trong cung còn nhiều người còn xấu xa hơn cô ta, cô ta chỉ là không tự biết vị trí bản thân, điều này cũng không phải lỗi lầm lớn, làm người ai cũng có lúc như vậy.
Nhưng Thuận Trị thật sự không ngờ, hoặc là ông ấy đã nghĩ tới, chỉ không nghĩ rằng sẽ tới sớm như thế. Năm thứ hai kể từ khi phát hiện linh tuyền ông ấy phát hiện thêm một điều rằng chất đất trong không gian cũng thần kỳ, vì thế ông ấy sai Hách Xá Lí dẫn người vào không gian gieo trồng dược liệu, rau dưa hoa quả, thực phẩm ông ấy ăn hàng ngày đều là từ không gian mà ra.
Nước linh tuyền cũng bị Thuận Trị lấy ra rất nhiều, ít nhất đủ cho ông ấy và Đông Quý phi uống trong một thời gian dài. Nhưng Hoàng đế bao giờ cũng thận trọng hơn người khác, vì thế ông ấy chưa từng thôi đề phòng Hách Xá Lí, khi biết cô ta chuẩn bị hạ độc, ông ấy quyết đoán thủ tiêu cô ta trước. Thuận Trị thở dài, trong hoàng cung không có chỗ cho kẻ không biết vị trí bản thân.
Hoàn cảnh sống của phụ nữ trong xã hội cổ đại rất khó khăn, có thể giống như Hách Xá Lí, được sống trong nhung lụa chốn cung đình an hưởng đến già, một đời áo cơm không lo là con số rất hiếm hoi. Đa số những phụ nữ khác đều phải nặng đầu suy nghĩ cho chồng cho con, thậm chí là đấu tranh thê thiếp.
Nhưng mục đích sống của mỗi người mỗi khác, có lẽ đối với Hách Xá Lí mà nói, tự do và tôn nghiêm đều quan trọng hơn sinh mạng, ban đầu cô ta thỏa hiệp chỉ là do chưa sẵn sàng đối mặt với cái chết mà thôi.
Hách Xá Lí đã chết, đương nhiên không gian cũng không còn, tin vui là Thuận Trị đã cho thu hoạch hết dược liệu rau củ ra ngoài, nước linh tuyền cũng tích trữ rất nhiều, có điều sau này phải tiết kiệm.
“Hoàng thượng, kỳ tuyển tú năm nay ngài nghĩ thế nào?” Thuận Trị thật sự để tang Thái hậu một năm, sau đó càng thêm gắn bó với Đông Quý phi, gần như ngày ngày ở lại Cảnh Nhân Cung.
“Trẫm thấy nha đầu nhà họ Đông được giáo dưỡng không tệ.” Thuận Trị vuốt mái tóc dài của Đông Quý phi, “Đều là công lao của Thanh Uyển.”
“Hoàng thượng.” Đông Quý phi tỏ vẻ bất mãn nhìn Thuận Trị, “Nếu Chỉ Lan không tự cố gắng, thần thiếp cũng chịu thua, Hoàng thượng bất công, chỉ khen thần thiếp, không khen Chỉ Lan.”
“Được rồi được rồi.” Thuận Trị bất đắc dĩ nói, “Trẫm biết nàng thương nha đầu họ Đông, tất nhiên sẽ không bạc đãi con bé, nàng yên tâm.”
Vì để tang nên ba năm qua hoàng tộc không có đứa trẻ nào chào đời, Thuận Trị nhìn tuổi trẻ nhưng lòng đã muốn bế cháu nội rồi, đương nhiên là con trai đầu lòng thì càng tốt.
Thuận Trị cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với Chỉ Lan, bởi vì ông ấy không mấy khi gặp Chỉ Lan, Chỉ Lan là cách cách chưa lấy chồng, ông ấy là hoàng đế, cách biệt thân phận khiến hai người ít gặp mặt. Nhưng Đông Quý phi thường xuyên tỉ tê bên gối khen ngợi Chỉ Lan, vì thế ông ấy vẫn có ấn tượng tốt với Chỉ Lan.
“Ngoài Chỉ Lan, Hoàng thượng còn ứng cử viên nào khác?”
“Trẫm thấy con gái của Tam Quan Bảo không tệ, có thể phong làm trắc phúc tấn.” Thuận Trị đã xem qua danh sách tú nữ năm nay, không thấy nhiều người ưng ý, mà ông ấy cũng còn những người con trai khác, không thể bỏ mặc, vì thế chỉ có thể để Huyền Diệp chịu ít thiệt thòi.
“Về phần cách cách.” Thuận Trị nghĩ một chút, coi như cho con trai và con dâu thời gian ba năm còn cố gắng sinh con, “Đến kỳ đại tuyển tiếp theo rồi nói.”
Giờ Huyền Diệp là Quận vương, không thể có quá ít nữ nhân, nhưng Thuận Trị một lòng muốn Huyền Diệp sinh cho ông ấy một đứa con trai dòng trưởng, vì vậy chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi Huyền Diệp.
Đông Quý phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tuy chỉ là cách cách, nhưng bớt một vẫn hơn là thêm một.
“Uyển nhi đừng nghĩ đến chuyện của Huyền Diệp nữa, trẫm thấy công tác của con mấy năm qua không tồi, nhất định là nhờ lúc bé được Uyển nhi dạy dỗ tốt.” Thuận Trị lại quy công lao sang Đông Quý phi, vốn dĩ cung phi không được tự tay nuôi con, Thuận Trị vì sủng ái Đông thị, gây áp lực với Thái hậu để Huyền Diệp được sống trong Cảnh Nhân Cung với mẹ.
“Hoàng thượng.” Đông Quý phi cảm thấy Thuận Trị gần đây càng lúc càng trẻ con.
Thuận Trị cười âu yếm, bế bổng Đông Quý phi đi về phía giường, bắt đầu một đêm không trong sáng.
Những người khác không có được đãi ngộ đấy, không những thế còn phải để tang ba năm, đối với đàn ông thật không có chuyện gì tuyệt vọng hơn. Thời Hán có Hán Vũ Đế từng nói, có thể ba ngày không ăn, chứ không thể một ngày thiếu nữ nhân. Nếu ai cũng như thế thì đúng là diệt chủng rồi.
May mắn là chuyện cấm dục kín miệng một chút thì không ai biết, chỉ cần không có trẻ con ra đời, sẽ chẳng có ai đi giám sát xem bạn có làm chuyện không trong sáng mỗi đêm không.
Chuyện để tang khiến Huyền Diệp thấy thật buồn phiền, tuy hắn không có ý định chung đụng với ba nữ nhân trong hậu viện, nhưng việc để tang nhất định sẽ khiến kỳ tuyển tú bị lùi lại, vậy là hắn phải chờ thêm một năm mới cưới được tiểu biểu muội.
“Haizzz.” Huyền Diệp thở dài, chuẩn bị đi Cảnh Nhân Cung tìm tiểu biểu muội để trị liệu nỗi đau lòng.
“Gia, ngài muốn ra ngoài sao?” Huyền Diệp còn chưa ra đến cổng đã gặp Nữu Hỗ Lộc thị.
“Có chuyện gì?” Huyền Diệp đanh mặt hỏi, hắn rất ít khi dành cho Nữu Hỗ Lộc thị thái độ hòa nhã.
“Thiếp thân lo lắng cho Gia, nghe nói mấy ngày nay Gia ăn không ngon miệng, thiếp thân đã tự tay nấu bát cháo dễ tiêu này.” Nữu Hỗ Lộc ngoan ngoãn đáp, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng thấy là thể hiện sự chăm lo cô ta dành cho Huyền Diệp, người ngoài biết nhất định khen hai chữ “đức hạnh”.
Nhưng Huyền Diệp không phải “người ngoài”, mục đích trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị, hắn rõ hơn ai hết, hắn nghĩ, trong mộng cô ta chết sớm lại không con, đời này cũng chỉ có kết cục đấy thôi.
“Gia rất khỏe, cô lui ra đi.” Dứt lời Huyền Diệp gạt Nữu Hỗ Lộc thị qua một bên để đi, chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Nữu Hỗ Lộc cảm thấy thật ấm ức, nhưng cô ta biết không thể nhận thua sớm như thế, cô ta tin, chỉ cần sắm tốt vai “đức hạnh” này ngày qua ngày, năm qua năm, cô ta sẽ không thành kẻ chiến bại.
—————— Đường phân cách “rốt cuộc cũng qua ba năm” ————————
“Biểu ca anh chạy nhanh quá! Em không đuổi kịp.” Chỉ Lan mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rực, cưỡi con ngựa Tiểu Hồng, bất mãn đuổi theo Huyền Diệp
Huyền Diệp dừng ngựa, quay đầu bất đắc dĩ nói, “Ai bảo Lan nhi không chịu ngồi chung ngựa với biểu ca?”
Nhìn Huyền Diệp đưa lưng về mặt trời, Chỉ Lan không khỏi có chút hoảng hốt, Huyền Diệp đã thành một thanh niên cao lớn trưởng thành, khí chất trầm ổn và thân phận cao quý tạo thành một sức quyến rũ khó cưỡng.
Nghĩ vậy, Chỉ Lan không khỏi có chút thẹn thùng, hai người bên nhau đã được gần mười năm, đời người cũng chỉ là mấy lần mười năm, không biết tình cảm này có giúp bọn họ đi được đến lúc đầu bạc răng long.
“Suy nghĩ gì đây?” Huyền Diệp cưỡi ngựa tới bên cạnh Chỉ Lan, nhìn khuôn mặt hồng lên vì nắng chỉ muốn vươn tay vuốt ve.
“Không có gì.” Chỉ Lan lắc đầu, “Sắp tuyển tú rồi.”
Bởi vì để tang Thái hậu, kỳ tuyển tú được dời từ năm Thuận Trị thứ 28 sang năm thứ 29, vì việc tuyển tú, Đông Quý phi cũng tăng cường huấn luyện dành cho Chỉ Lan, buổi cưỡi ngựa này là Đông Quý phi thấy nàng học hành vất vả mới bảo Huyền Diệp đưa nàng ra ngoài thư giãn.
“Lan nhi không cần vất vả như vậy.” Huyền Diệp có chút đau lòng, tất nhiên hắn biết vì có thể làm một đích phúc tấn tốt cho hắn Chỉ Lan đã cố gắng bao nhiêu, ngoài cầm kỳ thi họa còn có nữ công, quản gia, tuy nói không phải môn nào cũng tinh thông, nhưng môn nào cũng tính là có thành tựu, vì thế mà thời gian hai người bên nhau trong ba năm qua càng thêm ít ỏi.
Huyền Diệp bận rộn việc quan, Chỉ Lan lại tăng cường học tập, theo lý thuyết tình cảm thiếu niên rất dễ đổi thay, nhưng Huyền Diệp không vì ít có thời gian gặp nhau mà xa cách với Chỉ Lan, ngược lại, hắn thấy Chỉ Lan cố gắng đều là vì hắn, càng cảm thấy bản thân phải đối tốt với Chỉ Lan hơn.
“Em không vất vả.” Lời này là thật, Chỉ Lan cảm thấy đời này có thể nhận những điều kiện giáo dục tốt thế là vô cùng may mắn. Nàng thật sự trân trọng cơ hội này, thầy giáo tốt không phải ai cũng thỉnh được, nàng là nhờ phúc của Đông Quý phi, nhất định phải cố gắng học tập cho tốt.
Chỉ Lan không giống các thiếu nữ xuyên không khác mang theo tri thức đầy mình, thậm trí nàng còn chẳng nhớ được chuyện của kiếp trước, nhưng nàng biết làm người phải tự lập. Tuy rằng có nhiều kiến thức không có tính vận dụng thực tế, nhưng lại có tác dụng giảm bớt sự sợ hãi với tương lai.
“Uh, sắp tuyển tú rồi, Lan nhi muốn về nhà mấy tháng đúng không?” Huyền Diệp đã được nghe Đông Quý phi nói chuyện này, nhưng cụ thể thế nào hắn vẫn chưa biết.
“Vâng, trước kỳ tuyển tú em sẽ về nhà một tháng.” Ý của Đông Quý phi là muốn Chỉ Lan có thể ở cùng người nhà một thời gian trước khi đi lấy chồng, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, Chỉ Lan lại là gả vào nhà đế vương, người xưa vẫn nói “đưa con vô nội”.
“Vậy… Lan nhi về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.” Huyền Diệp có chút luyến tiếc, nhưng năm ngoái hắn đã bắt đầu xuất cung xây phủ, vẫn có thể đến Đông Phủ thăm Chỉ Lan.
“Biểu ca, anh yên tâm, anh đã bao giờ thấy em ốm đau chưa?” Nói đến chuyện sức khỏe, Chỉ Lan cảm thấy nữ nhân trong cung không có mấy người khỏe mạnh được như nàng, người nào cũng là gặp gió muốn bay.
Cả cô xuyên không Hách Xá Lí kia cũng đã ngã bệnh qua đời năm ngoái, làm cho Chỉ Lan thắc mắc trăm điều mà không tìm thấy lời giải, nhưng bầu không khí Hoàng cung lúc đấy rất quỷ dị, Chỉ Lan kiềm chế được không hỏi Đông Quý phi là đã xảy ra chuyện gì.
“Uh.” Huyền Diệp nghe đến đó lại bắt đầu nghĩ lạc đề, ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh nhất định là liên quan tới việc hắn vẫn đốc thúc thái y kê những phương thuốc tẩm bổ cho nàng. Hoặc ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh, con cái của hai người nhất định cũng khỏe mạnh.
“Biểu ca anh đang ngẩn người sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như Columbus tìm ra châu Mỹ, ở trước mặt nàng, Huyền Diệp luôn rất già dặn, khiến nàng cảm thấy người trước mắt là một đại thúc trá hình shota.
Huyền Diệp mà cũng có lúc ngẩn người trước mặt nàng?! Lag hệ thống sao?
“Không có gì, chúng ta về đi.” Huyền Diệp ho khan một tiếng, vì không muốn đánh mất hình tượng anh minh thần vũ, hắn phớt lờ câu hỏi của Chỉ Lan.
Chỉ Lan gật đầu, biết Huyền Diệp nhất định là đang cảm thấy bị đả kích, có ai bị người khác bắt gặp ngẩn người mà không lúng túng. Chỉ Lan không muốn phá hủy hình tượng am hiểu lòng người của nàng, vì thế cũng bỏ qua thái độ không bình thường của Huyền Diệp.
Thuận Trị Đế ngồi trong Càn Thanh Cung, uống tách trà pha từ nước linh tuyền khó tránh chuyện nghĩ tới Hách Xá Lí thị, thật ra ông ấy không hề muốn xử tử Hách Xá Lí, nói theo một cách nào đấy là ông chịu ân huệ của cô ta.
Trong ba năm, Thuận Trị cảm nhận rất rõ sự kỳ diệu của nước linh tuyền, vì thế ông ấy chấp nhận để Hách Xá Lí ở trong cung an hưởng đến già. Kỳ thật Hách Xá Lí không tính là người xấu, ít nhất trong cung còn nhiều người còn xấu xa hơn cô ta, cô ta chỉ là không tự biết vị trí bản thân, điều này cũng không phải lỗi lầm lớn, làm người ai cũng có lúc như vậy.
Nhưng Thuận Trị thật sự không ngờ, hoặc là ông ấy đã nghĩ tới, chỉ không nghĩ rằng sẽ tới sớm như thế. Năm thứ hai kể từ khi phát hiện linh tuyền ông ấy phát hiện thêm một điều rằng chất đất trong không gian cũng thần kỳ, vì thế ông ấy sai Hách Xá Lí dẫn người vào không gian gieo trồng dược liệu, rau dưa hoa quả, thực phẩm ông ấy ăn hàng ngày đều là từ không gian mà ra.
Nước linh tuyền cũng bị Thuận Trị lấy ra rất nhiều, ít nhất đủ cho ông ấy và Đông Quý phi uống trong một thời gian dài. Nhưng Hoàng đế bao giờ cũng thận trọng hơn người khác, vì thế ông ấy chưa từng thôi đề phòng Hách Xá Lí, khi biết cô ta chuẩn bị hạ độc, ông ấy quyết đoán thủ tiêu cô ta trước. Thuận Trị thở dài, trong hoàng cung không có chỗ cho kẻ không biết vị trí bản thân.
Hoàn cảnh sống của phụ nữ trong xã hội cổ đại rất khó khăn, có thể giống như Hách Xá Lí, được sống trong nhung lụa chốn cung đình an hưởng đến già, một đời áo cơm không lo là con số rất hiếm hoi. Đa số những phụ nữ khác đều phải nặng đầu suy nghĩ cho chồng cho con, thậm chí là đấu tranh thê thiếp.
Nhưng mục đích sống của mỗi người mỗi khác, có lẽ đối với Hách Xá Lí mà nói, tự do và tôn nghiêm đều quan trọng hơn sinh mạng, ban đầu cô ta thỏa hiệp chỉ là do chưa sẵn sàng đối mặt với cái chết mà thôi.
Hách Xá Lí đã chết, đương nhiên không gian cũng không còn, tin vui là Thuận Trị đã cho thu hoạch hết dược liệu rau củ ra ngoài, nước linh tuyền cũng tích trữ rất nhiều, có điều sau này phải tiết kiệm.
“Hoàng thượng, kỳ tuyển tú năm nay ngài nghĩ thế nào?” Thuận Trị thật sự để tang Thái hậu một năm, sau đó càng thêm gắn bó với Đông Quý phi, gần như ngày ngày ở lại Cảnh Nhân Cung.
“Trẫm thấy nha đầu nhà họ Đông được giáo dưỡng không tệ.” Thuận Trị vuốt mái tóc dài của Đông Quý phi, “Đều là công lao của Thanh Uyển.”
“Hoàng thượng.” Đông Quý phi tỏ vẻ bất mãn nhìn Thuận Trị, “Nếu Chỉ Lan không tự cố gắng, thần thiếp cũng chịu thua, Hoàng thượng bất công, chỉ khen thần thiếp, không khen Chỉ Lan.”
“Được rồi được rồi.” Thuận Trị bất đắc dĩ nói, “Trẫm biết nàng thương nha đầu họ Đông, tất nhiên sẽ không bạc đãi con bé, nàng yên tâm.”
Vì để tang nên ba năm qua hoàng tộc không có đứa trẻ nào chào đời, Thuận Trị nhìn tuổi trẻ nhưng lòng đã muốn bế cháu nội rồi, đương nhiên là con trai đầu lòng thì càng tốt.
Thuận Trị cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với Chỉ Lan, bởi vì ông ấy không mấy khi gặp Chỉ Lan, Chỉ Lan là cách cách chưa lấy chồng, ông ấy là hoàng đế, cách biệt thân phận khiến hai người ít gặp mặt. Nhưng Đông Quý phi thường xuyên tỉ tê bên gối khen ngợi Chỉ Lan, vì thế ông ấy vẫn có ấn tượng tốt với Chỉ Lan.
“Ngoài Chỉ Lan, Hoàng thượng còn ứng cử viên nào khác?”
“Trẫm thấy con gái của Tam Quan Bảo không tệ, có thể phong làm trắc phúc tấn.” Thuận Trị đã xem qua danh sách tú nữ năm nay, không thấy nhiều người ưng ý, mà ông ấy cũng còn những người con trai khác, không thể bỏ mặc, vì thế chỉ có thể để Huyền Diệp chịu ít thiệt thòi.
“Về phần cách cách.” Thuận Trị nghĩ một chút, coi như cho con trai và con dâu thời gian ba năm còn cố gắng sinh con, “Đến kỳ đại tuyển tiếp theo rồi nói.”
Giờ Huyền Diệp là Quận vương, không thể có quá ít nữ nhân, nhưng Thuận Trị một lòng muốn Huyền Diệp sinh cho ông ấy một đứa con trai dòng trưởng, vì vậy chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi Huyền Diệp.
Đông Quý phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tuy chỉ là cách cách, nhưng bớt một vẫn hơn là thêm một.
“Uyển nhi đừng nghĩ đến chuyện của Huyền Diệp nữa, trẫm thấy công tác của con mấy năm qua không tồi, nhất định là nhờ lúc bé được Uyển nhi dạy dỗ tốt.” Thuận Trị lại quy công lao sang Đông Quý phi, vốn dĩ cung phi không được tự tay nuôi con, Thuận Trị vì sủng ái Đông thị, gây áp lực với Thái hậu để Huyền Diệp được sống trong Cảnh Nhân Cung với mẹ.
“Hoàng thượng.” Đông Quý phi cảm thấy Thuận Trị gần đây càng lúc càng trẻ con.
Thuận Trị cười âu yếm, bế bổng Đông Quý phi đi về phía giường, bắt đầu một đêm không trong sáng.
/137
|