Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh

Chương 23: Đối Đầu (1)

/24


“Cóc cóc”

Bàn tay thanh mảnh gõ nhẹ lên mặt bàn làm cho Tây Nhược Hi vốn đang chăm chú vào tài liệu trên tay ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt là gương mặt thanh tú của Linda đang nở nụ cười nhìn cô.

-Cô bé, đi ăn trưa với “anh” không?

Tây Nhược Hi bật cười. Cô gái này hầu như mỗi lần mở miệng nói gì đó lại y như rằng làm cô phải bật cười. Cô nhìn quanh mình, những người còn lại ai cũng trưng ra bộ mặt nghiêm túc hành chính chỉ riêng cô gái tên Linda này lúc nào cũng nở nụ cười như hoa.

-Vâng ạ!

- Làm xong rồi đúng không?

Linda chợt mở hai phiến môi anh đào, nhìn cô nói một câu không đầu không đuôi. Thoạt đầu, Tây Nhược Hi chẳng hiểu gì cả, nhưng khi thấy Linda gõ nhẹ vào tập hồ sơ trên tay cô liền nở nụ cười thanh khiết trả lời.

-Dạ.

-Chị biết mà.

Tây Nhược Hi khó hiểu nhìn Linda nhưng chỉ nhận được nụ cười khó hiểu từ cô nàng. Linda nhìn cô, chỉ cười nhẹ rồi kéo tay cô.

-Đi thôi.

Tây Nhược Hi cũng không hỏi gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn. Khi cầm tập tài liệu, bên ngoài bìa có ghi “Bản thiết kế bộ sưu tập mùa đông”, trong đáy mắt lướt qua một vài suy tính rồi biến mất trước khi người khác nhìn thấy. Cô cười nhẹ rồi cất tài liệu vào ngăn bàn, đứng dậy đi cùng với Linda xuống nhà ăn. Ngay một khắc cô quay lưng lại, một ánh mắt băng lãnh sắc bén đuổi theo bóng lưng vô đang khuất xa dần.

"Tài liệu của tôi... Tài liệu của tôi biến mất rồi!"

Tây Nhược Hi thét lên, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt nhìn sang, cả những người đang đi ngoài hành lang cũng dừng lại ngó vào bên trong phòng thiết kế xem náo loạn.

Linda mặt biến sắc nhìn Tây Nhược Hi, nhanh chóng rời bàn làm việc của mình đi đến bên bàn làm việc đang bị Nhược Hi lật tung cả lên. Sắc mặt cô tái xanh lo sợ, cả cơ thể dần dần tuột xuống mệt mỏi, lẩm bẩm the thẽ.

- Bản thiết kế... Bản thiết kế bị lấy mất rồi...

Linda cúi người an ủi Tây Nhược Hi. Tất cả mọi người cũng không đứng im xem náo nhiệt mà rất khảng khái đứng dậy tìm giúp cô. Nhưng tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm thấy chút manh mối nào. Chợt có một tiếng nói chanh chua cất lên.

- Hay là vốn dĩ cô ta chưa từng làm bản thiết kế gì gì đó, sợ trưởng phòng đuổi việc nên mới bày ra chuyện này...

Sau caah nói của cô gái, tất cả mọi người đều im lặng, mỗi người suy nghĩ mỗi khác nhưng hầu hết là theo chiều hướng xấu đối với Tây Nhược Hi. Linda tức giận lên tiếng.

- Cô thì biết cái quái gì? Nhược Hi đã hoàn thành xong bản thiết kế từ lâu rồi.

- Nghĩ ai cũng ngốc để hai người dắt mũi lừa đi chắc. Cả phòng này ai chẳng biết hai người vốn dĩ rất thân thiết với nhau.

- An Nhã Mỹ. Cô đúng là não ngắn. Chính bởi vì thân với cô ấy nên tôi mới biết cô ấy đã hoàn thành xong rồi thậm chí tôi đã đọc...

Linda chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay thanh mảnh khẽ kéo bàn tay cô. Cô cúi đầu nhìn bên cạnh mình thì thấy Tây Nhược Hi vẫn còn rất suy sụp, trong tâm hơi thắc mắc tại sao không để cô nói ta nhưng là Linda vẫn lựa chọn im lặng không nói gì vì sự tôn trọng ý kiến của Nhược Hi.

Thấy hai người họ không nói gì, An Nhã Mỹ bật cười đắc thắng kiêu ngạo.

- Sao nào? Tôi nói đúng tim đen của hai người rồi chứ gì?

- Cô...

Linda tưc giận đến đỏ mặt nhưng chưa kịp nói gì thì một thanh âm nghiêm khắc tức giận vang lên.

- Trong giờ làm lại không đi làm việc của mình lại đứng đây cãi nhau, còn ra thể thống gì nữa chứ!

Khả Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn ra bên ngoaì, những người vẫn còn đang lảng vang xung quanh để xem cuộc vui liền biết ý cúi đầu quay trở về phòng của mình. Những nhân viên trong phòng thiết kế cũng quay lại chỗ ngồi của mình, nghiêm túc làm việc tựa như chưa có gì xảy ra.

- Nhược Hi, em vào đây với chị.

Khả Ly chợt đảo mắt nhìn sang phía một góc phòng khác, đuôi mắt toát lên toan tính.

Tây Nhược Hi nhanh chóng bước theo Khả Ly vào phòng làm việc. Một vài đôi mắt tò mò nhìn theo nhưng rồi cũng bị cản lại bởi tấm mành trắng muốt.

...

Cánh cửa phòng làm việc chợt mở, Tây Nhược Hi từ tốn bước ra. Linda nhẹ nhàng đi đến, hỏi khẽ.

- Sao rồi? Chị ấy nói sao?

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là những cái lắc đầu nhè nhẹ. Linda thở dài, thầm hy vọng rằng đến buổi thuyết trình về sản phẩm mới sẽ không sao.

*****

Tại phòng hội nghị, nơi đang diễn ra buổi thuyết trình, lựa chọn sản phẩm mới cho bộ sưu tập mùa đông của Jade. Những nhà thiết kế trẻ hy vọng bản thiết kế của mình lọt vào mắt xanh của thiết kế trưởng cùng với các nhân viên cấp cao.

Tiếng vỗ tay vang dội làm sống động cả căn phòng hội nghị, từ cửa xuất hiện một thân hình mảnh khảnh ẩn lấp sau bộ tây trang thanh lịch. Khả Ly nhẹ nhàng bước lên bục cao để mở đầu buổi thuyết trình.

Sau đó là một loạt các nhà thiết kế đứng lên trình bày mẫu thiết kế của mình. Từng mẫu đều được thiết kế vô cùng tinh xảo nhưng chỉ nhìn sơ qua những cái nhíu mày của Khả Ly thì ai cũng đều hiểulà chưa có tác phẩm nào lọt vào tầm mắt xanh của "khổng tước kiêu ngạo" này.

- Tây Nhược Hi. Xin mời nhà thiết kế Tây Nhược Hi lên trình bày mẫu thiết kế.

Một hồi lâu sau, đáp lại chỉ là một mảnh tĩnh lặng. Mọi người bắt đầu âm thầm bàn tán, chỉ đề chính là "Nữ tân binh của phòng thiết kế bị người khác lấy trộm bản thảo" hoặc "Nhân viên phòng thiết kế tự biên tự diễn tạo ra màn kịch để tránh phải làm khảo sát", và voi vàn những chủ đề khác nữa.

Đôi đồng tử Khả Ly lóe lên một chút hứng thú cùng chờ mong, bàn tay trắng nõn trên bàn tăng nhanh nhịp gõ.

Chợt một thanh âm dịu dàng đạp vài tai bọn họ.

- Nếu cứ phải đợi như vậy cũng không phải là cách, còn làm xho mọi người ở đây phải trễ nải công việc của mình nữa.

Nên hay là như thế này đi, tôi sẽ thuyết trình trước, vì tôi và Nhược Hi dù sao cũng là người cuối cùng nên khi nào tôi thuyết trình xong thì đến lượt Nhược Hi, không biết như vậy có được không ạ?

Đinh Vũ Tâm nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi. Khả Ly kêu người dẫn chương trình điều gì đó. Đinh Vũ Tâm bước lên bục bắt đầu thuyết trình.

- Kính thưa quý vị, chắc hẳn mọi người cũng biết mỗi người phụ nữ trong xã hội càng ngày càng chú trọng đến vẻ đẹp bên ngoài của mình, vì ậy những đòi hỏi về giá trị và hình thức của cái đẹp ngày một tăng cao. Và tiêu chí sản phẩm mà tôi hướng đến ở đây chính là Sự khác biệt...

- Cô ấy thuyết trình thật hay!

- Phải đó, nếu mẫu thiết kế của cô ấy lại đẹp mắt nữa thì chức "học sinh" của Thiết kế trưởng sẽ về tay cô ấy.

...

Đinh Vũ Tâm loáng thoáng nghe được những lời khen ngợi đối với mình, khóe môi nở nụ cười kiêu hãnh, nhìn Tây Nhược Hi mặt không biến sắc ngồi bên dưới.

Phải, cô cũng chỉ có thể như thế này thôi Tây Nhược Hi, chỉ có thể là một kẻ thua cuộc.

- ... Tác phẩm thể hiện sự khác biệt, đơn giản nhưng lại toát lên vẻ kiêu sa của phái nữ.

Khi màn hình bật chiếu lên hình ảnh sản phẩm cùng bản mô phỏng thiết kế 3D thì hầu như tất cả mọi người đều chợt nín lặng, không gian ngưng trọng đến khó thở. Vì mẫu thiết kế mà Đinh Vũ Tâm kiêu ngạo tự hào giới thiệu kia chính là một trong những mẫu thiết kế của trưởng phòng Khả Ly! Chính sản phẩm này chính là sản phẩm đầu tay, mang cô đến với giới thiết kế trang sức. Dường như Đinh Vũ Tâm cũng không nhận thức được điều gì kì lạ, tiếp tục đọc thật to những dòng chữ in trong tập hồ sơ trên bàn. Khi cô ta lật tờ giấy sang trang mới thì cuống họng chợt cứng ngắc bởi trên tờ giấy hoàn toàn trắng trơn. Một cảm giác lo sợ chợt ùa về trong tâm trí bị cô cố chấp gạt đi, lật tung hết những trang giấy còn lại nhưng vẫn chỉ toàn là giấy trắng, trong mắt là kinh ngạc cùng lo âu tột độ.

Không thể nào! Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy những dòng chữ viết tay, những hình vẽ, Tây Nhược Hi chắc chắn không thể nào sơ suất đến thế!

- Sao vậy cô Đinh Vũ Tâm, cô không đọc tiếp nữa sao?

Giọng nói băng lãnh của Khả Ly truyền đến,

người thông minh sẽ nhìn ra được trong đó có bao nhiêu phần tức giận.

- Xin lỗi trưởng phòng... tôi... tôi mang nhầm tài liệu dự bị... Thực ra tôi... đã làm rồi... nhưng... nhưng là tôi làm trong một bản khác nữa.

Đinh Vũ Tâm lập tức hấp tấp thanh minh.

- À... vậy cũng không sao...

Cô thở phảo nhẹ nhõm nhưng chưa được yên bình thì giọng nói của Khả Ly lại một lần nữa vang lên đòi mạng.

- Nhưng chắc cô cũng có thể thuyết minh sơ lược về mẫu, cách làm và hoàn thiện, kĩ thuật khâu gia công?

- Tôi... tôi...

Đinh Vũ Tâm ấp úng, không biết nói gì.

- Tôi không làm được.

Khả Ly nghe được câu này chợt cười thật lớn, nhưng lại lạnh lẽo thấu tận xương cũng đủ thấy cô ẩn nhẫn bao nhiêu phần tức giận. Ánh mắt băng lãnh chiếu thẳng vào gương mặt đang cúi gằm người của Đinh Vũ Tâm làm cô vô thức rét lạnh.

- Tất nhiên cô không làm được rồi. Vì căn bản cô không phải là người thiết kế ra nó!

Chương Tiết Tử : Bằng Lăng Tím ... Dĩ Vãng Là Mộng Đẹp ...Mãi trôi theo yêu hận luân hồi, tương tư kiếp

Chẳng lẽ vi phạm thiên mệnh khiến mỗi người một phương

Ánh mắt nhìn nhau lần cuối nhạt nhòa

Mỏi mắt trông lên minh nguyệt xem một hồi tuyết bay

Lời thề vĩnh hằng bất diệt khắc sâu vào tim này

Đau khổ chờ đợi tam thế tình duyên

Tất cả tâm nguyện đều như khói mây

Nước Vong Tình khó phai những ảo niệm

Vượt qua cổ đạo dài vạn lý nơi hải vực

Tìm kiếm luân hồi chi cảnh

Chuyển thể chỉ mặc kiếp sau thuận theo thiên ý

Lại nắm tay nhau vượt qua tất cả.

(*)

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng kẽ lá, như làm rung động trái tim từng cánh hoa bằng lăng tím biếc, rơi …

Chiếc xe đạp nữ sinh màu hồng xinh xắn nằm gọn gàng trên bãi cỏ xanh. Dưới tàng cây bằng lăng tháng năm nở rộ, rực rỡ sắc thắm giữa cả một khoảng trời thơ mộng, một cô bé xinh xắn tầm 8 tuổi ngồi cạnh một cậu bé điển trai. Đôi mắt to tròn khẽ chớp, hàng mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Cô quay sang nhìn người con trai ngồi bên cạnh, đôi mắt híp lại tinh nghịch, đôi môi khẽ cong thành một đường cong xinh xắn.

-Dương ca ca … Nhược Hi rất … rất thích… chỗ này … nha…

-Vậy Hi nhi có muốn ngày nào cũng tới nơi này chơi không ?

-Tất nhiên … rồi.

-Được, vậy Dương ca ca chiều nào cũng sẽ chở Hi nhi tới đây chơi nhé!

-Thật … thật sao ???

Cô bé ngẩng đầu lên cao, nhìn về phía tán cây bằng lăng tím ngát, từng giọt nắng chiều rơi vào đôi mắt làm cô bé nhíu mày lại, khẽ đưa đôi tay ra bắt lấy từng đốm sáng vàng nhạt nho nhỏ trên mặt đất, bắt lấy mà sao không thể được … đôi môi chu lên bướng bỉnh. Người con trai ngồi bên cạnh thấy vậy nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sâu trong đôi mắt là cưng chìêu vô hạn. Cô bé nhỏ tiếp tục mải mê với trò chơi của mình, mải mê đến trượt chân té ngã. Người con trai lo lắng vụt dậy toan ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, vừa định trách mắng thì lại nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cô gái nhỏ trong lòng, tim chợt nảy lên thêm vài nhịp. Cô bé nhỏ thì vẫn cứ vô tư hồn nhiên cười thật sảng khoái, đôi tay vỗ vỗ thể hiện sự hào hứng.

-Dương ca … ca … Nhược Hi rất vui vẻ nha …!

-Nha đầu ngốc.

Người con trai bất đắc dĩ lắc đầu. Cô nhóc này từ khi sinh ra chính là khắc tinh của cậu. Nghe những lời nói bập bẹ khó khăn của cô làm cậu đau thắt nơi lòng ngực, giữa hai hàng mi anh tuấn chợt xuất hiện một đường rãnh bi thương.

-Dương ca… ca …

-Hửm ?

-Liệu Dương ca ca có … có … bỏ Nhược Hi không ? Giống… mọi người ấy …

-Sẽ không.

Chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt người con trai khẽ toát lên sự kiên định cùng trưởng thành tựa như một người đàn ông chín chắn. Đôi vòng tay cậu kéo nhẹ cô bé nhỏ bên cạnh vào lòng, lặp lại lần nữa với một khẩu khí sắt đá và cứng rắn hơn.

-Sẽ không bao giờ có chuyện đó!

Cô quay đầu lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cậu, cười ngây ngốc hớn hở.

-Vậy sau … này Dương ca … ca sẽ lấy Tiểu Nhược Hi… làm vợ nhé!

Người con trai hơi có phần lúng túng khi gặp phải “ lời cầu hôn “ này, dù sao thì cậu cũng chỉ mới 11 tuổi thôi. Chốc lát, đôi mắt lúng túng lại quay về vẻ kiên định như ban đầu.

-Được, Dương ca ca hứa với Hi nhi.

Cô bé vốn đang ủ rũ, nghe xong vội bật dậy, mỉm cười rạng rỡ.

-Vậy chúng ta móc tay hứa nhé. Ai không giữ lời chính là con rùa rụt đầu xấu xí, đại xấu xí.

Cậu bé đứng dậy nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô, mỉm cười dịu dàng.

-Được, Dương ca ca hứa với Hi nhi, nếu Dương ca ca không giữ lời mà bỏ rơi Hi nhi của chúng ta thì chính là con rùa rụt đầu xấu xí, đại xấu xí.

-Hi nhi …cũng hứa… với Dương ca ca … sẽ luôn …luôn ở bên Dương ca ca nhé! Hi hi …

Cô bé mỉm cười tươi tắn nhẹ nhàng, nụ cười thuần khiết không nhiễm chút bụi trần làm cho người ta có cảm giác man mác ghen tỵ, nụ cười khắc sâu vào tận trái tim người con trai trước mắt, sâu đậm đến nhói đau …

Từng cánh hoa bằng lăng tím biếc nhẹ nhàng rơi xuống không chút muộn phiền, hai đôi mắt nhìn vào nhau ,nụ cười xinh xắn đáng yêu trên gương mặt cô bé, ánh nhìn dịu dàng đầy sủng nịch của cậu bé , hai ngón tay đan chặt vào nhau là minh chứng cho lời thề ước mãi không phai nhòa …

****************************************

Làn gió mát mùa hạ thổi qua tán lá, khẽ gảy lên một khúc nhạc buồn man mác. Bông hoa bằng lăng tím biếc nương theo cơn gió nhẹ nhàng đẩy đưa rơi xuống bàn tay lạnh buốt giá của người đàn ông đứng trước cổng trường đại học. Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa như đang vuốt ve mái tóc người thương nhớ.

Từ phía xa, một bóng hình nhỏ bé thân thuộc chen lấn trong dòng người xô đẩy trước cổng trường. Cô bé của anh vẫn xinh đẹp như thế, trong sáng thuần khiết tựa như cánh Bằng Lăng năm nào, trái tim ai kia vô tình lỗi đi mất vài nhịp.

Cô gái nhanh chóng rảo bước ra khỏi cổng trường thì chợt khựng lại trước đám đông. Ở giữa đám đông là chàng trai mà cô thầm thương trộm mến suốt ba năm trung học đang khụy gối, nở nụ cười với cô, trên tay là một bó hoa Mẫu Đơn rực rỡ. Chàng trai khụy gối nơi đó, ngỏ lời tỏ tình còn cô gái thì sững sờ lúc lâu rồi cũng gật đầu e thẹn đồng ý, nở nụ cười hạnh phúc chạy đến ôm lấy chàng trai trước sự ngưỡng mộ của bao người. Tất cả mọi người hướng về họ nói lời chúc phúc, ánh mắt hâm mộ có, ghen tỵ có thậm chí... thất vọng cũng có.

Đôi trai gái vẫn luôn đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình mà không hề hay biết rằng ở một góc khuất sân trường, duới tán hoa Bằng Lăng tháng năm nở nộ, một đôi mắt đau thương vẫn luôn dõi theo hình bóng người con gái. Cánh hoa Bằng Lăng rụng rời rơi trên nền đất, là vỡ nát, là đau thương...

Đôi mắt anh nhìn về xa xăm, vô định, cố gắng nuốt trôi cảm giác đau thương đắng chát đang chắn ngang cổ họng. "Răng rắc ". Dường như chính anh cũng có thể nghe thấy thanh âm trái tim mình đang vỡ tan thành trăm mảnh. Từng dòng hồi ức nhạt nhòa tận trong thương nhớ trào dâng, xát muối lên vết thương lòng hở miệng. Nụ cười của cô, ánh mắt của cô, bóng lưng của cô ,... nhiều lắm, nhiều đến mức tưởng chừng như chạm tới được như vẫn không sao nắm bắt được. Bất giác khóe môi anh nở nụ cười bi thương ,đôi môi hé mở, phát ra âm thanh nhỏ bé, như thì thào, như kìm nén...

-Đã bao mùa bằng lăng tháng năm nở rộ rồi lại qua đi, Hi nhi, anh vẫn luôn giữ lời hứa, chỉ có em luôn là con rùa rụt cổ mãi chạy xa anh, Hi nhi, em không giữ lời hứa, vậy anh … phải làm gì đây ?

Đôi tay buông xuống nặng nề, bông hoa Bằng Lăng tím biếc nhẹ nhàng rơi xuống nhẹ nhàng, như là hư vô.

Bằng Lăng hoa, vô duyên lại hữu tình, vô tri vô thức lại cứ khắc ghi trong lòng, là chấp niệm mãi không dứt ra được. Luẩn quẩn suốt một kiếp hồng trần, đắng cay, nghiệt ngã cũng bởi một chữ " Tình ".

Hỏi thế gian kia Tình là gì

Để khắp nhân gian mãi chấp niệm

Tương nhân, tương mộng bất tương phùng...

santruyen.com

( đoạn đầu không phải là lộn xộn đâu nhé mọi người, chẳng qua ta sắp xếp kiểu nút hờ như vậy để làm tăng kịch tính cho truyện thôi, sau này chính chương này sẽ là chìa khóa gỡ nút cho các chương sau a! )


/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status