Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 232: Nhi Nữ Ân Oán

/586


Nguyên tác : Huỳnh Dị

Ơn oán đàn bà

Thủ đọan thích khách quả thật đã tàn lại độc lại cao minh phi thường. Dường như thị biết rõ tính cách của Yến Phi mới đóng vai nữ hoang nhân, trà trộn trong đám đàn bà trẻ em, thoạt tiên dùng cương châm tập kích Bàng Nghĩa với Phương Hồng Sinh, khiến chàng không thể phân tâm xuất thủ cứu họ, sau đó từ trong đám đông phóng nhanh ra như chớp, kiếm trong tay hóa thành tia sáng bạc, nhanh như lưu tinh nhằm bụng Yến Phi đâm tới.

Nhưng dù đã khổ công tính kế thị vẫn bỏ sót một điểm, đó là vũ công Yến Phi đã vượt ngoài mức linh thông.

Đây là lần thứ ba Điệp Luyến Hoa lên tiếng kêu cảnh báo.

Lần thứ nhất phát sinh khi Yến Phi, Lưu Dụ, Cao Ngạn ngồi trên thuyền đến gặp Kỷ Thiên Thiên trên sông Tần Hoài, bị Lư Tuần từ dưới sông phóng lên tập kích. Lần thứ hai tại Bình Kiều một trong tứ cảnh ỏ Biên Hoang Tập, cùng Kỷ Thiên Thiên ngồi trên cầu tâm tình bị "Tiểu Hậu Nghệ" Tông Chính Lương bắn lén.

Từ khi huyền công sơ thành đến nay, Điệp Luyến Hoa chưa hề cảnh báo trở lại, nhưng do Yến Phi thần trí đang ở nơi khác, không hề phòng bị nên thần kiếm một lần nữa lại bảo hộ chủ.

Tiếng kiếm kêu vang như trống đêm chuông sáng, đánh thức Yến Phi và khiến thích khách kinh sợ, làm thế công đã phát của thị cũng phải chậm đi nửa nhịp.

Chỉ chậm một sát na thì Yến phi đã không tránh được đại họa.

Với thân thủ của Yến Phi cũng không thể cùng lúc ngăn chặn hai chiếc phi châm, đồng thời lại phải tiếp một kiếm đâm thẳng vào bụng nhanh như sấm sét không kịp bưng tai của đối phương.

Chỗ lợi hại của thế kiếm này không chỉ ở tốc độ mà còn ở kiếm khí tà dị kinh người. Kiếm quang mới từ trong đám người phóng ra, kiếm khí đã hoàn toàn phủ lấy Yến Phi, tai mắt chàng hoàn toàn bị kiếm khi che phủ, mắt chỉ thấy kiếm quang, tai chỉ nghe tiếng kiếm.

Điều này chàng chưa bao giờ trải qua nhưng trong cuộc quyết chiến với Trúc Pháp Khánh ngoài Biên Hoang, Thập Trụ Đại Thừa Công của Trúc Pháp Khánh cũng đã gây nên cảm giác tương tự.

Sở Vô Hạ!

Thị chắc đã được chân truyền "Thập Trụ Đại Thừa Công" của Trúc Pháp Khánh, rồi dung hòa vào kiếm đạo, trở thành một kiếm thuật tà dị lăng lệ kinh người, chẳng trách trong tình huống nọ đã trảm sát được Mạn Diệu, làm Hoàn Huyền sắp thành công lại bị thất bại.

Đan Kiếp chân khí trong thoáng chốc nhanh chóng chuyển vận khắp toàn thân, cảm quan của Yến Phi hồi phục sự linh động, đồng thời hai luồng lực đạo từ hai tay quét ngược về phía Bàng Nghĩa và Phương Hồng Sinh đang bị kinh hãi đến mất hồn.

Đám đàn bà con nít đều chưa biết chuyện gì xảy ra nên không kịp phản ứng, chỉ còn ngẩn người ra nhìn hai người bắn tung qua một bên, chỉ trễ một chớp mắt là đã không tránh được họa sát thân .

Hai ngọn cương châm sượt qua má hai người rơi xuống sông, Yến Phi xoay mình vung chưởng, vỗ mạnh vào mũi kiếm cách bụng không tới ba phân.

"Ầm!"

Kình khí bộc phát.

Toàn thân Sở Vô Hạ được che phủ trong tấm khăn quàng lớn bị chấn động kịch liệt, nhưng vẫn không lộ ra vẻ đau đớn, chỉ rên nhẹ một tiếng, thân ảnh xinh đẹp mượn lực bay lùi vào trong đám đàn bà trẻ em, khiến Yến Phi ném chuột sợ vỡ đồ, không dám thừa cơ để toàn lực phản kích.

Yến Phi cũng bị kiếm kình của thị chấn lùi lại nửa bước, đủ biết công lực kiếm pháp của thị lợi hại đến trình độ nào.

Sở Vô Hạ linh hoạt như cá bơi qua lại loang loáng trong đám đông như vào chỗ không người, vừa lùi ra khỏi đám đông từ phía bên kia, vừa nói bằng ngữ khí bình tĩnh khác thường: "Sẽ có ngày ta quay lại đòi mạng Yến Phi ngươi đã nợ ta!" Nói xong chữ cuối cùng, người đã đi đến đầu thuyền, lộn người phóng mình vào giòng sông.

Tiếng kêu khóc vang lên.

Yến Phi vội vàng nói: "Không sao! Không sao đâu!"

Bàng Nghĩa và Phương Hồng Sinh, vẫn chưa hết kinh hãi, bước đến cạnh chàng, Bàng Nghĩa hỏi: "Không ngờ trong thiên hạ lại có nữ thích khách lợi hại như thế, thị là ai vậy?"

Yến Phi đáp: "Sở Vô Hạ!"

Trong lòng lại nghĩ đến hành động ám sát của Sở Vô Hạ, có phải thị đã được sự đồng ý của Tư Mã Đạo Tử, hay chỉ là hành động báo cừu của cá nhân? Với thời gian, thị có thể là một ni Huệ Huy hay Trúc Pháp Khánh khác.

Cao Ngạn vừa chạy vừa nhảy đến buồng tàu, thẳng đến mục tiêu bên ngoài cửa phòng, gã không suy nghĩ gì đẩy cửa vào.

Thương phòng này là nơi ở của thuyền trưởng, nằm ở tầng trên cùng, có hai lối vào trước sau, mặt tiền là khách sảnh mặt sau là phòng ngủ, tiểu sảnh bố trí như phòng làm việc, đầy đủ tủ sách và bàn viết. Trong ngoài được phân cách bằng rèm châu. Xuyên qua tấm rèm, ánh hừng đông đang tỏa sáng dịu dàng. Thân ảnh nhỏ nhắn mỹ lệ của Doãn Thanh Nhã đang ngồi bó gối trong tấm chăn trên giường, mái tóc thanh tú xõa trên bờ vai thơm, ánh mắt đen sáng long lanh nét đau khổ làm nao lòng người đang nhìn ngây dại mỹ cảnh của Nam ngạn Kiến Khang ngoài cửa sổ.

Thành Thạch Đầu hùng vĩ kiên cố từ từ trôi về bên phải khung cửa sổ.

Một luồng nhiệt huyệt xông thẳng lên đầu, Cao Ngạn cảm thấy khắp toàn thân tê rần từng đợt từng đợt.

Trời ạ! Yến tiểu tử quả nhiên không hề nói chơi.

Tại sao nàng lại ở đây? Cho đến lúc này Cao Ngạn mới nhận thức rõ ràng mình vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ mới nghe tiểu Bạch Nhạn ở chỗ này là đã bất chấp tất cả chạy thẳng lại đây ngay.

Hắn nghe trái tim mình đang đập thình thịch.

Chuyện không thể xảy ra nhưng lại là sự thật.

Vào lúc này, hắn quên mất Biên Hoang, quên mất thân vẫn còn trong hiểm cảnh, quên mất mọi người và mọi việc bên ngoài thương phòng. Cao Ngạn từ từ đóng cửa phòng, rón rén vén màn châu qua, đến sau lưng Doãn Thanh Nhã, muốn lên tiếng hỏi han, lại hận là thanh âm chỉ đến tới yết hầu là biến thành tiếng thở khèn khẹt.

Thân hình kiều diễm của Doãn Thanh Nhã rung động, vẫn không quay đầu lại nhìn y, êm đềm nói: "Cao Ngạn! Có phải ngươi đến đó chăng?"

Tim Cao Ngạn chảy tan ra, cảm giác rung động nhẹ nhàng như muốn bay lên mây, đến trước mặt nàng quỳ một gối xuống, ngắm nhìn hoa dung động lòng người không một khuyết điểm của mỹ nhân.

Doãn Thanh Nhã nhìn hắn với ánh mắt sáng long lanh, u oán nói: "Ngươi thật là xấu! Người ta còn không biết cứ mãi lo lắng cho ngươi!"

Cao Ngạn sớm đã quên mất chuyện phát sinh ở Vu Nữ Hà tại Biên Hoang, nghe lời này thì ngớ ngẩn: "Tí nữa thì ta quên mất, nàng làm sao chạy trốn được vậy?"

Doãn Thanh Nhã lộ thần sắc khổ não, giận dỗi nói: "Ngươi đúng là con sâu ngốc quả dưa khờ! Không ai thức tỉnh ngươi hay sao? Đến giờ mà vẫn còn hồ đồ. Ôi! Bảo người ta phải nói làm sao đây?"

Cao Ngạn bị mắng đến tâm bỏ thần quên, ưỡn thẳng ngực lên nói: "Sự việc quá khứ không cần nhắc nữa! Cái cần quan tâm là tương lai của chúng ta. Cao Ngạn ta là người rất có bản lãnh, nói về chuyện kiếm tiền, không có bao nhiêu người hơn được ta. Ta còn biết chọc cho nàng vui, bảo đảm nếu ta cùng nàng chung sống, cuộc đời sẽ đầy hạnh phúc khoái lạc."

Doãn Thanh Nhã sau khi ngây người ra nhìn y, không nhịn được cười yêu kiều cười "phì" một tiếng, thần tình khiến người mê mẫn, hai mắt đảo lên vẻ không vui nói: "Tương lai gì chứ! Hiện tại ta đang rối trí, lại bị con sâu hồ đồ đại hỗn đản ngươi làm lộn xộn. Nếu ngươi có lòng thương hương tiếc ngọc, hãy đánh đám huynh đệ của ngươi một trận đi, cho ta hả giận. Hạ thủ vừa ác vừa độc, làm người ta thân xác đau nhừ không có lực, muốn chạy lên sân thuyền đón gió cũng làm không được."

Cao Ngạn hơi ngớ ngẩn gãi đầu nói: "Tại sao nàng lại dự vào việc này?"

Doãn Thanh Nhã giả bộ bằng thần tình kiều diễm đến mức làm y muốn hôn mê, đếm từng ngón tay nói: "Ngươi nên đi hỏi huynh đệ ác bá Yến Phi của ngươi, hay tên giết người không chớp mắt Đồ Phụng Tam, hoặc tên đào binh bất trí bị tầm nã của bắc phủ binh Lưu Dụ. Khi nào mới đến lượt nạn nhân như ta nói chứ?"

Cao Ngạn vỗ ngực nói: "Giải huyệt chỉ là chuyện nhỏ, gồm ở một số căn gốc trên người. Hiện tại đã không thành vấn đề. Có phải chúng ta nên thảo luận về việc tương lai chúng ta? Biên Hoang Tập là địa phương rất vui, đẹp, và kích thích, có thêm ta bồi tiếp nàng, khẳng định nàng sẽ vui sướng đến mức không nghĩ đến chỗ nào khác nữa."

Doãn Thanh Nhã nén nụ cười khổ đọc lại: "Vui sướng đến mức không nghĩ đến chỗ nào khác nữa! Tên tiểu tử hồ đồ ngươi chỉ đầy mồm nói bậy." Rồi cau mày nói: "Ta dường như chưa từng nói thích ngươi, ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói tương lai chúng ta, tương lai của ta với ngươi căn bản chẳng có quan hệ gì. Đúng không? Cao thiếu gia của ta!"

Cao Ngạn cười: "Phương diện này có vấn đề sao? Nàng sớm muộn rồi cũng sẽ cảm động bởi sự tuyệt đối chân thành có khả năng làm tan vàng chảy đá của ta, lão thiên gia đã chỉ định hai ta là một cặp trời sinh. Ha ha! Từ lúc gặp tiểu Thanh Nhã của ta đến nay ta chưa hề bước chân vào lại thanh lâu nửa bước."

Doãn Thanh Nhã tức giận: "Ta chưa từng thấy kẻ nào da mặt dầy như ngươi, nếu mà dùng da mặt ngươi làm tường thành cho Biên Hoang Tập, khẳng định là dầy như thùng sắt. Hừm! Trước đây tiểu tử ngươi bộ thường đến mấy chỗ ăn chơi đàng điếm đó sao?" truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Cao Ngạn không một chút thẹn thùng nói: "Đâu có nhiều! Chỉ cách một ngày mới tới một lần thôi!"

Doãn Thanh Nhã trợn cặp mắt xinh đẹp lên kinh hãi nói: "Cách mỗi ngày đi một lần? Thân ngươi bộ làm bằng sắt hay sao?"

Cao Ngạn rốt cuộc biết đã nói lỡ lời, vội vàng chống chế: "Không phải mỗi lần đi đều ... ặc ... nàng hiểu mà! Nhiều nhất mỗi hai lần đến thì chỉ có một lần ấy thôi. Ha ha! Sau này ta cũng không đi đến đó nữa, ta hoàn toàn dâng hiến bản thân mình cho nàng hết."

Nét mặt khả ái của Doãn Thanh Nhã đỏ hồng như bị lửa đốt, giận dữ nói: "Ngươi đúng là đồ ôn dịch trứng thối không biết liêm sỉ mà, đầy miệng toàn là những lời dơ bẩn, sau này ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa, mau cút đi cho ta."

Cao Ngạn hoảng kinh, cười cầu tài nói: "Sở dĩ ta mở miệng khép miệng đều nói đến tương lai chúng ta là vì chuyện quá khứ đã cho qua rồi! Hi hi! Xử sự theo quy củ của nam nhân có gì là tốt? Chỉ có tài năng hiểu biết ôn nhu của nam nhân để làm nàng hạnh phúc khoái lạc mà thôi. Trước đây vài lần tháp tùng đến chốn thanh lâu chẳng qua là để tiện làm việc tu hành cho tốt, ta biết chỉ có ta mới làm tiểu Thanh Nhã xiêu lòng."

Doãn Thanh Nhã cười nhạt nói: "Đòi hỏi ta xiêu lòng mà còn cho là ít sao? Ngươi thật là làm cho ta tức mình mà."

Cao Ngạn mặt dầy đáp: "Bản lĩnh của ta ở phương diện này quả thật không giống ai, xin Thanh Nhã thử xét lại coi."

Doãn Thanh Nhã hoài nghi nói: "Ngươi vẫn còn nói chuyện dơ bẩn đó chăng?"

Cao Ngạn vội vàng giơ tay chỉ lên trời thề thốt: "Ồ! Không! Không! Đương nhiên là không có nói bậy, tâm ta trong sạch phi thường, chỉ muốn Thanh Nhã cho ta cơ hội cùng nàng nói chuyện trên trời dưới đất thôi mà!"

Ánh mắt Doãn Thanh Nhã nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: "Cùng với thứ đồ mặt dầy như ngươi nói chuyện tào lao, cũng không biết đã đi qua Kiến Khang rồi. Ôi! Có phải ngươi thật sự muốn làm ta vui lòng không?"

Cao Ngạn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Điều đó đương nhiên!"

Doãn Thanh Nhã nhìn hắn một cái, đột nhiên cúi đầu xét ngắm mấy ngón tay ngọc nhỏ nhắn của mình, thấp giọng nói: "Trước tiên phải nói rõ, đề nghị của ta không phải là dể tỏ ý tiểu Bạch Nhạn ta có ý thích ngươi, chỉ thấy dáng vẻ tức cười của ngươi, cũng làm người ta thỉnh thoảng có chút vui vẻ, khả dĩ làm thủ hạ giải buồn lúc nhàn rỗi."

Vẻ mừng của Cao Ngạn hiện lên đuôi mày, nhưng lại lờ mờ cảm thấy hai chữ "thủ hạ" có chút không hay, nói: "Xin tiểu Thanh Nhã cứ phân phó, miễn là Cao Ngạn ta có cơ hội bám gấu váy nàng, bản thân có phải vào nước sôi giẫm lửa, cũng vạn tử bất từ."

Nhãn tình của nàng nhìn hắn với vẻ như nói ta biết rõ tên lưu manh ngươi tính cách không đổi rồi đâu lại hoàn đấy: "Ta chưa từng thích mặc váy, vì thế theo đuổi gấu váy chỉ là si tâm vọng tưởng của ngươi thôi. Ôi! Ta chỉ biết có điều đối với ngươi không...! Á! Không có gì cả! Hứ! Ngươi nghe đây! Ta đối với ngươi đặc biệt khai ân, chỉ cần ngươi bằng lòng hướng về sư phụ ta thành thực đầu nhập, ta sẽ cầu xin lão nhân gia người liệu tài mà sử dụng ngươi, còn tốt hơn tương lai ngươi táng thân ở Biên Hoang, kết cuộc thê thảm, mà cũng để cho ngươi có cơ hội biểu hiện cho ta coi ngươi có bản lĩnh gì nữa chứ."

Vẻ mừng của Cao Ngạn xịu xuống, ỉu xìu nói: "Hầu hết bản lĩnh của ta nhờ Biên Hoang mà có, không có Biên Hoang Tập, ta giống như mãnh hổ lạc xuống đồng bằng, không có tư cách tranh thủ được lòng nàng, nàng sẽ chẳng để ta vào trong mắt. A! Con mẹ nó! Ta nhất định là không nhìn lầm nàng, nàng và ta đều là người không thích ai quản thúc, chỉ có Biên Hoang Tập mới có thể làm bọn ta như cá gặp nước, khoái lạc vô ưu."

Doãn Thanh Nhã dường như mới nhận biết gã, bèn dụng thần nhìn kỹ gã, rồi nói: "Nguyên lai là vào nước sôi giẫm lửa, vạn tử bất từ của ngươi, chỉ là lời ngon tiếng ngọt dùng để gạt mấy đứa nhỏ mà thôi."

Cao Ngạn cười khổ nói: "Nói gì ta cũng là một hoang nhân, cùng Biên Hoang Tập đồng sinh cộng tử, không có Biên Hoang Tập ta chỉ là một kẻ phế nhân, lúc đó chắc chắn nàng sẽ không thích ta."

Doãn Thanh Nhã nổi giận: "Ta hiện tại lại thích ngươi à? Á! Ta đau bụng quá!"

Cao Ngạn đến bên cạnh giường, tay chân lóng ngóng nhìn xuống bụng nhỏ nhắn nhu nhuyễn của thị, kinh hãi nói: "Ta đỡ nàng đi giải quyết thế nào đây?"

Hai má Doãn Thanh Nhã tóat lên ánh hồng, gắt: "Không phải chuyện đó, là vấn đề kình khí phát ra thôi. Ài! Ngươi giúp người ta nắn nắn coi!"

Cao Ngạn như được lão thiên gia ân chuẩn, tay vội vàng thử dò xét, nói: "Nắn bóp giải huyệt là tay nghề giỏi nhất của Cao Ngạn ta, bảo đảm nàng sẽ thấy rất khoan khoái. Hắc! Nắn chỗ nào đây?"

Doãn Thanh Nhã chộp lấy tay phải y, đặt lên bụng, hạn chế phạm vi hoạt động của hắn, hiện xuất biểu tình thống khổ, nói: "Nắn chỗ này nè!"

Cao Ngạn tiếp xúc hơi nóng và sự đàn hồi tuyệt vời từ cái bụng nhỏ nhắn mê người của thị, cái loại tư vị thân mật ấy, khiến y đến danh tính của mình cũng đều quên mất, chỉ muốn sờ nắn mãi.

Doãn Thanh Nhã đỏ rực tới mang tai, thấp giọng xuống giận dữ mắng: "Vậy mà cũng tự kêu mình là cao thủ giải huyệt, trị kình khí phải dụng kình mà! Công phu của ngươi biến đâu mất hết rồi?"

Cao Ngạn vội rót chân khí vào, không một chút để ý Doãn Thanh Nhã đang nắm lấy tay y trước tiên chuyển qua bên hữu, dần dần khuếch đại, tiếp đó xoay qua bên tả, biến đổi vòng lớn hóa thành vòng nhỏ .

Đến lúc Cao Ngạn cảm thấy hết sức không tiếp tục được nữa thì khuôn mặt tươi cười của Doãn Thanh Nhã trở nên rạng rỡ, thẳng người lên vui vẻ thốt: "Thành công rồi! Đồ mặt dày ngươi cuối cùng cũng có chút sử dụng được."

Cao Ngạn còn vô tình chưa biết chuyện gì, cười nói: "Bụng hết đau rồi hả? Tới đây! Để ta xoa bóp thêm cho nàng, bảo đảm nàng sẽ ngủ một giấc ngon lành."

Doãn Thanh Nhã nắm lấy tay y đang án ở tiểu phúc, kề sát bên tai gã nói: "Tối hôm qua không phải ngươi không chợp mắt sao? Giấc ngủ ngon này sẽ thích hợp với ngươi hơn."

Cao Ngạn cảm thấy cái bụng nhỏ nhắn mê người của thị nhẹ nhàng nhích động, hồn vía tiêu tán, than thở: "Thanh Nhã ....ặc!"

Cao Ngạn mềm nhũn gục xuống người thị.

Doãn Thanh Nhã thu hồi lại năm ngón tay đang chọc vô sườn hắn, một tay nhẹ nhàng đặt gã xuống giường ngay ngắn, rồi nhảy xuống, quay đầu nhìn hắn nói: "Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc đáng yêu!"

Cao Ngạn thần trí vẫn còn tỉnh táo, toàn thân không động đậy, có miệng mà chẳng nói được, chỉ còn có thể trừng mắt nhìn.

Doãn Thanh Nhã giống như người vợ nhỏ quan tâm săn sóc cho chồng, đỡ hắn vào giữa giường, còn đắp chăn bông cho y, tỏ vẻ vui sướng yêu kiều nói: "Không nói chuyện với Cao Ngạn láu lỉnh ngươi nữa! Hãy đắp chăn kỹ kẻo không lại bị cảm lạnh. An tâm đi! Bữa nay ta không muốn làm thương hại ngươi, hãy ngủ một giấc thật ngon nha! Hy vọng vĩnh viễn sẽ không gặp lại ngươi nữa."

Còn hôn nhẹ lên má hắn một cái, kế đó nhẹ nhàng như khói bay qua cửa sổ ném mình vào giòng sông, không làm bắn một chút sóng nào lên.

Cao Ngạn hầu như muốn khóc rống lên, nhưng thật chẳng có cách nào.

Nàng đi rồi!

Đi không chút đoái hoài đến hắn.

Cửa phòng chợt mở ra, Yến Phi ung dung tiến vào, thẳng đến bên cửa sổ làm như không thấy Cao Ngạn, nhìn xuống sông cười: "Tiểu tử ngươi thật là diễm phúc không ít!"

Cao Ngạn mặt dầy lập tức đỏ hồng, trong lòng thì lên tiếng mắng chửi. Tiểu tử này dám nghe lén mình với người trong lòng nói chuyện bí mật khuê phòng. Nhưng gã cũng biết Yến Phi làm vậy là vì sự an nguy của mình, không dính dáng gì đến chuyện có quân tử hay không.

Yến Phi đi đến cạnh giường, nhịn cười nói: "Ơn huệ của mỹ nhân thật quí, nên để ngươi nằm như vầy luôn nhé?"

Cao Ngạn trợn mắt nhìn.

Yến Phi lại thở dài, chưởng hạ xuống như mưa, liên tục vỗ vào bảy tám huyệt đạo của gã, rồi vỗ vào thiên linh huyệt, mới giải huyệt xong cho gã.

Cao Ngạn ôm chăn ngồi bật dậy, mở miệng mắng: "Sao ngươi không đuổi theo bắt nàng về cho ta?"

Yến Phi ngồi cạnh giường, nhún vai nói: "Thị được Nhiếp Thiên Hoàn chân truyền, công phu dưới nước khẳng định rất khá, làm sao truy đuổi theo thị được?"

Cao Ngạn không phục nói: "Ngươi đã rình nghe bọn ta nói chuyện, đáng lẽ kịp cản trở nàng, tại sao không làm?"

Yến Phi lấy tay nắm đầu vai gã: "Còn không vì ngươi? Để ngươi tặng nàng một ơn huệ mà không mất gì,làm nàng biết ngươi đối với nàng toàn tâm toàn ý. Kết quả vậy mà không tốt à? Còn sau này thì phải coi thủ đoạn của các hạ mà thôi."

Cao Ngạn ngây người ra một lát rồi gật đầu: "Trong tim nàng quả thật có ta."

Yến Phi mất kiên nhẫn: "Điều đó là đương nhiên! Nếu không sao lại tặng cái hôn thơm phức như vậy vào lúc ly biệt chứ?"

Cao Ngạn mặt lại đỏ lên: "Ngươi cũng nghe được hết hả?"

Yến Phi phá lên cười sằng sặc: "Không những nghe được, mà còn nhìn thấy được nữa."

Cao Ngạn hiện xuất thần sắc lúng túng, bất giác tự đưa tay lên lau mặt, nói: "Đây là loại phấn son chuyên dùng để sử dụng dưới sông, ngâm trong nước không hề bị tan ra."

Rồi cảnh cáo: "Ta cùng với nàng trò chuyện tâm sự, không cho phép ngươi để lộ nửa câu cho người khác nghe, nếu không ta bất quản ngươi là thủ tịch kiếm khách của Biên Hoang, hay là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng nện cho ngươi một trận nên thân.

Yến Phi cười vang.


/586

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status