Không biết đạo hữu có nghe nói qua Ngọc Huyền Tông? Huyền Quy đã muốn hợp tác nên không cố làm ra vẻ huyền bí nữa.
Ngọc Huyền Tông...
Khổ đại sư cảm thấy cái tên này có điểm quen tai nhưng nhất thời nghĩ không ra, cau mày suy tư.
Ngọc Huyền Tông? Chẳng lẽ là tông môn ẩn thế thần bí đứng hàng thứ bảy ở thời thượng cổ, là môn phái có biệt hiệu 'Trường Sinh'? Chợt âm thanh của Hồng y nữ tử vang lên, trong tiếng kinh hô mang theo vẻ vui mừng.
Sao ngươi biết lai lịch Ngọc Huyền Tông?
Dạ, Trưởng lão, thời điểm mấy năm trước ta quản lý Tàng Kinh Các, từng thấy qua tên tông môn này trong thượng cổ điển tịch. Hồng y nữ tử thi lễ trả lời cẩn thận.
À, nói nghe một chút đi. Khổ đại sư quay đầu thản nhiên hỏi.
Hồng y nữ tử không dám chậm trễ vội rủ rỉ giải thích.
Lịch sử Ngọc Huyền Tông đã cách đây trăm vạn năm, tu tiên giới lúc đó phát triển vượt xa so với hiện tại. Ngọc Huyền Tông mặc dù ẩn thế nhưng hưng thịnh vô cùng, có tới mấy vạn đệ tử cùng không ít tổ sư đạo pháp cao thâm. Tại tu giới có được uy danh rất lớn, nhưng môn phái này nổi danh lại không phải ở thực lực mà do một loại đan dược.
Đan dược? Khổ đại sư lộ vẻ hứng thú: Chẳng lẽ có liên quan cùng biệt danh?
Nhãn quang của Trưởng lão đúng là nhìn xa vạn dặm, đúng là Ngọc Huyền Tông này sở hữu một kỳ đan tên gọi là 'Trường Sinh đan'. Nghe nói phục dụng vào có thể làm cho tu sĩ tăng thêm một trăm năm thọ nguyên, tiếc rằng đan dược này chỉ có tác dụng một lần. Hồng y nữ tử hăng hái nói.
Vẻ mặt Khổ đại sư nghe biến đổi, dù là lão quái Nguyên Anh kỳ, thọ nguyên chỉ vào khoảng ngàn năm, một trăm năm không tính là ngắn.
Thông thường những tu sĩ tu vị càng cao càng sợ chết, chớ đừng nói một vài đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ luôn tranh đoạt cùng tuế nguyệt. Nếu thêm trăm năm sẽ có cơ hội lớn tiến giai Ly Hợp kỳ.
Thất phu vô tội mang ngọc có tội, sở hữu kỳ bảo này nên Ngọc Huyền Tông trở thành cái đích cho chúng nhân chăng?
Lời của Trưởng lão thật đúng, Ngọc Huyền Tông muốn ẩn thế nhưng chính đạo ma đạo, phật môn nho gia, những phe phái tu tiên kia luôn nhìn chằm chằm đan dược trong tay bọn họ. Về sau điển tịch ghi thế nào không rõ, thuộc hạ còn tưởng rằng Ngọc Huyền Tông đã bị các thế lực tiêu diệt, không ngờ... Hổng y nữ tử nói tới đây vẻ mặt vừa sợ vừa mừng.
Hừ, không nghĩ tới tiểu bối này còn hiểu rõ bí ẩn thượng cổ. Ngọc Huyền Tông cũng không phải vì Trường Sinh đan mà gặp họa diệt môn, nghe nói mấy vị tu sĩ hậu kỳ muốn không liên quan đến ngoại giới, đành liên thủ cùng các lão quái Nguyên Anh kỳ thi triển bí pháp thượng cổ, mở ra một không gian độc lập để dời phái qua đó Âm thanh Quy yêu vang lên bên tai.
Đạo hữu không nói đùa chứ, mở ra không gian mới so với Phá toái hư không còn khó hơn nhiều lần. Cổ tu sĩ dù thần thông quảng đại thì Nguyên Anh kỳ cũng không có khả năng thi triển bí pháp khủng khiếp này. Khổ đại sư lắc đầu không thể tin.
Hừ, ngươi thì biết cái gì, một tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ đương nhiên không được, nhưng là mấy chục cùng nhau hoàn thành bí thuật cực đại. Lại thêm kỳ bảo cùng trận pháp phụ trợ, pháp lực chồng chất sinh ra vượt xa thực lực một vị tu sĩ Ly Hợp kỳ, có thể khai mở không gian mới Quy yêu đảo cặp trắng dã bỉu môi nói.
Bí thuật chồng chất?
Vẻ mặt Khổ đại sư biến đổi, bí thuật huyền diệu như vậy thì mới nghe lần đầu. Thần thông cổ tu sĩ khiến một thân tàn nhẫn tự đại như lão cũng không khỏi dâng lên cảm giác kính ngưỡng.
Nghĩ đến lại hưng phấn vô cùng, không nghĩ lão đánh bậy đánh bạ tới đây. Nếu có thể đoạt được Trường Sinh đan, bất kể tự dùng hay dâng hiến Cung chủ thì lợi ích không cần nói cũng rõ.
Ánh mắt quét qua Quy Yêu, hắn vốn có sở trưởng sống lâu, dĩ nhiên không tranh đoạt đan dược cùng lão làm gì.
Trong lòng thoải mái, khuôn mặt xấu xí của lão cũng nặn ra nụ cười, chắp tay cười nói: Đều nhờ đạo hữu thẳng thắn cho biết, không biết các hạ có phương pháp thoát khỏi về thủy lao này chưa?
Dĩ nhiên, Quy mỗ ở trong này tu luyện cùng tuế nguyệt, tự nhiên hiểu rõ. Khi xưa cấm chế này vây khốn được cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Thế sự xoay vần. đến nay đã yếu đi hơn nửa, hợp lực ta và ngươi cộng thêm hai tên tiểu bối kia phụ tá, miễn cưỡng có thể bài trừ. Quy Yêu gật đầu đắc ý.
Nếu như thế đạo hữu cứ việc phân phó, bây giờ cùng chung tay, lão phu tự nhiên sẽ dốc hết sức lực non yếu. Khổ đại sư chắp tay thập phần hảo sảng nói.
Có lời này là tốt rồi.
Quy yêu cười to một tiếng, đột nhiên mở to miệng phun ra một đạo lệ quang, Khổ đại sư cả kinh, tay đã lặng lẽ đặt bên túi trữ vật, trên mặt hiện vẻ đề phòng.
Điều này hiển nhiên lọt vào trong mắt Quy yêu nhưng hắn lại ra vẻ không biết, giơ tay lên chỉ vào lệ quang.
Lệ quang sau khi quay tròn một vòng thì ngừng lại. Thì ra là một thanh hắc bảo kiếm dài mấy thước hình dáng đặc biệt, cong cong uốn uốn như một con rắn độc.
Trong mắt Khổ đại sư chợt lóe vẻ kinh dị, chỉ thấy kiếm khí mờ mịt sắc bén bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải phàm vật.
Không biết tên quái vật này lấy nó từ nơi nào?
Oành!
Hai tay quy yêu lật chuyển liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, sau khi thanh kiếm hấp thu tức thì ngừng rung động, từ trên mũi kiếm phun ra vô số sương đen dày đặc.
Sương mù không ngừng cuồn cuộn, giống như có sinh mệnh nhào hướng vách núi bên trái.
Xoẹt xoẹt...
Trên vách núi tuy có cấm chế nhưng không mấy lợi hại, linh quang lóe lên vài cái liền bị sương mù đánh tan.
Cái gì đây... .
Chỉ thấy mặt ngoài vách núi sau khi bị xé rách, bên trong lộ ra khoảng không cỡ mấy trượng vuông. Nhìn qua có một tòa trận pháp tinh xảo, hoa văn phức tạp cực điểm, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt chúng nhân là ở năm góc có khảm năm viên tinh thạch khác màu.
Có lẽ vì năm tháng quá lâu, năm viên tinh thạch này đã vô cùng ảm đạm, hiển nhiên linh lực bên trong đã gần hết.
Khóe mắt Khổ đại sư nhảy lên mấy cái không tin nói: Ta không nhìn nhầm chứ, vật này lẽ nào là cực phẩm tinh thạch trong truyền thuyết?
Nhãn lực của đạo hữu thật tốt, vật này đúng thực là cực phẩm tinh thạch. Trong mắt Quy yêu chợt lóe dị sắc mở miệng.
Sao có thể chứ, theo cổ tịch thì cực phẩm tinh thạch là vật trân quý, nhân gian này sao có thể có được? Hồng y nữ tử cũng kinh hãi vô cùng, quên mất thân phận mở miệng.
Lại nói cực phẩm tinh thạch xác thật là bảo vật trong truyền thuyết.
Năm đó ở U Châu, Lâm Hiên thi triển toàn bộ bản lãnh cuối cùng giết chết lão ma Hồng Phấn, từ trong tay lão đoạt được cũng chỉ là thượng phẩm tinh thạch mà thôi.
Khổ đại sư nuốt một ngụm nước bọt nói: Trận này...
Đây là đầu mối quan trọng của cấm chế, chúng ta chỉ cần loại bỏ được nó là có thể từ trong thủy lao đi ra ngoài. Quy yêu nói tới đây vươn ngón tay thô ngắn hướng phía trước điểm một chỉ.
Xà kiếm vặn vẹo một hồi rồi hóa thành cự mãng cỡ thùng nước, há mồm phun ra sương mù đen nhào tới trận pháp.
Vù vù tiếng động nổi lên...
Năm viên cực phẩm tinh thạch đồng thời sinh ra linh quang chói mắt, trận pháp bắt đầu vận hành, một con quái điểu dài hơn thước toàn thân bao quanh điện hồ xanh lè hiện ra trong không khí .
So về thể tích thì nó nhỏ với hơn nhiều so với Cự mãng nhưng lại không chút sợ hãi, nhất thời hai con hung hăng lao vào cắn nuốt nhau.
Chỉ thấy Xà kiếm kêu lên chói tai khiến ba người ngây người, trận pháp huyền diệu như vậy bọn họ lần đầu mới trông thấy.
Nhìn gì nữa. Còn không mau giúp ta bài trừ trận pháp? Quy yêu hai tay lay động không dứt. Vừa thúc giục quái mãng, vẻ mặt nghiêm khắc nói.
Được!
Khổ đại sư phục hồi tinh thần. Vỗ vào sau gáy cũng đem Oan Nhân Cốt Bổng tế lên.
Quỷ Bổng chưa gia nhập chiến đạo mà trận pháp kia dường như có cảm ứng. Trên tinh thạch linh quang chợt lóe. Thêm một con quái thú cả người tỏa ra điện hồ từ bên trong đi ra ngoài.
Quái thú dài tới mấy trượng, thân hổ đầu sư tử. Trong mắt lập lòe hồng quang, tỏ ra uy mãnh vô cùng.
Đi!
Chân mày Khổ đại sư cau lại, dùng thần niệm khống chế pháp bảo đánh tới quái thú.
Hai người các ngươi cũng tới hỗ trợ đi!
Rõ!
Hai tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ cùng đáp lại, cũng đem pháp bảo tế lên, so với hai lão quái vật thì thực lực bọn họ không đánh nhắc, nhưng thời khắc này thêm một người là thêm một phần lực.
Tức thì trong thủy lao linh quang loạn động, tiếng nổ vang liên tục không ngừng.
***
Cùng lúc đó tại hoa viên trong khe núi, Lâm Hiên nâng hộp gỗ đang chuẩn bị thi pháp đem Thất Tâm Tuyết Liên hái xuống.
Nguyệt Nhi thì khẽ vuốt tóc ở một bên tập trung tinh thần, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ tò mò.
Thất Tâm Tuyết Liên không phải là tùy tiện dùng tay ngắt xuống, Lâm Hiên vừa biến đổi pháp quyết vừa thầm đọc chú ngữ, ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện ra trong lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên giống như cảm ứng được điều gì, sắc mặt hắn đại biến không chút nghĩ ngợi mũi chân điểm một cái, liền hóa thành một đạo thanh ảnh lui về phía sau.
Động tác cực nhanh như điện quang hỏa thạch!
Cho dù vậy một cái bóng tím phát sau mà đến trước. Lâm Hiên kinh nhưng không loạn, mở miệng phun ra một đạo kiếm khí.
Tốc độ và động tác của bóng tím cực nhanh, mắt thấy sắp bị kiếm khí bắn trúng thì nó chợt lóe trượt sang một bên, ngừng một chút rồi tiếp tục bắn tới Lâm Hiên.
Khoảng cách gần nên thấy rõ ràng, là một con Mật Phong nhưng lớn hơn rất nhiều so với loài ong mật ở thế tục. To xấp xỉ cỡ nắm tay hài nhi.
Trên thân con ong này đầy hoa văn màu tím đỏ đan xen, hai con mắt màu đỏ tươi như máu.
Đây là con gì?
Lâm Hiên dù không nhận ra nhưng không dám xem thường, con Mật Phong này gây cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.
Tu tiên bách nghệ vốn phong phú vô cùng. Tuy ở tu tiên giới U Châu, Khu Trùng Thuật không mấy thịnh hành nhưng Lâm Hiên vẫn nghe qua một số truyền thuyết.
Nghe nói kỳ trùng trong thiên hạ chủng loại đa dạng, thần bí quỷ dị còn vượt xa yêu tộc.
Chẳng qua khu trùng thuật phức tạp vô cùng, nuôi dưỡng các loại linh trùng là một vấn đề lớn, ít có tu sĩ nổi danh về thuật này.
Lâm Hiên không biết con ong mật này là loại côn trùng nào, nhưng riêng tốc độ của nó cũng đủ để hắn kiêng nể vô cùng.
Mắt thấy đối phương né tránh kiếm quang, Lâm Hiên rùng mình đang muốn thi triển pháp thuật khác thì một đạo tử quang từ bên cạnh bắn ra nhắm vào Mật Phong.
Tử Điện Vô Ảnh châm!
Nguyệt Nhi thấy thiếu gia gặp khó khăn, tự nhiên không khoanh tay đứng nhìn, vội đem pháp bảo tế lên.
Tốc độ đã nhanh mà thời cơ cũng chuẩn. Thân thể Mật Phong đúng là rất cứng nhưng pháp bảo sắc bén vô cùng xuyên qua đầu nó.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó sắc mặt ngưng trọng, đầu Mật Phong bị xuyên qua nhưng đang không ngừng ngọ nguậy.
Lực sinh mệnh thật ngoan cường!
Suy nghĩ một chút Lâm Hiên giơ tay phải lên, một đạo hào quang bay ra khỏi ống tay áo, hóa thành quỷ thủ màu xanh đem Mật Phong bao vào bên trong.
Nguyệt Nhi!
Biết rồi, thiếu gia!
Âm hồn thiếu nữ bấm pháp quyết thu hồi pháp bảo, mà quỷ thủ thì biến thành quang cầu sáng đem Mật Phong vây ở bên trong, cánh nó vỗ vỗ lần nữa bay lên, không ngừng va chạm bốn vách tỏ ra tràn đầy sức sống.
Thấy thế Lâm Hiên thầm líu lưỡi, đừng nói là tu tiên giả mà dù yêu tộc nổi danh ngoan cường bị thương nặng như vậy cũng phải ngắc ngoải, lực sinh mệnh của kỳ trùng này quả là đến độ khủng khiếp.
Hắn bấm tay búng ra mấy đạo kiếm khí, Mật Phong đã bị giam cầm tự nhiên không thể né tránh bị kiếm khí xẻ thành những mảnh nhỏ.
Nhưng dù như vậy, thân thể khiếm khuyết ngọ ngoậy một chốc rồi nổ tung hóa thành một dòng chất lỏng màu đen.
Xẹt....
Cầu sáng lại bị tan ra mấy lỗ hổng rồi chất lỏng nhỏ giọt rơi trên mặt đất, một trận khói xanh bốc lên. Tính ăn mòn làm Lâm Hiên kinh hãi vô cùng.
Ma trùng thật lợi hại, dù đã chết cũng có thể phát động thêm một lần công kích cuối cùng.
Lâm Hiên thầm kinh hãi. Nếu độc trùng đạt đến số lượng nhất định e rằng lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đành nhượng bộ lui binh.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên có chút động tâm nhưng hắn chưa học Khu Trùng Thuật. Mà cho dù tìm được những con Mật Phong khác, muốn thuần phục chúng cũng không phải là chuyện dễ.
Rất nhanh hắn bỏ qua ý định này, giơ tay lên một lần nữa bấm ra một đạo pháp quyết, từ trong miệng phun ra chú ngữ khó hiểu.
Đi!
Lâm Hiên chỉ tay, hào quang hiện ra nâng hộp gỗ trong tay lên đến cách Thất Tâm Tuyết Liên ba thước.
Sau đó từ đầu ngón tay hắn bắn ra mấy đạo kiếm khí, tụ lại cùng một chỗ vặn vẹo một lần nữa biến thành một cự thủ chói lòa.
Vèo một tiếng vang nhỏ, Thất Tâm Tuyết Liên hoa chưa kịp rơi xuống đất đã bị hộp gỗ tiếp lấy bay về trong tay Lâm Hiên.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng đem nắp hộp đậy lại, từ trong lồng ngực móc ra một tấm phù phát ra kim quang dán lên không để dược tính của hoa không bị mất.
Sau đó hắn lại dùng thần thức cẩn thận thăm dò, xác định không bỏ sót gì mới đắc chí vừa lòng bay đi.
***
Trong khốn tiên lao Ngọc Huyền Tông, lấy Quy yêu làm chủ các tu sĩ làm phụ. Ba nhân một yêu đang thúc giục pháp bảo mãnh liệt công kích pháp trận tinh xảo nhưng uy lực khác thường kia.
Tiếng nổ vang to lớn dày đặc như mưa trong không gian hơn trăm trượng không ngừng vọng lại chói tai dị thường, màn hào quang của pháp trận so với lúc đầu đã nhỏ đi rất nhiều, linh quang trên mặt năm viên tinh thạch đã ảm đạm không ít.
Thần sắc Quy yêu cùng Khổ lão quái khá tốt nhưng hai tu sĩ Ngưng Đan sắc mặt trắng nhợt, rõ ràng pháp lực ở đang trạng thái quá sức. Trong lòng kêu khổ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng gắng sức.
Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát.
Vừa điên cuồng công kích khoảng nửa canh giờ, Quy yêu đột nhiên mở miệng, âm thanh khàn khàn khó nghe nhưng Hồng y nữ tử và tu sĩ họ Cảnh lại như được ân xá. Không cần để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất, thở lấy thở để móc ra một viên tinh thạch, nắm trong tay khôi phục thể lực.
Khổ đại sư cũng thu về pháp bảo, sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng khá hai tên tiểu bối hơn nhiều.
Vì sao đạo hữu lại dừng tay, hai tiểu bối này chịu không nổi nhưng chúng ta còn có thể tiếp tục công kích. Khổ đại sư có chút không vừa lòng mở miệng.
Ha ha, đạo hữu nóng lòng rồi, ngươi tưởng rằng cấm chế dễ dàng bị đánh tan như thế sao, càng về sau trở lực càng lớn. Đừng mộng tưởng mới một chút mà đòi xong, dục tốc bất đạt, lão phu đã ở trong này trăm vạn năm không phải chỉ một hai ngày. Quy yêu gật gù đắc ý, trong lòng như đã có dự tính nói.
Khổ đại sư cau mày, dù không vừa lòng nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, đây là địa bàn của Quy Yêu nên dù sao đối phương vẫn hiểu rõ hơn. Lão khoanh chân ngồi xuống điều tức khôi phục pháp lực.
Sau khi rời khỏi nơi này, không biết đạo hữu có tính toán gì không? Một lát sau Quy yêu đột nhiên mở hai mắt nói.
Dự định. Ừm...lão phu tạm thời còn chưa nghĩ tới. Khổ đại sư trả lời nước đôi
Lão gia hỏa này dù tàn nhẫn hiếu sát nhưng cũng giảo hoạt vô cùng.
Ồ. Đạo hữu đã biết đây là Ngọc Huyền Tông. Chẳng lẽ không có hứng thú gì đối với Trường Sinh đan sao?
Khổ đại sư mở hai mắt cá chết, trên khuôn mặt xấu xí thoáng hiện vẻ tham lam nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Lão nhìn về phía yêu tu Hóa Hình kỳ hờ hững mở miệng.
Đạo hữu không cần dùng lời thăm dò ta. Có gì cứ nói ra. Nếu có lợi, tại hạ tuyệt không ngại hợp tác.
Tốt, bản nhân đang chờ những lời này. Quy yêu vỗ tay cười to: Ở thượng cổ, Ngọc Huyền Tông là một thế lực rất mạnh, thế sự xoay vần thọ nguyên của nhân loại dù sao có hạn, môn phái này đã biến thành khói bụi. Nhưng ta khẳng định còn lưu lại không ít bảo vật trong đó có Trường Sinh đan, nếu đạo hữu có ý định thì chúng ta sẽ liên thủ. Khẳng định thu hoạch không nhỏ
Quy yêu nói đến phần sau âm thanh đầy sự cám dỗ nhưng Khổ đại sư cũng là lão quái vật đã sống mấy trăm năm không phải dễ dàng lừa gạt.
Đối phương không thân không thích cùng lão, nếu như chỉ toàn chỗ tốt đầu trừ phi là não đầu đã hỏng, lôi kéo lão khẳng định có ẩn nấp điều gì.
Bảo vật dĩ nhiên làm người động tâm nhưng lão phu không muốn chết hồ đồ, bên trong có khó khăn hiểm trở gì xin mời đạo hữu nói rõ một chút. Khổ đại sư tỉnh táo mở miệng.
Lúc này nét mặt Quy yêu ngưng trọng, trong nháy mắt đổi thành một nụ cười thành khẩn.
Đạo hữu quá nhạy cảm rồi, Ngọc Huyền Tông dù một thời hưng thịnh nhưng thời thế chuyển biến, hiện tại chỉ còn một vài trận pháp cấm chế các bảo vật. Với thực lực một người muốn phá trừ còn tốn ít thời gian. Nhưng nếu có đạo hữu liên thủ tuyệt đối có thể phá tan đem bảo vật thu về. Lẽ nào đạo hữu không động tâm đối với Trường Sinh đan, Huyền Quy chúng ta thọ nguyên rất dài, tuyệt sẽ không cùng đạo hữu tranh giành đan dược.
Khổ đại sư nghe lời này xong lặng im mà vuốt râu suy tính.
Được, lão phu hợp tác cùng đạo hữu, bảo vật đoạt được chúng ta sẽ chia đều?
Đấy là tự nhiên, chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định sẽ tìm được đầy chậu đầy bát. Quy yêu phi thường hào sảng nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia lệ quang.
Khổ đại sư cũng tươi cười nhưng trong lòng cũng có tính toán, lão cũng không sợ đối phương trở mặt, mặc dù là yêu tu Hóa Hình trung kỳ nhưng Huyền Quy không phải linh thú, hơn nữa chỉ ở trong này khổ tu, có thể học được công pháp lợi hại gì sao?
Mà lão từ phật nhập ma, không ít thần thông quỷ dị vượt xa tu sĩ cùng cấp. Nếu trở mặt hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Một nhân một yêu đều mang ý xấu rất ăn ý nở nụ cười.
Hồng y nữ tử cùng nam tử họ Cảnh đều sắc mặt tái nhợt, tình thế hiện trở nên vô cùng khó khăn. Bọn họ sao dám yêu cầu linh đan bảo vật xa vời gì, chỉ cầu có thể sống sót đã tạ ơn thiên địa rồi.
***
Cùng lúc đó ở một khoảng đất trống.
Tu sĩ tai nhọn hàm khỉ kia cũng gặp phiền toán, hiện tại vô số khôi lỗi hình thù kỳ quái ngăn cản trước mặt hắn, vừa có điểu ngư côn trùng thêm quái vật hình người chủng loại đa dạng.
Số lượng đạt gần trăm con nhưng may mà tu vị không cao, lợi hại nhất cũng chỉ tương đương tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Với tu vị Ngưng Đan kỳ đỉnh phong của y cũng miễn cưỡng có thể ứng phó.
Những khôi lỗi này đều là vật hi sinh nhưng dũng mãnh không sợ chết. Dù cho thân thể bị đánh nát nhưng nếu không thương tổn trí mạng thì vẫn tiếp tục công kích.
Tu sĩ tai nhọn hàm khỉ cũng không vội, thao túng một thanh pháp bảo hình ống trúc tàn sát bừa bãi trong đám khôi lỗi.
Nửa canh giờ sau.
Ầm!
Một khôi lỗi thân người đầu hổ bị vỡ tung đầu, trên khoảng đất trống ngoài những tàn thể khiếm khuyết thì một lần nữa trở về yên lặng.
Phù! Người này thở phào nhẹ nhõm vẫy tay, pháp bảo nhanh chóng thu nhỏ bay về trong tay áo.
Nghỉ ngơi một chút y đưa mắt nhìn phía trước.
Mấy gian phòng ốc hiện ra trong tầm mắt, ngoài ra còn có đình đài lầu các cầu nhỏ thác nước, hiển nhiên y đã tiến sâu vào trong Ngọc Huyền Tông.
Trên mặt y hiện vẻ vui mừng bước nhanh về phía trước, cuối một cái sân là cửa vào đã cao mấy trượng nhìn qua khí thế phi thường.
Y vươn tay phải như kê trảo muốn đẩy mở cửa, song vừa tiếp xúc thì đột nhiên một cỗ cự lực mạnh mẽ vô thanh tập kích, đem y như một trái cầu thịt ném ra xa.
Ngọc Huyền Tông...
Khổ đại sư cảm thấy cái tên này có điểm quen tai nhưng nhất thời nghĩ không ra, cau mày suy tư.
Ngọc Huyền Tông? Chẳng lẽ là tông môn ẩn thế thần bí đứng hàng thứ bảy ở thời thượng cổ, là môn phái có biệt hiệu 'Trường Sinh'? Chợt âm thanh của Hồng y nữ tử vang lên, trong tiếng kinh hô mang theo vẻ vui mừng.
Sao ngươi biết lai lịch Ngọc Huyền Tông?
Dạ, Trưởng lão, thời điểm mấy năm trước ta quản lý Tàng Kinh Các, từng thấy qua tên tông môn này trong thượng cổ điển tịch. Hồng y nữ tử thi lễ trả lời cẩn thận.
À, nói nghe một chút đi. Khổ đại sư quay đầu thản nhiên hỏi.
Hồng y nữ tử không dám chậm trễ vội rủ rỉ giải thích.
Lịch sử Ngọc Huyền Tông đã cách đây trăm vạn năm, tu tiên giới lúc đó phát triển vượt xa so với hiện tại. Ngọc Huyền Tông mặc dù ẩn thế nhưng hưng thịnh vô cùng, có tới mấy vạn đệ tử cùng không ít tổ sư đạo pháp cao thâm. Tại tu giới có được uy danh rất lớn, nhưng môn phái này nổi danh lại không phải ở thực lực mà do một loại đan dược.
Đan dược? Khổ đại sư lộ vẻ hứng thú: Chẳng lẽ có liên quan cùng biệt danh?
Nhãn quang của Trưởng lão đúng là nhìn xa vạn dặm, đúng là Ngọc Huyền Tông này sở hữu một kỳ đan tên gọi là 'Trường Sinh đan'. Nghe nói phục dụng vào có thể làm cho tu sĩ tăng thêm một trăm năm thọ nguyên, tiếc rằng đan dược này chỉ có tác dụng một lần. Hồng y nữ tử hăng hái nói.
Vẻ mặt Khổ đại sư nghe biến đổi, dù là lão quái Nguyên Anh kỳ, thọ nguyên chỉ vào khoảng ngàn năm, một trăm năm không tính là ngắn.
Thông thường những tu sĩ tu vị càng cao càng sợ chết, chớ đừng nói một vài đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ luôn tranh đoạt cùng tuế nguyệt. Nếu thêm trăm năm sẽ có cơ hội lớn tiến giai Ly Hợp kỳ.
Thất phu vô tội mang ngọc có tội, sở hữu kỳ bảo này nên Ngọc Huyền Tông trở thành cái đích cho chúng nhân chăng?
Lời của Trưởng lão thật đúng, Ngọc Huyền Tông muốn ẩn thế nhưng chính đạo ma đạo, phật môn nho gia, những phe phái tu tiên kia luôn nhìn chằm chằm đan dược trong tay bọn họ. Về sau điển tịch ghi thế nào không rõ, thuộc hạ còn tưởng rằng Ngọc Huyền Tông đã bị các thế lực tiêu diệt, không ngờ... Hổng y nữ tử nói tới đây vẻ mặt vừa sợ vừa mừng.
Hừ, không nghĩ tới tiểu bối này còn hiểu rõ bí ẩn thượng cổ. Ngọc Huyền Tông cũng không phải vì Trường Sinh đan mà gặp họa diệt môn, nghe nói mấy vị tu sĩ hậu kỳ muốn không liên quan đến ngoại giới, đành liên thủ cùng các lão quái Nguyên Anh kỳ thi triển bí pháp thượng cổ, mở ra một không gian độc lập để dời phái qua đó Âm thanh Quy yêu vang lên bên tai.
Đạo hữu không nói đùa chứ, mở ra không gian mới so với Phá toái hư không còn khó hơn nhiều lần. Cổ tu sĩ dù thần thông quảng đại thì Nguyên Anh kỳ cũng không có khả năng thi triển bí pháp khủng khiếp này. Khổ đại sư lắc đầu không thể tin.
Hừ, ngươi thì biết cái gì, một tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ đương nhiên không được, nhưng là mấy chục cùng nhau hoàn thành bí thuật cực đại. Lại thêm kỳ bảo cùng trận pháp phụ trợ, pháp lực chồng chất sinh ra vượt xa thực lực một vị tu sĩ Ly Hợp kỳ, có thể khai mở không gian mới Quy yêu đảo cặp trắng dã bỉu môi nói.
Bí thuật chồng chất?
Vẻ mặt Khổ đại sư biến đổi, bí thuật huyền diệu như vậy thì mới nghe lần đầu. Thần thông cổ tu sĩ khiến một thân tàn nhẫn tự đại như lão cũng không khỏi dâng lên cảm giác kính ngưỡng.
Nghĩ đến lại hưng phấn vô cùng, không nghĩ lão đánh bậy đánh bạ tới đây. Nếu có thể đoạt được Trường Sinh đan, bất kể tự dùng hay dâng hiến Cung chủ thì lợi ích không cần nói cũng rõ.
Ánh mắt quét qua Quy Yêu, hắn vốn có sở trưởng sống lâu, dĩ nhiên không tranh đoạt đan dược cùng lão làm gì.
Trong lòng thoải mái, khuôn mặt xấu xí của lão cũng nặn ra nụ cười, chắp tay cười nói: Đều nhờ đạo hữu thẳng thắn cho biết, không biết các hạ có phương pháp thoát khỏi về thủy lao này chưa?
Dĩ nhiên, Quy mỗ ở trong này tu luyện cùng tuế nguyệt, tự nhiên hiểu rõ. Khi xưa cấm chế này vây khốn được cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Thế sự xoay vần. đến nay đã yếu đi hơn nửa, hợp lực ta và ngươi cộng thêm hai tên tiểu bối kia phụ tá, miễn cưỡng có thể bài trừ. Quy Yêu gật đầu đắc ý.
Nếu như thế đạo hữu cứ việc phân phó, bây giờ cùng chung tay, lão phu tự nhiên sẽ dốc hết sức lực non yếu. Khổ đại sư chắp tay thập phần hảo sảng nói.
Có lời này là tốt rồi.
Quy yêu cười to một tiếng, đột nhiên mở to miệng phun ra một đạo lệ quang, Khổ đại sư cả kinh, tay đã lặng lẽ đặt bên túi trữ vật, trên mặt hiện vẻ đề phòng.
Điều này hiển nhiên lọt vào trong mắt Quy yêu nhưng hắn lại ra vẻ không biết, giơ tay lên chỉ vào lệ quang.
Lệ quang sau khi quay tròn một vòng thì ngừng lại. Thì ra là một thanh hắc bảo kiếm dài mấy thước hình dáng đặc biệt, cong cong uốn uốn như một con rắn độc.
Trong mắt Khổ đại sư chợt lóe vẻ kinh dị, chỉ thấy kiếm khí mờ mịt sắc bén bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải phàm vật.
Không biết tên quái vật này lấy nó từ nơi nào?
Oành!
Hai tay quy yêu lật chuyển liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, sau khi thanh kiếm hấp thu tức thì ngừng rung động, từ trên mũi kiếm phun ra vô số sương đen dày đặc.
Sương mù không ngừng cuồn cuộn, giống như có sinh mệnh nhào hướng vách núi bên trái.
Xoẹt xoẹt...
Trên vách núi tuy có cấm chế nhưng không mấy lợi hại, linh quang lóe lên vài cái liền bị sương mù đánh tan.
Cái gì đây... .
Chỉ thấy mặt ngoài vách núi sau khi bị xé rách, bên trong lộ ra khoảng không cỡ mấy trượng vuông. Nhìn qua có một tòa trận pháp tinh xảo, hoa văn phức tạp cực điểm, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt chúng nhân là ở năm góc có khảm năm viên tinh thạch khác màu.
Có lẽ vì năm tháng quá lâu, năm viên tinh thạch này đã vô cùng ảm đạm, hiển nhiên linh lực bên trong đã gần hết.
Khóe mắt Khổ đại sư nhảy lên mấy cái không tin nói: Ta không nhìn nhầm chứ, vật này lẽ nào là cực phẩm tinh thạch trong truyền thuyết?
Nhãn lực của đạo hữu thật tốt, vật này đúng thực là cực phẩm tinh thạch. Trong mắt Quy yêu chợt lóe dị sắc mở miệng.
Sao có thể chứ, theo cổ tịch thì cực phẩm tinh thạch là vật trân quý, nhân gian này sao có thể có được? Hồng y nữ tử cũng kinh hãi vô cùng, quên mất thân phận mở miệng.
Lại nói cực phẩm tinh thạch xác thật là bảo vật trong truyền thuyết.
Năm đó ở U Châu, Lâm Hiên thi triển toàn bộ bản lãnh cuối cùng giết chết lão ma Hồng Phấn, từ trong tay lão đoạt được cũng chỉ là thượng phẩm tinh thạch mà thôi.
Khổ đại sư nuốt một ngụm nước bọt nói: Trận này...
Đây là đầu mối quan trọng của cấm chế, chúng ta chỉ cần loại bỏ được nó là có thể từ trong thủy lao đi ra ngoài. Quy yêu nói tới đây vươn ngón tay thô ngắn hướng phía trước điểm một chỉ.
Xà kiếm vặn vẹo một hồi rồi hóa thành cự mãng cỡ thùng nước, há mồm phun ra sương mù đen nhào tới trận pháp.
Vù vù tiếng động nổi lên...
Năm viên cực phẩm tinh thạch đồng thời sinh ra linh quang chói mắt, trận pháp bắt đầu vận hành, một con quái điểu dài hơn thước toàn thân bao quanh điện hồ xanh lè hiện ra trong không khí .
So về thể tích thì nó nhỏ với hơn nhiều so với Cự mãng nhưng lại không chút sợ hãi, nhất thời hai con hung hăng lao vào cắn nuốt nhau.
Chỉ thấy Xà kiếm kêu lên chói tai khiến ba người ngây người, trận pháp huyền diệu như vậy bọn họ lần đầu mới trông thấy.
Nhìn gì nữa. Còn không mau giúp ta bài trừ trận pháp? Quy yêu hai tay lay động không dứt. Vừa thúc giục quái mãng, vẻ mặt nghiêm khắc nói.
Được!
Khổ đại sư phục hồi tinh thần. Vỗ vào sau gáy cũng đem Oan Nhân Cốt Bổng tế lên.
Quỷ Bổng chưa gia nhập chiến đạo mà trận pháp kia dường như có cảm ứng. Trên tinh thạch linh quang chợt lóe. Thêm một con quái thú cả người tỏa ra điện hồ từ bên trong đi ra ngoài.
Quái thú dài tới mấy trượng, thân hổ đầu sư tử. Trong mắt lập lòe hồng quang, tỏ ra uy mãnh vô cùng.
Đi!
Chân mày Khổ đại sư cau lại, dùng thần niệm khống chế pháp bảo đánh tới quái thú.
Hai người các ngươi cũng tới hỗ trợ đi!
Rõ!
Hai tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ cùng đáp lại, cũng đem pháp bảo tế lên, so với hai lão quái vật thì thực lực bọn họ không đánh nhắc, nhưng thời khắc này thêm một người là thêm một phần lực.
Tức thì trong thủy lao linh quang loạn động, tiếng nổ vang liên tục không ngừng.
***
Cùng lúc đó tại hoa viên trong khe núi, Lâm Hiên nâng hộp gỗ đang chuẩn bị thi pháp đem Thất Tâm Tuyết Liên hái xuống.
Nguyệt Nhi thì khẽ vuốt tóc ở một bên tập trung tinh thần, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ tò mò.
Thất Tâm Tuyết Liên không phải là tùy tiện dùng tay ngắt xuống, Lâm Hiên vừa biến đổi pháp quyết vừa thầm đọc chú ngữ, ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện ra trong lòng bàn tay.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên giống như cảm ứng được điều gì, sắc mặt hắn đại biến không chút nghĩ ngợi mũi chân điểm một cái, liền hóa thành một đạo thanh ảnh lui về phía sau.
Động tác cực nhanh như điện quang hỏa thạch!
Cho dù vậy một cái bóng tím phát sau mà đến trước. Lâm Hiên kinh nhưng không loạn, mở miệng phun ra một đạo kiếm khí.
Tốc độ và động tác của bóng tím cực nhanh, mắt thấy sắp bị kiếm khí bắn trúng thì nó chợt lóe trượt sang một bên, ngừng một chút rồi tiếp tục bắn tới Lâm Hiên.
Khoảng cách gần nên thấy rõ ràng, là một con Mật Phong nhưng lớn hơn rất nhiều so với loài ong mật ở thế tục. To xấp xỉ cỡ nắm tay hài nhi.
Trên thân con ong này đầy hoa văn màu tím đỏ đan xen, hai con mắt màu đỏ tươi như máu.
Đây là con gì?
Lâm Hiên dù không nhận ra nhưng không dám xem thường, con Mật Phong này gây cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.
Tu tiên bách nghệ vốn phong phú vô cùng. Tuy ở tu tiên giới U Châu, Khu Trùng Thuật không mấy thịnh hành nhưng Lâm Hiên vẫn nghe qua một số truyền thuyết.
Nghe nói kỳ trùng trong thiên hạ chủng loại đa dạng, thần bí quỷ dị còn vượt xa yêu tộc.
Chẳng qua khu trùng thuật phức tạp vô cùng, nuôi dưỡng các loại linh trùng là một vấn đề lớn, ít có tu sĩ nổi danh về thuật này.
Lâm Hiên không biết con ong mật này là loại côn trùng nào, nhưng riêng tốc độ của nó cũng đủ để hắn kiêng nể vô cùng.
Mắt thấy đối phương né tránh kiếm quang, Lâm Hiên rùng mình đang muốn thi triển pháp thuật khác thì một đạo tử quang từ bên cạnh bắn ra nhắm vào Mật Phong.
Tử Điện Vô Ảnh châm!
Nguyệt Nhi thấy thiếu gia gặp khó khăn, tự nhiên không khoanh tay đứng nhìn, vội đem pháp bảo tế lên.
Tốc độ đã nhanh mà thời cơ cũng chuẩn. Thân thể Mật Phong đúng là rất cứng nhưng pháp bảo sắc bén vô cùng xuyên qua đầu nó.
Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó sắc mặt ngưng trọng, đầu Mật Phong bị xuyên qua nhưng đang không ngừng ngọ nguậy.
Lực sinh mệnh thật ngoan cường!
Suy nghĩ một chút Lâm Hiên giơ tay phải lên, một đạo hào quang bay ra khỏi ống tay áo, hóa thành quỷ thủ màu xanh đem Mật Phong bao vào bên trong.
Nguyệt Nhi!
Biết rồi, thiếu gia!
Âm hồn thiếu nữ bấm pháp quyết thu hồi pháp bảo, mà quỷ thủ thì biến thành quang cầu sáng đem Mật Phong vây ở bên trong, cánh nó vỗ vỗ lần nữa bay lên, không ngừng va chạm bốn vách tỏ ra tràn đầy sức sống.
Thấy thế Lâm Hiên thầm líu lưỡi, đừng nói là tu tiên giả mà dù yêu tộc nổi danh ngoan cường bị thương nặng như vậy cũng phải ngắc ngoải, lực sinh mệnh của kỳ trùng này quả là đến độ khủng khiếp.
Hắn bấm tay búng ra mấy đạo kiếm khí, Mật Phong đã bị giam cầm tự nhiên không thể né tránh bị kiếm khí xẻ thành những mảnh nhỏ.
Nhưng dù như vậy, thân thể khiếm khuyết ngọ ngoậy một chốc rồi nổ tung hóa thành một dòng chất lỏng màu đen.
Xẹt....
Cầu sáng lại bị tan ra mấy lỗ hổng rồi chất lỏng nhỏ giọt rơi trên mặt đất, một trận khói xanh bốc lên. Tính ăn mòn làm Lâm Hiên kinh hãi vô cùng.
Ma trùng thật lợi hại, dù đã chết cũng có thể phát động thêm một lần công kích cuối cùng.
Lâm Hiên thầm kinh hãi. Nếu độc trùng đạt đến số lượng nhất định e rằng lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đành nhượng bộ lui binh.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên có chút động tâm nhưng hắn chưa học Khu Trùng Thuật. Mà cho dù tìm được những con Mật Phong khác, muốn thuần phục chúng cũng không phải là chuyện dễ.
Rất nhanh hắn bỏ qua ý định này, giơ tay lên một lần nữa bấm ra một đạo pháp quyết, từ trong miệng phun ra chú ngữ khó hiểu.
Đi!
Lâm Hiên chỉ tay, hào quang hiện ra nâng hộp gỗ trong tay lên đến cách Thất Tâm Tuyết Liên ba thước.
Sau đó từ đầu ngón tay hắn bắn ra mấy đạo kiếm khí, tụ lại cùng một chỗ vặn vẹo một lần nữa biến thành một cự thủ chói lòa.
Vèo một tiếng vang nhỏ, Thất Tâm Tuyết Liên hoa chưa kịp rơi xuống đất đã bị hộp gỗ tiếp lấy bay về trong tay Lâm Hiên.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng đem nắp hộp đậy lại, từ trong lồng ngực móc ra một tấm phù phát ra kim quang dán lên không để dược tính của hoa không bị mất.
Sau đó hắn lại dùng thần thức cẩn thận thăm dò, xác định không bỏ sót gì mới đắc chí vừa lòng bay đi.
***
Trong khốn tiên lao Ngọc Huyền Tông, lấy Quy yêu làm chủ các tu sĩ làm phụ. Ba nhân một yêu đang thúc giục pháp bảo mãnh liệt công kích pháp trận tinh xảo nhưng uy lực khác thường kia.
Tiếng nổ vang to lớn dày đặc như mưa trong không gian hơn trăm trượng không ngừng vọng lại chói tai dị thường, màn hào quang của pháp trận so với lúc đầu đã nhỏ đi rất nhiều, linh quang trên mặt năm viên tinh thạch đã ảm đạm không ít.
Thần sắc Quy yêu cùng Khổ lão quái khá tốt nhưng hai tu sĩ Ngưng Đan sắc mặt trắng nhợt, rõ ràng pháp lực ở đang trạng thái quá sức. Trong lòng kêu khổ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng gắng sức.
Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát.
Vừa điên cuồng công kích khoảng nửa canh giờ, Quy yêu đột nhiên mở miệng, âm thanh khàn khàn khó nghe nhưng Hồng y nữ tử và tu sĩ họ Cảnh lại như được ân xá. Không cần để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất, thở lấy thở để móc ra một viên tinh thạch, nắm trong tay khôi phục thể lực.
Khổ đại sư cũng thu về pháp bảo, sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng khá hai tên tiểu bối hơn nhiều.
Vì sao đạo hữu lại dừng tay, hai tiểu bối này chịu không nổi nhưng chúng ta còn có thể tiếp tục công kích. Khổ đại sư có chút không vừa lòng mở miệng.
Ha ha, đạo hữu nóng lòng rồi, ngươi tưởng rằng cấm chế dễ dàng bị đánh tan như thế sao, càng về sau trở lực càng lớn. Đừng mộng tưởng mới một chút mà đòi xong, dục tốc bất đạt, lão phu đã ở trong này trăm vạn năm không phải chỉ một hai ngày. Quy yêu gật gù đắc ý, trong lòng như đã có dự tính nói.
Khổ đại sư cau mày, dù không vừa lòng nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, đây là địa bàn của Quy Yêu nên dù sao đối phương vẫn hiểu rõ hơn. Lão khoanh chân ngồi xuống điều tức khôi phục pháp lực.
Sau khi rời khỏi nơi này, không biết đạo hữu có tính toán gì không? Một lát sau Quy yêu đột nhiên mở hai mắt nói.
Dự định. Ừm...lão phu tạm thời còn chưa nghĩ tới. Khổ đại sư trả lời nước đôi
Lão gia hỏa này dù tàn nhẫn hiếu sát nhưng cũng giảo hoạt vô cùng.
Ồ. Đạo hữu đã biết đây là Ngọc Huyền Tông. Chẳng lẽ không có hứng thú gì đối với Trường Sinh đan sao?
Khổ đại sư mở hai mắt cá chết, trên khuôn mặt xấu xí thoáng hiện vẻ tham lam nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Lão nhìn về phía yêu tu Hóa Hình kỳ hờ hững mở miệng.
Đạo hữu không cần dùng lời thăm dò ta. Có gì cứ nói ra. Nếu có lợi, tại hạ tuyệt không ngại hợp tác.
Tốt, bản nhân đang chờ những lời này. Quy yêu vỗ tay cười to: Ở thượng cổ, Ngọc Huyền Tông là một thế lực rất mạnh, thế sự xoay vần thọ nguyên của nhân loại dù sao có hạn, môn phái này đã biến thành khói bụi. Nhưng ta khẳng định còn lưu lại không ít bảo vật trong đó có Trường Sinh đan, nếu đạo hữu có ý định thì chúng ta sẽ liên thủ. Khẳng định thu hoạch không nhỏ
Quy yêu nói đến phần sau âm thanh đầy sự cám dỗ nhưng Khổ đại sư cũng là lão quái vật đã sống mấy trăm năm không phải dễ dàng lừa gạt.
Đối phương không thân không thích cùng lão, nếu như chỉ toàn chỗ tốt đầu trừ phi là não đầu đã hỏng, lôi kéo lão khẳng định có ẩn nấp điều gì.
Bảo vật dĩ nhiên làm người động tâm nhưng lão phu không muốn chết hồ đồ, bên trong có khó khăn hiểm trở gì xin mời đạo hữu nói rõ một chút. Khổ đại sư tỉnh táo mở miệng.
Lúc này nét mặt Quy yêu ngưng trọng, trong nháy mắt đổi thành một nụ cười thành khẩn.
Đạo hữu quá nhạy cảm rồi, Ngọc Huyền Tông dù một thời hưng thịnh nhưng thời thế chuyển biến, hiện tại chỉ còn một vài trận pháp cấm chế các bảo vật. Với thực lực một người muốn phá trừ còn tốn ít thời gian. Nhưng nếu có đạo hữu liên thủ tuyệt đối có thể phá tan đem bảo vật thu về. Lẽ nào đạo hữu không động tâm đối với Trường Sinh đan, Huyền Quy chúng ta thọ nguyên rất dài, tuyệt sẽ không cùng đạo hữu tranh giành đan dược.
Khổ đại sư nghe lời này xong lặng im mà vuốt râu suy tính.
Được, lão phu hợp tác cùng đạo hữu, bảo vật đoạt được chúng ta sẽ chia đều?
Đấy là tự nhiên, chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định sẽ tìm được đầy chậu đầy bát. Quy yêu phi thường hào sảng nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia lệ quang.
Khổ đại sư cũng tươi cười nhưng trong lòng cũng có tính toán, lão cũng không sợ đối phương trở mặt, mặc dù là yêu tu Hóa Hình trung kỳ nhưng Huyền Quy không phải linh thú, hơn nữa chỉ ở trong này khổ tu, có thể học được công pháp lợi hại gì sao?
Mà lão từ phật nhập ma, không ít thần thông quỷ dị vượt xa tu sĩ cùng cấp. Nếu trở mặt hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Một nhân một yêu đều mang ý xấu rất ăn ý nở nụ cười.
Hồng y nữ tử cùng nam tử họ Cảnh đều sắc mặt tái nhợt, tình thế hiện trở nên vô cùng khó khăn. Bọn họ sao dám yêu cầu linh đan bảo vật xa vời gì, chỉ cầu có thể sống sót đã tạ ơn thiên địa rồi.
***
Cùng lúc đó ở một khoảng đất trống.
Tu sĩ tai nhọn hàm khỉ kia cũng gặp phiền toán, hiện tại vô số khôi lỗi hình thù kỳ quái ngăn cản trước mặt hắn, vừa có điểu ngư côn trùng thêm quái vật hình người chủng loại đa dạng.
Số lượng đạt gần trăm con nhưng may mà tu vị không cao, lợi hại nhất cũng chỉ tương đương tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Với tu vị Ngưng Đan kỳ đỉnh phong của y cũng miễn cưỡng có thể ứng phó.
Những khôi lỗi này đều là vật hi sinh nhưng dũng mãnh không sợ chết. Dù cho thân thể bị đánh nát nhưng nếu không thương tổn trí mạng thì vẫn tiếp tục công kích.
Tu sĩ tai nhọn hàm khỉ cũng không vội, thao túng một thanh pháp bảo hình ống trúc tàn sát bừa bãi trong đám khôi lỗi.
Nửa canh giờ sau.
Ầm!
Một khôi lỗi thân người đầu hổ bị vỡ tung đầu, trên khoảng đất trống ngoài những tàn thể khiếm khuyết thì một lần nữa trở về yên lặng.
Phù! Người này thở phào nhẹ nhõm vẫy tay, pháp bảo nhanh chóng thu nhỏ bay về trong tay áo.
Nghỉ ngơi một chút y đưa mắt nhìn phía trước.
Mấy gian phòng ốc hiện ra trong tầm mắt, ngoài ra còn có đình đài lầu các cầu nhỏ thác nước, hiển nhiên y đã tiến sâu vào trong Ngọc Huyền Tông.
Trên mặt y hiện vẻ vui mừng bước nhanh về phía trước, cuối một cái sân là cửa vào đã cao mấy trượng nhìn qua khí thế phi thường.
Y vươn tay phải như kê trảo muốn đẩy mở cửa, song vừa tiếp xúc thì đột nhiên một cỗ cự lực mạnh mẽ vô thanh tập kích, đem y như một trái cầu thịt ném ra xa.
/2355
|