Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 640 - Mặt Trời Lặn

/1174


Trác Bình An cẩn thận thu bình ngọc lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà hít một hơi thật sâu, lúc này mới thận trọng ôm quyền đối với Mạc Vô Kỵ, giọng nói kính trọng:

- Mạc Đan Sư, đan đạo cùng nhân phẩm của ngươi đều là kẻ tốt nhất ta Trác Bình An từng gặp.? Ta Trác Bình An khoái ý ân cừu, sẽ không mạnh miệng. Ngày hôm nay ta Trác Bình An muốn nói một câu, vô luận ngươi cần ta làm cái gì, ta cũng làm.

Mạc Vô Kỵ cười nhạt:

- Ta chỉ có một yêu cầu, mời trác tiên hữu đem Tố Tịch mang đi, thẳng đến khi nàng có đầy đủ năng lực tự vệ thì thôi.

Trác Bình An cười ha ha một tiếng:

- Chỉ là việc nhỏ thế nào lại nhắc đến, ta Trác Bình An bảo đảm nàng không có chuyện gì, chính là Đại Khôn Phật Đăng, cũng không có ai có thể lấy đi từ trong tay nàng. Đồng thời ta Trác Bình An còn phải hộ vệ ngươi một năm, vô luận đối thủ mạnh cỡ nào đến, ta chí ít có thể bảo đảm ngươi bình an tiến vào Chư Thần Tháp.

Mạc Vô Kỵ cười cười:

- Cảm ơn trác đạo hữu, chính như ngươi nói, ta không dự định ở lại Thiên Tiệm Tiên Thành.

Mạc Vô Kỵ đây không phải là tâm huyết dâng trào, tiếp tục ở tại chỗ này hại người hại mình. Một khi cao thủ Lôi Tông cùng Đại Kiếm Đạo lại đây, hơn nữa Lôn Thải xuất thủ giúp một tay, hắn dữ nhiều lành ít. Để cho Trác Bình An cùng Tố Tịch ở tại chỗ này, là hại người hại mình.

Trác Bình An không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ muốn rời khỏi Thiên Tiệm Tiên Thành, nếu mà muốn rời khỏi Thiên Tiệm Tiên Thành, hắn Trác Bình An vẫn có năng lực bảo vệ Mạc Vô Kỵ rời đi.

Hắn cũng tán thành Mạc Vô Kỵ ý tứ, lúc này rời đi Thiên Tiệm Tiên Thành mới đúng là thích hợp nhất.

Chỉ là không đợi Trác Bình An nói chuyện, Tố Tịch liền nói:

- Mạc đại ca, ta không đi cùng Trác tiền bối, ta và ngươi cùng đi.

Mạc Vô Kỵ nghi hoặc nhìn Tố Tịch:

- Tố Tịch, ta mới Đại Ất Tiên thực lực, căn bản cũng không có biện pháp giúp ngươi bảo trụ Đại Khôn Phật Đăng. Một khi bị người vây khốn, ta cũng không có năng lực mang ngươi chạy trốn, ngươi đi cùng ta, đó là cửu tử nhất sinh.

Tố Tịch kiên định nói:

- Mạc đại ca, sư phụ ta trước khi đi nói cho ta biết, bảo ta theo ngươi.

- Sư phụ ngươi bảo ngươi nghe ta, không bảo cho ngươi theo ta a.

Mạc Vô Kỵ im lặng, rồi nói.

Tố Tịch chỉ là lắc đầu, thần thái giữa đó lộ ra cực kỳ kiên quyết.

Trác Bình An thấy thế nói:

- Mạc Đan Sư, ngươi nếu muốn rời khỏi Thiên Tiệm Tiên Thành, Tố Tịch theo ngươi cùng đi, cũng không có vấn đề. Tiên Giới mênh mông, coi như là bị một hai người ngăn cản, có Đại Hoang ở đây, ta tin tưởng hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Không có khả năng như Thiên Tiệm Tiên Thành loại tình huống này giống nhau, nhiều thế lực như vậy toàn bộ tập trung 1 chỗ.

Mạc Vô Kỵ không thể làm gì khác hơn là nói thực:

- Ta cũng không định rời xa cái chỗ này, ta dự định đi Chư Thần Thiên Tiệm.

Trước đây còn mới chỉ là Địa Tiên, Mạc Vô Kỵ liền qua sông qua Bán Tiên Vực cùng Vĩnh Anh Giác giữa đó Tiên Hào. Hiện tại hắn Đại Ất Tiên thực lực, so với lúc trước Địa Tiên cường đại hơn nhiều lắm. Cộng thêm hắn cũng không phải muốn qua sông Chư Thần Thiên Tiệm, chỉ là tại bên trong lạch trời này tu luyện một đoạn thời gian, chờ Chư Thần Tháp mở ra, hẳn là không có vấn đề gì sao?.

- Ngươi là muốn ở lại bên trong Chư Thần Thiên Tiệm, sau đó chờ đợi Chư Thần Tháp mở ra?

Trác Bình An lập tức thì đã biết Mạc Vô Kỵ ý nghĩ, kinh thanh hỏi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Không sai, ta đích xác là cái ý nghĩ này.

- Không được, thực lực của ngươi tiến vào lạch trời cơ hội sống cũng không lớn. bên trong Lạch trời tồn tại cường đại nhiều lắm, hơn nữa những thứ này cường đại tồn tại cũng không sợ hãi không gian xé rách. Trừ phi ngươi luyện thể đạt tới tiên thể cảnh, mà ngươi bây giờ mới Đại Ất Tiên tu vi, khoảng cách tiên thể còn kém quá xa...

Trác Bình An không chút khách khí nói.

- Ý ta đã quyết.

Mạc Vô Kỵ kiên định nói, hắn nếu làm quyết định, vậy sẽ phải đi thử một chút.

Thấy Mạc Vô Kỵ nhìn mình, Tố Tịch tỉnh táo nói:

- Mạng của ta vốn chính là được nhặt về, sư phụ ta lượm ta một lần, Mạc đại ca lượm ta một lần. Lần này cùng Mạc đại ca cùng đi lạch trời, chỉ là tùy mệnh mà thôi.

Nói đến đây, Tố Tịch đối với Trác Bình An cùng Mạc Vô Kỵ cúi người hành lễ, mới nói lần nữa:

- Trác tiền bối, Mạc đại ca, xin đáp ứng yêu cầu của ta. Sư phụ ta nói cho ta biết, vô luận tu tiên, tu Phật hay là tu ma, tu luyện cũng là tâm, ta ngay cả tâm tưởng của mình cũng không thể đáp ứng, ta hà tất tu tiên.

- Tốt.

Trác Bình An rất là tán đồng gật đầu, những lời này lại nói tiếp đơn giản, làm rất khó.

Mạc Vô Kỵ thấy Tố Tịch quyết tâm muốn cùng mình cùng đi ra ngoài, không thể làm gì khác nói:

- Đã như vậy, vậy ngươi đi cùng ta sao?. Cùng ta cùng đi, chỉ có thể sinh tử tùy mệnh.

- Dạ, Mạc đại ca.

Tố Tịch hoàn toàn đã không còn non nớt như trước đây.

- Hiện tại liền đi sao?

Trác Bình An hỏi.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu:

- Không, ngày mai lại đi. Trước khi đi, ta còn phải giết hai người.

...

Một đêm thời gian trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Mạc Vô Kỵ liền mang theo Tố Tịch cùng Đại Hoang đi ra Thiên Tiệm Tiên Thành, mà Trác Bình An cũng không ở bên cạnh hắn.

Thiên Tiệm Tiên Thành tuy nói người đến người đi, người như Mạc Vô Kỵ loại này vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vừa đi ra khỏi Thiên Tiệm Tiên Thành, lập tức đã bị đông đảo người biết.

Tuy trơ trẽn gây sự với Đại Khôn Phật Tông, Mạc Vô Kỵ còn chưa muốn cùng Đại Khôn Phật Tông chính diện xung đột. Hắn muốn giết người là Đại Kiếm Đạo Tát Kiếm cùng Tát Kiếm đệ tử Nghê Củ.

Thiên Tiệm Tiên Thành khoảng cách Chư Thần Thiên Tiệm cũng không xa, khống chế phi hành pháp bảo, cũng bất quá không tới nửa ngày lộ trình.

Mạc Vô Kỵ Phi Toa vừa mới tế xuất, vẫn chưa ra khỏi thạch lâm một canh giờ, một đạo phi hành pháp bảo màu vàng liền bay tới. Phi hành pháp bảo đứng sẵn ba người, hai người trong đó Mạc Vô Kỵ quen biết, là Quảng Hưng cùng Thái Sa. Người thứ 3 Mạc Vô Kỵ không biết, căn cứ Trác Bình An miêu tả, Mạc Vô Kỵ phỏng chừng tên kia hẳn là Đại Khôn Phật Tông Tiên Đế cường giả Hành Khách.

Mạc Vô Kỵ rất là bất đắc dĩ, hắn thật không muốn gặp lại mấy tên này.

- Mạc Đan Sư đi thong thả thôi nà...

Màu vàng phi thuyền còn chưa tới trước mặt Mạc Vô Kỵ, Quảng Hưng liền cấp thiết kêu lên, lần này cả Phật hiệu cũng lười niệm.

Xem ra không giết chết Tát Kiếm, Mạc Vô Kỵ chỉ có thể dừng lại, một khi Tát Kiếm đã biết Đại Hoang lợi hại, chắc chắn sẽ không sẽ xuất thủ.

- Ha ha...

Lại là một tiếng cười to truyền đến, tiếp theo một người thư sinh có vẻ bệnh hạ xuống rơi vào trước mặt phi thuyền màu vàng:

- Hành Khách tiên hữu, chúng ta lại gặp mặt. Ta đang nghĩ ngợi đi Đại Khôn Phật Tông của các ngươi nói chuyện chút, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp ngươi.

Thấy Trác Bình An trốn âm thầm đi ra ngăn cản người Đại Khôn Phật Tông, trong lòng Mạc Vô Kỵ vui vẻ, có lẽ như vậy càng có thể để cho Tát Kiếm xuất đầu.

Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ Phi Toa vòng vo một cái đường cong, nhanh chóng vọt đi con mẹ nó mất.

Lại là hơn nửa canh giờ, mắt thấy đều sắp đến Chư Thần Thiên Tiệm, một đạo xe bay màu bạc dùng cực nhanh độ vọt tới phía trước Mạc Vô Kỵ, lại đem Mạc Vô Kỵ ngăn lại.

- Mạc Đan Sư, chúng ta lại gặp mặt.

Đang khi nói chuyện, thầy trò Tát Kiếm cùng Nghê Củ đã bước ra xe bay, xông về Mạc Vô Kỵ Phi Toa.

- Tố Tịch ngươi ở trên Phi Toa chờ ta.

Mạc Vô Kỵ nói xong câu đó, mang theo Đại Hoang đồng dạng bước ra Phi Toa.

Thiên Cơ Tông là Tát Kiếm tiêu diệt, Thiên Cơ Tông đệ tử đều là Tát Kiếm đồ đệ Nghê Củ đuổi giết. Ngày hôm nay hắn thật vất vả lại đem Tát Kiếm thầy trò dẫn đến, há có thể không báo thù?

- Chờ một chút...

Thấy Mạc Vô Kỵ lại dám rời đi Phi Toa, Tát Kiếm ngăn cản Nghê Củ muốn xông lên bắt Mạc Vô Kỵ.

Theo lý thuyết Trác Bình An bị người Đại Khôn Phật Tông cuốn lấy, Mạc Vô Kỵ không dám ra đến mới đúng. Mà Mạc Vô Kỵ sao tỉnh như sáo vậy, lẽ nào Mạc Vô Kỵ còn có cái gì chuẩn bị ở sau sao? Tát Kiếm ánh mắt hạ xuống rơi vào Tiên Khôi bên người Mạc Vô Kỵ, hắn rất nhanh thì hiểu rõ, Tiên Khôi này không đơn giản, rất có thể là một cái Tiên Tôn cường giả.

- Tát Kiếm, Thiên Cơ Tông là bị ngươi tiêu diệt?

Mạc Vô Kỵ đi thẳng vào vấn đề, không có nửa phần quanh co.

Tát Kiếm đưa mắt từ trên người Đại Hoang thu hồi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ nói:

- Không sai, Thiên Cơ Tông là ta tiêu diệt, nghe nói ngươi muốn vì Thiên Cơ Tông báo thù, vậy thì hướng về phía ta đến được rồi.

- Nguyên nhân là gì?

Mạc Vô Kỵ vừa vung tay, Bán Nguyệt Trọng Kích xuất hiện ở trong tay của hắn.

Bán Nguyệt Trọng Kích rất tầm thường, nhưng bị Mạc Vô Kỵ sát khí vừa xâm, cuồng bạo sát ý nhất thời bao trùm đi ra ngoài.

Nghê Củ đứng ở bên người Tát Kiếm thấy loại này kinh khủng sát ý, nhãn tình sáng lên, lập tức nói:

- Chuôi kích này ta muốn. Ahihi!

- Nguyên nhân? Ngươi không xứng biết.

Tát Kiếm nói xong trực tiếp chộp tới Tiên Khôi bên người Mạc Vô Kỵ. Nếu hắn cảm giác được Mạc Vô Kỵ dựa vào là Tiên Khôi này, vậy hắn trước hết giải quyết rồi Tiên Khôi rồi lại nói.

- Động thủ, Đại Hoang.

Mạc Vô Kỵ quát một tiếng sau đó, bán nguyệt trường kích trong tay trực tiếp họa xuất một đạo Ngân Hà bổ về phía Nghê Củ.

Biết Nghê Củ là Đại La Tiên, hơn nữa không phải là bình thường Đại La Tiên, thực lực của Mạc Vô Kỵ vô hạn tiếp cận Đại Ất Tiên trung kỳ, thủy chung còn chưa tới. So với Đại La Tiên, chênh lệch mấy cái đẳng cấp. Cho nên Mạc Vô Kỵ không có nương tay, hắn vừa ra tay chính là thần thông sông dài (Trường Hà).

Một loại băng hàn đến từ trong xương cốt, làm Nghê Củ theo bản năng rùng mình một cái, hắn không quá tin tưởng chỉ là một Đại Ất Tiên có thể cho mình loại này kinh khủng băng hàn. Sự thực không phải do hắn không tin, hắn không kịp nghĩ nhiều, vừa kéo trường thương phía sau, một đạo thương ảnh kéo xé rách tia sáng liền đánh về phía sông dài của Mạc Vô Kỵ.

Bán nguyệt trường kích cuồn cuộn nổi lên vạn trượng kích sông quang mang, Mạc Vô Kỵ có một loại tự nội tâm sung sướng cùng khoái ý. Trước hắn dùng trường đao thi triển một chiêu này sông dài, làm gì có loại này khoái ý ân cừu?

Mặc dù sông dài của hắn còn chưa hoàn thiện, Mạc Vô Kỵ lại cảm giác được bản thân sông dài so với lúc trước mạnh hơn cũng không chỉ gấp đôi.

- PHỐC!

Một đạo huyết quang tại trước mắt Nghê Củ phun ra, Nghê Củ ngơ ngác thấy ngực sư phụ Tát Kiếm một cái lỗ máu thật lớn, thậm chí quên mất đi chống đối Mạc Vô Kỵ bán nguyệt sông dài.

Sư phụ hắn là tiên tôn hậu kỳ, Tiên Khôi này tới cùng là vật gì? Cư nhiên một chiêu, liền giết chết sư phụ?

- Đồ nhi, nhanh chóng rời đi, nói cho tông môn, báo thù...

Tát Kiếm lúc này đâu còn có nửa điểm Tiên Tôn dáng dấp, trong mắt hắn có một loại bối rối cùng sợ hãi khó có thể át chế. Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được Tiên Khôi kia lại là một cái Tiên Đế, còn là một cái cường hãn vô cùng Tiên Đế.

Giờ khắc này, hắn thầm nghĩ khóa lại Đại Hoang hành động, để đệ tử chạy đi báo tin. Lúc này hắn vẫn như cũ cho rằng Mạc Vô Kỵ là một cái râu ria con kiến hôi.

Đáng tiếc hắn đánh giá thực lực của chính mình quá cao, hắn những lời này vừa mới nói ra, nguyên thần của hắn đã bị Đại Hoang rút ra, trực tiếp thành hư vô.

- Ầm!

Mạc Vô Kỵ sông dài đánh vào Nghê Củ trường thương, tiên nguyên điên cuồng nổ tung, thương mang tán loạn. Vốn là Nghê Củ mờ mịt từ mi tâm bắt đầu, bị một kích này của Mạc Vô Kỵ trực tiếp đánh ra một đạo vết máu. Nếu mà không phải lĩnh vực của hắn cường đại, tái bút thì ra thương, một kích này đã phá vỡ mi tâm của hắn.

Đây rốt cuộc là cái gì Đại Ất Tiên? trong mắt Nghê Củ sợ hãi cùng phẫn nộ đan vào một chỗ. Trường thương cuồn cuộn nổi lên một cái to lớn vòng xoáy, hắn cũng không dám xem thường Mạc Vô Kỵ nữa.

- Mặt trời lặn (Lạc Nhật)!

Mạc Vô Kỵ trường kích vừa chuyển, rốt cục thi triển ra kích thần thông thứ ba của hắn.


/1174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status