Liễu Vũ đi theo Trương Tịch Nhan bước vào một thông đạo Thứ Nguyên Giới, liền đi tới trong một khu rừng rậm tràn đầy chướng khí.
Chướng khí nơi này nồng đến giống như sương mù dày đặc lúc sáng sớm, trên cơ bản vượt ra ngoài phạm vi 2m là không thể nhìn thấy người. Rải rác khắp nơi toàn là mùi của mụt rửa và mùi của cây cối, bụi gai, cỏ dại đã chết đi số đó còn chảy ra chất lỏng sền sệt trong đó lại bò đầy đủ loại độc trùng với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Độc trùng phóng xuất ra độc tố thấu đến thực vật, trong đất lại bốc hơi đến trong không khí, hình thành khí thể có độc.
Trong không khí không chỉ có tràn ngập chướng khí, còn có Âm Sát khí cuồn cuộn không ngừng từ chỗ nào đó phiêu tán ra tới, lại trộn lẫn như có hương vị của biển cả, ở nơi xa còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: “Chúng ta đã tới Hải tộc rồi sao?”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, lôi kéo Liễu Vũ, nói: “Theo sát chị.” Nàng mang theo cô bay lên trên trời cao.
Liễu Vũ bay lên trời cao, cảnh tượng xung quanh thay đổi làm cô hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan đều thay đổi. Đại lão, chị làm em cảm thấy thời điểm chị để cho em làm kinh tế rót canh gà cho em có phải là lừa dối em hay không? Đem Thiên tộc và Vu tộc nói họ giống như bộ lạc nguyên thủy thời cổ đại, nhưng tình huống hiện tại cùng với đại lão chị nói không giống nhau cho lắm.
Giờ này khắc này, không trung trên đỉnh đầu của cô, nứt ra một cái khe hở thật lớn, khe hở này từ trên trời cao vẫn luôn kéo dài tới trên biển rộng.
Bên ngoài cái khe, còn lại toàn bộ tràn ngập hắc ám, Âm Sát khí kích động, phảng phất như muốn thông đi Ma giới hoặc nơi Quỷ vực khủng bố như vậy.
Tại giao điểm hai thế giới, có đầy chiến hạm, tọa kỳ, pháp bảo phi hành, thiên kỳ bách quái lớn lớn bé bé cùng với rất nhiều người giống như yêu ma quỷ quái của Vu tộc bay tới bay lui, rừng rậm bị chướng khí bao trùm, ở biển rộng có những con thuyền kiểu chiến hạm thật lớn không ngừng vớt thi thể trên mặt biển. Nơi xa chỗ có mặt trời, còn đang diễn ra trận đấu quyết liệt, dù đứng cách ra rất xa cũng có thể nghe được nổ mạnh cùng quang mang.
Liễu Vũ đứng ở xa nhìn thấy những chiếc thuyền có tạo hình đặc biệt thoạt nhìn cực giá trị cực quý, hỏi: “Đại lão, kinh tế ở nơi này gọi là lạc hậu sao? Một nơi có kinh tế lạc hậu mà có hạm đội?”
Trương Tịch Nhan nói: “Ở Bất Chu Sơn này cùng với địa giới nhân gian không giống nhau nhất ở điểm có sẵn rất nhiều nguyên vật liệu chế tạo pháp bảo phi hành. Nó không cần nhiều khoa học kỹ thuật cao siêu gì, có rất nhiều động thực vật cùng các loại quặng có trong tự nhiên có thể lấy sử dụng trực tiếp. Như rồng, kỳ lân và các loại Thú tộc, chúng không có cánh nhưng lại có thể đằng vân giá vũ xuyên qua giữa các Thứ Nguyên Giới, đó là bởi vì chúng có xương cốt chứa đựng một loại vật chất đặc thù, có thể làm chúng nó tự động hấp thu, chuyển hóa động năng.”
Khi hai người nói chuyện, có cổ đệ tử Cổ Đạo Tông tuần tra, Vu tộc cũng tới, sau khi nhận ra hai nàng liền sôi nổi hành lễ.
Có một cái ăn mặc trang phục Tư Tế của Vu tộc cưỡi một con cá nheo lớn đen thui vô cùng xấu đang vội vàng tới đây, nằm sấp ở không trung hướng về phía hai người các nàng quỳ hành đại lễ.
Tầm mắt Liễu Vũ dừng lại ở trên người vị Tư Tế này, đem hắn nhìn kỹ lại. Người này, đại khái được xem như nửa con người đi. Đầu của hắn là đầu cá, nhìn chủng loại có thể xếp vào giống cá chép, khóe miệng có hai có râu cá chép thật dài, đầu ánh vàng rực rỡ, ở giữa cái trán có một cái hoa văn hình chữ “Vương”. Thân người của hắn hình người, nhưng làn da bao trùm bằng vảy, ngoài ra tay thô chân lớn, cái chân lộ ra bên ngoài có vòng vây cá, vừa nhìn là thấy được đây là loại sinh vật dưới nước.
Trương Tịch Nhan giới thiệu cho Liễu Vũ biết: “Đây là cá Hổ Văn vương tộc sinh hoạt ở khu vực cực sâu trong biển cả, một bá trong nước.”
Liễu Vũ tâm nói: “Không nhìn ra được nha, nhưng nhìn thật ra lại có ý muốn đem băm ra làm món đầu cá xào tỏi ớt ghê.”
Tư tế Hổ Văn cá vương cung kính nghênh tiếp Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đến một tòa đảo nhỏ lơ lửng ở không trung.
Nó cũng không phải chân chính là một cái đảo nhỏ, mà thoạt nhìn như một con rùa già vô cùng lớn. Nó lẳng lặng lơ lửng ở không trung, già tới nổi da đầu đều mọc đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân trăm tuổi. Bụng và mai rùa của nó mọc đầy dây đằng kiểu dáng như rễ cây, có rất nhiều rắn trùng ở giữa bộ rễ đó, phần lưng còn chở đầy một tòa các loại thực vật Âm Sát hình thành một tòa đảo thực vật quỷ dị.
Liễu Vũ nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Như thế nào lại có một con rùa tới vậy?”
Trương Tịch Nhan nói: “Đây là Thánh Quy tộc, là chủng tộc gần với thần nhất trong Vu tộc, cũng là chủng tộc có thọ mệnh dài nhất và có hình thể lớn nhất.” Chúng có thể lẳng lặng thường xuyên bất động ở một chỗ bất động không ăn không uống, nhưng mỗi lần đi ra kiếm ăn, sức ăn của chúng…. Cực kỳ kinh người. Ngàn năm không ăn uống, ăn uống một lần dự trữ được ngàn năm. Bộ tộc loại nhỏ gặp được chúng nó, có thể trong một lần ăn liền bị diệt tộc. Cũng may chúng nó không kén ăn, thuộc loại ăn tạp, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào một chủng tộc nào, trên cơ bản là gặp thứ gì thì ăn thứ đó, cho nên đa phần chúng sẽ ăn chay, gặm thực thường là thực vật. Số rễ cây mọc ở dưới đất sau khi chúng nó ăn, còn sẽ rút ra chồi mới mọc ra cây mới.
Một cái gia hỏa lớn lên béo lùn như một trái banh lấm la lấm lét nhanh chóng chạy tới nghênh đón, hướng tới Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ hành đại lễ.
Liễu Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là một con chuột tinh biến thành, hơn nữa tu vi đạo hạnh cũng không cao cũng không có mặc trang phục của Tư Tế hay Hoa Tế Thần cũng không phải là thủ lĩnh, đảo mắt một cái nhìn nó lại giống như một thương nhân. Nàng đầy mặt hoang mang mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Vị này đây có thần thông gì?
Bên cạnh có một đống Tư Tế, phía sau còn có thủ lĩnh, hắn lại chạy lên đây trước? Hoặc là mặt lớn hoặc là có bản lĩnh hơn người. Bất quá, nhiều ít cũng phải có một chút đạo hạnh, cái này không có, còn không thì mặt đại, nhìn mặt cũng đâu có lớn.
Trương Tịch Nhan thấy bộ dáng của Liễu Vũ liền biết cô đây là đã quên người nọ là ai, liền nhỏ giọng truyền âm giới thiệu: “Đây là Thái tử kim mao Chuột Tre tộc Trúc Kim Nha. Lần đầu em rời khởi Cổ Đạo Tông đi đến thành Săn Thú, nó chính là người dẫn đường cho em….” Nàng đem chuyện sau khi Liễu Vũ đi vào bí cảnh thần vẫn sau lại đi nhầm vào Thiên Cương giới nói lại cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ mơ hồ có thể nhớ được hình như là có chuyện như vậy, lúc ấy giống như còn có một đám người đi theo bản thân cô, nhưng không thể nhớ rõ cụ thể là những người nào, bất quá, ấn tượng nhất chính là con chuột tinh này, cùng với chuyện trên mặt sông gặp phải đám người Thiên Cương Tông, nhưng cũng không nhớ rõ những người đó đã làm gì và trông như thế nào.
Trương Tịch Nhan đau lòng Liễu Vũ mất đi ký ức, càng đau những trắc trở mà Liễu Vũ đã trải qua, muốn nắm lấy tay của cô, càng muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ở đây có quá nhiều người, ngoài ra còn đang khai chiến, không phải lúc.
Đảo nhỏ trên lưng Thánh Quy thoạt nhìn như bị rừng rậm cây cối bao trùm, trên thực tế số cây ở đây không chỉ lẳng lặng đứng yên, mà chúng toàn bộ đều sống, chúng nó thậm chí còn mọc ra ngũ quan, có thể cùng bộ tộc của nó giao lưu với nhau bằng một loại ngôn ngữ riêng, chúng nó có thể huy động bộ rễ, nhánh cây của chính mình, lá cây có thể bắn ra, chồi non và trái cây có thể khởi xướng công kích, còn có thể phóng ra chướng khí, độc tố để công kích người khác.
Số Thụ tộc này phối hợp với Thánh Quy đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất trong trận chiến này là làm công tác phòng vệ, bảo vệ tế đàn.
Ở ngay chính giữa đảo nhỏ rừng rậm đó là tế đàn, Vu tộc nghị sự, viễn trình câu thông đều ở tại chỗ này.
Hoa Tế Thần của các bộ tộc dựa vào Vu thần trụ ở trên tế đàn, đảm đương công tác thông tin liên lạc. Nơi này là nơi xuất chinh quan trọng nhất có thể xem là trái tim kiêm luôn đầu não, một khi nơi này bị phá hủy, nhánh Vu tộc viễn chinh ở đây không kịp rút về thông đạo, như vậy giống với việc một mình lưu lạc ở trong trận địa của địch.
Hắc Hồ cả người như tắm máu vội vàng chạy trở về, ở dưới tế đàn Vu thần trụ gặp được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, nhanh chóng báo cáo tình hình chiến đấu.
“Hải tộc tổ chức phản công, chúng ta thương vong thảm trọng, tiếp theo chỉ có bại trận rút lui.” Bại trận rút lui thành cái dạng gì thì không cần phải giải thích nhiều, chiến tuyến đã thối lui mắt thường có thể nhìn thấy rõ được nơi đó, đảo tế đàn Thánh Quy đều phải rút lui vào một cái khe.
Hắc Hồ liên hệ qua Lãnh Cốt, biết được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đã xuất quan, Lãnh Cốt đã chạy tới để nghị sự, rất nhanh sẽ có biến động khác, cho nên cố nhịn đau chống đỡ trận chiến, chờ tin tức lui lại hoặc là có chi viện.
Nàng ta đã chờ được chi viện lớn nhất, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tịch Nhan buông ra cảm giác, nhanh chóng quét mắt toàn bộ chiến trường, chỉ nhìn thấy vô số Vu tộc lọt vào phản công của Hải tộc ngã xuống. Trên trời dưới đất, trên mặt biển, trong biển có vô số Vu tộc chết trận, Hải tộc xé nát thi thể bọn họ, đang nghiền áp lại đây hướng về phía của tế đàn càng gần.
Thực lực của một Hải tộc, lấy số đông Hải tộc đều có thể nghiền áp được Vu tộc, khắp nơi ở khu vực biển này đều là sinh vật biển, liếc mặt một cái không thể nhìn thấy hết được.
Phía trước chính là hải thú da dày thịt béo đánh được chống chịu tốt, ngay phía sau là ba tộc có sức chiến đấu mạnh nhất là Long tộc, Giao Nhân và Côn Bằng tộc, sau cùng là rậm rạp sinh vật biển với nhiều chủng loại khác nhau, phảng phất trong biển rộng, trừ bỏ nham thạch rễ cây bám vào đó và đất cát thì toàn bộ đều là sinh vật biển, đông tới không thể nhúc nhích, đều hội tụ lại đây.
Trương Tịch Nhan tuy có thần thông, nhưng cũng không phải là thần, thực lực nhỏ yếu, không thể lấy lực của bản thân nàng mà chống lại cả một đại quân như vậy. Chỉ có thể tạm thời rút lui, tránh đi chủ lực của đối phương, chuyển qua chiến lược đánh du kích. Nàng đang chuẩn bị hạ lệnh, liền nghe được Liễu Vũ cảm khái một câu: “Thật nhiều hải sản a, còn có tôm hùm nữa.” Cái ngữ khí cùng cái giọng điệu này, làm Trương Tịch Nhan có cảm giác như Liễu Vũ thèm đến chảy nước miếng tới nơi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ liền phát hiện thì ra không phải nàng xuất hiện ảo giác.
Liễu Vũ kích động, hỏi: “Đại lão, thả lưới không?” Nhiều hải sản như vậy mạnh mẽ chạy tới đây, không muốn vớt sao?
Trương Tịch Nhan đứng chết trân tại chỗ, hỏi: “Làm thế nào để hạ lưới…. Vớt?”
B.A
Chướng khí nơi này nồng đến giống như sương mù dày đặc lúc sáng sớm, trên cơ bản vượt ra ngoài phạm vi 2m là không thể nhìn thấy người. Rải rác khắp nơi toàn là mùi của mụt rửa và mùi của cây cối, bụi gai, cỏ dại đã chết đi số đó còn chảy ra chất lỏng sền sệt trong đó lại bò đầy đủ loại độc trùng với nhiều kiểu dáng khác nhau.
Độc trùng phóng xuất ra độc tố thấu đến thực vật, trong đất lại bốc hơi đến trong không khí, hình thành khí thể có độc.
Trong không khí không chỉ có tràn ngập chướng khí, còn có Âm Sát khí cuồn cuộn không ngừng từ chỗ nào đó phiêu tán ra tới, lại trộn lẫn như có hương vị của biển cả, ở nơi xa còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: “Chúng ta đã tới Hải tộc rồi sao?”
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, lôi kéo Liễu Vũ, nói: “Theo sát chị.” Nàng mang theo cô bay lên trên trời cao.
Liễu Vũ bay lên trời cao, cảnh tượng xung quanh thay đổi làm cô hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan đều thay đổi. Đại lão, chị làm em cảm thấy thời điểm chị để cho em làm kinh tế rót canh gà cho em có phải là lừa dối em hay không? Đem Thiên tộc và Vu tộc nói họ giống như bộ lạc nguyên thủy thời cổ đại, nhưng tình huống hiện tại cùng với đại lão chị nói không giống nhau cho lắm.
Giờ này khắc này, không trung trên đỉnh đầu của cô, nứt ra một cái khe hở thật lớn, khe hở này từ trên trời cao vẫn luôn kéo dài tới trên biển rộng.
Bên ngoài cái khe, còn lại toàn bộ tràn ngập hắc ám, Âm Sát khí kích động, phảng phất như muốn thông đi Ma giới hoặc nơi Quỷ vực khủng bố như vậy.
Tại giao điểm hai thế giới, có đầy chiến hạm, tọa kỳ, pháp bảo phi hành, thiên kỳ bách quái lớn lớn bé bé cùng với rất nhiều người giống như yêu ma quỷ quái của Vu tộc bay tới bay lui, rừng rậm bị chướng khí bao trùm, ở biển rộng có những con thuyền kiểu chiến hạm thật lớn không ngừng vớt thi thể trên mặt biển. Nơi xa chỗ có mặt trời, còn đang diễn ra trận đấu quyết liệt, dù đứng cách ra rất xa cũng có thể nghe được nổ mạnh cùng quang mang.
Liễu Vũ đứng ở xa nhìn thấy những chiếc thuyền có tạo hình đặc biệt thoạt nhìn cực giá trị cực quý, hỏi: “Đại lão, kinh tế ở nơi này gọi là lạc hậu sao? Một nơi có kinh tế lạc hậu mà có hạm đội?”
Trương Tịch Nhan nói: “Ở Bất Chu Sơn này cùng với địa giới nhân gian không giống nhau nhất ở điểm có sẵn rất nhiều nguyên vật liệu chế tạo pháp bảo phi hành. Nó không cần nhiều khoa học kỹ thuật cao siêu gì, có rất nhiều động thực vật cùng các loại quặng có trong tự nhiên có thể lấy sử dụng trực tiếp. Như rồng, kỳ lân và các loại Thú tộc, chúng không có cánh nhưng lại có thể đằng vân giá vũ xuyên qua giữa các Thứ Nguyên Giới, đó là bởi vì chúng có xương cốt chứa đựng một loại vật chất đặc thù, có thể làm chúng nó tự động hấp thu, chuyển hóa động năng.”
Khi hai người nói chuyện, có cổ đệ tử Cổ Đạo Tông tuần tra, Vu tộc cũng tới, sau khi nhận ra hai nàng liền sôi nổi hành lễ.
Có một cái ăn mặc trang phục Tư Tế của Vu tộc cưỡi một con cá nheo lớn đen thui vô cùng xấu đang vội vàng tới đây, nằm sấp ở không trung hướng về phía hai người các nàng quỳ hành đại lễ.
Tầm mắt Liễu Vũ dừng lại ở trên người vị Tư Tế này, đem hắn nhìn kỹ lại. Người này, đại khái được xem như nửa con người đi. Đầu của hắn là đầu cá, nhìn chủng loại có thể xếp vào giống cá chép, khóe miệng có hai có râu cá chép thật dài, đầu ánh vàng rực rỡ, ở giữa cái trán có một cái hoa văn hình chữ “Vương”. Thân người của hắn hình người, nhưng làn da bao trùm bằng vảy, ngoài ra tay thô chân lớn, cái chân lộ ra bên ngoài có vòng vây cá, vừa nhìn là thấy được đây là loại sinh vật dưới nước.
Trương Tịch Nhan giới thiệu cho Liễu Vũ biết: “Đây là cá Hổ Văn vương tộc sinh hoạt ở khu vực cực sâu trong biển cả, một bá trong nước.”
Liễu Vũ tâm nói: “Không nhìn ra được nha, nhưng nhìn thật ra lại có ý muốn đem băm ra làm món đầu cá xào tỏi ớt ghê.”
Tư tế Hổ Văn cá vương cung kính nghênh tiếp Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đến một tòa đảo nhỏ lơ lửng ở không trung.
Nó cũng không phải chân chính là một cái đảo nhỏ, mà thoạt nhìn như một con rùa già vô cùng lớn. Nó lẳng lặng lơ lửng ở không trung, già tới nổi da đầu đều mọc đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân trăm tuổi. Bụng và mai rùa của nó mọc đầy dây đằng kiểu dáng như rễ cây, có rất nhiều rắn trùng ở giữa bộ rễ đó, phần lưng còn chở đầy một tòa các loại thực vật Âm Sát hình thành một tòa đảo thực vật quỷ dị.
Liễu Vũ nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Như thế nào lại có một con rùa tới vậy?”
Trương Tịch Nhan nói: “Đây là Thánh Quy tộc, là chủng tộc gần với thần nhất trong Vu tộc, cũng là chủng tộc có thọ mệnh dài nhất và có hình thể lớn nhất.” Chúng có thể lẳng lặng thường xuyên bất động ở một chỗ bất động không ăn không uống, nhưng mỗi lần đi ra kiếm ăn, sức ăn của chúng…. Cực kỳ kinh người. Ngàn năm không ăn uống, ăn uống một lần dự trữ được ngàn năm. Bộ tộc loại nhỏ gặp được chúng nó, có thể trong một lần ăn liền bị diệt tộc. Cũng may chúng nó không kén ăn, thuộc loại ăn tạp, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào một chủng tộc nào, trên cơ bản là gặp thứ gì thì ăn thứ đó, cho nên đa phần chúng sẽ ăn chay, gặm thực thường là thực vật. Số rễ cây mọc ở dưới đất sau khi chúng nó ăn, còn sẽ rút ra chồi mới mọc ra cây mới.
Một cái gia hỏa lớn lên béo lùn như một trái banh lấm la lấm lét nhanh chóng chạy tới nghênh đón, hướng tới Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ hành đại lễ.
Liễu Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là một con chuột tinh biến thành, hơn nữa tu vi đạo hạnh cũng không cao cũng không có mặc trang phục của Tư Tế hay Hoa Tế Thần cũng không phải là thủ lĩnh, đảo mắt một cái nhìn nó lại giống như một thương nhân. Nàng đầy mặt hoang mang mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Vị này đây có thần thông gì?
Bên cạnh có một đống Tư Tế, phía sau còn có thủ lĩnh, hắn lại chạy lên đây trước? Hoặc là mặt lớn hoặc là có bản lĩnh hơn người. Bất quá, nhiều ít cũng phải có một chút đạo hạnh, cái này không có, còn không thì mặt đại, nhìn mặt cũng đâu có lớn.
Trương Tịch Nhan thấy bộ dáng của Liễu Vũ liền biết cô đây là đã quên người nọ là ai, liền nhỏ giọng truyền âm giới thiệu: “Đây là Thái tử kim mao Chuột Tre tộc Trúc Kim Nha. Lần đầu em rời khởi Cổ Đạo Tông đi đến thành Săn Thú, nó chính là người dẫn đường cho em….” Nàng đem chuyện sau khi Liễu Vũ đi vào bí cảnh thần vẫn sau lại đi nhầm vào Thiên Cương giới nói lại cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ mơ hồ có thể nhớ được hình như là có chuyện như vậy, lúc ấy giống như còn có một đám người đi theo bản thân cô, nhưng không thể nhớ rõ cụ thể là những người nào, bất quá, ấn tượng nhất chính là con chuột tinh này, cùng với chuyện trên mặt sông gặp phải đám người Thiên Cương Tông, nhưng cũng không nhớ rõ những người đó đã làm gì và trông như thế nào.
Trương Tịch Nhan đau lòng Liễu Vũ mất đi ký ức, càng đau những trắc trở mà Liễu Vũ đã trải qua, muốn nắm lấy tay của cô, càng muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ở đây có quá nhiều người, ngoài ra còn đang khai chiến, không phải lúc.
Đảo nhỏ trên lưng Thánh Quy thoạt nhìn như bị rừng rậm cây cối bao trùm, trên thực tế số cây ở đây không chỉ lẳng lặng đứng yên, mà chúng toàn bộ đều sống, chúng nó thậm chí còn mọc ra ngũ quan, có thể cùng bộ tộc của nó giao lưu với nhau bằng một loại ngôn ngữ riêng, chúng nó có thể huy động bộ rễ, nhánh cây của chính mình, lá cây có thể bắn ra, chồi non và trái cây có thể khởi xướng công kích, còn có thể phóng ra chướng khí, độc tố để công kích người khác.
Số Thụ tộc này phối hợp với Thánh Quy đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất trong trận chiến này là làm công tác phòng vệ, bảo vệ tế đàn.
Ở ngay chính giữa đảo nhỏ rừng rậm đó là tế đàn, Vu tộc nghị sự, viễn trình câu thông đều ở tại chỗ này.
Hoa Tế Thần của các bộ tộc dựa vào Vu thần trụ ở trên tế đàn, đảm đương công tác thông tin liên lạc. Nơi này là nơi xuất chinh quan trọng nhất có thể xem là trái tim kiêm luôn đầu não, một khi nơi này bị phá hủy, nhánh Vu tộc viễn chinh ở đây không kịp rút về thông đạo, như vậy giống với việc một mình lưu lạc ở trong trận địa của địch.
Hắc Hồ cả người như tắm máu vội vàng chạy trở về, ở dưới tế đàn Vu thần trụ gặp được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, nhanh chóng báo cáo tình hình chiến đấu.
“Hải tộc tổ chức phản công, chúng ta thương vong thảm trọng, tiếp theo chỉ có bại trận rút lui.” Bại trận rút lui thành cái dạng gì thì không cần phải giải thích nhiều, chiến tuyến đã thối lui mắt thường có thể nhìn thấy rõ được nơi đó, đảo tế đàn Thánh Quy đều phải rút lui vào một cái khe.
Hắc Hồ liên hệ qua Lãnh Cốt, biết được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đã xuất quan, Lãnh Cốt đã chạy tới để nghị sự, rất nhanh sẽ có biến động khác, cho nên cố nhịn đau chống đỡ trận chiến, chờ tin tức lui lại hoặc là có chi viện.
Nàng ta đã chờ được chi viện lớn nhất, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tịch Nhan buông ra cảm giác, nhanh chóng quét mắt toàn bộ chiến trường, chỉ nhìn thấy vô số Vu tộc lọt vào phản công của Hải tộc ngã xuống. Trên trời dưới đất, trên mặt biển, trong biển có vô số Vu tộc chết trận, Hải tộc xé nát thi thể bọn họ, đang nghiền áp lại đây hướng về phía của tế đàn càng gần.
Thực lực của một Hải tộc, lấy số đông Hải tộc đều có thể nghiền áp được Vu tộc, khắp nơi ở khu vực biển này đều là sinh vật biển, liếc mặt một cái không thể nhìn thấy hết được.
Phía trước chính là hải thú da dày thịt béo đánh được chống chịu tốt, ngay phía sau là ba tộc có sức chiến đấu mạnh nhất là Long tộc, Giao Nhân và Côn Bằng tộc, sau cùng là rậm rạp sinh vật biển với nhiều chủng loại khác nhau, phảng phất trong biển rộng, trừ bỏ nham thạch rễ cây bám vào đó và đất cát thì toàn bộ đều là sinh vật biển, đông tới không thể nhúc nhích, đều hội tụ lại đây.
Trương Tịch Nhan tuy có thần thông, nhưng cũng không phải là thần, thực lực nhỏ yếu, không thể lấy lực của bản thân nàng mà chống lại cả một đại quân như vậy. Chỉ có thể tạm thời rút lui, tránh đi chủ lực của đối phương, chuyển qua chiến lược đánh du kích. Nàng đang chuẩn bị hạ lệnh, liền nghe được Liễu Vũ cảm khái một câu: “Thật nhiều hải sản a, còn có tôm hùm nữa.” Cái ngữ khí cùng cái giọng điệu này, làm Trương Tịch Nhan có cảm giác như Liễu Vũ thèm đến chảy nước miếng tới nơi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ liền phát hiện thì ra không phải nàng xuất hiện ảo giác.
Liễu Vũ kích động, hỏi: “Đại lão, thả lưới không?” Nhiều hải sản như vậy mạnh mẽ chạy tới đây, không muốn vớt sao?
Trương Tịch Nhan đứng chết trân tại chỗ, hỏi: “Làm thế nào để hạ lưới…. Vớt?”
B.A
/168
|