Ồ!” Lâm Hiên thất thanh kinh hô. Pháp lực ngừng truyền vào song mục thì vách núi trước mắt lại khôi phục như ban đầu.
Tiếp theo hắn thi triển Thiên Nhãn Thông cũng có hiệu quả tương tự, tựa hồ hai loại bí thuật này đã dung hợp hoàn mỹ, có hiệu quả xuyên thấu rất mạnh. Cũng như Bích Huyễn U Hỏa trải qua đủ ma luyện, rốt cục lột xác biến thành Tam Sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Sau khi dung hợp, thi triển bí thuật Linh Nhãn không chỉ dễ dàng hơn trước mà uy lực bạo tăng gấp bội.
Vách núi trước mắt dày tới cả dặm mà có thể xuyên qua, sau này gặp huyễn thuật cũng không cần lo lắng.
Đương nhiên vui mừng nho nhỏ này không làm Lâm Hiên quên đi tu luyện. Mỗi ngày hắn đều tiếp tục phục dược đả tọa.
Tiếp tục ăn Kỳ Lân Quả khiến độ cứng thân thể chậm rãi gia tăng. Cũng không quên tu luyện Long Tượng Phục Ma Công, khí lực cũng gia tăng từng điểm từng điểm.
Thời gian trôi như nước, thu đi đông đến. Hoa nở khoe sắc, lá rụng cho mầm mới nhú.
Cánh của động phủ kia chưa từng mở ra. Bốn phía bám đầy bụi bặm, nhìn qua như một ngôi cổ mộ đã bỏ hoang từ lâu.
Cũng không biết đây là chỗ hoang vắng nào, cộng thêm với huyễn trận. Từ khi Lâm Hiên đến đây thì nơi này chưa từng có người quấy rầy qua.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua hai trăm năm!
Sáng sớm một ngày nọ, khi vầng thái dương ửng đỏ vừa mới nhô khỏi mặt biển. Bốn phía quanh tiểu đảo còn tràn ngập sương mù nồng đậm, những con chim biển dậy sớm bay lượn khắp tầng trời gần mặt biển, thỉnh thoảng lao xuống nước bắt tôm cá.
Toàn bộ tiểu đảo đang tường hòa sương sớm thì dị biến chợt nổi lên. Bầu trời trong sáng chợt tốt đen một cách quỷ dị, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy nhiên rất nhanh vầng thái dương lại ló ra.
Bầu trời lại lần nữa sáng lên, mấy chục dặm quanh tiểu đảo chợt xuất hiện vô vàn quang điểm ngũ sắc.
Thiên Địa Nguyên Khí!
Chợt cương phong thổi đến một vùng mây đen. Thiểm điện lôi minh như cuồng xà loạn vũ trên bầu trời. Ngoài khơi cũng bốc lên những cơn sóng lớn ngập trời.
Một lát sau, những quang điểm ngũ sắc tụ lại thành một cơn lốc chu vi tới mấy trượng, thổi qua quét lại chung quanh ngoài khơi.
Chim cá cùng toàn bộ sinh linh ở gần đều bị cơn lốc cuốn vào. Nó còn hấp thu thiên địa linh khí từ trong nước biển, thể tích càng trở nên khổng lồ liền trời tiếp đất.
Trong cơn lốc còn vang vọng ra tiếng vù vù, cuối cùng ầm ầm thổi tới Thúy Tâm đảo. Thanh thế như muốn thổi bay cả đảo nhỏ này.
Nhưng đúng lúc này, tại ngọn núi có động phủ của Lâm Hiên chợt phóng lên cao một cột sáng rất lớn, vặn vẹo một trận thì biến thành một cái đầu khổng lồ, mặt mũi giống hệt như Lâm Hiên nhưng hình thể quả thực không khác một ngọn núi nhỏ.
Rống!
Cái đầu khổng lồ đột nhiên mở miệng, rít gào một tiếng khiến đất rung núi chuyển, ngoài khơi lại nổi lên sóng dữ ngập trời. Theo sau một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.
Chỉ thấy cái đầu mở miệng hút một cái, lại đem cơn lốc có lực phá hoại cực đại kia nuốt vào.
Cái miệng khổng lộ vặn vẹo một trận, theo sau mắt nó lồi ra. Cả đầu lâu cũng biến thành màu đỏ, phảng phất như bị thiên địa nguyên khí công phá bên trong.
Nhưng chỉ sau một chút thì nó lóe lên, liền chìm vào ngọn núi.
Dị tượng thiên địa chưa kết thúc, thiểm điện cùng gió lốc không ngừng hoành hành khắp nơi. Thậm chí nửa canh giờ sau, thiên địa nguyên khí lại lần nữa hóa thành một cơn lốc.
Cả quá trình lại diễn ra tương tự.
Đến lúc xế chiều, khi vầng thái dương sắp lặn thì tất cả dị tượng lại khó hiểu biến mất.
Sắc trời khôi phục vẻ trong xanh, ngoài khơi tiểu đảo lại lần nữa trở nên yên ả. Nếu không phải trên mặt biển có vô số xác tôm cá cùng chim biển thì tựa như chưa có gì phát sinh qua.
Oanh!
Thanh âm cổ xưa hậu trọng truyền vào tai, cửa động đóng đã hai trăm năm rốt cục hé mở. Một thiếu niên thân mặc thanh y chậm rãi đi ra.
So với hai trăm năm trước thì dung mạo hắn không mảy may thay đổi, tuy nhiên khí chất lại càng trầm ổn, giơ tay nhấc chân mơ hồ mang theo một sức mạnh cường đại lớn lao.
Lâm Hiên nhìn bàn tay của mình thì khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Hiện tại hắn đã tiến giai Ly Hợp trung kỳ. Pháp lực toàn thân tăng mạnh quá mức, còn chưa thể khống chế được hoàn toàn.
Ngẫm lại hai trăm năm Lâm Hiên cũng cười khổ không thôi. Tu luyện nào có thuận lợi như tưởng tượng. Cứ chín ngày hắn nuốt phục một viên Ngọc Linh đan, phương thức tu luyện này có thể nói xa xỉ tới cực điểm.
Cho dù Tân Nguyệt Công chúa có phụ thân là Tán tiên làm chỗ dựa cũng không hơn gì hắn ở điểm này.
Tốc độ tu luyện ban đầu còn nhanh, về sau lại gặp bình cảnh khúc chiết không ngừng. Cũng may dựa vào đan dược nghịch thiên, cuối cùng hắn đã thành công tiến giai Ly Hợp trung kỳ.
Ngẫm lại hắn ở nơi Linh giới linh khí sung túc, nuốt phục một lượng lớn đan dược mà tu luyện còn gian nan như vậy, ngày xưa Như Yên tỷ tỷ cùng Vọng Đình Lâu tu hành tại Nhân giới thì không biết khổ cực đến mức nào.
Bộ dáng Lâm Hiên vô vàn cảm khái.
Sau một lúc thì toàn thân chợt lóe thanh quang bay vút về phía trước. Thêm một tuần trà, hắn liền xuất hiện gần ở một tiểu đảo xa không biết bao nhiêu vạn dặm. Hắn tới chỗ này là muốn thử xem thần thông hiện tại của mình tiến tới đâu.
Độn quang Lâm Hiên vừa chậm thì trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, tiểu đảo hoang vu này linh khí rất loãng nhưng lại có người. Không phải tu tiên giả mà là phàm nhân thế tục.
Lâm Hiên thở dài, trong mắt tu tiên giả thì phàm nhân như con kiến hôi nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Hắn đang muốn rời đi thì một một trận kinh hô truyền vào tai.
Chỉ thấy một nam một nữ thanh niên chừng hai mươi, mặt mày vui mừng lại có chút lo lắng đang không ngừng vẫy tay gọi hắn.
Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên, phàm nhân vốn rất sợ tu sĩ hỉ nộ vô thường. Bọn họ kết giao cùng tu tiên giả tất nhiên có chỗ tốt, nhưng rốt cuộc là phúc hay họa thật khó nói.
Cho nên trừ phi là muốn nhờ Tiên thuật ngăn cản yêu thú hoặc thiên tai, cả đời phàm nhân cũng không muốn qua lại cùng tu tiên giả.
Lúc này đối phương lại chủ động gọi hắn. Mới đột phá bình cảnh nên tâm tình Lâm Hiên rất tốt. Liền thu liễm độn quang hạ xuống đi.
Hai phàm nhân thấy hắn thì vội quỳ xuống liên tục dập đầu, tiếng y phục phần phật không ngừng truyền vào tai.
Được rồi, không cần như thế, các ngươi gọi ta có chuyện gì?
Tiên sư, chúng ta thuộc Thương Hải tộc, hiện tại đang gặp phải họa diệt tộc. Còn thỉnh tiên sư trượng nghĩa xuất thủ, nhất định toàn tộc chúng ta sẽ vô cùng cảm kích. Cung phụng bài vị trường sinh cho người Thanh âm trầm thấp của nam tử truyền vào tai, trên mặt đầy vẻ bi thương lẫn sợ hãi.
Lâm Hiên thở dài, ngẫm lại năm xưa hắn cũng chỉ là phàm nhân không có linh căn mà thôi. Hơn nữa phụ mẫu mất sớm, càng thấm thía những khó khăn nơi nhân gian.
Không cần gấp, ta hỏi ngươi, là gặp Yêu thú sao?
Vãn bối cũng không rõ nữa Nam tử trẻ tuổi ngơ ngác nói.
Cái gì? Lâm Hiên kinh ngạc rồi nhíu mày.
Tiên sư, người không nên tức giận, ca ca của ta vốn ngây ngốc. Còn thỉnh tiên sư tới làm khách trong thôn chúng ta, trưởng lão nhất định bẩm cáo rõ ràng Một thanh âm dịu dàng truyền vào tai, thiếu nữ kia ở bên kia vội giải vây cho huynh trưởng.
Được rồi! Lâm Hiên gật đầu, khổ tu hai trăm năm không gặp qua người, tới thế tục giúp phàm nhân coi như là tích một phần âm đức.
Vì vậy dưới sự cung kính dẫn đường của hai huynh muội, Lâm Hiên đi tới trong thôn bọn họ.
Nói là thôn nhưng quy mô không thua gì một thành thị nhỏ, nhân khẩu phàm nhân có tới mấy vạn.
Tới một tòa kiến trúc đẹp đẽ quý phái, hai huynh muội vội vàng đi hồi báo với trưởng lão trong thôn, tất nhiên ở đây vẫn có người chuyên phụ trách tiếp đãi tiên sư đại nhân.
Gian khách phòng này bố trí tao nhã, bốn phía đều treo những bích họa cổ kính, nơi cửa sổ còn có những kỳ hoa tỏa mùi thơm thanh nhã.
Dân trong thân đã sớm dâng trà thơm, trên bàn còn có trái cây phẩm chất tốt nhất trên đảo.
Lâm Hiên thưởng thức một chút, mùi vị cũng không tệ. Rất nhanh có tiếng bước chân truyền vào tai.
Tiên sư, tiểu nhân là Tần Trọng, có thể vào được chăng?
Ừm
Lâm Hiên khẽ gật một tiếng. Theo sau cánh cửa đẩy ra, một lão giả chừng thất tuần cung kính trước mặt hắn làm đại lễ.
Không cần đa lễ, có gì hãy đứng lên rồi nói.
Đa tạ tiên sư.
Lão giả thầm vui vẻ nhưng lại có điểm lo lắng. Khi còn trẻ lão đã từng thấy qua vài tiên sư Trúc Cơ Kỳ. Bọn họ đều là mắt cao hơn trán, hoàn toàn không để phàm nhân trong mắt. Vị tiên sư trước mắt này bình dị gần gũi như thế, có lẽ chỉ là tu tiên giả Linh Động Kỳ, có thể ứng phó nguy cơ trong thôn hay không còn khó nói.
Trong lòng suy đoán như thế nhưng lão nào dám thiếu lễ độ, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Các ngươi tìm ta là gặp phải chuyện gì?
Tiên sư, là như vậy, thời gian gần đây trong thôn chúng ta liên tục phát sinh quái sự.
Quái sự?
Không sai, các tiều phu lên Nam Sơn đốn củi vô cớ biến mất, do nghi bị mãnh thú tấn công nên chúng ta đã tổ chức đội vệ binh tới thăm dò, có điều bọn họ cũng một đi không trở về.
Trên núi nhất định là có cái gì rất đáng sợ, mặc dù chưa còn chủ động tập kích vào thôn nhưng đã khiến nhân tâm hoảng sợ. Tiếp tục như vậy khẳng định chúng ta không thể ở lại trên đảo này. Nhưng đại hải mênh mông. Chúng ta lại không thể giống như chư vị tiên sư đằng vân giá vũ, có thể dời đi đến nơi nào đây! Lão giả nói tới đây mặt mày đầy vẻ bi thương: Cho nên còn thỉnh tiên sư mở lòng từ bi. . .
Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa. Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư, người thật sự là đức phật phổ sinh bách gia, phàm nhân bọn ta không có thứ gì lọt vào mắt người. Nhưng để biểu thị lòng biết an, sẽ xây miếu mạo, lập bài vị trường sinh quanh năm đốt cao thơm cho người Lão giả đầy cảm kích nói.
Cũng không cần. Lâm Hiên phất tay một cái rồi thân hình thoáng chốc tan biến trong ánh mắt ngỡ ngàng của lão giả.
***
Đảo này diện tích khá rộng lớn, chỉ là độn thuật của Lâm Hiên quá mức thần tốc, Thoáng chốc đã tới dãy núi được gọi là Nam Sơn. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, từ chân núi nhìn lên đại sơn mênh mông bao trùm đủ loại thực vật rậm rạp, bên trong tỏa ra một luồng tức khí thần bí đáng sợ như ẩn tàng loài ác ma nào đó.
Thân hình Lâm Hiên chớp động, đã tiến vào đến trong.rừng rậm. Được một khoảng thì hắn dừng lại phát ra thần thức dò xét.
Rất nhanh liền có thu hoạch, thân hình hắn chợt lóe bay qua bên trái.
Mấy bộ hài cốt hiện trong tầm mắt, trên y phục cũng bị trăm ngàn lỗ thủng, bên cạnh còn một số vũ khí. Có lẽ là đám vệ binh trong thôn đến đây điều tra.
Xem hiện trạng tử thi thì không giống chết trong miệng mãnh thú hoặc Yêu Tộc.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà bay vút ra cuốn lấy một bộ hài cốt.
Quan sát bên ngoài chưa đủ, hắn đem pháp lực truyền vào hai mắt thi triển Thiên Phượng Thần Mục, tròng mắt biến thành màu bạc. Lần này hài cốt lộ ra những điểm khác biệt.
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc. Theo sau đưa tay chống cằm suy nghĩ. Đã có nhận dạng về hung thủ. Nhưng trên điển tịch có nói thứ này đã tuyệt diệt ở Đông Hải Tu Tiên Giới từ thời thượng cổ.
Một chút chần chờ, Lâm Hiên tiếp tục bay vút vào sâu trong rừng rậm. Nếu đúng hung thủ là thứ nọ, đám phàm nhân ở trên đảo này quả thực không khác sống trên miệng núi lửa sắp phun trào mà không hay biết.
Rất nhanh Lâm Hiên lại phát hiện thêm mấy bộ hài cốt. Hẳn là thôn dân đốn củi đã mất tích. Hắn cẩn thận xem xét di hài thì hai hàng mi càng nhíu chặt.
Kiến Huyết Hỏa! Chẳng lẽ thật sự là loại ma trùng này?
Lâm Hiên thầm nói. Kiến Huyết Hỏa được giới thiệu trên Ngự Linh tâm đắc. Cũng là man hoang kỳ trùng như ong Ngọc La nhưng bài danh rất thấp ở hàng cuối.
Nếu chỉ là một con kiến Huyết Hỏa. Một đệ tử Linh Động Kỳ có pháp khí tốt một chút cũng dễ dàng đối phó.
Ma trùng này chuyên cắn nuốt huyết nhục phàm nhân cùng dã thú, đối với tu tiên giả thì không gây được nguy hiểm gì lớn
Tuy nhiên nếu số lượng của chúng đạt tới mấy chục vạn, mấy trăm vạn, hơn một ngàn vạn. Thậm chí đạt tới trăm triệu phô thiên cái địa, khi đó dù là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh. Số lượng nhiều hơn nữa liền có thể uy hiếp đến lão quái vật Động Huyền Kỳ.
Mà sức sinh sản của kiến Huyết Hỏa là đáng sợ nhất trong các loài ma trùng đã biết.
Thời thượng cổ cũng có tu sĩ khu sử kiến Huyết Hỏa, chỉ là sau này loại ma trùng này lại tuyệt tích một cách khó hiểu tại Đông Hải Tu Tiên Giới.
Thật không ngờ một tiểu đảo sinh sống của phàm nhân, nơi không chút linh khí có lại có loại ma trùng này.
Bình tâm mà nói, Lâm Hiên cũng có điểm khẩn trương. Nếu số lượng Huyết Hỏa Kiến quá nhiều, đừng nói phàm nhân trên đảo mà ngay cả hắn cũng rơi vào nguy hiểm.
Bất quá nếu thu phục được chúng thì chỗ tốt không cách nào hình dung, tóm lại xứng đáng để mạo hiểm một lần.
Ý niệm xoay chuyển, Lâm Hiên tiếp tục đi vào sâu trong rừng rậm.
Ông!
Đột nhiên một trận tiếng kêu quỷ dị truyền vào tai, dải đất tơi xốp đột nhiên giống như suối phun lên cao.
Nổi lên giữa không trung là những tầng đất ngăm đen, còn lẫn một số hạt cát đỏ như máu, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Huyết Hỏa Kiến!
Lâm Hiên không kinh mà hỉ, tâm niệm vừa động đã đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, hóa thành một vầng sáng xanh mênh mông bao phủ toàn thân.
Ngay sau đó những hạt cát màu đỏ dường như sống lại. Chúng hóa thành những con phi trùng cỡ ngón tay cái, như sóng triều màu máu cuồn cuộn hướng về Lâm Hiên.
Chừng có hơn nghìn con xuất hiện đầy trời, vẫy cánh chấn động không gian, tạo ra những đóa hỏa diễm nhỏ. Chúng còn ở một bên còn cắn xé không thôi, đáng tiếc Lâm Hiên còn không để công kích như vậy vào mắt.
Bàn tay hắn được một đoàn linh quang bao phủ hung hăng vồ tới, đem mấy chục con Huyết Hỏa Kiến nắm lại.
Linh quang chợt lóe, một quang cầu đường kính hơn tấc hiện ra đem đám kiến bay này giam cầm, sau đó hắn mới quan sát thật kỹ.
Quả nhiên đúng vậy, hiện tại có thể khẳng định mười phần!
Trong Ngự Linh Tâm Đắc có nói. Loại kỳ trùng này thiên sinh tàn bạo, thích cắn nuốt huyết nhục sinh linh.
Đáng tiếc này trong cả ngàn con phi trùng này không có kiến chúa. Tuy là man hoang kỳ trùng nhưng chúng cũng có kết cấu tổ chức phân tầng giống như các loài kiến thế tục.
Chỉ có kiến chúa mới có thể sinh sản. Muốn sai sử loài kỳ trùng này thì phải tìm được nó. Kiến thợ cùng kiến binh bình thường đều không có tác dụng.
Ý niệm lưu chuyển, thanh hà trên người Lâm Hiên cuốn qua, tất cả Huyết Hỏa Kiến đều mất tung mất tích.
Hắn tiếp tục đi vào sâu trong rừng rậm. Lần này tốc độ chậm hơn rất nhiều, cơ hồ dùng thần thức tìm tòi từng ngọn cỏ tấc đất, không buông tha dấu vết gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau Lâm Hiên đã đi tới một sườn núi. Vách núi được bao trùm bởi một tầng dây leo, nhìn qua không có gì khác thường.
Tuy vậy trong mắt chớp động ngân quang. Lâm Hiên nâng tay bắn ra một cột sáng cỡ cánh tay hài nhi.
Oanh!
Đám dây leo bao phủ trên vách núi hóa thành hư không, lộ ra một sơn động sâu thăm thẳm. Lâm Hiên không chút do dự bay vút vào.
Phía sau sơn động thông ra một động thiên được bao phủ bởi bốn vách núi dựng đứng. Là một hạp cốc nho nhỏ, phóng tầm mắt có thể thấy tất cả, nhưng trong này không có động vật gì khác.
Chẳng lẽ tìm lầm địa phương? Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ nghi hoặc. Từ dấu vết dọc đường thì Huyết Hỏa Kiến bay ra địa phương này.
Do dự một chút, Lâm Hiên khoanh chân ngồi nhắm hai mắt, dường như muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thời gian chừng một bữa cơm thì đột nhiên hắn mở mắt, không gian cách hắn mấy chục trượng chợt dao động quỷ dị, một con Huyết Hỏa Kiến chợt hiện ra.
Ồ. . .
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Dao động không gian kia phi thường mơ hồ, chẳng qua hắn khẳng định mình không hề nhìn lầm.
Chỉ là một con Huyết Hỏa Kiến nhưng hung hãn không sợ chết, cảm nhận được khí tức sinh linh thì lập tức hung tợn đánh tới Lâm Hiên.
Lấy trứng chọi đá, đương nhiên nó bị Lâm Hiên dễ dàng bắt vào trong tay. Hắn ngưng mắt quan sát thì giống hệt những con Huyết Hỏa Kiến ở ngoài.
Sau đó Lâm Hiên ngẩng đầu, nhìn địa phương mà nó vừa mới xuất hiện thì trầm mặc không nói.
Trong mắt chớp động ngân quang, lại lần nữa thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Không gian hư vô dưới tròng mắt màu bạc của hắn thì chợt lộ điểm khác biệt.
Sau một lúc lâu, ngân quang trong mắt Lâm Hiên chợt tắt, lại lấy tay phủ trán lầu bầu: Không gian ở đây bất ổn vô cùng, đang bị sụp đổ nhưng lại tự hồi phục. Cái lỗ cỡ ngón tay kia rõ ràng là khe hở không gian, chẳng lẽ là. . .
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Sau đó tay phải nâng lên, tế ra cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương.
Hắn đem pháp lực truyền vào, một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm xuất hiện, hung hăng trảm xuống chỗ hư không bất ổn.
Xoạt. . .
Bằng mắt thường có thể thấy được một khoảng không gian nhỏ vỡ vụn những vệt trắng nhũ, một khe hở tầm nửa thước hiện trong tầm mắt.
Rất nhanh khe hở này tự động khép lại, chẳng qua đã có mấy chục con Huyết Hỏa Kiến từ trong bay vút ra.
Lâm Hiên mừng rỡ rồi cười khổ. Khe hở không gian này có thể tự hồi phục rất mạnh. Bình thường muốn tạo ra một thông lộ để đi qua thật đúng là một nan đề.
Cũng may hiện tại điều này đã không còn làm khó được hắn.
Tay áo phất một cái, Huyễn Linh Thiên Hỏa chợt hiện. Tầng lam sắc so với trước càng thêm chói mắt.
Đi!
Lâm Hiên điểm một ngón tay. Hỏa diễm tam sắc lưu chuyển, theo sau toàn bộ biến thành hàn sắc. Một con Giao Long dài hơn thước hiện ra, giương nanh múa vuốt đánh về hư không phía trước.
Lam quang chợt lóe. Lấy khe hở kia làm trung tâm. Khoảng không gian một trận vặn vẹo như bị hàn khí xé rách vụn vỡ. Do chịu ảnh hưởng của hàn lãnh, không gian đang co lại cũng chợt đông cứng
Lâm Hiên thấy thì mừng rỡ, đem toàn thân pháp lực truyền vào cây trường mâu trong tay.
Thân giáo lóe lên một đám phù văn, tỏa ra linh quang chói mắt.
Lâm Hiên nâng tay phải sau đó hung hăng chém tới.
Roạt!
Một đạo sáng hình lưỡi liềm màu đỏ to hơn vừa rồi tới bảy tám lần hiện ra, hung hăng chém tới khe hở không gian đang bị Huyễn Linh Thiên Hỏa đông lại.
Thanh âm ghê răng truyền vào tai, vô số nhũ băng bị đánh vỡ. Khe hở không gian bị hung hăng xé rách, rốt cục xuất hiện một thông đạo cho một người đi qua.
Lâm Hiên mừng rỡ, toàn thân nổi thanh quang bay vào.
Khác với tổng đà Đan Nguyệt tông được cổ tu sĩ dùng đại thần thông khai mở. Nơi đây chỉ là một vết nứt không gian được người lợi dụng.
Ông.
Tiếng ma trùng vỗ cánh chấn động, theo sau Lâm Hiên liền thấy một dòng suối đỏ rực do đám Kiến Huyết Hỏa tụ thành, cuồn cuộn chảy về phía hắn.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì không khỏi biến sắc, ít phải hơn mười vạn con.
Cũng may hắn có thể ứng phó được số lượng ma trùng này. Coi như vừa lúc, mượn chúng để thử thần thông sau khi tiến giai.
Áo bào phất một cái, kiếm quang ngũ sắc từ ống tay áo như cá lội ra. Chừng mấy trăm đạo đón gió chợt lóe, chiều dài liền bạo tăng tới ba thước, tầng tầng lớp lớp cuồng chém về phía trước.
Tuy nhiên Huyết Hỏa Kiến không biết sợ hãi, hai đôi cánh vỗ một cái, từng đạo hỏa diễm nhỏ cùng phong đao phá không kích bắn tới.
Mỗi một đạo uy lực không đáng nhắc nhưng tới hơn mười vạn tụ chung một chỗ đủ khiến người sợ hãi, va chạm cùng kiếm quang ngũ sắc.
Linh quang chợt hiện, lệ khí trùng thiên, nhất thời song phương không phân thắng bại.
Có chút ý tứ!”
Lâm Hiên thì thào, khóe miệng mỉm cười. Chứng kiến uy lực của Huyết Hỏa Kiến thì càng thêm phần chờ mong.
Tụ bào phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra. Hai tay hắn huy vũ đánh ra từng đạo pháp quyết.
Những con Hỏa Long cùng Băng Giao xuất hiện vọt tới trùng vân trước mặt trảo vồ răng cắn. Ma trùng cũng không yếu thế vẫy cánh liên hồi, nhất thời đánh đến bất kể trời đất.
Tuy nhiên còn chưa hết, một cơn lốc mù sương xuất hiện cuồn cuộn thổi về đám ma trùng.
Cơn lốc này do vô vàn lưỡi phong đao sắc nhọn cấu thành, uy lực vô cùng. Lúc này đám trùng vân mới cuồn cuộn không ngừng, sau đó bắt đầu tán loạn đi.
Sau một tuần trà, đại bộ phận Huyết Hỏa Kiến đều bị chém giết. Chỉ còn một phần nhỏ tản chạy ra. Lâm Hiên cũng không lo lắng sẽ ngộ sát kiến chúa. Loại ma trùng này phân công rất rõ càng, kiến chúa chỉ trách nhiệm sinh sản chứ không phải là bảo vệ tổ.
Rất nhanh một cổ động ánh vào mi mắt. Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo thanh hà bay vút ra quét khắp nơi. Huyết Hỏa Kiến trưởng thành vô phương nhận chủ, Lâm Hiên diệt sát sạch sẽ những con còn lại. Đề phòng chúng lại ra ngoài gây họa cho người.
Thần thức đảo qua không phát hiện trong động phủ có dấu vết cấm chế gì. Có điều Lâm hiên vẫn cẩn thận thi triển Thiên Phượng Thần Mục, thấy không có gì bất thường mới tiến vào.
Rất nhanh tới một đại sảnh đơn giản rộng khoảng hai mươi trượng, không có vật gì đặc biệt ngoài một bộ hài cốt nằm ở đây.
Lâm Hiên khẽ nhíu mi, chậm rãi đi tới. Chỉ thấy bên hông hài cốt có một túi trữ vật.
Ồ? Lâm Hiên có điểm kinh ngạc.
Ở Linh Giới, túi trữ vật thường có kiểu dáng đai lưng vòng tay, hoặc là nhẫn đeo để trang sức.
Nhưng túi trữ vật trước mắt công nghệ quá mức thô ráp, quả thực giống hệt như những túi trữ vật ở Nhân Giới. Chần chờ một chút, hắn liền đem nó đổ ra trên mặt đất một đống bảo vật.
Phi đao phi kiếm, còn có thuẫn bài. Tuy nhiên khi thần thức đảo qua thì trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng. Toàn là cổ bảo phổ thông, xem ra tu vị của người này không cao.
Nhưng trong này cũng có ba vật phẩm tương đối đặc biệt, là một pháp khí hình bảo tháp cùng hai khối ngọc giản.
Lâm Hiên chần chờ một chút, đem thần thức chìm vào miếng ngọc giản màu trắng. Sau thời gian một bữa cơm thì hắn ngẩng đầu kinh ngạc.
Thân phận vị tiền bối đã tọa hóa này còn phức tạp hơn dự đoán.
Theo miêu tả ở trong ngọc giản. Lão là tu sĩ phi thăng ở một Nhân Giới khác với Lâm Hiên, chính là một trong chín chỗ Nhân giới song song nhau.
Nhưng đây không phải trọng điểm. Tiền bối Thiên Nghĩ Thượng Nhân này có nói lão xảo hợp bước lên tu tiên đạo, hơn nữa tư chất bình thường. Sở dĩ có thể tu luyện đến Ly Hợp là có có một quyển kỳ thư. Cũng là chủ tu công pháp của lão: “Ngũ Hành Chân Giải”.
Các công pháp tu tiên cơ bản được chia làm hai loại.
Loại thứ nhất uy lực càng lớn thì càng khó luyện, cơ hồ nơi nơi đều là bình cảnh. Cửu Thiên Huyền Công, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết thuộc dạng này.
Chúng được gọi công pháp đỉnh cấp, dù tiến giai vô cùng khó khăn nhưng tu sĩ sẽ thuộc hàng đỉnh phong trong lớp đồng đạo cùng cảnh giới.
Ngược lại loại công pháp thứ hai tiến giai tương đối dễ dàng, rất ít bình cảnh nhưng uy lực lại không đáng nhắc tới, tu sĩ tu luyện chúng có thần thông xếp hàng bét trong hàng tu sĩ cùng cấp.
Ngũ Hành Chân Giải thuộc loại công pháp thứ hai, uy lực kém đến mức không còn kém hơn được nữa. Ngược lại, công pháp này được xem như là kỳ thư vì tu sĩ tu luyện sẽ không gặp hề bình cảnh. Tỷ như tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, không cần lo lắng đột phá mà vẫn như nước chảy thành sông kết thành Kim Đan.
Từ Kim Đan đến Nguyên Anh kỳ, từ Nguyên Anh đến Ly Hợp cũng đều như thế.
Cho nên Thiên Nghĩ Thượng Nhân thành công tu luyện đến Ly Hợp hậu kỳ. Có điều lão cũng tự vấn, xét thần thông của lão chỉ tương đương với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Phá Toái Hư Không tới Linh Giới là do một cơ duyên xảo hợp.
Lâm Hiên đọc đến đây thì cơ hồ cho là mình xem lầm. Năm đó Như Yên tỷ tỷ với thực lực Ly Hợp sơ kỳ, chưa đầy một tuần trà đã dễ dàng diệt sát tám tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ. Tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ có thực yếu như Thiên Nghĩ Thượng Nhân quả thực làm cho người ta kinh ngạc đến khó tin.
Nghe thì Ngũ Hành Chân Giải khiến cho người hâm mộ không thôi, dù sao mục đích cuối cùng của tu tiên không phải để chém giết, chính là đạt được thọ nguyên vĩnh hằng.
Song trên thế gian làm gì có công pháp cứ tuần tự tiến giai mà dễ dàng thành tiên như thế!
Tiếp theo hắn thi triển Thiên Nhãn Thông cũng có hiệu quả tương tự, tựa hồ hai loại bí thuật này đã dung hợp hoàn mỹ, có hiệu quả xuyên thấu rất mạnh. Cũng như Bích Huyễn U Hỏa trải qua đủ ma luyện, rốt cục lột xác biến thành Tam Sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Sau khi dung hợp, thi triển bí thuật Linh Nhãn không chỉ dễ dàng hơn trước mà uy lực bạo tăng gấp bội.
Vách núi trước mắt dày tới cả dặm mà có thể xuyên qua, sau này gặp huyễn thuật cũng không cần lo lắng.
Đương nhiên vui mừng nho nhỏ này không làm Lâm Hiên quên đi tu luyện. Mỗi ngày hắn đều tiếp tục phục dược đả tọa.
Tiếp tục ăn Kỳ Lân Quả khiến độ cứng thân thể chậm rãi gia tăng. Cũng không quên tu luyện Long Tượng Phục Ma Công, khí lực cũng gia tăng từng điểm từng điểm.
Thời gian trôi như nước, thu đi đông đến. Hoa nở khoe sắc, lá rụng cho mầm mới nhú.
Cánh của động phủ kia chưa từng mở ra. Bốn phía bám đầy bụi bặm, nhìn qua như một ngôi cổ mộ đã bỏ hoang từ lâu.
Cũng không biết đây là chỗ hoang vắng nào, cộng thêm với huyễn trận. Từ khi Lâm Hiên đến đây thì nơi này chưa từng có người quấy rầy qua.
Chỉ chớp mắt đã trôi qua hai trăm năm!
Sáng sớm một ngày nọ, khi vầng thái dương ửng đỏ vừa mới nhô khỏi mặt biển. Bốn phía quanh tiểu đảo còn tràn ngập sương mù nồng đậm, những con chim biển dậy sớm bay lượn khắp tầng trời gần mặt biển, thỉnh thoảng lao xuống nước bắt tôm cá.
Toàn bộ tiểu đảo đang tường hòa sương sớm thì dị biến chợt nổi lên. Bầu trời trong sáng chợt tốt đen một cách quỷ dị, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy nhiên rất nhanh vầng thái dương lại ló ra.
Bầu trời lại lần nữa sáng lên, mấy chục dặm quanh tiểu đảo chợt xuất hiện vô vàn quang điểm ngũ sắc.
Thiên Địa Nguyên Khí!
Chợt cương phong thổi đến một vùng mây đen. Thiểm điện lôi minh như cuồng xà loạn vũ trên bầu trời. Ngoài khơi cũng bốc lên những cơn sóng lớn ngập trời.
Một lát sau, những quang điểm ngũ sắc tụ lại thành một cơn lốc chu vi tới mấy trượng, thổi qua quét lại chung quanh ngoài khơi.
Chim cá cùng toàn bộ sinh linh ở gần đều bị cơn lốc cuốn vào. Nó còn hấp thu thiên địa linh khí từ trong nước biển, thể tích càng trở nên khổng lồ liền trời tiếp đất.
Trong cơn lốc còn vang vọng ra tiếng vù vù, cuối cùng ầm ầm thổi tới Thúy Tâm đảo. Thanh thế như muốn thổi bay cả đảo nhỏ này.
Nhưng đúng lúc này, tại ngọn núi có động phủ của Lâm Hiên chợt phóng lên cao một cột sáng rất lớn, vặn vẹo một trận thì biến thành một cái đầu khổng lồ, mặt mũi giống hệt như Lâm Hiên nhưng hình thể quả thực không khác một ngọn núi nhỏ.
Rống!
Cái đầu khổng lồ đột nhiên mở miệng, rít gào một tiếng khiến đất rung núi chuyển, ngoài khơi lại nổi lên sóng dữ ngập trời. Theo sau một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.
Chỉ thấy cái đầu mở miệng hút một cái, lại đem cơn lốc có lực phá hoại cực đại kia nuốt vào.
Cái miệng khổng lộ vặn vẹo một trận, theo sau mắt nó lồi ra. Cả đầu lâu cũng biến thành màu đỏ, phảng phất như bị thiên địa nguyên khí công phá bên trong.
Nhưng chỉ sau một chút thì nó lóe lên, liền chìm vào ngọn núi.
Dị tượng thiên địa chưa kết thúc, thiểm điện cùng gió lốc không ngừng hoành hành khắp nơi. Thậm chí nửa canh giờ sau, thiên địa nguyên khí lại lần nữa hóa thành một cơn lốc.
Cả quá trình lại diễn ra tương tự.
Đến lúc xế chiều, khi vầng thái dương sắp lặn thì tất cả dị tượng lại khó hiểu biến mất.
Sắc trời khôi phục vẻ trong xanh, ngoài khơi tiểu đảo lại lần nữa trở nên yên ả. Nếu không phải trên mặt biển có vô số xác tôm cá cùng chim biển thì tựa như chưa có gì phát sinh qua.
Oanh!
Thanh âm cổ xưa hậu trọng truyền vào tai, cửa động đóng đã hai trăm năm rốt cục hé mở. Một thiếu niên thân mặc thanh y chậm rãi đi ra.
So với hai trăm năm trước thì dung mạo hắn không mảy may thay đổi, tuy nhiên khí chất lại càng trầm ổn, giơ tay nhấc chân mơ hồ mang theo một sức mạnh cường đại lớn lao.
Lâm Hiên nhìn bàn tay của mình thì khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Hiện tại hắn đã tiến giai Ly Hợp trung kỳ. Pháp lực toàn thân tăng mạnh quá mức, còn chưa thể khống chế được hoàn toàn.
Ngẫm lại hai trăm năm Lâm Hiên cũng cười khổ không thôi. Tu luyện nào có thuận lợi như tưởng tượng. Cứ chín ngày hắn nuốt phục một viên Ngọc Linh đan, phương thức tu luyện này có thể nói xa xỉ tới cực điểm.
Cho dù Tân Nguyệt Công chúa có phụ thân là Tán tiên làm chỗ dựa cũng không hơn gì hắn ở điểm này.
Tốc độ tu luyện ban đầu còn nhanh, về sau lại gặp bình cảnh khúc chiết không ngừng. Cũng may dựa vào đan dược nghịch thiên, cuối cùng hắn đã thành công tiến giai Ly Hợp trung kỳ.
Ngẫm lại hắn ở nơi Linh giới linh khí sung túc, nuốt phục một lượng lớn đan dược mà tu luyện còn gian nan như vậy, ngày xưa Như Yên tỷ tỷ cùng Vọng Đình Lâu tu hành tại Nhân giới thì không biết khổ cực đến mức nào.
Bộ dáng Lâm Hiên vô vàn cảm khái.
Sau một lúc thì toàn thân chợt lóe thanh quang bay vút về phía trước. Thêm một tuần trà, hắn liền xuất hiện gần ở một tiểu đảo xa không biết bao nhiêu vạn dặm. Hắn tới chỗ này là muốn thử xem thần thông hiện tại của mình tiến tới đâu.
Độn quang Lâm Hiên vừa chậm thì trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, tiểu đảo hoang vu này linh khí rất loãng nhưng lại có người. Không phải tu tiên giả mà là phàm nhân thế tục.
Lâm Hiên thở dài, trong mắt tu tiên giả thì phàm nhân như con kiến hôi nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Hắn đang muốn rời đi thì một một trận kinh hô truyền vào tai.
Chỉ thấy một nam một nữ thanh niên chừng hai mươi, mặt mày vui mừng lại có chút lo lắng đang không ngừng vẫy tay gọi hắn.
Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên, phàm nhân vốn rất sợ tu sĩ hỉ nộ vô thường. Bọn họ kết giao cùng tu tiên giả tất nhiên có chỗ tốt, nhưng rốt cuộc là phúc hay họa thật khó nói.
Cho nên trừ phi là muốn nhờ Tiên thuật ngăn cản yêu thú hoặc thiên tai, cả đời phàm nhân cũng không muốn qua lại cùng tu tiên giả.
Lúc này đối phương lại chủ động gọi hắn. Mới đột phá bình cảnh nên tâm tình Lâm Hiên rất tốt. Liền thu liễm độn quang hạ xuống đi.
Hai phàm nhân thấy hắn thì vội quỳ xuống liên tục dập đầu, tiếng y phục phần phật không ngừng truyền vào tai.
Được rồi, không cần như thế, các ngươi gọi ta có chuyện gì?
Tiên sư, chúng ta thuộc Thương Hải tộc, hiện tại đang gặp phải họa diệt tộc. Còn thỉnh tiên sư trượng nghĩa xuất thủ, nhất định toàn tộc chúng ta sẽ vô cùng cảm kích. Cung phụng bài vị trường sinh cho người Thanh âm trầm thấp của nam tử truyền vào tai, trên mặt đầy vẻ bi thương lẫn sợ hãi.
Lâm Hiên thở dài, ngẫm lại năm xưa hắn cũng chỉ là phàm nhân không có linh căn mà thôi. Hơn nữa phụ mẫu mất sớm, càng thấm thía những khó khăn nơi nhân gian.
Không cần gấp, ta hỏi ngươi, là gặp Yêu thú sao?
Vãn bối cũng không rõ nữa Nam tử trẻ tuổi ngơ ngác nói.
Cái gì? Lâm Hiên kinh ngạc rồi nhíu mày.
Tiên sư, người không nên tức giận, ca ca của ta vốn ngây ngốc. Còn thỉnh tiên sư tới làm khách trong thôn chúng ta, trưởng lão nhất định bẩm cáo rõ ràng Một thanh âm dịu dàng truyền vào tai, thiếu nữ kia ở bên kia vội giải vây cho huynh trưởng.
Được rồi! Lâm Hiên gật đầu, khổ tu hai trăm năm không gặp qua người, tới thế tục giúp phàm nhân coi như là tích một phần âm đức.
Vì vậy dưới sự cung kính dẫn đường của hai huynh muội, Lâm Hiên đi tới trong thôn bọn họ.
Nói là thôn nhưng quy mô không thua gì một thành thị nhỏ, nhân khẩu phàm nhân có tới mấy vạn.
Tới một tòa kiến trúc đẹp đẽ quý phái, hai huynh muội vội vàng đi hồi báo với trưởng lão trong thôn, tất nhiên ở đây vẫn có người chuyên phụ trách tiếp đãi tiên sư đại nhân.
Gian khách phòng này bố trí tao nhã, bốn phía đều treo những bích họa cổ kính, nơi cửa sổ còn có những kỳ hoa tỏa mùi thơm thanh nhã.
Dân trong thân đã sớm dâng trà thơm, trên bàn còn có trái cây phẩm chất tốt nhất trên đảo.
Lâm Hiên thưởng thức một chút, mùi vị cũng không tệ. Rất nhanh có tiếng bước chân truyền vào tai.
Tiên sư, tiểu nhân là Tần Trọng, có thể vào được chăng?
Ừm
Lâm Hiên khẽ gật một tiếng. Theo sau cánh cửa đẩy ra, một lão giả chừng thất tuần cung kính trước mặt hắn làm đại lễ.
Không cần đa lễ, có gì hãy đứng lên rồi nói.
Đa tạ tiên sư.
Lão giả thầm vui vẻ nhưng lại có điểm lo lắng. Khi còn trẻ lão đã từng thấy qua vài tiên sư Trúc Cơ Kỳ. Bọn họ đều là mắt cao hơn trán, hoàn toàn không để phàm nhân trong mắt. Vị tiên sư trước mắt này bình dị gần gũi như thế, có lẽ chỉ là tu tiên giả Linh Động Kỳ, có thể ứng phó nguy cơ trong thôn hay không còn khó nói.
Trong lòng suy đoán như thế nhưng lão nào dám thiếu lễ độ, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Các ngươi tìm ta là gặp phải chuyện gì?
Tiên sư, là như vậy, thời gian gần đây trong thôn chúng ta liên tục phát sinh quái sự.
Quái sự?
Không sai, các tiều phu lên Nam Sơn đốn củi vô cớ biến mất, do nghi bị mãnh thú tấn công nên chúng ta đã tổ chức đội vệ binh tới thăm dò, có điều bọn họ cũng một đi không trở về.
Trên núi nhất định là có cái gì rất đáng sợ, mặc dù chưa còn chủ động tập kích vào thôn nhưng đã khiến nhân tâm hoảng sợ. Tiếp tục như vậy khẳng định chúng ta không thể ở lại trên đảo này. Nhưng đại hải mênh mông. Chúng ta lại không thể giống như chư vị tiên sư đằng vân giá vũ, có thể dời đi đến nơi nào đây! Lão giả nói tới đây mặt mày đầy vẻ bi thương: Cho nên còn thỉnh tiên sư mở lòng từ bi. . .
Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa. Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư, người thật sự là đức phật phổ sinh bách gia, phàm nhân bọn ta không có thứ gì lọt vào mắt người. Nhưng để biểu thị lòng biết an, sẽ xây miếu mạo, lập bài vị trường sinh quanh năm đốt cao thơm cho người Lão giả đầy cảm kích nói.
Cũng không cần. Lâm Hiên phất tay một cái rồi thân hình thoáng chốc tan biến trong ánh mắt ngỡ ngàng của lão giả.
***
Đảo này diện tích khá rộng lớn, chỉ là độn thuật của Lâm Hiên quá mức thần tốc, Thoáng chốc đã tới dãy núi được gọi là Nam Sơn. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, từ chân núi nhìn lên đại sơn mênh mông bao trùm đủ loại thực vật rậm rạp, bên trong tỏa ra một luồng tức khí thần bí đáng sợ như ẩn tàng loài ác ma nào đó.
Thân hình Lâm Hiên chớp động, đã tiến vào đến trong.rừng rậm. Được một khoảng thì hắn dừng lại phát ra thần thức dò xét.
Rất nhanh liền có thu hoạch, thân hình hắn chợt lóe bay qua bên trái.
Mấy bộ hài cốt hiện trong tầm mắt, trên y phục cũng bị trăm ngàn lỗ thủng, bên cạnh còn một số vũ khí. Có lẽ là đám vệ binh trong thôn đến đây điều tra.
Xem hiện trạng tử thi thì không giống chết trong miệng mãnh thú hoặc Yêu Tộc.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà bay vút ra cuốn lấy một bộ hài cốt.
Quan sát bên ngoài chưa đủ, hắn đem pháp lực truyền vào hai mắt thi triển Thiên Phượng Thần Mục, tròng mắt biến thành màu bạc. Lần này hài cốt lộ ra những điểm khác biệt.
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc. Theo sau đưa tay chống cằm suy nghĩ. Đã có nhận dạng về hung thủ. Nhưng trên điển tịch có nói thứ này đã tuyệt diệt ở Đông Hải Tu Tiên Giới từ thời thượng cổ.
Một chút chần chờ, Lâm Hiên tiếp tục bay vút vào sâu trong rừng rậm. Nếu đúng hung thủ là thứ nọ, đám phàm nhân ở trên đảo này quả thực không khác sống trên miệng núi lửa sắp phun trào mà không hay biết.
Rất nhanh Lâm Hiên lại phát hiện thêm mấy bộ hài cốt. Hẳn là thôn dân đốn củi đã mất tích. Hắn cẩn thận xem xét di hài thì hai hàng mi càng nhíu chặt.
Kiến Huyết Hỏa! Chẳng lẽ thật sự là loại ma trùng này?
Lâm Hiên thầm nói. Kiến Huyết Hỏa được giới thiệu trên Ngự Linh tâm đắc. Cũng là man hoang kỳ trùng như ong Ngọc La nhưng bài danh rất thấp ở hàng cuối.
Nếu chỉ là một con kiến Huyết Hỏa. Một đệ tử Linh Động Kỳ có pháp khí tốt một chút cũng dễ dàng đối phó.
Ma trùng này chuyên cắn nuốt huyết nhục phàm nhân cùng dã thú, đối với tu tiên giả thì không gây được nguy hiểm gì lớn
Tuy nhiên nếu số lượng của chúng đạt tới mấy chục vạn, mấy trăm vạn, hơn một ngàn vạn. Thậm chí đạt tới trăm triệu phô thiên cái địa, khi đó dù là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh. Số lượng nhiều hơn nữa liền có thể uy hiếp đến lão quái vật Động Huyền Kỳ.
Mà sức sinh sản của kiến Huyết Hỏa là đáng sợ nhất trong các loài ma trùng đã biết.
Thời thượng cổ cũng có tu sĩ khu sử kiến Huyết Hỏa, chỉ là sau này loại ma trùng này lại tuyệt tích một cách khó hiểu tại Đông Hải Tu Tiên Giới.
Thật không ngờ một tiểu đảo sinh sống của phàm nhân, nơi không chút linh khí có lại có loại ma trùng này.
Bình tâm mà nói, Lâm Hiên cũng có điểm khẩn trương. Nếu số lượng Huyết Hỏa Kiến quá nhiều, đừng nói phàm nhân trên đảo mà ngay cả hắn cũng rơi vào nguy hiểm.
Bất quá nếu thu phục được chúng thì chỗ tốt không cách nào hình dung, tóm lại xứng đáng để mạo hiểm một lần.
Ý niệm xoay chuyển, Lâm Hiên tiếp tục đi vào sâu trong rừng rậm.
Ông!
Đột nhiên một trận tiếng kêu quỷ dị truyền vào tai, dải đất tơi xốp đột nhiên giống như suối phun lên cao.
Nổi lên giữa không trung là những tầng đất ngăm đen, còn lẫn một số hạt cát đỏ như máu, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Huyết Hỏa Kiến!
Lâm Hiên không kinh mà hỉ, tâm niệm vừa động đã đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, hóa thành một vầng sáng xanh mênh mông bao phủ toàn thân.
Ngay sau đó những hạt cát màu đỏ dường như sống lại. Chúng hóa thành những con phi trùng cỡ ngón tay cái, như sóng triều màu máu cuồn cuộn hướng về Lâm Hiên.
Chừng có hơn nghìn con xuất hiện đầy trời, vẫy cánh chấn động không gian, tạo ra những đóa hỏa diễm nhỏ. Chúng còn ở một bên còn cắn xé không thôi, đáng tiếc Lâm Hiên còn không để công kích như vậy vào mắt.
Bàn tay hắn được một đoàn linh quang bao phủ hung hăng vồ tới, đem mấy chục con Huyết Hỏa Kiến nắm lại.
Linh quang chợt lóe, một quang cầu đường kính hơn tấc hiện ra đem đám kiến bay này giam cầm, sau đó hắn mới quan sát thật kỹ.
Quả nhiên đúng vậy, hiện tại có thể khẳng định mười phần!
Trong Ngự Linh Tâm Đắc có nói. Loại kỳ trùng này thiên sinh tàn bạo, thích cắn nuốt huyết nhục sinh linh.
Đáng tiếc này trong cả ngàn con phi trùng này không có kiến chúa. Tuy là man hoang kỳ trùng nhưng chúng cũng có kết cấu tổ chức phân tầng giống như các loài kiến thế tục.
Chỉ có kiến chúa mới có thể sinh sản. Muốn sai sử loài kỳ trùng này thì phải tìm được nó. Kiến thợ cùng kiến binh bình thường đều không có tác dụng.
Ý niệm lưu chuyển, thanh hà trên người Lâm Hiên cuốn qua, tất cả Huyết Hỏa Kiến đều mất tung mất tích.
Hắn tiếp tục đi vào sâu trong rừng rậm. Lần này tốc độ chậm hơn rất nhiều, cơ hồ dùng thần thức tìm tòi từng ngọn cỏ tấc đất, không buông tha dấu vết gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau Lâm Hiên đã đi tới một sườn núi. Vách núi được bao trùm bởi một tầng dây leo, nhìn qua không có gì khác thường.
Tuy vậy trong mắt chớp động ngân quang. Lâm Hiên nâng tay bắn ra một cột sáng cỡ cánh tay hài nhi.
Oanh!
Đám dây leo bao phủ trên vách núi hóa thành hư không, lộ ra một sơn động sâu thăm thẳm. Lâm Hiên không chút do dự bay vút vào.
Phía sau sơn động thông ra một động thiên được bao phủ bởi bốn vách núi dựng đứng. Là một hạp cốc nho nhỏ, phóng tầm mắt có thể thấy tất cả, nhưng trong này không có động vật gì khác.
Chẳng lẽ tìm lầm địa phương? Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ nghi hoặc. Từ dấu vết dọc đường thì Huyết Hỏa Kiến bay ra địa phương này.
Do dự một chút, Lâm Hiên khoanh chân ngồi nhắm hai mắt, dường như muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thời gian chừng một bữa cơm thì đột nhiên hắn mở mắt, không gian cách hắn mấy chục trượng chợt dao động quỷ dị, một con Huyết Hỏa Kiến chợt hiện ra.
Ồ. . .
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Dao động không gian kia phi thường mơ hồ, chẳng qua hắn khẳng định mình không hề nhìn lầm.
Chỉ là một con Huyết Hỏa Kiến nhưng hung hãn không sợ chết, cảm nhận được khí tức sinh linh thì lập tức hung tợn đánh tới Lâm Hiên.
Lấy trứng chọi đá, đương nhiên nó bị Lâm Hiên dễ dàng bắt vào trong tay. Hắn ngưng mắt quan sát thì giống hệt những con Huyết Hỏa Kiến ở ngoài.
Sau đó Lâm Hiên ngẩng đầu, nhìn địa phương mà nó vừa mới xuất hiện thì trầm mặc không nói.
Trong mắt chớp động ngân quang, lại lần nữa thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Không gian hư vô dưới tròng mắt màu bạc của hắn thì chợt lộ điểm khác biệt.
Sau một lúc lâu, ngân quang trong mắt Lâm Hiên chợt tắt, lại lấy tay phủ trán lầu bầu: Không gian ở đây bất ổn vô cùng, đang bị sụp đổ nhưng lại tự hồi phục. Cái lỗ cỡ ngón tay kia rõ ràng là khe hở không gian, chẳng lẽ là. . .
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Sau đó tay phải nâng lên, tế ra cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương.
Hắn đem pháp lực truyền vào, một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm xuất hiện, hung hăng trảm xuống chỗ hư không bất ổn.
Xoạt. . .
Bằng mắt thường có thể thấy được một khoảng không gian nhỏ vỡ vụn những vệt trắng nhũ, một khe hở tầm nửa thước hiện trong tầm mắt.
Rất nhanh khe hở này tự động khép lại, chẳng qua đã có mấy chục con Huyết Hỏa Kiến từ trong bay vút ra.
Lâm Hiên mừng rỡ rồi cười khổ. Khe hở không gian này có thể tự hồi phục rất mạnh. Bình thường muốn tạo ra một thông lộ để đi qua thật đúng là một nan đề.
Cũng may hiện tại điều này đã không còn làm khó được hắn.
Tay áo phất một cái, Huyễn Linh Thiên Hỏa chợt hiện. Tầng lam sắc so với trước càng thêm chói mắt.
Đi!
Lâm Hiên điểm một ngón tay. Hỏa diễm tam sắc lưu chuyển, theo sau toàn bộ biến thành hàn sắc. Một con Giao Long dài hơn thước hiện ra, giương nanh múa vuốt đánh về hư không phía trước.
Lam quang chợt lóe. Lấy khe hở kia làm trung tâm. Khoảng không gian một trận vặn vẹo như bị hàn khí xé rách vụn vỡ. Do chịu ảnh hưởng của hàn lãnh, không gian đang co lại cũng chợt đông cứng
Lâm Hiên thấy thì mừng rỡ, đem toàn thân pháp lực truyền vào cây trường mâu trong tay.
Thân giáo lóe lên một đám phù văn, tỏa ra linh quang chói mắt.
Lâm Hiên nâng tay phải sau đó hung hăng chém tới.
Roạt!
Một đạo sáng hình lưỡi liềm màu đỏ to hơn vừa rồi tới bảy tám lần hiện ra, hung hăng chém tới khe hở không gian đang bị Huyễn Linh Thiên Hỏa đông lại.
Thanh âm ghê răng truyền vào tai, vô số nhũ băng bị đánh vỡ. Khe hở không gian bị hung hăng xé rách, rốt cục xuất hiện một thông đạo cho một người đi qua.
Lâm Hiên mừng rỡ, toàn thân nổi thanh quang bay vào.
Khác với tổng đà Đan Nguyệt tông được cổ tu sĩ dùng đại thần thông khai mở. Nơi đây chỉ là một vết nứt không gian được người lợi dụng.
Ông.
Tiếng ma trùng vỗ cánh chấn động, theo sau Lâm Hiên liền thấy một dòng suối đỏ rực do đám Kiến Huyết Hỏa tụ thành, cuồn cuộn chảy về phía hắn.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì không khỏi biến sắc, ít phải hơn mười vạn con.
Cũng may hắn có thể ứng phó được số lượng ma trùng này. Coi như vừa lúc, mượn chúng để thử thần thông sau khi tiến giai.
Áo bào phất một cái, kiếm quang ngũ sắc từ ống tay áo như cá lội ra. Chừng mấy trăm đạo đón gió chợt lóe, chiều dài liền bạo tăng tới ba thước, tầng tầng lớp lớp cuồng chém về phía trước.
Tuy nhiên Huyết Hỏa Kiến không biết sợ hãi, hai đôi cánh vỗ một cái, từng đạo hỏa diễm nhỏ cùng phong đao phá không kích bắn tới.
Mỗi một đạo uy lực không đáng nhắc nhưng tới hơn mười vạn tụ chung một chỗ đủ khiến người sợ hãi, va chạm cùng kiếm quang ngũ sắc.
Linh quang chợt hiện, lệ khí trùng thiên, nhất thời song phương không phân thắng bại.
Có chút ý tứ!”
Lâm Hiên thì thào, khóe miệng mỉm cười. Chứng kiến uy lực của Huyết Hỏa Kiến thì càng thêm phần chờ mong.
Tụ bào phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra. Hai tay hắn huy vũ đánh ra từng đạo pháp quyết.
Những con Hỏa Long cùng Băng Giao xuất hiện vọt tới trùng vân trước mặt trảo vồ răng cắn. Ma trùng cũng không yếu thế vẫy cánh liên hồi, nhất thời đánh đến bất kể trời đất.
Tuy nhiên còn chưa hết, một cơn lốc mù sương xuất hiện cuồn cuộn thổi về đám ma trùng.
Cơn lốc này do vô vàn lưỡi phong đao sắc nhọn cấu thành, uy lực vô cùng. Lúc này đám trùng vân mới cuồn cuộn không ngừng, sau đó bắt đầu tán loạn đi.
Sau một tuần trà, đại bộ phận Huyết Hỏa Kiến đều bị chém giết. Chỉ còn một phần nhỏ tản chạy ra. Lâm Hiên cũng không lo lắng sẽ ngộ sát kiến chúa. Loại ma trùng này phân công rất rõ càng, kiến chúa chỉ trách nhiệm sinh sản chứ không phải là bảo vệ tổ.
Rất nhanh một cổ động ánh vào mi mắt. Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo thanh hà bay vút ra quét khắp nơi. Huyết Hỏa Kiến trưởng thành vô phương nhận chủ, Lâm Hiên diệt sát sạch sẽ những con còn lại. Đề phòng chúng lại ra ngoài gây họa cho người.
Thần thức đảo qua không phát hiện trong động phủ có dấu vết cấm chế gì. Có điều Lâm hiên vẫn cẩn thận thi triển Thiên Phượng Thần Mục, thấy không có gì bất thường mới tiến vào.
Rất nhanh tới một đại sảnh đơn giản rộng khoảng hai mươi trượng, không có vật gì đặc biệt ngoài một bộ hài cốt nằm ở đây.
Lâm Hiên khẽ nhíu mi, chậm rãi đi tới. Chỉ thấy bên hông hài cốt có một túi trữ vật.
Ồ? Lâm Hiên có điểm kinh ngạc.
Ở Linh Giới, túi trữ vật thường có kiểu dáng đai lưng vòng tay, hoặc là nhẫn đeo để trang sức.
Nhưng túi trữ vật trước mắt công nghệ quá mức thô ráp, quả thực giống hệt như những túi trữ vật ở Nhân Giới. Chần chờ một chút, hắn liền đem nó đổ ra trên mặt đất một đống bảo vật.
Phi đao phi kiếm, còn có thuẫn bài. Tuy nhiên khi thần thức đảo qua thì trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng. Toàn là cổ bảo phổ thông, xem ra tu vị của người này không cao.
Nhưng trong này cũng có ba vật phẩm tương đối đặc biệt, là một pháp khí hình bảo tháp cùng hai khối ngọc giản.
Lâm Hiên chần chờ một chút, đem thần thức chìm vào miếng ngọc giản màu trắng. Sau thời gian một bữa cơm thì hắn ngẩng đầu kinh ngạc.
Thân phận vị tiền bối đã tọa hóa này còn phức tạp hơn dự đoán.
Theo miêu tả ở trong ngọc giản. Lão là tu sĩ phi thăng ở một Nhân Giới khác với Lâm Hiên, chính là một trong chín chỗ Nhân giới song song nhau.
Nhưng đây không phải trọng điểm. Tiền bối Thiên Nghĩ Thượng Nhân này có nói lão xảo hợp bước lên tu tiên đạo, hơn nữa tư chất bình thường. Sở dĩ có thể tu luyện đến Ly Hợp là có có một quyển kỳ thư. Cũng là chủ tu công pháp của lão: “Ngũ Hành Chân Giải”.
Các công pháp tu tiên cơ bản được chia làm hai loại.
Loại thứ nhất uy lực càng lớn thì càng khó luyện, cơ hồ nơi nơi đều là bình cảnh. Cửu Thiên Huyền Công, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết thuộc dạng này.
Chúng được gọi công pháp đỉnh cấp, dù tiến giai vô cùng khó khăn nhưng tu sĩ sẽ thuộc hàng đỉnh phong trong lớp đồng đạo cùng cảnh giới.
Ngược lại loại công pháp thứ hai tiến giai tương đối dễ dàng, rất ít bình cảnh nhưng uy lực lại không đáng nhắc tới, tu sĩ tu luyện chúng có thần thông xếp hàng bét trong hàng tu sĩ cùng cấp.
Ngũ Hành Chân Giải thuộc loại công pháp thứ hai, uy lực kém đến mức không còn kém hơn được nữa. Ngược lại, công pháp này được xem như là kỳ thư vì tu sĩ tu luyện sẽ không gặp hề bình cảnh. Tỷ như tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, không cần lo lắng đột phá mà vẫn như nước chảy thành sông kết thành Kim Đan.
Từ Kim Đan đến Nguyên Anh kỳ, từ Nguyên Anh đến Ly Hợp cũng đều như thế.
Cho nên Thiên Nghĩ Thượng Nhân thành công tu luyện đến Ly Hợp hậu kỳ. Có điều lão cũng tự vấn, xét thần thông của lão chỉ tương đương với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Phá Toái Hư Không tới Linh Giới là do một cơ duyên xảo hợp.
Lâm Hiên đọc đến đây thì cơ hồ cho là mình xem lầm. Năm đó Như Yên tỷ tỷ với thực lực Ly Hợp sơ kỳ, chưa đầy một tuần trà đã dễ dàng diệt sát tám tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ. Tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ có thực yếu như Thiên Nghĩ Thượng Nhân quả thực làm cho người ta kinh ngạc đến khó tin.
Nghe thì Ngũ Hành Chân Giải khiến cho người hâm mộ không thôi, dù sao mục đích cuối cùng của tu tiên không phải để chém giết, chính là đạt được thọ nguyên vĩnh hằng.
Song trên thế gian làm gì có công pháp cứ tuần tự tiến giai mà dễ dàng thành tiên như thế!
/2355
|