Bách Luyện Thành Tiên

Q.4 - Chương 266 - Chân Ma Điện

/2355


Trở lại trong Tử Trúc Lâm.

Không uổng mấy chục năm nếm mật nằm gai cuối cùng cũng đã tìm ra. Có điều nơi này đã có người tới, hơn nữa còn khởi động trận pháp! Âm thanh có chút khàn khàn vang lên kèm theo ngữ khí đầy kinh sợ, vừa lên tiếng chính là quái vật thân người đầu hổ.

Không có khả năng. Đây là cấm địa Huyền Phượng môn, trừ Đại trưởng lão thì cho dù mấy lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không thể tùy ý tiến vào. Mà Nhạc Huyền Phong cũng tuyệt không biết trận pháp này khởi động như thế nào. Sắc mặt đại hán mặt đen cũng trở nên khó coi, lắc đầu mở miệng.

Hừ, hôm nay Huyền Phượng môn gặp phải đại họa, huynh nhìn đi, chẳng phải là một cái xác đây sao. Chỉ cần tinh huyết của tu sĩ liền có thể khởi động trận pháp.

Hiện tại thảo luận vấn đề này chỉ vô dụng, chúng ta nhanh tiến vào, năm đó hai người chúng ta may mắn phát hiện ra động phủ Bạch Hạc thượng nhân, cũng tìm được thủ thư của hắn lưu lại mới biết được sự tồn tại của không gian thần bí này. Yêu nhãn xá lợi trong đó tuyệt không thể để lọt vào trong tay kẻ khác, huống hồ bên trong còn có di bảo của Huyền Phượng tiên tử. Đại hán mặt đen lè lưới liếm môi ánh mắt lộ vẻ tham lam.

Đây là tất nhiên, song chẳng lẽ Hắc huynh không cảm thấy việc này có chút kỳ quái sao. Tròng mắt quái vật đầu hổ đảo đảo trên trán nhíu lại.

Ồ! Ý đạo huynh là...

Theo thủ thư của Bạch Hạc thượng nhân thì địa phương kia vốn là cực phẩm yêu mạch trân hiếm vô cùng. Phúc địa động tiên này đủ khiến bất cứ kẻ tu luyện nào thèm thuồng, vì sao bọn họ lại phải liên thủ thi triển đại thần thông tiêu hao vô số tài liệu trân quý, bố trí trận pháp thần bí đem nó phong ấn lại, chẳng lẽ bên trong còn có điều gì nguy hiểm sao?

Hừ! Ta làm sao biết được, bên trong thủ thư có lẽ có ghi lại nguyên do. Đáng tiếc là đã thiếu đi nửa sau. Tóm lại thế nào, Vương huynh muốn rút lui sao? Đại hán mắt đen nhíu mày có chút bất mãn mở miệng.

Rút lui? Đạo hữu nói giỡn, tại hạ dù không phải Bích Nhãn lão tổ hay Tuyết Hồ vương bá chủ một phương nhưng cũng là yêu tộc Hóa Hình Kỳ đã sống mấy ngàn năm, có phong ba bão táp gì mà chưa từng trải qua. Nếu ta sợ hãi thì đã không tới nơi này rồi. Quái vật đầu hổ hừ lạnh một tiếng ánh mắt hiện vẻ tức giận.

Ha ha. Vương huynh không nên để ý những lời nói của tiểu đệ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh tiến vào thôi

Hổ thủ quái vật hít vào một hơi đem tâm tình bình ổn, sau đó hàn quang từ năm ngón tay lóe ra chụp xuống phía dưới một cái, một gã tu sĩ niên kỷ tam tuần đang nằm trên mặt đất bị hút vào trong tay.

Xem kỹ một chút người này là đệ tử Huyền Phượng môn sớm đã hôn mê bất tỉnh.

Năm ngón tay quái vật đầu hổ dừng sức một chút, lập tức bóp nát đầu người này, tinh huyết cùng não hòa lẫn bay thẳng lên trên tảng quái thạch kia.

Huyết tanh ngấm vào trên bề mặt đá liền xuất hiện một tầng quang mang màu đỏ, linh lực dao động rồi vô số huyết tơ đem hai gã quái vật vây lại, trong nháy mắt bọn hắn liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

***

Đây là cái gì? Đại công chúa Tuyết Hồ tộc dùng tay che miệng trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt của Lâm Hiên cũng không khác lắm, trên đỉnh đầu bọn họ không xa có một hố đen ngòm trông như một hắc động thật lớn không đáy khoảng bảy tám trượng, đang phun ra ma khí cực kỳ nồng nặc.

Không đúng. Không hẳn là ma khí mà giống như yêu khí cùng ma khí dung hợp lại, sau đó sinh ra thứ cổ quái này Viện Kha nhíu mày chậm rãi mở miệng.

Ừm. Lâm Hiên gật đầu thần sắc khó coi nhìn về phía hắc động.

Hắc động như thế này tương tự khe hở không gian nhưng đơn giản hơn. Điều kiện để hình thành là không ở nơi không có dương khí, trong điển tịch ghi lại cũng rất mơ hồ, Lâm Hiên cũng là lần đầu nhìn thấy.

Lúc này bọn họ đã tìm kiếm khắp không gian một lần, mà hắc động trước mặt là phát hiện duy nhất điều kỳ quái ở trong này.

Vì thần thức bị hạn chế, nếu lỗ mãng tiến vào bên trong thì rất nguy hiểm.

Lâm đạo hữu có chủ ý gì không?

Cái này... Lâm Hiên lấy tay bóp trán lâm vào trầm tư. Đúng lúc này dị biến nổi lên, ma khí đột nhiên cuồn cuồn mơ hồ hình thành vô số quái vật.

Một đàn Ô Nha lông vũ đen thui phát ra tiếng kêu chói tai khó nghe do ma khí hóa thành.

Không ổn. Ma khí thực thể hóa!

Tình huống này Lâm Hiên cũng nghe nói qua, nghe nói ở nhãn tuyền của cực phẩm linh mạch bởi vì linh khí quá dày đặc. Sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng có thế huyễn hóa ra thực thể linh điểu cùng linh thú, ma khí cùng yêu khí cũng vậy.

Quái vật này mặc dù thực lực không cao nhưng chỉ cần còn có ma khí, sau khi bị tiêu diệt lại có thể sinh lại cơ hồ là tồn tại bất diệt. Rất nhanh đàn ma quạ phía trước đã tới trước mặt. Lâm Hiên vung tay lên phóng ra vài đạo kiếm khí dễ dàng sát diệt chúng. Nhưng lập tức lại có vô số ma quạ lao tới.

Tình huống bên kia Viện Kha cũng tương tự, lúc này vị đại công chúa Tuyết Hồ tộc đang bị ma quạ vây công khiến nàng gặp không ít phiền toái.

Ngón tay Lâm Hiên điểm một chỉ, đám ma quạ mới bay tới mấy trượng bỗng dưng nổ tung tan thành ma khí.

Nhưng sắc mặt hắn không hề vui mừng, ma khí không tan đi mà nhanh chóng bị hút vào hắc động, sau đó lại có càng nhiều ma quạ xuất hiện trong tầm mắt.

Quả nhiên như trong điển tịch ghi lại, quái vật này dường như bất diệt. Lâm Hiên cũng không tiếp tục lãng phí pháp lực ở đây nữa.

Trên người thanh quang tỏa ra chói mắt, hắn tế ra Cửu Thiên Linh Thuẫn, tay trái khẽ lật, trong lòng bàn tay xuất hiện đạo hỏa diễm lớn bằng quả trứng.

Bích Huyễn U hỏa!

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết khiến hỏa diễm mạnh mẽ bạo trướng, lập tức bùng lên quanh thân hắn cùng Cửu Thiên Linh Thuẫn hòa hợp thành một thể. Mấy con ma quạ nhào tới vừa tiếp xúc đã bị ma hỏa đốt thành khói bụi.

Viện Kha biến sắc, đây là loại thần thông gì mà còn lợi hại hơn cả Huyền Băng Yêu Hỏa của nàng. Ý niệm trong đầu nàng còn chưa kịp chuyển thì Lâm Hiên đã hóa thành một đạo thanh hồng phi vào hắc động.

Tuyết Hồ công chúa có chút do dự, mạo muội đi vào thì rất nguy hiểm nhưng cũng không thể tiếp tục ở đây hao tổn pháp lực.

Chỉ thấy bạch quang chói mắt, sáu đạo nguyệt nha đao xuất hiện trước người bắt đầu xoay tròn, ma quạ vừa tiếp cận đã bị chém làm hai nửa. Theo sau nàng cũng hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong hắc động.

Lâm Hiên đi trước một bước. Không gian hắc động tuy không nguy hiểm bằng khe hở không gian nhưng bên trong cũng ẩn chứa nhiều ẩn họa. Vừa tiến vào Lâm Hiên đã bị cả ngàn con ma quạ bao vây. Cũng may Bích huyễn U hỏa chứa kịch độc nên đám quái vật cũng không thể ngăn cản được hắn. Trong lòng Lâm Hiên lúc này mới buông lỏng khôi phục bình tĩnh.

Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện hai bên hắn là bóng tối khôn cùng, không chỉ thần thức bị hạn chế mà ngay cả thị giác cũng mất đi hiệu quả.

Lâm Hiên nhíu mày, chẳng qua với tâm cơ của hắn, thần sắc lại có chút tự đắc nhằm một hướng bay đi.

Lúc này trong tay hắn cầm một tấm phù, tại thời khắc mấu chốt vật này còn hữu dụng hơn cả pháp bảo.

Lâm Hiên đang bay với tốc độc chậm thì một âm thanh ầm ầm truyền đến. Lâm Hiên biến sắc không chút nghĩ ngợi đem pháp lực truyền vào bên trong tấm phù, nhất thời hỏa quang chợt lóe một con hỏa điểu cao gần mấy trượng xuất hiện.

Đây chính là phù địa giai trung phẩm uy lực không nhỏ. Hỏa điểu khẽ vỗ cánh bay tới phía trước, tiếp theo một trận bạo liệt truyền đến. Nương theo ánh lửa Lâm Hiên thấy vô số con tiểu ma xà dữ tợn vô cùng. Hiển nhiên những quái vật này chính là từ ma khí biến ảo ngưng thành.

Hỏa Điểu cùng Ma xà tranh đấu nhưng chưa được một tuần trà đã bị ma xà cắn nuốt.

Trong lòng Lâm Hiên rùng mình, Bích Huyễn U Hỏa có thể chống lại hay không còn chưa biết.

Xem ra chỉ có thể sử dụng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Lâm Hiên đang định tế ra bảo vật này thì thanh âm của Nguyệt Nhi đã truyền vào tai: “Thiếu gia! Ta có một ý, chúng ta nên thi triển ma pháp.”

Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, nha đầu này nói cũng có lý. Lúc này thần niệm vừa động, linh lực trong cơ thể đã chuyển hóa thành âm linh lực, hắn tế ra một vòng bảo hộ màu xám trắng khác.

Đồng thời tay trái khẽ lật đem Thú Hồn phiên tế lên, ma vụ cuồn cuộn bao vây quanh Lâm Hiên. Đám ma xà quả nhiên không tiếp tục tiến công.

Lâm Hiên có chút vui mừng rồi tốc độ nhanh hơn, thời gian chừng một tuần nhang thì bay ra khỏi hắc động.

Một tia ánh sáng lọt vào trong mắt.

Đây là…

Thấy rõ cảnh vật trước mắt Lâm Hiên lại cau mày, theo sau trên mặt lộ ra vẻ vui mừng rốt cục có thể phát ra thần thức.

Lúc này Lâm Hiên thở nhẹ ra rồi không khách khí thả ra thần thức. Toàn thân nổi lên thanh quang, không đợi Viện Kha mà bay về hướng đông nam.

Vẫn là một khoảng không hư vô nhưng yêu vụ đã nhạt đi nhiều. Trong chốc lát một cung điện hiện lên trong tầm mắt.

Cung điện này được tạo hình hoàn toàn khác với nhân giới, dùng một loại cự thạch màu đen vô danh xây thành, cao lớn nguy nga khí thế phi thường.

Trước cung điện có một quảng trường diện tích phải đến ngàn trượng.

Thiếu gia, tại sao có nhiều pho tượng như vậy? Nguyệt Nhi tò mò thanh âm truyền vào trong sang Lâm Hiên. Độn quang trên người Lâm Hiên chợt tắt từ từ hạ xuống.

Đúng là phía trên quảng trường này xếp chi chít những pho tượng lớn nhỏ tư thế khác nhau. Điều này làm Lâm Hiên nhớ lại cảnh vật tại phế tích tiên quặng trong Thanh Diệp Sơn. Hai nơi có vài phần tương tự, chỉ là số lượng pho tượng trước mắt hơn rất nhiều.

Lâm Hiên lâm vào trầm mặc, chỗ này gây cho người ta cảm giác thần bí quỷ dị. Hắn cất bước đến một pho tượng ở gần.

Pho tượng cao gần hai thước bộ dạng là một nam tu sĩ cường tráng, đầu trọc chân trần mí mắt mở to, trong tay đang cầm bảo vật hình một chiếc vòng được điêu khắc từ cự thạch.

Nhìn pho tượng trong lòng Lâm Hiên lại dâng lên cảm giác quái dị.

Pho tượng kia tạo hình quá sống động, từ động tác đến sắc mặt, tất cả các chi tiết đều được chú trọng điêu khắc sinh động.

Phi thường hoàn mỹ như vậy khiến pho tượng trước mắt có chút thái quá, dường như hắn đang đối mặt với một pho tượng có hồn phách chứ không phải một thạch nhân.

Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ cẩn trọng chậm rãi đi tới một pho tượng khác.

Đây là một nữ tu ước chừng hơn hai mươi, bàn tay giơ lên cao chính là tư thế chuẩn bị độn quang.

Lâm Hiên chú ý đến hai tròng mắt của nàng, mặc dù được điêu khắc từ cự thạch nhưng từ bên trong nhìn rõ vẻ hoảng sợ.

Một pho tượng bên cạnh cao lớn khoảng bảy tám trượng, đó là hình tượng một quái thú sau lưng còn có đôi cánh, đây là một Hóa Hình kỳ yêu tộc. Thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng đi một vòng xung quanh. Trong các pho tượng thì yêu tộc chiếm một nửa, mỗi bức đều trông rất sống động biểu đạt thật giống khiến người không rét mà run.

Thiếu gia, đây là nơi nào mà đặt nhiều pho tượng quái dị như vậy. Nguyệt Nhi có chút bất an mở miệng.

Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng quả thật đây là pho tượng sao? Ngữ khí Lâm Hiên vô cùng ngưng trọng chậm rãi mở miệng:

Nếu ta không nhầm, những pho tượng này nguyên là cổ tu sĩ cùng với Yêu tộc, tất cả đều bị người ta dùng đại thần thông hóa thành đá

Hóa đá! Không thể nào! Nguyệt Nhi nghe xong không nhịn được kinh hô lên: Tuy rằng trong ma đạo quả thật cũng có bí pháp này nhưng thâm ảo vô cùng, chưa nói đến điều kiện tu luyện rất hà khắc mà cho dù luyện được cũng không dễ sử dụng.

Chính xác! Lâm Hiên gật đầu, trong Huyền Ma chân kinh cũng có ghi lại bí pháp này nên hắn cũng từng xem qua, đáng tiếc nó quá sâu sắc. Mặc dù đã tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không tu luyện, tạm thời phải bỏ lại.

Nguyệt Nhi, ngươi có biết tu ma giả ban đầu sao lại xuất hiện? Lâm Hiên đột nhiên mở miệng.

Không phải bởi vì tiên đạo gian nan, tu sĩ thượng cổ tài trí mượn thủ xảo tu tập công pháp sao Nguyệt Nhi ngẩn ngơ ấp úng nói.

Đương nhiên không phải Lâm Hiên lắc đầu, thời điểm mới bước vào tu tiên giới hắn cũng từng nghĩ như vậy. Theo cảnh giới thăng lên nhãn quang tự nhiên cũng rộng ra, tiếp xúc thượng cổ điển tịch cũng ngày càng nhiều, Lâm Hiên mới biết suy nghĩ này là không có căn cứ.

Cùng giống như tu yêu giả, thứ gọi là ma đạo công pháp là do các tu sĩ thượng cổ mô phỏng thần thông của yêu ma. Chẳng qua trải qua nhiều lần tu chỉnh trở lên khác biệt so với lúc ban đầu, nhưng nguồn gốc vẫn là thế.

Nguyệt Nhi gật đầu: Điều thiếu gia muốn nói là…

Điều này còn cần phải giải thích sao, hóa đá chi thuật nhân tộc tu luyện thì gian nan nhưng yêu ma thì sẽ dễ dàng hơn. Những tu sĩ cùng Yêu Tộc này nói không chừng đều bị mất mạng bởi cự ma thời cổ xưa.

Không thể nào, có thể diệt sát nhiều nhân tộc cùng yêu tộc như vậy thì cho dù là Nguyên Anh kỳ yêu ma cũng lực bất tòng tâm, trừ khi đối phương là Ly Hợp kỳ lão quái. Nguyệt Nhi thốt lên.

Vẻ mặt Lâm Hiên lại trở lên khó coi. Không nghĩ tới lần này tìm kiếm Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết sẽ gian nan như thế!

Hắn thả thần thức ra bắt đầu dò xét cung điện nhưng vừa tiếp xúc với cửa điện đã bị bắn ngược lại, không cần phải nói đó là do cấm chế bên ngoài cung.

Lâm Hiên nhíu mày cúi đầu trầm ngâm. Qua khoảng một tuần trà thì rốt cục Tuyết Hồ Tộc công chúa cũng tới đây.

Khắc thần sắc thong dong của Lâm Hiên, yêu tu mỹ nữ kia tuy là Hóa Hình trung kỳ nhưng trông nàng có vẻ chật vật, hiển nhiên thời điểm xuyên qua hắc động bị ngàn ma xà vây công chịu không ít đau khổ.

Nhưng nàng cũng coi như là nhân vật có tâm tư không kém, trông thấy nhiều pho tượng như vậy, đôi lông mày hơi nhíu cũng mang vẻ ngưng trọng, hiển nhiên đã nhận ra một chút manh mối.

Cung điện kia là gì? Chỉ chốc lát sau nàng chậm rãi mở miệng.

Ta cũng không rõ nữa. Công chúa có hứng thú liên thủ cùng tại hạ xông vào một phen chăng?

Đây là lẽ tự nhiên, chúng ta đâu thể cứ dừng tại nơi này.

Lâm Hiên gật đầu lộ ra vẻ hài lòng, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi trước.

Viện Kha hơi do dự, thân hình chuyển động rồi cũng hóa thành một đóa bạch sắc yêu vân theo sát phía sau, rất nhanh hai người đã tới trước đại điện.

Lại gần kiến trúc trông khá rộng rãi, cửa điện cao chừng vài chục trượng phía trên có một chiếc tấm biển viết mấy như rồng bay phượng múa, đáng tiếc quá kỳ lạ khiến Lâm Hiên không hiểu được.

Chân Ma Điện! Thanh âm Viện Kha truyền vào trong tai.

Sao! công chúa nhận ra loại văn tự này?

Ừm! Đạo hữu chắc cũng biết Yêu tộc chúng ta thọ nguyên dài hơn so với tu sĩ nhân tộc, điển tịch trong tộc cũng hoàn hảo hơn. Trước kia ta cũng từng học qua loại văn tự yêu ma này. Tuy rằng chưa tinh thông nhưng cũng nhận được mấy dòng đơn giản Nàng khẽ vuốt lại mái tóc.

Quả nhiên là văn tự yêu ma. Thế còn lai lịch địa phương này trong điển tịch quý tộc cũng đề cập chứ?

Không có Viện Kha lắc đầu: Trong điển tịch cũng có ghi lại một chút liên quan đến yêu ma, nhưng nơi này là lần đầu ta nhìn thấy, nếu đã đến thì ta còn truyền tống đến nơi này làm gì.

Ừm! Lâm Hiên gật đầu, hai người bắt đầu thăm dò cửa điện.

Cửa điện đen tuyền được làm từ một loại kim loại không biết tên, mặt ngoài phát ra một tầng ánh sáng màu xám mờ ảo, có thể đem thần thức ngăn cản lại.

Chỉ thấy Viện Kha vươn ngọc thủ nhẹ nhàng vung xuống, theo động tác của nàng một ánh đao sáng trắng toát thoáng hiện, xoạt một tiếng hung hăng chém vào cửa điện.

Linh quang chớp động yêu khí cuồn cuộn. Tuyết Hồ công chúa đánh ra một kích không nhẹ nhưng tầng hào quang màu xám kia nhẹ nhàng cản lại.

Ồ.

Trên mặt Viện Kha lộ vẻ tức giận, thân là Hóa Hình trung kỳ yêu tu mà ngay cả cửa điện cũng không thể mở ra thì thật sự quá mất mặt.

Trong mắt lộ ra một tia sáng lăng lệ, sáu lưỡi Nguyệt Nha Quang hiện lên chém xuống. Ánh đao chói mắt, sáu đạo sáng luân phiên không ngừng oanh kích, quầng sáng trắng xám mờ ảo chớp động không ngừng nhưng không biết là cấm chế gì, nhìn có vẻ lung lay sắp đổ nhưng vẫn không bị công phá.

Đảo mắt một tuần trà trôi qua cửa điện vẫn vững vàng. Viện Kha đang muốn thi triển bí thuật khác thì thanh âm của Lâm Hiên đã truyền vào tai: Công chúa chớ vội, chi bằng để cho ta thử một chút có được không?

Ngươi? Trên mặt Viện Kha lộ vẻ kinh nghi, chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thì có được bao nhiêu bổn sự? Với tu vị Hóa Hình trung kỳ mà phá vòng bảo hộ này đã không được, chẳng lẽ tiểu tử này có biện pháp sao?

Tỷ tỷ, để cho ca ca thử một lần đi, hắn rất lợi hại đó Thanh âm Tiểu Tuyết Hồ bập bẹ truyền vào tai.

Mặc dù không tin lời muội muội nhưng Viện Kha đành ngừng tay thoái lui sang một bên. Để xem thiếu niên này làm nên bổn sự gì?

Lâm Hiên yên lặng không nói, thần niệm chuyển động bắt đầu vận chuyển Âm Dương Quyết một cỗ ma khí như phá thể tràn ra.

Đây là..?

Viện Kha vội lấy bàn tay thon nhọn che cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, thần tình trở nên kinh ngạc. Nàng từng cùng Lâm Hiên liên thủ diệt sát Nguyên Anh kỳ yêu ma. Thần thông của thiếu niên này rõ ràng là Đạo gia huyền công, sao trong nháy mắt lại biến thành tu ma giả?

Không thể nào chính tà thủy hỏa vốn bất dung. Chưa từng nghe qua có ai kiêm tu cả hai. Lúc này trong mắt Viện Kha ánh ra tia sáng kỳ lạ. Sự coi thường của nàng với thiếu niên này đã biến mất.


/2355

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status