Bảo Bối

Chương 18

/120


Không khí tiền viện thập phần ngưng trọng, thọ yến náo nhiệt lúc này lại không người dám phát ra tiếng động lớn. Côn Sơn phái đại đệ tử Tả Thúc Chi đầy người là huyết ngã vào trước cửa Lâm phủ, sau khi nhìn thấy Lâm Thịnh Chi hắn miễn cưỡng nói ra một câu liền hộc máu bỏ mình, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt. Một câu cuối cùng trước khi chết của hắn là: Nhiếp gia đao, trọng xuất giang hồ.

Trên người Tả Thư Chi mang một trăm lẻ tám vết đao, mỗi đao gặp cốt, hắn có thể chống đỡ được đến gặp Lâm Thịnh Chi đã là kỳ tích. Một trăm lẻ tám đạo đao ngân trên người Tả Thư Chi giống như một bức sơn thủy họa, chẳng qua bức họa này chỉ dùng huyết người làm sắc. Chẳng sợ Tả Thư Chi không có chống đỡ nổi nói được câu cuối cùng kia, những người giang hồ ở đây cũng biết vết thương trên người hắn là nặng như thế nào .

“Nhiếp gia đao vừa ra, một trăm lẻ tám đao gặp cốt; thân vi quyên, huyết vi sắc, cốt nhục liên thành nhất phúc họa; họa sơn thủy, họa nhân gia, kiến diêm vương đương tác lễ(lấy thân làm lụa, lấy máu làm sắc, xương thịt hòa làm một tạo nên họa đồ; họa sơn thủy, họa con người, dùng làm lễ gặp diêm vương).”

Phàm là người hành tẩu giang hồ qua một thời gian, mọi người đều biết đoạn đồn đãi liên quan đến Nhiếp gia đao này, Nhiếp gia đao vừa ra, giết chóc tức hiện. Có người nói Nhiếp gia đao bất quá là truyền thuyết, có người nói Nhiếp gia đao bất quá là một bộ đao pháp, tóm lại mọi thuyết xôn xao, Nhiếp gia đối với lời đồn luôn thủy chung bảo trì thần bí lặng yên. Nhiếp gia ngoài những người đồng lứa với Nhiếp Chính gia gia thì chưa từng ở trước mặt mọi người sử dụng qua Nhiếp gia đao, bất quá đến ngày mỗi một vị tân đương gia kế nhiệm Nhiếp gia, thế hệ trước đều sẽ thỉnh ra Nhiếp gia đao. Chẳng qua Nhiếp gia đao là truyền gia chi bảo của Nhiếp gia, là vật trấn trạch (giữ nhà), cho nên ngoại nhân cũng không nhìn thấy. Dần dần, Nhiếp gia đao liền bịt kín một tầng sắc thần bí. Bất quá vì ngại Nhiếp gia cường đại, nên cũng không có người dám mơ ước.

Sau khi thảm án Nhiếp gia phát sinh, trong chốn giang hồ không người nào không cảm thấy hứng thú vì Nhiếp gia đao . Võ lâm nhân sĩ xuất phát từ mặt mũi nên đều là âm thầm tìm kiếm, tỷ như Lâm Thịnh Chi; mà một ít người trong võ lâm không để ý thể diện lại ở ngay trong nhà Nhiếp gia bị hủy mà tìm kiếm Nhiếp gia đao, đương nhiên, những người này đều bị Lâm Thịnh Chi tìm cái danh loại bỏ . Nhưng năm năm đi qua, Nhiếp gia đao giống như đi theo Nhiếp gia tiêu vong mà tiêu thất, không ai có thể tìm được nó. Thời gian trước tin tức Nhiếp gia đao xuất hiện truyền khắp võ lâm, Lâm Thịnh Chi phái ra tâm phúc tìm kiếm, Côn Sơn phái cũng gia nhập đội ngũ, nào biết, tâm phúc Lâm Thịnh Chi còn chưa có truyền về tin tức thì Tả Thư Chi đã gặp Nhiếp gia đao trước, mà hậu quả khi hắn gặp được cũng là tiễn cả tánh mạng.

Nhìn vết thương trên người Tả Thư Chi như một bức họa đao, người giang hồ mặc dù không có gặp qua Nhiếp gia đao cũng tin tưởng đây là Nhiếp gia đao lưu lại . Mọi người sắc mặt tuy rằng bi thương, nhưng trong nội tâm lại là dược dược dục thí (háo hức,nóng lòng muốn thử), không chút nào không kích động. Khổ cực tìm kiếm nhiều năm như thế, Nhiếp gia đao cuối cùng cũng xuất hiện! Trong đó, kích động nhất chính là Lâm Thịnh Chi, đương nhiên, hắn một chút cũng không biểu hiện ra ngoài .

Hàm lệ vuốt lại mắt Tả Thư Chi, Lâm Thịnh Chi bi thống mà lại phẫn nộ lớn tiếng nói: “Mặc kệ Nhiếp gia đao xuất hiện hay không, mặc kệ đối phương là ai, Lâm Thịnh Chi ta dùng danh hào võ lâm minh chủ kêu gọi võ lâm nghĩa sĩ tìm ra Nhiếp gia đao, tìm ra hung thủ, vì Thư Chi báo thù!”

Phan Linh Tước tùy theo nói: “Nhiếp gia đao tiêu thất năm năm đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, người này nhất định chính là hung đồ trong thảm án Nhiếp gia năm đó! Nói không chừng chính là Diệp Địch đã mất tích! Năm đó hắn trọng thương chạy trốn, chúng ta vẫn đều không có tìm được hắn, thực có thể là hắn đã dưỡng thương tốt nên quay về tìm chúng ta . Hôm nay là sinh thần minh chủ, hắn chọn lúc này động thủ, không chỉ là hướng minh chủ khiêu khích, mà còn là hướng võ lâm khiêu khích!”

“Tìm ra hung đồ! Vì Thư Chi cùng Nhiếp chưởng môn báo thù!” Có người lập tức hô ủng.

Lập tức, mọi người hô to theo: “Tìm ra hung đồ! Vì Thư Chi cùng Nhiếp chưởng môn báo thù!”

Chưởng môn Nga Mi phái Cô Tô đạo trưởng lên tiếng: “Minh chủ, ngài nói phải làm sao đi, chúng ta đều nghe ngài .”

“Minh chủ, ngài nói phải làm sao đi!” Mọi người đều phụ họa.

Lâm Thịnh Chi nâng nâng tay, làm cho mọi người bình tĩnh, nghĩ nghĩ nói: “Việc này sự tình trọng đại, tệ nhân tuy là minh chủ, nhưng phải cùng các vị võ lâm tiền bối cẩn thận thương lượng một phen. Như vậy đi, thọ yến hôm nay liền dừng ở đây, thỉnh các vị tiền bối đến thư phòng vãn bối đàm chuyện. Sau khi thương lượng ra kết quả, chúng ta sẽ thông báo cùng mọi người.”

Đối với chuyện này, quá nhiều người cũng không có ý nghĩa, các môn phái người nào có thể nói liền theo Lâm Thịnh Chi đi thư phòng, những người khác không thể nói thì ngồi ở tại chỗ chờ đợi, thuận tiện đem rượu và thức ăn phong phú trên bàn nhét vào miệng.

Ngày hôm sau, giang hồ nhân sĩ tiến đến chúc thọ bắt đầu lục tục ly khai Lâm phủ. Kết quả thương nghị là chuyện phục cừu tìm đao lần này do Lâm Thịnh Chi thống nhất chủ quyết, các đại môn phái cùng sơn trang cao nhân nổi danh trên giang hồ nghe theo Lâm Thịnh Chi an bài, phân biệt mấy đường tìm kiếm Nhiếp gia đao. Nhân sĩ nhàn tản không thuộc các môn các phái thì toàn bộ đưa về Tước trang, do Phan Linh Tước chủ quyết.

Ngày thứ ba, Lâm Thịnh Chi công đạo An Nhược Dao một tiếng, liền cùng Phan Linh Tước ly khai Lâm phủ, vội vàng đến mức hoàn toàn bỏ quên Nhiếp Chính còn bị hắn nhốt tại hình phòng. Nếu lần này có thể tìm được Nhiếp gia đao, vậy Nhiếp Chính cũng không tất yếu phải lưu lại. Cho nên, Tiểu Bảo vạn phần khẩn trương suốt đêm chế tạo gấp gáp công cụ sau khi nghe được các thẩm thẩm nói Diêm La vương rời phủ , không biết khi nào mới có thể trở về thì ngây người nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

Ca ca! Quỷ ca ca… Quỷ ca ca, Quỷ ca ca… Diêm La vương đi rồi, Diêm La vương đi rồi… Ra sức đi về phía trước, tha đùi phải vẫn chưa lành, Tiểu Bảo vừa khóc vừa cười, Diêm La vương đi rồi, Diêm La vương đi rồi, cậu quả thật là bảo bối, lão thiên gia gia đều đến giúp cậu. Quỷ ca ca… Diêm La vương đi rồi, Diêm La vương đi rồi…

Nước mắt vui sướng tích lạc trên bùn đất, lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu. Cuối cùng đi đến bên tấm ván gỗ, Tiểu Bảo vừa muốn đẩy ra tấm ván gỗ, tiểu Bối liền chi chi chi kêu vài tiếng chặn lại cậu.

Hô nhỏ một tiếng, Tiểu Bảo nhanh chóng che miệng lại, lau đi lệ trong mắt, chẳng lẽ Diêm La vương không có đi?! Đang sợ hãi , cửa lao hình phòng bị người mở ra , Tiểu Bảo chạy nhanh tiến đến chỗ khe hở nhìn, tâm trở xuống ngực, là Ách Ba Đà.

Ách Ba Đà cúi thấp đầu đi đến trước cam thủy dũng lấy mộc dũng đi ra ngoài, cửa còn chưa có đóng. Tiểu Bảo không dám đi ra ngoài, xem ra Ách Ba Đà còn có thể quay lại. Quỷ ca ca nằm ở trước mặt, chỉ cần đẩy ra tấm ván gỗ là có thể đụng tới Quỷ ca ca , Tiểu Bảo gắt gao che miệng lại, sợ chính mình nhịn không được phát ra âm thanh bị Ách Ba Đà nghe được.

Lo lắng đợi ước một khắc, tiếng bước chân Ách Ba Đà lại truyền đến, Tiểu Bảo ngừng thở. Ách Ba Đà đi vào, đem mộc dũng đựng đầy cam thủy phóng lên sàn, lại từ thủy câu múc một chén ô thủy. Xem như không có nhìn thấy vết bẩn phía trên, Ách Ba Đà liền khóa cửa đi ra ngoài, không có uy Nhiếp Chính uống thuốc, cũng không có quét tước. Sau khi tiểu Bối gật gật đầu tỏ vẻ có thể mở ra tấm ván gỗ, Tiểu Bảo liền dùng sức đẩy ra, vui mừng nhẹ gọi: “Quỷ ca ca!”

Đầu Nhiếp Chính giật giật, chậm rãi duỗi thân mở song chưởng, hơi thở sạch sẽ của hài tử đập vào mặt mà đến, thân mình nhỏ gầy nhẹ nhàng ghé lên trên người của hắn, tiếp theo hắn nghe được thanh âm dễ nghe nhất trên đời: “Quỷ ca ca! Diêm La vương, đi rồi! Đi rồi!”

Đi rồi? Nhiếp Chính nhất thời phản ứng không tới.

Tiểu Bảo ôm Quỷ ca ca khóc: “Ca ca, ca ca, Diêm La vương đi rồi, đi rồi, hôm sau, buổi tối đi ra ngoài, mang ca ca, đi ra ngoài.”

Nhiếp Chính thở hốc vì kinh ngạc, ngón tay đặt ở trên lưng Tiểu Bảo nháy mắt cứng ngắc, tiếp theo chính là không thể ức chế mà run run. Bảo vừa mới nói cái gì? Buổi tối hôm sau cái gì?

“Quỷ ca ca…” Trên mặt Tiểu Bảo mang theo lệ cười hôn hôn Quỷ ca ca, nhỏ giọng nói, “Chờ một chút, chờ một chút, hôm sau, buổi tối đi ra ngoài.”

Nhiếp Chính hé miệng, cuối cùng hóa thành một chữ: “Hảo.” Huyết lệ, chảy xuống.

Lau đi huyết lệ của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo rời đi Quỷ ca ca một lần nữa bò lại mật đạo. Thứ kia còn chưa có làm tốt, cậu phải bắt nhanh thời gian. Diêm La vương đi rồi, Ách Ba Đà cũng không uy dược Quỷ ca ca, như vậy ít nhất có nửa tháng sẽ không có người đến hình phòng. Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thời gian của cậu lại thêm nửa tháng, như vậy Quỷ ca ca có thể dưỡng thương vài ngày lại đi. Ô ô ô, thật tốt quá… Cậu quả thật là bảo bối, là bảo bối được người đau.

Tiểu Bảo cao hứng muốn chết tránh ở trong phòng bào bào mộc. Ở trong đầu cân nhắc một tháng cuối cùng đã cân nhắc ra một hảo biện pháp mang Quỷ ca ca đi ra. Tiểu Bảo thực cảm kích các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, bọn họ dạy cậu rất nhiều bản sự, làm cho cậu có thể cứu ra Quỷ ca ca. Thử một lần ván gỗ trong tay, Tiểu Bảo còn không quá vừa lòng, lấy qua cái bào tiếp tục chỉnh lý, chờ cậu đem thứ này làm tốt là có thể mang Quỷ ca ca đi ra .

Giấu giếm các thúc thúc bá bá thẩm thẩm chuyệnh mình rất nhanh phải đi, đầu tháng năm hôm nay, lại là thời gian Tiểu Bảo phát bệnh. Vết thương của cậu còn chưa có hảo, nhất là đầu gối, vẫn như cũ thũng đến lợi hại. Lão gia không ở đây, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm trong phủ cũng có thời gian , thừa dịp hết thảy cơ hội tới nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cũng thừa dịp này ôm các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nhiều một chút, ở trong lòng hướng bọn họ nói lời từ biệt.

Sớm ăn qua cơm chiều, Tiểu Bảo tiễn bước hai vị thẩm thẩm cuối cùng sau đó chui vào mật đạo. Trước khi phát bệnh đã uy Quỷ ca ca ăn cơm, Tiểu Bảo lẳng lặng nằm ở bên người Quỷ ca ca, chờ đau đớn sắp đến.

Đêm nay, Tiểu Bảo ở trong lòng Quỷ ca ca cúi đầu khóc; đêm nay, Quỷ ca ca càng không ngừng hôn lên trán Tiểu Bảo, càng không ngừng gọi cậu Bảo, Bảo; đêm nay, Tiểu Bảo mặc dù đau, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cửa thông khí lộ ra ánh sáng, Tiểu Bảo ở trong lòng Quỷ ca ca tỉnh lại, hướng tới Quỷ ca ca lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào. Tuy rằng Quỷ ca ca nhìn không thấy, nhưng cậu muốn hảo đau hảo đau Quỷ ca ca, tựa như Quỷ ca ca đau cậu vậy. Ngẩng đầu, ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo tha thân mình đau nhức đi đến mật đạo khẩu.

“Bảo…” Đêm nay, có thể đi sao?

Tiểu Bảo quay đầu, lúm đồng tiền hãm sâu: “Quỷ ca ca, chờ ta.”

Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, há mồm: “Quỷ, ca ca… Chờ, ngươi.”

Hốc mắt nóng lên, Tiểu Bảo nặng nề mà “Ân” một tiếng, đi vào mật đạo, đóng lại tấm ván gỗ. Quỷ ca ca, Tiểu Bảo sau này không bao giờ cùng Quỷ ca ca tách ra nữa, không bao giờ đem Quỷ ca ca một mình lưu lại nữa.

Đi ra mật đạo khẩu, ngoài cửa sổ trời quả nhiên sáng rồi, Tiểu Bảo đem xe đẩy quay trở về giấu ở mật đạo, tiếp đó mang tiểu Bối đi ra gầm giường. Đem chính mình thu thập sạch sẽ, Tiểu Bảo mang theo hai xuyến đồng tiền, một lượng bạc, khóa cửa đi ra ngoài. Các thẩm thẩm trù phòng vội tới đưa cơm cho Tiểu Bảo, phát hiện cậu cư nhiên không ở đó, hơn nữa tiểu mã xa cũng không còn, thẩm thẩm thở dài, mang cơm đi trở về. Tuy rằng Tiểu Bảo không nói, nhưng bọn họ đều hiểu được, Tiểu Bảo sắp ở không lâu .

Chạy tiểu mã xa đứng ở cửa điếm y phục, Tiểu Bảo đi vào cười tủm tỉm hướng chưởng quầy nói: “Ta muốn mua, xiêm y, cùng giầy.” Một khắc sau, Tiểu Bảo ôm mấy thân xiêm y đi ra , sau đó lên xe ngựa tiếp tục đi, tiếp theo đứng ở cửa quầy thợ rèn.

Đến khi thái dương lên tới đỉnh đầu, Tiểu Bảo quá đói bụng nên mua bốn bánh bao cùng tiểu Bối lót dạ, tiếp theo vòng đến bố trang mua một bạch bố, bạch bố có thể băng bó miệng vết thương, cuối cùng, đến một gian dược phô nhỏ mua vài bao dược, lúc này mới chạy xe ngựa quay về.

/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status