Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 68 - Chương 68

/89


Những việc Tô đại lão có thể làm thì đều đã làm cả rồi, phần còn lại phải xem những tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn này.

Hắc Kình và Thượng Quan Tình nhờ có tư chất thân thế quá tốt, sau khi được Tô Hàn vỗ sao cho, tu luyện làm ít công nhiều, lại thêm thiên phú luyện đan của Thượng Quan Tình, tu vi hai người như gắn tên lửa vậy, cư nhiên cũng đã tới gần Nguyên Anh đại viên mãn.

Có không ít người muốn đến cầu Tô Hàn vỗ vỗ sao cho bọn họ.

Nhưng cái món này quả thật là không thể cưỡng cầu, tương tự như pháp khí thiên phẩm có thể chịu tải nhiều sao hơn vậy, có vài thân thể tố chất quá kém, chỉ có thể tiếp nhận được vài sao, cho dù Tô Hàn có vỗ cho bọn họ, thì hiệu quả tăng lên cũng chả được bao nhiêu.

Người so với người tức chết người, công bằng của thế giới này trước giờ đều không phải phiến diện.

Nhưng bọn họ cũng không cần nản lòng, tư chất kém chút, tu luyện chậm một chút, nhưng chỉ cần nỗ lực cố gắng, thì vẫn có thể đạt đến cảnh giới tương tự.

Vỗ sao nhiều quá, bây giờ Tô Hàn càng vỗ càng có tính nghệ thuật, bởi vì Hắc Kình và Thượng Quan Tình đều có thể chịu tải được số sao rất lớn, nếu như vỗ loạn lên, có lẽ sẽ cay mắt đến mức đủ để cho hai người họ cô đơn đến hết đời.

Cho nên nào là vòng tay, vòng eo, vòng cổ, các loại trang sức tha hồ lựa chọn, Tô Hàn cảm thấy sau này mình không luyện tinh nữa thì có thể cân nhắc đến việc làm một nhà thiết kế trang sức, chuyên thiết kế các món đồ trang sức hình sao!

Khi Hắc Kình tới gần đại viên mãn, kéo Bạch Vô Song đến tìm Tô Hàn.

Bạch Vô Song rất không tình nguyện: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Hắc Kình cười híp mắt: “Chuyện tốt.”

Bạch Vô Song không tin, người này mặt đen tâm đen, cười như vậy nhất định là đang có âm mưu!

Hắc Kình tiếp tục cười: “Nếu không thì ta ôm ngươi qua?”

Bạch Vô Song: “…”

“Ngươi có tin ta đánh chết ngươi không?”

Hắc Kình sờ sờ mũi: “Ngươi không nỡ.”

Bạch Vô Song trừng hắn: “Ta bảo sư phụ đánh chết ngươi!”

Hắc Kình không dám ôm y thật, chỉ kéo tay y: “Đừng giận dỗi, lôi kiếp không phải trò đùa, lỡ như chết rồi ta cũng phải lưu lại chút tưởng niệm chứ.”

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Vô Song nhíu mày: “Nói bậy bạ cái gì đó!”

Hắc Kình cười cười không nói lời nào.

Thực ra Bạch Vô Song cũng có chút lo lắng. Mặc dù bây giờ nền móng ở hạ giới đã ổn định, tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn đều có thể thử phi thăng thượng giới, nhưng lôi kiếp hóa thần cũng không thể thiếu được.

Mà thiên đạo vẫn luôn công bằng vào lúc này cứ khăng khăng công bằng.

Tu sĩ tư chất càng cao gặp lôi kiếp càng lợi hại.

Giống Hắc Kình đây thân thể có thể luyện tinh nhiều hơn một vài thần khí, có thể nói tư chất cực giai mấy nghìn năm khó gặp, cho nên lôi kiếp hắn sẽ gặp phải tất nhiên uy lực cực mạnh.

Thế nhưng tu vi mọi người đều giống nhau, cùng là Nguyên Anh đại viên mãn, tư chất cao cùng lắm chỉ là tu luyện nhanh hơn chút, năng lực lĩnh ngộ với pháp thuật mạnh hơn chút, có lẽ Hắc Kình có thể một mình đấu với hai tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng so sánh với lôi kiếp, hắn không thể lấy một người chống đỡ lôi kiếp phần của mười người.

Cho nên phi thăng lần này, Hắc Kình và Thượng Quan Tình chắc chắn là nguy hiểm nhất.

Nhưng đã đến nước này, chả có lý nào lại rút lui, cho nên dù lúc đó có thể ngã xuống, hai người bọn họ vẫn không hề có ý muốn từ bỏ.

Bạch Vô Song nghĩ tới đây, trái tim thít chặt, lại tùy theo Hắc Kình.

Hắc Kình và Bạch Vô Song tay trong tay đi tới chỗ Tô Hàn.

Đúng lúc Tô Hàn đang dùng bữa sáng, chào hỏi bọn họ nói: “Đến nếm thử, món điểm tâm này của Cửu Vị Trai thực sự rất tuyệt.”

Hắc Kình không thích ăn ngọt, nhưng Bạch Vô Song lại rất thích, hai người họ ngồi xuống, một người bồi ăn một người bồi uống, trái lại rất hòa hợp.

Tuy Tô Hàn chưa chính thức thu bọn họ làm đồ đệ, nhưng đã coi những đứa bé này như đệ tử của mình, mà hắn lại có tính cách cực kỳ bao che khuyết điểm, sau khi che dưới cánh thì hận không thể đưa hết tất cả những thứ tốt nhất thiên hạ cho bọn họ.

Dùng bữa xong, Tô Hàn cầm khắn ướt lau tay: “Có chuyện gì?” Tầm mắt của hắn di chuyển lên người Hắc Kình.

Hắc Kình nói: “Muốn luyện một sao cho Tiểu Bạch.”

Bạch Vô Song buồn bực: “Tố chất thân thể của ta thường thường, có luyện tinh hay không cũng không khác biệt lắm.” Chỉ thêm mấy ngôi sao mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Tô Hàn không sao cả: “Được thôi, luyện chỗ nào?”

Hắc Kình giơ tay phải Bạch Vô Song lên, chỉ chỉ ngón áp út của y: “Đây.”

Bạch Vô Song sửng sốt.

Tô Hàn chớp chớp mắt, tiếp đó cười nói: “Thằng nhóc nhà mi đang có âm mưu gì đó?”

Ở Long Trung Sơn Mạch, ngón áp út có ý nghĩa đặc biệt, vào đêm tân hôn, tân lang sẽ buộc một sợi dây đỏ lên ngón áp út của tân nương, tân nương sẽ buộc cho tân lang một sợi dây màu xanh, ngụ ý tâm ý tương thông, bầu bạn cả đời.

Tuy rằng dây của tu chân giới mấy trăm năm sẽ không hỏng, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là vật ngoài thân, than đen hiển nhiên có suy nghĩ khác người, muốn dùng sao để thay thế dây.

Bạch Vô Song còn đang ngây ra, Hắc Kình đã nói với Tô Hàn: “Không biết sư phụ có thể luyện một ngôi sao màu đen hay không?”

Tô Hàn: “…” Ý đồ đen tối a ý đồ đen tối.

Hắc Kình rầu rĩ nói: “Ta sắp sửa phải độ kiếp, bất kể có thành công hay không trong lòng đều không kiên định, đóng trước một cái dấu rồi nói sau.”

Tô Hàn cũng sẽ không dung túng cho hắn làm loạn, hắn nhìn Bạch Vô Song hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Há?”Bạch Vô Song hoàn hồn.

Hắc Kình nhìn y nói: “Ngón áp út của ta có một ngôi sao trắng, nhưng không biết sư phụ có thể luyện một ngôi sao đen lên ngón áp út cho ngươi hay không.”

Bạch Vô Song rốt cuộc phản ứng kịp, mặt y đỏ bừng, có chút ngấp ngứ nói: “Ai… ai muốn khắc một ngôi sao đen lên ngón tay chứ, xấu chết đi được.”

Hắc Kình vân vê ngón tay y: “Làm sao mà xấu được, ngón tay ngươi trắng, nạm màu đen mới đẹp, ngươi xem này, tay ta đen, nên vô cùng thích hợp với màu trắng.” Vừa nói hắn giơ tay lên, trên ngón tay khớp xương rõ ràng đúng thật là có một ngôi sao nhỏ màu trắng lấp lánh.

Khóe miệng Tô Hàn giật giật, lúc ấy Hắc Kình đến nhờ hắn vỗ sao hắn quả thật không nghĩ gì nhiều, còn cho rằng Hắc Kình trông nam tính, thực ra lại rất nữ tính, nạm một ngôi sao trắng đáng yêu thế làm gì? Làm đỏm vớ vẩn.

Kết quả… không phải là làm đỏm, là show ân ái!

Bạch Vô Song nhìn nhìn sao kia, mặt càng đỏ hơn, nhưng còn đang mất tự nhiên: “Ai muốn làm loạn với ngươi chứ!”

Tô Hàn hắng hắng giọng, chủ trì công lý: “Tiểu Hắc à, ngươi thấy đó tiểu Bạch không muốn, việc này không thể cưỡng cầu.”

Kết quả Tô Hàn nói như vậy, Bạch Vô Song càng mất tự nhiên hơn.

Hắc Kình cũng không phải người hay dây dưa, hắn trực tiếp cầm tay Bạch Vô Song, nghiêm nghị nói: “Ta chính là muốn trói chặt ngươi lại.”

Thân thể Bạch Vô Song khẽ cứng đờ.

Hắc Kình nắm cánh tay y, nghiêm túc nhìn y: “Theo lý ta không nên làm như vậy. Ngôi sao đen này không thể xóa được, cho dù ta độ kiếp thất bại, chết rồi, ngươi cũng sẽ vẫn đeo nó, vĩnh viễn không xóa được…”

Bạch Vô Song cau mày nói: “Nói bậy bạ gì đó, sẽ không thất bại.”

Y ngẩng đầu trừng hắn, Hắc Kình nở nụ cười, đôi mắt hơi sáng lên: “Bất kể có thất bại hay không, bất kể ta sống hay chết… Bạch Vô Song, ta đều hi vọng có thể trói chặt ngươi, để ngươi vĩnh viễn thuộc về ta.”

Bạch Vô Song giật mình nhìn hắn.

Tô Hàn nhói tim nói trong thức hải: “Hai người đồ đệ này thật không hiểu chuyện, nào có đồ đệ cưỡng ép đút cẩu lương cho sư phụ như vậy chứ!”

Tô Băng bình thản nói: “Đừng nóng, sau này ngươi sẽ trở thành đại hộ sản xuất lương đệ nhất thế giới.”

Tô Hàn: “…”

Một buổi sáng sớm, Tô Hàn đã được chứng kiến “hôn lễ” của hai đồ đệ, nhìn hình ảnh hai người họ tay trái dắt tay phải ngọt ngào, hắn rất muốn giơ tay lên đuổi người.

Nhưng hai thằng nhóc này đút xong cẩu lương vẫn chưa chịu đi, lưu lại chơi hai ván hắc ưng bài với sư phụ.

Vừa chơi, Bạch Vô Song tò mò hỏi: “Sư phụ, năm đó người độ kiếp là cảnh tượng như thế nào?”

Nguyên anh phi thăng đều có lôi kiếp, hơn nữa lôi kiếp này còn là tư chất càng mạnh thì càng hung hãn, dễ dàng nhận thấy tư chất của Tô Hàn đã là mạnh đến nghịch thiên, cảnh tượng lúc độ kiếp quả thực không dám tưởng tượng.

Tô Hàn búng trán một tiểu hắc ưng, để nó nhảy ra ngoài rồi nói: “Không có gì cả.”

Bạch Vô Song chớp mắt: “Không có gì cả?”

Tô Hàn lại lấy về một tiểu hắc ưng, nhìn nhìn trên ngực nó là Nhị Đồng, nhị đồng à… Đông không phù tây chẳng hợp, thế nhưng con tiểu hắc ưng này cứ chớp chớp mắt với hắn, không muốn nhanh như vậy đã để nó rời đi, bỏ đi bỏ đi, hủy bài thôi, con tiểu hắc ưng Yêu Kê này sắp ngủ rồi, để nó ra ngoài cho tỉnh táo, rồi hắn liền phá hủy một bộ bài đến thất linh bát lạc.

Đánh bài xong, Tô Hàn mới trả lời câu hỏi của y: “Đúng, ta căn bản không độ kiếp.”

“Sao có thể như vậy?” Không chỉ Bạch Vô Song, ngay đến Hắc Kình cũng tò mò, mạch mập bị kéo vào góp cho đủ số cũng chớp chớp mắt.

Mắt Tô Hàn vẫn luôn nhìn bàn bài, hắn có chút hối hận đã đánh tiểu hắc ưng Yêu Kê ra, nhóc này lăn qua lăn lại trên bàn đáng yêu quá đi mất, muốn bắt nó lại quá…

Bạch Vô Song dứt khoát đút cho hắn một quân tiểu hắc ưng Yêu Kê.

Tô Hàn mừng húm ăn bài xong mới lên tiếng: “Các ngươi chớ coi thường thiên đạo, nó vẫn có đầu óc.”

Hai người một đoàn mặt mày mờ mịt.

Tô Hàn bình tĩnh nói: “Nếu như dựa theo quy củ, lúc ta độ kiếp thiên lôi giáng xuống cũng đủ để san bằng toàn bộ hạ giới.”

Bạch Vô Song& Hắc Kình & Mạch mập: “…”

Tô Hàn vuốt ve tiểu hắc ưng, buồn rầu suy nghĩ nên đánh quân nào, quân nào cũng không nỡ, quân nào cũng muốn vuốt ve thêm, hắn không tập trung mà nói: “Thiên đạo không nỡ phá hủy thế giới mình vất vả dựng dục nên, cho nên không giáng lôi kiếp, trực tiếp cho ta phi thăng luôn.”

Hai người một đoàn đều phục rồi, tâm phục khẩu phục, ngầu lòi quen thuộc này, thực sự trí mạng!

Bạch Vô Song lại tò mò hỏi ít chuyện của Thượng giới.

Sắc mặt Tô Hàn có chút cổ quái, hắn hơi chột dạ nhìn Hắc Kình rồi nói: “Mỗi thế giới đều không giống nhau, có điều… ừm… dù sao nhóm phi thăng đầu tiên chắc chắn sẽ hơi vất vả hơn một chút.”

Hắc Kình là người thông minh, thoáng cái liền đoán ra được chút manh mối.

Bạch Vô Song vẫn còn đang nói: “Đây cũng bình thường, dù sao phải đến một nơi lạ lẫm mạo hiểm, nhất định sẽ hơi vất vả.”

Có lẽ, đại khái không, có thể là vất vả như vậy.

Tô Hàn không nói tiếp, hắn sợ nói nhiều, không có nhân công làm việc cùng hắn, dù sao Hắc Kình tuổi trẻ cường tráng, coi ra rất khỏe mạnh, khai hoang gì gì đó chắc chắn không phải việc khó.

Hắn nói sang chuyện khác: “Tiểu Bạch ngươi cũng cố gắng tu hành đi, đến lúc đó các ngươi sống riêng hai nơi cũng phiền phức.”

Gò má Bạch Vô Song đỏ ửng: “Chưa từng ở chung, nào có sống riêng.”

Tô Hàn cong môi cười cười.

Hắc Kình chọc y nói: “Không sao, ngươi không cần vội, ta xây một chỗ ở trên Thượng giới trước, tuyệt đối lộng lẫy gấp trăm lần ở đây.”

Bạch Vô Song nghĩ đến khiếu thẩm mĩ vàng chói lọi của hắn liền đen mặt: “Không cần, ta tự biết xây!”

Hắc Kình nói: “Vậy không được, nếu không xây ta không có chỗ ở.”

Bạch Vô Song không hề nhận ra ẩn ý trong lời nói này, thẳng thừng nhảy xuống: “Ngươi tìm một chỗ thích hợp trước, chờ ta đến hẵng xây, ta xây chắc chắc sẽ đẹp hơn ngươi.”

Hắc Kình cười nói: “Chờ ngươi thì lâu quá, như vậy đi, ngươi cứ nói cho ta ngươi muốn xây kiểu dáng thế nào, ta xây trước.”

Bạch Vô Song thực sự sợ lối kiến trúc “cung vàng điện ngọc” kia của hắn, vội vã phát biểu ý kiến của mình, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Hắc Kình chăm chú nghe, thi thoảng còn bổ sung hai câu, Bạch Vô Song nói nói, rốt cuộc sực hiểu ra: “Luyện Tinh Điện của ta, ngưới mắc mớ gì mà vào ở?” Còn muốn xây phòng ngủ lớn chút nữa, phòng tắm làm lớn chút, có liên quan gì tới hắn chứ!

Hắc Kình chậm rãi mạch lạc nói: “Ai nói là Luyện Tinh Điện? Rõ ràng là phòng cưới của chúng ta.”

Bạch Vô Song: “…”

Tô Hàn bị hai người bọn họ chọc cho cười khành khạch: “Biến đi biến đi, lười xem các ngươi cãi nhau.”

Vì nhớ tới một chuyện, Tô Hàn cố ý triệu tập các tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn lại đây.

Tuy rằng tu sĩ tiến vào Nguyên Anh kỳ đã có mấy nghìn, nhưng đa phần bọn họ đều là sơ cấp, trừ hai kì tài là Hắc Kình và Thượng Quan Tình, những người khác muốn đến đại viên mãn, không qua mấy trăm năm thì đừng hòng mơ tưởng.

Cho nên đứng trước mặt Tô Hàn chỉ có ba mươi người.

Căn cứ theo ghi chép hẳn là bốn mươi người, nhưng mười người khác đều bặt vô âm tín, hoặc là bế quan bế đến mình thăng thiên luôn, hoặc là tự luẩn quẩn trong lòng rơi vào ma đạo, nói chung những người đủ tư cách chống đỡ lôi kiếp cũng chỉ có ba mươi con người này.

Tô Hàn phóng mắt nhìn quanh, lòng vô cùng xót xa.

Tất cả đều là những lão đầu lão thái, vậy nên hai thanh niên trẻ trung Hắc Kình và Thượng Quan Tình đây quả là nổi bật.

Tuy rằng sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ sẽ phản lão hoàn đồng, nhưng chỉ cần chưa phi thăng thì không có cách nào trường sinh bất lão, cho nên theo thời gian dần trôi, sau khi bọn họ phí hoài thời gian ở cảnh giới đại viên mãn mấy nghìn năm thì đều giả thêm lần nữa rồi.

Nếu như không phải Tô Hàn cưỡng chế lót ổn định nền móng, có thể mở ra Thượng giới, như vậy thọ nguyên của ba mươi người kia chỉ sợ không còn lâu nữa.

Bọn họ đều là lão tổ các môn các phái, cho nên tin tức về Tô Hàn nắm rất chuẩn, biết chính thiếu niên này cho bọn họ cơ hội phi thăng, bởi vậy tuyệt đối không có người nào dám vênh váo ra vẻ ta đây, người nào người nấy vô cùng cung kính, ngoan ngoãn đứng thành hàng, chăm chú nghe cao nhân chỉ bảo.

Tô Hàn càng nhìn càng buồn, những người tay già chân già này, có lẽ mấy nghìn năm rồi chưa từng vận động ha.

Hắn đi về hướng một vị lão giả: “Ừm…”

Tử y lão giả kia liền vội vàng nói: “Đệ tử tên là Trương Hoài Đức.”

Tô Hàn gật đầu nói: “Mạo muội hỏi một chút, lúc trước ngươi vẫn thường làm gì?”

Trương Hoài Đức này nghiêm nghiêm cẩn cẩn nói: “Để tiến sâu vào Nguyên Anh đại viên mãn, đệ tử đã bế quan tròn tám trăm năm.”

“…” Tô Hàn câm nín, chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp, “Chưa từng ra ngoài à?”

Trương Hoài Đức hồi tưởng lại cảm giác khẩn trương năm đó lúc bị sư phụ kiểm tra bài tập, hắn liền vội vàng nói: “Đệ tử một lòng hướng đạo, tuyệt không hai lòng, tám trăm năm này bế quan trên Ngọc Đỉnh Sơn, nửa bước chưa rời!”

Hắn đương nhiên biết chuyện lão tổ Quân gia làm phản, cho nên hắn lo lắng Tô Hàn không thích bọn họ can thiệp trần thế, cho nên vội vội vàng vàng phân rõ giới hạn.

Kết quả Tô Hàn vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt càng phức tạp hơn.

Ngồi tám trăm năm, thảo nào ngươi lại già thành cái dạng này…

Hắn lại nhìn về phía một lão đầu khác bên cạnh: “Còn ngươi?”

Lão đầu vội vàng thẳng lưng, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ hùng hồn khỏe khoắn: “Đệ tử Mộc Hiển Vinh, đã bế quan chín trăm chín mươi năm, cũng là nửa bước không rời.”

Tô Hàn: “…” Tốt lắm, đoán chừng ngay đến bước đi đàng hoàng cũng không biết.

Sau đó hắn lại hỏi vài người nữa, đáp án cơ bản đều giống nhau.

Bế quan bế quan bế quan tất cả đều bế quan, ít thì năm trăm, nhiều thì nghìn hai, dù sao cũng đều ích cốc rồi, họ ngồi chổm hổm trong động phủ, cũng chả khác mấy với thực vật mọc rễ là mấy.

Tô Hàn thở dài, thực sự nhịn không được, vẫn là nói: “Các ngươi… Đi hai bước cho ta xem thử xem nào?”

Một đám tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn đều mờ mịt: Tiền bối đang ám chỉ cái gì phải không? Đi hai bước? Chẳng lẽ là muốn kiểm tra thuật thần hành của bọn họ?

Thần hình Trương Hoài Đức lúc trước lập tức lóe lên, trong hai hơi thở, hắn đã quay về, trong tay cầm một bông tuyết liên: “Tiền bối, đây là băng sương tuyết liên sinh trưởng ở Tị Phương Sơn!”

Tị Phương Sơn này là ở khu vực phía Nam, cách Cửu Huyền Tông ngàn dặm, thần hành thuật này của hắn thực sự đã đến đỉnh cao, cư nhiên tới lui nhanh như vậy!

Trương Hoài Đức cũng có chút đắc ý, thuật thần hành này hắn đã luyện vô cùng nhuần nhuyễn, người ở đây có thể nhanh hơn hắn có lẽ không nhiều.

Tô Hàn: “…”

Trương Hoài Đức có chút hưng phấn nho nhỏ lại bất an, sao cảm giác tiền bối hình như chẳng hề thỏa mãn?

Mộc Hiển Vinh nhớ tới một chuyện, thân hình cũng lóe lên, vài hơi thở sau, hắn trở về, trong lòng ôm một chú chim tròn vo mặt còn đang ngây ngô chưa hiểu gì: “Tiền bối! Đây là đoàn đoàn điểu sống ở Hoắc Hưng Sơn.”

Hoắc Hưng Sơn cũng thuộc về khu vực phía Nam, hơn nữa còn ở sát biên giới, cách Cửu Huyền Tông hơn hai ngàn dặm, thuật thần hành này của hắn cũng rất đắc đạo, lại còn biết chọn trúng sở thích hơn Trương Hoài Đức.

Trương Hoài Đức trừng mắt lão đầu giảo hoạt này.

Mộc Hiển Vinh như hiến vật quý dâng đoàn đoàn điểu lên cho Tô Hàn.

Tô Hàn ho khan một tiếng, tuy rằng giữa chân mày vẫn còn có chút ưu sầu, nhưng sau khi thấy đoàn đoàn điểu vẫn có chút vui vẻ.

Đoàn đoàn điểu, điểu cũng như tên, tròn vokhiến người ta hoài nghi nhân sinh.

Tô Hàn ôm nó vào lòng, Tô Băng đếm số trong thức hải.

Lưng Tô Hàn cừng đờ, nói: “Nhiều như vậy ấy hả? Ngươi có nhớ lầm không đó!”

Tô Băng: “Ha ha.”

Tô đại lão ấm ức, quỷ mới biết hắn vì những đoàn tử này đã phải trả giá những gì!

Mộc Hiển Vinh chờ được khen thưởng, nhưng Tô Hàn có chút giận chó đánh mèo với hắn, không đi bộ cho tử tế còn chưa tính, lại còn kiếm ra một con siêu moe thế này, hại hắn lại bị ghi thêm một khoản.

Trương Hoài Đức nhìn có chút hả hê: cho ngươi khôn lỏi, cho ngươi vuốt mông ngựa, vỗ phải đùi rồi đó!

Có hai người khởi xướng, những người khác đều thận trọng hơn, không dám làm xằng nữa, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què.

Tô Hàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là lặp lại lần nữa: “Ta bảo các ngươi đi hai bước.”

Trương Hoài Đức tội nghiệp: “Tiền bối, ta vừa mới đi một ngàn dặm.”

Mộc Hiển Vinh đã đi hai ngàn dặm không dám hé môi.

Tô Hàn kiên nhẫn nói: “Đi, đi hiểu không?” Hắn xê xê chân, đi hai bước trong phòng, còn nói thêm, “Đi giống như vậy.”

Một đám lão tổ: “…” Có phải cảnh giới bọn họ quá thấp hay không, cho nên nghe không hiểu ngôn ngữ cao thâm khó lường của tiền bối.

Hắc Kình cũng đến phục mấy tên đầu gỗ này, người nào người nấy phỏng chừng bế quan bế đến thành đồ ngốc luôn rồi: “Nào nào nào, ta đi trước, ta làm thế nào các ngươi liền làm theo như thế.”

Sau đó, trong đại sảnh liền biểu diễn một màn có thể nói là “xác chết biết đi”.

Tuy rằng Hắc Kình có biệt danh than đen, nhưng kỳ thực thuộc dạng đẹp trai điển hình, vô cùng nam tính, tư thế sải bước đi đường vô cùng khí khái.

Nhưng một chuỗi đi theo phía sau hắn thì lại hơi gượng gạo.

Lão đầu lão thái mấy nghìn tuổi đã sớm quên mất bước đi là như thế nào, bảo bọn họ thần hành thiên lý thì thoải mái, một mình đấu với nửa môn phái cũng ô tô kê, nhưng cái kỹ năng bước đi này, nói thực, từ khi bọn họ biết “phiêu” thì đã không còn sử dụng nữa.

Dù sao đều là các lão tổ, vừa ra sân chính là tiên phong đạo cốt, huyền hồ thế nào thì tới như vậy, ai còn sẽ dùng chân đi?

Mất mặt quá, căn bản không xứng làm lão tổ.

Cho nên hiện tại Tô Hàn nói ra yêu cầu này tuy rằng bọn họ không hiểu, nhưng lại không dám trái lời, vì vậy từng người hoạt động cánh tay cái chân già nua, cùng tay cùng chân đi một vòng.

Tô Hàn chỉ muốn đỡ trán, cay mắt là chuyện nhỏ, thực lực đau lòng đám người ngày mới là thật.

“Rầu chết mất.” Tô Hàn nói với Tô Băng, “Một đám đi đường cũng không lanh lẹ như vậy có thể đảm đương trách nhiệm khai hoang nặng nề này hay không?”

Tô Băng thản nhiên nói: “Không có việc gì, đến lúc đó sẽ lanh lẹ.”

Tô Hàn cũng chỉ có thể ôm kỳ vọng như vậy.

Mấy cái tên hở ra là ngồi xổm mấy trăm năm không động đậy này, có thể nhấc chân đi hai bước đã rất hiếm thấy rồi… từ từ sẽ được, rồi sẽ tốt lên.

Đám người Trương Hoài Đức mãi đến khi rời khỏi Cửu Huyền Tông cũng vẫn cứ ù ù cạc cạc.

Tô Hàn căn dặn bọn họ: “Trở về đừng chỉ lo tu luyện, mỗi thàng xuống đất đi hai bước, đừng dùng tu vi, chỉ dùng chân thôi.”

Bọn họ gật đầu liên tục hô vâng.

Tô Hàn lại nói: “Lại thử uống chút cháo, ăn chút gì đó.”

Các lão đầu ích cốc trăm ngàn năm quả thực không thể giải thích nổi: “Việc này…”

Tô Hàn lại nhớ ra bọn họ còn phải độ kiếp, chỉ đành sửa miệng nói: “Cái này tạm thời để đó đã, bây giờ mà ăn ngũ cốc sẽ ảnh hưởng tới độ tinh khiết của linh lực, trước cố gắng độ kiếp đi.”

Các lão đầu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có không ít người tu chính là công pháp cấm thực, đã sớm từ bỏ thực dục*(sự thèm ăn),tùy tiện ăn vào chỉ sợ sẽ phá công.

Tô Hàn nhìn gương mặt hồn nhiên già nua của bọn họ, cũng chỉ có thể thở dài: “Ở đây có chút đan dược, lúc các ngươi đi thì cầm theo mấy viên, có thể trợ giúp khi các ngươi độ kiếp.”

Các lão đầu cảm động đến lão lệ tung hoành.

Tiễn nhóm lão niên đi, Hắc Kình và Thượng Quan Tình sáp qua hỏi: “Sư phụ, Thượng giới này rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Tô Hàn vỗ vỗ vai bọn họ nói: “Khó mà nói trước, ta chỉ đang dự trù tình huống xấu nhất thôi, mong rằng là ta nghĩ nhiều.”

Nhóm thanh niên lập tức khẩn trương lên.

Tô Hàn tìm Tô Tuyết qua đây: “Nhị ca, huynh đánh trận đầu trước đi.” Chỉ cẩn mở ra Thượng giới, Tô Hàn có thể trực tiếp tiến vào.

Tô Tuyết hình như có chút tâm sự.

Tô Tuyết dừng lại rồi nói: “Cái kia… thân thể ta chuẩn bị cho đệ lúc trước… mất rồi.”

“Hử?”Tô Hàn có chút bất ngờ, “Chuyện gì xảy ra?”

Tầm mắt Tô Tuyết lóe lên một cái: “Đại khái là ta chuẩn bị chưa đầy đủ, cho nên…”

“Không sao.”Tô Hàn nói “Sau này tự ta làm cũng được.” Chẳng qua chỉ là làm cái thân thể thôi mà, không khó.

Tô Tuyết quýnh lên nói: “A Hàn…”

Tô Hàn nhận thấy y muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tô Tuyết do dự một lát: “Cũng… cũng không có việc gì.”

Tô Hàn đương nhiên không tin, nhưng Tô Tuyết không muốn nói, hắn cũng không gặng hỏi, dứt khoát lờ đi luôn.

Tô Tuyết cũng chỉ có thể lo lắng suông, không thể nói lại không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn… hi vọng duy nhất của y bây giờ chính là, Tô Sương có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Ba tháng sau, đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống tại Thủy Trạch Lãnh Vực, tròn bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, vị đại năng phi thằng đầu tiên của thế giới này ra đời, cánh cửa Thượng giới mở ra, Tô Tuyết vững vàng tiến vào.

Sau đó bặt vô âm tín.

Dự cảm trong lòng Tô Hàn càng lúc càng hỏng bét.

Có điều hắn bên này lo lắng, nhưng những tu sĩ khác lại phấn khởi, sau khi thấy ánh rạng đông bọn họ muốn phi thăng hơn bất cứ ai, dù sao lên Thượng giới là có thể phản lão hoàn đồng nhân tiện trường sinh bất lão, các lão đầu lão thái quả thực không khỏi quá mong mỏi lấy lại vẻ xinh đẹp anh tuấn.

Nhưng người thứ hai phi thăng lại không phải người, mà là một con thú.

Tô Hàn rất lo lắng: “Chúng ta đừng đi vội, chờ phần đông rồi cùng nhau…”

Cổn gia liếc xéo hắn: “Đồ lười.”

Tô Hàn cà lăm.

Cổn gia vỗ một trảo lên trán hắn: “Phi thăng Thượng giới ta có thể biến hóa, đến lúc đó còn cần ngươi phải lao động?”

Tô Hàn lưỡng lự nửa ngày.

Cổn gia lại nói: “Đồng thời phi thăng càng nhiều, tổn hại đối với Hạ giới càng lớn, ta thừa nhận nhiều chút, đến lúc đó Hắc Kình và Thượng Quan Tình cũng có thể giảm được ít khổ.”

Tô Hàn hiểu rõ ý của y, quả thực là đạo lý này, giống như trước đây hắn đã từng nói, thiên đạo rất hiểu thay đổi theo hoàn cảnh, lúc trước đã có thể không giáng lôi kiếp cho hắn, hôm nay cũng có thể giảm độ khó lôi kiếp.

Dù sao số lượng người phi thăng không ít, ầm ầm nện xuống, Hạ giới không có nhiều chỗ tốt cho nó nổ như vậy.

Tư chất cổn cổn thú rất tốt, lại có một chút linh hồn của Tô Băng ở trong, cho nên quy mô lôi kiếp chắc chắn không nhỏ, y chịu sớm chút, người tiếp sau nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Phi thăng hay không, chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm chút hay muộn chút mà thôi, Tô Hàn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Tô Băng hiệu cổn cổn thú quả nhiên không thể khinh thường, thiên lôi giáng xuống chín chín tám mươi mốt ngày, đánh cho toàn bộ Long Trung Sơn Mạch gà chó không yên, cuối cùng đến khi kết thúc, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, cuối cùng cũng tiễn vị “đại thần” này đi rồi ─ cuối cùng không cần lo lắng ngủ một giấc bị sét đánh trúng, phi thăng chẳng có, bỗng dưng chết oan uổng.

Tuy rằng Tô Băng độ kiếp sớm hơn những người khác, nhưng lúc vào Thượng giới bên cạnh đã nằm ba người.

Hóa ra Trương lão đầu và Mộc lão đầu cũng đều bắt đầu lịch kiếp vào chín ngày trước, ưu thế của bọn họ vào lúc này lộ rõ không thể nghi ngờ, bởi vì tư chất giống nhau, hơn nữa ở cảnh giới đại viên mãn quá lâu rồi, còn có Tô Tuyết và cổn gia đắc đạo phía trước, bọn họ vậy mà chỉ chịu chín ngày lôi kiếp liền dễ dàng phi thăng.

Tuy rằng ba người nằm ở đó đều bị nướng thành than, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã độ kiếp thành công.

Tô Hàn đi theo Tô Băng cùng đến, mắt hắn nhìn quanh, nản lòng thoái chí.

Mợ nó đúng y xì phóc dự đoán của hắn, Thượng giới này… đúng là chưa khai hóa a!

Ba cái xác nằm kia không trông cậy vào được, cổn gia bị giày vò nhiều ngày như vậy, cũng nửa chết nửa sống nằm ở đằng kia, khí vào ít khí ra nhiều.

Tô Hàn đau lòng ôm siết y vào lòng, cẩn thận từng li mà kiểm tra vết thương cho y.

Một lát sau, cổn cổn thú mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn chăm chú.

Tim Tô Hàn thót một cái.

Ngay sau đó, một luồng sương trắng bốc lên, cổn cổn thú tròn xoay, mềm mại đáng yêu không thấy nữa, thay vào đó là thanh niên tai thú toàn thân xích lõa, dung mạo khiếp người.

Đây hoàn toàn gióng y đúc với cổn cổn thú sau khí hóa thành người trong ảo cảnh!

Tim Tô Hàn thít chặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cái tai đen giữa mái tóc bạc kia.

Tô Băng khẽ nhướn mày, không hề nghĩ ngợi liền thu lại cái thứ vướng bận kia lại.

Tô Hàn mặt mày tiếc nuối: “Sao lại thu về.”

Tô Băng không nói chuyện, chỉ chìa tay kéo hắn lại, nhằm trúng môi hắn mà hôn xuống.

Tô Hàn bị hôn đến thở hổn hển, hơn nữa hai người đều đang trần trụi, không khỏi có chút thất thường.

Tốt xấu Tô Hàn vẫn còn chút lý trí: “Bên… bên cạnh còn nằm ba người đó!”

Tô Băng liếm cánh môi mềm mại của hắn nói: “Sợ cái gì, lại chưa có tỉnh.”

Tô Hàn bị y trêu đến ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vẫn tỉnh táo: “Vậy cũng không được!”

Tay Tô Băng bắt đầu làm loạn, Tô Hàn trong cơn nóng giận, trực tiếp liên thông ngũ giác, sau khi hai người đồng tri đồng giác, Tô Băng: “…”

Tô Hàn hắng giọng nói: “Chờ ngươi chính thức có thân thể hẵng nói.”

Hai người bọn họ bây giờ xem như là hai thân một hồn, mặc dù cổn cổn thú đã biến hóa, trên lý thuyết Tô Băng vẫn là ở chung với Tô Hàn, cho nên sau khi thông ngũ giác, cảm giác lại là như nhau.

Dưới tình huống như thế nếu như làm đến cùng, khụ khụ… thật đúng là phức tạp…

Tô Băng chưa từ bỏ ý định, làm không được đến cùng còn có thể làm chút chuyện khác, nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên: “Hai người các ngươi giữa ban ngày ban mặt mà làm cái gì đó!”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng: Muốn chém người.

Hai người bọn họ cùng quay đầu, nhìn thấy “tiền bối” phi thăng lúc trước.

Tô Tuyết tức giận bất bình nói: “Tô Băng ngươi rất bất lịch sự, bên cạnh còn ba người đang chết đó, ngươi đã…”

Tô Băng chẳng muốn nhìn y: “Ai cần ngươi lo.”

Tô Tuyết bùng nổ: “Ngươi! Ngươi!”

Tô Hàn lại trực tiếp bật cười: “Nhị ca trang phục này của huynh… ha ha ha..” Thứ lỗi cho hắn, không phải hắn dễ cười, mà thực sự hình tượng này của Tô Tuyết quá mê người, mỹ nhân váy cỏ gì gì đó, hoàn toàn xứng đáng.

Tô Tuyết thẹn đỏ mặt, đông giật giật tây kéo kéo rồi nói: “Còn cách nào đâu, đệ xem thử Thượng giới này, ta có thể làm ra một chiếc váy cỏ đã rất không dễ dàng rồi.”

Tô Hàn cười chút liền không cười nữa, chính xác, Tô Tuyết tốt xấu gì còn có váy cỏ che chắn, đám người họ đây còn nude hết cả lũ nè.

Tô Băng không muốn thân thể Tô Hàn bại lộ trước mặt người khác, cho nên ôm hắn vào lòng, lúc này liếc qua Tô Tuyết: “Còn không mau lấy ra.” Y quá hiểu con thỏ tinh này, chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.

Tô Tuyết không cam lòng, y còn chưa thấy rõ Tô Hàn nude đâu!

Tô Băng lạnh lùng nói: “Nếu còn không lấy ra, ba người nằm kia hẳn cũng sắp tỉnh.”

Vừa nghĩ tới có người khác nhìn thấy thân thể Tô Hàn, Tô Tuyết tức khắc cuống cuồng, vội vã lấy áo cỏ giấu sau người ra: “Nào nào nào, mau mặc vào.”

Tô Hàn nhìn thoáng qua, cả người đều cự tuyệt: “Xấu quá!”

Tô Tuyết ấm ức nói: “Ta làm mất hai ngày hai đêm mới xong đó.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng đã cầm lấy y phục, xoay người liền mặc cho Tô Hàn.

Tô Hàn nói: “Ta tự mặc, ta tự mặc, ấy, ngươi chớ có chạm lung tung.”

Tô Băng thản nhiên nói: “Có sao đâu, nói cứ như chưa từng chạm vào ý.”

Tô Tuyết ở phía sau mặt tái đi rồi, đại ca làm việc cũng quá không đáng tin rồi, đã nói là mất trí nhớ đâu? Nói là ngôn chú đâu? Tại sao nhanh như vậy đã hết tác dụng rồi!

Y còn muốn xem bọn họ ngược đến ngược đi, hiểu lầm lẫn nhau cơ mà, trạng thái lão phu lão thê này là chuyện gì đây?

Cự tuyệt, bản đại năng cự tuyệt cẩu lương vị chua đắng này!

Tuy tài nguyên cực kỳ hữu hạn, nhưng bộ quần áo cỏ này của Tô Hàn vẫn còn rất ra dáng, chí ít không phải chỉ che nửa người dưới, ngay đến nửa người trên cũng được che kín.

Thế nhưng quần áo cỏ chỉ có một bộ, Tô Băng vẫn còn trần trùng trục, Tô Hàn vội vàng nói: “Ta không cần mặc áo, cởi ra mặc vào cho ngươi…”

Hắn còn chưa nói xong, hai nam nhân không hợp nhau đã đồng thanh: “Không được!”

Tô Hàn: “…”

Tô Tuyết vội vàng nói: “Phải mặc áo!” Trần nửa người trên, ai biết súc sinh chân ngắn có thể gây chuyện hay không.

Tô Băng cũng không muốn tiểu phấn hồng của hắn bị người khác nhìn thấy, cho nên nói: “Mặc nguyên, không cần lo cho ta.”

Tô Hàn: “…”

Một người không lay chuyển được hai người, cũng may không có người ngoài, Tô Hàn hỏi: “Huynh kiếm được thảm cỏ ở đâu thế? Chúng ta lại đến đó thu gom chút.”

Tô Tuyết đau khổ nói: “Đây không phải chuyện dễ dàng.”

Tô Hàn nhìn nhìn xung quanh, cũng không nhịn được thở dài: “Có lẽ là do ta cưỡng chế thiết lập nền móng, Thượng giới vẫn chưa thành hình, cho nên mới là dáng vẻ quỷ quái này.”

Tô Băng vừa định mở miệng, ba người nằm ngay đơ từ từ tỉnh lại.

Đầu tiên, bọn họ hưng phấn!

Độ kiếp thành công, phi thăng thành công, bọn họ đã đi về hướng thông thiên đại đạo của Hóa Thần, chẳng bao lâu nữa sẽ Phá Vỡ Hư Không đồng thọ với thiên địa!

Sau đó bọn họ càng thêm hưng phấn!

Phản lão hoàn đồng, làn da lỏng lẻo biến thành căng mịn, gương mặt nhiều nếp nhăn biến thành đẹp trai tuấn tú, ngay đến cái nơi sớm đã không hùng lên cũng có cảm giác… tốt quá rồi! Làm lại cuộc đời!

Tiếp đó bọn họ bắt đầu hiếu kỳ.

Không biết thượng giới này hình dáng thế nào?

Tiên vân lượn lờ? Linh khí dồi dào? Khắp nơi đều là bảo bối? Bước một bước liền sẽ giẵm trúng ba bông thiên sơn tuyết liên?

Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ liền mê mang.

Trước mắt là một khoảnh hoang liêu, hoang đến khiến chân người ta nhũn ra.

Đây là nơi quỷ quái nào vậy?

Sau đó bọn họ lại quay đầu, nhìn thấy mỹ nhân váy cỏ và thiếu niên đồ cỏ, một nam nhân nude toàn bộ xa lạ, dung mạo tuấn mỹ khiến người ta chỉ có thể không ngừng hít khí.

Trương Hoài Đức & Mộc Hiển Vinh & quần chúng không biết tên: Cái quái gì vậy!

Tô Hàn thân thiết tiền lại gần bọn họ: “Thế nào? Cảm giác thân thể ra sao?”

Trương Hoài Đức tốt xấu gì còn nhận biết đây là Tô đại sư, hắn cảm kích trong lòng, liền vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian liền…”

Còn chưa nói dứt lời hắn đã nghẹn, sau đó khiếp sợ: “Tu tu tu vi của ta đâu!”

Hai người còn lại cũng cả kinh biến sắc, điền hải của bọn họ trống không, đừng nói Nguyên Anh, ngay tí xíu linh khí cũng không có!

Tô Hàn hòa nhã nói: “Không sao, chuyện này rất bình thường, sức mạnh tuần hoàn ở Thượng giới và Hạ giới hoàn toàn khác biệt, các ngươi phải bắt đầu lại từ đầu, ta vừa mới hỏi chính là cảm giác tay chân các ngươi như thế nào, có thể bước đi không?”

Lão nhân hở tý là ngổi xổm hơn mấy trăm năm mặc dù đã khôi phục tuổi trẻ, cũng không nhớ lắm nên đi đường đúng chuẩn là như thế nào.

Bọn họ như trẻ em tập đi loạng choạng đứng lên, đi hai bước, chụp ếch ba lần.

Tô Hàn thở dài: “Không nghe lão nhân nói thiệt thòi ngay trước mắt, đã dặn các ngươi rồi không có việc gì thì tập đi bộ, đều không nghe phải không?”

Ai sẽ nghe chứ! Lão tổ biết bay biết phiêu biết thần hành thiên lý, tại sao phải như một lão già đáng thương không có việc gì tập đi bộ chứ!

“Phi thăng” này không giống như đã nói a đại lão!

/89

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status