Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 396: Ánh mắt phức tạp .

/467


Mặc dù là Thạch Thiên đã đáp ứng phải trợ giúp Helen, bất quá bởi vì thẹn trong lòng, khi cùng Helen ở cùng một chỗ làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái, hơn nữa cũng nhìn ra được Helen cũng không quá tình nguyện để hắn hỗ trợ, cho nên tối hôm qua đem nhiệm vụ này chuyển giao cho Braid. Braid hiển nhiên không dám chậm trễ, nghĩ mọi biện pháp cũng phải giúp Helen.

Thấy Helen rốt cuộc đồng ý tiếp nhận trợ giúp, cũng đưa ra yêu cần cụ thể, Braid thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Không thành vấn đề, bọn họ vốn chính là công ty bảo an có giấy phép, công việc vệ sĩ chính là một trong nghiệp vụ quan trọng của bọn họ. Tôi lựa chọn mấy công ty bảo an tương đối sạch sẽ phụ trách việc này, cam đoan không để cho cô Helen lưu lại hậu hoạn.” Tuy nói là như vậy, trong lòng lại đối với năng lực bảo vệ của tổ chức đánh thuê không quá yên tâm, dù sao đối phó cũng không phải trộm cắp tầm thường, thầm nghĩ cũng cần từ Thiên Thạch đồng minh chọn lựa một nhóm tinh anh sắp đặt vào trong mấy công ty này mới được. Bất quá điểm này cũng không cần phải nói cho Helen, Thạch Thiên hiện tại trong mắt chính phủ Mỹ cho dù không phải phần tử khủng bố, thì cũng kém không bao nhiêu, Helen khẳng định không hy vọng người của tòa thành Thiên Thạch trực tiếp giúp nàng.

Helen thấy Braid lo lắng chu đáo, cũng không nói gì thêm nữa, thật ra nàng đồng ý tiếp nhận trợ giúp của Braid còn có một nguyên nhân khác, cũng như nàng đã bất đắc dĩ yêu cầu Thạch Thiên bảo vệ mình, cùng với làm cho mấy vạn lính đánh thuê như hổ như sói ở trong ngoài nước Mỹ mắt nhìn chằm chằm, chi bằng lợi dụng bọn họ làm việc cho mình, nhiều ít có thể có chút tác dụng ước thúc. Vì vậy đem danh sách nhân viên muốn lien lạc giao cho Braid. Nàng trở thành tổng thống mới một năm, nội các đều dưới sự trợ giúp của Otis mà tổ chức, người chính thức có thể làm cho nàng tuyệt đối tín nhiệm cũng không nhiều lắm, trên danh sách đại đa số là trợ thủ cùng chỗ dựa của nàng tại nhà Trắng. Cũng không phải nhân vật có thực quyền, chủ yếu là vì sự an toàn của bọn họ.

Dưới yêu cầu của Helen, Braid đáp ứng chiều sẽ đưa nàng đi Los Angeles, Samuel cũng ba trăm lính đánh thuê hắn mang tới giả trang, chia làm vài nhóm quay về Los Angeles trước, giúp Helen an bài chỗ đặt chân.

Giữa trưa Thạch Lệ lại tới phòng Helen, cùng nàng ở trong phòng dùng cơm, thức ăn phi thường phong phú, bất quá hai người đều có tâm sự, nên ăn cũng không bao nhiêu, cũng không trao đổi câu nào, không khí quái dị.

Dùng hết cơm trưa, Helen mới mở miệng nói: “Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, những sự phá hoại của Thạch Thiên đối với quốc gia chúng tôi đều không thể tha thứ.”

Thạch Lệ bình tĩnh nói: “Tôi hiểu, nhưng tất cả cũng không thể thay đổi.”

Helen nói: “Đương nhiên, tôi cũng không hy vọng quốc gia của mình có kẻ địch như Thạch Thiên, nếu như tôi còn có thể làm được, thì sẽ đem hết mọi biện pháp để dẹp yên sự kiện lần này.”

Thạch Lệ trong mắt lộ ra vẻ cảm kích nói: “Chờ án của Kim Hinh chấm dứt, tôi sẽ lập tức khuyên Thạch Thiên rời nước Mỹ.”

Helen thở dài nói: “Kim Hinh nói rất đúng. Nàng phải được xin lỗi chứ không phải thẩm phán, người nên đứng trước pháp đình không phải nàng ta.”

Thạch Lệ nói: “Bất quá việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác, chờ nàng tỉnh táo lại hẳn có thể rõ ràng khổ tâm của cô. Sáng ngày mốt tôi sẽ khuyên nàng đi pháp đình.”

Lúc này Braid gõ cửa tiến vào nói: “Cô Helen, phía Los Angeles đã an bài thỏa đáng, bây giờ có thể xuất phát.”

Helen lẩm bẩm: “Có lẽ… Còn có biện pháp tốt hơn…” Rồi đứng dậy đi về phía Braid, khi đi tới cửa thì dừng bước, hỏi Braid: “Có thể cho tôi vài phút không? Tôi muốn gặp Kim Hinh một lần.” Braid nói: “Đương nhiên có thể.” Trong mắt lại lộ ra vẻ khó xử. Thạch Lệ đi ở phía sau Helen thấy vậy nói: “Hay là để tôi đưa tổng thống Helen đi gặp.” Braid nhất thời gật đầu cảm kích. Kim Hinh cùng Thạch Thiên cả ngày dính cùng một chỗ, cơ hồ không ra khỏi phòng, hắn cũng không dám đi quấy rầy, vội nói: “Được rồi, tôi xuống trước cho trực thăng chuẩn bị sẵn sàng.”

Phòng của Thạch Thiên cùng Kim Hinh so với phòng Helen thì cao hơn một lầu, cũng là đỉnh của tòa nhà. Thạch Lệ cùng Helen khi lên lầu, cửa phòng mở rộng, hai người hầu xinh xắn đang thu thập bàn ăn. Thạch Lệ tiến lên hỏi, biết được Thạch Thiên cùng Kim Hinh sau khi dùng cơm thì lên hoa viên trên nóc.

Tuy nói là hoa viên, nhưng trên đảo gió lớn, cũng không có hoa cỏ gì, trong hoa viên có một cái hồ bơi lớn, Thạch Thiên ở trần nằm trên một chiếc ghế bên cạnh bể bơi phơi nắng, Kim Hinh mặc váy ngủ ngồi trên đùi Thạch Thiên, vạt áo trước ngực để hở, có thể nhìn thấy nội y bên trong, đang đem hoa quả cắt thành mảnh nhỏ đưa vào miệng Thạch Thiên, thần thái mập mờ đến cực điểm.

Nhìn thấy Thạch Lệ cùng Helen đột nhiên xuất hiện, Kim Hinh trên mặt nhất thời đỏ lên, lưu luyến không rời mà từ trong lòng Thạch Thiên đứng lên, để ý tới quần áo, lúng túng nói: “Tới tìm Thạch Thiên sao, mọi người cứ nói chuyện, tôi… tôi đi đổi lại quần áo…” Rồi vội vã chạy vào trong phòng.

Thạch Thiên thân là trưởng bối, cũng không thể không biết xấu hổ ở trước mặt Thạch Lệ mà chỉ mặc cái quần lót, nên phủ thêm áo ngủ rồi nói: “Ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?”

Helen nói: “Tôi tìm Kim Hinh.” Rồi liếc nhìn Thạch Thiên một cái, xoay người đi theo phía sau Kim Hinh.

Thạch Lệ chờ bóng lưng Helen biến mất, thì ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên nói: “Ánh mắt Helen nhìn người có chút trách móc, hình như có chút hận người.”

Thạch Thiên đỏ mặt lên nói: “Lão tử đốt nhà của nàng ta, hận ta không phải rất bình thường sao?”

Thạch Lệ lắc đầu nói: “Không phải đơn giản như vậy, ừm… cảm giác lại không hoàn toàn là hận, con nói không rõ ràng được, tóm lại ánh mắt nàng nhìn người rất quái lạ.”

Thạch Thiên đỏ mặt vì Thạch Lệ phân tích, liền nói: “Lão tử mặc dù đốt nhà của cô ta, nhưng lại cứu cô ta, cô ta đại khái suy nghĩ không biết nên hận lão tử hay là nên cảm kích lão tử chắc… Ừm… Khẳng định là như thế này. Đừng nói về cô ta nữa, Hiểu Mẫn hiện tại thế nào, có đem tình huống của ta nói cho nó không?”

Thạch Thiên mặc dù sống hơn ngàn năm, nhưng tính cách lại không thể che dấu, Thạch Lệ sao không nhìn ra hắn nói không thật, bất quá cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Đây là đại sự, con đương nhiên không thể gạt nó.”

Thạch Thiên khẩn trương hỏi: “Nó tin sao?”

Thạch Lệ thấy Thạch Thiên khẩn trương về phản ứng của Thạch Hiểu Mẫn như thế, trong lòng cũng thấy ấm áp, cười nói: “Từ nhỏ đến lớn con chưa từng gạt nó, Hiểu Mẫn có đôi khi không nghe con nói, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện không tin lời nói của con. Yên tâm đi, hơn nữa người vốn thần kỳ đến khó tin, cho dù con nói người là Tôn Ngộ Không hạ phàm, nó cũng sẽ tin.”

Thạch Thiên thấy rốt cuộc ở trong lòng hai chị em Thạch Lệ cũng đã định vị trí tổ tông của mình, cũng không bị các nàng xem thành tiểu đệ đệ mà đối đãi, trong lòng nhất thời vui vẻ, cũng không để ý tới Thạch Lệ giễu cợt hắn như con khỉ, cười đến toe toét ra.


/467

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status