Lâu Tử Hoán để Tử Khê xuống xe bên đường cách công ty, cô vừa xuống xe. Xe liền vèo một tiếng chạy đi thật xa. Tử Khê oán hận trừng mắt nhìn chiếc xe đã đi xa, đàn ông không phong độ, cũng không nói muốn mời cô ăn cơm sao? Nhưng mà đối diện với tên mặt đen thối tha kia, cô cũng sẽ không thèm ăn.
Tử Khê đi được vài bước, điện thoại liền vang, vừa thấy là Hắc Chí Cương. Hắc Chí Cương là bạn học thời trung học kiêm đại học của cô. Thời trung học, tên này vẫn là tên côn đồ, đánh nhau trốn học không thể thiếu phần hắn. Hắn từng theo đuổi cô một thời gian, cô cự tuyệt. Sau khi lên đại học, cô kinh ngạc phát hiện, hắn cư nhiên học cùng một trường đại học với cô. Cô học khoa Nghệ thuật biểu diễn, hắn học khoa Quản trị kinh doanh.
Có lời đồn, Hắc Chí Cương vì theo đuổi cô, đã sửa lại tất cả tật xấu, cố gắng trong một năm liền vì muốn cùng học một trường đại học với cô. Bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp bốn năm, hắn đều ở bên cạnh cô, làm bạn với cô. Cô biết hắn còn có ý với mình, lại còn đuổi đi không ít công tử đào hoa con bướm bên người cô. Cô vẫn đang giả ngu, chỉ coi hắn là bạn bè, tri kỷ.
Cô chần chừ ba giây, vẫn nhận điện thoại: “Alo, Chí Cương! Ừ! Để mình xem xem còn có lịch trình gì khác không, nếu không có sẽ gọi điện thoại cho cậu. Được, bye bye!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, mua một phần Fastfood. Ở công viên nhỏ bên cạnh ăn xong, mới từ từ đi vào tòa nhà Lâu thị.
Họp xong, sau đó liền thử quần áo, tạo hình. Cô giống như một tượng người, mặc người khác định đoạt. Mãi đến hơn 6 giờ, mới chính thức xong việc. Đi xuống dưới lầu của tòa nhà Lâu thị, Hắc Chí Cương đứng dựa vào xe máy của hắn ở trước cửa tòa nhà chờ cô. Hắc Chí Cương mặc áo T-shirt màu trắng, quần jeans đen, giày vải thể thao. Thấy cô đi xuống, vội vàng đi lên, cầm túi xách cho cô: “Cậu muốn ăn gì?”
Tử Khê vẻ mặt mệt mỏi, ngồi trên xe ôm lấy thắt lưng hắn: “Cậu quyết định đi, cái gì cũng được!”
Bỗng nhiên, cô từ kính chiếu hậu thấy một bóng dáng quen thuộc, Thông qua kính chiếu hậu, tầm mắt của cô và hắn đối diện nhau. Tim đập loạn mạnh mẽ, Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn chằm chằm cô, lửa giận trên người đủ để làm tan mưa trong vòng bán kính mười tấc xung quanh. Cô nhanh chóng thúc giục Hắc Chí Cương lái xe, chạy trước đã nói sau.
Hắc Chí Cương đưa cô đi ăn miến, Tử Khê thích ăn đồ cay, nóng. Hắc Chí Cương gọi một đống lớn đồ ăn, tất cả đều là món Tử Khê thích ăn. Hai người ăn đầu đầy mồ hôi, đặc biệt Tử Khê, hoàn toàn mất hình tượng, cái miệng nhỏ nhắn ăn nhiều đến phồng lên, ửng hồng trơn mịn như búng ra nước.
Hắc Chí Cương nhìn đến ngây ngốc, một lúc lâu sau mới nói: “A Tử, bây giờ cậu đi làm ở Lâu thị?”
Chuyện xảy ra giữa cô là Lâu Tử Hoán, Hắc Chí Cương đều biết rõ ràng. Lúc đương kim tiểu thư Tử Khê bảo hắn đến Lâu thị đón cô, vừa nghe đến Lâu thị, hắn cứng ngắc thật lâu. Nhiều năm qua đi như vậy, cô lại nối lại quan hệ cùng với Lâu Tử Hoán.
Tử Khê đương nhiên biết Hắc Chí Cương vừa mới nghĩ cái gì, cô vẫn ăn như hổ đói, giả vờ lạnh nhạt không để ý: “Ừ, chính là làm hoạt động phát ngôn bình thường.” Hắc Chí Cương rất rõ ràng, chuyện này khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Lòng hắn ẩn ẩn bất an, lo lắng nhìn cô: “A Tử, cậu đã quên năm đó Lâu Tử Hoán đối với cậu thế nào rồi sao?”
Cô không thể giả bộ như không có việc gì, đặt đũa xuống nói: “Mình không quên, nhưng mình cũng không muốn nhắc tới. Chí Cương, có một số việc trong lòng mình rất rõ ràng, nếu không phải bất đắc dĩ bị bắt buộc, mình tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thế giới của Lâu Tử Hoán. Cậu không cần phải xen vào chuyện của mình nữa, yên tâm, mình có thể ứng phó được!”
Hắc Chí Cương nghe thấy giọng điệu của cô khác thường, càng thêm khẩn trương: “A Tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu không phải sợ hắn, Lâu thị thì thế nào? Thế lực của Hắc gia chúng tôi bây giờ cũng không nhỏ, mình có thể nhờ anh mình giúp đỡ.”
Tử Khê cười khổ, muốn Hắc gia giúp đỡ, kia cũng là ân nghĩa. Nếu thực sự để cho Hắc Chí Cương giúp đỡ, Lâu Tử Hoán lại càng không bỏ qua cho cô. Mà cô còn không muốn nhận ân tình của Hắc Chí Cương, việc này khác gì từ trong ngực một người đàn ông này trốn sang ngực một người đàn ông khác?
Tử Khê đi được vài bước, điện thoại liền vang, vừa thấy là Hắc Chí Cương. Hắc Chí Cương là bạn học thời trung học kiêm đại học của cô. Thời trung học, tên này vẫn là tên côn đồ, đánh nhau trốn học không thể thiếu phần hắn. Hắn từng theo đuổi cô một thời gian, cô cự tuyệt. Sau khi lên đại học, cô kinh ngạc phát hiện, hắn cư nhiên học cùng một trường đại học với cô. Cô học khoa Nghệ thuật biểu diễn, hắn học khoa Quản trị kinh doanh.
Có lời đồn, Hắc Chí Cương vì theo đuổi cô, đã sửa lại tất cả tật xấu, cố gắng trong một năm liền vì muốn cùng học một trường đại học với cô. Bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp bốn năm, hắn đều ở bên cạnh cô, làm bạn với cô. Cô biết hắn còn có ý với mình, lại còn đuổi đi không ít công tử đào hoa con bướm bên người cô. Cô vẫn đang giả ngu, chỉ coi hắn là bạn bè, tri kỷ.
Cô chần chừ ba giây, vẫn nhận điện thoại: “Alo, Chí Cương! Ừ! Để mình xem xem còn có lịch trình gì khác không, nếu không có sẽ gọi điện thoại cho cậu. Được, bye bye!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, mua một phần Fastfood. Ở công viên nhỏ bên cạnh ăn xong, mới từ từ đi vào tòa nhà Lâu thị.
Họp xong, sau đó liền thử quần áo, tạo hình. Cô giống như một tượng người, mặc người khác định đoạt. Mãi đến hơn 6 giờ, mới chính thức xong việc. Đi xuống dưới lầu của tòa nhà Lâu thị, Hắc Chí Cương đứng dựa vào xe máy của hắn ở trước cửa tòa nhà chờ cô. Hắc Chí Cương mặc áo T-shirt màu trắng, quần jeans đen, giày vải thể thao. Thấy cô đi xuống, vội vàng đi lên, cầm túi xách cho cô: “Cậu muốn ăn gì?”
Tử Khê vẻ mặt mệt mỏi, ngồi trên xe ôm lấy thắt lưng hắn: “Cậu quyết định đi, cái gì cũng được!”
Bỗng nhiên, cô từ kính chiếu hậu thấy một bóng dáng quen thuộc, Thông qua kính chiếu hậu, tầm mắt của cô và hắn đối diện nhau. Tim đập loạn mạnh mẽ, Lâu Tử Hoán gắt gao nhìn chằm chằm cô, lửa giận trên người đủ để làm tan mưa trong vòng bán kính mười tấc xung quanh. Cô nhanh chóng thúc giục Hắc Chí Cương lái xe, chạy trước đã nói sau.
Hắc Chí Cương đưa cô đi ăn miến, Tử Khê thích ăn đồ cay, nóng. Hắc Chí Cương gọi một đống lớn đồ ăn, tất cả đều là món Tử Khê thích ăn. Hai người ăn đầu đầy mồ hôi, đặc biệt Tử Khê, hoàn toàn mất hình tượng, cái miệng nhỏ nhắn ăn nhiều đến phồng lên, ửng hồng trơn mịn như búng ra nước.
Hắc Chí Cương nhìn đến ngây ngốc, một lúc lâu sau mới nói: “A Tử, bây giờ cậu đi làm ở Lâu thị?”
Chuyện xảy ra giữa cô là Lâu Tử Hoán, Hắc Chí Cương đều biết rõ ràng. Lúc đương kim tiểu thư Tử Khê bảo hắn đến Lâu thị đón cô, vừa nghe đến Lâu thị, hắn cứng ngắc thật lâu. Nhiều năm qua đi như vậy, cô lại nối lại quan hệ cùng với Lâu Tử Hoán.
Tử Khê đương nhiên biết Hắc Chí Cương vừa mới nghĩ cái gì, cô vẫn ăn như hổ đói, giả vờ lạnh nhạt không để ý: “Ừ, chính là làm hoạt động phát ngôn bình thường.” Hắc Chí Cương rất rõ ràng, chuyện này khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Lòng hắn ẩn ẩn bất an, lo lắng nhìn cô: “A Tử, cậu đã quên năm đó Lâu Tử Hoán đối với cậu thế nào rồi sao?”
Cô không thể giả bộ như không có việc gì, đặt đũa xuống nói: “Mình không quên, nhưng mình cũng không muốn nhắc tới. Chí Cương, có một số việc trong lòng mình rất rõ ràng, nếu không phải bất đắc dĩ bị bắt buộc, mình tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thế giới của Lâu Tử Hoán. Cậu không cần phải xen vào chuyện của mình nữa, yên tâm, mình có thể ứng phó được!”
Hắc Chí Cương nghe thấy giọng điệu của cô khác thường, càng thêm khẩn trương: “A Tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu không phải sợ hắn, Lâu thị thì thế nào? Thế lực của Hắc gia chúng tôi bây giờ cũng không nhỏ, mình có thể nhờ anh mình giúp đỡ.”
Tử Khê cười khổ, muốn Hắc gia giúp đỡ, kia cũng là ân nghĩa. Nếu thực sự để cho Hắc Chí Cương giúp đỡ, Lâu Tử Hoán lại càng không bỏ qua cho cô. Mà cô còn không muốn nhận ân tình của Hắc Chí Cương, việc này khác gì từ trong ngực một người đàn ông này trốn sang ngực một người đàn ông khác?
/184
|