Với tu vị của hai người, tốc độ độn quang cực nhanh, chỉ mất khoảng nửa ngày một vùng núi non mênh mông đã hiện ra trong mắt.
Chính là nơi này? Nhín sơn dãy trước mặt, Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Nghe đại trưởng lão miêu tả, hắn còn tưởng hiện sẽ rất ít tu sĩ lui tới nơi này. Không nhờ phóng mắt nhìn vẫn có rất nhiều tu sĩ ra vào.
Phương mỗ cũng chưa từng tới nơi này, nhưng theo địa đồ thì hẳn không sai Tu sĩ họ Phương đảo mắt đánh giá xung quanh.
Lại nói tiếp, dù hai người lòng mang quỷ kế nhưng dọc đường vô cùng hòa thuận. Hiện còn chưa phải thời cơ động thủ tốt nhất, đương nhiên không thể lộ địch ý khiến đối phương cảnh giác.
Lâm Hiên nghĩ thế thì lão quái vật bên kia cũng không kém bao nhiêu. Cả hai đều là hạng tâm cơ thâm trầm, tiếu lý tàng đao.
Để chắc chắn hai người quyết định hỏi thăm một phen. Lâm Hiên nhắm hai mắt thả ra thần thức, rất nhanh xác định được vài tên tu tiên giả.
Thân hình chớp lên, cả người liền hóa thành kinh hồng phóng về bên trái.
Tu sĩ họ Phương đứng tại chỗ, chính khí trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vài phần lệ khí: Năm đó ở U Châu, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của bổn tôn, không ngờ thế sự đổi dời, lại có thể gặp ngươi ở Vân Châu. đây chính là thiên ý, chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt
Hóa ra lão gia hỏa này chính là Huyết Ma tôn giả. Cũng giống như Hồng Lăng tiên tử, lão cũng là một tu sĩ từ thời thượng cổ.
Người này thân mang ma công kỳ lạ, mang thân thể yêu thú dung hợp với pháp thể bản thân trở thành quái vật nửa người nửa yêu.
Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân mà bị phong ấn cả trăm vạn năm, khi tỉnh lại thì không thể cử động, bởi vậy hắn lấy Ma Anh Quyết làm mồi dụ hai trưởng lão Ngưng Đan kỳ Linh Dược Sơn hợp tác. Đem đám tu sĩ cấp thấp đến cho lão huyết tế khôi phục pháp lực.
Nhưng về sau lại bị Lâm Hiên phá vỡ gian kế, giết chết phản nghịch.
Sau đó Điền Tiểu Kiếm lại vô tình gặp lão trong ma huyệt, sau đó bị Cực Ác ma tôn sanh cầm. Hai lão quái vật còn từng đạt được một số hiệp nghị lợi dụng lẫn nhau.
Cực Ác ma tôn cũng coi như nhân kiệt một phương song trăm vạn năm thọ nguyên, tạm thời chưa nói đến độ hung tàn mà luận về sự giảo hoạt thì Huyết Ma tôn giả quả thực có thể sánh với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Sau một phen tính kế, rốt cục Cực Ác ma tôn rơi vào cạm bẫy của lão. Tiếp theo lão hợp tác cùng âm hồn, nếu không Cực Ác ma tôn chưa chắc đã ngã xuống.
Năm đó tuy lão chưa từng gặp Lâm Hiên nhưng thông qua phu phụ Chu Miện bị khống chế, lão đã sớm biết hình dạng của Lâm Hiên.
Khi trước tại Hư Linh Điện lựa chọn động phủ, gặp lại Lâm Hiên thì lão cũng bị dọa đến xém chút nhảy dựng lên.
Thời gian chưa tới một trăm năm, khi Lâm Hiên phá hỏng chuyện tốt của lão thì mới chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, vậy mà bây giờ đã là lão quái Nguyên Anh trung kỳ.
Có nhầm hay không? Tốc độ tu luyện thế này quả thực trước nay chưa từng có. Chẳng lẽ tiểu tử này là Kim Tiên thượng giới chuyển thế?
Trong lòng kinh nghi, ban đầu lão cũng không có ý định tìm Lâm Hiên báo thù. Dù sao tu vị đối phương đã không còn như xưa, không cần vì thù oán năm đó mà kết thêm một đại địch.
Nhưng sau đó, Huyết Ma tôn giả phát hiện ra một điều khiến lão thay đổi chủ ý.
Ma Anh!
Ma Anh Quyết của Lâm Hiên chính là thông qua sưu hồn Tào Nguyệt mà lấy được. Công pháp này chính là do Huyết Ma tôn giả truyền thụ.
Huyết Ma tôn giả đem loại công pháp kỳ diệu này ra để mua chuộc hai phản đồ còn có thêm một nguyên nhân sâu xa.
Sau khi luyện công pháp cổ quái dung hợp thân thể yêu tộc, nghiêm khắc mà nói Huyết Ma tôn giả đã không còn được tính là Nhân tộc.
Đối với yêu tộc Hóa Hình kỳ, cắn nuốt Kim Đan cùng Nguyên Anh của tu sĩ có lợi ích rất lớn. nhưng linh đan diệu dược chân chính đối với Huyết Ma tôn giả không phải Nguyên Anh mà là Ma Anh.
Điều này cũng có điểm kỳ quái, Ma Anh chỉ là vật mưu lợi, thần thông không thể so bì với Nguyên Anh nhưng không hiểu sao công hiệu với lão như vậy. Bí ẩn về chuyện này đến giờ vẫn chưa thể hiểu hết.
Cho nên Chu Miện Tào Nguyêt cho dù không chết dưới tay Lâm Hiên, một khi Ma Anh đại thành cũng sẽ bị Huyết Ma thôn phệ.
Sau khi thiên địa dị biến, Huyết Ma đi đến Vân Châu, cũng từng lường gạt vài tu sĩ Ngưng Đan tu luyện Ma Anh Quyết.
Tuy Ma Anh không bì kịp với Nguyên Anh nhưng gian nan cũng không ít, mười mấy tu sĩ luyện mà chỉ có một tên kết thành Ma Anh.
Kẻ duy nhất đó đương nhiên chết trong tay Huyết Ma.
Tuy tu vị có tăng nhưng Huyết Ma cảm thấy đây không phải là phương pháp do hao tốn quá nhiều thời gian cùng bồi tài. Chi bằng tìm kiếm các linh đan diệu dược khác.
Nhưng sau khi gặp Lâm Hiên thì lão lại mừng như điên.
Lão quái vật này tuy không tu luyện qua Ma Anh Quyết nhưng công pháp dung hợp cùng yêu thú lại cực kỳ mẫn cảm với Ma Anh.
Tiểu tử này không biết có thiên đại cơ duyên gì mà có thể tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa Ma Anh quyết cũng đại thành.
Đối với lão mà nói đây là miếng mồi hấp dẫn không thể bỏ qua.
Nếu chỉ đơn thuần là Ma Anh thì không nói. Trong công pháp kia có ghi lại rõ ràng, phải tìm được người đồng thời tu luyện được cả Ma Anh và Nguyên Anh, nếu thu được song anh thì có thể luyện chế ra một loại linh đan nghịch thiên.
Loại linh đan này đối với các tu sĩ bình thường thì không có diệu dụng nhưng đối với quái vật nửa người nửa yêu như lão thì công hiệu không nhỏ.
Lão dừng chân ở Nguyên Anh trung kỳ đã lâu, vẫn chưa thể đột phá bình cảnh, nếu phục dụng linh đan này thì chắc chắn tiến giai thành đại tu sĩ.
Tu tiên giả có song anh chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, âm dương linh lực không thể cùng tồn tại trong thân thể, muốn giải quyết vấn đề này chỉ có thể tu luyện một loại bí thuật có tên là Âm Dương Quyết.
Nhưng cho dù tại thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ chính ma tu luyện Âm Dương Quyết cũng ít ỏi vô cùng. Mà các cổ tu có song anh khi đó cũng rất khó đối phó, Huyết Ma vốn không phải đối thủ.
Mấy năm nay, Huyết Ma tận lực tìm hiểu. Không kể là U Châu khi xưa hay là khối đại lục mới xuyên qua, cũng chưa từng nghe nói có người tu luyện Âm Dương Quyết. xem ra công pháp này đã thất truyền. Khi đó Huyết Ma đã sớm tiêu tan hy vọng.
Quả thực là thiên đại cơ duyên, chỉ cần sát diệt tiểu tử này là lão sẽ thăng cấp lên thành đại tu sĩ.
Cơ hội như vậy Huyết Ma sao có thể bỏ qua, nhưng lão cũng biết không thể hành động lỗ mãng.
Kẻ trước mắt không chỉ chính ma kiêm tu, trong cơ thể có song anh.
Tuy rằng thần thông Ma Anh kém hơn Nguyên Anh nhưng không kém bao nhiêu, tuyệt đối không được khinh thường đối phương.
Đương nhiên xét về cảnh giới thì lão cũng cao hơn nửa bậc, dù gì cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.
Hơn nữa công pháp tu luyện của lão có uy lực cực đại. Sau khi dung hợp thân thể yêu thú thì có thể lấy nhiều bù ít lấy mạnh bù yếu. Cơ hồ có ưu thế của cả Nhân Yêu hai tộc. hơn nữa còn tu luyện một số pháp bảo tà ác.
Lão ma tin tưởng có thể đại chiến với đại tu sĩ một trận. Tiểu tử này không thể so sánh với Nguyên Anh hậu kỳ. Huyết Ma tuy cẩn thận nhưng rất tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình.
Sự kiên nhẫn của lão quái vật cũng là nhất đẳng, thấy Lâm Hiên gia nhập Man Thạch Thành tuy không rõ nguyên do nhưng để tiện hành động lão cũng gia nhập theo.
Động phủ hai người cách không xa nhưng lão vẫn không động thủ. Tại đó, mếu không nhanh chóng giải quyết tiểu tử này thì dẫn tới sự chú ý của các tu sĩ Nguyên Anh khác. Sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.
Trên đường lão vẫn tỏ ra hòa hoãn để đối phương mất cảnh giác, tìm cơ hội ra tay tốt nhất.
Có điều tâm kế Lâm Hiên cũng không vừa, tuy rằng không biết mục đích của Huyết Ma nhưng đã sớm chú ý đến lão gia hỏa này.
Hai bên tính kế lẫn nhau, chỉ là mặt ngoài vẫn tỏ ra hòa hợp.
Lúc này Lâm Hiên đi kiếm mấy kẻ hỏi đường. Quang hoa lóe lên, hắn đã đứng chắn trước mặt vài tên tu sĩ đang chậm rãi phi hành.
Nhóm này có nam có nữ, tu vị cao thấp không đều nhưng tất cả đều là Trúc Cơ kỳ.
Thấy Lâm Hiên bỗng xuất hiện trước mặt, tất cả đều biến sắc nhanh chóng tế ra Linh Khí.
Lâm Hiên coi như không thấy, từ trên người tỏa ra linh áp cường đại.
Đám tu sĩ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ hồ sắp từ trên không ngã xuống đất.
May mắn là cỗ linh áp này tới nhanh mà tan cũng nhanh, có điều trên trán của bọn họ đã đầy mồ hôi.
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, một lão giả trán đầy nếp nhăn tiến lên:“Tham kiến tiền bối, không biết người có gì phân phó, Vân Sơn thất hữu chúng tiểu bối xin tận lực ra sức.”
Linh áp vừa rồi tám chín phần là Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết. Nghĩ đến đây lão giả lại càng sợ hãi, vẻ mặt thêm phần cung kính.
Nhìn qua phục trang của mấy người này thì chính là tán tu, thường thường sẽ tụ tập kết nghĩa như vậy, vừa là không chịu câu thúc. Nếu gặp chuyện có thể chiếu ứng cho nhau một chút.
Các ngươi không cần kinh sợ, chỉ cần trả lời mấy vấn đề của ta là có thể bình yên rời đi Lời nói lạnh như băng của Lâm Hiên truyền vào trong tai bọn họ.
Mời tiền bối nói, vãn bối nhất định sẽ trả lời tất cả những gì mình biết Lão giả vội gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt lại cung kính vô cùng.
Đây chính là Vân Lĩnh Sơn phải không?
Dạ đúng Lão giả gật đầu lia lịa, trong lòng kinh ngạc, vấn đề này không phải là quá đơn giản sao.
Ta có nghe nói lúc trước trên núi có xuất hiện sương vụ, khi tu sĩ tiến vào trong thì không một người nào toàn mạng trở ra. Chứng tỏ nó vô cùng nguy hiểm, với tu vị của các ngươi sao còn dám đến nơi này?
Lão giả nghe xong lại thở dài một hơi: Tiền bồi có điều không biết, chúng vãn bối đều là tán tu pháp lực thấp kém, mỗi năm cũng kiếm không được bao nhiêu tinh thach. Mà thảo dược trên Vân Lĩnh Sơn này rất nhiều, ngoại trừ nơi này chúng vãn bối không còn kế sinh nhai nào. Huống hồ chỉ cần không đi vào trong sương vụ thì sẽ không có gì nguy hiểm
Lâm Hiên gật đầu, hiện giờ hắn đứng trên đỉnh tại Nhân giới nhưng khi xưa cũng là tiểu tu sĩ, hơn nữa cũng từng là tán tu nên biết rõ nỗi khổ trong đó.
Đang nghe bỗng vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, dùng thần thức đảo qua thì quanh đây đã cảm ứng tới cả ngàn tu sĩ.
Cho dù không xuất hiện sương vụ quỉ dị kia thì cũng không có nhiều tu sĩ kéo đến đây mới phải. Vân Lĩnh Sơn này tuy tài nguyên có phù hợp với tu sĩ cấp thấp nhưng những địa phương thế này ở Man Thạch Thành không hề thiếu.
Nếu đã có lựa chọn khác mà vẫn mạo hiểm đến nơi đây thì thực có phần cổ quái.
Chẳng lẽ đối phương nói dối. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi mà dám lừa gạt hắn!
Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện sát khí. Lão giả kia tuy tu vị thấp nhưng rất giảo hoạt, lập tức hiểu được lời nói dối đã bị đối phương nhìn ra, không nói hai lời lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu: Xin tiền bối bớt giận, xin tiền bối bớt giận, vãn đối xin đem nguyên nhân thực sự nói ra
Không cần!
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt: Lâm mỗ không thích lạm sát người vô tội, nhưng đã dám lừa gạt ta thì đứng trách mỗ lạt thủ vô tình.
Theo thanh âm băng lãnh, một đạo quang hà từ ngón tay hắn bay vụt ra, hóa thành một quái thủ thanh sắc.
Quái thủ túm thẳng vào đầu lão giả. Đối phương tuy không chịu ngồi chờ chết nhưng trước mặt hắn, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé có thể phản kháng được thế nào.
Lâm Hiên lập tức sưu hồn đối phương. Rất nhanh đã có được kết quả, vẻ mặt hắn trở lên có chút cổ quái. Đại thủ thanh sắc kia liền tỏa ra một đoàn hỏa diễm bao phủ thân hình lão giả. Từ nay lão đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Nếu người này thành thật thì Lâm Hiên sẽ hào phóng cho thêm tinh thạch, nhưng nếu dám lừa dối hắn thì chắc chắn là phải chết.
Sáu người phía sau tận mắt nhìn thấy toàn bộ, không khỏi run lên vì sợ.
Tất nhiên là không ai xuất thủ ứng cứu lão giả, tuy rằng kết bái cùng sống cùng chết nhưng bọn họ đâu có ai ngốc đến nỗi làm theo những lời ấy.
Các ngươi đi đi Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Tiền bối thực sự tha cho chúng ta đi sao? Lên tiếng chính là một nam tử nho sinh khoảng hai bảy hai tám.
Vẻ mặt những người khác cũng vừa mừng vừa sợ.
Hừ, ta lại đi lừa gạt mấy tiểu bối các ngươi sao? Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống: Hay là các ngươi cũng muốn ở lại đây với kẻ này
Lời nói lạnh như băng lọt vào tai khiến sáu người ai nấy đều hoảng sợ, lập tức giải tán.
Thiếu gia sát diệt đồng bọn của chúng. Đã kết thù oán, chẳng lẽ không sợ chúng sẽ trả thù sao?
Nha đầu ngốc, tuy nói là không thể mềm lòng với địch nhân dễ lưu lại hậu họa nhưng cũng phải xem đó là ai. Chỉ là mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, chờ đến ngày nào thì bọn chúng mới có tư cách đến tìm ta báo thù
Điều này cũng đúng Nguyệt nhi gật đầu, quả thực là nàng đã lo lắng vô cớ. Mấy tên này cho dù có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ thì cũng không biết bao nhiêu năm nữa, lúc đó tám chín phần là nàng và thiếu gia đã phi thăng lên Linh giới.
Nghĩ đến chuyện phi thăng, Nguyệt nhi không khỏi nhớ đến Tiểu Tuyết Hồ có ba cái đuôi. Chỉ sợ đến khi gặp lại thì tu vị của ả đã hơn hẳn nàng. Không được, nàng cũng phải cố gắng hơn nữa.
Trong lúc Nguyệt nhi đang suy nghĩ thì Vân Sơn lục hữu lại gặp phải trường phong ba khác.
Mạc Niên vốn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, ngày trước vô tình nhặt được một quyển công pháp tu tiên thô thiển của Nho môn.
Nhắc tới cũng khéo. Lẫn trong đám phàm nhân thế tục, kẻ có linh căn hiếm như phượng mao lân giác, tư chất của Mạc Niên không cao nhưng cũng là linh căn mộc thuộc tính.
Vì thế hắn cơ duyên xảo hợp bước lên tu tiên đạo.
Một đường đi tới, vận khí rất tốt mà trúc cơ thành công. Nếu ở Duyện Châu thì hắn đã có thể tiêu dao, nhưng nơi Vân Châu ngọa hổ tàng long này, vô số môn phái lớn nhỏ, một tên tán tu Trúc Cơ kỳ không đáng để vào trong mắt.
Đi tới nơi đâu cũng bị người khinh khi, sau đó lại giao hảo với vài tán tu rồi kết bái huynh đệ. Trở thành Vân Sơn thất hữu chiếu cố nhau, tuy khó khăn nhưng không phải không có hy vọng bước tiếp trên tu tiên đạo.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn kiếp này chính là ngưng thành Kim Đan.
Khi đó cho dù là tán tu cũng không còn khó khăn như xưa, thậm chí có thể đầu nhập vào một gia tộc tầm trung nào đó, về sau hưởng vinh hoa.
Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ, khác xa so với thực tế tàn khốc.
Song trước đây không lâu, cơ hội đã tới.
Vân Lĩnh Sơn bỗng xuất hiện vô số sương vụ cổ quái, rất nhiều tu tiên giả đã chết ở đây. Người người đều sợ hãi nhưng hắn lại thu được một tin tức quan trọng, sương vụ xuất hiện báo hiệu dị bảo sắp xuất thế.
Hơn nữa không chỉ có một kiện dị bảo mà là hai kiện, nghe nói là do phong ấn tại di chỉ của cổ tu sĩ bị mất hiệu lực nên một lần nữa xuất hiện
Bên trong có đan dược pháp bảo, công pháp điển tịch cùng rất nhiều tài liệu trân quý đã tuyệt tích. Chỉ cần lấy được một chút thì cũng không cần vì tài liệu tu luyện mà đau khổ, từ đó cũng có hi vọng Ngưng Đan.
Mặc dù biết với tu vị bản thân muốn đoạt bảo khó khăn vô cùng, nhưng trước dụ hoặc mê người, bảy huynh đệ quyết định liều mạng. Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Nhưng khi tới Vân Lĩnh Sơn này thì bọn họ không khỏi kinh hãi, vốn tưởng sương vụ xuất hiện thì số tu sĩ tới đây sẽ giảm. Không ngờ lại càng nhiều so với trước.
Chẳng lẽ tin tức bị lộ? Sắc mặt bảy huynh đệ trở lên âm trầm.
Cũng may dùng thần thức đảo qua thì phát hiện đều là tu sĩ Trúc Cơ. Thậm chí còn có không ít đệ tử Linh Động kỳ, cao thủ Ngưng Đan kỳ vô cùng ít ỏi.
Lúc này bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra. Tình hình thế này bọn họ vẫn có cơ hội lấy được bảo vật, ngoài trừ thực lực thì vận khí cũng là một nhân tố không thể bỏ qua.
Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một lão quái Nguyên Anh, bảy người bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ ngay cả nhân vật bậc này cũng muốn đoạt bảo.
Cũng may đối phương dường như chưa biết bí mật. Bởi vậy đại ca của bọn họ mới đi một nước cờ hiểm, không nói ra sự thật, kết quả là đã bị đối phương đánh cho hồn phi phách tán.
Lúc này đã huynh đệ đã bỏ chạy tứ tán, còn mình hắn thế mỏng sức yếu. Sao có thể đi tầm bảo?
Mạc Niên do dự trong chốc lát, đột nhiên trong mắt hiện ra hung quang. Cho dù hắnkhông chiếm được bảo vật của cổ tu thì cũng không thể tay trắng trở về.
Nơi này có nhiều đệ tử Linh Động kỳ như vậy, tuy rằng gia thân còn nghèo hơn hắn nhưng cũng có được mấy khối tinh thạch.
Man Thạch Thành chính là liên minh tán tu, có quy định các đạo hữu không được tùy ý giết người đoạt bảo, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt rất nặng.
Quy định này đương nhiên các tu sĩ cấp cao không để ý tới nhưng lại có ước thúc nhất định với tu sĩ cấp thấp.
Có điều hiện giờ tại Vân Lĩnh Sơn long xà hỗn tạp, cho dù có sát nhân thì ai biết đó là hắn.
Mạc Niên nghĩ vậy liền hung hăng đi tìm con mồi, rất nhanh đã có một kẻ lọt vào trong tầm mắt. Đó là một thanh niên anh tuấn chừng, một thân bạch bào tựa hồ xuất thân thế gia.
Nhưng tu vị chẳng qua chỉ là Linh Động hậu kỳ.
Hừ, nhất định là đệ tử có tư chất kém của gia tộc nào đó
Mạc Niên mừng rỡ, tu vị đối phương như vậy rất phù hợp với yêu cầu của hắn, gia sản cũng tương đối, có khi kiếm được thu hoạch ngoài ý muốn.
Đương nhiên hắn đã dùng thần thức đảo qua vùng phụ cận, thấy không có người nào khác thì mới liếm mép từ từ tiếp cận.
Chính là nơi này? Nhín sơn dãy trước mặt, Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Nghe đại trưởng lão miêu tả, hắn còn tưởng hiện sẽ rất ít tu sĩ lui tới nơi này. Không nhờ phóng mắt nhìn vẫn có rất nhiều tu sĩ ra vào.
Phương mỗ cũng chưa từng tới nơi này, nhưng theo địa đồ thì hẳn không sai Tu sĩ họ Phương đảo mắt đánh giá xung quanh.
Lại nói tiếp, dù hai người lòng mang quỷ kế nhưng dọc đường vô cùng hòa thuận. Hiện còn chưa phải thời cơ động thủ tốt nhất, đương nhiên không thể lộ địch ý khiến đối phương cảnh giác.
Lâm Hiên nghĩ thế thì lão quái vật bên kia cũng không kém bao nhiêu. Cả hai đều là hạng tâm cơ thâm trầm, tiếu lý tàng đao.
Để chắc chắn hai người quyết định hỏi thăm một phen. Lâm Hiên nhắm hai mắt thả ra thần thức, rất nhanh xác định được vài tên tu tiên giả.
Thân hình chớp lên, cả người liền hóa thành kinh hồng phóng về bên trái.
Tu sĩ họ Phương đứng tại chỗ, chính khí trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vài phần lệ khí: Năm đó ở U Châu, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của bổn tôn, không ngờ thế sự đổi dời, lại có thể gặp ngươi ở Vân Châu. đây chính là thiên ý, chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt
Hóa ra lão gia hỏa này chính là Huyết Ma tôn giả. Cũng giống như Hồng Lăng tiên tử, lão cũng là một tu sĩ từ thời thượng cổ.
Người này thân mang ma công kỳ lạ, mang thân thể yêu thú dung hợp với pháp thể bản thân trở thành quái vật nửa người nửa yêu.
Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân mà bị phong ấn cả trăm vạn năm, khi tỉnh lại thì không thể cử động, bởi vậy hắn lấy Ma Anh Quyết làm mồi dụ hai trưởng lão Ngưng Đan kỳ Linh Dược Sơn hợp tác. Đem đám tu sĩ cấp thấp đến cho lão huyết tế khôi phục pháp lực.
Nhưng về sau lại bị Lâm Hiên phá vỡ gian kế, giết chết phản nghịch.
Sau đó Điền Tiểu Kiếm lại vô tình gặp lão trong ma huyệt, sau đó bị Cực Ác ma tôn sanh cầm. Hai lão quái vật còn từng đạt được một số hiệp nghị lợi dụng lẫn nhau.
Cực Ác ma tôn cũng coi như nhân kiệt một phương song trăm vạn năm thọ nguyên, tạm thời chưa nói đến độ hung tàn mà luận về sự giảo hoạt thì Huyết Ma tôn giả quả thực có thể sánh với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Sau một phen tính kế, rốt cục Cực Ác ma tôn rơi vào cạm bẫy của lão. Tiếp theo lão hợp tác cùng âm hồn, nếu không Cực Ác ma tôn chưa chắc đã ngã xuống.
Năm đó tuy lão chưa từng gặp Lâm Hiên nhưng thông qua phu phụ Chu Miện bị khống chế, lão đã sớm biết hình dạng của Lâm Hiên.
Khi trước tại Hư Linh Điện lựa chọn động phủ, gặp lại Lâm Hiên thì lão cũng bị dọa đến xém chút nhảy dựng lên.
Thời gian chưa tới một trăm năm, khi Lâm Hiên phá hỏng chuyện tốt của lão thì mới chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, vậy mà bây giờ đã là lão quái Nguyên Anh trung kỳ.
Có nhầm hay không? Tốc độ tu luyện thế này quả thực trước nay chưa từng có. Chẳng lẽ tiểu tử này là Kim Tiên thượng giới chuyển thế?
Trong lòng kinh nghi, ban đầu lão cũng không có ý định tìm Lâm Hiên báo thù. Dù sao tu vị đối phương đã không còn như xưa, không cần vì thù oán năm đó mà kết thêm một đại địch.
Nhưng sau đó, Huyết Ma tôn giả phát hiện ra một điều khiến lão thay đổi chủ ý.
Ma Anh!
Ma Anh Quyết của Lâm Hiên chính là thông qua sưu hồn Tào Nguyệt mà lấy được. Công pháp này chính là do Huyết Ma tôn giả truyền thụ.
Huyết Ma tôn giả đem loại công pháp kỳ diệu này ra để mua chuộc hai phản đồ còn có thêm một nguyên nhân sâu xa.
Sau khi luyện công pháp cổ quái dung hợp thân thể yêu tộc, nghiêm khắc mà nói Huyết Ma tôn giả đã không còn được tính là Nhân tộc.
Đối với yêu tộc Hóa Hình kỳ, cắn nuốt Kim Đan cùng Nguyên Anh của tu sĩ có lợi ích rất lớn. nhưng linh đan diệu dược chân chính đối với Huyết Ma tôn giả không phải Nguyên Anh mà là Ma Anh.
Điều này cũng có điểm kỳ quái, Ma Anh chỉ là vật mưu lợi, thần thông không thể so bì với Nguyên Anh nhưng không hiểu sao công hiệu với lão như vậy. Bí ẩn về chuyện này đến giờ vẫn chưa thể hiểu hết.
Cho nên Chu Miện Tào Nguyêt cho dù không chết dưới tay Lâm Hiên, một khi Ma Anh đại thành cũng sẽ bị Huyết Ma thôn phệ.
Sau khi thiên địa dị biến, Huyết Ma đi đến Vân Châu, cũng từng lường gạt vài tu sĩ Ngưng Đan tu luyện Ma Anh Quyết.
Tuy Ma Anh không bì kịp với Nguyên Anh nhưng gian nan cũng không ít, mười mấy tu sĩ luyện mà chỉ có một tên kết thành Ma Anh.
Kẻ duy nhất đó đương nhiên chết trong tay Huyết Ma.
Tuy tu vị có tăng nhưng Huyết Ma cảm thấy đây không phải là phương pháp do hao tốn quá nhiều thời gian cùng bồi tài. Chi bằng tìm kiếm các linh đan diệu dược khác.
Nhưng sau khi gặp Lâm Hiên thì lão lại mừng như điên.
Lão quái vật này tuy không tu luyện qua Ma Anh Quyết nhưng công pháp dung hợp cùng yêu thú lại cực kỳ mẫn cảm với Ma Anh.
Tiểu tử này không biết có thiên đại cơ duyên gì mà có thể tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa Ma Anh quyết cũng đại thành.
Đối với lão mà nói đây là miếng mồi hấp dẫn không thể bỏ qua.
Nếu chỉ đơn thuần là Ma Anh thì không nói. Trong công pháp kia có ghi lại rõ ràng, phải tìm được người đồng thời tu luyện được cả Ma Anh và Nguyên Anh, nếu thu được song anh thì có thể luyện chế ra một loại linh đan nghịch thiên.
Loại linh đan này đối với các tu sĩ bình thường thì không có diệu dụng nhưng đối với quái vật nửa người nửa yêu như lão thì công hiệu không nhỏ.
Lão dừng chân ở Nguyên Anh trung kỳ đã lâu, vẫn chưa thể đột phá bình cảnh, nếu phục dụng linh đan này thì chắc chắn tiến giai thành đại tu sĩ.
Tu tiên giả có song anh chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, âm dương linh lực không thể cùng tồn tại trong thân thể, muốn giải quyết vấn đề này chỉ có thể tu luyện một loại bí thuật có tên là Âm Dương Quyết.
Nhưng cho dù tại thời kỳ thượng cổ, các tu sĩ chính ma tu luyện Âm Dương Quyết cũng ít ỏi vô cùng. Mà các cổ tu có song anh khi đó cũng rất khó đối phó, Huyết Ma vốn không phải đối thủ.
Mấy năm nay, Huyết Ma tận lực tìm hiểu. Không kể là U Châu khi xưa hay là khối đại lục mới xuyên qua, cũng chưa từng nghe nói có người tu luyện Âm Dương Quyết. xem ra công pháp này đã thất truyền. Khi đó Huyết Ma đã sớm tiêu tan hy vọng.
Quả thực là thiên đại cơ duyên, chỉ cần sát diệt tiểu tử này là lão sẽ thăng cấp lên thành đại tu sĩ.
Cơ hội như vậy Huyết Ma sao có thể bỏ qua, nhưng lão cũng biết không thể hành động lỗ mãng.
Kẻ trước mắt không chỉ chính ma kiêm tu, trong cơ thể có song anh.
Tuy rằng thần thông Ma Anh kém hơn Nguyên Anh nhưng không kém bao nhiêu, tuyệt đối không được khinh thường đối phương.
Đương nhiên xét về cảnh giới thì lão cũng cao hơn nửa bậc, dù gì cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.
Hơn nữa công pháp tu luyện của lão có uy lực cực đại. Sau khi dung hợp thân thể yêu thú thì có thể lấy nhiều bù ít lấy mạnh bù yếu. Cơ hồ có ưu thế của cả Nhân Yêu hai tộc. hơn nữa còn tu luyện một số pháp bảo tà ác.
Lão ma tin tưởng có thể đại chiến với đại tu sĩ một trận. Tiểu tử này không thể so sánh với Nguyên Anh hậu kỳ. Huyết Ma tuy cẩn thận nhưng rất tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình.
Sự kiên nhẫn của lão quái vật cũng là nhất đẳng, thấy Lâm Hiên gia nhập Man Thạch Thành tuy không rõ nguyên do nhưng để tiện hành động lão cũng gia nhập theo.
Động phủ hai người cách không xa nhưng lão vẫn không động thủ. Tại đó, mếu không nhanh chóng giải quyết tiểu tử này thì dẫn tới sự chú ý của các tu sĩ Nguyên Anh khác. Sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.
Trên đường lão vẫn tỏ ra hòa hoãn để đối phương mất cảnh giác, tìm cơ hội ra tay tốt nhất.
Có điều tâm kế Lâm Hiên cũng không vừa, tuy rằng không biết mục đích của Huyết Ma nhưng đã sớm chú ý đến lão gia hỏa này.
Hai bên tính kế lẫn nhau, chỉ là mặt ngoài vẫn tỏ ra hòa hợp.
Lúc này Lâm Hiên đi kiếm mấy kẻ hỏi đường. Quang hoa lóe lên, hắn đã đứng chắn trước mặt vài tên tu sĩ đang chậm rãi phi hành.
Nhóm này có nam có nữ, tu vị cao thấp không đều nhưng tất cả đều là Trúc Cơ kỳ.
Thấy Lâm Hiên bỗng xuất hiện trước mặt, tất cả đều biến sắc nhanh chóng tế ra Linh Khí.
Lâm Hiên coi như không thấy, từ trên người tỏa ra linh áp cường đại.
Đám tu sĩ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ hồ sắp từ trên không ngã xuống đất.
May mắn là cỗ linh áp này tới nhanh mà tan cũng nhanh, có điều trên trán của bọn họ đã đầy mồ hôi.
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, một lão giả trán đầy nếp nhăn tiến lên:“Tham kiến tiền bối, không biết người có gì phân phó, Vân Sơn thất hữu chúng tiểu bối xin tận lực ra sức.”
Linh áp vừa rồi tám chín phần là Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết. Nghĩ đến đây lão giả lại càng sợ hãi, vẻ mặt thêm phần cung kính.
Nhìn qua phục trang của mấy người này thì chính là tán tu, thường thường sẽ tụ tập kết nghĩa như vậy, vừa là không chịu câu thúc. Nếu gặp chuyện có thể chiếu ứng cho nhau một chút.
Các ngươi không cần kinh sợ, chỉ cần trả lời mấy vấn đề của ta là có thể bình yên rời đi Lời nói lạnh như băng của Lâm Hiên truyền vào trong tai bọn họ.
Mời tiền bối nói, vãn bối nhất định sẽ trả lời tất cả những gì mình biết Lão giả vội gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt lại cung kính vô cùng.
Đây chính là Vân Lĩnh Sơn phải không?
Dạ đúng Lão giả gật đầu lia lịa, trong lòng kinh ngạc, vấn đề này không phải là quá đơn giản sao.
Ta có nghe nói lúc trước trên núi có xuất hiện sương vụ, khi tu sĩ tiến vào trong thì không một người nào toàn mạng trở ra. Chứng tỏ nó vô cùng nguy hiểm, với tu vị của các ngươi sao còn dám đến nơi này?
Lão giả nghe xong lại thở dài một hơi: Tiền bồi có điều không biết, chúng vãn bối đều là tán tu pháp lực thấp kém, mỗi năm cũng kiếm không được bao nhiêu tinh thach. Mà thảo dược trên Vân Lĩnh Sơn này rất nhiều, ngoại trừ nơi này chúng vãn bối không còn kế sinh nhai nào. Huống hồ chỉ cần không đi vào trong sương vụ thì sẽ không có gì nguy hiểm
Lâm Hiên gật đầu, hiện giờ hắn đứng trên đỉnh tại Nhân giới nhưng khi xưa cũng là tiểu tu sĩ, hơn nữa cũng từng là tán tu nên biết rõ nỗi khổ trong đó.
Đang nghe bỗng vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, dùng thần thức đảo qua thì quanh đây đã cảm ứng tới cả ngàn tu sĩ.
Cho dù không xuất hiện sương vụ quỉ dị kia thì cũng không có nhiều tu sĩ kéo đến đây mới phải. Vân Lĩnh Sơn này tuy tài nguyên có phù hợp với tu sĩ cấp thấp nhưng những địa phương thế này ở Man Thạch Thành không hề thiếu.
Nếu đã có lựa chọn khác mà vẫn mạo hiểm đến nơi đây thì thực có phần cổ quái.
Chẳng lẽ đối phương nói dối. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi mà dám lừa gạt hắn!
Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện sát khí. Lão giả kia tuy tu vị thấp nhưng rất giảo hoạt, lập tức hiểu được lời nói dối đã bị đối phương nhìn ra, không nói hai lời lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu: Xin tiền bối bớt giận, xin tiền bối bớt giận, vãn đối xin đem nguyên nhân thực sự nói ra
Không cần!
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt: Lâm mỗ không thích lạm sát người vô tội, nhưng đã dám lừa gạt ta thì đứng trách mỗ lạt thủ vô tình.
Theo thanh âm băng lãnh, một đạo quang hà từ ngón tay hắn bay vụt ra, hóa thành một quái thủ thanh sắc.
Quái thủ túm thẳng vào đầu lão giả. Đối phương tuy không chịu ngồi chờ chết nhưng trước mặt hắn, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé có thể phản kháng được thế nào.
Lâm Hiên lập tức sưu hồn đối phương. Rất nhanh đã có được kết quả, vẻ mặt hắn trở lên có chút cổ quái. Đại thủ thanh sắc kia liền tỏa ra một đoàn hỏa diễm bao phủ thân hình lão giả. Từ nay lão đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Nếu người này thành thật thì Lâm Hiên sẽ hào phóng cho thêm tinh thạch, nhưng nếu dám lừa dối hắn thì chắc chắn là phải chết.
Sáu người phía sau tận mắt nhìn thấy toàn bộ, không khỏi run lên vì sợ.
Tất nhiên là không ai xuất thủ ứng cứu lão giả, tuy rằng kết bái cùng sống cùng chết nhưng bọn họ đâu có ai ngốc đến nỗi làm theo những lời ấy.
Các ngươi đi đi Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Tiền bối thực sự tha cho chúng ta đi sao? Lên tiếng chính là một nam tử nho sinh khoảng hai bảy hai tám.
Vẻ mặt những người khác cũng vừa mừng vừa sợ.
Hừ, ta lại đi lừa gạt mấy tiểu bối các ngươi sao? Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống: Hay là các ngươi cũng muốn ở lại đây với kẻ này
Lời nói lạnh như băng lọt vào tai khiến sáu người ai nấy đều hoảng sợ, lập tức giải tán.
Thiếu gia sát diệt đồng bọn của chúng. Đã kết thù oán, chẳng lẽ không sợ chúng sẽ trả thù sao?
Nha đầu ngốc, tuy nói là không thể mềm lòng với địch nhân dễ lưu lại hậu họa nhưng cũng phải xem đó là ai. Chỉ là mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, chờ đến ngày nào thì bọn chúng mới có tư cách đến tìm ta báo thù
Điều này cũng đúng Nguyệt nhi gật đầu, quả thực là nàng đã lo lắng vô cớ. Mấy tên này cho dù có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ thì cũng không biết bao nhiêu năm nữa, lúc đó tám chín phần là nàng và thiếu gia đã phi thăng lên Linh giới.
Nghĩ đến chuyện phi thăng, Nguyệt nhi không khỏi nhớ đến Tiểu Tuyết Hồ có ba cái đuôi. Chỉ sợ đến khi gặp lại thì tu vị của ả đã hơn hẳn nàng. Không được, nàng cũng phải cố gắng hơn nữa.
Trong lúc Nguyệt nhi đang suy nghĩ thì Vân Sơn lục hữu lại gặp phải trường phong ba khác.
Mạc Niên vốn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, ngày trước vô tình nhặt được một quyển công pháp tu tiên thô thiển của Nho môn.
Nhắc tới cũng khéo. Lẫn trong đám phàm nhân thế tục, kẻ có linh căn hiếm như phượng mao lân giác, tư chất của Mạc Niên không cao nhưng cũng là linh căn mộc thuộc tính.
Vì thế hắn cơ duyên xảo hợp bước lên tu tiên đạo.
Một đường đi tới, vận khí rất tốt mà trúc cơ thành công. Nếu ở Duyện Châu thì hắn đã có thể tiêu dao, nhưng nơi Vân Châu ngọa hổ tàng long này, vô số môn phái lớn nhỏ, một tên tán tu Trúc Cơ kỳ không đáng để vào trong mắt.
Đi tới nơi đâu cũng bị người khinh khi, sau đó lại giao hảo với vài tán tu rồi kết bái huynh đệ. Trở thành Vân Sơn thất hữu chiếu cố nhau, tuy khó khăn nhưng không phải không có hy vọng bước tiếp trên tu tiên đạo.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn kiếp này chính là ngưng thành Kim Đan.
Khi đó cho dù là tán tu cũng không còn khó khăn như xưa, thậm chí có thể đầu nhập vào một gia tộc tầm trung nào đó, về sau hưởng vinh hoa.
Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ, khác xa so với thực tế tàn khốc.
Song trước đây không lâu, cơ hội đã tới.
Vân Lĩnh Sơn bỗng xuất hiện vô số sương vụ cổ quái, rất nhiều tu tiên giả đã chết ở đây. Người người đều sợ hãi nhưng hắn lại thu được một tin tức quan trọng, sương vụ xuất hiện báo hiệu dị bảo sắp xuất thế.
Hơn nữa không chỉ có một kiện dị bảo mà là hai kiện, nghe nói là do phong ấn tại di chỉ của cổ tu sĩ bị mất hiệu lực nên một lần nữa xuất hiện
Bên trong có đan dược pháp bảo, công pháp điển tịch cùng rất nhiều tài liệu trân quý đã tuyệt tích. Chỉ cần lấy được một chút thì cũng không cần vì tài liệu tu luyện mà đau khổ, từ đó cũng có hi vọng Ngưng Đan.
Mặc dù biết với tu vị bản thân muốn đoạt bảo khó khăn vô cùng, nhưng trước dụ hoặc mê người, bảy huynh đệ quyết định liều mạng. Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Nhưng khi tới Vân Lĩnh Sơn này thì bọn họ không khỏi kinh hãi, vốn tưởng sương vụ xuất hiện thì số tu sĩ tới đây sẽ giảm. Không ngờ lại càng nhiều so với trước.
Chẳng lẽ tin tức bị lộ? Sắc mặt bảy huynh đệ trở lên âm trầm.
Cũng may dùng thần thức đảo qua thì phát hiện đều là tu sĩ Trúc Cơ. Thậm chí còn có không ít đệ tử Linh Động kỳ, cao thủ Ngưng Đan kỳ vô cùng ít ỏi.
Lúc này bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra. Tình hình thế này bọn họ vẫn có cơ hội lấy được bảo vật, ngoài trừ thực lực thì vận khí cũng là một nhân tố không thể bỏ qua.
Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một lão quái Nguyên Anh, bảy người bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ ngay cả nhân vật bậc này cũng muốn đoạt bảo.
Cũng may đối phương dường như chưa biết bí mật. Bởi vậy đại ca của bọn họ mới đi một nước cờ hiểm, không nói ra sự thật, kết quả là đã bị đối phương đánh cho hồn phi phách tán.
Lúc này đã huynh đệ đã bỏ chạy tứ tán, còn mình hắn thế mỏng sức yếu. Sao có thể đi tầm bảo?
Mạc Niên do dự trong chốc lát, đột nhiên trong mắt hiện ra hung quang. Cho dù hắnkhông chiếm được bảo vật của cổ tu thì cũng không thể tay trắng trở về.
Nơi này có nhiều đệ tử Linh Động kỳ như vậy, tuy rằng gia thân còn nghèo hơn hắn nhưng cũng có được mấy khối tinh thạch.
Man Thạch Thành chính là liên minh tán tu, có quy định các đạo hữu không được tùy ý giết người đoạt bảo, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt rất nặng.
Quy định này đương nhiên các tu sĩ cấp cao không để ý tới nhưng lại có ước thúc nhất định với tu sĩ cấp thấp.
Có điều hiện giờ tại Vân Lĩnh Sơn long xà hỗn tạp, cho dù có sát nhân thì ai biết đó là hắn.
Mạc Niên nghĩ vậy liền hung hăng đi tìm con mồi, rất nhanh đã có một kẻ lọt vào trong tầm mắt. Đó là một thanh niên anh tuấn chừng, một thân bạch bào tựa hồ xuất thân thế gia.
Nhưng tu vị chẳng qua chỉ là Linh Động hậu kỳ.
Hừ, nhất định là đệ tử có tư chất kém của gia tộc nào đó
Mạc Niên mừng rỡ, tu vị đối phương như vậy rất phù hợp với yêu cầu của hắn, gia sản cũng tương đối, có khi kiếm được thu hoạch ngoài ý muốn.
Đương nhiên hắn đã dùng thần thức đảo qua vùng phụ cận, thấy không có người nào khác thì mới liếm mép từ từ tiếp cận.
/2355
|