Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 16: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trình Thiên Diệp, Trương Phức và Tiếu Cẩn, ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

"Uy Bắc hầu kia lúc nào thì cút, sẽ không phải muốn lưu ở Biện Châu chúng ta đến sang năm chứ." Trình Thiên Diệp tức giận nói.

"Ta rất ghét lão ta, không thể trưng gương mặt tươi cười ra với lão được. Trương Phức, ngươi nghĩ cách đi, khiến lão ta thấy phiền mà chạy lấy người đi."

Trương Phức thoáng kinh ngạc: "Chúa công cảm thấy ta có thể làm được việc này?"

Trình Thiên Diệp cười híp mắt vỗ vai hắn: "Trong lòng ta, Trương công không gì không làm được."

Ngươi cho rằng, trong lòng ta, ngươi là đóa bạch liên hoa ư? Loại chuyện này rất thích hợp với kiểu người bụng dạ đen tối như ngươi đấy.

Tiếu Cẩn lại thầm nghĩ: Ngày hôm trước Uy Bắc hầu chỉ thoáng khi dễ Mặc Kiều Sinh kia, Chúa công đã một mực canh cánh trong lòng. Xem ra tên nô lệ đó có phân lượng không thấp trong lòng công chúa. Nhưng không biết hắn đã... đã biết thân phận của công chúa chưa.

Tiếu Cẩn nhìn thoáng qua Trình Thiên Diệp đang nhấc màn xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gương mặt của nàng trắng muốt, nắng ấm trời đông chiếu rọi xuống càng thêm rực rỡ, chước chước kỳ hoa [1].

[1] chước chước kỳ hoa: trích trong “Đào chi yêu yêu” là một bài thơ chúc mừng tân giai nhân, nói là thi nhân trông thấy cành liễu mơn mởn và hoa đào tươi đẹp của mùa xuân, liên tưởng đến vẻ đẹp và sự trẻ trung của tân giai nhân. Thơ này cũng phản ánh một phần hiện thực của người dân đương thời. (Nguồn: baidu)

Tuy công chúa là nữ tử, nhưng làm người tiêu sái, cử chỉ rộng rãi, dường như là trời sinh không câu nệ và điềm đạm như những nữ tử khác. Những ngày này, nàng dần dần thích ứng với thân phận chủ quân, mỗi ngày dần có vẻ thong dong và chững chạc.

Thời gian dài như vậy, nhưng không có một ai, không một người nào phát hiện ra bí mật thâu lương hoán trụ [2] của bọn họ.

[2] thâu lương hoán trụ: tương tự câu “thay xà đổi cột”.

Tiếu Cẩn nghĩ: Mặc Kiều Sinh nọ, nếu thật sự được công chúa nhìn trúng, trở thành người thân cận, ngược lại cũng không phải là không thể được, chẳng qua phải giúp công chúa lưu ý quan sát phẩm hạnh của hắn.

Trình Thiên Diệp nhìn thấy cảnh ruộng đồng hoang vu xa tít tắp ngoài cửa sổ, quay đầu lại, duỗi ngón tay gõ vài cái lên bàn. Kêu gọi sự chú ý của Tiếu Cẩn và Trương Phức.

"Ta nghĩ nên phát triển một chính sách khác, huỷ bỏ chế độ tỉnh điền đã có, áp dụng chế độ thụ điền."

"Chế độ thụ điền? Chế độ thụ điền là gì?" Tiếu Cẩn, Trương Phức đồng thanh hỏi.

Thật ra đây không phải gọi là chế độ thụ điền, cụ thể tên gì ta đã trả lại cho thầy Sử rồi, chẳng qua khá có ấn tượng với chế độ này, trong lòng Trình Thiên Diệp hơi xấu hổ.

Nàng dùng ngón tay nhúng vào nước trà trong chén, vẽ một vòng tròn nhỏ và một vòng tròn lớn trên mặt bàn.

"Biện Châu ở đây, đại Tấn ở đó. Nếu như chúng ta còn muốn tiếp tục khuếch trương lãnh thổ từ Biện Châu." Trình Thiên Diệp nhúng đầu ngón tay vào nước hướng ra phía ngoài vẽ vài đường cong, năm ngón tay hơi mở ra: "Thì nhất định phải không ngừng trưng binh từ Tấn quốc, phân phối lương thảo từ quốc nội, ngàn dặm xa xôi, không nói hao tổn quá lớn. Mà bách tính đã run rẩy trước rồi, loại nhân thủ về lương thực cũng sẽ thiếu thốn đúng không?"

Trương Phức trầm ngâm một lát, duỗi ngón tay thon dài, điểm nhẹ vào vòng tròn nhỏ kia.

"Đúng, ta đã nghĩ như vậy. Lấy đất đai hoang phế dựa theo đầu người phân cho những lưu dân kia, cổ vũ khai hoang." Trình Thiên Diệp hơi nghiêng người: "Chúng ta có thể quảng phát bố cáo, chỉ cần nguyện ý nhập hộ tịch Tấn quốc ta, không tùy ý di dân nữa. Bất kể là người nước nào, đều sẽ trao tặng số lượng ruộng đồng nhất định. Năm thứ nhất, ta còn có thể miễn trừ thuế má cho bọn họ."

Nàng thu tay lại: "Như vậy, dũng sĩ đại Tấn chúng ta tiền phương khai cương khoách thổ [3], hậu phương sẽ không ngừng được bảo đảm."

[3] khai cương khoác thổ: mở ra các vùng lãnh thổ và ranh giới.

Ánh mắt Trương Phức sáng lên: "Việc này thật có chỗ khả thi, nhưng cần phải thật tỉ mỉ và cân nhắc cẩn thận. Tỷ như nam tử bao nhiêu tuổi thì có thể thụ điền (nhận ruộng), mỗi người thụ mấy phần điền, chỗ thụ điền tốt có bộ phận quốc gia thuộc địa cố định, bộ phận cho phép tư nhân mua bán... không."

Trình Thiên Diệp thấy Trương Phức ăn nhịp với mình, rất vui.

Tiếu Cẩn lại cau mày đưa ra ý kiến phản đối: "Đất đai vốn thuộc về quý tộc và quốc gia, từ trước đến nay thứ dân không thể tư hữu. Hành động lần này có tổn hại lợi ích thế gia đại tộc, chỉ sợ sẽ khiến Sĩ đại phu quốc nội và công khanh môn [4] chống lại. Chúa công tân nhậm, căn cơ còn chưa ổn, không thể xem thường cải cách, mong Chúa công nghĩ lại."

[4] Sĩ đại phu: Các quan chức học giả, còn được gọi là Văn học, các quý ông học giả hoặc các quan chức học giả là các chính trị gia và các quan chức chính phủ được hoàng đế Trung Quốc bổ nhiệm để thực hiện các nhiệm vụ chính trị hàng ngày từ triều đại nhà Hán đến cuối triều đại nhà Thanh vào năm 1912. Công khanh môn: thuật ngữ tập thể dành cho rất ít người đàn ông quyền lực nhất gắn liền với triều đình của Hoàng đế Nhật Bản trong thời đại tiền Meiji.

Trình Thiên Diệp biết rõ ý kiến hai người kia hoàn toàn bất đồng, chính là vì tâm tình khác biệt của bọn họ dành cho mình.

Tiếu Cẩn càng trung thành với nàng, cho nên trước hết hắn ưu tiên nghĩ đến địa vị vững chắc và an nguy của bản thân Trình Thiên Diệp.

Còn Trương Phức xem trọng việc Tấn quốc lớn mạnh và cường thịnh, cho nên hắn ta ủng hộ cải cách mang theo sự mạo hiểm này của Trình Thiên Diệp.

Bất kể nói thế nào, hai vị này quả thật đều có thiên phú chính trị, trong mấy lời ít ỏi của Trình Thiên Diệp, bọn họ có thể nhất châm kiến huyết tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Dù Trình Thiên Diệp hấp thụ tinh hoa văn hóa tri thức mấy ngàn năm nhưng trước mặt hai vị đại tài này không hề nổi trội hơn.

Trình Thiên Diệp kiên nhẫn giải thích cho Tiếu Cẩn: "Tiếu Tư khấu nói rất đúng, vừa bắt đầu, trước tiên chúng ta có thể không động đến đất phong của những công khanh quý tộc Tấn quốc kia. Biện Châu mới là nơi chúng ta gầy dựng, khắp nơi đều là đất đai vô chủ. Ta muốn lấy Biện Châu làm nơi thí điểm."

"Nếu được, sau này đại Tấn ta có khai cương khoách thổ, cũng có thể thi hành chế này. Sau này người có công, đại Tấn ta không phân chia đất nữa, chỉ dùng kim ngân tước vị làm phần thưởng. Về phần những người 


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status