Băng Đế

Q.1 - Chương 29 - Ta Biết Ngươi Là Ai

/95


Có Nam Thiên đạo nhân cầm chân Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần và Mao Vinh phi độn về phía Bắc, hai người sợ bên Tàng Thiên Cơ có tu sĩ chặn phía trước, sau khi phi độn được một trăm dặm, liền chuyển sang phía Tây. Vừa đi, hai người vừa tung tin đồn về Lý Nghiên để hấp đãn người của Đế Đình cùng Thân gia.

Tin đồn mà Tô Phong và Mao Vinh tung ra quả nhiên có hiệu quả. Rất nhanh, mọi tu sĩ đều biết: Tội phạm truy nã Lý Nghiêm đang ở gần Quỳnh Châu Thành.

Cộng thêm Thân Nguyên bẩm cáo về Thân gia, tin tức này càng thêm chắc chắn, lập tức thu hút sự chú ý của Đế Đình, chuyển trọng điểm phong tỏa sang gần Quỳnh Châu Thành, phạm vi hàng ngàn dặm xung quanh Quỳnh Châu Thành tiến hành tìm kiếm trải thảm.

Tu sĩ trong thiên hạ, một số mang suy nghĩ xem náo nhiệt, một số mang suy nghĩ đục nước béo cò, tất cả tề tựu lại gần Quỳnh Chây Thành, nhất thời, số lượng tu sĩ gần Quỳnh Châu Thành trở nên vô cùng đông đúc.

Sự tình phát triển, quả nhiên đúng như Tô Phong dự liệu, hắn cùng Mao Vinh, tiếp tục đi về hướng Bắc.

Mặc dù Đế Đình đã chuyển trọng điểm phong tỏa sang Quỳnh Châu Thành, nhưng hai người vẫn không lơi là cảnh giác, mỗi ngày đều uống thuốc biến hình rồi mới lên đường, bay được hai ba ngàn dặm lại tìm một hoang sơn nào đó, bắt một con yêu thú nướng ăn.

Nghe ngóng thông tin, hai người dễ dàng vào trong một số trấn nhỏ, hai ba ngày sau, hai người đã phi độn được hơn bảy ngàn dặm về hướng Bắc, cách Hư Thiên Tông chỉ còn hơn vạn dặm.

Ngày thứ ba, hai người Tô Phong đụng phải một tu sĩ tuần tra của Thân gia, chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám, bị Tô Phong nhanh như chớp, liên thủ giết chết, ngoài ra cả quãng đường không gặp phải bất cứ vấn đề gì.

Hôm nay, Cổ Thần và Mao Vinh lại vào một trấn nhỏ, Huyền Phong Trấn, gần Hư Thiên Tông một vạn dặm, Mao Vinh không thể tiếp tục tiến lên, hai người ngồi trong một tửu lầu, cùng nhau uống rượu lần cuối, coi như cáo biệt.

Mao đệ, cạn...

Lão huynh, cạn...

Mỗi người cầm một vò rượu, tu ừng ực, Mao Vinh nói:

Tô Lão lão ca, ta chỉ có thể tiễn đệ đến đây thôi, uống xong vò rượu này, ta sẽ quay về Lam Không Sơn .

Có Mao đệ đi cùng, lão ca vô cùng cảm ơn, đây, ta kính đệ...

Tô Phong vui vẻ cười nói.

Cùng nhau cụng vò, mỗi người uống một ngụm, Mao Vinh nói:

Lần này xuất núi, việc khiến ta vui nhất là được quen lão ca, chậc, còn cả lấy ngọc quỳnh tiên nhưỡng nữa... Hôm nay từ biệt lão ca, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, được ăn thịt do lão ca nướng, ha ha...

Tô Phong nói:

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, ha ha... Theo như ta thấy, ta với đệ chắc chắn có duyên, sau này sẽ còn cơ hội tương phùng .

Mao Vinh ha ha cười, nói:

Được... Nếu như có cơ hội gặp lại lão ca, lúc đó ta nhất định sẽ đi Nhưỡng Tiên lấy thêm một ít ngọc quỳnh tiên nhưỡng, ha ha... Để cùng lão để thưởng thức.

Cổ Thần cười nói:

Nếu được như vậy thật, Mao huynh nhớ chuẩn bị thêm một phần cho Tiểu Bạch, ha ha... Nó uống ngọc quỳnh tiên nhưỡng xong, mãi chẳng thể nào quên được .

Mao Vinh cười trừ, đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, nói:

Lão ca, ta phát hiện ra một chuyện rất kì lạ .

Ờ...

Tô Phong nghi hoặc nhìn Mao Vinh!

Mao Vinh nói:

Huynh còn nhớ vị đạo sĩ xem tướng mà chúng ta gặp ở Mặc Thạch Trấn chứ?

Tô Phong gật gật đầu, nói:

Có ấn tượng!

Mao Vinh đảo mắt, nói:

Bây giờ tất cả tu sĩ đều biết thông tin Lý Nghiêm đang ở gần Quỳnh Châu Thành và đều tụ tập ở đó, vị đạo sĩ này mặc dù tu vi thấp, nhưng phải đi xem náo nhiệt mới đúng, nhưng cũng giống như chúng ta, ông ta đi về hướng Bắc, từ Mặc Thạch Trấn, đến tận Huyền Phong Trấn này .

Tô Phong gật đầu nói:

Nếu vậy, đúng là có chút kì quái! lão đệ muốn kiểm tra một chút không?

Mao Vinh lắc lắc đầu, nói:

Ta chỉ cảm thấy có chút kì quái thôi, ông ta đi đâu liên quan gì đến ta, uống xong vò rượu này ta quay về Lam Không Sơn, nghe lời sư phụ, chưa tu luyện đến cảnh giới Thần Hải cảnh thì không xuất núi .

Tô Phong nâng vò rượu, nói:

Nào, chúc Mao đệ sớm tu xuất Thần Hải, kết thành đạo thai...

Mao Vinh cũng nâng vò rượu, nói:

Lão ca cũng vậy, chúng ta cạn...

Uống xong rượu, hai người ra khỏi tửu lầu, Mao Vinh nói:

Lão ca bảo trọng, hòa thượng ta đi trước .

Tô Phong lấy ra một chiếc hộp, nói:

Trong này có mười mấy viên thuốc biến hình, đệ và Nhưỡng Tiên Các kết thù. lại lộ diện ở Hằng Châu Thành vì ta, số thuốc biến hình này, mang bên mình chắc chắn sẽ có tác dụng .

Mao Vinh nhận hộp thuốc, nói:

Đa tạ, hòa thượng đi đây...

Nói đoạn, tung phi kiếm, hóa thành một đường hào quang, bay thẳng lên trời.

Nhìn đường độn quang biến mất trên trời, Tô Phong mới thu ánh mắt.

Lão đạo sĩ tay cầm gậy trúc, trên gậy trúc treo một mảnh vải trắng, trên đề một chữ tướng , chậm rãi đi thẳng về hướng Bắc trấn.

Khóe miệng Tô Phong hơi nhếch lên, lập tức đi theo.

Sau khi đi ra khỏi trấn được trăm trượng, đạo sĩ mới ném một món pháp khí, hóa thành một đường hào quang, phi độn về hướng Bắc.

Tô Phng ngự khí bám sát đằng sau, qua hàng trăm dặm, đến một đỉnh hoang sơn, độn quang của đạo sĩ đột nhiên tan biến, đáp xuống bên cạnh một vách núi, ánh mắt hướng về phía Tô Phong.

Tô Phong chỉ cách đó hơn trăm trượng, chớp mắt đã đuổi đến, độn quang cũng tan, đáp xuống trước mặt đạo sĩ, miệng cười hớn hở tiến đến.

Tại sao ngươi lại đi theo ta?

Lão đạo lên tiếng hỏi, giọng nói có chút trầm đục.

Tô Phong cười nói:

Ta có chút hiếu kì, tại sao không đến Quỳnh Châu Thành góp vui, Quỳnh Châu Thành ở phía Nam, còn ngươi thì lại đi về phía Bắc?

Chuyện ở Quỳnh Châu Thành, liên quan gì đến ta?

Lão đạo sĩ trầm giọng, có chút không vui.

Tô Pho0ng nhìn chằm chằm lão đạo, cười nói:

Ta biết ngươi là ai!

Ta chỉ là một đạo sĩ xem tướng già sắp chết mà thôi .

Lão đạo không đổi sắc mặt, nói:

Trừ phi ngươi muốn tìm ta xem tướng .

Xem tướng?

Tô Phong cười nói:

Cả quãng đưỡng ta gặp ngươi vô số lần, nhưng chưa từng thấy ngươi xem tướng cho ai, ha ha... Nhưng, ngươi có thể xem cho ta, tướng ta thế nào?

Lão đạo dừng ánh mắt trên mặt Tô Phong, nói:

Ta thấy ngươi có nạn máu me, mệnh không dài, nếu như bớt quản chuyện người khác, có lẽ sẽ tránh được kiếp nạn!

Tô Phong lắc đầu nói:

Ta nói tướng thuật của ngươi hơi bị kém đấy, còn chẳng bằng ta, ta nói có đúng không? Lý Nghiêm!

Ngươi nói cái gì?

Lão đạo biến sắc, giật mình nói.

Tô Phong cười nói:

Không cần phủ nhận, tất cả tu sĩ đều đến Quỳnh Châu Thành góp vui, chỉ có ngươi là đi về hướng Bắc, hắc hắc, chứng tỏ ngươi biết thông tin đó là giả .

Sắc mặt lão đạo hồi phục lại vẻ bình thản, nói:

Không phải ngươi cũng đi về hướng Bắc sao?

Thông tin này là do ta truyền, ta đương nhiên biết nó là giả .

Tô Phong nói:

Đế Đình coi ta là cái bóng của ngươi, ta cũng bị Đế Đình truy nã, nên ta muốn chuyển trọng điểm phong tỏa của Đế Đình sang chỗ khác, như vậy ta mới có thể an toàn đi về hướng Bắc, không ngờ lại giúp luôn ngươi, hắc hắc....

Hừ... Ta không biết ngươi đang nói gì?

Lão đạo thản nhiên nói:

Ta chỉ là một đạo sĩ Tiên Thiên cảnh trung kỳ xem tướng bình tường, nếu như là tội phạm truy nã thì phải có Thần Hải cảnh tu vi mới đúng .

Tô Phong cười nói:

Tiên Thiên cảnh trung kỳ? Ha ha... ngươi thấy tu vi của ta ở cảnh giới nào?

Nói đoạn, Tô Phong không ngừng khống chế Tiên Thiên chân khó của mình, lúc thì ở Tiên Thiên cảnh nhất tầng, lúc thì ở Tiên Thiên cảnh nhị tầng, đột nhiên lại đến Tiên Thiên cảnh lục tầng, cuối cùng, một chút Tiên Thiên chân khí cũng không có, giống như người bình thường.

Lão giả sắc mặt hơi biến, nhìn Tô Phong, ánh mặt lộ vẻ lạnh lẽo.

Tô Phong chẳng coi ánh mắt lạnh lẽo đó ra gì, nói:

Thân là một trong cửu đại tu tiên thế gia, sao có thể không biết bí pháp ẩn giấu tu vi chứ? Nếu như ngươi không biết ẩn giấu tu vi, không biết thay đổi tướng mạo, không biết uống đơn dược ngay cả thần thức cũng không thể phát hiện thì ngươi sao có thể trốn được khỏi sự truy bắt của Tàng gia mấy tháng nay?

Ta... đoán có đúng không?

Tô Phong tiền lên trước một bước, ha ha cười:

Ha ha ha ha... đột nhiên, lão đạo bật cười điên cuồng, bỗng chốc trở nên vô cùng lanh lẹ, một đường thần quang quét qua Tô Phong, nói:

Tiểu tử, ta mới xem bói cho ngươi, ngươi có nạn máu me, bớt quản chuyện người khác đi thì mới thoát được kiếp nạn này, xem ngươi không phải là người ngu ngốc, tại sao lại tự tìm đến cái chết? Nếu như ngươi đã biết nhiều như vậy thì chuẩn bị chịu chết đi...

Giọng nói già nua bỗng chốc trở nên trẻ trung, cuối cùng hắn cũng chịu thừa nhận mình là Lý Nghiêm.

Lý Nghiêm là tu sĩ Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ, Tô Phong nhưng là Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, nhưng hắn đã áp chế tu vi nên người ngoài nhìn vào chỉ có Tiên Thiên cảnh hậu kỳ. Lúc nãy Lý Nghiêm dùng thần thức quét qua, gần đây không có tu sĩ nào khác, sát cơ đột nhiên xuất hiện.

Tô Phong nhún vai, nói:

Sao phải giận như vậy? Ta cũng có thù với Đế Đình, chi bằng chúng ta liên thủ, ta chỉ muốn biết, bên trong mật địa Lý gia, rốt cục giấu thứ gì? Mà có thể khiến Tàng gia ra tay mạnh như vậy, không tiết công huyết tẩy toàn bộ Lý gia?

Nhắc đến chuyện Lý gia bị Đế Đình huyết tẩy, hai mắt Lý Nghiêm lập tức lóe lên hai đường hồng quang, có vẻ rất phẫn nộ.

Lý Nghiêm nói:

Tất cả những kẻ muốn tham lam bảo tàng Lý gia, đều phải chết...

Tô Phong cười lạnh, nói:

Nói đùa, dù ngươi đã có được thứ trong mật đại Lý gia cũng không phải đối thủ của Đế Đình, bảo tàng Lý gia nếu như lợi hại như vậy, sao lại bị Đế Đình tiêu diệt? Chi bằng giao cho ta, để ta đối phó với chúng, như vậy có thêm vài phần hi vọng .

Tô Phong mặc dù miệng thì cười, nhưng tủ diễm băng viêm đã nằm trong lòng bàn tay, hơn nữa, tập trung toàn bộ tinh thần, chuẩn bị đối diện với công kích của Lý Nghiêm bất cứ lúc nào.

Những lời Tô Phong nói, quả nhiên khiến Lý Nghiêm thẹn quá thành giận, quát lớn:

Câm miệng .

Nói đoạn, Lý Nghiêm đột nhiên chỉ về phía Tô Phong, một tòa tháp nhỏ mau vàng bất ngờ bay ra, tháp nhỏ đón gió nở ra, hóa thành một tòa tháp cao chục trượng, kim mang bạo trướng, trực tiếp chụp xuống đầu Tô Phong.

Tòa kim tháp này, là pháp bảo tiêu chí của Lý gia, tên gọi Trấn Thiên Tháp, là một món pháp bảo vô cùng lợi hại, nếu như bị Trấn Thiên Tháp chụp trúng, cho dù là tu sĩ Thần Hải cảnh, cũng khó chạy thoát.

Tô Phong luôn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, bảo tháp vừa xuất hiện, trên lưng Tô Phong lập tức xuất hiện một chiếc áo choàng màu đen, thân thể hơi động, tốc độ bạo tăng, nhoáng một cái đã thấy xuất hiện cách đó mười trượng, Trấn Thiên Tháp đến rất nhanh, Tô Phong vừa rời đi, binh... một tiếng đã thấy rơi xuống mà hắn vừa đứng.

Tô Phong hai tay kết ấn trong nháy mắt, nói:

Nghe nói Lý gia là hậu duệ của Bảo Tháp Thiên Vương, một trong thiên đình tứ đại thiên vương thời kì Thái Cổ, ha ha... không biết nếu Bảo Tháp Thiên Vương biết được tình hình hiện tại của Lý gia thì có giận đến đội mồ sống dậy không nhỉ?

Tiểu tử muốn chết...

Lý Nghiệm giận đến hai mắt đỏ ngầu, bị Tô Phong kích thích, càng giận hơn, đồng thời có vài phần kinh ngạc, mặc dù chuyện Lý gia là hậu duệ của Bảo Tháp Thiên Vương không phải bí mật gì lớn, nhưng số người biết rất ít, nhìn bộ dạng Tô Phong, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể biết được truyền thuyết thời kì Thái Cổ?

Trấn Thiên Tháp bật lên, Lý Nghiêm vung tay về phía Tô Phong, Trấn Thiên Tháp tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều lần, chụp xuống Tô Phong.

Tô Phong đẩy về phía trước, Băng ấn bay về phía trước, bắn đến trước mặt Trấn Thiên Tháp, Tô Phong bây giờ tu vi Bồi Nguyên kỳ, sử dụng Băng ấn , công kích lực nâng cao rất nhiều, ngay cả tu sĩ vừa mới vào Kim Đan kỳ cũng khó chống đỡ.

Ngay lập tức tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm mét đều đóng băng, bao gồm cả Lý Nghiêm cùng trấn thiên tháp.

Lý Nghiêm bị Tô Phong dùng một chiêu miểu sát.


/95

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status