Nhìn quảng trường trước mắt, Lâm Hiên có chút kinh ngạc, không ngờ một môn phái nho nhỏ mà có thế mở ra được phường thị kinh doanh vượt xa dự đoán của hắn như thế.
Quảng trường kia rộng khoảng vài trăm mẫu, phân bố dày đặc vô số cửa tiệm.
Những cửa tiệm này hoặc được xây từ gỗ hoặc được đắp từ đá xanh, nhưng nổi bật nhất là tòa kiến trúc cổ quái, giống như một cái vỏ sò khổng lồ, hơn nữa trên đó còn tỏa ra yêu khí nhàn nhạt.
Chẳng lẽ đây là sau khi giết chết yêu thú thì dùng luôn thi thể của nó mà làm thành?
Lâm Hiên cũng coi như là thấy nhiều biết rộng, không ngờ đi tới nơi xa lạ này lại được mở rộng tầm mắt.
Trong phường thị số lượng tu sĩ cũng không ít nhưng phần lớn tu vị không cao. Lâm Hiên biểu hiện ra ngoài tu vị Trúc Cơ hậu kỳ tuy rằng không thể nói là hạc giữa bầy gà nhưng coi như là cao thủ khó tìm.
Vì thế trên đường các tu sĩ đều cung kính tỏ vẻ sợ hãi tránh đường. Lâm Hiên chậm rãi mà đi. Trước tiên đi dạo một vòng xung quanh, sau đó liền cất bước hướng tòa ốc như vỏ sò khổng lồ kia.
Bên trong cực kỳ rộng rãi, mới bước vào đại sảnh đã có vài chục quầy hàng. Trên quầy bày ra không ít vật phẩm như Linh khí, pháp bảo, ngọc giản... đủ các loại khác nhau. Có thể nói tu tiên giả cần có vật phẩm gì ở nơi này đều có thể mua được.
Lâm Hiên lại có chút kinh ngạc. Loại này Bách Bảo điếm này ở U Châu cũng có nhưng chẳng qua ít ỏi mấy nhà mà thôi. Không nghĩ tới Thất Tinh Đảo Vân Hải tùy tiện một tòa phường thị cũng có thể nhìn thấy. Xem ra Tu Tiên giới này này rất phát triển vượt xa U Châu.
Trong đại sảnh chỉ là hàng mẫu mà thôi nhưng phẩm chất tựa hồ cũng không tính là thấp, có vài tên tu sĩ đang đứng trước quầy hàng xem xét đánh giá vật phẩm, một tiểu nhị mặc áo xanh đội mũ quả dưa mỉm cười chạy ra tiếp đón.
Lâm Hiên tiến vào tự nhiên cũng khiến người chú ý. Dù sao có thể có tu vị Trúc Cơ Hậu Kỳ nhất định là khách nhân lớn.
Một thanh y thiếu nữ đi tới thi lễ: Hoan nghênh tiền bối quang lâm Hoàn Thi Thủy Các. Có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó. Không biết người muốn mua những thứ gì.
Hoàn Thi Thủy Các? Lâm Hiên có chút ngạc nhiên nói: Chẳng lẽ cửa hàng này không phải do Diễm Ảnh môn mở ra sao?
Ôi. Tiền bối khéo đùa. Hoàn Thi Thủy Các chúng ta là một trong năm đại thương minh. trên các đảo tại Vân Hải đều có chi nhánh. Chẳng qua là mượn địa bàn của Diễm Ảnh Môn mà thôi. Trên mặt thiếu nữ sửng sốt rồi như có chút kiêu ngạo nói: Tiền bối, người muốn mua những thứ gì?
Ừm. Để ta xem có gì tốt không. Lâm Hiên vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra hai khối tinh thạch màu vàng thổ thuộc tính phẩm chất không thấp đưa tới trong tay tỳ nữ.
Thấy vị tiền bối này hào phóng như thế. Thanh y thiếu nữ tự nhiên là cao hứng vô cùng, thái độ càng trở nên cung kính.
Tiền bối. Bảo vật ở Hoàn Thi Các chúng ta có đều có cả, tuyệt đối khiến người hài lòng. Người xem đây là Linh Bảo lâu. Bên trong có các loại phẩm cấp Linh khí, trong đó không ít là do các đại sư làm ra uy lực vô cùng. Bên đây là đan dược ...
Đan dược? Lâm Hiên nghe đến đó trong lòng hơi động: Đan dược có thể làm tăng tiến tu vị đề cao pháp lực có không?
Tiền bối lại nói đùa. Loại đan dược như thế sao có bán ở đây. Đương nhiên chỉ là những đan dược phụ trợ bình thường mà thôi.
Lâm Hiên gật đầu, nếu có thể mua được đan dược làm tăng tiến tu vị, chẳng phải phàm nhân cũng dựa vào ăn đan dược để tu tiên?
Thanh y thiếu nữ lại giới thiệu tiếp. Bên trái là Vạn Quyển Các bán ra Ngũ Hành đạo pháp.
Ta muốn xem một chút về công pháp được không? Lâm Hiên sờ cằm, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Ở cửa vào phường thị, Lan nhi cô nương kia đã khiến hắn nghi hoặc. Một đệ tử nho nhỏ Diễm Ảnh môn vậy mà đã màng trên người thượng cổ đệ nhất thần thông mị công.
Nàng ta chỉ là trường hợp đặc biệt hay là mỗi tu sĩ Thất Tinh Đảo Vân Hải này đều có công pháp đỉnh cấp như vậy?
Tiền bối muốn mua công pháp? Trên mặt thanh y thiếu nữ lộ một tia lúng túng.
Làm sao vậy. Không phải nói trong Vạn Quyển các cái gì cần đều có sao? Lâm Hiên ngạc nhiên, lộ vẻ không vui nói: Chẳng lẽ là đang lừa Lâm mỗ?
Tiền bối xin bớt giận. Tiểu nữ làm sao dám to gan như vậy. Thanh y thiếu nữ luống cuống vội vàng mở đôi môi đào giải thích: Nơi này chỉ là đảo nhị cấp. Dựa theo quy củ Thi Thủy Các của chúng ta, cấp bậc thương phẩm ở đây cũng có hạn chế. Trong Vạn Quyển các chỉ có công pháp Trúc Cơ kỳ. Với tu vị của tiền bối nhất định là muốn mua công pháp Ngưng Đan kỳ. Tiền bối nếu cần có thể thông qua truyền tống trận đến đảo lớn hơn, hạ cố đến chi nhánh của bổn điếm nơi đó .
Ra là như vậy, không sao, công pháp Trúc Cơ kỳ cũng được, ta vốn không quan trọng điều này” Vẻ mặt Lâm Hiên hòa hoãn trở lại, thản nhiên nói.
Hắn chỉ là muốn biết rõ trình độ tu tiên giả ở đây tu luyện công pháp thế nào chứ cũng chẳng có ý muốn luyện.
Ồ. Nhất thời nữ tử ngẩn ra,vị tiền bối này thật cổ quái. Nhưng nàng cũng không phải là loại đại hung vô não. Tự nhiên hiểu đạo lý không nên hỏi nhiều. Cung kính thi lễ một cái dẫn Lâm Hiên đi tới phía trước.
Sau khi qua một cái cửa vòm, đập vào mắt Lâm Hiên là một cái phòng nhỏ. Bên trong bố trí trang nhã hơn nữa trên bàn đã bày ra hương trà nóng hôi hổi.
Lâm Hiên gật đầu, Hoàn Thi Thủy Các này thực lực hùng hậu, chỉ là phục vụ thôi đã không chê vào đâu được.
Tiền bối, mời ngồi tạm. Người muốn công pháp loại gì cứ yêu cầu, để tiểu tỳ đi lấy là được rồi. Ngài cần loại thuộc tính gì, tu luyện dễ dàng thăng cấp nhanh nhưng thần thông hơi kém. Hay là loại này tu luyện tương đối gian nan, tiến triển tương đối chậm nhưng thần thông cường hãn. Hay là loại trung dung tổng hợp hai ưu điểm trên...
Lâm Hiên gãi đầu. Hoàn Thi Thủy Các này thật không phải là huênh hoang, đúng là muốn gì có ấy.
Không cần phiền toái như vậy. Ta muốn công pháp trân quý nhất ở nơi này Lâm Hiên chầm chậm nói.
Ý của tiền bối là công pháp đỉnh cấp?
Đúng vậy. Lâm Hiên gật đầu, bộ dáng hờ hững nói: “Không biết quý điếm có hay không?
Ha ha, Tiền bối tới đúng chỗ rồi. Thật đúng dịp, mấy ngày hôm trước cửa tiệm vừa nhập về một đợt vật phẩm mới. Trong đó có một cuốn công pháp hạng nhất. Chẳng qua...
Chẳng qua cái gì? Lâm Hiên hơi kinh ngạc. Nàng ta nói năng khéo léo không giống thị nữ bình thường.
Tiền bối cũng biết, công pháp cực phẩm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Mặc dù chỉ là cấp bậc Trúc Cơ kỳ nhưng cũng có thể nói là dị bảo, tinh thạch hẳn là không ít. Thanh y nữ tử chớp chớp mắt nói.
Cái này...
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ trầm ngâm. Hắn không thiếu tinh thạch nhưng tiền tài tốt nhất không nên chưng ra ngoài. Huống hồ hắn đang ở một nơi xa lạ. Không biết quý điếm ra giá bao nhiêu, nếu hợp lý cho dù dốc túi tại hạ cũng sẽ mua.
Một vạn tinh thạch.
Một vạn? Lâm Hiên lộ ra vẻ lúng túng. Thực ra trong lòng hắn đang so sánh, xem ra giá cả ở Thất Tinh Đảo Vân Hải không khác lắm ở U Châu.
Cầm lấy. Lâm Hiên ném qua cho nàng một cái túi to chứa một trăm khối tinh thạch trung phẩm. Đương nhiên ngoài mặt hắn giả bộ khá đau lòng.
Ha ha. Tiền bối thật là rất sảng khoái, xin chờ một chút. Tiểu nữ liền mang công pháp tới.
Thiếu nữ nói xong xoay người đi tới sau tấm bình phong. Một lát sau mang một cái khay bằng bạc đặt trên bàn, trên đó có đặt một cái ngọc giản.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, lập tức bất động thanh sắc đem cất vào trong túi trữ vật.
Đa tạ tiền bối đã chiếu cố, không biết người còn muốn gì nữa không? Giao dịch thành công một vụ đại sinh ý. Thanh y thiếu nữ thầm vui mừng, trên mặt lộ ra một tia quyến rũ.
Không biết quý điếm có hải đồ mới nhất?
Hải đồ đương nhiên là có, coi như là tặng phẩm đi!
Thiếu nữ nói xong, từ bên hông lấy ra một cái ngọc giản đưa qua Lâm Hiên.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng ta liếc mắt một cái. Hoàn Thi Thủy Các không hổ là một trong ngũ đại Thương Minh ở Vân Hải, khí độ không hẹp hòi chút nào.
Sau đó dưới sự đưa tiễn của nữ tử này Lâm Hiên rời khỏi cửa tiệm.
Tiếp theo hắn tiếp tục đi dạo trong phường thị một lát rồi mới thong dong đi ra ngoài.
Lấy hải đồ ra, Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong đó. Sau một tuần trà, hắn ngẩng đầu xác định phương hướng rồi biến thành một đạo kinh hồng biến mất ở phía chân trời.
Trải qua lần tới phường thị này, Lâm Hiên rốt cục đã xắp xếp xong kế hoạch tu luyện.
Trong túi trữ vật của hắn, ngoài mấy chục vạn tinh thạch cũng không thiếu tài liệu trân quý mang theo từ U Châu. Nếu như tất cả toàn bộ luyện thành linh đan, hoàn toàn đủ cho hắn sử dụng trong vài năm.
Do đó Lâm Hiên quyết định rời Thương Thúy đảo. Bởi vì linh mạch trên đảo đã bị mấy tông môn phân chiếm cứ. Hắn không muốn dính dáng đến bọn họ.
Đương nhiên hắn cũng không vội truyền tống đến những hòn đảo khác.
Hắn tính bế quan trong một thời gian, dù sao mới tiến giai Ngưng Đan hậu kỳ chưa lâu, cảnh giới chưa được củng cố. Cho nên việc cấp bách là tìm một nơi không người tĩnh tâm tu luyện.
Hiện giờ Lâm Hiên đã hiểu rõ thêm một chút về Thất Tinh Vân Hải Đảo.
Trong Vân Hải có vô số các hòn đảo, ngoài những đảo có nhân tộc sinh sống còn không ít hoang đảo.
Sở dĩ không người ở lại là vì điều kiện rất ác liệt. Đừng nói phàm nhân cho dù là tu tiên giả cũng không thích ứng được.
Còn có những đảo quá nhỏ, không thể nói là đảo được mà gọi là đá ngầm thích hợp hơn.
Đương nhiên cũng có hoang đảo không người mà diện tích vừa phải có điều kiện không tồi. Thậm chí linh mạch còn khá tốt khiến không ít tu tiên giả thèm thuồng. Nhưng ở trên đó lại có một số lượng lớn vân thú, Kết quả những người đi trước mở động phủ tự nhiên thành ‘bánh bao thịt ném cho chó’ có đi không có về.
Những hoang đảo đó có được đánh dấu trong hải đồ, nhưng cũng có nơi chưa được tu sĩ phát hiện.
Tóm lại Vân Hải to lớn đã trải qua mấy trăm vạn năm như vậy. Nhân loại cũng chỉ thăm dò được một phần nhỏ. Cho nên hải đồ cũng thường xuyên có đổi mới. Cái Lâm Hiên cầm trong tay chính là Hoàn Thi Thủy Các vài tuần trăng trước mới chế ra một loạt.
Lâm Hiên tính tìm kiếm một hoang đảo cách Thương Thúy đảo xa một chút để mở động phủ. Hắn không muốn đang tu luyện lại bị một số kẻ nhàm chán đến quấy rầy.
Theo như hải đồ thì vùng hải vực này tương đối an toàn, chỉ có vân thú cấp một cấp hai qua lại.
Bởi vì vân thú lợi hại hơn yêu thú cùng cấp một chút. Cho nên hải vực nơi đây có uy hiếp không nhỏ đối với Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Nhưng Lâm Hiên tự nhiên không để vào mắt.
Thậm chí hắn chỉ mong sao gặp được vân thú để có cơ hội hiểu thêm về Yêu Tộc nơi đây.
Song cũng không biết là Lâm Hiên vận khí tốt hay xui xẻo. Tu tiên giả khác phi hành ở trong Vân Hải chừng nửa ngày sẽ phải chịu công kích.
Nhưng Lâm Hiên đã phi hành suốt ba ngày lại không gặp chuyện gì.
Chẳng lẽ là khứu giác của những quái vật kia đặc biệt linh mẫn. Cảm ứng được uy năng của tu sĩ Ngưng Đan kỳ cho nên không dám hiện thân?
Lâm Hiên thi triển liễm khí thuật nhưng vẫn một đường thuận buồm xuôi gió khiến hắn có chút buồn bực.
Lâm Hiên đột nhiên độn quang chậm dần rồi ngừng lại.
Xuyên thấu qua sương mù, một hòn đảo rọi vào trong tầm mắt.
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy kinh ngạc. Hắn cảm thấy giật mình không phải bởi hòn đảo này không có đánh dấu trong hải đồ mà cảnh tượng trên đó rất kì lạ.
Đảo này hình trăng lưỡi liềm dài ít nhất năm mươi dặm, chỗ rộng nhất không ít hơn hai mươi dặm.
Từ đông tới tây có thảo nguyên, hồ nước, rừng rậm, núi non đủ loại địa hình. Nhưng khiến Lâm Hiên giật mình chính là ở giữa đảo có một tòa băng sơn thật lớn cao hơn ngàn trượng tựa như một khối thủy tinh mỹ lệ.
Đây không phải là tuyết sơn mà lại có một khối băng khổng lồ như thế vốn đã có chút bất phàm. Càng thêm kỳ diệu là trên đỉnh băng sơn còn không ngừng phun ra nham thạch cùng hỏa diễm nóng rực.
Một trận gió thổi qua. Cho dù là ở xa Lâm Hiên đã cảm giác được sức nóng của lửa và cái lạnh của băng pha trộn vào nhau, nơi này đúng là một tòa Băng Hỏa đảo.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú. Thân hình chợt lóe bay tới hòn đảo này.
Rất nhanh hắn vui mừng như phát hiên. Trên đảo này có một nguồn linh mạch bất phàm.
Hắn quyết định mở động phủ ở tại nơi này. Tuy hắn tu luyện chủ yếu dựa vào đan dược nhưng ở nơi có linh khí sung túc vẫn tốt hơn rất nhiều.
Trên hải đồ không có đánh dấu nơi này, chưa hề bị những tu sĩ khác phát hiện ra. Ở đây bế quan tu luyện thì không mấy bị quấy rầy.
Sau khi hạ quyết định, hắn thả ra thần thức tìm một nơi thích hợp để mở động phủ.
Hòn đảo này không lớn nhưng địa hình hết sức phức tạp. Một lát sau Lâm Hiên hướng phía Đông của đảo bay đi.
Chỗ này có một tòa núi nhỏ cao tầm hai ba trăm trượng. Tuy không nguy nga hùng vĩ nhưng xanh biếc, dưới chân còn có một hồ nước rộng hơn mười mẫu, mặt nước trong suốt bằng phẳng như gương.
Mà bên kia bờ hồ là một mảnh rừng rậm nho nhỏ, kỳ hoa dị thảo mọc xanh um.
Vẻ mặt Lâm Hiên hết sức hài lòng. Địa điểm này tương đối thanh tĩnh bí ẩn. Mở động phủ tại đây thì chỉ cần bày ra mấy cái huyễn thuật cấm chế. Cho dù có kẻ vô tình xâm nhập nếu không tinh thông trận pháp sẽ không phát hiện ra động phủ.
Cẩn thận đánh giá một phen Lâm Hiên tay áo phất một cái, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm uốn lượn ra.
Lâm Hiên duỗi ngón tay, tiên kiếm hơi chấn động tách ra bảy tám đạo kiếm quang như những dải lụa màu lam.
Đi!
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, thế đến của tiên kiếm như rồng cuốn cắt gọt núi đá giống như đậu hủ. Không đến một khắc, một tòa động phủ rộng rãi đã hiện ra.
Lâm Hiên đem kiếm tiên thu lại, thi triển những thần thông khác tạo ra băng đá, ghế đá, còn có một số vật dụng cần thiết.
Bận bịu một hồi, thái dương đã đã ngả về tây, Lâm Hiên cuối cùng hoàn thành công việc.
Thiếu gia, xong chưa?
Nguyệt Nhi đã sớm đi ra. Nha đầu này thông minh lanh lợi, đáng tiếc không khéo tay khéo chân. Càng giúp càng rối nên Lâm Hiên đành phải cho nàng ở một bên chờ đợi.
Chưa
Lâm Hiên lắc đầu, ngay sau đó vươn tay vỗ trên túi trữ vật bên hông một cái, mấy cái trận kỳ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Lâm Hiên đem chúng bố trí ở chung quanh động phủ, dùng trận bàn khởi động thì nét mặt mới buông lỏng.
Sau đó Lâm Hiên bay đến không trung quan sát thành quả của mình, nhìn một lát lại nhíu mày.
Thiếu gia sao vậy, Ta cảm thấy không tệ Nguyệt Nhi cảm thấy khó hiểu mở miệng.
Nói thì nói như thế nhưng nếu có một bộ huyễn trận che lại thì càng hoàn mỹ. Lâm Hiên gãi đầu: Đáng tiếc trận pháp của ta không có thêm có một bộ như vậy.
Thiếu gia. Ta còn nhớ ở bên trong mỏ tiên quặng của Thanh Diệp sơn, người từng thu được một quyển Tuyền Cơ tâm đắc.
Đúng vậy. Lâm Hiên gật đầu: Vật này ở trong tay ta thời gian cũng khá lâu nhưng chưa có thời gian nghiên cứu!
Do ở U Châu có quá nhiều chuyện tình thiếu gia phải phân tâm rất khó tĩnh tâm. Hiện tại đã có thời gian.
Ừm, chờ sau khi củng cố cảnh giới ta sẽ nghiên cứu một chút. Không yêu cầu xa vời bằng được các đại sư trận pháp nhưng bày trận thông thường nhất định phải học được.
Lâm Hiên nói tới đây liếc mắt nhìn thiếu nữ một chút: Còn cô, Nguyệt Nhi, cũng phải cố gắng lên.
Dù thiếu gia không nói ta cũng biết, chờ sau khi tiến giai Nguyên Anh kỳ. Ta có thể cải tạo thân thể. Trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra mấy phần mong đợi.
Chủ tớ hai người vừa nói vừa bay trở về động phủ.
Lúc này sắc trời đã tối, Lâm Hiên không lập tức tu luyện mà đi vào tĩnh thất, tiếng thở đều thoang thoảng vang lên.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên tới phòng luyện công.
Trước tiên hắn khoanh chân đả tọa thổ nạp một hồi. Sau đó tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay hiện ta một cái ngọc giản.
Đây là mua được ở Hoàn Thi Thủy Các, hắn liền đem thần thức nhập vào trong.
Trong đầu tự nhiên hiện ra vô số văn tự, Lâm Hiên vừa đọc vừa lĩnh ngộ.
Lần tham ngộ này đã hơn nửa ngày. Cuối cùng Lâm Hiên bỏ ngọc giản trong tay xuống, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Theo giới thiệu trong ngọc giản này là công pháp kim thuộc tính đỉnh cấp. Lâm Hiên đem nó so với công pháp đỉnh cấp ở U Châu.
Phải nói rằng, hai bên hơn kém nhau ckhông phải là rất lớn, rất khó phân ra ai mạnh ai yếu.
Nói một cách khác, nơi này dù diện tích mênh mông cùng số lượng tu sĩ cao cấp vượt xa so với U Châu nhưng trình độ tu tiên không khác nhiều lắm.
Rút ra kết luận này thì Lâm Hiên khá an lòng.
Nhưng kế tiếp một nghi hoặc vẫn hiện hữu ở trong đầu.
Nếu trình độ công pháp ở Thất Tinh Đảo Vân Hải giống với U Châu, tại sao nữ tử được gọi là Lan nhi lại có đệ nhất mỵ công truyền từ thượng cổ là Thiên Nhiên Mị Hoặc.
Đừng nói một môn phái nhỏ như Diễm Ảnh môn, cho dù là thân truyền đệ tử của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có loại phúc duyên này.
Có điểm cổ quái!
Sau một lúc hắn đứng lên đi ra ngoài động phủ dạo một vòng, nhìn mặt hồ phẳng lặng lắng nghe băng sơn phun ra hỏa diễm. Lâm Hiên đột nhiên bật cười khanh khách, hắn cần gì tự tìm phiền não.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên mỉm cười trở lại động phủ bắt đầu bế quan tu luyện.
....
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Cuộc sống của Lâm Hiên trở thành quy luật.
Đầu tiên là luyện đan.
Thời gian ở U Châu hắn thu thập khá nhiều kỳ hoa dị thảo. Lúc này đều luyện chế thành các loại đan dược có thể tăng tiến tu vị.
Lâm Hiên lại lợi dụng lam sắc tinh hải bài trừ tạp chất trong đan dược. Khi tinh chế ngẫu nhiên cũng có thời điểm thất bại, nhưng phần lớn phẩm chất đan dược tự nhiên được đề cao, hiệu quả càng thêm thần kỳ.
Khi trước Lâm Hiên dụng đan dược của Mặc Nguyệt Tộc luyện ra trung phẩm linh căn. Hơn nữa có lượng lớn đan dược nên củng cố cảnh giới chỉ là chuyện dễ dàng.
Chỉ sau mấy tuần trăng Lâm đã đạt được dự định ban đầu.
Đương nhiên hắn chưa vội rời Băng Hỏa đảo, mỗi ngày đều dành ra mấy canh giờ nghiên cứu Tuyền Cơ Tâm Đắc.
Trận pháp chi đạo quả là khó nhất trong tu tiên bách nghệ. Lúc đầu Lâm Hiên nếm phải không ít đau khổ.
Mặc dù trong Tuyền Cơ Tâm Đắc giải thích khá tường tận nhưng Lâm Hiên đọc thì như lọt vào sương mù, cơ hồ có lúc muốn từ bỏ.
Cũng may hắn tâm trí kiên trì rất nhanh liền vứt bỏ ý nghĩ này. Bắt buộc mỗi ngày tiếp tục nghiên cứu.
Khoảng một năm về sau mới có phần khá hơn. Mà trong đó công lao của Nguyệt Nhi không nhỏ.
Tiểu nha đầu ngoài tốc độ tu luyện rất nhanh thì lúc rảnh rỗi đều tìm chủ nhân tán gẫu.
Thấy tiểu nha đầu rãnh rỗi như vậy. Lâm Hiên nhất thời nổi lên ý nghĩ khá gian. Có câu đồng cam cộng khổ nên cũng kéo Nguyệt Nhi tới nghiên cứu.
Một cây làm chẳng nên non, có người thảo luận nghiên cứu vẫn tốt hơn một mình suy luận.
Nguyên bản đây là tâm nguyện ban đầu của Lâm Hiên, không ngờ Nguyệt Nhi ở trong trận pháp chi đạo lại có thiên phú, rất nhanh đã vượt qua chủ nhân.
Lâm Hiên bên ngoài tỏ ra xấu hổ nhưng trong lòng rất vui mừng.
Trừ chuyện này còn có một số sự tình khác xảy ra.
Tỷ dụ như tiểu gia hỏa lông xù tròn như quả bóng. Từng ấy năm tới nay nhìn đều giống sủng vật hơn là yêu thú. Lâm Hiên cơ hồ đã hết hy vọng.
Chẳng qua mang theo người lâu như vậy, hắn cũng có một chút cảm tình. Lâm Hiên vẫn vì tiểu tử kia mở ra một gian thú thất.
Nhưng thời gian không lâu trước, Lâm Hiên ngẫu nhiên phát hiện tiểu gia hỏa bắt đầu có dị biến.
Tựa như con tằm, từ trong miệng tiểu thú nhả ra vô số sợi tơ màu bạc tự đem thân thể bao lại.
Mới đầu Lâm Hiên còn rất kinh ngạc. Linh thú nhiều năm không có động tĩnh rốt cục hiển lộ ra một chút bất phàm.
Lâm Hiên cảm ứng được bên trong cái kén kia tản mát ra linh lực dao động mỏng manh nhưng cổ quái. Hắn đã thử liên hệ cùng tiểu gia hỏa. Đáng tiếc thần thức của hắn cũng không thể xuyên thấu lớp tơ bạc kia.
Dù kinh ngạc nhưng Lâm Hiên không lấy làm buồn mà còn vui mừng.
Không uổng công chờ đợi!
Đông qua xuân tới, ở trên hòn đảo kỳ dị này chớp mắt đã qua ba năm.
Tu tiên đạo vốn không đơn giản, đặc biệt tới cấp bậc như Lâm Hiên. Muốn tiến một bước ngoài cố gắng còn cần thêm cơ duyên.
Ban đầu chỉ mất mấy tuần trăng Lâm Hiên đã thành công ổn định cảnh giới. Thế nhưng ba năm qua tiến triển lại cực kỳ chậm chạp.
Lâm Hiên cũng biết muốn tu đến Ngưng đan kỳ đỉnh phong nào có dễ dàng. Cho dù thuận lợi phục dùng đan dược thì cũng phải khổ tu mười mấy năm.
Lại nói tu luyện Nguyệt Nhi cũng rất thuận lợi. Thiên tư của nha đầu này mới thực làm chủ nhân như Lâm Hiên âm thầm bội phục. Cho dù kinh tài tuyệt diễm như vị Vân Trung tiên tử ngự trong lòng Lâm Hiên có khi còn kém hơn một chút.
Hiện giờ tu vị của nha đầu này đã đến Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong.
Nói đến Tần Nghiên, Lâm Hiên thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những ký ức tại ở U Châu.
Không biết tình cảnh nơi đó thế nào rồi. Nhớ tới ngày xưa, ngoài giết chóc cùng liên lụy cũng sẽ là mộng đẹp.
Thất tình lục dục hầu như không có ai tránh khỏi. Nếu muốn song tu chi đạo thì đợi đến Nguyên Anh kỳ mới là tốt nhất. Nhưng không biết tâm ý của nàng hiện thế nào?
Chạng vạng ngày hôm đó, trải qua khắc khổ tu luyện cửa động phủ ầm ầm mở ra.
Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi từ bên trong bay ra.
Cái gọi là khổ tu, trừ thời kỳ trùng kích bình cảnh thì không nhất định phải là đả tọa không ngừng. Thân thể tu tiên giả tuy rằng trải qua dịch kinh tẩy tủy nhưng cũng không phải sắt thép.
Đôi khi buông lỏng thích hợp ngược lại có lợi cho việc đột phá tiến cảnh.
Nói đơn giản, chính là kết hợp vất vả và nhàn hạ, chỉ có tên ngốc tử mới luôn khổ tu.
Thiếu gia, Chúng ta hôm nay định làm gì?
Ngoài thời gian tu luyện, Lâm Hiên cũng tìm việc tiêu khiển như sát diệt vân thú trong Vân Hải.
Vừa có thể luyện tập đạo pháp vừa có thể tăng cường kinh nghiêm. Ngoài ra còn có thể thu được không ít tinh thạch.
Dù sao vân thú cũng không khác yêu thú là mấy. Ngoài da lông xương cốt còn có yêu đan vừa có thể làm tài liệu tu luyện, vừa có thể đổi lấy tinh thạch.
Đương nhiên Lâm Hiên rất rõ đạo lý ‘thỏ khôn không ăn cỏ gần hang’. Vân thú mười dặm xung quanh, một con hắn cũng không động đến.
Xung quanh đây có quái vật lợi hại qua lại, Cho dù ngẫu nhiên có tu tiên giả xông vào khẳng định sẽ bị dọa mà bỏ đi. Như vậy động phủ của hắn càng thêm an toàn.
Có ý nghĩ này. Thậm chí Lâm Hiên còn bắt một ít vân thú ở xa, đánh ngất hoặc dùng đạo pháp cấm chế sau đó mang về phóng sinh ở phụ cận Băng Hỏa đảo.
Những nhà phú quý trong thế tục có nuôi thú dữ canh cửa. Hắn tuy không thể thuần phục đám vân thú này nhưng để cho chúng sống quanh đây có hiệu quả giống như hộ sơn.
Ngoài ra Lâm Hiên còn có rất nhiều việc cần đến chúng, như bắt một con đem nấu thành mỹ vị. Tuy rằng sớm ích cốc nhưng có thể thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống thế tục cũng không tồi.
Nói tóm lại Lâm Hiên tu luyện tuy rằng rất khắc khổ nhưng thoải mái hơn so với khổ tu sĩ bình thường khá nhiều.
Lúc này nghe Nguyệt Nhi hỏi, khóe miệng Lâm Hiên toát ra một nụ cười, tạm thời hắn cũng chưa có chủ ý gì mới.
Thiếu gia, hay chúng ta đi thăm dò Băng Hỏa Sơn. Nguyệt Nhi khẽ vuốt tóc mỉm cười mở miệng.
Lâm Hiên nghe xong trên mặt lộ vẻ do dự. Tòa Băng Hỏa Sơn này, Lâm Hiên ở tiểu đảo ba năm nhưng lại chưa bao giờ tới gần.
Cho tới nay vẫn bình an vô sự nhưng Lâm Hiên cho rằng ngọn núi này không chỉ là kỳ quan thiên nhiên. Với thần thức Ngưng Đan kỳ của hắn cũng có thể cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm trong đó.
Thời khắc này nghe lời đề nghị của Nguyệt Nhi, Lâm Hiên không khỏi bắt đầu động tâm.
Quảng trường kia rộng khoảng vài trăm mẫu, phân bố dày đặc vô số cửa tiệm.
Những cửa tiệm này hoặc được xây từ gỗ hoặc được đắp từ đá xanh, nhưng nổi bật nhất là tòa kiến trúc cổ quái, giống như một cái vỏ sò khổng lồ, hơn nữa trên đó còn tỏa ra yêu khí nhàn nhạt.
Chẳng lẽ đây là sau khi giết chết yêu thú thì dùng luôn thi thể của nó mà làm thành?
Lâm Hiên cũng coi như là thấy nhiều biết rộng, không ngờ đi tới nơi xa lạ này lại được mở rộng tầm mắt.
Trong phường thị số lượng tu sĩ cũng không ít nhưng phần lớn tu vị không cao. Lâm Hiên biểu hiện ra ngoài tu vị Trúc Cơ hậu kỳ tuy rằng không thể nói là hạc giữa bầy gà nhưng coi như là cao thủ khó tìm.
Vì thế trên đường các tu sĩ đều cung kính tỏ vẻ sợ hãi tránh đường. Lâm Hiên chậm rãi mà đi. Trước tiên đi dạo một vòng xung quanh, sau đó liền cất bước hướng tòa ốc như vỏ sò khổng lồ kia.
Bên trong cực kỳ rộng rãi, mới bước vào đại sảnh đã có vài chục quầy hàng. Trên quầy bày ra không ít vật phẩm như Linh khí, pháp bảo, ngọc giản... đủ các loại khác nhau. Có thể nói tu tiên giả cần có vật phẩm gì ở nơi này đều có thể mua được.
Lâm Hiên lại có chút kinh ngạc. Loại này Bách Bảo điếm này ở U Châu cũng có nhưng chẳng qua ít ỏi mấy nhà mà thôi. Không nghĩ tới Thất Tinh Đảo Vân Hải tùy tiện một tòa phường thị cũng có thể nhìn thấy. Xem ra Tu Tiên giới này này rất phát triển vượt xa U Châu.
Trong đại sảnh chỉ là hàng mẫu mà thôi nhưng phẩm chất tựa hồ cũng không tính là thấp, có vài tên tu sĩ đang đứng trước quầy hàng xem xét đánh giá vật phẩm, một tiểu nhị mặc áo xanh đội mũ quả dưa mỉm cười chạy ra tiếp đón.
Lâm Hiên tiến vào tự nhiên cũng khiến người chú ý. Dù sao có thể có tu vị Trúc Cơ Hậu Kỳ nhất định là khách nhân lớn.
Một thanh y thiếu nữ đi tới thi lễ: Hoan nghênh tiền bối quang lâm Hoàn Thi Thủy Các. Có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó. Không biết người muốn mua những thứ gì.
Hoàn Thi Thủy Các? Lâm Hiên có chút ngạc nhiên nói: Chẳng lẽ cửa hàng này không phải do Diễm Ảnh môn mở ra sao?
Ôi. Tiền bối khéo đùa. Hoàn Thi Thủy Các chúng ta là một trong năm đại thương minh. trên các đảo tại Vân Hải đều có chi nhánh. Chẳng qua là mượn địa bàn của Diễm Ảnh Môn mà thôi. Trên mặt thiếu nữ sửng sốt rồi như có chút kiêu ngạo nói: Tiền bối, người muốn mua những thứ gì?
Ừm. Để ta xem có gì tốt không. Lâm Hiên vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra hai khối tinh thạch màu vàng thổ thuộc tính phẩm chất không thấp đưa tới trong tay tỳ nữ.
Thấy vị tiền bối này hào phóng như thế. Thanh y thiếu nữ tự nhiên là cao hứng vô cùng, thái độ càng trở nên cung kính.
Tiền bối. Bảo vật ở Hoàn Thi Các chúng ta có đều có cả, tuyệt đối khiến người hài lòng. Người xem đây là Linh Bảo lâu. Bên trong có các loại phẩm cấp Linh khí, trong đó không ít là do các đại sư làm ra uy lực vô cùng. Bên đây là đan dược ...
Đan dược? Lâm Hiên nghe đến đó trong lòng hơi động: Đan dược có thể làm tăng tiến tu vị đề cao pháp lực có không?
Tiền bối lại nói đùa. Loại đan dược như thế sao có bán ở đây. Đương nhiên chỉ là những đan dược phụ trợ bình thường mà thôi.
Lâm Hiên gật đầu, nếu có thể mua được đan dược làm tăng tiến tu vị, chẳng phải phàm nhân cũng dựa vào ăn đan dược để tu tiên?
Thanh y thiếu nữ lại giới thiệu tiếp. Bên trái là Vạn Quyển Các bán ra Ngũ Hành đạo pháp.
Ta muốn xem một chút về công pháp được không? Lâm Hiên sờ cằm, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Ở cửa vào phường thị, Lan nhi cô nương kia đã khiến hắn nghi hoặc. Một đệ tử nho nhỏ Diễm Ảnh môn vậy mà đã màng trên người thượng cổ đệ nhất thần thông mị công.
Nàng ta chỉ là trường hợp đặc biệt hay là mỗi tu sĩ Thất Tinh Đảo Vân Hải này đều có công pháp đỉnh cấp như vậy?
Tiền bối muốn mua công pháp? Trên mặt thanh y thiếu nữ lộ một tia lúng túng.
Làm sao vậy. Không phải nói trong Vạn Quyển các cái gì cần đều có sao? Lâm Hiên ngạc nhiên, lộ vẻ không vui nói: Chẳng lẽ là đang lừa Lâm mỗ?
Tiền bối xin bớt giận. Tiểu nữ làm sao dám to gan như vậy. Thanh y thiếu nữ luống cuống vội vàng mở đôi môi đào giải thích: Nơi này chỉ là đảo nhị cấp. Dựa theo quy củ Thi Thủy Các của chúng ta, cấp bậc thương phẩm ở đây cũng có hạn chế. Trong Vạn Quyển các chỉ có công pháp Trúc Cơ kỳ. Với tu vị của tiền bối nhất định là muốn mua công pháp Ngưng Đan kỳ. Tiền bối nếu cần có thể thông qua truyền tống trận đến đảo lớn hơn, hạ cố đến chi nhánh của bổn điếm nơi đó .
Ra là như vậy, không sao, công pháp Trúc Cơ kỳ cũng được, ta vốn không quan trọng điều này” Vẻ mặt Lâm Hiên hòa hoãn trở lại, thản nhiên nói.
Hắn chỉ là muốn biết rõ trình độ tu tiên giả ở đây tu luyện công pháp thế nào chứ cũng chẳng có ý muốn luyện.
Ồ. Nhất thời nữ tử ngẩn ra,vị tiền bối này thật cổ quái. Nhưng nàng cũng không phải là loại đại hung vô não. Tự nhiên hiểu đạo lý không nên hỏi nhiều. Cung kính thi lễ một cái dẫn Lâm Hiên đi tới phía trước.
Sau khi qua một cái cửa vòm, đập vào mắt Lâm Hiên là một cái phòng nhỏ. Bên trong bố trí trang nhã hơn nữa trên bàn đã bày ra hương trà nóng hôi hổi.
Lâm Hiên gật đầu, Hoàn Thi Thủy Các này thực lực hùng hậu, chỉ là phục vụ thôi đã không chê vào đâu được.
Tiền bối, mời ngồi tạm. Người muốn công pháp loại gì cứ yêu cầu, để tiểu tỳ đi lấy là được rồi. Ngài cần loại thuộc tính gì, tu luyện dễ dàng thăng cấp nhanh nhưng thần thông hơi kém. Hay là loại này tu luyện tương đối gian nan, tiến triển tương đối chậm nhưng thần thông cường hãn. Hay là loại trung dung tổng hợp hai ưu điểm trên...
Lâm Hiên gãi đầu. Hoàn Thi Thủy Các này thật không phải là huênh hoang, đúng là muốn gì có ấy.
Không cần phiền toái như vậy. Ta muốn công pháp trân quý nhất ở nơi này Lâm Hiên chầm chậm nói.
Ý của tiền bối là công pháp đỉnh cấp?
Đúng vậy. Lâm Hiên gật đầu, bộ dáng hờ hững nói: “Không biết quý điếm có hay không?
Ha ha, Tiền bối tới đúng chỗ rồi. Thật đúng dịp, mấy ngày hôm trước cửa tiệm vừa nhập về một đợt vật phẩm mới. Trong đó có một cuốn công pháp hạng nhất. Chẳng qua...
Chẳng qua cái gì? Lâm Hiên hơi kinh ngạc. Nàng ta nói năng khéo léo không giống thị nữ bình thường.
Tiền bối cũng biết, công pháp cực phẩm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Mặc dù chỉ là cấp bậc Trúc Cơ kỳ nhưng cũng có thể nói là dị bảo, tinh thạch hẳn là không ít. Thanh y nữ tử chớp chớp mắt nói.
Cái này...
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ trầm ngâm. Hắn không thiếu tinh thạch nhưng tiền tài tốt nhất không nên chưng ra ngoài. Huống hồ hắn đang ở một nơi xa lạ. Không biết quý điếm ra giá bao nhiêu, nếu hợp lý cho dù dốc túi tại hạ cũng sẽ mua.
Một vạn tinh thạch.
Một vạn? Lâm Hiên lộ ra vẻ lúng túng. Thực ra trong lòng hắn đang so sánh, xem ra giá cả ở Thất Tinh Đảo Vân Hải không khác lắm ở U Châu.
Cầm lấy. Lâm Hiên ném qua cho nàng một cái túi to chứa một trăm khối tinh thạch trung phẩm. Đương nhiên ngoài mặt hắn giả bộ khá đau lòng.
Ha ha. Tiền bối thật là rất sảng khoái, xin chờ một chút. Tiểu nữ liền mang công pháp tới.
Thiếu nữ nói xong xoay người đi tới sau tấm bình phong. Một lát sau mang một cái khay bằng bạc đặt trên bàn, trên đó có đặt một cái ngọc giản.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, lập tức bất động thanh sắc đem cất vào trong túi trữ vật.
Đa tạ tiền bối đã chiếu cố, không biết người còn muốn gì nữa không? Giao dịch thành công một vụ đại sinh ý. Thanh y thiếu nữ thầm vui mừng, trên mặt lộ ra một tia quyến rũ.
Không biết quý điếm có hải đồ mới nhất?
Hải đồ đương nhiên là có, coi như là tặng phẩm đi!
Thiếu nữ nói xong, từ bên hông lấy ra một cái ngọc giản đưa qua Lâm Hiên.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng ta liếc mắt một cái. Hoàn Thi Thủy Các không hổ là một trong ngũ đại Thương Minh ở Vân Hải, khí độ không hẹp hòi chút nào.
Sau đó dưới sự đưa tiễn của nữ tử này Lâm Hiên rời khỏi cửa tiệm.
Tiếp theo hắn tiếp tục đi dạo trong phường thị một lát rồi mới thong dong đi ra ngoài.
Lấy hải đồ ra, Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong đó. Sau một tuần trà, hắn ngẩng đầu xác định phương hướng rồi biến thành một đạo kinh hồng biến mất ở phía chân trời.
Trải qua lần tới phường thị này, Lâm Hiên rốt cục đã xắp xếp xong kế hoạch tu luyện.
Trong túi trữ vật của hắn, ngoài mấy chục vạn tinh thạch cũng không thiếu tài liệu trân quý mang theo từ U Châu. Nếu như tất cả toàn bộ luyện thành linh đan, hoàn toàn đủ cho hắn sử dụng trong vài năm.
Do đó Lâm Hiên quyết định rời Thương Thúy đảo. Bởi vì linh mạch trên đảo đã bị mấy tông môn phân chiếm cứ. Hắn không muốn dính dáng đến bọn họ.
Đương nhiên hắn cũng không vội truyền tống đến những hòn đảo khác.
Hắn tính bế quan trong một thời gian, dù sao mới tiến giai Ngưng Đan hậu kỳ chưa lâu, cảnh giới chưa được củng cố. Cho nên việc cấp bách là tìm một nơi không người tĩnh tâm tu luyện.
Hiện giờ Lâm Hiên đã hiểu rõ thêm một chút về Thất Tinh Vân Hải Đảo.
Trong Vân Hải có vô số các hòn đảo, ngoài những đảo có nhân tộc sinh sống còn không ít hoang đảo.
Sở dĩ không người ở lại là vì điều kiện rất ác liệt. Đừng nói phàm nhân cho dù là tu tiên giả cũng không thích ứng được.
Còn có những đảo quá nhỏ, không thể nói là đảo được mà gọi là đá ngầm thích hợp hơn.
Đương nhiên cũng có hoang đảo không người mà diện tích vừa phải có điều kiện không tồi. Thậm chí linh mạch còn khá tốt khiến không ít tu tiên giả thèm thuồng. Nhưng ở trên đó lại có một số lượng lớn vân thú, Kết quả những người đi trước mở động phủ tự nhiên thành ‘bánh bao thịt ném cho chó’ có đi không có về.
Những hoang đảo đó có được đánh dấu trong hải đồ, nhưng cũng có nơi chưa được tu sĩ phát hiện.
Tóm lại Vân Hải to lớn đã trải qua mấy trăm vạn năm như vậy. Nhân loại cũng chỉ thăm dò được một phần nhỏ. Cho nên hải đồ cũng thường xuyên có đổi mới. Cái Lâm Hiên cầm trong tay chính là Hoàn Thi Thủy Các vài tuần trăng trước mới chế ra một loạt.
Lâm Hiên tính tìm kiếm một hoang đảo cách Thương Thúy đảo xa một chút để mở động phủ. Hắn không muốn đang tu luyện lại bị một số kẻ nhàm chán đến quấy rầy.
Theo như hải đồ thì vùng hải vực này tương đối an toàn, chỉ có vân thú cấp một cấp hai qua lại.
Bởi vì vân thú lợi hại hơn yêu thú cùng cấp một chút. Cho nên hải vực nơi đây có uy hiếp không nhỏ đối với Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Nhưng Lâm Hiên tự nhiên không để vào mắt.
Thậm chí hắn chỉ mong sao gặp được vân thú để có cơ hội hiểu thêm về Yêu Tộc nơi đây.
Song cũng không biết là Lâm Hiên vận khí tốt hay xui xẻo. Tu tiên giả khác phi hành ở trong Vân Hải chừng nửa ngày sẽ phải chịu công kích.
Nhưng Lâm Hiên đã phi hành suốt ba ngày lại không gặp chuyện gì.
Chẳng lẽ là khứu giác của những quái vật kia đặc biệt linh mẫn. Cảm ứng được uy năng của tu sĩ Ngưng Đan kỳ cho nên không dám hiện thân?
Lâm Hiên thi triển liễm khí thuật nhưng vẫn một đường thuận buồm xuôi gió khiến hắn có chút buồn bực.
Lâm Hiên đột nhiên độn quang chậm dần rồi ngừng lại.
Xuyên thấu qua sương mù, một hòn đảo rọi vào trong tầm mắt.
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy kinh ngạc. Hắn cảm thấy giật mình không phải bởi hòn đảo này không có đánh dấu trong hải đồ mà cảnh tượng trên đó rất kì lạ.
Đảo này hình trăng lưỡi liềm dài ít nhất năm mươi dặm, chỗ rộng nhất không ít hơn hai mươi dặm.
Từ đông tới tây có thảo nguyên, hồ nước, rừng rậm, núi non đủ loại địa hình. Nhưng khiến Lâm Hiên giật mình chính là ở giữa đảo có một tòa băng sơn thật lớn cao hơn ngàn trượng tựa như một khối thủy tinh mỹ lệ.
Đây không phải là tuyết sơn mà lại có một khối băng khổng lồ như thế vốn đã có chút bất phàm. Càng thêm kỳ diệu là trên đỉnh băng sơn còn không ngừng phun ra nham thạch cùng hỏa diễm nóng rực.
Một trận gió thổi qua. Cho dù là ở xa Lâm Hiên đã cảm giác được sức nóng của lửa và cái lạnh của băng pha trộn vào nhau, nơi này đúng là một tòa Băng Hỏa đảo.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú. Thân hình chợt lóe bay tới hòn đảo này.
Rất nhanh hắn vui mừng như phát hiên. Trên đảo này có một nguồn linh mạch bất phàm.
Hắn quyết định mở động phủ ở tại nơi này. Tuy hắn tu luyện chủ yếu dựa vào đan dược nhưng ở nơi có linh khí sung túc vẫn tốt hơn rất nhiều.
Trên hải đồ không có đánh dấu nơi này, chưa hề bị những tu sĩ khác phát hiện ra. Ở đây bế quan tu luyện thì không mấy bị quấy rầy.
Sau khi hạ quyết định, hắn thả ra thần thức tìm một nơi thích hợp để mở động phủ.
Hòn đảo này không lớn nhưng địa hình hết sức phức tạp. Một lát sau Lâm Hiên hướng phía Đông của đảo bay đi.
Chỗ này có một tòa núi nhỏ cao tầm hai ba trăm trượng. Tuy không nguy nga hùng vĩ nhưng xanh biếc, dưới chân còn có một hồ nước rộng hơn mười mẫu, mặt nước trong suốt bằng phẳng như gương.
Mà bên kia bờ hồ là một mảnh rừng rậm nho nhỏ, kỳ hoa dị thảo mọc xanh um.
Vẻ mặt Lâm Hiên hết sức hài lòng. Địa điểm này tương đối thanh tĩnh bí ẩn. Mở động phủ tại đây thì chỉ cần bày ra mấy cái huyễn thuật cấm chế. Cho dù có kẻ vô tình xâm nhập nếu không tinh thông trận pháp sẽ không phát hiện ra động phủ.
Cẩn thận đánh giá một phen Lâm Hiên tay áo phất một cái, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm uốn lượn ra.
Lâm Hiên duỗi ngón tay, tiên kiếm hơi chấn động tách ra bảy tám đạo kiếm quang như những dải lụa màu lam.
Đi!
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, thế đến của tiên kiếm như rồng cuốn cắt gọt núi đá giống như đậu hủ. Không đến một khắc, một tòa động phủ rộng rãi đã hiện ra.
Lâm Hiên đem kiếm tiên thu lại, thi triển những thần thông khác tạo ra băng đá, ghế đá, còn có một số vật dụng cần thiết.
Bận bịu một hồi, thái dương đã đã ngả về tây, Lâm Hiên cuối cùng hoàn thành công việc.
Thiếu gia, xong chưa?
Nguyệt Nhi đã sớm đi ra. Nha đầu này thông minh lanh lợi, đáng tiếc không khéo tay khéo chân. Càng giúp càng rối nên Lâm Hiên đành phải cho nàng ở một bên chờ đợi.
Chưa
Lâm Hiên lắc đầu, ngay sau đó vươn tay vỗ trên túi trữ vật bên hông một cái, mấy cái trận kỳ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Lâm Hiên đem chúng bố trí ở chung quanh động phủ, dùng trận bàn khởi động thì nét mặt mới buông lỏng.
Sau đó Lâm Hiên bay đến không trung quan sát thành quả của mình, nhìn một lát lại nhíu mày.
Thiếu gia sao vậy, Ta cảm thấy không tệ Nguyệt Nhi cảm thấy khó hiểu mở miệng.
Nói thì nói như thế nhưng nếu có một bộ huyễn trận che lại thì càng hoàn mỹ. Lâm Hiên gãi đầu: Đáng tiếc trận pháp của ta không có thêm có một bộ như vậy.
Thiếu gia. Ta còn nhớ ở bên trong mỏ tiên quặng của Thanh Diệp sơn, người từng thu được một quyển Tuyền Cơ tâm đắc.
Đúng vậy. Lâm Hiên gật đầu: Vật này ở trong tay ta thời gian cũng khá lâu nhưng chưa có thời gian nghiên cứu!
Do ở U Châu có quá nhiều chuyện tình thiếu gia phải phân tâm rất khó tĩnh tâm. Hiện tại đã có thời gian.
Ừm, chờ sau khi củng cố cảnh giới ta sẽ nghiên cứu một chút. Không yêu cầu xa vời bằng được các đại sư trận pháp nhưng bày trận thông thường nhất định phải học được.
Lâm Hiên nói tới đây liếc mắt nhìn thiếu nữ một chút: Còn cô, Nguyệt Nhi, cũng phải cố gắng lên.
Dù thiếu gia không nói ta cũng biết, chờ sau khi tiến giai Nguyên Anh kỳ. Ta có thể cải tạo thân thể. Trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra mấy phần mong đợi.
Chủ tớ hai người vừa nói vừa bay trở về động phủ.
Lúc này sắc trời đã tối, Lâm Hiên không lập tức tu luyện mà đi vào tĩnh thất, tiếng thở đều thoang thoảng vang lên.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên tới phòng luyện công.
Trước tiên hắn khoanh chân đả tọa thổ nạp một hồi. Sau đó tay trái vừa lật, trong lòng bàn tay hiện ta một cái ngọc giản.
Đây là mua được ở Hoàn Thi Thủy Các, hắn liền đem thần thức nhập vào trong.
Trong đầu tự nhiên hiện ra vô số văn tự, Lâm Hiên vừa đọc vừa lĩnh ngộ.
Lần tham ngộ này đã hơn nửa ngày. Cuối cùng Lâm Hiên bỏ ngọc giản trong tay xuống, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Theo giới thiệu trong ngọc giản này là công pháp kim thuộc tính đỉnh cấp. Lâm Hiên đem nó so với công pháp đỉnh cấp ở U Châu.
Phải nói rằng, hai bên hơn kém nhau ckhông phải là rất lớn, rất khó phân ra ai mạnh ai yếu.
Nói một cách khác, nơi này dù diện tích mênh mông cùng số lượng tu sĩ cao cấp vượt xa so với U Châu nhưng trình độ tu tiên không khác nhiều lắm.
Rút ra kết luận này thì Lâm Hiên khá an lòng.
Nhưng kế tiếp một nghi hoặc vẫn hiện hữu ở trong đầu.
Nếu trình độ công pháp ở Thất Tinh Đảo Vân Hải giống với U Châu, tại sao nữ tử được gọi là Lan nhi lại có đệ nhất mỵ công truyền từ thượng cổ là Thiên Nhiên Mị Hoặc.
Đừng nói một môn phái nhỏ như Diễm Ảnh môn, cho dù là thân truyền đệ tử của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có loại phúc duyên này.
Có điểm cổ quái!
Sau một lúc hắn đứng lên đi ra ngoài động phủ dạo một vòng, nhìn mặt hồ phẳng lặng lắng nghe băng sơn phun ra hỏa diễm. Lâm Hiên đột nhiên bật cười khanh khách, hắn cần gì tự tìm phiền não.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên mỉm cười trở lại động phủ bắt đầu bế quan tu luyện.
....
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Cuộc sống của Lâm Hiên trở thành quy luật.
Đầu tiên là luyện đan.
Thời gian ở U Châu hắn thu thập khá nhiều kỳ hoa dị thảo. Lúc này đều luyện chế thành các loại đan dược có thể tăng tiến tu vị.
Lâm Hiên lại lợi dụng lam sắc tinh hải bài trừ tạp chất trong đan dược. Khi tinh chế ngẫu nhiên cũng có thời điểm thất bại, nhưng phần lớn phẩm chất đan dược tự nhiên được đề cao, hiệu quả càng thêm thần kỳ.
Khi trước Lâm Hiên dụng đan dược của Mặc Nguyệt Tộc luyện ra trung phẩm linh căn. Hơn nữa có lượng lớn đan dược nên củng cố cảnh giới chỉ là chuyện dễ dàng.
Chỉ sau mấy tuần trăng Lâm đã đạt được dự định ban đầu.
Đương nhiên hắn chưa vội rời Băng Hỏa đảo, mỗi ngày đều dành ra mấy canh giờ nghiên cứu Tuyền Cơ Tâm Đắc.
Trận pháp chi đạo quả là khó nhất trong tu tiên bách nghệ. Lúc đầu Lâm Hiên nếm phải không ít đau khổ.
Mặc dù trong Tuyền Cơ Tâm Đắc giải thích khá tường tận nhưng Lâm Hiên đọc thì như lọt vào sương mù, cơ hồ có lúc muốn từ bỏ.
Cũng may hắn tâm trí kiên trì rất nhanh liền vứt bỏ ý nghĩ này. Bắt buộc mỗi ngày tiếp tục nghiên cứu.
Khoảng một năm về sau mới có phần khá hơn. Mà trong đó công lao của Nguyệt Nhi không nhỏ.
Tiểu nha đầu ngoài tốc độ tu luyện rất nhanh thì lúc rảnh rỗi đều tìm chủ nhân tán gẫu.
Thấy tiểu nha đầu rãnh rỗi như vậy. Lâm Hiên nhất thời nổi lên ý nghĩ khá gian. Có câu đồng cam cộng khổ nên cũng kéo Nguyệt Nhi tới nghiên cứu.
Một cây làm chẳng nên non, có người thảo luận nghiên cứu vẫn tốt hơn một mình suy luận.
Nguyên bản đây là tâm nguyện ban đầu của Lâm Hiên, không ngờ Nguyệt Nhi ở trong trận pháp chi đạo lại có thiên phú, rất nhanh đã vượt qua chủ nhân.
Lâm Hiên bên ngoài tỏ ra xấu hổ nhưng trong lòng rất vui mừng.
Trừ chuyện này còn có một số sự tình khác xảy ra.
Tỷ dụ như tiểu gia hỏa lông xù tròn như quả bóng. Từng ấy năm tới nay nhìn đều giống sủng vật hơn là yêu thú. Lâm Hiên cơ hồ đã hết hy vọng.
Chẳng qua mang theo người lâu như vậy, hắn cũng có một chút cảm tình. Lâm Hiên vẫn vì tiểu tử kia mở ra một gian thú thất.
Nhưng thời gian không lâu trước, Lâm Hiên ngẫu nhiên phát hiện tiểu gia hỏa bắt đầu có dị biến.
Tựa như con tằm, từ trong miệng tiểu thú nhả ra vô số sợi tơ màu bạc tự đem thân thể bao lại.
Mới đầu Lâm Hiên còn rất kinh ngạc. Linh thú nhiều năm không có động tĩnh rốt cục hiển lộ ra một chút bất phàm.
Lâm Hiên cảm ứng được bên trong cái kén kia tản mát ra linh lực dao động mỏng manh nhưng cổ quái. Hắn đã thử liên hệ cùng tiểu gia hỏa. Đáng tiếc thần thức của hắn cũng không thể xuyên thấu lớp tơ bạc kia.
Dù kinh ngạc nhưng Lâm Hiên không lấy làm buồn mà còn vui mừng.
Không uổng công chờ đợi!
Đông qua xuân tới, ở trên hòn đảo kỳ dị này chớp mắt đã qua ba năm.
Tu tiên đạo vốn không đơn giản, đặc biệt tới cấp bậc như Lâm Hiên. Muốn tiến một bước ngoài cố gắng còn cần thêm cơ duyên.
Ban đầu chỉ mất mấy tuần trăng Lâm Hiên đã thành công ổn định cảnh giới. Thế nhưng ba năm qua tiến triển lại cực kỳ chậm chạp.
Lâm Hiên cũng biết muốn tu đến Ngưng đan kỳ đỉnh phong nào có dễ dàng. Cho dù thuận lợi phục dùng đan dược thì cũng phải khổ tu mười mấy năm.
Lại nói tu luyện Nguyệt Nhi cũng rất thuận lợi. Thiên tư của nha đầu này mới thực làm chủ nhân như Lâm Hiên âm thầm bội phục. Cho dù kinh tài tuyệt diễm như vị Vân Trung tiên tử ngự trong lòng Lâm Hiên có khi còn kém hơn một chút.
Hiện giờ tu vị của nha đầu này đã đến Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong.
Nói đến Tần Nghiên, Lâm Hiên thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những ký ức tại ở U Châu.
Không biết tình cảnh nơi đó thế nào rồi. Nhớ tới ngày xưa, ngoài giết chóc cùng liên lụy cũng sẽ là mộng đẹp.
Thất tình lục dục hầu như không có ai tránh khỏi. Nếu muốn song tu chi đạo thì đợi đến Nguyên Anh kỳ mới là tốt nhất. Nhưng không biết tâm ý của nàng hiện thế nào?
Chạng vạng ngày hôm đó, trải qua khắc khổ tu luyện cửa động phủ ầm ầm mở ra.
Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi từ bên trong bay ra.
Cái gọi là khổ tu, trừ thời kỳ trùng kích bình cảnh thì không nhất định phải là đả tọa không ngừng. Thân thể tu tiên giả tuy rằng trải qua dịch kinh tẩy tủy nhưng cũng không phải sắt thép.
Đôi khi buông lỏng thích hợp ngược lại có lợi cho việc đột phá tiến cảnh.
Nói đơn giản, chính là kết hợp vất vả và nhàn hạ, chỉ có tên ngốc tử mới luôn khổ tu.
Thiếu gia, Chúng ta hôm nay định làm gì?
Ngoài thời gian tu luyện, Lâm Hiên cũng tìm việc tiêu khiển như sát diệt vân thú trong Vân Hải.
Vừa có thể luyện tập đạo pháp vừa có thể tăng cường kinh nghiêm. Ngoài ra còn có thể thu được không ít tinh thạch.
Dù sao vân thú cũng không khác yêu thú là mấy. Ngoài da lông xương cốt còn có yêu đan vừa có thể làm tài liệu tu luyện, vừa có thể đổi lấy tinh thạch.
Đương nhiên Lâm Hiên rất rõ đạo lý ‘thỏ khôn không ăn cỏ gần hang’. Vân thú mười dặm xung quanh, một con hắn cũng không động đến.
Xung quanh đây có quái vật lợi hại qua lại, Cho dù ngẫu nhiên có tu tiên giả xông vào khẳng định sẽ bị dọa mà bỏ đi. Như vậy động phủ của hắn càng thêm an toàn.
Có ý nghĩ này. Thậm chí Lâm Hiên còn bắt một ít vân thú ở xa, đánh ngất hoặc dùng đạo pháp cấm chế sau đó mang về phóng sinh ở phụ cận Băng Hỏa đảo.
Những nhà phú quý trong thế tục có nuôi thú dữ canh cửa. Hắn tuy không thể thuần phục đám vân thú này nhưng để cho chúng sống quanh đây có hiệu quả giống như hộ sơn.
Ngoài ra Lâm Hiên còn có rất nhiều việc cần đến chúng, như bắt một con đem nấu thành mỹ vị. Tuy rằng sớm ích cốc nhưng có thể thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống thế tục cũng không tồi.
Nói tóm lại Lâm Hiên tu luyện tuy rằng rất khắc khổ nhưng thoải mái hơn so với khổ tu sĩ bình thường khá nhiều.
Lúc này nghe Nguyệt Nhi hỏi, khóe miệng Lâm Hiên toát ra một nụ cười, tạm thời hắn cũng chưa có chủ ý gì mới.
Thiếu gia, hay chúng ta đi thăm dò Băng Hỏa Sơn. Nguyệt Nhi khẽ vuốt tóc mỉm cười mở miệng.
Lâm Hiên nghe xong trên mặt lộ vẻ do dự. Tòa Băng Hỏa Sơn này, Lâm Hiên ở tiểu đảo ba năm nhưng lại chưa bao giờ tới gần.
Cho tới nay vẫn bình an vô sự nhưng Lâm Hiên cho rằng ngọn núi này không chỉ là kỳ quan thiên nhiên. Với thần thức Ngưng Đan kỳ của hắn cũng có thể cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm trong đó.
Thời khắc này nghe lời đề nghị của Nguyệt Nhi, Lâm Hiên không khỏi bắt đầu động tâm.
/2355
|