Tư Không Khải đang ở nhà xem thời sự buổi đêm, kênh Thành phố đang chiếu tin tức tai nạn giao thông lúc chiều kia.
Ông cụ còn nói với lão quản gia bên cạnh, “Giờ mấy người trẻ tuổi chẳng coi trùng sinh mệnh của mình gì cả, ở trên đường cứ chạy loạn như bay, coi coi, đâm nhau nát cả xe!”
Lão quản gia đưa mắt liếc TV một cái, sửng sốt nói, “Lão gia, đó là xe của nhị thiếu gia.”
“Cái gì!” Tư Không Khải quay đầu nhìn TV, song tin tức đã qua, bởi vì không có thương vong nặng nề này nọ, cho nên chỉ là một mẩu tin ngắn nói qua tình huống lúc ấy.
“Ông nhìn kĩ không đấy?” Quay đầu hỏi lão quản gia đang cầm điện thoại, ông có chút hoài nghi, con thứ hai của ông bình thường lái xe luôn chú ý an toàn.
Lão quản gia kỳ thực cũng không dám chắc, cầm điện thoại gọi cho Tư Không Viêm Nghiêu, kết quả tắt máy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Nhị thiếu gia tắt máy.”
Tư Không Khải lòng nói, sẽ không thực sự là đứa con thứ hai của ông chứ…Không trùng hợp như vậy chứ!
“Gọi cho Dực Dương.” Đứa con thứ hai gọi không được vậy đứa con cả chắc sẽ được đi!
Kết quả khi lão quản gia gọi cho Tư Không Dực Dương, vẫn là tắt máy.
Tư Không Khải hé ra khuôn mặt già nua, bắt đầu ngồi không yên.
“Đi, chúng ta đi xem thế nào.”
“Không được đâu, lúc này đã mấy giờ rồi, bác sĩ nói ông phải nghỉ ngơi đúng hạn.” Không đồng ý với quyết định đến nhà Tư Không Dực Dương của ông, lão quản gia lắc đầu, “Vừa rồi trên TV cũng không đưa tin có người thương vong, cho nên chắc chỉ là sự cố giao thông bình thường thôi, sáng mai chúng ta sẽ đến nhà đại thiếu gia xem.”
Tư Không Khải gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Ông lại chỉ chỉ điện thoại, “Ông thử gọi lại cho Dực Dương mấy lần nữa xem sao.”
Lão quản gia tẫn trách ngồi trên sofa quay số gọi điện, thẳng đến lần thứ năm rốt cuộc kết nối được tín hiệu.
Tư Không Dực Dương vừa đi tắm rửa, gọi điện cho Mạc Tuấn Nghị xong điện thoại của gã tự động tắt máy, gã cũng không chú ý, tắm xong mới nhìn điện thoại, lập tức khởi động máy, máy mau chóng thông báo mấy cuộc gọi nhỡ.
“Alo? Ba ạ?” Vừa thấy là điện thoại ở nhà chính, gã lập tức nghe máy.
“Đại thiếu gia, là tôi.” Lão quản gia nghe thấy giọng gã không có gì khác thường, ông yên tâm hơn một chút.
“Ngũ thúc? Đã trễ thế này còn chưa ngủ, có việc?” Nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã hơn 11 giờ.
Lão quản gia tên là Nghiêm Võ, mọi người đều gọi ông là ngũ thúc.
“Ack…Vừa rồi cùng lão gia xem thời sự, thấy được tin nhị thiếu gia bị tai nạn giao thông, tôi và lão gia rất lo lắng cho cậu ấy.”
Tư Không Dực Dương gật đầu, phỏng chừng là ông cụ nhà mình đang lo lắng lắm.
“Không có việc gì đâu, chỉ bị chút trầy xước ngoài da, không cần phải lo lắng.”
Tư Không Khải đoạt lấy điện thoại, đặt mông ngồi bên cạnh lão quản gia, nửa người đều dựa vào người người ta, may mà Nghiêm Võ trước kia từng luyện võ, thân thể cường tráng, nếu không bị ông đè lên người quả là vấn đề lớn.
Nghiêm Võ vươn tay đỡ thắt lưng Tư Không Khải, miễn cho ông kích động mà làm đau cái thắt lưng già. Tạo hình của ông cụ giờ này có chút……khiến người ta mơ màng suy nghĩ vẩn vơ. Chổng mông áp nửa người lên người người ta nghe điện thoại……
“Dực Dương! Viêm Nghiêu không có việc gì chứ!” Rống lên với điện thoại, ông cụ giọng đến là khỏe.
Tư Không Dực Dương để điện thoại ra xa một chút, hôm nay màng nhĩ của gã đã phải chịu hai tầng tàn phá.
“Ba, thực sự không có vấn đề gì, đã làm kiểm tra rồi, chỉ chấn động não rất nhỏ, hiện tại còn nằm viện, ngày mai…”
“Cái gì? Chấn động não?” Tư Không Dực Dương còn chưa nói xong đã bị giọng rống của ba gã cắt ngang.
“Ba, ba có thể nghe con nói hết được không?” Thở dài, gã nâng tay nhéo mi tâm, hôm nay gã thật mệt mỏi mà, “Viêm Nghiêu thực sự không sao, không tin mai ba có thể tự mình đến xem.”
“Được, mai ba qua.” Tư Không Khải lập tức mở miệng đáp ứng, kỳ thực là ông là muốn đi xem con dâu với cháu, lo lắng cho con chỉ là thứ yếu. (Ôi cuộc đời bạc bẽo…)
Tư Không Dực Dương vừa phun ra câu kia liền hồi hận, đáng tiếc ông cụ đáp ứng quá nhanh, gã muốn đổi ý cũng không được.
“Vâng, ngày mai con sẽ cho người đón ba và ngũ thúc.” Quên đi, đến thì đến vậy.
Tư Không Khải đắc chí cúp điện thoại, vừa ngẩng mặt lên đã thấy mặt lão quản gia, lẩm bẩm, “Mai tôi có thể gặp cháu trai rồi.”
Lão quản gia gật gật đầu, sau đó vô cùng bình thản nói, “Lão gia, ông nên giảm béo, nặng muốn chết.”
Đảo mắt xem thường, Tư Không Khải ngồi dậy, nghĩ nghĩ nói, “Mai ông không được nói gì đâu đó, để tôi đi gặp cô gái kia.”
Lão quản gia có chút không biết nói gì, người ta đã sinh cho nhà Tư không một đứa cháu rồi vậy mà còn định gây khó khăn với người ta. Nhưng ông không phản đối, cần phải xem nhân phẩm thế nào, nếu nhân phẩm không tốt, nhà Tư Không cũng sẽ không nhận.
Tư Không Dực Dương cúp máy, nằm trên giường bắt đầu buồn ngủ, nghĩ nghĩ lại mở mắt cầm di động gửi cho em gã một tin, “Mai ông cụ đến thăm em.” Gửi xong gã chớp mắt mấy cái, gửi thêm một tin nữa, “Chắc là muốn đến xem Thuần Nhã và Bánh Bao.”
Gửi tin nhắn xong gã liền ngủ luôn, hỏi gã vì sao không gọi điện thoại? Gã sao mà dám quấy rầy giấc ngủ của em gã, tên kia là đại ma vương huyết áp thấp, rời giường sẽ vô cùng vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, Ô Thuần Nhã theo đồng hồ sinh học đúng giờ tỉnh lại, mơ mơ màng màng định đứng lên đi làm bữa sáng cho Bánh Bao, nhưng cậu mới vừa động đã có người bên tai nói cậu ở lại ngủ thêm một lúc, giờ còn quá sớm. Giọng nói kia trầm thấp dễ nghe, khiến cậu có cảm giác an tâm, sau đó cậu chôn mặt vào một vùng ấm áp, cọ cọ, tiếp tục ngủ.
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cậu thì không khỏi bật cười nhéo nhéo má cậu, ôm cậu tiếp tục ngủ. Đêm qua là đêm anh có giấc ngủ ngon nhất, giờ ai tới cũng mặc, anh phải ngủ thêm một giấc.
Chờ hai người tỉnh ngủ đã sắp đến mười giờ, Ô Thuần Nhã mở mắt, cậu cảm thấy có chút choáng váng đầu, ngủ nhiều quá.
“Không thoải mái?” Tư Không Viêm Nghiêu thấy cậu nhíu mày, cúi đầu hỏi.
Chớp mắt mấy cái, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn nam nhân, mỉm cười, “Đã lâu chưa ngủ nhiều như vậy, có chút không quen.”
“Tỉnh ngủ chưa?”
“Ừ, anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Cậu ngồi dậy nhìn nam nhân, phát hiện hôm nay sắc mặt của anh tốt hơn nhiều, ít nhất không giống hôm qua không có huyết sắc.
“Không.” Anh cong khóe môi cười với cậu, “Đi rửa mặt.”
“Ừ.” Ô Thuần Nhã gật đầu xuống giường mặc quần áo, sau đó vào phòng vệ sinh, phát hiện bên trong không ngờ lại có thể tắm rửa, hơn nữa còn có đủ đồ dùng rửa mặt đánh răng, cậu chậc lưỡi, nói thầm, “Đúng là thế giới của kẻ có tiền.”
Vừa đánh răng vừa nghĩ đến chiều nay có tiết học, cậu quay đầu nhìn nam nhân phía sau, “Buổi chiều em còn phải đi học, Bánh Bao chờ khi em về sẽ đi đón nó.”
Tư Không Viêm Nghiêu hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, đem cằm lún phún râu cọ cọ vào vùng da cổ non mịn trơn nhẵn lộ ra ngoài cổ áo của cậu, “Ừ, chiều ba anh sẽ đến.” Vừa nãy anh mở điện thoại ra xem đã thấy tin nhắn anh trai gửi tới.
Sợ ngứa rụt rụt cổ, Ô Thuần Nhã cúi người súc miệng, “Anh như thế em rửa mặt kiểu gì!” Người này cứ bám dính như sâu róm ấy.
Tư Không Viêm Nghiêu nằm úp lên lưng cậu, bị động tác cúi người của cậu tác động, cặp mông cong vểnh đầy đặn vừa vặn ma sát lên dục vọng của anh.
Buổi sáng đàn ông đều thực có tinh thần, cho nên Ô Thuần Nhã cảm giác được có thứ gì cương cứng đang đỉnh lên mông mình.
“Sáng ra anh lại phát cái quái gì tình hả!” Quay đầu lại trừng anh, trong đầu nam nhân này không khéo chỉ toàn tinh trùng!
Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, dán lại gần hôn lên cổ Ô Thuần Nhã, hai tay cũng không an phận rờ mó.
Tay trái vói vào áo sơ mi tìm tòi, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng trắng mịn co dãn của Ô Thuần Nhã, sau đó chậm rãi chuyển qua trước ngực, xoa nắn vân vê hai viên đậu đỏ kia.
Tay phải tiến vào quần của Ô Thuần Nhã, từ từ dịch xuống, nắm lấy tiểu nhã nhã mềm nhũn kia.
Ô Thuần Nhã bị anh trêu chọc từ trên xuống dưới, ngửa đầu tựa vào lồng ngực nam nhân, híp mắt thở dốc.
“Ưm…đau…” Nam nhân khẽ đem một ngón tay đâm vào nếp uốn phía sau của cậu, khiến cậu hừ nhẹ một tiếng.
Ngậm vành tai cậu cắn mút, Tư Không Viêm Nghiêu dùng bàn tay to dày nhẹ nhàng trấn an tiểu nhã nhã đã muốn đứng lên, “Bảo bối, thả lỏng.”
Ô Thuần Nhã cắn răng, anh nói thì đơn giản lắm, nếu có thể dễ dàng thả lỏng như vậy chẳng lẽ còn cho cậu đi làm thụ chắc! Nhưng lúc này cậu cũng hết cách, nam nhân đã túm cả quần dài lẫn quần lót màu trắng của cậu xuống, giờ phút này cậu chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu trắng, còn phần dưới đã trống trơn hoàn toàn!
Tư Không Viêm Nghiêu bóp một ít kem dưỡng da tay để ở bên cạnh vào lòng bàn tay, chà xát hai tay để phần kem ấm hơn, sau đó chậm rãi tiến tới động khẩu nhắm chặt, tham tiến một ngón tay.
Ngón tay vừa tiến vào đã lập tức được tràng thịt nóng hầm hập bao lấy, còn không ngừng co rút mút lấy tay anh.
“Bảo bối, em thật chặt.” Tư Không Viêm Nghiêu có chút kích động, thân thể này là thứ hoàn mỹ nhất anh từng thấy, có thể mang đến cho anh khoái cảm tuyệt vời nhất.
Ô Thuần Nhã xấu hổ gắt gao nhắm mắt lại, bị nam nhân đè thắt lưng nhoài về phía trước bồn rửa tay, nhẹ giọng rên rỉ.
Tư Không Viêm Nghiêu hết lòng vì cậu khuếch trương, ba ngón tay đã có thể thuận lợi ra vào nơi dũng đạo ấm áp kia, anh rút ngón tay, đem thứ đã sớm trướng đến phát đau, nộ khí đùng đùng dựng thẳng của mình đâm vào động khẩu bởi vì ngoại vật rời đi mà khẽ co rút, nhẹ nhàng nghiền nát.
“Bảo bối, ngẩng đầu.”
Ô Thuần Nhã bị anh gây sức ép lúc tiền hí mà sắc mặt phiếm hồng thở dốc, nghe được tiếng nam nhân liền mờ mịt ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hai người trong gương.
“Anh muốn chết hả!” Xấu hổ buồn bực quay đầu rống nam nhân, cậu mắc cỡ đến cổ cũng đỏ bừng.
Nam nhân thấp giọng cười, thẳng lưng, tiến mạnh vào.
“A!” Ô Thuần Nhã bị anh bất ngờ đâm mạnh vào ngẩng đầu hét một tiếng, tuy rằng không đau, nhưng nam nhân thực sự quá lớn.
“Chậm…..chậm một chút……A……..” Hai tay bám lấy bồn rửa ngọc thạch, cậu cố kiềm nén không rên thành tiếng.
Hai tay đè lại thắt lưng muốn né tránh, nam nhân làm như không nghe thấy dùng sức đâm lộng.
Hai người ở trong toilet chật hẹp vận động gần ba mươi phút, Tư Không Viêm Nghiêu mới gầm nhẹ một tiếng phun tinh hoa vào nơi ấm áp ẩm ướt kia.
“…” Ô Thuần Nhã nhíu mày trừng mắt lườm nam nhân một cái.
Tư Không Viêm Nghiêu nháy mắt nhịn xuống, “Khụ, nhịn không nổi.”
“……”Nếu không phải lúc này Ô Thuần Nhã lưng eo chân mềm nhũn, nhất định sẽ một cước đạp chết anh.
“Đừng tức giận, anh giúp em lấy ra.” Mang theo ý tứ lấy lòng, anh ôm thắt lưng cậu.
“Ừ.” Cậu thực sự là lười cử động.
Nam nhân sung sướng vươn tay cởi hết quần áo hai người ra, đến khi giúp Ô Thuần Nhã tắm lại không nhịn được mà hóa sói, bổ nhào về phía cậu.
Kết cục Ô Thuần Nhã dáng vẻ bị người ta hung hăng chà đạp, trên cổ cũng bị nam nhân cắn vài cái ra dấu vết, cậu đẩy anh ra, trừng mắt, “Cút xa một chút!”
Tư Không Viêm Nghiêu cười cười lại gần mặt quần áo cho cậu, vẻ mặt ăn uống no đủ hết sức vừa lòng thỏa mãn.
“Ngoan nào, mặc quần áo.”
Ô Thuần Nhã nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh liền hận đến ngứa răng, nhưng lúc này cậu thực không đủ sức lực gây sự với nam nhân, cho nên đành phải nhấc chân nhấc tay để anh săn sóc giúp cậu mặc quần áo. Trong lòng còn tự an ủi chính mình, “Có thể để đại gia Tư Không Viêm Nghiêu anh tuấn ngang ngược ngông cuồng bá đạo giúp mình mặc quần áo cũng coi như kiếm lời, bao nhiêu người cầu còn không được đâu!”
Tay chân vụng về mặc quần áo cho cậu, Tư Không Viêm Nghiêu chậc chậc lưỡi, phun một câu, “Còn phiền toái hơn cả cởi quần áo.”
“………”Hiện tại Ô Thuần Nhã đến cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.Quá đáng giận mà!
=== ====== ====== ====== ====== =====
Màng kịch thứ nhất :
Đây là chuyện xảy ra khi Ô Thuần Nhã mang Bánh Bao rời nhà trốn đi, vào ngày thứ ba ở thôn sinh thái.
Ngày đó trời mưa, Bánh Bao nhờ Phụ thân bế hai bạn thỏ trắng vào phòng làm bạn với mình.
Dưới đây là đoạn đối thoại giữa Bánh Bao và hai bạn thỏ :
Bánh bao : Thỏ à, cậu trắng thiệt đó! ⊙▽⊙
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, cậu béo thiệt đó! >▽<
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, nhìn cậu có vẻ nhiều thịt thiệt đó! ˋ▽ˊ
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, thịt của cậu trông có vẻ ngon thiệt đó! (﹃)
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Phụ thân, buổi tối chúng ta ăn món thỏ hầm được không ạ! (﹃)
Ô Thuần Nhã : …
Bạn thỏ : …
Ở trong lòng bánh bao, không trả lời chính là đồng ý.
Ông cụ còn nói với lão quản gia bên cạnh, “Giờ mấy người trẻ tuổi chẳng coi trùng sinh mệnh của mình gì cả, ở trên đường cứ chạy loạn như bay, coi coi, đâm nhau nát cả xe!”
Lão quản gia đưa mắt liếc TV một cái, sửng sốt nói, “Lão gia, đó là xe của nhị thiếu gia.”
“Cái gì!” Tư Không Khải quay đầu nhìn TV, song tin tức đã qua, bởi vì không có thương vong nặng nề này nọ, cho nên chỉ là một mẩu tin ngắn nói qua tình huống lúc ấy.
“Ông nhìn kĩ không đấy?” Quay đầu hỏi lão quản gia đang cầm điện thoại, ông có chút hoài nghi, con thứ hai của ông bình thường lái xe luôn chú ý an toàn.
Lão quản gia kỳ thực cũng không dám chắc, cầm điện thoại gọi cho Tư Không Viêm Nghiêu, kết quả tắt máy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Nhị thiếu gia tắt máy.”
Tư Không Khải lòng nói, sẽ không thực sự là đứa con thứ hai của ông chứ…Không trùng hợp như vậy chứ!
“Gọi cho Dực Dương.” Đứa con thứ hai gọi không được vậy đứa con cả chắc sẽ được đi!
Kết quả khi lão quản gia gọi cho Tư Không Dực Dương, vẫn là tắt máy.
Tư Không Khải hé ra khuôn mặt già nua, bắt đầu ngồi không yên.
“Đi, chúng ta đi xem thế nào.”
“Không được đâu, lúc này đã mấy giờ rồi, bác sĩ nói ông phải nghỉ ngơi đúng hạn.” Không đồng ý với quyết định đến nhà Tư Không Dực Dương của ông, lão quản gia lắc đầu, “Vừa rồi trên TV cũng không đưa tin có người thương vong, cho nên chắc chỉ là sự cố giao thông bình thường thôi, sáng mai chúng ta sẽ đến nhà đại thiếu gia xem.”
Tư Không Khải gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Ông lại chỉ chỉ điện thoại, “Ông thử gọi lại cho Dực Dương mấy lần nữa xem sao.”
Lão quản gia tẫn trách ngồi trên sofa quay số gọi điện, thẳng đến lần thứ năm rốt cuộc kết nối được tín hiệu.
Tư Không Dực Dương vừa đi tắm rửa, gọi điện cho Mạc Tuấn Nghị xong điện thoại của gã tự động tắt máy, gã cũng không chú ý, tắm xong mới nhìn điện thoại, lập tức khởi động máy, máy mau chóng thông báo mấy cuộc gọi nhỡ.
“Alo? Ba ạ?” Vừa thấy là điện thoại ở nhà chính, gã lập tức nghe máy.
“Đại thiếu gia, là tôi.” Lão quản gia nghe thấy giọng gã không có gì khác thường, ông yên tâm hơn một chút.
“Ngũ thúc? Đã trễ thế này còn chưa ngủ, có việc?” Nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã hơn 11 giờ.
Lão quản gia tên là Nghiêm Võ, mọi người đều gọi ông là ngũ thúc.
“Ack…Vừa rồi cùng lão gia xem thời sự, thấy được tin nhị thiếu gia bị tai nạn giao thông, tôi và lão gia rất lo lắng cho cậu ấy.”
Tư Không Dực Dương gật đầu, phỏng chừng là ông cụ nhà mình đang lo lắng lắm.
“Không có việc gì đâu, chỉ bị chút trầy xước ngoài da, không cần phải lo lắng.”
Tư Không Khải đoạt lấy điện thoại, đặt mông ngồi bên cạnh lão quản gia, nửa người đều dựa vào người người ta, may mà Nghiêm Võ trước kia từng luyện võ, thân thể cường tráng, nếu không bị ông đè lên người quả là vấn đề lớn.
Nghiêm Võ vươn tay đỡ thắt lưng Tư Không Khải, miễn cho ông kích động mà làm đau cái thắt lưng già. Tạo hình của ông cụ giờ này có chút……khiến người ta mơ màng suy nghĩ vẩn vơ. Chổng mông áp nửa người lên người người ta nghe điện thoại……
“Dực Dương! Viêm Nghiêu không có việc gì chứ!” Rống lên với điện thoại, ông cụ giọng đến là khỏe.
Tư Không Dực Dương để điện thoại ra xa một chút, hôm nay màng nhĩ của gã đã phải chịu hai tầng tàn phá.
“Ba, thực sự không có vấn đề gì, đã làm kiểm tra rồi, chỉ chấn động não rất nhỏ, hiện tại còn nằm viện, ngày mai…”
“Cái gì? Chấn động não?” Tư Không Dực Dương còn chưa nói xong đã bị giọng rống của ba gã cắt ngang.
“Ba, ba có thể nghe con nói hết được không?” Thở dài, gã nâng tay nhéo mi tâm, hôm nay gã thật mệt mỏi mà, “Viêm Nghiêu thực sự không sao, không tin mai ba có thể tự mình đến xem.”
“Được, mai ba qua.” Tư Không Khải lập tức mở miệng đáp ứng, kỳ thực là ông là muốn đi xem con dâu với cháu, lo lắng cho con chỉ là thứ yếu. (Ôi cuộc đời bạc bẽo…)
Tư Không Dực Dương vừa phun ra câu kia liền hồi hận, đáng tiếc ông cụ đáp ứng quá nhanh, gã muốn đổi ý cũng không được.
“Vâng, ngày mai con sẽ cho người đón ba và ngũ thúc.” Quên đi, đến thì đến vậy.
Tư Không Khải đắc chí cúp điện thoại, vừa ngẩng mặt lên đã thấy mặt lão quản gia, lẩm bẩm, “Mai tôi có thể gặp cháu trai rồi.”
Lão quản gia gật gật đầu, sau đó vô cùng bình thản nói, “Lão gia, ông nên giảm béo, nặng muốn chết.”
Đảo mắt xem thường, Tư Không Khải ngồi dậy, nghĩ nghĩ nói, “Mai ông không được nói gì đâu đó, để tôi đi gặp cô gái kia.”
Lão quản gia có chút không biết nói gì, người ta đã sinh cho nhà Tư không một đứa cháu rồi vậy mà còn định gây khó khăn với người ta. Nhưng ông không phản đối, cần phải xem nhân phẩm thế nào, nếu nhân phẩm không tốt, nhà Tư Không cũng sẽ không nhận.
Tư Không Dực Dương cúp máy, nằm trên giường bắt đầu buồn ngủ, nghĩ nghĩ lại mở mắt cầm di động gửi cho em gã một tin, “Mai ông cụ đến thăm em.” Gửi xong gã chớp mắt mấy cái, gửi thêm một tin nữa, “Chắc là muốn đến xem Thuần Nhã và Bánh Bao.”
Gửi tin nhắn xong gã liền ngủ luôn, hỏi gã vì sao không gọi điện thoại? Gã sao mà dám quấy rầy giấc ngủ của em gã, tên kia là đại ma vương huyết áp thấp, rời giường sẽ vô cùng vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, Ô Thuần Nhã theo đồng hồ sinh học đúng giờ tỉnh lại, mơ mơ màng màng định đứng lên đi làm bữa sáng cho Bánh Bao, nhưng cậu mới vừa động đã có người bên tai nói cậu ở lại ngủ thêm một lúc, giờ còn quá sớm. Giọng nói kia trầm thấp dễ nghe, khiến cậu có cảm giác an tâm, sau đó cậu chôn mặt vào một vùng ấm áp, cọ cọ, tiếp tục ngủ.
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cậu thì không khỏi bật cười nhéo nhéo má cậu, ôm cậu tiếp tục ngủ. Đêm qua là đêm anh có giấc ngủ ngon nhất, giờ ai tới cũng mặc, anh phải ngủ thêm một giấc.
Chờ hai người tỉnh ngủ đã sắp đến mười giờ, Ô Thuần Nhã mở mắt, cậu cảm thấy có chút choáng váng đầu, ngủ nhiều quá.
“Không thoải mái?” Tư Không Viêm Nghiêu thấy cậu nhíu mày, cúi đầu hỏi.
Chớp mắt mấy cái, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn nam nhân, mỉm cười, “Đã lâu chưa ngủ nhiều như vậy, có chút không quen.”
“Tỉnh ngủ chưa?”
“Ừ, anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Cậu ngồi dậy nhìn nam nhân, phát hiện hôm nay sắc mặt của anh tốt hơn nhiều, ít nhất không giống hôm qua không có huyết sắc.
“Không.” Anh cong khóe môi cười với cậu, “Đi rửa mặt.”
“Ừ.” Ô Thuần Nhã gật đầu xuống giường mặc quần áo, sau đó vào phòng vệ sinh, phát hiện bên trong không ngờ lại có thể tắm rửa, hơn nữa còn có đủ đồ dùng rửa mặt đánh răng, cậu chậc lưỡi, nói thầm, “Đúng là thế giới của kẻ có tiền.”
Vừa đánh răng vừa nghĩ đến chiều nay có tiết học, cậu quay đầu nhìn nam nhân phía sau, “Buổi chiều em còn phải đi học, Bánh Bao chờ khi em về sẽ đi đón nó.”
Tư Không Viêm Nghiêu hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, đem cằm lún phún râu cọ cọ vào vùng da cổ non mịn trơn nhẵn lộ ra ngoài cổ áo của cậu, “Ừ, chiều ba anh sẽ đến.” Vừa nãy anh mở điện thoại ra xem đã thấy tin nhắn anh trai gửi tới.
Sợ ngứa rụt rụt cổ, Ô Thuần Nhã cúi người súc miệng, “Anh như thế em rửa mặt kiểu gì!” Người này cứ bám dính như sâu róm ấy.
Tư Không Viêm Nghiêu nằm úp lên lưng cậu, bị động tác cúi người của cậu tác động, cặp mông cong vểnh đầy đặn vừa vặn ma sát lên dục vọng của anh.
Buổi sáng đàn ông đều thực có tinh thần, cho nên Ô Thuần Nhã cảm giác được có thứ gì cương cứng đang đỉnh lên mông mình.
“Sáng ra anh lại phát cái quái gì tình hả!” Quay đầu lại trừng anh, trong đầu nam nhân này không khéo chỉ toàn tinh trùng!
Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, dán lại gần hôn lên cổ Ô Thuần Nhã, hai tay cũng không an phận rờ mó.
Tay trái vói vào áo sơ mi tìm tòi, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng trắng mịn co dãn của Ô Thuần Nhã, sau đó chậm rãi chuyển qua trước ngực, xoa nắn vân vê hai viên đậu đỏ kia.
Tay phải tiến vào quần của Ô Thuần Nhã, từ từ dịch xuống, nắm lấy tiểu nhã nhã mềm nhũn kia.
Ô Thuần Nhã bị anh trêu chọc từ trên xuống dưới, ngửa đầu tựa vào lồng ngực nam nhân, híp mắt thở dốc.
“Ưm…đau…” Nam nhân khẽ đem một ngón tay đâm vào nếp uốn phía sau của cậu, khiến cậu hừ nhẹ một tiếng.
Ngậm vành tai cậu cắn mút, Tư Không Viêm Nghiêu dùng bàn tay to dày nhẹ nhàng trấn an tiểu nhã nhã đã muốn đứng lên, “Bảo bối, thả lỏng.”
Ô Thuần Nhã cắn răng, anh nói thì đơn giản lắm, nếu có thể dễ dàng thả lỏng như vậy chẳng lẽ còn cho cậu đi làm thụ chắc! Nhưng lúc này cậu cũng hết cách, nam nhân đã túm cả quần dài lẫn quần lót màu trắng của cậu xuống, giờ phút này cậu chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu trắng, còn phần dưới đã trống trơn hoàn toàn!
Tư Không Viêm Nghiêu bóp một ít kem dưỡng da tay để ở bên cạnh vào lòng bàn tay, chà xát hai tay để phần kem ấm hơn, sau đó chậm rãi tiến tới động khẩu nhắm chặt, tham tiến một ngón tay.
Ngón tay vừa tiến vào đã lập tức được tràng thịt nóng hầm hập bao lấy, còn không ngừng co rút mút lấy tay anh.
“Bảo bối, em thật chặt.” Tư Không Viêm Nghiêu có chút kích động, thân thể này là thứ hoàn mỹ nhất anh từng thấy, có thể mang đến cho anh khoái cảm tuyệt vời nhất.
Ô Thuần Nhã xấu hổ gắt gao nhắm mắt lại, bị nam nhân đè thắt lưng nhoài về phía trước bồn rửa tay, nhẹ giọng rên rỉ.
Tư Không Viêm Nghiêu hết lòng vì cậu khuếch trương, ba ngón tay đã có thể thuận lợi ra vào nơi dũng đạo ấm áp kia, anh rút ngón tay, đem thứ đã sớm trướng đến phát đau, nộ khí đùng đùng dựng thẳng của mình đâm vào động khẩu bởi vì ngoại vật rời đi mà khẽ co rút, nhẹ nhàng nghiền nát.
“Bảo bối, ngẩng đầu.”
Ô Thuần Nhã bị anh gây sức ép lúc tiền hí mà sắc mặt phiếm hồng thở dốc, nghe được tiếng nam nhân liền mờ mịt ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hai người trong gương.
“Anh muốn chết hả!” Xấu hổ buồn bực quay đầu rống nam nhân, cậu mắc cỡ đến cổ cũng đỏ bừng.
Nam nhân thấp giọng cười, thẳng lưng, tiến mạnh vào.
“A!” Ô Thuần Nhã bị anh bất ngờ đâm mạnh vào ngẩng đầu hét một tiếng, tuy rằng không đau, nhưng nam nhân thực sự quá lớn.
“Chậm…..chậm một chút……A……..” Hai tay bám lấy bồn rửa ngọc thạch, cậu cố kiềm nén không rên thành tiếng.
Hai tay đè lại thắt lưng muốn né tránh, nam nhân làm như không nghe thấy dùng sức đâm lộng.
Hai người ở trong toilet chật hẹp vận động gần ba mươi phút, Tư Không Viêm Nghiêu mới gầm nhẹ một tiếng phun tinh hoa vào nơi ấm áp ẩm ướt kia.
“…” Ô Thuần Nhã nhíu mày trừng mắt lườm nam nhân một cái.
Tư Không Viêm Nghiêu nháy mắt nhịn xuống, “Khụ, nhịn không nổi.”
“……”Nếu không phải lúc này Ô Thuần Nhã lưng eo chân mềm nhũn, nhất định sẽ một cước đạp chết anh.
“Đừng tức giận, anh giúp em lấy ra.” Mang theo ý tứ lấy lòng, anh ôm thắt lưng cậu.
“Ừ.” Cậu thực sự là lười cử động.
Nam nhân sung sướng vươn tay cởi hết quần áo hai người ra, đến khi giúp Ô Thuần Nhã tắm lại không nhịn được mà hóa sói, bổ nhào về phía cậu.
Kết cục Ô Thuần Nhã dáng vẻ bị người ta hung hăng chà đạp, trên cổ cũng bị nam nhân cắn vài cái ra dấu vết, cậu đẩy anh ra, trừng mắt, “Cút xa một chút!”
Tư Không Viêm Nghiêu cười cười lại gần mặt quần áo cho cậu, vẻ mặt ăn uống no đủ hết sức vừa lòng thỏa mãn.
“Ngoan nào, mặc quần áo.”
Ô Thuần Nhã nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh liền hận đến ngứa răng, nhưng lúc này cậu thực không đủ sức lực gây sự với nam nhân, cho nên đành phải nhấc chân nhấc tay để anh săn sóc giúp cậu mặc quần áo. Trong lòng còn tự an ủi chính mình, “Có thể để đại gia Tư Không Viêm Nghiêu anh tuấn ngang ngược ngông cuồng bá đạo giúp mình mặc quần áo cũng coi như kiếm lời, bao nhiêu người cầu còn không được đâu!”
Tay chân vụng về mặc quần áo cho cậu, Tư Không Viêm Nghiêu chậc chậc lưỡi, phun một câu, “Còn phiền toái hơn cả cởi quần áo.”
“………”Hiện tại Ô Thuần Nhã đến cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.Quá đáng giận mà!
=== ====== ====== ====== ====== =====
Màng kịch thứ nhất :
Đây là chuyện xảy ra khi Ô Thuần Nhã mang Bánh Bao rời nhà trốn đi, vào ngày thứ ba ở thôn sinh thái.
Ngày đó trời mưa, Bánh Bao nhờ Phụ thân bế hai bạn thỏ trắng vào phòng làm bạn với mình.
Dưới đây là đoạn đối thoại giữa Bánh Bao và hai bạn thỏ :
Bánh bao : Thỏ à, cậu trắng thiệt đó! ⊙▽⊙
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, cậu béo thiệt đó! >▽<
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, nhìn cậu có vẻ nhiều thịt thiệt đó! ˋ▽ˊ
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Thỏ à, thịt của cậu trông có vẻ ngon thiệt đó! (﹃)
Bạn thỏ : …
Bánh bao : Phụ thân, buổi tối chúng ta ăn món thỏ hầm được không ạ! (﹃)
Ô Thuần Nhã : …
Bạn thỏ : …
Ở trong lòng bánh bao, không trả lời chính là đồng ý.
/116
|