Trương Tịch Nhan giữ chặt Liễu Vũ, sau đó sáng lập thông đạo chỉ trong giây lát liền đi vào trong một mảnh rừng rậm trên đám mây lơ lửng.
Rừng rậm này có mây mù lượn lờ, xanh um tươi tốt, đại thụ cao ngất, thực vật sinh cơ bừng bừng nhưng từ trong từng ngọn cỏ cho tới những cây ăn quả đều tản ra loại Thiên Cương chi khí nồng đậm.
Thiên Cương chi khí ở nơi này làm Liễu Vũ có loại cảm giác vừa nóng vừa nghẹn đến mức hoảng. Cô đi trên cỏ, một chân dẫm xuống, chân hãm vào trong cỏ, nước chảy ra thấm vào chân. Nước này như từ Thiên Cương chi khí ngưng tụ mà thành, cách giày thôi đã làm cô có cảm giác nóng rực. Đến nỗi mỗi một gốc cái cây đại thụ cũng tản ra Thiên Cương chi khí nóng rực, sóng nhiệt từ những thứ đó phất qua giống như muốn thiêu chín cô vậy.
Chỉ một giây thôi Liễu Vũ cũng không muốn ở lại chỗ này.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, không làm một chút việc gì thì cũng quá có lỗi với bản thân, ai kêu mọi người đều là đối thủ một mất một còn, vẫn là do Thiên Phượng tộc đơn phương không chịu thuận theo không buông tha mà làm nhiều năm như vậy. Cô lập tức không chút khách khí thả tiểu cánh hoa ra để phóng độc.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy được động tác của Liễu Vũ, nàng nói: “Phóng thêm nhiều nhiều, hướng về phía những cây ngô đồng phóng vào!” Nàng chỉ về phía ngọn cây, nói: “Nhìn thấy những cái kiến trúc giống như tổ chim trên ngọn cây không? Những cái đó là tổ chim của Thiên Phượng tộc. Phượng tê ngô đồng, cây ngô đồng hấp thu Thiên Cương chi khí dẫn tới tổ chim, Thiên Phượng tộc đều tu hành ở trong tổ chim.”
Liễu Vũ nghe lời làm theo, đồng thời quay về phía Trương Tịch Nhan hỏi: “Chị không phải nói là tới tâm sự với Thiên Phượng nữ đế sao?”
Trương Tịch Nhan khẽ cười, nói: “Đã đến phải chơi đám tư bản này một vố, rồi nói chuyện sau.” Trên mặt của nàng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy khói mù.
Thiên Phượng tộc không nhắc tới chuyện Thiên Phượng quá nữ còn đỡ, hiện giờ Thiên Phượng tộc lại lôi chuyện cũ ra tính nợ với Lê Vị, nàng lại đang đứng ở địa giới Thiên Phượng tộc, mơ hồ những cái ký ức sâu thẳm trong tâm một lần nữa hiện lên trước mắt rất rõ ràng. Làm nàng có loại cảm giác xuyên về mấy ngàn năm trước, lại lần nữa trở về thời điểm bị đuổi giết, bọn họ liên tục khởi xướng từng đợt tấn công tàn sát, tàn sát rất nhiều tộc nhân của nàng, tận hết sức mà đuổi cùng giết tuyệt.
Trương Tịch Nhan cho rằng bản thân mình đã trải qua nhiều năm tu hành, cho rằng mình cũng đã chuyển thế luân hồi, cho rằng những ân oán đó đã trở thành lịch sử, biến thành quá khứ. Nhưng chợt nhận ra, nàng lại phát hiện cừu hận diệt tộc, a công, a ba, mẹ, a thúc cái chết của bọn họ vẫn còn tại trong lòng làm nàng đau đớn khôn nguôi.
Huyết hải thâm thù hai đời, nhưng kẻ thù vẫn tiếp tục kiếm chuyện tàn sát, làm nàng vẫn không thể buông bỏ được cừu hận để đổi lấy hòa bình, nàng cảm thấy muốn đổi hòa bình là không có khả năng.
Liễu Vũ kêu: “Trương Tịch Nhan?” Lo lắng hỏi: “Chị bị làm sao vậy?” Như thế nào nhìn cảm xúc của Trương Tịch Nhan thật không tốt. Cô nói: “Đừng không vui a.” Lập tức thả tiểu cánh hoa tăng cường phóng độc, không chỉ phóng độc còn tạo ra cổ chướng, ảo cảnh, hơn nữa còn dung nhập thông đạo dẫn tới không gian loạn lưu.
Trương Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nói với Liễu Vũ: “Em ở chỗ này chờ chị chút.” Nàng lại bổ sung thêm một câu, “Chú ý an toàn.” Nói xong, bay thẳng lên trời cao hướng về tòa kiến trúc cung khuyết kiểu dáng như tổ chim trên ngọn cây ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp cây cối trong rừng rậm.
Liễu Vũ không yên tâm Trương Tịch Nhan, nhanh chóng đuổi theo phía sau. Cô đuổi theo nàng đồng thời không ngừng phóng độc ven đường.
Độc chướng khuếch tán cùng với Âm Sát khí mà Liễu Vũ phóng ra nhanh chóng đưa tới thủ vệ của Thiên Phượng tộc.
Một con chim với hình thể khổng lồ hình dáng Phượng Hoàng cả người bao trùm ngọn lửa kim sắc từ trong tổ chim bay ra, đuổi theo về phía của Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan. Chúng nó nhấc đôi cánh lên phất qua thổi bay đoàn cổ chướng trong không khí, lại dùng Thiên Cương chi khí thiêu đốt nhóm tiểu cánh hoa đang bay ở không trung.
Rất nhiều tử cổ hình dáng tiểu cánh hoa bị thiêu chết rơi xuống mặt đất, nhưng độc trên tiểu cánh hoa lại thấm vào ngầm, bắt đầu lan tràn. Một lượng lớn cây cối nhanh chóng héo đi biến đen, nguyên bản một khu rừng sinh cơ bừng bừng đột nhiên biến thành những vũng nước đen thối tanh tưởi ở khắp nơi.
Liễu Vũ chỉ quay đầu nhìn về phía sau, liền gắt gao đuổi theo Trương Tịch Nhan, lo lắng mà hô: “Trương Tịch Nhan.” Cô quen biết Trương Tịch Nhan lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy thời điểm cảm xúc của nàng lại mãnh liệt tới vậy, cho dù là lần tước đi nhánh cây của Vu thần cũng không có.
Theo tiếng kêu thanh thúy phá tường không của Phượng Hoàng, một lượng lớn Phượng Hoàng từ trong Phượng Hoàng đế cung bay ra. Chúng nó giang cánh rộng tới mấy chục mét, phía sau có một cái đuôi phượng thật dài, cả người lượn lờ ngọn lửa kim sắc, nơi chúng bay qua còn kéo ra một tầng hồng hà bảy màu, huyết lệ bắt mắt.
Trương Tịch Nhan đón đám Phượng Hoàng kia bay đi, mênh mông Âm Sát khí từ trong người nàng mãnh liệt đẩy ra ngoài. Những dòng Âm Sát khí đó nhanh chóng di chuyển theo nàng, ở trong không trung lôi ra một đạo mây đen thật dài. Đám mây đen dài đó tựa như ở không trung ăn mòn tạo thành một cái khe, Âm Sát khí cuồn cuộn trào ra hướng tới bốn phía khuếch tán.
Nguyên không trung trời trong vạn dặm, tức khắc xuất hiện một đạo mặc mang* thật dài trên không ngoài ra còn không ngừng lan tràn. Mảnh đất giáp ranh với mặc mang đều có hình dạng vặn vẹo, nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương đen giống như xúc tu của ác ma giương nanh múa vuốt.
(*Mặc mang: Một mảnh một đen dày đặc)
Liễu Vũ tuy rằng am hiểu sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, nhưng có thể chọc ra một cái thông đạo sâu mấy chục dặm là lần đầu nhìn thấy!
Thông đạo này không phải là một cái, mà là Trương Tịch Nhan dùng thần thông sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, ven đường đi qua mà mở, những thông đạo này nhìn như tương liên, nhưng thực chất là xếp chồng lên nhau. Nếu muốn yên ổn mà xuyên qua, cần phải sáng lập một cái thông đạo khác củng cố xỏ xuyên mới qua được, bằng không khơi khơi đi vào không biết sẽ bị đưa tới cái nơi quỷ quái nào!
Liễu Vũ nhanh chóng quyết định, đi vòng qua cho lành.
Cô vừa muốn đi vòng qua, thì có ba con Phượng Hoàng đã bay tới trước mặt.
Chúng nó bắt đầu huy cánh phóng xuất ra dòng khí nóng rực hóa thành hư ảnh Phượng Hoàng tấn công về phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ nhìn thấy rõ lực lượng ngưng tụ trong hư ảnh Phượng Hoàng đó, có điểm như muốn nổ mạnh đem cô tạc nát nhừ, lại tựa như muốn biến thành ngàn vạn lưỡi dao sắc bén đem cô thiên đao vạn quả. Cô lập tức sáng lập thông đạo tránh đi, đồng thời thi triển ảo thuật khống chế chúng nó, lại phát hiện ngay trán chúng có gắn một khối ngọc giống như cái chắn năng trở cảm giác của cô tiến vào trong đầu của chúng.
Tâm niệm của cô khẽ nhúc nhích. Cô nhớ tới đám tiểu đệ thi quái ở huyền bí cảnh đã tiện tay nhặt được. Cô nói thầm: “Chỉ có mấy người có nhiều người sao.”
Cô lập tức sáng lập một cái thông đạo nối thẳng đến huyền bí cảnh thi cổ quái.
Cái thông đạo thứ nhất mở ra, lại phát hiện mở không đúng chỗ, sau đó lại ở chỗ Thần điện sáng lập thêm một cái, vì để nhiều thi quái có thể ra tới, cô đem cửa thông đạo mở rộng thật lớn, trong nháy mắt nơi giao nhau Thần điện và Thiên Phượng giới như muốn nối liền, có nhiều thi quái đang ngủ, chợt cảm nhận được như bị ném vào trong dòng nước thật nóng, bị nóng tới tỉnh, thi quái kêu rống rồi nhảy dựng lên, nhảy một cái cao tới mấy chục mét, lại nặng nề mà rớt lại trên mặt đất, đem hoa cỏ và nhánh cây ven đường ép chiết, quăng ngã ở trên cỏ tạo thành một cái hố hình người rất to.
Đám thi quái đầy mặt ngốc so mà lồm cồm bò dậy ra khỏi hố, chợt phát hiện cả người rất nhẹ, lại kêu rống lên vài tiếng sau đó nhảy bắn lên, đồng thời chú ý tới đám Phượng Hoàng ở không trung.
Trên người Phượng Hoàng tản ra Thiên Cương chi khí thật nóng làm cho đám thi quái cảm thấy không thoải mái, nhưng tiếng tim đập của chúng thuộc về hương vị đồ ăn còn sống, đám thi quái cái mũi không khống chế được mà hít hít ngửi hương vị, thèm đến nước miếng chảy ra ngoài, đôi mắt đều tái đi, ngao ngao hướng về phía Thiên Phượng tộc nhào qua.
Liễu Vũ sợ bản thân bị cuốn vào vây ẩu, nguyên bản muốn tránh vào trong huyền bí cảnh lại nhớ tới nơi đó có thuật giam cầm, đành từ bỏ. Cô đem thông đạo mở rộng rồi chạy đuổi theo Trương Tịch Nhan. Bất luận cái thời điểm gì, đi theo Trương Tịch Nhan là an toàn nhất.
Trương Tịch Nhan vừa tới bên ngoài của Thiên Phượng đế cung, chợt phát hiện ở phía sau có Âm Sát khí mãnh liệt trào ra, đồng thời nghe được tiếng rống vang dội của thi quái, không cần quay đầu lại nhìn dùng cảm giác quét qua liền thấy được vô số kim giáp thi quái ùa vào địa giới Thiên Phượng tộc.
Số thi quái này ở trong huyền bí cảnh luôn bị thuật giam cầm áp chế, giống như tiến hành trọng phụ rèn luyện, hiện ra thoát ra khỏi giam cầm trói buộc trong huyền bí cảnh, tốc độ và lực lượng càng tăng cao thêm vài phân, tốc độ bắn nhảy nhanh như tia chớp, nhẹ nhàng nhảy một cái có thể cao tới vài chục thậm chí tới vài trăm mét, một số ít kim giáp thi quái đã thành tinh còn có thể ngự phong phi hành trong thời gian ngắn, thân hình tốc độ và lực lượng càng thêm đáng sợ.
Huyền bí cảnh thi cô quái dưỡng ra qua nhiều thi quái, hiện giờ bí cảnh mở ra, số thi quái ở trong bí cảnh đều vọt ra ngoài, giống như một nhánh quân đội tiến vào tấn công Thiên Phượng tộc.
Hướng Thiên Phượng đế cung vang lên tiếng kèn.
Thiên Phượng tộc và vô số Điểu tộc dựa vào Thiên Phượng tộc từ đế cung trong rừng rậm bay hướng về chỗ của các nàng.
Trương Tịch Nhan bị biến cố bất ngờ này cả kinh ngừng lại, nghẹn họng trân trối nhìn Liễu Vũ, mặt đầy sợ hãi. Trong lòng của nàng không thoải mái, cũng chỉ muốn tạo một cái thông đạo quấy phá cho chúng nó có ít chuyện để làm, lại cùng Thiên Phượng nữ đế hoặc cùng trưởng lão đánh một trận gây phiền toái để cảnh cáo, Liễu Vũ đây là… trực tiếp khai chiến luôn a.
Liễu Vũ treo lơ lửng đứng bên cạnh Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta hơi ít người, nếu đánh lên có điểm bất lợi, em kêu một ít tiểu đệ tới để hỗ trợ.”
Trương Tịch Nhan đầy mặt vô ngữ mà nhìn cô, tâm nói: “Đây là một ít tiểu đệ mà em nói sao?” Nàng nhìn về phía huyền bí cảnh thi cổ quái, chỉ thấy thi quái cảm thấy chỗ khác thường ở Thần Điện, đều hướng về phía này vọt tới.
Việc đã đến nước này, nàng cho dù đem toàn bộ thi quái rút về, Thiên Phượng tộc cũng không nhường theo như nàng, ngoài ra Thiên Phượng tộc xưa nay cũng không có ý theo chân bọn họ nhường một bước.
Mũi tên đã rời cung, không thể nào quay lại được.
Tự bản thân ra tới đấu một trận, cùng với đại quân hai bên đấu là hai việc khác nhau.
Trương Tịch Nhan lập tức lấy bảo thuyền từ trong giới tử thạch ra, lôi kéo Liễu Vũ lên thuyền, lại lấy thêm một cái ghế dựa hoa lệ, ngồi vào trên bảo tọa. Nàng lại dùng ảo thuật khống chế đám kim giáp thi quái ở gần đây đứng dựa ở mép thuyền với vẻ mặt sùng bái.
Bảo thuyền cách với đế cung Thiên Phượng tộc quá gần, rất dễ dàng bị pháp bảo hoặc đại trận phòng ngự của đối phương đánh rơi, vì thế lại ở phía dưới bảo thuyền sáng lập một cái thông đạo nói thẳng tới huyền bí cảnh thi cổ quái. Một khi đối phương khởi xướng công kích, hai nàng có thể lập tức trốn chạy vào huyền bí cảnh. Thiên Phượng tộc nếu như tiến vào truy đuổi, kia thật liền thành đóng cửa đánh chó.
Trương Tịch Nhan quét mắt về phía đàn chim tuy không cùng giống loài nhưng đang xếp hàng chỉnh tề để bay, lại nhìn về phía nhóm thi quái đầy đất vui vẻ nhảy loạn khắp nơi đuổi theo đàn chim trên không, nhỏ giọng truyền âm Liễu Vũ: “Em có thể làm cho đám thi quái vào đội hình nào đó được không?”
Liễu Vũ nhỏ giọng trả lời: “Quá nhiều, không chế không hết được.”
Trương Tịch Nhan nói: “Vậy em chừa lại một ít thi quái đừng thả hết ra. Đây là Thiên Phượng tộc, thả thi quái ra rất giống dùng bánh bao thịt đánh chó.” Nàng đau lòng thi đan và mớ tài liệu trên người của đám thi quái đó quá. Một cái bí cảnh đáng giá nhất trên tay của nàng, lập tức bị Liễu Vũ soàn soạt ném ra ngoài hết một nửa. Nếu đám thi quái này không còn thì cũng chỉ còn lại một chút quặng.
Phản ứng của Thiên Phượng tộc không thể nói là không mau.
Ngay trong lúc hai nàng vừa nói chuyện một lúc, Thiên Phượng tộc đã hoàn thành tập kết, ở không trung triển khai chiến trận. Loài chim là bay trên không trung, tự nhiên cách bày bố đội hình của nó cũng không giống như bày trận trên mặt đất, mà là bày trận như kéo ra một cái lướt khổng lồ, che ở phía trước tọa giá của Trương Tịch Nhan.
Còn lại một số điểu tộc khác, dưới sự dẫn dắt của Phượng Hoàng, bay về phía rừng rậm đuổi bắt đám thi quái đang nhảy loạn khắp nơi.
Rừng rậm này có mây mù lượn lờ, xanh um tươi tốt, đại thụ cao ngất, thực vật sinh cơ bừng bừng nhưng từ trong từng ngọn cỏ cho tới những cây ăn quả đều tản ra loại Thiên Cương chi khí nồng đậm.
Thiên Cương chi khí ở nơi này làm Liễu Vũ có loại cảm giác vừa nóng vừa nghẹn đến mức hoảng. Cô đi trên cỏ, một chân dẫm xuống, chân hãm vào trong cỏ, nước chảy ra thấm vào chân. Nước này như từ Thiên Cương chi khí ngưng tụ mà thành, cách giày thôi đã làm cô có cảm giác nóng rực. Đến nỗi mỗi một gốc cái cây đại thụ cũng tản ra Thiên Cương chi khí nóng rực, sóng nhiệt từ những thứ đó phất qua giống như muốn thiêu chín cô vậy.
Chỉ một giây thôi Liễu Vũ cũng không muốn ở lại chỗ này.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, không làm một chút việc gì thì cũng quá có lỗi với bản thân, ai kêu mọi người đều là đối thủ một mất một còn, vẫn là do Thiên Phượng tộc đơn phương không chịu thuận theo không buông tha mà làm nhiều năm như vậy. Cô lập tức không chút khách khí thả tiểu cánh hoa ra để phóng độc.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy được động tác của Liễu Vũ, nàng nói: “Phóng thêm nhiều nhiều, hướng về phía những cây ngô đồng phóng vào!” Nàng chỉ về phía ngọn cây, nói: “Nhìn thấy những cái kiến trúc giống như tổ chim trên ngọn cây không? Những cái đó là tổ chim của Thiên Phượng tộc. Phượng tê ngô đồng, cây ngô đồng hấp thu Thiên Cương chi khí dẫn tới tổ chim, Thiên Phượng tộc đều tu hành ở trong tổ chim.”
Liễu Vũ nghe lời làm theo, đồng thời quay về phía Trương Tịch Nhan hỏi: “Chị không phải nói là tới tâm sự với Thiên Phượng nữ đế sao?”
Trương Tịch Nhan khẽ cười, nói: “Đã đến phải chơi đám tư bản này một vố, rồi nói chuyện sau.” Trên mặt của nàng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy khói mù.
Thiên Phượng tộc không nhắc tới chuyện Thiên Phượng quá nữ còn đỡ, hiện giờ Thiên Phượng tộc lại lôi chuyện cũ ra tính nợ với Lê Vị, nàng lại đang đứng ở địa giới Thiên Phượng tộc, mơ hồ những cái ký ức sâu thẳm trong tâm một lần nữa hiện lên trước mắt rất rõ ràng. Làm nàng có loại cảm giác xuyên về mấy ngàn năm trước, lại lần nữa trở về thời điểm bị đuổi giết, bọn họ liên tục khởi xướng từng đợt tấn công tàn sát, tàn sát rất nhiều tộc nhân của nàng, tận hết sức mà đuổi cùng giết tuyệt.
Trương Tịch Nhan cho rằng bản thân mình đã trải qua nhiều năm tu hành, cho rằng mình cũng đã chuyển thế luân hồi, cho rằng những ân oán đó đã trở thành lịch sử, biến thành quá khứ. Nhưng chợt nhận ra, nàng lại phát hiện cừu hận diệt tộc, a công, a ba, mẹ, a thúc cái chết của bọn họ vẫn còn tại trong lòng làm nàng đau đớn khôn nguôi.
Huyết hải thâm thù hai đời, nhưng kẻ thù vẫn tiếp tục kiếm chuyện tàn sát, làm nàng vẫn không thể buông bỏ được cừu hận để đổi lấy hòa bình, nàng cảm thấy muốn đổi hòa bình là không có khả năng.
Liễu Vũ kêu: “Trương Tịch Nhan?” Lo lắng hỏi: “Chị bị làm sao vậy?” Như thế nào nhìn cảm xúc của Trương Tịch Nhan thật không tốt. Cô nói: “Đừng không vui a.” Lập tức thả tiểu cánh hoa tăng cường phóng độc, không chỉ phóng độc còn tạo ra cổ chướng, ảo cảnh, hơn nữa còn dung nhập thông đạo dẫn tới không gian loạn lưu.
Trương Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nói với Liễu Vũ: “Em ở chỗ này chờ chị chút.” Nàng lại bổ sung thêm một câu, “Chú ý an toàn.” Nói xong, bay thẳng lên trời cao hướng về tòa kiến trúc cung khuyết kiểu dáng như tổ chim trên ngọn cây ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp cây cối trong rừng rậm.
Liễu Vũ không yên tâm Trương Tịch Nhan, nhanh chóng đuổi theo phía sau. Cô đuổi theo nàng đồng thời không ngừng phóng độc ven đường.
Độc chướng khuếch tán cùng với Âm Sát khí mà Liễu Vũ phóng ra nhanh chóng đưa tới thủ vệ của Thiên Phượng tộc.
Một con chim với hình thể khổng lồ hình dáng Phượng Hoàng cả người bao trùm ngọn lửa kim sắc từ trong tổ chim bay ra, đuổi theo về phía của Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan. Chúng nó nhấc đôi cánh lên phất qua thổi bay đoàn cổ chướng trong không khí, lại dùng Thiên Cương chi khí thiêu đốt nhóm tiểu cánh hoa đang bay ở không trung.
Rất nhiều tử cổ hình dáng tiểu cánh hoa bị thiêu chết rơi xuống mặt đất, nhưng độc trên tiểu cánh hoa lại thấm vào ngầm, bắt đầu lan tràn. Một lượng lớn cây cối nhanh chóng héo đi biến đen, nguyên bản một khu rừng sinh cơ bừng bừng đột nhiên biến thành những vũng nước đen thối tanh tưởi ở khắp nơi.
Liễu Vũ chỉ quay đầu nhìn về phía sau, liền gắt gao đuổi theo Trương Tịch Nhan, lo lắng mà hô: “Trương Tịch Nhan.” Cô quen biết Trương Tịch Nhan lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy thời điểm cảm xúc của nàng lại mãnh liệt tới vậy, cho dù là lần tước đi nhánh cây của Vu thần cũng không có.
Theo tiếng kêu thanh thúy phá tường không của Phượng Hoàng, một lượng lớn Phượng Hoàng từ trong Phượng Hoàng đế cung bay ra. Chúng nó giang cánh rộng tới mấy chục mét, phía sau có một cái đuôi phượng thật dài, cả người lượn lờ ngọn lửa kim sắc, nơi chúng bay qua còn kéo ra một tầng hồng hà bảy màu, huyết lệ bắt mắt.
Trương Tịch Nhan đón đám Phượng Hoàng kia bay đi, mênh mông Âm Sát khí từ trong người nàng mãnh liệt đẩy ra ngoài. Những dòng Âm Sát khí đó nhanh chóng di chuyển theo nàng, ở trong không trung lôi ra một đạo mây đen thật dài. Đám mây đen dài đó tựa như ở không trung ăn mòn tạo thành một cái khe, Âm Sát khí cuồn cuộn trào ra hướng tới bốn phía khuếch tán.
Nguyên không trung trời trong vạn dặm, tức khắc xuất hiện một đạo mặc mang* thật dài trên không ngoài ra còn không ngừng lan tràn. Mảnh đất giáp ranh với mặc mang đều có hình dạng vặn vẹo, nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương đen giống như xúc tu của ác ma giương nanh múa vuốt.
(*Mặc mang: Một mảnh một đen dày đặc)
Liễu Vũ tuy rằng am hiểu sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, nhưng có thể chọc ra một cái thông đạo sâu mấy chục dặm là lần đầu nhìn thấy!
Thông đạo này không phải là một cái, mà là Trương Tịch Nhan dùng thần thông sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới, ven đường đi qua mà mở, những thông đạo này nhìn như tương liên, nhưng thực chất là xếp chồng lên nhau. Nếu muốn yên ổn mà xuyên qua, cần phải sáng lập một cái thông đạo khác củng cố xỏ xuyên mới qua được, bằng không khơi khơi đi vào không biết sẽ bị đưa tới cái nơi quỷ quái nào!
Liễu Vũ nhanh chóng quyết định, đi vòng qua cho lành.
Cô vừa muốn đi vòng qua, thì có ba con Phượng Hoàng đã bay tới trước mặt.
Chúng nó bắt đầu huy cánh phóng xuất ra dòng khí nóng rực hóa thành hư ảnh Phượng Hoàng tấn công về phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ nhìn thấy rõ lực lượng ngưng tụ trong hư ảnh Phượng Hoàng đó, có điểm như muốn nổ mạnh đem cô tạc nát nhừ, lại tựa như muốn biến thành ngàn vạn lưỡi dao sắc bén đem cô thiên đao vạn quả. Cô lập tức sáng lập thông đạo tránh đi, đồng thời thi triển ảo thuật khống chế chúng nó, lại phát hiện ngay trán chúng có gắn một khối ngọc giống như cái chắn năng trở cảm giác của cô tiến vào trong đầu của chúng.
Tâm niệm của cô khẽ nhúc nhích. Cô nhớ tới đám tiểu đệ thi quái ở huyền bí cảnh đã tiện tay nhặt được. Cô nói thầm: “Chỉ có mấy người có nhiều người sao.”
Cô lập tức sáng lập một cái thông đạo nối thẳng đến huyền bí cảnh thi cổ quái.
Cái thông đạo thứ nhất mở ra, lại phát hiện mở không đúng chỗ, sau đó lại ở chỗ Thần điện sáng lập thêm một cái, vì để nhiều thi quái có thể ra tới, cô đem cửa thông đạo mở rộng thật lớn, trong nháy mắt nơi giao nhau Thần điện và Thiên Phượng giới như muốn nối liền, có nhiều thi quái đang ngủ, chợt cảm nhận được như bị ném vào trong dòng nước thật nóng, bị nóng tới tỉnh, thi quái kêu rống rồi nhảy dựng lên, nhảy một cái cao tới mấy chục mét, lại nặng nề mà rớt lại trên mặt đất, đem hoa cỏ và nhánh cây ven đường ép chiết, quăng ngã ở trên cỏ tạo thành một cái hố hình người rất to.
Đám thi quái đầy mặt ngốc so mà lồm cồm bò dậy ra khỏi hố, chợt phát hiện cả người rất nhẹ, lại kêu rống lên vài tiếng sau đó nhảy bắn lên, đồng thời chú ý tới đám Phượng Hoàng ở không trung.
Trên người Phượng Hoàng tản ra Thiên Cương chi khí thật nóng làm cho đám thi quái cảm thấy không thoải mái, nhưng tiếng tim đập của chúng thuộc về hương vị đồ ăn còn sống, đám thi quái cái mũi không khống chế được mà hít hít ngửi hương vị, thèm đến nước miếng chảy ra ngoài, đôi mắt đều tái đi, ngao ngao hướng về phía Thiên Phượng tộc nhào qua.
Liễu Vũ sợ bản thân bị cuốn vào vây ẩu, nguyên bản muốn tránh vào trong huyền bí cảnh lại nhớ tới nơi đó có thuật giam cầm, đành từ bỏ. Cô đem thông đạo mở rộng rồi chạy đuổi theo Trương Tịch Nhan. Bất luận cái thời điểm gì, đi theo Trương Tịch Nhan là an toàn nhất.
Trương Tịch Nhan vừa tới bên ngoài của Thiên Phượng đế cung, chợt phát hiện ở phía sau có Âm Sát khí mãnh liệt trào ra, đồng thời nghe được tiếng rống vang dội của thi quái, không cần quay đầu lại nhìn dùng cảm giác quét qua liền thấy được vô số kim giáp thi quái ùa vào địa giới Thiên Phượng tộc.
Số thi quái này ở trong huyền bí cảnh luôn bị thuật giam cầm áp chế, giống như tiến hành trọng phụ rèn luyện, hiện ra thoát ra khỏi giam cầm trói buộc trong huyền bí cảnh, tốc độ và lực lượng càng tăng cao thêm vài phân, tốc độ bắn nhảy nhanh như tia chớp, nhẹ nhàng nhảy một cái có thể cao tới vài chục thậm chí tới vài trăm mét, một số ít kim giáp thi quái đã thành tinh còn có thể ngự phong phi hành trong thời gian ngắn, thân hình tốc độ và lực lượng càng thêm đáng sợ.
Huyền bí cảnh thi cô quái dưỡng ra qua nhiều thi quái, hiện giờ bí cảnh mở ra, số thi quái ở trong bí cảnh đều vọt ra ngoài, giống như một nhánh quân đội tiến vào tấn công Thiên Phượng tộc.
Hướng Thiên Phượng đế cung vang lên tiếng kèn.
Thiên Phượng tộc và vô số Điểu tộc dựa vào Thiên Phượng tộc từ đế cung trong rừng rậm bay hướng về chỗ của các nàng.
Trương Tịch Nhan bị biến cố bất ngờ này cả kinh ngừng lại, nghẹn họng trân trối nhìn Liễu Vũ, mặt đầy sợ hãi. Trong lòng của nàng không thoải mái, cũng chỉ muốn tạo một cái thông đạo quấy phá cho chúng nó có ít chuyện để làm, lại cùng Thiên Phượng nữ đế hoặc cùng trưởng lão đánh một trận gây phiền toái để cảnh cáo, Liễu Vũ đây là… trực tiếp khai chiến luôn a.
Liễu Vũ treo lơ lửng đứng bên cạnh Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta hơi ít người, nếu đánh lên có điểm bất lợi, em kêu một ít tiểu đệ tới để hỗ trợ.”
Trương Tịch Nhan đầy mặt vô ngữ mà nhìn cô, tâm nói: “Đây là một ít tiểu đệ mà em nói sao?” Nàng nhìn về phía huyền bí cảnh thi cổ quái, chỉ thấy thi quái cảm thấy chỗ khác thường ở Thần Điện, đều hướng về phía này vọt tới.
Việc đã đến nước này, nàng cho dù đem toàn bộ thi quái rút về, Thiên Phượng tộc cũng không nhường theo như nàng, ngoài ra Thiên Phượng tộc xưa nay cũng không có ý theo chân bọn họ nhường một bước.
Mũi tên đã rời cung, không thể nào quay lại được.
Tự bản thân ra tới đấu một trận, cùng với đại quân hai bên đấu là hai việc khác nhau.
Trương Tịch Nhan lập tức lấy bảo thuyền từ trong giới tử thạch ra, lôi kéo Liễu Vũ lên thuyền, lại lấy thêm một cái ghế dựa hoa lệ, ngồi vào trên bảo tọa. Nàng lại dùng ảo thuật khống chế đám kim giáp thi quái ở gần đây đứng dựa ở mép thuyền với vẻ mặt sùng bái.
Bảo thuyền cách với đế cung Thiên Phượng tộc quá gần, rất dễ dàng bị pháp bảo hoặc đại trận phòng ngự của đối phương đánh rơi, vì thế lại ở phía dưới bảo thuyền sáng lập một cái thông đạo nói thẳng tới huyền bí cảnh thi cổ quái. Một khi đối phương khởi xướng công kích, hai nàng có thể lập tức trốn chạy vào huyền bí cảnh. Thiên Phượng tộc nếu như tiến vào truy đuổi, kia thật liền thành đóng cửa đánh chó.
Trương Tịch Nhan quét mắt về phía đàn chim tuy không cùng giống loài nhưng đang xếp hàng chỉnh tề để bay, lại nhìn về phía nhóm thi quái đầy đất vui vẻ nhảy loạn khắp nơi đuổi theo đàn chim trên không, nhỏ giọng truyền âm Liễu Vũ: “Em có thể làm cho đám thi quái vào đội hình nào đó được không?”
Liễu Vũ nhỏ giọng trả lời: “Quá nhiều, không chế không hết được.”
Trương Tịch Nhan nói: “Vậy em chừa lại một ít thi quái đừng thả hết ra. Đây là Thiên Phượng tộc, thả thi quái ra rất giống dùng bánh bao thịt đánh chó.” Nàng đau lòng thi đan và mớ tài liệu trên người của đám thi quái đó quá. Một cái bí cảnh đáng giá nhất trên tay của nàng, lập tức bị Liễu Vũ soàn soạt ném ra ngoài hết một nửa. Nếu đám thi quái này không còn thì cũng chỉ còn lại một chút quặng.
Phản ứng của Thiên Phượng tộc không thể nói là không mau.
Ngay trong lúc hai nàng vừa nói chuyện một lúc, Thiên Phượng tộc đã hoàn thành tập kết, ở không trung triển khai chiến trận. Loài chim là bay trên không trung, tự nhiên cách bày bố đội hình của nó cũng không giống như bày trận trên mặt đất, mà là bày trận như kéo ra một cái lướt khổng lồ, che ở phía trước tọa giá của Trương Tịch Nhan.
Còn lại một số điểu tộc khác, dưới sự dẫn dắt của Phượng Hoàng, bay về phía rừng rậm đuổi bắt đám thi quái đang nhảy loạn khắp nơi.
/168
|